Đảo Seselia gần cảng Tonm, lại không phải đất phong nhà Ngạo Thiên, tuy rằng nhìn tên chỉ là một đảo nhỏ, trên thực tế lại là một quần đảo, một đảo lớn nhất ở trung tâm Seselia, mảng quần đảo này thuộc về đương kim hoàng đế bệ hạ, thân vương Brady điện hạ, rất lâu trước kia đảo Seselia mênh mông không có người ở, chỉ là bất luận phong cảnh hay khí hậu trên đảo đều tương đối không tồi, vì thế thuận tiện được thân vương điện hạ lấy xây dựng một khu trang viên lớn, nuôi rất nhiều tôi tớ, tự xưng sau khi tuổi già có thể đến nơi này dưỡng lão, trên thực tế, hiện tại gần như có một nửa thời gian Brady đều ở trên đảo này. Thực lực bản thân thân vương điện hạ vô cùng kinh người, là một kiếm sĩ cấp mười một được xếp trước mười trên toàn đại lục Anya, cách kiếm thánh chỉ kém một bước mà thôi, cho nên ở trong mảng quần đảo này có một cả đảo nhỏ cỡ trung là một sân luyện võ.

Lấy tốc độ cao của xe ngựa bay cũng gần như phải dùng thời gian cả ngày mới tới được Seselia, Diệp Lâm tính, tốc độ xe ngựa này cũng không kém máy bay bao nhiêu, thời gian đi mỗi ngày tuyệt đối không ít, như vậy xem ra đất phong nhà Ngạo Thiên cách đô thành trên thực tế vẫn là vô cùng xa xôi.

Khi bọn họ tới vừa vặn là sáng sớm ngày hôm sau, dưới mặt trời mới mọc, đảo nhỏ trung tâm Seselia lung linh trong nắng sớm, một khu kiến trúc lớn vô cùng có phong tình điền viên nhìn thật sự là cảnh đẹp ý vui, tràn ngập cảm giác yên tĩnh an hòa, sắc điệu chủ yếu màu café nhìn vô cùng ấm áp, nhất là hoa hồng, sắc vi cùng linh lan(1) trải rộng khắp các nơi, tô điểm cho trang viên càng thêm xinh đẹp.

Thấy trong mắt Diệp Lâm lộ ra yêu thích sâu đậm, Xavier đè thấp thanh âm nói: “Về sau chúng ta cũng đến nơi nào yên lặng xây một cái trang viên ở.”

Diệp Lâm gật gật đầu, chợt nhớ đến, “Không phải ngoại ô đã có một trang viên sao, chúng ta còn chưa đi xem qua.”

“Chờ về đô thành có thời gian thì đi xem đi.”

Dù sao thân phận này không phải thật, bọn họ cũng không có bao nhiêu lòng trung thành với trang viên tổ truyền nhà Anbridge kia, nhưng mà không thể không nói, loại trang viên này nhìn ở thoải mái hơn trang viên trong thành nhiều.

Công chúc Jacklyn không phải đến đây lần đầu tiên nên đã tự giới thiệu toàn bộ bố trí trong trang viên cho bằng hữu bên cạnh, ngôn ngữ thân thiết, thái độ hào phóng, chỉ là thỉnh thoảng khóe mắt lại liếc về phía Diệp Lâm, đáng tiếc chính là y đang nói chuyện với Xavier nên căn bản không để ý đến.

Xe ngựa hạ xuống.

Trang viên này là một quần kiến trúc, học sinh dự thi của Berysford đã tới được hai mươi người, bởi vì sáu người Diệp Lâm đều là thiếu niên, mà tất cả tiểu đội của công chúa Jacklyn đều là nữ, tính tổng lại nam nữ vừa vặn xấp xỉ một nửa, vì thế nam nữ được phân ra sắp xếp ở trong hai tòa nhà độc lập, chỉ là đương nhiên không thể so với ký túc xá Berysford, không phải phòng đơn mà là phòng hai người, cho nên thuận lý thành chương, Diệp Lâm cùng Xavier được phân đến cùng một phòng.

Trước khi chưa biết tâm tư của Xavier đối với mình, Diệp Lâm không hề thấy thế này thì có cái gì, năm đó khi hai người còn lưu lạc cùng nhau, đừng nói ở cùng một chỗ, ở ngoài trời ôm nhau sưởi ấm qua đêm cũng là chuyện thường gặp, nhưng hiện tại vì sao ngay cả được phân đến cùng một phòng cũng không được tự nhiên như vậy chứ mẹ kiếp!

Cùng một phòng với Xavier cũng không phải là hoàn toàn không có ích lợi gì, bất luận đời trước hay hiện tại, Diệp Lâm đều là tính cách nam sinh bình thường, tuy rằng sẽ không làm cho phòng loạn một đống, nhưng đại khái cũng chỉ có thể duy trì sạch sẽ ngoài mặt, tuyệt đối không phải loại hình có thể dọn dẹp phòng đến gọn gàng ngăn nắp, lúc ở Berysford, mỗi nhà trọ đều có con rối luyện kim biết dùng chú vệ sinh, y đương nhiên cũng lại càng bớt lo, ra ngoài lại không có đãi ngộ như vậy. Xavier người này ăn được khổ, cũng có thể chịu đựng sinh tồn trong hoàn cảnh dơ bẩn, nhưng khi có thể sạch, hắn lại sẽ vô cùng cẩn thận xử lý nơi ở tương đối sạch sẽ.

Tinh linh trời sinh đã mang theo chút bệnh sạch sẽ chủ nghĩa hoàn mỹ, ngay cả thành trì xây dựng dưới lòng đất của ám tinh linh cũng đều được xây dựng tương đối xinh đẹp, nhưng bọn họ lại cũng không phải chủng tộc còn xoi mói trong thời kỳ đặc biệt, nhất là thời gian chiến tranh, phần lớn tinh linh đều có thể chịu đựng được hoàn cảnh bết bát.

Tiếng gõ cửa “cộc cộc” vang lên, Garfield đứng ngáp ngoài cửa, “Đến đây đi, đi phòng nghỉ thương lượng trước một chút.”

Không sai, thẳng cho đến nơi thi đấu, sáu tên nhóc này mới bắt đầu thương lượng cái gọi là chiến lược…

Bởi vì phải tiến hành thi đấu, mỗi tiểu đội đều được phân một gian phòng nghỉ ở nơi ở, phòng mấy người Diệp Lâm được phân đến này trước kia hiển nhiên là thư phòng, trải thảm lông dê màu đỏ thẫm, đèn thủy tinh trên đỉnh đầu tương đối sáng hơn so với các phòng khác, ngay cả bút lông chim cùng các loại cuộn giấy dai cũng đều có đủ, thậm chí Garfield tới đây trước còn được cho một tấm bản đồ đảo Seselia.

Diệp Lâm lại thấy mà thèm nhìn thư phòng này hợp với một căn phòng nho nhỏ bên trong, vô cùng thích hợp làm phòng luyện kim, chỉ cần bày ra một ma pháp trận cách ly nho nhỏ là được, mà điểm này Xavier là có thể làm.

Vùi trong ghế dựa bọc dệt kim hoa vụn mềm, Diệp Lâm bắt đầu tính toán lại luyện chế một chút nước thuốc không chừng sẽ được dùng trong thi đấu, không giống thi đấu võ đài trong trường học, trận đấu tiến hành ở nơi này không chỉ có võ đài, thi đấu trên võ đài không cho phép dùng quyển trục ma pháp cùng nước thuốc ma pháp, nhưng trong lúc cạnh tranh đoàn thể lại không có quy định này.

“Hiện tại hẳn là quyết định chuyện đầu tiên trước!” Casimir mở miệng, “Ngày mai phải đi rút thăm rồi, trong chúng ta rốt cuộc ai là đội trưởng?” Các tiểu đội quyết định đối thủ thông qua rút thăm, vòng đấu loại là chế độ tích điểm, ba trăm sáu mươi ba đội ngũ được chia làm ba tổ, vì tránh tình huống tự giết lẫn nhau, đội ngũ cùng một trường học là sẽ không gặp nhau trong vòng đấu loại, mỗi tổ có tất cả một trăm hai mươi mốt đội ngũ, rút thăm vòng đầu tiên sẽ chia những đội ngũ này thành mười một tổ, nói cách khác, mỗi một tiểu đội đều phải đánh đủ mười vòng, qua mười vòng tích đủ bảy điểm mới có thể thăng cấp, mỗi tổ nhỏ có bốn đội ngũ có thể thăng cấp, sau vòng đầu tiên, mỗi tổ lớn chỉ còn lại bốn mươi tư tiểu đội, chỉ cần vòng đầu tiên đã loại bỏ hơn một nửa, ba trăm sáu mươi hai tiểu đội chỉ còn lại một trăm ba mươi hai, đấu tích điểm còn tiến hành thêm một vòng nữa, một trăm ba mươi hai đội ngũ lại chia làm mười một tiểu đội một tổ, nói cách khác thăng cấp đến trận chung kết cuối cùng chỉ có tổng cộng bốn mươi tám tiểu đội.

Xác suất này là chưa tới một phần bảy!

Phỏng chừng trong ba trăm sáu mươi ba tiểu đội này, còn chưa quyết định ai là đội trưởng chỉ có sáu tên kỳ ba bọn họ này.

Ừ, rốt cuộc thì ngày mai để ai rút thăm đây, đó là một vấn đề lớn.

“Dù sao ta không đi!” Bởi vì dọc đường đi không thể tránh né, em gái được xếp ngồi đối diện Archie lại tương đối to gan, hắn vẫn luôn duy trì trạng thái vong linh cứng ngắc làm cho bây giờ nhìn qua vẫn tương đối tiều tụy.

Garfield vừa nhanh chóng múa bút thành văn trên cuộn giấy dai vừa vội vàng nói: “Không rảnh!”

Diệp Lâm nhấc tay, chỉ chỉ phòng trong kia, “Nắm chặt thời gian luyện kim, giống như trên, không rảnh!”

Auckland đang giơ gương làm bảo dưỡng mắt vì đêm qua mất ngủ, ngay cả liếc mắt cũng không cho Casimir một cái,”Không có hứng thú!” Phải biết, cho dù chỗ ngồi ở trên xe ngựa bay có mềm có thoải mái đi chăng nữa, tên chú ý dáng vẻ quý tộc như Auckland cũng không thể đi ngủ, dù sao cái hình dạng này quá thất lễ!

Xavier chậm rãi lật cuốn sách ma pháp nổi tiếng, hình vẽ bên trên rậm rạp phức tạp Diệp Lâm nhìn mà quáng cả mắt, “Giống như trên, không có hứng thú.”

Casimir: “…” TT﹏TT đây là muốn làm loạn kiểu gì a!

“Ngày mai phải rút thăm rồi!” Đám khốn kiếp các ngươi!

“Ngươi đi không được sao?” Auckland thuận miệng nói.

Casimir buồn bực, làm đội trưởng? Nói đùa cái gì đấy, hắn thì quản được ai chứ? Năm tên trước mặt này có ai có thể cho hắn chút mặt mũi như vậy không? Làm một đội trưởng hoàn toàn không có uy tín không có uy vọng đáng nói thì có ý nghĩa gì!

Xavier lại lật một trang sách, tao nhã chống cằm mở miệng, “Ừ, cứ quyết định như vậy đi.”

Diệp Lâm nhấc tay: “Đồng ý.”

Archie gật đầu: “Đồng ý.”

Garfield không hề gì: “Các ngươi tùy tiện.”

Casimir: “…”

Mẹ nó đây là muốn làm loạn kiểu gì hả!

Diệp Lâm nhìn sắc mặt khó coi của Casimir, mỉm cười, “Kelly hẳn cũng sẽ đi, hắn là đội trưởng đúng không? Hình như rất nhiều đội trưởng chính là loại dáng vẻ cao cao lớn lớn đáng giá tín nhiệm dựa dẫm này đúng không?” Ngụ ý chính là trong những đội trưởng đó không chừng sẽ có rất nhiều kẻ cơ bắp a, đây không phải là Casimir ngươi yêu nhất sao?

Sắc mặt Casimir lập tức từ mưa thành nắng, “Được! Cứ quyết định như vậy!”

“Tiếp theo, đề tài thảo luận thứ hai, ngày mai đánh như thế nào?”

“Nếu có ma pháp sư hệ hỏa thì là của ta.” Auckland bôi lên mặt loại bùn bảo dưỡng không biết tên nào đó, màu xanh lục tối tối nhìn có chút dọa người.

Casimir kéo kéo khóe miệng, “… Còn đánh linh tinh lung tung như vậy? Vạn nhất gặp phải đội ngũ cường lực căn bản không thể một đối một thì sao?”

Diệp Lâm cười nhạo, “Trực tiếp cố định bọn họ, từng bước từng bước kéo ra đánh, không một đối một cũng phải một đối một, không thấy võ đài còn lớn hơn trong trường sao? Điều kiện tiên quyết là mỗi người đều áp bách đối thủ không cho bọn họ giúp đỡ đồng đội.”

“Ta không thành vấn đề.” Auckland nói, “Chỉ cần là ma pháp sư hệ hỏa gặp phải ta, tuyệt đối không có nhàn rỗi kia mà đi để ý người khác.”

Garfield bớt thời gian trả lời: “Đi để ý người khác ta trực tiếp đâm cho hắn một cái vào lưng!”

Xavier nhẹ nhàng mỉm cười, “Đừng nói đùa, Casimir.”

Chỉ có Archie không mở miệng, Diệp Lâm an ủi hắn nói, “Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi.”

Archie lập tức nhẹ nhàng thở ra, trên thực tế, người này một chút cũng không yếu, nhưng cũng giống như chỉ cần hắn thấy nữ nhân sẽ biến thành quỷ vậy, cố tính không có bao nhiêu lòng tự tin.

Sắc mặt Casimir tệ hơn, “Vạn nhất đối phương không có pháp sư hệ hỏa thì sao! Vạn nhất đối phương mạnh đến mức cho dù một đối một chúng ta cũng không kiềm chế được thì sao?!”

“Lo lắng cái gì, vậy đến lúc đó lại nói đi.” Xavier không thèm để ý chút nào.

Casimir đỡ trán, ai ai ai, vì sao lại bị buộc cùng một chỗ với cái đám kia chứ! Quả thực không có một người bình thường! Ừ, cũng chỉ có những thân thể cao to xinh đẹp đó mới có thể an ủi tâm linh bị thương của hắn.

… Casimir, ngươi cho là cái khẩu vị yêu thích loại này của ngươi thì rất bình thường sao…

Nửa đêm Diệp Lâm lăn qua lộn lại thật lâu mới ngủ, may mà tối hôm đó Xavier cũng không làm cái gì, y nhẹ nhàng thở ra.

“Lâm.”

“Ừ?”

“Hôm nay có trận đấu, ngươi cho rằng ta sẽ làm cái gì chứ?” Xavier cười như không cười.

Diệp Lâm: “…” Mẹ, vậy ngày mai không có trận đấu thì ngươi sẽ muốn làm cái gì sao?!

Kết quả rút thăm của Casimir đã có, ngày đầu tiên mỗi tiểu đội đều nhất định phải có một trận, ngày mai lại vừa đúng là bọn họ không có lượt.

“Ngươi đây là đi cái vận cứt chó gì!” Auckland cầm pháp trượng hung hăng gõ đầu Casimir một cái.

Casimir cúi thấp đầu, “… Ta làm sao biết!”

Diệp Lâm liếc liếc mắt một cái, tiểu đội Hoa Hồng cùng Kiếm học viện trung ương Galsworthy, quả thực nhịn không được phun tào, mẹ, đây là cái tên tiểu đội trang bức như thế nào chứ! Hoa Hồng cùng Kiếm?!

“… Tiểu đội này rất nổi danh?”

Garfield bắn ngón tay, “Ít nhất nổi danh hơn chúng ta.”

Diệp Lâm nhìn trời, được rồi, y đã quen, ở Berysford trần đầu trận thứ hai đều gặp phải khả năng đoạt quán quân cao nhất cái gì.

“Bọn họ là đội có khả năng đoạt quán quân nhất?”

“Tất nhiên.” Auckland lạnh lùng nói, “Không giống với khả năng đoạt quán quân Berysford, bọn họ là khả năng đoạt quán quân AMS đang tiến hành cao nhất!”

Đầu Casimir cúi thấp hơn.

“Buổi chiều sẽ đánh?”

“… Ừ.”

Diệp Lâm liếc mắt nhìn Xavier một cái, Xavier cuối cùng cũng khép cuốn sách thật dày trong tay lại, “Đến đây đi, đi phòng nghỉ.”

Dưới khí thế khai hỏa toàn bộ của Xavier, năm người kia vội vàng đuổi theo.

Đi được một nửa Casimir chợt tỉnh ngộ, nhịn không được muốn rơi lệ đầy mặt, mẹ kiếp rốt cuộc ai mới là đội trưởng đây… TT﹏TT

(1) Linh lan (lan chuông):

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện