Trừ học viện hoàng gia Talmechi ra thì học viện cao cấp Berysford chính là trường học khó vào nhất, lấy hoàn cảnh mà nói, nó cũng là trường học chiếm diện tích rộng nhất tại đô thành, ở trong mắt Diệp Lâm, trường học này đương nhiên không phải công lập, học phí đắt đỏ cùng vườn trường rộng lớn của nó đều nói rõ nơi này càng cùng loại với một khu trường học tư nhân cao cấp.
Ừ, đắt đến mức bình dân thông thường căn bản không gánh nổi.
Về phần học viện hoàng gia Talmechi, nói đến khó vào, là bởi vì trừ khi có huyết thống hoàng thất, bằng không không thể đi vào học tập, trên thực tế chính là một học viện rất nhỏ, học sinh hằng năm cũng sẽ không vượt quá mười, bởi vì rất nhiều học sinh hoàng thất thật ra càng muốn đến Berysford học tập.
Từ khu ký túc xá đến khu dạy học có một khoảng cách rất xa, chỉ mơ hồ có thể thấy được tòa kiến trúc có đặc sắc rõ ràng kia, đỉnh tròn vừa cao vừa lớn màu sắc rực rỡ lưu ly lấp lánh rực rỡ ở dưới ánh mặt trời.
Phong cách kiến trúc của cả vườn trường đều hoàn toàn là hình thức châu Âu, nhưng không chỉ một, đại điện đấu khí là kiến trúc đỉnh tròn rộng lớn, chỉ nhìn bên ngoài cũng biết bên trong tuyệt đối có không gian tự do cực lớn.
Mà chương trình học ma pháp thì tiến hành ở trong một tòa kiến trúc bên cạnh, những kiến trúc đó linh hoạt kỳ ảo tiêm gầy, cao vút dựng thẳng, lấy một tòa tháp ma pháp trắng toát làm trung tâm, quần kiến trúc nhìn qua càng có sắc thái kỳ huyễn.
Vì thế, đi được một nửa Diệp Lâm cùng Xavier liền mỗi người đi một ngả.
Có lẽ bởi vì bọn họ tới quá sớm, trên đường hầu như không gặp được bao nhiêu học sinh, Diệp Lâm thuần túy tóc đen mắt đen vốn đã đủ hấp dẫn tầm mắt người, huống chi hắn còn có dung mạo như vậy, cho dù tuổi còn quá nhỏ, vẫn có thể thấy được lệ sắc không thể che giấu như thường, mặc dù mặc đồng phục thống nhất là áo choàng tròn xám cùng quần trắng giày đen của Berysford, bất luận đứng ở chỗ nào cũng vẫn có một loại nổi bật không giống người thường.
Được rồi, trên thực tế, trước khi nhận được đồng phục, Diệp Lâm căn bản còn không biết Berysford có đồng phục, ít nhất ở trong tiểu thuyết, Ngạo Thiên thân là nhân vật chính lại chưa từng mặc đồng phục Berysford, hắn không hề có cảm giác thân thiết với ngôi trường này, bởi vì đây là trường học cũ của đường huynh Auckland của hắn, thậm chí có hai vị giáo sư vốn chính là bằng hữu của Auckland, đất diễn của Ngạo Thiên ở Berysford chỉ có bị người khiêu khích, chống lại, lấy yếu thắng mạnh đánh bẹp người, tiếp tục bị người khiêu khích, chống lại, thu hoạch thắng lợi lớn coi khinh địch thủ, trừ những quá trình lặp lại nhiều lần này ra, cũng chỉ có đi cua mấy em gái đến dệt hoa trên gấm.
Đương nhiên, sự ưu tú của hắn khiến cho một vị đại ma đạo sư ở Berysford tương đối để ý, nếu không phải vị đại ma đạo sư này che chở, cái loại tính cách đắc tội nhiều người như Ngạo Thiên mà có thể an toàn sống đến tốt nghiệp thì quả thực là kỳ tích.
Nhưng mà đó cũng chỉ là kết luận sau khi Diệp Lâm hổi tưởng lại cả bộ tiểu thuyết rồi rút ra, thực ra khi đang xem tiểu thuyết hoàn toàn là xuyên qua góc độ của nhân vật chính mà đối đãi với thế giới, rất khó phát hiện có cái gì không đúng, Ngạo Thiên theo thi hành là nguyên tắc kẻ mạnh làm vua, người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta ta trả lại trăm ngàn lần, hoàn toàn không thể lấy đạo đức cùng pháp luật đến cân nhắc hành vi của hắn, nhưng khi xem tiểu thuyết, độc giả phần lớn sẽ không cảm thấy có cái gì không đúng, ngược lại còn vì loại tự do cực đoan bá đạo này mà cảm thấy cực kỳ thích!
Chỉ là lúc này Diệp Lâm bị bắt đứng ở mặt đối lập với nhân vật chính, nghĩ đến nhân vật chính bàn tay vàng bao phủ, trong lòng liền trở nên nặng trịch.
Còn có chín năm, còn có chín năm nữa Ngạo Thiên sẽ đi tới đô thành này.
Diệp Lâm biết mình trong chín năm này phải cùng Xavier tích tụ sức mạnh, cơ hội thực ra cũng không nhiều, tốc độ Ngạo Thiên trưởng thành rất đáng sợ, cho hắn một chút thời gian trưởng thành, nghênh đón mình nhất định chính là tận thế.
Hiện tại Diệp Lâm còn chưa biết tương lai sẽ phát triển như thế nào, cũng không biết xuất phát từ kỳ ngộ như thế nào mới có thể khiến Xavier làm hại Ngạo Thiên cửa nát nhà tan, tuy rằng tất cả còn chưa xảy ra, nhưng đề phòng lúc chưa xảy ra luôn luôn là không sai.
Ước chừng lượn trong trường một vòng lớn, gần như lần mò không sai biệt lắm tất cả địa hình trường học Diệp Lâm mới đi về phía đại điện đấu khí, vừa bước vào phòng học lập tức cảm thấy tất cả ánh mắt trong phòng đều tập trung lên người mình ——
Y biết mà!
Chuyện thí nghiệm thiên phú nhất định đã truyền đi khắp!
May mà Diệp Lâm không phải mười một tuổi thật sự cho nên còn có thể duy trì tự nhiên bình tĩnh như vậy.
Cũng may tình hình không hỏng bét như trong tưởng tượng của y, ít nhất không có tên nào dám nói cái gì trước mặt y, chỉ là âm thầm quan sát y cộng thêm liếc mắt mà thôi.
“Lind, chỗ này chỗ này!” Casimir cách đó không xa đang ngoắc ngoắc tay với y.
Casimir từ nhỏ lớn lên ở đô thành, đương nhiên sẽ không không có người quen, chỉ cần là học sinh mới nhập học năm nay, người này đã quen biết gần như hơn nửa, cho nên hoàn toàn có thể nói là lăn lộn như cá gặp nước trong đàn đầu củ cải đỏ này, cố tính vóc dáng người này quá lớn, quá bắt mắt.
Diệp Lâm vội vàng đảo qua đại sảnh, phát hiện học tập đấu khí quả nhiên lấy nam hài là chủ yếu, tỉ lệ nam nữ không cân bằng nghiêm trọng, gần như giống ban khoa học tự nhiên kiếp trước, căn bản là không có mấy nữ đồng học.
Ừ, những nữ đồng học này hầu như cũng chẳng có mấy người diện mạo trên tiêu chuẩn cả, khuôn mặt này của Diệp Lâm hoàn toàn có thể được bầu thành ban hoa(1) của ban đấu khí năm nay… =_=
Nhìn vòng tròn bốn phía Casimir, khụ, làm sao lại toàn là những kẻ cơ bắp —— không sai, quanh người Casimir hình thành một loại hiện tượng cực kỳ quỷ dị, lấy Casimir làm trung tâm, các thiếu niên một vòng bên ngoài tất cả đều không ngoại lệ là tuổi còn nhỏ mà cơ bắp đã nổi lên, tuy rằng so ra kém khổ người Casimir, nhưng trong mắt toàn bộ phòng học thì tuyệt đối là tụ tập một đám người nhìn như vũ lực hung hãn nhất… Do dự một chút Diệp Lâm vẫn là đi sang đó, dù sao Garfield cũng ở bên cạnh, cứ việc người này hoàn toàn không tham dự nói chuyện với đám người kia mà là đang gục xuống bàn múa bút thành văn, Diệp Lâm có thể kết luận hắn tuyệt đối không phải đang học mà là đang sắp xếp tư liệu các cửa hàng phụ cận Berysford!
May mà Casimir coi như nói nghĩa khí, thấy Diệp Lâm lại đây liền lôi kéo y sang bên cạnh nói chuyện.
“… Yên tâm, những người đó phần lớn không dám nói gì.” Casimir đè thấp thanh âm, “Nhìn, mấy người phía sau cùng kia là bình dân, đừng nói đến mấy câu bàn tán, ngay cả ánh mắt đặt nhiều trên người ngươi một lúc thì ngươi cũng có quyền đuổi bọn họ ra khỏi phòng học! Nghe nói gia tộc Anbridge chỉ còn lại ngươi cùng Sal, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói thì tương lai toàn bộ gia tộc này đều là của ngươi. Tuy nói lão Anbridge là một công tước vinh dự, không thể thừa kế, nhưng cho dù là giảm một bậc, ngươi cũng có thể được phong hầu tước, làm gì có bao nhiêu người dám chân chính đắc tội ngươi…”
Diệp Lâm kéo kéo khóe miệng, Casimir, ngươi thật đúng là không giống với cái bề ngoài hào phóng này, hoàn toàn là một tên bái quái a!
Có điều, y miễn cưỡng hiểu đây là Casimir đang an ủi, tuy rằng tầm mắt ngưng tụ ở trên người mình cũng sẽ không vì câu an ủi này mà giảm bớt, Diệp Lâm vẫn là cảm thấy một chút bình tĩnh cùng ấm áp, vì thế y cười vỗ vỗ Casimir, “Ngươi vẫn là đi tìm các bằng hữu của ngươi nói chuyện đi, ta ngồi bên cạnh Garfield là được rồi.”
Casimir nhíu mày, không vừa ý mà quan sát đánh giá Diệp Lâm một chút, hừ một tiếng nói, “Cho nên nói a, nam nhân không có cơ bắp tính gì là nam nhân! Nếu ngươi có khổ người lớn như ta đây thì làm sao có như vậy ——”
Diệp Lâm nghiêng đầu đi, mẹ kiếp, đi mẹ nó an ủi ấm áp, người này trên bản chất vẫn là một hỗn tiểu tử khiến người chán ghét!
Ngồi vào bên cạnh Garfield, dư quang khóe mắt thoáng thấy Garfield vẻ mặt cuồng nhiệt, con mắt thì giống như biến thành hình $$ lóng lánh ánh vàng, Diệp Lâm nhất thời không biết nói gì mà thở dài.
Chương trình học đấu khí là chương trình học chủ yếu của học sinh có thiên phú đấu khí, học sinh năm nhất học đấu khí cơ bản là cực kỳ quan trọng, dường như tất cả mọi người không muốn thua ở điểm bắt đầu, trừ người đã sớm hiểu rõ bí quyết đấu khí như Casimir mới dám ngủ vù vù sau khi vào lớp, những đứa trẻ còn lại hầu như đều không ngoại lệ hai mắt sáng ngời mà nhìn lão sư chằm chằm, ngay cả Garfield trầm mê trong thế giới tiền tài cũng vậy.
Bởi vì chính là lớp cơ bản, lão sư giảng dạy cũng không phải kiếm sĩ cao cấp gì, mà là một vị kiếm sĩ cấp năm cực kỳ vững cơ bản, Laureil Becthan, dạy những người mới như bọn họ này là dư dả rồi. Tất cả người có thể ngồi ở nơi này đều không ngoại lệ là có thiên phú đấu khí, sau một tiết học, dưới sự giáo dục chính thống Diệp Lâm quả nhiên cảm thấy bộ vị đan điền hơi nóng lên, giống như nội lực mà trong tiểu thuyết võ hiệp hình dung chậm rãi chảy xuôi.
Y cũng không lấy song kiếm ra, trên tay chính là một thanh trường kiếm tinh xảo hoa lệ, nhìn thấy mũi kiếm thoát ra một chút ánh sáng màu hồng nhạt, cứ việc hoàn toàn không hài lòng với màu sắc đấu khí, y vẫn vì loại cảm giác nắm giữ sức mạnh này mà vô cùng vui vẻ!
Chỉ có một chút ít ánh sáng nhàn nhạt mà thôi, lại đủ để cho tâm trạng y yên ổn hơn rất nhiều. Ít nhất đấu khí thế giới này là đủ để cho kỹ năng của y được gia tăng! Nói cách khác y có thể đánh quái thăng cấp bình thường sau đó trở nên càng mạnh hơn, ở thế giới này, nhanh chóng trưởng thành lên mới là tiền vốn để sống yên phận a!
“Tốt lắm, tiết học này chỉ cần có một chút cảm giác, như vậy là thành công.” Laureil là một nam nhân trung niên vô cùng đôn hậu kiên nhẫn, “Vì năm học cũng không tính ngắn, bản thân việc học tập đấu khí là một quá trình buồn tẻ, hơn nữa đấu khí không trải qua tôi luyện là không thể chân chính nắm giữ kỹ xảo chiến đấu, cho nên bắt đầu từ tiết học sau, ta sẽ chia các ngươi thành hai người một tổ, ít nhất là trong năm học này, hai đồng học trong một tổ cần cạnh tranh luận bàn với nhau, đến cuối kỳ, ta muốn nhìn thấy thành quả, người nào thắng lợi có thể trực tiếp lấy được ưu tú, mà người thua sẽ bị trừ hai học phân!”
Nhất thời trong phòng học ồ lên một mảnh, Diệp Lâm nhìn khuôn mặt mang theo mỉm cười của Laureil, mẹ nó, ghét nhất loại người nhìn như thành thật hàm hậu trên thực tế lại cực kỳ âm hiểm này!
Ý tứ của những lời này không thể dễ hiểu hơn, tiết học đầu tiên hắn đã tuyên bố trực tiếp muốn đánh trượt một nửa số người vào cuối kỳ!
Mẹ kiếp, đây là lão sư hung tàn như thế nào!
“Hiện tại cho các ngươi một chút thời gian, có thể tự mình chọn đối thủ, một khi quyết định là không thể thay đổi!”
Tầm mắt Diệp Lâm đảo qua vài người bên cạnh, loại trừ Casimir! Người này hiện tại đã là kiếm sĩ cấp ba, một khi có kinh nghiệm thực chiến, đó tuyệt đối là khó đối phó, Garfield? Vẫn là thôi đi, Diệp Lâm chính là tận mắt nhìn thấy vị này thật cẩn thận mà lau thuốc độc lên thanh chủy thủ hắn giấu ở trong tay áo, cái màu lam mênh mông kia nhìn vô cùng dọa người. Những người khác? Mẹ, y căn bản một tên cũng không biết a!
“Laureil lão sư!” Bỗng nhiên một thanh âm vang lên.
Diệp Lâm đang cẩn thận đánh giá mấy hài tử bên cạnh, ngược lại không nghiêng đầu đi nhìn.
“Ta muốn cùng Lindberg Anbridge đồng học tạo thành một tổ.”
Diệp Lâm nghe vậy ngẩn ra, lúc này mới xoay qua chỗ khác nhìn về phía người nói chuyện.
Không ngờ người nói chuyện kia lại ngồi ở phía sau cùng của phòng học, một đầu tóc đỏ làm người ta khắc sâu ấn tượng cùng đôi mắt màu lam nhạt, lấy chỗ ngồi của hắn đến xem, vị này hiển nhiên là một bình dân.
Nhưng dùng lương tâm mà nói, đây là một vị bình dân diện mạo hết sức xuất sắc, nếu không phải vì chỗ ngồi, chỉ cần dựa vào khuôn mặt tuấn tú cùng cử chỉ khéo léo của hắn thì có thế nào cũng không thể đưa hắn cùng mấy đứa trẻ rõ ràng u ám hơn rất nhiều ở bên cạnh hắn về làm một loại.
Không phải khinh thường bình dân, mà là trong cái thế giới quý tộc nhiều như chó này, bình dân đại biểu cho sinh hoạt không tốt cùng bị chi phối áp bức về tinh thần, bình dân tinh khí thần giống như vị bình dân này, quả thực là rất thưa thớt.
Laureil ôn hòa mà nhìn về phía Diệp Lâm, “Lindberg đồng học, ngươi tiếp thu khiêu chiến của Ian Marbot đồng học sao?”
Sắc mặt Diệp Lâm đã hoàn toàn nhạt xuống, bất cứ ai cũng không nhìn ra lúc này y vui hay giận, giọng điệu bình tĩnh mà trả lời: “Tự nhiên đồng ý tiếp thu, lão sư.”
“Được, như vậy Ian Marbot đồng học cùng Lindberg Anbridge đồng học tiên phong trở thành một tổ.”
Casimir nhìn chằm chằm Ian trong chốc lát mới lộ ra một nụ cười xem kịch vui, tiểu tử bình dân này là đủ thông minh, cho rằng Lind là một quả hồng mềm? Hắc hắc hắc, có thể dễ dàng đánh bại Auckland chẳng lẽ lại là mặt hàng dễ chọc? Thông minh bị thông minh hại, dọn đá đập chân mình cái gì hắn thích xem nhất!
Rất nhanh đến tan học, Diệp Lâm bước chân vội vàng chạy về ký túc xá, thậm chí còn không chờ Casimir cùng Garfield.
Đợi đến khi Xavier bước vào trong cửa lớn, chỉ thấy Casimir đang vẻ mặt không có ý tốt mà lặng lẽ nói gì đó với Auckland.
“… Tiểu tử kia tuyệt đối là để mắt tới Lind… Hắc hắc hắc… Si tâm vọng tưởng…”
Đôi câu vài lời bay vào tai Xavier, hắn chậm rãi nheo mắt lại, bình tĩnh mà chạy lên tầng trên.
Diệp Lâm mở cửa, y nhanh chóng lật bút ký đã viết trước đây —— Ian Marbot, Ian Marbot… Tên này quen thuộc như vậy! Nhất định là có xuất hiện ở chỗ nào trong tiểu thuyết! Là ở chỗ nào nhỉ… Mẹ kiếp, không nghĩ ra!
“Lâm?”
Thẳng cho đến khi Xavier gọi lần thứ hai Diệp Lâm mới ngẩng đầu, mờ mịt mà nhìn về phía Xavier, “A, ngươi về rồi?”
“Ừ. Đang suy nghĩ gì?”
“Ian Marbot!” Bởi vì đầy đầu đều là tên này, Diệp Lâm há miệng liền nói, lại lập tức ảo não mà vỗ trán, hiện tại nói với Xavier thì có ích lợi gì! “Ah, không có gì, là muốn ăn cơm trưa sao, một lúc nữa ta sẽ xuống.” Sau đó lại vùi đầu tìm kiếm.
Xavier đứng lẳng lặng ở cửa trong chốc lát.
Ian —— Marbot phải không? Hắn mỉm cười, mang theo tao nhã lạnh như băng, an tĩnh mà đi xuống dưới tầng.
“A, sắp ăn cơm trưa rồi ngươi đi đâu vậy?” Thấy hắn rời đi, Garfield kỳ quái hỏi.
Xavier cũng không quay đầu lại, bước chân nhẹ nhàng, chỉ bỏ lại bốn chữ, “Không cần chờ ta.”
Ngẩng đầu nhìn trời, ừ, hình như trời sắp mưa, thật tốt.
Mây mù khắp bầu trời, dường như, cũng xâm nhập vào trong đôi mắt xanh biếc của hắn, để lại một mảng bóng tối thật sâu, lạnh như băng, lóe sát khí sắc nhọn.
(1) Ban hoa: “Hoa hậu” của ban
Ừ, đắt đến mức bình dân thông thường căn bản không gánh nổi.
Về phần học viện hoàng gia Talmechi, nói đến khó vào, là bởi vì trừ khi có huyết thống hoàng thất, bằng không không thể đi vào học tập, trên thực tế chính là một học viện rất nhỏ, học sinh hằng năm cũng sẽ không vượt quá mười, bởi vì rất nhiều học sinh hoàng thất thật ra càng muốn đến Berysford học tập.
Từ khu ký túc xá đến khu dạy học có một khoảng cách rất xa, chỉ mơ hồ có thể thấy được tòa kiến trúc có đặc sắc rõ ràng kia, đỉnh tròn vừa cao vừa lớn màu sắc rực rỡ lưu ly lấp lánh rực rỡ ở dưới ánh mặt trời.
Phong cách kiến trúc của cả vườn trường đều hoàn toàn là hình thức châu Âu, nhưng không chỉ một, đại điện đấu khí là kiến trúc đỉnh tròn rộng lớn, chỉ nhìn bên ngoài cũng biết bên trong tuyệt đối có không gian tự do cực lớn.
Mà chương trình học ma pháp thì tiến hành ở trong một tòa kiến trúc bên cạnh, những kiến trúc đó linh hoạt kỳ ảo tiêm gầy, cao vút dựng thẳng, lấy một tòa tháp ma pháp trắng toát làm trung tâm, quần kiến trúc nhìn qua càng có sắc thái kỳ huyễn.
Vì thế, đi được một nửa Diệp Lâm cùng Xavier liền mỗi người đi một ngả.
Có lẽ bởi vì bọn họ tới quá sớm, trên đường hầu như không gặp được bao nhiêu học sinh, Diệp Lâm thuần túy tóc đen mắt đen vốn đã đủ hấp dẫn tầm mắt người, huống chi hắn còn có dung mạo như vậy, cho dù tuổi còn quá nhỏ, vẫn có thể thấy được lệ sắc không thể che giấu như thường, mặc dù mặc đồng phục thống nhất là áo choàng tròn xám cùng quần trắng giày đen của Berysford, bất luận đứng ở chỗ nào cũng vẫn có một loại nổi bật không giống người thường.
Được rồi, trên thực tế, trước khi nhận được đồng phục, Diệp Lâm căn bản còn không biết Berysford có đồng phục, ít nhất ở trong tiểu thuyết, Ngạo Thiên thân là nhân vật chính lại chưa từng mặc đồng phục Berysford, hắn không hề có cảm giác thân thiết với ngôi trường này, bởi vì đây là trường học cũ của đường huynh Auckland của hắn, thậm chí có hai vị giáo sư vốn chính là bằng hữu của Auckland, đất diễn của Ngạo Thiên ở Berysford chỉ có bị người khiêu khích, chống lại, lấy yếu thắng mạnh đánh bẹp người, tiếp tục bị người khiêu khích, chống lại, thu hoạch thắng lợi lớn coi khinh địch thủ, trừ những quá trình lặp lại nhiều lần này ra, cũng chỉ có đi cua mấy em gái đến dệt hoa trên gấm.
Đương nhiên, sự ưu tú của hắn khiến cho một vị đại ma đạo sư ở Berysford tương đối để ý, nếu không phải vị đại ma đạo sư này che chở, cái loại tính cách đắc tội nhiều người như Ngạo Thiên mà có thể an toàn sống đến tốt nghiệp thì quả thực là kỳ tích.
Nhưng mà đó cũng chỉ là kết luận sau khi Diệp Lâm hổi tưởng lại cả bộ tiểu thuyết rồi rút ra, thực ra khi đang xem tiểu thuyết hoàn toàn là xuyên qua góc độ của nhân vật chính mà đối đãi với thế giới, rất khó phát hiện có cái gì không đúng, Ngạo Thiên theo thi hành là nguyên tắc kẻ mạnh làm vua, người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta ta trả lại trăm ngàn lần, hoàn toàn không thể lấy đạo đức cùng pháp luật đến cân nhắc hành vi của hắn, nhưng khi xem tiểu thuyết, độc giả phần lớn sẽ không cảm thấy có cái gì không đúng, ngược lại còn vì loại tự do cực đoan bá đạo này mà cảm thấy cực kỳ thích!
Chỉ là lúc này Diệp Lâm bị bắt đứng ở mặt đối lập với nhân vật chính, nghĩ đến nhân vật chính bàn tay vàng bao phủ, trong lòng liền trở nên nặng trịch.
Còn có chín năm, còn có chín năm nữa Ngạo Thiên sẽ đi tới đô thành này.
Diệp Lâm biết mình trong chín năm này phải cùng Xavier tích tụ sức mạnh, cơ hội thực ra cũng không nhiều, tốc độ Ngạo Thiên trưởng thành rất đáng sợ, cho hắn một chút thời gian trưởng thành, nghênh đón mình nhất định chính là tận thế.
Hiện tại Diệp Lâm còn chưa biết tương lai sẽ phát triển như thế nào, cũng không biết xuất phát từ kỳ ngộ như thế nào mới có thể khiến Xavier làm hại Ngạo Thiên cửa nát nhà tan, tuy rằng tất cả còn chưa xảy ra, nhưng đề phòng lúc chưa xảy ra luôn luôn là không sai.
Ước chừng lượn trong trường một vòng lớn, gần như lần mò không sai biệt lắm tất cả địa hình trường học Diệp Lâm mới đi về phía đại điện đấu khí, vừa bước vào phòng học lập tức cảm thấy tất cả ánh mắt trong phòng đều tập trung lên người mình ——
Y biết mà!
Chuyện thí nghiệm thiên phú nhất định đã truyền đi khắp!
May mà Diệp Lâm không phải mười một tuổi thật sự cho nên còn có thể duy trì tự nhiên bình tĩnh như vậy.
Cũng may tình hình không hỏng bét như trong tưởng tượng của y, ít nhất không có tên nào dám nói cái gì trước mặt y, chỉ là âm thầm quan sát y cộng thêm liếc mắt mà thôi.
“Lind, chỗ này chỗ này!” Casimir cách đó không xa đang ngoắc ngoắc tay với y.
Casimir từ nhỏ lớn lên ở đô thành, đương nhiên sẽ không không có người quen, chỉ cần là học sinh mới nhập học năm nay, người này đã quen biết gần như hơn nửa, cho nên hoàn toàn có thể nói là lăn lộn như cá gặp nước trong đàn đầu củ cải đỏ này, cố tính vóc dáng người này quá lớn, quá bắt mắt.
Diệp Lâm vội vàng đảo qua đại sảnh, phát hiện học tập đấu khí quả nhiên lấy nam hài là chủ yếu, tỉ lệ nam nữ không cân bằng nghiêm trọng, gần như giống ban khoa học tự nhiên kiếp trước, căn bản là không có mấy nữ đồng học.
Ừ, những nữ đồng học này hầu như cũng chẳng có mấy người diện mạo trên tiêu chuẩn cả, khuôn mặt này của Diệp Lâm hoàn toàn có thể được bầu thành ban hoa(1) của ban đấu khí năm nay… =_=
Nhìn vòng tròn bốn phía Casimir, khụ, làm sao lại toàn là những kẻ cơ bắp —— không sai, quanh người Casimir hình thành một loại hiện tượng cực kỳ quỷ dị, lấy Casimir làm trung tâm, các thiếu niên một vòng bên ngoài tất cả đều không ngoại lệ là tuổi còn nhỏ mà cơ bắp đã nổi lên, tuy rằng so ra kém khổ người Casimir, nhưng trong mắt toàn bộ phòng học thì tuyệt đối là tụ tập một đám người nhìn như vũ lực hung hãn nhất… Do dự một chút Diệp Lâm vẫn là đi sang đó, dù sao Garfield cũng ở bên cạnh, cứ việc người này hoàn toàn không tham dự nói chuyện với đám người kia mà là đang gục xuống bàn múa bút thành văn, Diệp Lâm có thể kết luận hắn tuyệt đối không phải đang học mà là đang sắp xếp tư liệu các cửa hàng phụ cận Berysford!
May mà Casimir coi như nói nghĩa khí, thấy Diệp Lâm lại đây liền lôi kéo y sang bên cạnh nói chuyện.
“… Yên tâm, những người đó phần lớn không dám nói gì.” Casimir đè thấp thanh âm, “Nhìn, mấy người phía sau cùng kia là bình dân, đừng nói đến mấy câu bàn tán, ngay cả ánh mắt đặt nhiều trên người ngươi một lúc thì ngươi cũng có quyền đuổi bọn họ ra khỏi phòng học! Nghe nói gia tộc Anbridge chỉ còn lại ngươi cùng Sal, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói thì tương lai toàn bộ gia tộc này đều là của ngươi. Tuy nói lão Anbridge là một công tước vinh dự, không thể thừa kế, nhưng cho dù là giảm một bậc, ngươi cũng có thể được phong hầu tước, làm gì có bao nhiêu người dám chân chính đắc tội ngươi…”
Diệp Lâm kéo kéo khóe miệng, Casimir, ngươi thật đúng là không giống với cái bề ngoài hào phóng này, hoàn toàn là một tên bái quái a!
Có điều, y miễn cưỡng hiểu đây là Casimir đang an ủi, tuy rằng tầm mắt ngưng tụ ở trên người mình cũng sẽ không vì câu an ủi này mà giảm bớt, Diệp Lâm vẫn là cảm thấy một chút bình tĩnh cùng ấm áp, vì thế y cười vỗ vỗ Casimir, “Ngươi vẫn là đi tìm các bằng hữu của ngươi nói chuyện đi, ta ngồi bên cạnh Garfield là được rồi.”
Casimir nhíu mày, không vừa ý mà quan sát đánh giá Diệp Lâm một chút, hừ một tiếng nói, “Cho nên nói a, nam nhân không có cơ bắp tính gì là nam nhân! Nếu ngươi có khổ người lớn như ta đây thì làm sao có như vậy ——”
Diệp Lâm nghiêng đầu đi, mẹ kiếp, đi mẹ nó an ủi ấm áp, người này trên bản chất vẫn là một hỗn tiểu tử khiến người chán ghét!
Ngồi vào bên cạnh Garfield, dư quang khóe mắt thoáng thấy Garfield vẻ mặt cuồng nhiệt, con mắt thì giống như biến thành hình $$ lóng lánh ánh vàng, Diệp Lâm nhất thời không biết nói gì mà thở dài.
Chương trình học đấu khí là chương trình học chủ yếu của học sinh có thiên phú đấu khí, học sinh năm nhất học đấu khí cơ bản là cực kỳ quan trọng, dường như tất cả mọi người không muốn thua ở điểm bắt đầu, trừ người đã sớm hiểu rõ bí quyết đấu khí như Casimir mới dám ngủ vù vù sau khi vào lớp, những đứa trẻ còn lại hầu như đều không ngoại lệ hai mắt sáng ngời mà nhìn lão sư chằm chằm, ngay cả Garfield trầm mê trong thế giới tiền tài cũng vậy.
Bởi vì chính là lớp cơ bản, lão sư giảng dạy cũng không phải kiếm sĩ cao cấp gì, mà là một vị kiếm sĩ cấp năm cực kỳ vững cơ bản, Laureil Becthan, dạy những người mới như bọn họ này là dư dả rồi. Tất cả người có thể ngồi ở nơi này đều không ngoại lệ là có thiên phú đấu khí, sau một tiết học, dưới sự giáo dục chính thống Diệp Lâm quả nhiên cảm thấy bộ vị đan điền hơi nóng lên, giống như nội lực mà trong tiểu thuyết võ hiệp hình dung chậm rãi chảy xuôi.
Y cũng không lấy song kiếm ra, trên tay chính là một thanh trường kiếm tinh xảo hoa lệ, nhìn thấy mũi kiếm thoát ra một chút ánh sáng màu hồng nhạt, cứ việc hoàn toàn không hài lòng với màu sắc đấu khí, y vẫn vì loại cảm giác nắm giữ sức mạnh này mà vô cùng vui vẻ!
Chỉ có một chút ít ánh sáng nhàn nhạt mà thôi, lại đủ để cho tâm trạng y yên ổn hơn rất nhiều. Ít nhất đấu khí thế giới này là đủ để cho kỹ năng của y được gia tăng! Nói cách khác y có thể đánh quái thăng cấp bình thường sau đó trở nên càng mạnh hơn, ở thế giới này, nhanh chóng trưởng thành lên mới là tiền vốn để sống yên phận a!
“Tốt lắm, tiết học này chỉ cần có một chút cảm giác, như vậy là thành công.” Laureil là một nam nhân trung niên vô cùng đôn hậu kiên nhẫn, “Vì năm học cũng không tính ngắn, bản thân việc học tập đấu khí là một quá trình buồn tẻ, hơn nữa đấu khí không trải qua tôi luyện là không thể chân chính nắm giữ kỹ xảo chiến đấu, cho nên bắt đầu từ tiết học sau, ta sẽ chia các ngươi thành hai người một tổ, ít nhất là trong năm học này, hai đồng học trong một tổ cần cạnh tranh luận bàn với nhau, đến cuối kỳ, ta muốn nhìn thấy thành quả, người nào thắng lợi có thể trực tiếp lấy được ưu tú, mà người thua sẽ bị trừ hai học phân!”
Nhất thời trong phòng học ồ lên một mảnh, Diệp Lâm nhìn khuôn mặt mang theo mỉm cười của Laureil, mẹ nó, ghét nhất loại người nhìn như thành thật hàm hậu trên thực tế lại cực kỳ âm hiểm này!
Ý tứ của những lời này không thể dễ hiểu hơn, tiết học đầu tiên hắn đã tuyên bố trực tiếp muốn đánh trượt một nửa số người vào cuối kỳ!
Mẹ kiếp, đây là lão sư hung tàn như thế nào!
“Hiện tại cho các ngươi một chút thời gian, có thể tự mình chọn đối thủ, một khi quyết định là không thể thay đổi!”
Tầm mắt Diệp Lâm đảo qua vài người bên cạnh, loại trừ Casimir! Người này hiện tại đã là kiếm sĩ cấp ba, một khi có kinh nghiệm thực chiến, đó tuyệt đối là khó đối phó, Garfield? Vẫn là thôi đi, Diệp Lâm chính là tận mắt nhìn thấy vị này thật cẩn thận mà lau thuốc độc lên thanh chủy thủ hắn giấu ở trong tay áo, cái màu lam mênh mông kia nhìn vô cùng dọa người. Những người khác? Mẹ, y căn bản một tên cũng không biết a!
“Laureil lão sư!” Bỗng nhiên một thanh âm vang lên.
Diệp Lâm đang cẩn thận đánh giá mấy hài tử bên cạnh, ngược lại không nghiêng đầu đi nhìn.
“Ta muốn cùng Lindberg Anbridge đồng học tạo thành một tổ.”
Diệp Lâm nghe vậy ngẩn ra, lúc này mới xoay qua chỗ khác nhìn về phía người nói chuyện.
Không ngờ người nói chuyện kia lại ngồi ở phía sau cùng của phòng học, một đầu tóc đỏ làm người ta khắc sâu ấn tượng cùng đôi mắt màu lam nhạt, lấy chỗ ngồi của hắn đến xem, vị này hiển nhiên là một bình dân.
Nhưng dùng lương tâm mà nói, đây là một vị bình dân diện mạo hết sức xuất sắc, nếu không phải vì chỗ ngồi, chỉ cần dựa vào khuôn mặt tuấn tú cùng cử chỉ khéo léo của hắn thì có thế nào cũng không thể đưa hắn cùng mấy đứa trẻ rõ ràng u ám hơn rất nhiều ở bên cạnh hắn về làm một loại.
Không phải khinh thường bình dân, mà là trong cái thế giới quý tộc nhiều như chó này, bình dân đại biểu cho sinh hoạt không tốt cùng bị chi phối áp bức về tinh thần, bình dân tinh khí thần giống như vị bình dân này, quả thực là rất thưa thớt.
Laureil ôn hòa mà nhìn về phía Diệp Lâm, “Lindberg đồng học, ngươi tiếp thu khiêu chiến của Ian Marbot đồng học sao?”
Sắc mặt Diệp Lâm đã hoàn toàn nhạt xuống, bất cứ ai cũng không nhìn ra lúc này y vui hay giận, giọng điệu bình tĩnh mà trả lời: “Tự nhiên đồng ý tiếp thu, lão sư.”
“Được, như vậy Ian Marbot đồng học cùng Lindberg Anbridge đồng học tiên phong trở thành một tổ.”
Casimir nhìn chằm chằm Ian trong chốc lát mới lộ ra một nụ cười xem kịch vui, tiểu tử bình dân này là đủ thông minh, cho rằng Lind là một quả hồng mềm? Hắc hắc hắc, có thể dễ dàng đánh bại Auckland chẳng lẽ lại là mặt hàng dễ chọc? Thông minh bị thông minh hại, dọn đá đập chân mình cái gì hắn thích xem nhất!
Rất nhanh đến tan học, Diệp Lâm bước chân vội vàng chạy về ký túc xá, thậm chí còn không chờ Casimir cùng Garfield.
Đợi đến khi Xavier bước vào trong cửa lớn, chỉ thấy Casimir đang vẻ mặt không có ý tốt mà lặng lẽ nói gì đó với Auckland.
“… Tiểu tử kia tuyệt đối là để mắt tới Lind… Hắc hắc hắc… Si tâm vọng tưởng…”
Đôi câu vài lời bay vào tai Xavier, hắn chậm rãi nheo mắt lại, bình tĩnh mà chạy lên tầng trên.
Diệp Lâm mở cửa, y nhanh chóng lật bút ký đã viết trước đây —— Ian Marbot, Ian Marbot… Tên này quen thuộc như vậy! Nhất định là có xuất hiện ở chỗ nào trong tiểu thuyết! Là ở chỗ nào nhỉ… Mẹ kiếp, không nghĩ ra!
“Lâm?”
Thẳng cho đến khi Xavier gọi lần thứ hai Diệp Lâm mới ngẩng đầu, mờ mịt mà nhìn về phía Xavier, “A, ngươi về rồi?”
“Ừ. Đang suy nghĩ gì?”
“Ian Marbot!” Bởi vì đầy đầu đều là tên này, Diệp Lâm há miệng liền nói, lại lập tức ảo não mà vỗ trán, hiện tại nói với Xavier thì có ích lợi gì! “Ah, không có gì, là muốn ăn cơm trưa sao, một lúc nữa ta sẽ xuống.” Sau đó lại vùi đầu tìm kiếm.
Xavier đứng lẳng lặng ở cửa trong chốc lát.
Ian —— Marbot phải không? Hắn mỉm cười, mang theo tao nhã lạnh như băng, an tĩnh mà đi xuống dưới tầng.
“A, sắp ăn cơm trưa rồi ngươi đi đâu vậy?” Thấy hắn rời đi, Garfield kỳ quái hỏi.
Xavier cũng không quay đầu lại, bước chân nhẹ nhàng, chỉ bỏ lại bốn chữ, “Không cần chờ ta.”
Ngẩng đầu nhìn trời, ừ, hình như trời sắp mưa, thật tốt.
Mây mù khắp bầu trời, dường như, cũng xâm nhập vào trong đôi mắt xanh biếc của hắn, để lại một mảng bóng tối thật sâu, lạnh như băng, lóe sát khí sắc nhọn.
(1) Ban hoa: “Hoa hậu” của ban
Danh sách chương