Diệp Lâm thật sự không muốn về sau mỗi lần gặp được một người lại phải vì chuyện giới tình mà phát hỏa một lần, y biết mình nên tiếp thu diện mạo này, nhưng bất luận nói như thế nào, thân là một nam nhân lại luôn bị người nhận sai giới tính, không thể nghi ngờ là một chuyện làm y vô cùng mất hứng.
Trong ký túc xá này tổng cộng sẽ có sáu người ở, trừ Diệp Lâm cùng Xavier ra, Auckland, Casimir, lại thêm một Archie Egalin một đầu tóc đen mắt tím, vậy là có năm.
Sau khi Archie này khôi phục bình thường, tuy rằng vẫn là bộ áo choàng đen cùng mái tóc đen dài kia, nhưng nhìn qua lại có chút khác biệt nhỏ với lúc trước, tỷ như hắn rõ ràng có đôi mắt màu lan tử la(1) xinh đẹp cùng khuôn mặt trẻ con tròn tròn đáng yêu, thậm chí má bên trái còn có lúm đồng tiền nhợt nhạt, cười rộ lên còn có chút ngại ngùng, rõ ràng là một nam hài chọc người thích tương đối bình thường a? Archie cũng xuất thân từ gia đình quý tộc, thậm chí còn là một gia đình quý tộc cổ xưa hơn cả gia tộc Anbridge, so với Auckland ngạo mạn, Casimir lỗ mãng, Archie dễ ở chung hơn nhiều, điều kiện tiên quyết là giới tính của ngươi là nam.
Gia tộc Egalin lịch sử lâu đời, nghe nói mấy trăm năm trước hoàng thất trên mảnh đại lục này chính là họ Egalin, nhưng đến đời Archie này đã điêu linh đi rất nhiều, nhưng dù cho có là như thế thật, lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, Egalin nội tình tuyệt đối không phải quý tộc thông thường có thể sánh bằng.
Nhưng cố tình, con cháu dòng chính đời này, Archie, bị một loại bệnh kỳ quái khó có thể nói ra miệng.
Diệp Lâm ngược lại có thể lý giải loại bệnh lạ được gọi là “chứng sợ gái” này, nói cách khác không phải chính là chứng sợ xã giao sao, không có gì phải kỳ quái, không chừng ngày nào đó gặp được chân mệnh thiên nữ người ta ôm cho một cái, vậy là khôi phục bình thường a!
“Không phải đơn giản như vậy.” Archie nghiêm túc nói.
Năm người ngồi ở đại sảnh, bởi vì là ký túc xá chuẩn bị cho sáu người cho nên ở bên cạnh bàn dài bằng đá cẩm thạch phong cách cổ điển đặt sáu chiếc ghế gỗ được khảm trang sức đồng mạ vàng, trang trí tràn ngập cảm giác phục cổ châu Âu thời Trung Cổ.
Có thể ngồi xuống nói chuyện sau khi đánh một trận, bản thân nó đã chẳng phải là một chuyện hài hòa gì, hơn nữa Auckland cùng Casimir an vị ở đối diện Xavier cùng Diệp Lâm, không khí này chỉ có thể dùng ngưng trệ để hình dung…
Với loại không khí này, Archie coi như không thấy, uống một hơi hồng trà trước mặt, thở dài nói: “Mỗi khi tới gần nữ tính, ta sẽ biến thành một người khác.”
Diệp Lâm: “… Này là có ý gì?” Một người khác? Đây là tiết tấu biến thành truyện huyền huyễn a!
Archie đè thấp thanh âm, “Ta vẫn cảm thấy trong thân thể ta có một ta khác.”
Diệp Lâm mở to mắt, mẹ kiếp, đây căn bản không phải chứng sợ gái, đây là nhân cách phân liệt a thân!
“Một ngươi khác có bộ dạng thế nào?” Lúc này ngay cả Casimir cũng có hứng thú.
Archie cười khổ, “Ta từ nhỏ đã không tiếp xúc với nữ tính, mẫu thân đã qua đời từ rất sớm, phụ thân không thích dùng nữ phó(2), hầu như đều là nam phó, lần đầu tiên phát hiện ra ta có bệnh lạ này là lúc bảy tuổi, hôm đó biểu tỷ đến nhà ta, sau đó, một lần kia thiếu chút nữa thì dọa cả nhà thành bệnh luôn.”
Auckland liếc mắt nhìn hắn, “Ta thấy ngươi vừa rồi cũng chỉ là đứng mà không động thôi.”
Trong khi lầm tưởng Diệp Lâm là nữ.
Archie thanh thanh cổ họng, “Người nhà nói, ta rất giống như bị biến thành một vong linh.”
“Vong linh?” Xavier nhíu mày.
Archie gật gật đầu, “Chính là hoàn toàn không có dấu hiệu sinh mệnh, toàn thân đều coi như không tồn tại vậy, không có biểu cảm gì, không nói, ngay cả nhiệt độ trên da cũng sẽ giảm xuống, trở nên lạnh như băng, chợt nhìn qua thì sẽ bị nhận thành vong linh.”
Diệp Lâm: “…”
Mẹ nó đây căn bản không phải chứng sợ gái, đây là tiết tấu chuyện ma a! Ngươi từng gặp người bị chứng sợ nam vừa gặp phải nam nhân thì lập tức tự động biến thân thành Sadako(3) chưa?
Trước mắt liền có một, chẳng qua là gặp phải nữ nhân thì lập tức không khác gì đã chết, tự động biến thân Sadako bản nam…
Loại kỹ năng đặc biệt biến thành quỷ này tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được a!
Sợ con gái sợ đến mức thấy con gái là chết, Diệp Lâm vẫn là lần đầu tiên nghe nói.
Hiển nhiên Auckland cũng chưa bao giờ nghe nói qua về chứng bệnh này, vì thế tò mò nói: “Vậy lúc ấy ngươi còn có thể điều khiển thân thể của mình không?”
“Có thể, chỉ là sẽ trở nên rất chậm chạp.” Archie bất đắc dĩ nói, “Thậm chí có thể nhìn thấy khí trắng phun ra từ trong miệng mình.”
… Đây quả nhiên là tiết tấu có thể dọa chết người trong nhà… Hoàn toàn chính là quỷ a…
Có lẽ là bởi vì loại tuyệt kỹ gặp gái biến thành quỷ pha đủ sắc thái truyền kỳ này của Archie, không khí cuối cùng không cứng ngắc giống như lúc bắt đầu nữa, Casimir bắt đầu cùng Archie lớn tiếng thảo luận nên làm thế nào để “chữa” loại bệnh này, ngay cả Auckland cũng nhịn không được mà tham gia vào, đã mở miệng nói chuyện thì cũng mấy người triệt để trở thành trẻ con hơn mười tuổi, lập tức liền náo nhiệt lên.
Xavier cùng Diệp Lâm trao đổi một ánh mắt, gần như ở thời điểm ba người trước mặt còn chưa nhận thấy được, hai người bọn họ đã dẫn ra năng lực thiên phú của mấy người ở đây, thậm chí ngay cả tình huống gia đình cũng sờ đến không sai biệt lắm.
Auckland là Diệp Lâm đã biết từ trước, ma pháp sư sơ cấp hai hệ thủy băng.
Casimir tình huống gia đình đặc biệt, tổ tiên hắn đều là nhân vật cấp thủ lĩnh đoàn kỵ sĩ hoàng gia, đến đời này, phụ thân hắn là phó đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ hoàng gia, ca ca hắn thậm chí còn là một trong những kỵ sĩ rồng cực kỳ hiếm thấy, hắn từ bảy tuổi đã bắt đầu tu luyện đấu khí, hiện tại mười một tuổi đã là một kiếm sĩ cấp ba, tu luyện chính là vũ kỹ gia truyền, hắn tự cho là nếu không phải không phòng bị thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị Xavier kề dao lên cổ như vậy, khụ, bởi vậy có thể thấy được, tuy vị này bản lĩnh không kém, nhưng mà kinh nghiệm thực chiến gần như bằng không.
Archie có được thiên phú ma pháp hệ vô cực kỳ hiếm thấy, được rồi, ngay cả thiên phú ma pháp cũng cho người ta ấn tượng là “yên tĩnh, trống không”, người này quả nhiên là họ hàng gần với quỷ hồn sao? Chẳng qua ma pháp hệ vô là nổi danh đáng sợ trong các hệ ma pháp, trong hệ này, dù là ma pháp sơ cấp cũng có phép thuật khiến tim người đập nhanh như cắn nuốt, còn có tên ma pháp hoàn toàn trong suốt, ma pháp sư có được loại thiên phú này là phe phái duy nhất dù là sơ cấp cũng có thể tạo thành uy hiếp với người khác.
Đúng lúc không khí hiện trường đang phát triển theo phương hướng tốt, chợt nghe “rầm” một tiếng, cửa lớn bị mở ra trong chớp mắt, tiếng thảo luận im bặt mà ngừng, năm đôi mắt đồng nhìn ra trước cửa.
Nhưng bọn họ căn bản không thấy được người, chỉ nhìn thấy hành lý như một ngọn núi nhỏ chậm rãi di chuyển từ bên ngoài vào.
Diệp Lâm bỗng nhiên có một loại dự cảm, dường như một ký túc xá này của bọn họ, ở mẹ nó đều là các nhân vật kỳ ba gì?
Giống như muốn kiểm chứng dự cảm của mình, rất nhanh y liền nhìn thấy phía sau đống hành lý lớn kia có một bóng người gầy yếu đang cố gắng đẩy mạnh hành lý hoàn toàn hơn xa vóc người hắn đi vào.
“Lại không có nam phó giúp dọn hành lý?” Auckland nhíu mày.
Casimir tiếp lời nói: “Ở ngoài cổng thuê một bình dân dọn hành lý chỉ cần ba ngân tệ.”
Diệp Lâm chậm rãi mở miệng: “Chẳng lẽ điểm chú ý không phải là dáng người nhỏ gầy như cậu ta thì làm sao đẩy chuyển được đám hành lý nặng nề này sao?”
Không sai, lấy dáng người gầy yếu kia của hắn, làm sao có thể đẩy chuyển được đống hành lý giống như quả núi nhỏ này, dưới đống hành lý này hình như cũng không lắp bánh xe!
“Hô, cuối cùng cũng đến.” Chỉ thấy nam hài kia thở ra một hơi thật mạnh, đi đến, sau đó khiêng cái túi lớn ở trên cùng lên, nhìn qua năm người bọn họ, “Phòng của ta ở chỗ nào?”
Xavier mỉm cười, “Tầng bốn, sườn đông.”
“Ah, cám ơn!”
Năm người nhìn theo hắn vác hành lý lớn gần như bằng thân thể mình rầm rầm rầm mà chạy lên tầng trên.
Mãi cho đến khi bóng dáng hắn biến mất trong tầm mắt, Archie mới kịp phản ứng, “Chờ một chút! Quyết định phòng cậu ta ở từ lúc nào thế?”
Auckland cười khẽ, “Dù sao ta cùng Casimir ở tầng ba.”
“Cũng thế, ta cùng Sal ở tầng năm.” Diệp Lâm nói tiếp.
Archie vừa định nói chuyện, lại thấy nam hài kia rầm rầm rầm chạy xuống, tiếp tục vác một túi lớn chạy lên trên tầng, năm người cứ như vậy trợn mắt há mồm mà nhìn hắn nhanh chóng dọn sạch đống hành như ngọn núi kia đi, tốc độ này nhanh đến mức làm cho bọn họ hoàn toàn thán vi quan chỉ(4).
“Cuối cùng dọn xong!” Nam hài cầm bình hồng trà trên bàn rót một chén, không để ý hồng trà nóng bóng, rót toàn bộ vào trong bụng, sau đó mới mỉm cười xán lạn, “Hi, ta là Garfield Kerwin, rất hân hạnh được biết các ngươi!”
Diệp Lâm sắc mặt cổ quái, phì, Garfield!
Đáng tiếc a, nam hài gầy yếu trước mắt này, một chút cũng không giống Garfield tròn vo(5) kia.
Năm người ở hiện trường ít nhất là màu tóc hoặc màu mắt sẽ có một loại màu đen, vừa nhìn chính là ngoại hình quý tộc, Garfield lại không phải như thế, tóc của hắn là màu trắng, nhưng không chải thành kiểu mềm mại rủ xuống, ngược lại nhìn qua có chút bồng bềnh mềm mại lại lộn xộn, con ngươi lại càng cổ quái, một lam một lục, lại nói tiếp, khuôn mặt hắn so ra thì kém Auckland tinh xảo, Casimir tuấn lãng, thậm chí là Archie đáng yêu, nhưng làn da sáng bóng như bạch ngọc, nhìn qua rất có một loại —— ừ, cảm giác mèo Ba Tư(6)…
Chính là cái loại mèo Ba Tư lông trắng như tuyết, tiếp đó là đôi mắt một lam một lục kia!
Cười rộ lên xán lạn như vậy, còn thật đúng là muốn xoa xoa tóc của hắn, nam hài như vậy mới chân chính là dễ dàng khiến người dỡ tâm phòng bị xuống a, xem đi, dung mạo không có cảm giác xâm lược dễ dàng biểu hiện ra thân thiện, ánh mắt sau khi cười rộ lên mang theo sáu phần ngây thơ ba phần nhu thuận, còn có một phần, ừ, là thứ y cũng nói không nên lời, tóm lại so với mấy hùng hài tử kia thì khiến người thích hơn nhiều!
“—— Ngươi là Kerwin kia?” Auckland bỗng nhiên nói.
Garfield ngược lại không kinh ngạc, sảng khoái thừa nhận, “Đúng vậy, ta chính là Kerwin của thương hội Kerwin kia.”
“Thương hội Kerwin?” Diệp Lâm kỳ quái mà hỏi lại một câu, sau đó mới nhìn thấy Archie cùng Casimir đều là biểu tình khiếp sợ, xem ra chỉ có hai tên quê mùa là y và Xavier là hoàn toàn không biết…
Archie thì thào nói, “Thương hội đứng đầu đại lục, thương hội Kerwin, nghe đồn hoàng thất cũng phải ghen tị với của cải của nó, thiên hạ này gần như có một nửa kim tệ đều ở trong túi áo Kerwin…”
“Những điều này đều là nói bậy!” Garfield lập tức nhảy dựng lên, “Còn có người biết rõ về túi áo của ông già hơn ta sao, trong túi áo ông ta lúc nào có quá một trăm kim tệ đã là rất giỏi!”
“Ông già?”
“Harry Kerwin!” Garfield tức giận nói, “Hội trưởng cái thương hội Kerwin kia!”
Casimir khó có thể tin mà nhìn hắn, “Ngươi đang đùa cái gì thế! Nói Harry Kerwin không có tiền thì cũng vớ vẩn giống như nói mùa hè rơi tuyết lớn vậy!”
Garfield hừ lạnh một tiếng, “Đúng vậy, ông ta là đã từng rất có tiền! Nhưng năm ba mươi hai tuổi cưới mẫu thân ta, sau chia tay, ông tặng cho bà ba phần mười thương hội, ba mươi lăm tuổi cưới thê tử thứ hai, sau lại chia tay, lại đưa tặng ba phần mười thuộc về ổng, đến năm trước, ông ta cưới vị thê tử thứ chín, vì thế ngay cả một chút tài sản cuối cùng cũng bị ông ta tặng ra ngoài! Ông ta có tiền? Chê cười! Ông ta còn không có tiền bằng ta đâu! Hiện tại chính là những phu nhân Kerwin kia nhớ tình cũ đang nuôi ổng!”
Diệp Lâm: “…” Đây là một nam nhân kỳ ba như thế nào…
“Tiền học phí, tiền ở trọ của ta đều là mẫu thân ra, vừa rồi ta ở chỗ quản lý tranh cãi ba giờ, bọn họ vẫn là không chịu trả lại tiền cho ta, năm năm năm nghìn tệ, Berysford làm sao không đi cướp đi! Cái giá này đủ để ở Brabham học mười năm…
Nghe Garfield lòng đầy căm phẫn oán giận, Diệp Lâm xác định, quả nhiên một người bạn cùng phòng của y, cũng đồng dạng là một kỳ ba, cảm giác bé ngoan lúc trước thì ra chỉ là một ảo giác…
Cầu dự cảm đừng có chuẩn như vậy a khốn nạn!
(1) Một loài hoa lan màu tím
(2) Bàn dài
(3) Nữ phó: người hầu nữ, nam phó: người hầu nam
(4) Sadako
(5) Há miệng ngạc nhiên
(6) Mèo Garfield
(7) Mèo Ba Tư
Danh sách chương