Thần thức Yến Như Vân bị nhốt lại, vẫn luôn ngủ say, Tề Tiêu khi thì dạo bước ở trong phòng, khi thì ngồi bên mép giường trông chừng miệng vết thương của Yến Như Vân, từ buổi chiều đợi đến buổi tối, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng vang nhỏ “cách, cách”, vội vàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, một con hạc giấy bay tiến vào.
Tề Tiêu lập tức bắt lấy hạc giấy đóng cửa sổ lại rồi đi đến bên cạnh bàn, mở Độ Âm Phù ra, giọng của Liễu Trang tựa như dòng suối róc rách chảy xuôi vào phòng.
“…… Tâm ma do tạp niệm đạt đến cực hạn sinh ra, vốn là một thể……… Nếu tiếp tục triền đấu với nó, thần thức bị hủy người sẽ bị điên.”
Trong lòng Tề Tiêu run lên, bàn tay khoác trên cạnh bàn chợt siết chặt, tiếp tục lắng nghe ——
“………… Thứ này ngoại lực khó có thể giải trừ, nếu không nhẹ thì khờ dại, nặng thì bỏ mạng, tuy nhiên có thể dùng phương pháp song tu để tiến vào thức hải, từ đó tách ra……”
Trong lòng Tề Tiêu bỗng nhiên nhảy dựng, không chút nghĩ ngợi mà vỗ một cái vào Độ Âm Phù, đem âm thanh ngăn lại, ngây người một lát, lại ảo não mà dời tay ra, nghe hết nội dung còn lại.
Theo như ý tứ của Liễu Trang, tâm ma của Yến Như Vân là do dục niệm trong lòng sinh ra, tuy rằng phân liệt thành ma thức, nhưng vẫn là một bộ phận của thần thức, cùng với thần thức đều là một thể, nếu như dùng trận pháp từ bên ngoài thì khó có thể cẩn thận chia tách, một khi tổn thương đến thần thức của Yến Như Vân, sẽ gây nên họa lớn, chỉ có thông qua song tu, dùng thần thức tiến vào thức hải của Yến Như Vân, đem ma thức tách ra sau đó trừ khử tâm ma, cuối cùng làm cho hai bộ phận thần thức hợp thành một thể.
Sau khi Tề Tiêu nghe xong liền vò nát tờ Độ Âm Phù ném xuống đất, đỡ trán nhức đầu —— cứ tưởng rằng nhờ Liễu Trang giúp đỡ sẽ có biện pháp gì hay, ai ngờ tới lại là…… Lại là song tu.
Song tu.
Cùng với Yến Như Vân.
Nhớ tới đoạn ký ức bị phủ đầy bụi bặm lúc xem phim GV nhìn thấy cảnh nam nhân làm tình với nhau, Tề Tiêu đột nhiên che kín đôi mắt.
Thời gian trong sách cộng với ở ngoài sách đã qua nhiều năm như vậy, hắn ngoại trừ lúc đêm khuya tĩnh lặng tưởng tượng được cùng Yến Như Vân phiên vân phúc vũ, trước nay chưa từng tiếp xúc da thịt với ai.
Hắn đi đến bên mép giường, nhìn mặt mày tuấn lãng nhưng sắc mặt lại tái nhợt của Yến Như Vân ở trên giường, trong lòng từng trận từng trận co rút đau đớn, ngón tay cuộn lên, thầm hạ quyết tâm —— người, hắn nhất định phải cứu. Mượn tay người khác, thứ nhất không tin được, thứ hai luyến tiếc. Thần thức Yến Như Vân bị chia tách cùng hắn tránh không khỏi có liên quan, vốn nên do hắn hóa giải, vả lại…… Hắn và Yến Như Vân đã là lưỡng tình tương duyệt, về sau, cũng phải đi đến một bước này.
Tề Tiêu cắn môi dưới, từng đợt nóng bỏng dâng lên trên mặt, tâm loạn như ma mà đi trở về, đi đến một nửa lại đột nhiên xoay người, trong lòng tự nhủ: Có cái gì phải ngượng ngùng, đây là vì cứu Yến Như Vân! Hắn không muốn tiếp tục nghĩ nhiều, dao sắc chặt đay rối, nhặt lên tờ phù chú bị ném trên mặt đất, chịu đựng cảm giác xấu hổ mà đem tâm pháp song tu do Liễu Trang đọc nghe hết lần này đến lần khác, sau khi khắc sâu pháp quyết và trình tự trừ ma vào trong lòng, trở lại bên mép giường, ngón tay điểm trên mi tâm của Yến Như Vân, thu hồi pháp trận.
Vừa thoát khỏi trói buộc trong nháy mắt, ma thức không chút sợ hãi mà từ trong thần thức chui ra, một bàn tay từ phía dưới bỗng nhiên duỗi ra, chặt chẽ nắm lấy ngón tay Tề Tiêu đang định rút lui.
Tề Tiêu cúi đầu vừa nhìn, đối diện là một đôi mắt màu đỏ sậm, hiện tại đã không còn cơ hội để đổi ý.
Yến Như Vân nhìn chằm chằm Tề Tiêu, cười nói: “Sư tôn, chúng ta lại gặp nhau.” Hắn nắm ngón tay Tề Tiêu kéo xuống phía dưới, khi đến bên môi, môi đụng phải đầu ngón tay Tề Tiêu, vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm một chút.
Bả vai Tề Tiêu hơi co lại, theo bản năng muốn rút tay về, Yến Như Vân tất nhiên sẽ không cho hắn được như ý nguyện, cánh tay thêm dùng sức, kéo Tề Tiêu ngã xuống giường, nụ hôn nóng rực gấp không chờ nổi mà đè ép xuống dưới.
“Từ từ! Yến Như Vân, đợi——”
Đầu lưỡi Yến Như Vân ở trong miệng hắn khuấy đảo một trận, lôi kéo tơ bạc thối lui, áp trán vào trán của Tề Tiêu, cùng hơi thở của hắn giao hòa với nhau, vừa ủy khuất vừa oán giận nói: “Sư tôn luôn gạt ta, ta nếu thật sự đợi, sư tôn lại bỏ chạy mất.”
Tề Tiêu có ý muốn song tu, không hề áp chế phản ứng của mình, vừa hơi tiếp xúc với Yến Như Vân một chút là toàn thân đều nóng lên, hắn trấn an mà nắm lấy vành tai của Yến Như Vân gần trong gang tấc, đỏ mặt nói: “Lần này không chạy nữa.” Nói xong, vì để giữ lời, khẽ nhếch cằm chạm chạm vào môi Yến Như Vân, lại nói tiếp: “Ta chỉ muốn bảo đảm cho thương thế của ngươi không có việc gì.”
Yến Như Vân không nghĩ là Tề Tiêu sẽ chủ động, đồng tử hơi co lại, hơi có chút thụ sủng nhược kinh, đè ép Tề Tiêu mà hôn sâu một phen, thẳng cho đến khi hai người đều thở hồng hộc, đôi môi nóng rực dời dần lên tai hắn, ngậm lấy vành tai dùng đầu lưỡi xoa nắn, thấp giọng hỏi: “Sư tôn nói, muốn bảo đảm như thế nào?”
Tề Tiêu thở hổn hển, rụt cổ né tránh, ngăn cản Yến Như Vân tới gần, nói: “Ta đã đem thuốc tốt nhất mà ta có được cho ngươi rồi, cũng không thể làm cho thương thế của ngươi khỏi hẳn, ngươi xuống núi du lịch nhiều năm, có loại thuốc thần kỳ nào không?”
Môi Yến Như Vân đã chuyển qua cổ Tề Tiêu, nghe vậy thoáng ngừng lại, hỏi: “Hồi Thiên có được tính không?”
“Đã dùng qua rồi thì không tính.” Đôi mắt Tề Tiêu bị nhiệt khí xông đến dâng lên hơi nước.
Yến Như Vân tựa như si mê mà nhìn Tề Tiêu, đưa tay luồn vào tóc mai của hắn, không chút để ý mà nói: “Ai nói…… Ta dùng qua rồi?”
“……” Tề Tiêu nhất thời không có phản ứng, Yến Như Vân không nghe được hắn trả lời, không kiên nhẫn lại đi lôi kéo vạt áo của hắn, bỗng nhiên cánh tay bị bắt lấy, mày nhăn lại nhìn về phía người ở dưới thân, chợt thấy thần sắc Tề Tiêu kinh hoảng không thôi, không khỏi hỏi: “Sư tôn lại muốn chạy trốn sao?”
Làn sóng nóng bỏng trên người Tề Tiêu cấp tốc rút đi, thậm chí rùng mình một cái, run giọng hỏi: “Ngươi nói…… Ngươi chưa từng dùng qua Hồi Thiên?”
Yến Như Vân thấy Tề Tiêu không có ý tránh né, phất qua túi trữ vật ở bên cạnh một cái, một viên thuốc màu đỏ tản ra mùi hương nồng đậm xuất hiện trên tay hắn, hắn đưa thuốc viên đến trước mặt Tề Tiêu, hỏi: “Là viên thuốc này sao?” Ngay sau đó ghét bỏ nói: “Sư tôn có biết viên thuốc này từ đâu mà có không? Hắn từ chỗ một tên ma tu kêu là Mê Điệt chiếm được nó.”
Viên thuốc gần ngay trước mắt, Tề Tiêu há to cổ họng, dưới cái nhìn kỳ quái của Yến Như Vân, chậm rãi nói: “Vậy ba năm trước đây…… Ngươi như thế nào…… Như thế nào……”
“Đều là chút chuyện không thú vị, sư tôn muốn nghe, nói ra cũng không sao.” Yến Như Vân rất thích Tề Tiêu thuận theo, một bên động thủ cởi bỏ đai lưng sẵn tiện ném xuống dưới giường, một bên nói: “Sư tôn nhẫn tâm vứt bỏ hắn trên đảo Già Lam, ba ngày sau hắn bị ma tu Vô Thường Cung mang đi, bị xuyên thấu xương bả vai cầm tù, cách mấy ngày sẽ bị rút tiên tủy luyện hóa ma khí, hắn không cam lòng chết ở dưới đáy biển, liền dựa vào ta.” Hắn nhếch miệng cười nói: “Là ta luyện ma công, mới giúp hắn trốn thoát khỏi đáy biển.” Nói rồi, thân thể trầm xuống phía dưới.
Tề Tiêu lập tức bắt lấy hạc giấy đóng cửa sổ lại rồi đi đến bên cạnh bàn, mở Độ Âm Phù ra, giọng của Liễu Trang tựa như dòng suối róc rách chảy xuôi vào phòng.
“…… Tâm ma do tạp niệm đạt đến cực hạn sinh ra, vốn là một thể……… Nếu tiếp tục triền đấu với nó, thần thức bị hủy người sẽ bị điên.”
Trong lòng Tề Tiêu run lên, bàn tay khoác trên cạnh bàn chợt siết chặt, tiếp tục lắng nghe ——
“………… Thứ này ngoại lực khó có thể giải trừ, nếu không nhẹ thì khờ dại, nặng thì bỏ mạng, tuy nhiên có thể dùng phương pháp song tu để tiến vào thức hải, từ đó tách ra……”
Trong lòng Tề Tiêu bỗng nhiên nhảy dựng, không chút nghĩ ngợi mà vỗ một cái vào Độ Âm Phù, đem âm thanh ngăn lại, ngây người một lát, lại ảo não mà dời tay ra, nghe hết nội dung còn lại.
Theo như ý tứ của Liễu Trang, tâm ma của Yến Như Vân là do dục niệm trong lòng sinh ra, tuy rằng phân liệt thành ma thức, nhưng vẫn là một bộ phận của thần thức, cùng với thần thức đều là một thể, nếu như dùng trận pháp từ bên ngoài thì khó có thể cẩn thận chia tách, một khi tổn thương đến thần thức của Yến Như Vân, sẽ gây nên họa lớn, chỉ có thông qua song tu, dùng thần thức tiến vào thức hải của Yến Như Vân, đem ma thức tách ra sau đó trừ khử tâm ma, cuối cùng làm cho hai bộ phận thần thức hợp thành một thể.
Sau khi Tề Tiêu nghe xong liền vò nát tờ Độ Âm Phù ném xuống đất, đỡ trán nhức đầu —— cứ tưởng rằng nhờ Liễu Trang giúp đỡ sẽ có biện pháp gì hay, ai ngờ tới lại là…… Lại là song tu.
Song tu.
Cùng với Yến Như Vân.
Nhớ tới đoạn ký ức bị phủ đầy bụi bặm lúc xem phim GV nhìn thấy cảnh nam nhân làm tình với nhau, Tề Tiêu đột nhiên che kín đôi mắt.
Thời gian trong sách cộng với ở ngoài sách đã qua nhiều năm như vậy, hắn ngoại trừ lúc đêm khuya tĩnh lặng tưởng tượng được cùng Yến Như Vân phiên vân phúc vũ, trước nay chưa từng tiếp xúc da thịt với ai.
Hắn đi đến bên mép giường, nhìn mặt mày tuấn lãng nhưng sắc mặt lại tái nhợt của Yến Như Vân ở trên giường, trong lòng từng trận từng trận co rút đau đớn, ngón tay cuộn lên, thầm hạ quyết tâm —— người, hắn nhất định phải cứu. Mượn tay người khác, thứ nhất không tin được, thứ hai luyến tiếc. Thần thức Yến Như Vân bị chia tách cùng hắn tránh không khỏi có liên quan, vốn nên do hắn hóa giải, vả lại…… Hắn và Yến Như Vân đã là lưỡng tình tương duyệt, về sau, cũng phải đi đến một bước này.
Tề Tiêu cắn môi dưới, từng đợt nóng bỏng dâng lên trên mặt, tâm loạn như ma mà đi trở về, đi đến một nửa lại đột nhiên xoay người, trong lòng tự nhủ: Có cái gì phải ngượng ngùng, đây là vì cứu Yến Như Vân! Hắn không muốn tiếp tục nghĩ nhiều, dao sắc chặt đay rối, nhặt lên tờ phù chú bị ném trên mặt đất, chịu đựng cảm giác xấu hổ mà đem tâm pháp song tu do Liễu Trang đọc nghe hết lần này đến lần khác, sau khi khắc sâu pháp quyết và trình tự trừ ma vào trong lòng, trở lại bên mép giường, ngón tay điểm trên mi tâm của Yến Như Vân, thu hồi pháp trận.
Vừa thoát khỏi trói buộc trong nháy mắt, ma thức không chút sợ hãi mà từ trong thần thức chui ra, một bàn tay từ phía dưới bỗng nhiên duỗi ra, chặt chẽ nắm lấy ngón tay Tề Tiêu đang định rút lui.
Tề Tiêu cúi đầu vừa nhìn, đối diện là một đôi mắt màu đỏ sậm, hiện tại đã không còn cơ hội để đổi ý.
Yến Như Vân nhìn chằm chằm Tề Tiêu, cười nói: “Sư tôn, chúng ta lại gặp nhau.” Hắn nắm ngón tay Tề Tiêu kéo xuống phía dưới, khi đến bên môi, môi đụng phải đầu ngón tay Tề Tiêu, vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm một chút.
Bả vai Tề Tiêu hơi co lại, theo bản năng muốn rút tay về, Yến Như Vân tất nhiên sẽ không cho hắn được như ý nguyện, cánh tay thêm dùng sức, kéo Tề Tiêu ngã xuống giường, nụ hôn nóng rực gấp không chờ nổi mà đè ép xuống dưới.
“Từ từ! Yến Như Vân, đợi——”
Đầu lưỡi Yến Như Vân ở trong miệng hắn khuấy đảo một trận, lôi kéo tơ bạc thối lui, áp trán vào trán của Tề Tiêu, cùng hơi thở của hắn giao hòa với nhau, vừa ủy khuất vừa oán giận nói: “Sư tôn luôn gạt ta, ta nếu thật sự đợi, sư tôn lại bỏ chạy mất.”
Tề Tiêu có ý muốn song tu, không hề áp chế phản ứng của mình, vừa hơi tiếp xúc với Yến Như Vân một chút là toàn thân đều nóng lên, hắn trấn an mà nắm lấy vành tai của Yến Như Vân gần trong gang tấc, đỏ mặt nói: “Lần này không chạy nữa.” Nói xong, vì để giữ lời, khẽ nhếch cằm chạm chạm vào môi Yến Như Vân, lại nói tiếp: “Ta chỉ muốn bảo đảm cho thương thế của ngươi không có việc gì.”
Yến Như Vân không nghĩ là Tề Tiêu sẽ chủ động, đồng tử hơi co lại, hơi có chút thụ sủng nhược kinh, đè ép Tề Tiêu mà hôn sâu một phen, thẳng cho đến khi hai người đều thở hồng hộc, đôi môi nóng rực dời dần lên tai hắn, ngậm lấy vành tai dùng đầu lưỡi xoa nắn, thấp giọng hỏi: “Sư tôn nói, muốn bảo đảm như thế nào?”
Tề Tiêu thở hổn hển, rụt cổ né tránh, ngăn cản Yến Như Vân tới gần, nói: “Ta đã đem thuốc tốt nhất mà ta có được cho ngươi rồi, cũng không thể làm cho thương thế của ngươi khỏi hẳn, ngươi xuống núi du lịch nhiều năm, có loại thuốc thần kỳ nào không?”
Môi Yến Như Vân đã chuyển qua cổ Tề Tiêu, nghe vậy thoáng ngừng lại, hỏi: “Hồi Thiên có được tính không?”
“Đã dùng qua rồi thì không tính.” Đôi mắt Tề Tiêu bị nhiệt khí xông đến dâng lên hơi nước.
Yến Như Vân tựa như si mê mà nhìn Tề Tiêu, đưa tay luồn vào tóc mai của hắn, không chút để ý mà nói: “Ai nói…… Ta dùng qua rồi?”
“……” Tề Tiêu nhất thời không có phản ứng, Yến Như Vân không nghe được hắn trả lời, không kiên nhẫn lại đi lôi kéo vạt áo của hắn, bỗng nhiên cánh tay bị bắt lấy, mày nhăn lại nhìn về phía người ở dưới thân, chợt thấy thần sắc Tề Tiêu kinh hoảng không thôi, không khỏi hỏi: “Sư tôn lại muốn chạy trốn sao?”
Làn sóng nóng bỏng trên người Tề Tiêu cấp tốc rút đi, thậm chí rùng mình một cái, run giọng hỏi: “Ngươi nói…… Ngươi chưa từng dùng qua Hồi Thiên?”
Yến Như Vân thấy Tề Tiêu không có ý tránh né, phất qua túi trữ vật ở bên cạnh một cái, một viên thuốc màu đỏ tản ra mùi hương nồng đậm xuất hiện trên tay hắn, hắn đưa thuốc viên đến trước mặt Tề Tiêu, hỏi: “Là viên thuốc này sao?” Ngay sau đó ghét bỏ nói: “Sư tôn có biết viên thuốc này từ đâu mà có không? Hắn từ chỗ một tên ma tu kêu là Mê Điệt chiếm được nó.”
Viên thuốc gần ngay trước mắt, Tề Tiêu há to cổ họng, dưới cái nhìn kỳ quái của Yến Như Vân, chậm rãi nói: “Vậy ba năm trước đây…… Ngươi như thế nào…… Như thế nào……”
“Đều là chút chuyện không thú vị, sư tôn muốn nghe, nói ra cũng không sao.” Yến Như Vân rất thích Tề Tiêu thuận theo, một bên động thủ cởi bỏ đai lưng sẵn tiện ném xuống dưới giường, một bên nói: “Sư tôn nhẫn tâm vứt bỏ hắn trên đảo Già Lam, ba ngày sau hắn bị ma tu Vô Thường Cung mang đi, bị xuyên thấu xương bả vai cầm tù, cách mấy ngày sẽ bị rút tiên tủy luyện hóa ma khí, hắn không cam lòng chết ở dưới đáy biển, liền dựa vào ta.” Hắn nhếch miệng cười nói: “Là ta luyện ma công, mới giúp hắn trốn thoát khỏi đáy biển.” Nói rồi, thân thể trầm xuống phía dưới.
Danh sách chương