Sau khi tinh gia cùng ba người Hạ gia rời sơn cốc chỉ còn lại đội ngủ Lưu gia.
Ở đây tu vi cao nhất là Lưu Mị Nhi nàng hiện tại đã đột phá trúc cơ bát trọng. Đội ngủ của nàng cũng có thực lự rất khá cơ hồ toàn bộ đã tiến vào trúc cơ. Nói đi phải nói lại với áp lực của cuộc chiến nơi đây cơ hồn tất cả tiềm năng của võ giả cùng linh giả đều được bộc phát toàn bộ. Sau vài tháng rong rủi chiến đấu trong chiến trường tất cả đều tiến bộ vược bậc.
Nhưng đến cuối cùng có thể trụ được đến lúc cuộc chiến kết thúc hây không đó là một dấu hỏi.
Lưu Mị Nhi với thiên tư của nàng cùng độ tuổi hiển nhiên là được xếp vào hàng thiên kiêu trong Thành Ngan Bạc. Nhưng người ta hay nói. Thiên tài thường chết yểu. Thiên tài bao nhiêu năm qua xuất hiện tầng tàng lớp lớp nhưng chân chính có thể đạt đến cái gọi là cường giả thì cơ hồ con số đếm được trên đầu ngón tay. Chẳng hạn như lúc này đội ngủ của nàng không hề biết tay họa sấp đến.
Tiểu thư chúng ta định khi nào thì rời khỏi. Mị Nhi có chút trầm ngâm nàng hơi xoay đầu nhìn hướng sâu trong sơn cóc. Nàng có thể cảm nhận được khí tức võ thừa nhàn nhạt nàng không hiểu lí do có lẽ là truyền thừa đặt thù của vạn thú tông.
- Hắn vẫn chưa ra có lẽ đã gập được cơ duyên gì đó Tinh gia đã rời đi nếu vậy chúng ta ở lại đây thêm vài giờ nữa để thủ hộ hắn. Xem như là báo đáp ân tình đang dược lúc trước của Tinh Gia vậy.
Nàng thì thầm ánh mắt có phần phức tạp. Hạng ba trưởng lão lúc này cũng không có vận đồ chùm kính đầu như lúc trước hắn chợt cười cười vuốt chòm râu có phần hoa râm của mình.
- Xem ra tiểu thư cao quý nhà ta đã động tâm rồi..
Chợt ánh mắt lão chở nên sắc bén. Lão hét lớn.
- Tiểu thư cẩn thận..
Cùng lúc đó lão phất tay một luồn linh lực mạnh mẽ vung qua đánh bay hơn 5 mũi phi tiêu ám khí. Phi tiêu đổi hướng đâm mạnh vào vách đá cấm sâu một nữa vào trong tản đá phát ra khí tức âm lãnh bén nhọn.
Mị Nhi cao mài lập tức một đoạn roi da màu xanh xuất hiện trong tay ánh mắt chầm chầm nhìn về phía ngoài sơn cốc.
Mọi người đang trong quá trình thổ nạp lập tức ngưng lại rút vũ khí ra đề phòng sẵn sàng chiến đấu.
- Bốp.. Bốp... Bốp...
Vài tiếng vỗ tay vang lên cùng tiếng cười quái dị vang lên.
Vài người y phục màu đen che kính mặt nhanh như tia chóp lao lên rồi tản ra bao vây hết đường ra ngoài sơn cốc.
Một trung niên tiến lên người này cũng một bộ y phục màu đen có viền vãi màu đỏ làm nổi bậc. Vóc người cao gầy. Gương mặt trắng nhợt nhạt tóc đen bối cao mắt dài âm lãnh hắn đứng cánh đám người Lưu Gia hơn 10m khóe miệng nhếch lên. Ánh mắt đảo qua trên người Mị Nhi cùng hai thiếu nữ phía sau nàng. Hắn cười..
- Ha ha ha. Lại có mĩ nử thế này ở đây đúng là không uổn công đi một chuyến a.
- Nhậm Đạt Cầu..
Hạng Ba trưởng lão mở miệng cùng lúc đó tay hắn trong tay áo không ngừng biến đổi ấn pháp rõ ràng hắn muốn bố trí linh trận.
- Chính là ta.. ngươi là Linh trận sư của Lưu Gia sao.? Buôn tay chịu trối ta tha chết nếu không hôm nay ở đây nam thì giết nữ thì hiếp..
- Vô sỉ.. để ta xóe toạt cái miệng thối của ngươi để xem ngươi có còn hóng hách vậy nữa không.
Mị Nhi miệng nói tay tới danh tiếng độc ác người này cơ hồ cả thành Ngan Bạc đều biết. Luôn hành sự cực đoan giết người đoạt bảo, chiếm đoạt dân nữ đặt biệt rất am hiểu chuyện ám sát.
VÈO......
Roi da quất ngan linh lực mang theo tiếng xé gió đánh tới đúng vào vị trí Đạt Cầu hắn nhúng người lui về sau tay cũng vung lên vài mũi phi tiêu bay ra
XOẸT XOẸT XOẸT...
Mị Nhi mặt khôg đổi sắc cây roi vung vẩy nhanh chóng đánh bay các mũi phi tiêu sang tứ phía. Nàng định xong lên nhưng hạng ba cảng lại.
Đạt Cầu lui về phía sau tiếu ý lại càng hiện rõ trên mặt hắn lại nói..
- Trúc cơ bát trọng. Đúng là thiên kiêu Lưu gia mới từng ấy tuổi đả có thực lực như vậy dáng tiếc hôm nay phải nằm trong lòng làm nử nhân của ta thôi.. hé hé hé..
Gương mặt cùng nụ cười dâm tà càng hiện rõ trên mặt người này.
- hôm nay ta sẽ phế ngươi tên súc sinh này..
Mị Nhi nghiến răng cay độc mở miệng.
- Lớn lên xinh đẹp nhưng miệng lưỡi như vậy bản đại gia sẽ dạy dổ ngươi.
- Bằng vào ngươi..? - Hé hé hé tất nhiên không phải một mình ta.
Đạt Cầu vừa nói ánh mắt khẻ liếc ngoài sơn cốc vài bóng người từng bước đi vào.
- Đoạn Thanh thì ra là ngươi..
Cô gái phía sau Mị Nhi lên tiếng.
- im miệng một nha đàu ở đây còn chưa có tư cách nói chuyện.
Nét tiêu soái thường ngày của Đoạn Thanh đã biến mất thây vào đó là vẻ lạnh lẻo trong mắt nhìn về phía đám người Lưu gia.
- Người gọi là Võ Thừa đâu kiêu hắn ra đây chiến với ta một trận.
- Hừ.. một cái lâm trận bỏ chạy bỉ ổi như ngươi lại có tư cách khiêu chiến người ta?.. nực cười.
Mị Nhi ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn Đoạn Thanh mở miệng.
Đoạn Thanh thần sắc càng trở nên âm trầm hắn nói.
- Nể tình nàng tất cả buôn tay chịu trói sẻ tránh thương vong.
- Ngươi còn chưa có tư cách để chúng ta đàu hàng kể cả phụ thân ngươi có ở đây cũng vậy.
Hạng ba trưởng lão ở một bên lên tiếng tay lão vẫn không ngừng vung vẩy trong óng tay áo.
- Thật sao..?
Lại một âm thanh âm trầm vang lên cùng lúc đó có 4 người tiến vào vừa nhìn thấy đám người này đồng tử Hạng Ba co rút lại sắc mặt của Mị Nhi thì rất khó coi nàng nhẹ giọng nói.
- Đoạn Trường Hồng tộc trưởng đoạn gia..
Trường hồng thần sắc không đổi lên tiếng.
- Hạng ba trưởng lão chóng cự vô ích thôi linh trận của ngươi cũng chỉ có thể kéo dài thời gian ngươi chết thêm một ít.
- Tộc trưởng nói nhiều với chúng làm gì trược tiếp bắt người dễ nói..
Một người trung niên đi cùng đoạn trường hồng lên tiếng. Người này tính khí hỏa bạo vừa nói xong hắn xong thẳng về phía đám người Lưu Gia. Hạng ba trưởng lão hét lớn.
- Tất cả lui về phía sau..
Sao đó hắn phất tay nhanh như chớp đánh từng đạo lạc ấn hai tay vung lên một màng linh trận được hình thành ngăn cách Lưu gia với bên ngoài làm xong tất cả Hạng ba trưởng lão sắc mặt càng âm trầm nhìn ra phía ngoài.
Gương mặt Trường Hồng không có chút biến hóa dường như tất cả trong dự tính của hắn. Nhếch miệng lên hắn thủ thế sao đó tung ra một chưởng kình phong mang theo linh lực ầm ầm lao về phía màng sáng..
Ầm....
Âm thanh nổ lớn vang lên khiến cả sơn cốc lung lai còn linh trận càng lung lay kịch liệt có tư thế sấp đổ vở. Hạng ba trưởng lão bị dư trấn kình lực sắc mặt đỏ hồng một cảm giác hậm hực trong lòng ngực dồn lên cổ nhưng bị lão cắn răng nuốt xuống.
Một kích không đánh vở linh trận nhưng sắc mặt Đoạn Trường Hồng cũng không có gì thất sắc hắn rút tay về chấp tay sau lưng mở miệng.
- Tạo nghệ linh trận của Hạ Ba trưởng lão quả nhiên danh bất hư truyền.
Có đều với tu vi Linh Hồn sư của ngươi cũng không kìm chân được ta quá ba kích. Nếu ngươi đột phá Linh Hồn Đại Sư thì dễ nói. Đáng tiếc ở đây lại không có từ nếu, thế nên buôn tay chịu trói đi.
- Thái Ất lục trọng..muốn ta chịu trói hừ nằm mơ..
Hạng ba nghiến răng ánh mắt hung ác nhìn chầm chầm về phía Đoạn trường hồng.
- tộc trưởng để chúng ta..
Ba trưởng lão phía sau đoạn gia cùng xong lên những người này tu vi yếu nhất trúc cơ cửu trọng mạnh nhất là thất ất nhất trọng khí tức chưa cũng cố có thể hiểu vừa đột phá không lâu.
Ba người cùng vận chuyển tu vi linh lực ồ ạc mạnh mẽ đập vào màng sáng linh lực.
Lại thêm một trận chấn động kịch liệt Hạng ba trưởng lão không kìm được nữa phung ra một nhụm máu tươi thần sắc uể oải. Màng sáng linh trận cũng yếu đi không ích.
Ba người ra tay cũng bi lực phản chấn đánh văng hơn 10m mới dừng lại ổn định thân hình dù sao tu vi của họ cũng không thể so bì được với Đoạn Trường Hồng.
- Mẹ nó ta không tin không đập bể mai rùa này.
Một người trong số đó tính khí hỏa bạo lại có tư thế muốn xong lên tiếp tục công kích màng linh trận chợt ánh mắt hắn cùng những người bên ngoài nhìn sâu vào bên trong sơn cốc có bốn bóng to lớn đang hì hục lao ra.
Đám người Lưu gia xoay đầu thần sắc vô cùng khó coi.
Ở đây tu vi cao nhất là Lưu Mị Nhi nàng hiện tại đã đột phá trúc cơ bát trọng. Đội ngủ của nàng cũng có thực lự rất khá cơ hồ toàn bộ đã tiến vào trúc cơ. Nói đi phải nói lại với áp lực của cuộc chiến nơi đây cơ hồn tất cả tiềm năng của võ giả cùng linh giả đều được bộc phát toàn bộ. Sau vài tháng rong rủi chiến đấu trong chiến trường tất cả đều tiến bộ vược bậc.
Nhưng đến cuối cùng có thể trụ được đến lúc cuộc chiến kết thúc hây không đó là một dấu hỏi.
Lưu Mị Nhi với thiên tư của nàng cùng độ tuổi hiển nhiên là được xếp vào hàng thiên kiêu trong Thành Ngan Bạc. Nhưng người ta hay nói. Thiên tài thường chết yểu. Thiên tài bao nhiêu năm qua xuất hiện tầng tàng lớp lớp nhưng chân chính có thể đạt đến cái gọi là cường giả thì cơ hồ con số đếm được trên đầu ngón tay. Chẳng hạn như lúc này đội ngủ của nàng không hề biết tay họa sấp đến.
Tiểu thư chúng ta định khi nào thì rời khỏi. Mị Nhi có chút trầm ngâm nàng hơi xoay đầu nhìn hướng sâu trong sơn cóc. Nàng có thể cảm nhận được khí tức võ thừa nhàn nhạt nàng không hiểu lí do có lẽ là truyền thừa đặt thù của vạn thú tông.
- Hắn vẫn chưa ra có lẽ đã gập được cơ duyên gì đó Tinh gia đã rời đi nếu vậy chúng ta ở lại đây thêm vài giờ nữa để thủ hộ hắn. Xem như là báo đáp ân tình đang dược lúc trước của Tinh Gia vậy.
Nàng thì thầm ánh mắt có phần phức tạp. Hạng ba trưởng lão lúc này cũng không có vận đồ chùm kính đầu như lúc trước hắn chợt cười cười vuốt chòm râu có phần hoa râm của mình.
- Xem ra tiểu thư cao quý nhà ta đã động tâm rồi..
Chợt ánh mắt lão chở nên sắc bén. Lão hét lớn.
- Tiểu thư cẩn thận..
Cùng lúc đó lão phất tay một luồn linh lực mạnh mẽ vung qua đánh bay hơn 5 mũi phi tiêu ám khí. Phi tiêu đổi hướng đâm mạnh vào vách đá cấm sâu một nữa vào trong tản đá phát ra khí tức âm lãnh bén nhọn.
Mị Nhi cao mài lập tức một đoạn roi da màu xanh xuất hiện trong tay ánh mắt chầm chầm nhìn về phía ngoài sơn cốc.
Mọi người đang trong quá trình thổ nạp lập tức ngưng lại rút vũ khí ra đề phòng sẵn sàng chiến đấu.
- Bốp.. Bốp... Bốp...
Vài tiếng vỗ tay vang lên cùng tiếng cười quái dị vang lên.
Vài người y phục màu đen che kính mặt nhanh như tia chóp lao lên rồi tản ra bao vây hết đường ra ngoài sơn cốc.
Một trung niên tiến lên người này cũng một bộ y phục màu đen có viền vãi màu đỏ làm nổi bậc. Vóc người cao gầy. Gương mặt trắng nhợt nhạt tóc đen bối cao mắt dài âm lãnh hắn đứng cánh đám người Lưu Gia hơn 10m khóe miệng nhếch lên. Ánh mắt đảo qua trên người Mị Nhi cùng hai thiếu nữ phía sau nàng. Hắn cười..
- Ha ha ha. Lại có mĩ nử thế này ở đây đúng là không uổn công đi một chuyến a.
- Nhậm Đạt Cầu..
Hạng Ba trưởng lão mở miệng cùng lúc đó tay hắn trong tay áo không ngừng biến đổi ấn pháp rõ ràng hắn muốn bố trí linh trận.
- Chính là ta.. ngươi là Linh trận sư của Lưu Gia sao.? Buôn tay chịu trối ta tha chết nếu không hôm nay ở đây nam thì giết nữ thì hiếp..
- Vô sỉ.. để ta xóe toạt cái miệng thối của ngươi để xem ngươi có còn hóng hách vậy nữa không.
Mị Nhi miệng nói tay tới danh tiếng độc ác người này cơ hồ cả thành Ngan Bạc đều biết. Luôn hành sự cực đoan giết người đoạt bảo, chiếm đoạt dân nữ đặt biệt rất am hiểu chuyện ám sát.
VÈO......
Roi da quất ngan linh lực mang theo tiếng xé gió đánh tới đúng vào vị trí Đạt Cầu hắn nhúng người lui về sau tay cũng vung lên vài mũi phi tiêu bay ra
XOẸT XOẸT XOẸT...
Mị Nhi mặt khôg đổi sắc cây roi vung vẩy nhanh chóng đánh bay các mũi phi tiêu sang tứ phía. Nàng định xong lên nhưng hạng ba cảng lại.
Đạt Cầu lui về phía sau tiếu ý lại càng hiện rõ trên mặt hắn lại nói..
- Trúc cơ bát trọng. Đúng là thiên kiêu Lưu gia mới từng ấy tuổi đả có thực lực như vậy dáng tiếc hôm nay phải nằm trong lòng làm nử nhân của ta thôi.. hé hé hé..
Gương mặt cùng nụ cười dâm tà càng hiện rõ trên mặt người này.
- hôm nay ta sẽ phế ngươi tên súc sinh này..
Mị Nhi nghiến răng cay độc mở miệng.
- Lớn lên xinh đẹp nhưng miệng lưỡi như vậy bản đại gia sẽ dạy dổ ngươi.
- Bằng vào ngươi..? - Hé hé hé tất nhiên không phải một mình ta.
Đạt Cầu vừa nói ánh mắt khẻ liếc ngoài sơn cốc vài bóng người từng bước đi vào.
- Đoạn Thanh thì ra là ngươi..
Cô gái phía sau Mị Nhi lên tiếng.
- im miệng một nha đàu ở đây còn chưa có tư cách nói chuyện.
Nét tiêu soái thường ngày của Đoạn Thanh đã biến mất thây vào đó là vẻ lạnh lẻo trong mắt nhìn về phía đám người Lưu gia.
- Người gọi là Võ Thừa đâu kiêu hắn ra đây chiến với ta một trận.
- Hừ.. một cái lâm trận bỏ chạy bỉ ổi như ngươi lại có tư cách khiêu chiến người ta?.. nực cười.
Mị Nhi ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn Đoạn Thanh mở miệng.
Đoạn Thanh thần sắc càng trở nên âm trầm hắn nói.
- Nể tình nàng tất cả buôn tay chịu trói sẻ tránh thương vong.
- Ngươi còn chưa có tư cách để chúng ta đàu hàng kể cả phụ thân ngươi có ở đây cũng vậy.
Hạng ba trưởng lão ở một bên lên tiếng tay lão vẫn không ngừng vung vẩy trong óng tay áo.
- Thật sao..?
Lại một âm thanh âm trầm vang lên cùng lúc đó có 4 người tiến vào vừa nhìn thấy đám người này đồng tử Hạng Ba co rút lại sắc mặt của Mị Nhi thì rất khó coi nàng nhẹ giọng nói.
- Đoạn Trường Hồng tộc trưởng đoạn gia..
Trường hồng thần sắc không đổi lên tiếng.
- Hạng ba trưởng lão chóng cự vô ích thôi linh trận của ngươi cũng chỉ có thể kéo dài thời gian ngươi chết thêm một ít.
- Tộc trưởng nói nhiều với chúng làm gì trược tiếp bắt người dễ nói..
Một người trung niên đi cùng đoạn trường hồng lên tiếng. Người này tính khí hỏa bạo vừa nói xong hắn xong thẳng về phía đám người Lưu Gia. Hạng ba trưởng lão hét lớn.
- Tất cả lui về phía sau..
Sao đó hắn phất tay nhanh như chớp đánh từng đạo lạc ấn hai tay vung lên một màng linh trận được hình thành ngăn cách Lưu gia với bên ngoài làm xong tất cả Hạng ba trưởng lão sắc mặt càng âm trầm nhìn ra phía ngoài.
Gương mặt Trường Hồng không có chút biến hóa dường như tất cả trong dự tính của hắn. Nhếch miệng lên hắn thủ thế sao đó tung ra một chưởng kình phong mang theo linh lực ầm ầm lao về phía màng sáng..
Ầm....
Âm thanh nổ lớn vang lên khiến cả sơn cốc lung lai còn linh trận càng lung lay kịch liệt có tư thế sấp đổ vở. Hạng ba trưởng lão bị dư trấn kình lực sắc mặt đỏ hồng một cảm giác hậm hực trong lòng ngực dồn lên cổ nhưng bị lão cắn răng nuốt xuống.
Một kích không đánh vở linh trận nhưng sắc mặt Đoạn Trường Hồng cũng không có gì thất sắc hắn rút tay về chấp tay sau lưng mở miệng.
- Tạo nghệ linh trận của Hạ Ba trưởng lão quả nhiên danh bất hư truyền.
Có đều với tu vi Linh Hồn sư của ngươi cũng không kìm chân được ta quá ba kích. Nếu ngươi đột phá Linh Hồn Đại Sư thì dễ nói. Đáng tiếc ở đây lại không có từ nếu, thế nên buôn tay chịu trói đi.
- Thái Ất lục trọng..muốn ta chịu trói hừ nằm mơ..
Hạng ba nghiến răng ánh mắt hung ác nhìn chầm chầm về phía Đoạn trường hồng.
- tộc trưởng để chúng ta..
Ba trưởng lão phía sau đoạn gia cùng xong lên những người này tu vi yếu nhất trúc cơ cửu trọng mạnh nhất là thất ất nhất trọng khí tức chưa cũng cố có thể hiểu vừa đột phá không lâu.
Ba người cùng vận chuyển tu vi linh lực ồ ạc mạnh mẽ đập vào màng sáng linh lực.
Lại thêm một trận chấn động kịch liệt Hạng ba trưởng lão không kìm được nữa phung ra một nhụm máu tươi thần sắc uể oải. Màng sáng linh trận cũng yếu đi không ích.
Ba người ra tay cũng bi lực phản chấn đánh văng hơn 10m mới dừng lại ổn định thân hình dù sao tu vi của họ cũng không thể so bì được với Đoạn Trường Hồng.
- Mẹ nó ta không tin không đập bể mai rùa này.
Một người trong số đó tính khí hỏa bạo lại có tư thế muốn xong lên tiếp tục công kích màng linh trận chợt ánh mắt hắn cùng những người bên ngoài nhìn sâu vào bên trong sơn cốc có bốn bóng to lớn đang hì hục lao ra.
Đám người Lưu gia xoay đầu thần sắc vô cùng khó coi.
Danh sách chương