Thật cẩn thận cất thuốc chữa thương trung cấp vừa luyện chế xong vào trong hòm, Diệp Lâm chuẩn bị đợi lát nữa trực tiếp đi đưa cho Garfield, y đã sớm biết mình cũng không thể luyện kim không giới hạn, tương tự như trong game có mức tinh lực tối đa, một khi dùng hết tinh lực sẽ không thể tiếp tục sử dụng kỹ năng sinh hoạt, Diệp Lâm cũng giống như vậy, một khi cảm thấy mệt mỏi y cũng sẽ không thể lại luyện chế vật phẩm luyện kim, lượng tinh lực khôi phục trong một ngày cũng không tính là ít, huống chi y cũng không muốn cả ngày đứng ở trong phòng luyện kim.
Diệp Lâm ngẩng đầu nhìn về phía cái gương nhỏ cách đó không xa, tiện tay chỉnh sửa lại tóc một chút, dáng vẻ thiếu niên trong gương đã sớm quen thuộc đến làm y sẽ không lại sinh ra cảm xúc kỳ lạ gì nữa, cởi áo choàng đen đơn giản mặc lúc luyện kim, khoác thêm áo choàng màu xám rồi mới đi ra ngoài.
Bản thân y không thèm để ý, lại không có nghĩa người khác cũng không thèm để ý.
Ở tuổi shota mười một mười hai, bởi vì khuôn mặt này quá mức nhu hòa nên hầu như không khác gì so với loli khuôn mặt xinh đẹp, người khác cũng cảm thán một câu y xinh đẹp, lại bốn năm qua đi, dưới tác dụng của bình mật hoa luân hồi kia của Xavier, Diệp Lâm đã hoàn toàn là dáng vẻ thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, mặt mày hơi rút đi cái loại thanh lệ khó phân nam nữ này đi, nhiều hơn vài phần anh khí.
Chỉ là dù đã như vậy y lại vẫn cứ xinh đẹp hơn người thường rất nhiều, có lẽ là bởi vì Thất Tú là vũ giả(1) trời sinh, nhìn từ bóng lưng y thì có thế nào cũng giống như là một mỹ nhân cao gầy đến có thể gọi là mảnh khảnh, ngay cả tư thế đi đường cũng ưu mỹ nhẹ nhàng, cảnh đẹp ý vui nói không nên lời.
Nhưng nếu nhìn chính diện thì rốt cuộc cũng sẽ không dễ bị nhận sai giới tính như trước nữa, trên thực tế trình độ xinh đẹp cũng không giảm bớt, bởi vì tâm tính bản thân Diệp Lâm cũng không nữ khí, khí chất lộ ra tự nhiên cũng sẽ không quá nhu nhược, lấy thẩm mỹ niên đại này ở thế giới này mà nói, dáng vẻ trẻ trung hấp dẫn tuấn lệ tinh xảo này của y chính là kiểu mẫu theo đuổi trong quý tộc.
Rõ ràng mới “mười lăm tuổi” cũng đã là một mỹ nam tử được một đám nữ tử quý tộc tranh giành hỏi thăm. Diệp Lâm biết, sở dĩ sẽ như vậy cũng không chỉ là bởi vì khuôn mặt này của y, trong quý tộc cũng không đơn giản là chỉ coi trọng diện mạo, Auckland trong tiểu thuyết vì cái gì sẽ là tình nhân trong mộng của rất nhiều thiếu nữ trong đô thành? Không thể nói không có liên quan đến xuất thân của hắn. Từ ba năm trước Diệp Lâm cũng đã được phong hầu tước, nhưng bản thân y lại rất không có lời nào để nói với cái danh hiệu kia, y là một nam nhân, bị gọi cái gì mà hầu tước Tân Nguyệt Tường Vi, đây là có bao nhiêu nữ khí a mẹ kiếp!
Chẳng qua ngẫm lại vị tiền nhiệm y, mặc dù là một công tước vinh dự, danh hiệu của người ta còn là Hoa Hồng cơ, so với bản thân lại càng quái, tâm lý Diệp Lâm lập tức cân bằng một chút, hơn nữa nhớ tới Xavier được phong làm bá tước Bạch Kim Ô Nha(2), nghe vào tai lại càng cổ quái, y lại có chút vui sướng khi người gặp họa.
Đã là năm thứ năm a, Diệp Lâm cảm khái, ở Berysford đến năm thứ năm, tâm tính của y đã sớm rất bình ổn, thậm chí bởi vì biết sang năm đều là tiết thực hành, e rằng thời gian mình dùng trên luyện kim sẽ khẳng định kịch liệt giảm bớt, suy xét cho năm sau, y chuẩn bị luyện chế nhiều một chút thành phẩm trong năm nay để cam đoan năm sau cửa hàng nhỏ của Garfield sẽ không hết hàng.
Trong bốn năm qua, vì thuật luyện kim, tiền lời của Diệp Lâm còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng, từng khoản kim tệ chảy vào trong túi y giống như nước chảy, thuật luyện kim vốn chính là một ngành kiếm lãi kếch xù, kiếm sĩ thì còn đỡ một chút, một ma pháp sư thì rất dễ dàng nghèo ba đời! Các loại nước thuốc quyển trục linh tinh, giá cả quả thực là thương không dậy nổi. Cố tình Diệp Lâm lại không giống luyện kim thuật sư phổ thông, không chỉ có xác suất luyện thành của y cao đến kinh người, lại còn thường sẽ xuất hiện bạo, cái gọi bạo khoản chính là —— ừ, sản phẩm có thuộc tính quỷ dị thậm chí đôi khi có tác dụng phụ kỳ quái, tỷ như công hiệu của một chai nước thuốc nâng cao tinh thần trung cấp là đề cao hiệu quả ma pháp trong thời gian ngắn, cái thứ này vốn có giá trị xa xỉ, ít nhất cần phải là luyện kim thuật sư trung cấp mới có thể luyện chế, nhưng cố tình Diệp Lâm lại có thể luyện chế ra các loại ví dụ như “đề cao hiệu quả ma pháp trên diện rộng trong thời gian ngắn, nhưng sau khi dược hiệu(3) biến mất sẽ rơi vào trạng thái suy yếu”, còn có “quyển trục hệ hỏa cấp hai có hình thái lửa địa ngục”, ngươi không nhìn lầm, lửa địa ngục ít nhất cũng phải là quyển trục hệ hỏa cấp bốn, nhưng mà hàng này đúng là quyển trục cấp hai… Vì thế, cực kỳ có hiệu quả hù dọa người…
“Đạo sư, ta đi về trước.” Diệp Lâm đi đến phòng ngoài, cung kính chào Nathaly.
Nathaly nhìn về phía đệ tử duy nhất của mình, cẩn thận buộc chắc sợi dây trên áo choàng cho y, “Bên ngoài tuyết đang rơi, cẩn thận chút.”
Trong lòng Diệp Lâm nhiều ít có chút không được tự nhiên, y biết là Nathaly coi mình như trẻ con mà đối đãi, nhưng Nathaly đối diện là một băng sơn mỹ nhân, khuôn mặt hơi lộ ra chút nhu hòa cũng là lực sát thương rất lớn!
“Lind ca ca, lại chơi cùng Lily một chút nữa đi!” Một cô bé mập mạp nhào lên ôm lấy chân Diệp Lâm.
Diệp Lâm bất đắc dĩ mà ôm lấy bé béo, tiểu cô nương mới ba tuổi đã tương đối nặng này hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ mỹ nhân lãnh diễm trong tương lai, Nathaly vốn chính là đại mỹ nhân, Lily đương nhiên sẽ không kém, huống chi phụ thân của nàng cũng là mỹ nam tử nổi danh đô thành, khụ khụ, lại nói tiếp có chút phá hủy tam quan, Nathaly cũng không gả cho phụ thân Lily, bởi vì nàng không thể gả cho hắn, vị kia chính là Nhị hoàng tử điện hạ hiện giờ đang được hoàng đế bệ hạ sủng ái, có chỗ nào là một người xuất thân tầm thường như Nathaly có thể xứng đôi, cho dù bây giờ Nathaly à một luyện kim thuật sư cao cấp cũng vẫn không được, nhưng đến khi nàng đột phá đến cấp tông sư thì đó lại là chuyện khác.
Aselstine Miler là con thứ hai của hoàng đế, năm nay đã ba mươi hai tuổi, vì Nathaly mà vẫn luôn kéo dài không kết hôn, thậm chí còn không tiếc bại hoại thanh danh của mình, toàn bộ đô thành đều biết Aselstine có một dung mạo xuất chúng, nhưng cũng là một tên chơi bời trăng hoa, thích nhất đi lại với gái hồng lâu, vũ nữ cùng ca nữ bao dưỡng không biết có bao nhiêu người, nữ tử quý tộc hơi có chút địa vị đều không muốn gả cho hắn, mà không có địa vị thì lại không xứng với hắn, nên cứ kéo dài như vậy.
Lại nói trên thực tế Lily cũng có dòng máu hoàng thất, chẳng qua, có nhân vật chính trong văn chủng mã nào không muốn hậu cung có địa vị cao quý? Diệp Lâm đã sớm không nghĩ những chuyện xa xôi như vậy nhưng lại vẫn vô cùng hiểu được bản thân nên làm cái gì, tỷ như trong vài năm này nghĩ biện pháp giữ tính mạng Aselstine, Lily gặp Ngạo Thiên còn ở rất lâu về sau, mà khi đó, Aselstine chết, mẹ con Nathaly bị Đại hoàng tử chèn ép hoàn cảnh khó khăn, nếu không phải lúc đó Ngạo Thiên ra tay cứu giúp, thậm chí vì Lily mà bị trọng thương, Nathaly làm sao có thể gả con gái cho một tên đã có rất nhiều nữ nhân? Cảm tình giữa nàng cùng Lily cũng không phải là Amity cùng Meg có thể sánh bằng.
Nathaly phát đạt sau khi Đại hoàng tử chết, em trai ruột của Aselstine lên ngôi, tới lúc đó nàng cũng không có khả năng hối hận nữa.
Cho dù cuối cùng đều là một trong những hậu cung của Ngạo Thiên, cảm nhận của Diệp Lâm với Lily lại cũng không xấu như vậy, ít nhất nàng không giống Meg, hãm hại mẫu thân của mình, nhưng mà, không chừng đến lúc đó bởi vì bàn tay vàng thần kỳ của Ngạo Thiên, bé gái béo múp trong lòng y hiện tại cũng sẽ vì cái gọi là “tình yêu” mà đầu óc nóng lên?
Cho dù là như vậy, đó cũng là chuyện sau này.
Ít nhất hiện tại Diệp Lâm đối với Lily vẫn rất tốt, tiểu nha đầu cũng rất thân cận y.
“Hôm nay không được, có chút việc phải về sớm một chút.” Diệp Lâm véo véo mũi tiểu cô nương, cười nói.
Nathaly nhận lấy cô con gái nặng trịch, “Vẫn là đi nhanh đi, tuyết rơi lớn như vậy, hơn nữa trời cũng sắp tối đen rồi.” Lập tức nhìn về phía Lily: “Nghe lời!”
Diệp Lâm tạm biết hai mẹ con nàng, giày da trâu giẫm lên nền tuyết trắng xóa bên ngoài.
Trở lại ký túc xá ấm áp, trừ Garfield, bốn người còn lại đều đang ngồi vây quanh ở cạnh lò sưởi âm tường, ở trong dạng thời tiết lạnh giá này, vẫn là nơi này thoải mái nhất, nhưng bầu trời ngoài cửa sổ đã tối, Diệp Lâm cho rằng bọn họ đã sớm ăn xong bữa tối trở về phòng rồi, Xavier chờ y thì có thể hiểu, nhưng Casimir, Auckland còn có Archie này là có chuyện gì!
Diệp Lâm kinh ngạc, “Chẳng lẽ các ngươi đang chờ ta ăn tối?”
Auckland không chút khách khí, “Đừng tự mình đa tình!”
“Khụ khụ, trên thực tế chúng ta đã ăn xong rồi…” Tiếng Casimir nhỏ lại.
Diệp Lâm nâng mi, “Vì thế?”
Xavier tiến lên, vô cùng tự nhiên kéo tay Diệp Lâm kéo y đến bên cạnh lò sưởi âm tường ngồi xuống, ừ, mấy năm nay Diệp Lâm đã sớm quen Xavier thỉnh thoảng làm mấy động tác thân mật nhỏ, lúc này không phát hiện có cái gì không thích hợp, thần kinh thô như Archie lại càng không nhìn ra cái gì, về phần Auckland cùng Casimir? Auckland trừ chú ý khuôn mặt mình trong gương thì căn bản là thờ ơ với gian tình của người khác, Casimir lại càng kỳ ba, có thể hấp dẫn tầm mắt hắn cho tới bây giờ chỉ có những nam nhân cơ bắp cuồn cuộn kia, ở trong mắt hắn, Diệp Lâm cùng Xavier thật sự là không có gì đáng nhìn.
Cho nên, hành động thân mật nếu đặt ở bên ngoài tuyệt đối có thể chọc mù mắt chó người khác này của Xavier, ở trong ký túc xá sáu người này vậy mà lại hoàn toàn bị làm lơ, đương sự không cảm giác, những người đứng xem không quan hệ không quan tâm, rõ ràng không ai cảm thấy có cái gì không đúng… Được rồi, kỳ thật Garfield mẫn cảm lại thông tuệ đương nhiên không đến mức kỳ ba như vậy, nhưng gian tình cũng không phải ánh vàng rực rỡ, liên quan gì đến hắn… →_→
“Xem cái này.” Archie đưa qua một tờ giấy da dê.
Diệp Lâm tiếp nhận, “AMS, giải thi đấu giao lưu ma pháp vũ kỹ đại lục Anya?”
Auckland lấy gương, vừa chỉnh sửa tóc vừa không chút để ý nói: “Sợ là Lind đồng học quê mùa suốt ngày ngâm mình ở trong phòng luyện kim căn bản ngay cả AMS là cái gì cũng không biết.”
Mẹ kiếp, đúng vậy, y chỉ biết EMS(4), AMS là cái trò quỷ quái gì!
Nhưng mà cái giải thi đấu giao lưu ma pháp vũ kỹ đại lục Anya này quả thực là quen thuộc vạn phần như sấm bên tai có được không! Ngạo Thiên chính là dựa vào cái giải thi đấu này cua được một đôi em gái song sinh tuyệt sắc a! Tên này kỳ ba dẫn bảy em gái đi tham gia trận đấu, ừ, đoạn tình tiết này rất dài, đến nay Diệp Lâm còn rất có ấn tượng.
“Hôm nay mới có tin tức, báo danh tự do, chính thức là vào tháng sáu, nhưng trước phải thi đấu trong trường, quán á quý(5) có thể đại biểu Berysford tham gia thi đấu.” Casimir giải thích, “Giới hạn thí sinh báo danh từ năm thứ tư đến năm thứ sáu, mỗi trận đấu lên sân sáu người, số người trong một tiểu đội không thể ít hơn sáu người không thể nhiều hơn tám người…”
Xavier mỉm cười tiếp lời, “Kỳ thật loại chuyện này không tham gia vốn cũng chẳng sao.” Chương trình học của hắn căng như vậy, tham gia loại trận đấu này có ý tứ quái gì, “Nhưng phần thưởng năm nay rất thú vị.”
Diệp Lâm ngẩn ra, Xavier cũng cảm thấy hứng thú? Đưa đầu sang nhìn, căn bản không ý thức được y cùng Xavier đã gần đến mức tiếng hít thở cũng nghe thấy, căn bản không thuộc về khoảng cách bình thường giữa nam và nam —— ừ, quá gần, gần đến mức Xavier có thể đếm từng cọng từng cọng lông minh cong dài của Diệp Lâm.
“A, cái này là?!”
Archie đọc ra từng chữ, “Vải lưu ly, một thứ người lùn khéo tay mới có thể tạo ra, là một loại vải đẹp nhất trong truyền thuyết; hoa luân hồi, loài hoa do tinh linh được tự nhiên thiên vị mới có thể trồng, nghe đồn là loại hoa tươi xinh đẹp nhất; bạo viêm châu, loại kết tinh dị thú thượng cổ để lại chỉ thú nhân mới có thể tìm thấy ở sông băng cực bắc —— mấy thứ này thì có ích lợi gì…”
Auckland không thú vị bắn bắn ngón tay, “Không biết.”
Diệp Lâm nhìn chằm chằm hoa luân hồi kia, y đương nhiên biết Xavier có tính toán gì, khụ, trên thực tế bây giờ tâm trạng y cũng bị một chậu lớn hoa luân hồi này có thể sinh ra bao nhiêu mật hoa hấp dẫn.
“Phanh” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Garfield bị đông lạnh đến đỏ bừng mặt vẻ mặt sục sôi nhanh chóng đi đến, “Mấy thứ này đương nhiên là có tác dụng!”
Casimir tò mò nhìn về phía hắn, “Có ích lợi gì?”
Dù sao hắn cùng Auckland muốn tham gia trận đấu này căn bản không phải vì phần thưởng, mà là trong nhà bọn họ càng hy vọng thông qua trận đấu này bọn họ có thể giành được vinh dự.
Garfield vung tay lên, “Những thứ này đều ý nghĩa ánh vàng rực rỡ chất đầy căn phòng này! Các ngươi không biết giá cả vải lưu ly bị kéo lên rất cao sao?! Ngay cả công chúa điện hạ cũng ngóng trông có thể dùng vải lưu ly may một cái váy… Một chậu hoa luân hồi ở chợ đêm có thể bán ra giá trên trời… Ờ ờ, còn có bạo viêm châu, thứ này là tài liệu chế tạo vũ khí ma pháp hệ hỏa tốt nhất, không biết có bao nhiêu pháp sư hệ hỏa thèm nó đến dãi nhỏ ba mét… Nếu bỏ qua cơ hội lần này, a, trời ơi, làm sao các ngươi có thể chịu được cảm giác thương tâm đau khổ khi thấy ánh vàng rực rỡ chạy qua trước mắt…” Hắn vô cùng đau đớn mà nói, lên án năm người trước mắt nếu như không giành được những phần thưởng này quả thực là không thể tha thứ!
Diệp Lâm: “…”
Xavier: “…”
Auckland: “…”
Casimir: “…”
Archie: “⊙o⊙” Buồn ngủ quá… Còn không bằng đi ngủ trưa một giấc đâu, trận đấu cái gì, nhất định rất nhiều nữ nhân, hắn phải làm như thế nào! 〒_〒
(1) Vũ giả: Nói theo từ hiện đại thì là diễn viên múa
(2) Bạch kim ô nha: Quạ màu bạch kim =)))
(3) Dược hiệu: Tác dụng của thuốc
(4) EMS: Express mail service, loại dịch vụ nhận gửi, vận chuyển và phát các loại thư, tài liệu, vật phẩm hàng hóa (bưu gửi) theo chỉ tiêu thời gian
(5) Quán á quý: Quán quân á quân quý quân, ba đội đứng đầu, thứ hai và thứ ba
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hội thảo luận AMS_ing——
(PS, ta tiếng Anh tra, AMS chính là Anya Magic Sword khụ khụ, viết tắt của Anya ma pháp và kiếm → →)
Garfield: “$$$$$$$$$$$…”
Diệp Lâm: “…”
BOSS: “…”
Tự kỷ: “…”
Casimir: “…”
Archie: “~~o(>_<)o ~~”
Diệp Lâm ngẩng đầu nhìn về phía cái gương nhỏ cách đó không xa, tiện tay chỉnh sửa lại tóc một chút, dáng vẻ thiếu niên trong gương đã sớm quen thuộc đến làm y sẽ không lại sinh ra cảm xúc kỳ lạ gì nữa, cởi áo choàng đen đơn giản mặc lúc luyện kim, khoác thêm áo choàng màu xám rồi mới đi ra ngoài.
Bản thân y không thèm để ý, lại không có nghĩa người khác cũng không thèm để ý.
Ở tuổi shota mười một mười hai, bởi vì khuôn mặt này quá mức nhu hòa nên hầu như không khác gì so với loli khuôn mặt xinh đẹp, người khác cũng cảm thán một câu y xinh đẹp, lại bốn năm qua đi, dưới tác dụng của bình mật hoa luân hồi kia của Xavier, Diệp Lâm đã hoàn toàn là dáng vẻ thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, mặt mày hơi rút đi cái loại thanh lệ khó phân nam nữ này đi, nhiều hơn vài phần anh khí.
Chỉ là dù đã như vậy y lại vẫn cứ xinh đẹp hơn người thường rất nhiều, có lẽ là bởi vì Thất Tú là vũ giả(1) trời sinh, nhìn từ bóng lưng y thì có thế nào cũng giống như là một mỹ nhân cao gầy đến có thể gọi là mảnh khảnh, ngay cả tư thế đi đường cũng ưu mỹ nhẹ nhàng, cảnh đẹp ý vui nói không nên lời.
Nhưng nếu nhìn chính diện thì rốt cuộc cũng sẽ không dễ bị nhận sai giới tính như trước nữa, trên thực tế trình độ xinh đẹp cũng không giảm bớt, bởi vì tâm tính bản thân Diệp Lâm cũng không nữ khí, khí chất lộ ra tự nhiên cũng sẽ không quá nhu nhược, lấy thẩm mỹ niên đại này ở thế giới này mà nói, dáng vẻ trẻ trung hấp dẫn tuấn lệ tinh xảo này của y chính là kiểu mẫu theo đuổi trong quý tộc.
Rõ ràng mới “mười lăm tuổi” cũng đã là một mỹ nam tử được một đám nữ tử quý tộc tranh giành hỏi thăm. Diệp Lâm biết, sở dĩ sẽ như vậy cũng không chỉ là bởi vì khuôn mặt này của y, trong quý tộc cũng không đơn giản là chỉ coi trọng diện mạo, Auckland trong tiểu thuyết vì cái gì sẽ là tình nhân trong mộng của rất nhiều thiếu nữ trong đô thành? Không thể nói không có liên quan đến xuất thân của hắn. Từ ba năm trước Diệp Lâm cũng đã được phong hầu tước, nhưng bản thân y lại rất không có lời nào để nói với cái danh hiệu kia, y là một nam nhân, bị gọi cái gì mà hầu tước Tân Nguyệt Tường Vi, đây là có bao nhiêu nữ khí a mẹ kiếp!
Chẳng qua ngẫm lại vị tiền nhiệm y, mặc dù là một công tước vinh dự, danh hiệu của người ta còn là Hoa Hồng cơ, so với bản thân lại càng quái, tâm lý Diệp Lâm lập tức cân bằng một chút, hơn nữa nhớ tới Xavier được phong làm bá tước Bạch Kim Ô Nha(2), nghe vào tai lại càng cổ quái, y lại có chút vui sướng khi người gặp họa.
Đã là năm thứ năm a, Diệp Lâm cảm khái, ở Berysford đến năm thứ năm, tâm tính của y đã sớm rất bình ổn, thậm chí bởi vì biết sang năm đều là tiết thực hành, e rằng thời gian mình dùng trên luyện kim sẽ khẳng định kịch liệt giảm bớt, suy xét cho năm sau, y chuẩn bị luyện chế nhiều một chút thành phẩm trong năm nay để cam đoan năm sau cửa hàng nhỏ của Garfield sẽ không hết hàng.
Trong bốn năm qua, vì thuật luyện kim, tiền lời của Diệp Lâm còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng, từng khoản kim tệ chảy vào trong túi y giống như nước chảy, thuật luyện kim vốn chính là một ngành kiếm lãi kếch xù, kiếm sĩ thì còn đỡ một chút, một ma pháp sư thì rất dễ dàng nghèo ba đời! Các loại nước thuốc quyển trục linh tinh, giá cả quả thực là thương không dậy nổi. Cố tình Diệp Lâm lại không giống luyện kim thuật sư phổ thông, không chỉ có xác suất luyện thành của y cao đến kinh người, lại còn thường sẽ xuất hiện bạo, cái gọi bạo khoản chính là —— ừ, sản phẩm có thuộc tính quỷ dị thậm chí đôi khi có tác dụng phụ kỳ quái, tỷ như công hiệu của một chai nước thuốc nâng cao tinh thần trung cấp là đề cao hiệu quả ma pháp trong thời gian ngắn, cái thứ này vốn có giá trị xa xỉ, ít nhất cần phải là luyện kim thuật sư trung cấp mới có thể luyện chế, nhưng cố tình Diệp Lâm lại có thể luyện chế ra các loại ví dụ như “đề cao hiệu quả ma pháp trên diện rộng trong thời gian ngắn, nhưng sau khi dược hiệu(3) biến mất sẽ rơi vào trạng thái suy yếu”, còn có “quyển trục hệ hỏa cấp hai có hình thái lửa địa ngục”, ngươi không nhìn lầm, lửa địa ngục ít nhất cũng phải là quyển trục hệ hỏa cấp bốn, nhưng mà hàng này đúng là quyển trục cấp hai… Vì thế, cực kỳ có hiệu quả hù dọa người…
“Đạo sư, ta đi về trước.” Diệp Lâm đi đến phòng ngoài, cung kính chào Nathaly.
Nathaly nhìn về phía đệ tử duy nhất của mình, cẩn thận buộc chắc sợi dây trên áo choàng cho y, “Bên ngoài tuyết đang rơi, cẩn thận chút.”
Trong lòng Diệp Lâm nhiều ít có chút không được tự nhiên, y biết là Nathaly coi mình như trẻ con mà đối đãi, nhưng Nathaly đối diện là một băng sơn mỹ nhân, khuôn mặt hơi lộ ra chút nhu hòa cũng là lực sát thương rất lớn!
“Lind ca ca, lại chơi cùng Lily một chút nữa đi!” Một cô bé mập mạp nhào lên ôm lấy chân Diệp Lâm.
Diệp Lâm bất đắc dĩ mà ôm lấy bé béo, tiểu cô nương mới ba tuổi đã tương đối nặng này hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ mỹ nhân lãnh diễm trong tương lai, Nathaly vốn chính là đại mỹ nhân, Lily đương nhiên sẽ không kém, huống chi phụ thân của nàng cũng là mỹ nam tử nổi danh đô thành, khụ khụ, lại nói tiếp có chút phá hủy tam quan, Nathaly cũng không gả cho phụ thân Lily, bởi vì nàng không thể gả cho hắn, vị kia chính là Nhị hoàng tử điện hạ hiện giờ đang được hoàng đế bệ hạ sủng ái, có chỗ nào là một người xuất thân tầm thường như Nathaly có thể xứng đôi, cho dù bây giờ Nathaly à một luyện kim thuật sư cao cấp cũng vẫn không được, nhưng đến khi nàng đột phá đến cấp tông sư thì đó lại là chuyện khác.
Aselstine Miler là con thứ hai của hoàng đế, năm nay đã ba mươi hai tuổi, vì Nathaly mà vẫn luôn kéo dài không kết hôn, thậm chí còn không tiếc bại hoại thanh danh của mình, toàn bộ đô thành đều biết Aselstine có một dung mạo xuất chúng, nhưng cũng là một tên chơi bời trăng hoa, thích nhất đi lại với gái hồng lâu, vũ nữ cùng ca nữ bao dưỡng không biết có bao nhiêu người, nữ tử quý tộc hơi có chút địa vị đều không muốn gả cho hắn, mà không có địa vị thì lại không xứng với hắn, nên cứ kéo dài như vậy.
Lại nói trên thực tế Lily cũng có dòng máu hoàng thất, chẳng qua, có nhân vật chính trong văn chủng mã nào không muốn hậu cung có địa vị cao quý? Diệp Lâm đã sớm không nghĩ những chuyện xa xôi như vậy nhưng lại vẫn vô cùng hiểu được bản thân nên làm cái gì, tỷ như trong vài năm này nghĩ biện pháp giữ tính mạng Aselstine, Lily gặp Ngạo Thiên còn ở rất lâu về sau, mà khi đó, Aselstine chết, mẹ con Nathaly bị Đại hoàng tử chèn ép hoàn cảnh khó khăn, nếu không phải lúc đó Ngạo Thiên ra tay cứu giúp, thậm chí vì Lily mà bị trọng thương, Nathaly làm sao có thể gả con gái cho một tên đã có rất nhiều nữ nhân? Cảm tình giữa nàng cùng Lily cũng không phải là Amity cùng Meg có thể sánh bằng.
Nathaly phát đạt sau khi Đại hoàng tử chết, em trai ruột của Aselstine lên ngôi, tới lúc đó nàng cũng không có khả năng hối hận nữa.
Cho dù cuối cùng đều là một trong những hậu cung của Ngạo Thiên, cảm nhận của Diệp Lâm với Lily lại cũng không xấu như vậy, ít nhất nàng không giống Meg, hãm hại mẫu thân của mình, nhưng mà, không chừng đến lúc đó bởi vì bàn tay vàng thần kỳ của Ngạo Thiên, bé gái béo múp trong lòng y hiện tại cũng sẽ vì cái gọi là “tình yêu” mà đầu óc nóng lên?
Cho dù là như vậy, đó cũng là chuyện sau này.
Ít nhất hiện tại Diệp Lâm đối với Lily vẫn rất tốt, tiểu nha đầu cũng rất thân cận y.
“Hôm nay không được, có chút việc phải về sớm một chút.” Diệp Lâm véo véo mũi tiểu cô nương, cười nói.
Nathaly nhận lấy cô con gái nặng trịch, “Vẫn là đi nhanh đi, tuyết rơi lớn như vậy, hơn nữa trời cũng sắp tối đen rồi.” Lập tức nhìn về phía Lily: “Nghe lời!”
Diệp Lâm tạm biết hai mẹ con nàng, giày da trâu giẫm lên nền tuyết trắng xóa bên ngoài.
Trở lại ký túc xá ấm áp, trừ Garfield, bốn người còn lại đều đang ngồi vây quanh ở cạnh lò sưởi âm tường, ở trong dạng thời tiết lạnh giá này, vẫn là nơi này thoải mái nhất, nhưng bầu trời ngoài cửa sổ đã tối, Diệp Lâm cho rằng bọn họ đã sớm ăn xong bữa tối trở về phòng rồi, Xavier chờ y thì có thể hiểu, nhưng Casimir, Auckland còn có Archie này là có chuyện gì!
Diệp Lâm kinh ngạc, “Chẳng lẽ các ngươi đang chờ ta ăn tối?”
Auckland không chút khách khí, “Đừng tự mình đa tình!”
“Khụ khụ, trên thực tế chúng ta đã ăn xong rồi…” Tiếng Casimir nhỏ lại.
Diệp Lâm nâng mi, “Vì thế?”
Xavier tiến lên, vô cùng tự nhiên kéo tay Diệp Lâm kéo y đến bên cạnh lò sưởi âm tường ngồi xuống, ừ, mấy năm nay Diệp Lâm đã sớm quen Xavier thỉnh thoảng làm mấy động tác thân mật nhỏ, lúc này không phát hiện có cái gì không thích hợp, thần kinh thô như Archie lại càng không nhìn ra cái gì, về phần Auckland cùng Casimir? Auckland trừ chú ý khuôn mặt mình trong gương thì căn bản là thờ ơ với gian tình của người khác, Casimir lại càng kỳ ba, có thể hấp dẫn tầm mắt hắn cho tới bây giờ chỉ có những nam nhân cơ bắp cuồn cuộn kia, ở trong mắt hắn, Diệp Lâm cùng Xavier thật sự là không có gì đáng nhìn.
Cho nên, hành động thân mật nếu đặt ở bên ngoài tuyệt đối có thể chọc mù mắt chó người khác này của Xavier, ở trong ký túc xá sáu người này vậy mà lại hoàn toàn bị làm lơ, đương sự không cảm giác, những người đứng xem không quan hệ không quan tâm, rõ ràng không ai cảm thấy có cái gì không đúng… Được rồi, kỳ thật Garfield mẫn cảm lại thông tuệ đương nhiên không đến mức kỳ ba như vậy, nhưng gian tình cũng không phải ánh vàng rực rỡ, liên quan gì đến hắn… →_→
“Xem cái này.” Archie đưa qua một tờ giấy da dê.
Diệp Lâm tiếp nhận, “AMS, giải thi đấu giao lưu ma pháp vũ kỹ đại lục Anya?”
Auckland lấy gương, vừa chỉnh sửa tóc vừa không chút để ý nói: “Sợ là Lind đồng học quê mùa suốt ngày ngâm mình ở trong phòng luyện kim căn bản ngay cả AMS là cái gì cũng không biết.”
Mẹ kiếp, đúng vậy, y chỉ biết EMS(4), AMS là cái trò quỷ quái gì!
Nhưng mà cái giải thi đấu giao lưu ma pháp vũ kỹ đại lục Anya này quả thực là quen thuộc vạn phần như sấm bên tai có được không! Ngạo Thiên chính là dựa vào cái giải thi đấu này cua được một đôi em gái song sinh tuyệt sắc a! Tên này kỳ ba dẫn bảy em gái đi tham gia trận đấu, ừ, đoạn tình tiết này rất dài, đến nay Diệp Lâm còn rất có ấn tượng.
“Hôm nay mới có tin tức, báo danh tự do, chính thức là vào tháng sáu, nhưng trước phải thi đấu trong trường, quán á quý(5) có thể đại biểu Berysford tham gia thi đấu.” Casimir giải thích, “Giới hạn thí sinh báo danh từ năm thứ tư đến năm thứ sáu, mỗi trận đấu lên sân sáu người, số người trong một tiểu đội không thể ít hơn sáu người không thể nhiều hơn tám người…”
Xavier mỉm cười tiếp lời, “Kỳ thật loại chuyện này không tham gia vốn cũng chẳng sao.” Chương trình học của hắn căng như vậy, tham gia loại trận đấu này có ý tứ quái gì, “Nhưng phần thưởng năm nay rất thú vị.”
Diệp Lâm ngẩn ra, Xavier cũng cảm thấy hứng thú? Đưa đầu sang nhìn, căn bản không ý thức được y cùng Xavier đã gần đến mức tiếng hít thở cũng nghe thấy, căn bản không thuộc về khoảng cách bình thường giữa nam và nam —— ừ, quá gần, gần đến mức Xavier có thể đếm từng cọng từng cọng lông minh cong dài của Diệp Lâm.
“A, cái này là?!”
Archie đọc ra từng chữ, “Vải lưu ly, một thứ người lùn khéo tay mới có thể tạo ra, là một loại vải đẹp nhất trong truyền thuyết; hoa luân hồi, loài hoa do tinh linh được tự nhiên thiên vị mới có thể trồng, nghe đồn là loại hoa tươi xinh đẹp nhất; bạo viêm châu, loại kết tinh dị thú thượng cổ để lại chỉ thú nhân mới có thể tìm thấy ở sông băng cực bắc —— mấy thứ này thì có ích lợi gì…”
Auckland không thú vị bắn bắn ngón tay, “Không biết.”
Diệp Lâm nhìn chằm chằm hoa luân hồi kia, y đương nhiên biết Xavier có tính toán gì, khụ, trên thực tế bây giờ tâm trạng y cũng bị một chậu lớn hoa luân hồi này có thể sinh ra bao nhiêu mật hoa hấp dẫn.
“Phanh” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Garfield bị đông lạnh đến đỏ bừng mặt vẻ mặt sục sôi nhanh chóng đi đến, “Mấy thứ này đương nhiên là có tác dụng!”
Casimir tò mò nhìn về phía hắn, “Có ích lợi gì?”
Dù sao hắn cùng Auckland muốn tham gia trận đấu này căn bản không phải vì phần thưởng, mà là trong nhà bọn họ càng hy vọng thông qua trận đấu này bọn họ có thể giành được vinh dự.
Garfield vung tay lên, “Những thứ này đều ý nghĩa ánh vàng rực rỡ chất đầy căn phòng này! Các ngươi không biết giá cả vải lưu ly bị kéo lên rất cao sao?! Ngay cả công chúa điện hạ cũng ngóng trông có thể dùng vải lưu ly may một cái váy… Một chậu hoa luân hồi ở chợ đêm có thể bán ra giá trên trời… Ờ ờ, còn có bạo viêm châu, thứ này là tài liệu chế tạo vũ khí ma pháp hệ hỏa tốt nhất, không biết có bao nhiêu pháp sư hệ hỏa thèm nó đến dãi nhỏ ba mét… Nếu bỏ qua cơ hội lần này, a, trời ơi, làm sao các ngươi có thể chịu được cảm giác thương tâm đau khổ khi thấy ánh vàng rực rỡ chạy qua trước mắt…” Hắn vô cùng đau đớn mà nói, lên án năm người trước mắt nếu như không giành được những phần thưởng này quả thực là không thể tha thứ!
Diệp Lâm: “…”
Xavier: “…”
Auckland: “…”
Casimir: “…”
Archie: “⊙o⊙” Buồn ngủ quá… Còn không bằng đi ngủ trưa một giấc đâu, trận đấu cái gì, nhất định rất nhiều nữ nhân, hắn phải làm như thế nào! 〒_〒
(1) Vũ giả: Nói theo từ hiện đại thì là diễn viên múa
(2) Bạch kim ô nha: Quạ màu bạch kim =)))
(3) Dược hiệu: Tác dụng của thuốc
(4) EMS: Express mail service, loại dịch vụ nhận gửi, vận chuyển và phát các loại thư, tài liệu, vật phẩm hàng hóa (bưu gửi) theo chỉ tiêu thời gian
(5) Quán á quý: Quán quân á quân quý quân, ba đội đứng đầu, thứ hai và thứ ba
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hội thảo luận AMS_ing——
(PS, ta tiếng Anh tra, AMS chính là Anya Magic Sword khụ khụ, viết tắt của Anya ma pháp và kiếm → →)
Garfield: “$$$$$$$$$$$…”
Diệp Lâm: “…”
BOSS: “…”
Tự kỷ: “…”
Casimir: “…”
Archie: “~~o(>_<)o ~~”
Danh sách chương