Nhiệt khí phun kề bên lỗ tai, trong chớp mắt, Tề Tiêu nhớ tới hơi ấm mấy ngày trước từng phun trên lưng mình, hắn hoảng sợ đẩy Yến Như Vân ra, dùng sức quá mạnh, kéo lật chén đĩa bên mép bàn, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, đĩa sứ trắng rơi trên mặt đất bể tan tành, từng mảnh từng mảnh sứ nằm trên phiến đá nâu xanh dị thường chói mắt, món ngon bị dính đầy bùn đất, thoạt nhìn thảm hại đến cực điểm.

Tề Tiêu đứng sau ghế đá, trên mặt lúc trắng lúc xanh, tâm loạn như ma, chưa chải vuốt rõ ràng ngụ ý của Yến Như Vân. Hắn cảm thấy một màn này thật quá khó coi, hô hấp dồn dập mấy lần, không nhìn thần sắc của Yến Như Vân, nói: “Ngươi cứ ăn từ từ, ta đi ra ngoài một lát.”

Nói xong hắn lập tức rời khỏi tiểu viện, chỉ vì quá mức kinh hoảng, vẫn chưa chú ý tới trên mặt đất có một sợi hắc tuyến giống như một con rắn cực mảnh uốn lượn trườn từ phiến đá xanh trên mặt đất nhanh chóng đuổi theo, bám lấy mắt cá chân, trèo lên đùi của hắn.

Yến Như Vân bị Tề Tiêu đẩy ra, cánh tay đặt trên bàn đá, bàn tay chụp ở mép bàn, toàn thân run rẩy yếu ớt, chỉ nghe “rắc” một tiếng, ngón tay bẻ nát một bên mép bàn.

Lưng hắn giống như một cây cung bị kéo căng, chậm rãi cong xuống, hổ khẩu xoa nắn mi tâm, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, cứ như thế qua lại mấy lần, rốt cuộc ổn định thân thể không còn phát run.

Sợi hắc tuyến thần không biết quỷ không hay quấn trên đùi Tề Tiêu từng vòng từng vòng bung ra, cuối cùng trở xuống mặt đất, nhanh chóng rút về dưới chân Yến Như Vân.

Sau khi Tề Tiêu rời khỏi Vân Tiêu Phong, ngự kiếm đi một chuyến tới Chiết Liễu Phong, không ngoài ý muốn biết được Liễu Trang còn đang bế quan, trên đường về nhớ tới Đỗ Kiếm Trì từng giao phó trước khi đi, thay đổi tuyến đường đi Vấn Kiếm Phong.

Mấy năm trước Tề Tiêu từng vì chuyện xây tĩnh thất mà chạy tới Vấn Kiếm Phong hơn trăm lần, đệ tử Vấn Kiếm Phong vốn đã nhìn quen mắt cảnh Tề Tiêu và phong chủ nhà mình kề vai sát cánh bên nhau, biết được người này không phải như đệ tử các phong khác đồn đãi là người lãnh đạm, kỳ thật rất dễ ở chung, thấy phi kiếm của hắn dừng trên Vấn Kiếm Phong, tới tấp ra nghênh đón.

Tề Tiêu bị một đám đệ tử so với Yến Như Vân và Bách Lý Liên Giang không khác gì nhau vây quanh đi về hướng Diễn Võ Trường, nói: “Ta được phong chủ của các ngươi gửi gắm, đặc biệt tới chỉ đạo kiếm thuật cho các ngươi.”

“Ngài tự mình chỉ đạo sao?” Lư Châu Nguyệt hỏi.

Tề Tiêu nói: “Đúng vậy.”

Đệ tử Vấn Kiếm Phong sôi nổi tranh nhau nói:

“Yến sư huynh không phải đã trở về sao?”

“Ta tưởng là Yến sư huynh!”

“Vậy Yến sư huynh khi nào thì chuyển đến Vấn Kiếm Phong?”

Không nhắc tới còn tốt, nhắc tới Tề Tiêu liền có chút chột dạ, lập tức bày ra tư thế chủ của một phong, liếc một vòng: “Thế nào, ta tới chỉ đạo cho các ngươi, không đủ tư cách sao?”

Đệ tử Vấn Kiếm Phong liên tục không ngừng nịnh hót: “Đủ đủ, Tề Tiên Tôn ra tay, tất nhiên là đủ!”

Rất nhanh, đệ tử Vấn Kiếm Phong vì chính mình lanh mồm lanh miệng mà trả giá đại giới, bọn họ bị nhốt trong kết giới kiếm khí của Tề Tiêu, bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.

Tề Tiêu ngồi trên vị trí cao nhìn đệ tử Vấn Kiếm Phong trong chốc lát rơi vào thảm cảnh, hướng về nơi xa nhìn một cái, thấy được giữa lớp lớp rừng cây lộ ra vài miếng ngói đen —— nơi đó đúng là tiểu viện và tĩnh thất của Yến Như Vân trên Vấn Kiếm Phong.

Trái phải xung quanh đã không còn việc gì, Tề Tiêu đứng dậy ngự kiếm bay tới tiểu viện mà mình đã từng tự đi tìm người xây lên.

Càng tới gần tiểu viện, linh khí càng thêm dồi dào, đợi Tề Tiêu dừng trước tiểu viện, một cổ linh khí sung túc mát lạnh xâm nhập tim gan, đem tất cả phiền muộn trong lòng cưỡng chế di dời.

Nơi này thật sự là một chỗ tốt.

Đỗ Kiếm Trì vì gạt Yến Như Vân tới đây, mà ngay cả nơi tốt như vậy cũng bỏ được, không nghĩ tới hắn cắn răng đem nơi này đưa cho Yến Như Vân, lại bỏ công huy động thầy thợ xây lên phòng ốc tĩnh thất, Yến Như Vân lại không tới…… Xem ra đợi Đỗ Kiếm Trì trở về mình không tránh được phải chịu đòn nhận tội.

Chịu đòn nhận tội có khả năng còn chưa đủ, phải kêu Đỗ Kiếm Trì hung hăng đập một phát, nói không chừng sư đồ hai người bọn hắn phải tới Vấn Kiếm Phong làm công một đoạn thời gian.

Nghĩ như vậy, Tề Tiêu cảm thấy có bao nhiêu là buồn cười, đơn giản cầm bội kiếm đi đến trước cửa viện, giơ tay đẩy, cửa viện sơn đen mở ra, không hề chú ý lúc cửa vừa mở có một sợi hắc tuyến mảnh như lông trâu ở chỗ ngạch cửa bị đứt đoạn.

Lúc trước tiểu viện xây được một nửa, hắn vì trốn Yến Như Vân đã bế quan trong tĩnh thất ở Vân Tiêu Phong, sau khi xuất quan lập tức dắt hai tên đệ tử xuống núi đi tìm đảo Già Lam, bây giờ đúng là sau khi tiểu viện xây xong lần đầu tiên mới tới chỗ này.

Viện lạc trên Mê Vụ Sơn cơ bản đều giống nhau, đại khái là dùng cùng một bản vẽ, kết cấu các viện khá tương đồng nhau, chỉ có chút chi tiết nhỏ, ví dụ như các loại linh thực trong viện hoặc là chất liệu bàn ghế ở hậu viện mới khác nhau. Hắn lập tức đi vào tiểu viện vì Yến Như Vân mà xây, cũng giống như bước vào trong viện của mình.

Tề Tiêu trước tiên là đi vào trong phòng dạo qua một vòng, lại đi dạo khắp tiền viện hậu viện, càng dạo càng cảm thấy chỗ này thật sự là một khối phong thủy bảo địa, nếu người nào ở trong viện này, sẽ có linh khí lấy mãi không hết dùng mãi không cạn cung cấp cho việc tu hành, chỗ này còn như thế, chỗ tĩnh thất kia xây ở nơi linh khí càng nồng đậm hơn thì sao? Nghĩ đến đây, Tề Tiêu bước ra ngoài viện, cẩn thận khép lại cửa viện, xoay người đi tới tĩnh thất cách đó không xa.

Đi tới trước tĩnh thất, trong thoáng chốc, một đạo linh tức thuộc về Đỗ Kiếm Trì chợt lóe lên, Tề Tiêu dừng bước, cầm kiếm xoay người nhìn vào trong rừng, lại khó tìm ra tung tích.

Linh tức là dao động linh lực trên người tu sĩ có mang theo cực nhỏ chấn động, người bình thường khó mà chạm đến, chỉ có cùng là tu sĩ mới có thể phát hiện. Tu sĩ khác nhau thì biên độ dao động của linh lực cũng khác nhau, bởi vậy tu sĩ có thể thông qua linh tức phán đoán chuẩn xác người tới là người nào, cơ hồ không có sai sót, tương đương với thẻ căn cước ở Tu Chân giới.

Dựa vào hiểu biết của Tề Tiêu đối với Đỗ Kiếm Trì, không có khả năng phán đoán sai linh tức của hắn.

Chẳng lẽ…… Đỗ Kiếm Trì vừa rồi đã tới nơi này?

Ý nghĩ này vừa mới ngóc đầu, đã bị Tề Tiêu vứt đi —— làm sao có thể? Đỗ Kiếm Trì mấy ngày trước sớm đã mang theo mười tên đệ tử Mê Vụ Sơn xuống núi, không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.

Nhất định là hắn phân biệt sai rồi.

Cái gọi là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ cái đó, hắn ngược lại tốt rồi, ban ngày có chút suy nghĩ liền trợn mắt nằm mơ, buồn cười, buồn cười.

Tề Tiêu tự giễu mình mơ mộng hão huyền, đem những ý nghĩ kỳ quái này vứt bỏ hết, trở lại tĩnh thất, đang muốn đẩy cửa tĩnh thất ra, một thanh phi kiếm rơi xuống phía sau lưng hắn, giọng của Yến Như Vân từ phía sau vang lên: “Sư tôn, rốt cuộc cũng tìm được người.”

Không biết có phải ảo giác hay không, một câu này giọng hơi có chút khàn khàn, cùng với giọng nói mát lạnh trầm thấp của Yến Như Vân ngày xưa khác xa một trời một vực, bả vai Tề Tiêu chấn động, cánh tay treo giữa không trung sắp chạm tới cửa lớn của tĩnh thất liền rũ xuống, kinh ngạc xoay người.

Khóe môi Yến Như Vân nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, đưa mắt nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt dán trên người Tề Tiêu, nói: “Sư tôn đây là…… Lại muốn đuổi ta đi sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện