Dịch giả: argetlam7420

Lão Ngũ tản bộ suốt một đêm không về.

Sáng sớm hôm sau, Long Hàm Tu theo thường lệ lên núi đưa cơm nước, lúc này đang đun lửa nhỏ để tách dược liệu ra nên Mạc Vấn có chút thời gian rảnh để ăn uống.

"Ngươi có thấy lão Ngũ đâu không?" Mạc Vấn ăn xong bưng chén súc miệng.

"Yên tâm đi, gã không đi lạc đâu." Long Hàm Tu cười xấu xa.

"Túi thơm đã đưa cho gã chưa?" Mạc Vấn hỏi lại.

"Đêm qua đã đưa rồi." Long Hàm Tu nói.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, bỏ bát cơm quay vào động, "Phiền ngươi xuống núi gọi lão Ngũ lên đây giúp ta."

"Ngươi khoan đi đã, sáng nay ta mới nhận được tin tức, người Tấn các ngươi đã đánh tới Ngoạ Ngưu cốc rồi, nếu như Ngoạ Ngưu cốc thất thủ, chẳng bao lâu nữa bọn chúng sẽ đánh tới đây." Long Hàm Tu đứng dậy nói.

"Ngoạ Ngưu cốc cách nơi này bao xa?" Mạc Vấn dừng bước.

Long Hàm Tu chỉ tay hướng Đông Nam, "Hơn ba trăm dặm, là một trại của người Thổ Man, những người Man ở đó là hung hãn nhất, dân cư cũng đông đúc, phải hơn năm ngàn người."

Mạc Vấn nghe vậy không đáp lời, trở lại sơn động tăng thêm củi đốt rồi lại quay ra bàn với Long Hàm Tu, "Người xưa có câu “môi hở răng lạnh”, Ngoạ Ngưu cốc cách nơi đây không xa, nếu bị quân Tấn tiêu diệt thì nơi này cũng sẽ gặp nguy, ngươi nghĩ có nên phái người đến đó chi viện cho bọn họ không?"

"Không nên đi, chúng ta với họ là kẻ thù, bọn họ ngày thường cậy người đông thỉnh thoảng quấy nhiễu chúng ta, những lúc cùng đi săn trên núi còn cướp đoạt con mồi của bọn ta, ta sao có thể đi giúp bọn hắn?" Long Hàm Tu lắc đầu liên tục.

"Thế không hay lắm, phái người tới cứu viện là cách ngăn quân Tấn tốt nhất, không phải chỉ có đám người Man kia là được lợi, phải biết rằng đánh nhau ở Ngoạ Ngưu cốc vẫn tốt hơn là đánh nhau ở đây. Ngoài ra, nếu lần này các ngươi tới cứu viện, sau này người Thổ Man sẽ phải thiếu nợ các ngươi một món ân huệ lớn." Mạc Vấn khuyên nhủ.

"Ngươi có thể tính được thế, người Thổ Man cũng chẳng phải đồ ngu đâu. Chúng ta âm mưu đem chiến sự tập trung ở chỗ bọn họ, bọn họ sao có thể không biết, hơn nữa Cổ Sư (giống như Vu Sư)của người Thổ Man rất lợi hại, còn có trên dưới một trăm đội tượng binh ( Voi đó), người Tấn không thể dễ dàng đánh bại được đâu." Long Hàm Tu lại lắc đầu.

"Vậy thì làm theo lời ngươi đi, ngươi thỉnh thoảng phái người đi thám thính, nếu chiến sự có biến phải báo ngay cho ta biết, để ta sớm tìm cách ứng phó." Mạc Vấn thấy Long Hàm Tu nhất quyết không đồng ý đề nghị của hắn, cũng không khuyên nhủ thêm nữa.

Long Hàm Tu gật đầu, cầm giỏ xuống núi, đi được mấy bước quay đầu hỏi, "Dược liệu còn đủ không, không đủ ta lại phái bọn họ ra ngoài tìm thêm một ít."

"Dược liệu không thể để lâu, đợi ta dùng hết hẵng tính." Mạc Vấn khoát tay trở về sơn động.

Một khắc đồng hồ sau lão Ngũ rốt cuộc cũng trở về. Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn gã một cái, hắn có thể nhìn ra lão Ngũ đã có một đêm rất vất vả, cũng biết lão Ngũ bước đi rất mạnh là để giấu giếm cơ thể đang hư nhược.

"Lão gia, không biết tại sao đến tối ta lại có thể thấy rõ đồ vật." Lão Ngũ tới gần đan đỉnh nói với Mạc Vấn.

"Bát thuốc hôm qua ngươi uống ta có bỏ thêm dược liệu quý giúp mắt sáng hơn." Mạc Vấn cũng không truy hỏi lão Ngũ lúc đi tản bộ đã làm gì, có một số việc không cần phải hỏi, thế nhân đa số là như vậy. Hoặc có thể nói bản tính con người bẩm sinh đã giống nhau, chỉ khác ở chỗ có vài người trừ bản tính ra còn có một phẩm chất ưu tú nào đó, mà có người ngoài bản tính thì chẳng còn gì khác.

"Ta chợp mắt một lát, ngươi phải hết sức chú ý, không được lười biếng." Mạc Vấn để nguyên quần áo nằm xuống, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Đến giữa trưa Mạc Vấn tỉnh lại, thấy lão Ngũ cũng không qua loa lười nhác, lúc này mới yên lòng.

"Lão gia, mấy ngày này cậu luyện được bao nhiêu đan dược rồi?" Lão Ngũ không buồn ngủ, chỉ là thấy trong người hơi mệt mỏi, nhưng có vài sự mệt mỏi lại khiến con người ta rất hưng phấn.

"Trắng tay chẳng thu được gì." Mạc Vấn thuận miệng nói.

"Lão gia, cái hũ nhỏ này luyện một lần chẳng được mấy dược liệu, hay chúng ta tìm một cái nồi lớn đi." Lão Ngũ đề nghị.

"Ngươi định xào đậu hả?" Mạc Vấn bật cười.

"Cái hũ nhỏ quá, bên ngoài còn nhiều dược liệu như thế, biết bao giờ mới luyện xong?" Lão Ngũ giơ tay chỉ mấy cái giỏ ngoài cửa động.

"Luyện chế Bổ Khí đan dược tốn thời gian lâu nhất, những loại khác luyện chế nhanh hơn nhiều. Cái chúng ta đang luyện chính là Bổ Khí đan dược, trước đã thất bại hai lần, đây là lần thứ ba, nếu còn không thành công thì chỉ còn lại một phần dược liệu thôi." Mạc Vấn vừa đi ra ngoài động vừa nói.

"Lão gia, nếu luyện thành bổ khí đan dược, cậu ăn vào thì sẽ thế nào?" Lão Ngũ tò mò hỏi.

" Tu vi Linh khí từ thấp đến cao gồm Hoàng, Xích, Lam, Tử, Kim năm phẩm cấp, ta lúc này ở đẳng cấp thấp nhất, linh khí chỉ có màu vàng. Ta có thể cảm nhận được lượng linh khí trong cơ thể cùng độ mạnh yếu, nhưng ta lại không biết cần hấp thu bao nhiêu linh khí mới có thể tiến cấp, cũng không cách nào ước lượng đan dược luyện thành có thể bổ sung bao nhiêu linh khí." Mạc Vấn nói ra.

"Mấy cái này ta chẳng hiểu gì cả, ta chỉ muốn biết cậu phải tu đến trình độ nào mới định rời núi?" Lão Ngũ hỏi.

"Ta sở trường viết phù chú, mà viết loại phù chú nào quyết định ở tu vi linh khí, Hoàng khí quá yếu, Xích khí (khí đỏ) cũng không thể coi là mạnh, đến Lam khí có lẽ sẽ rời núi. Kì thực Lam khí cũng chưa thể rời núi được, có điều ta đã có Thiên Lang Hào trong tay, có thể vượt cấp viết phù chú Tử khí. Nhưng nếu không có biến cố gì thì ta sẽ tu luyện đến khi độ qua Thiên kiếp, đến Tử khí mới rời núi. Đến Tử khí mới có thể phóng linh khí ra ngoài, chẳng những có thể lăng không bay lượn, còn có thể cách không điều khiển phù chú, nghịch thiên cải mệnh không phải việc khó, sai khiến quỷ thần cũng là chuyện thường."

Mạc Vấn vừa nói vừa nhìn cánh rừng mênh mông bát ngát bên dưới. Nơi này đâu đâu cũng có xà trùng, không khí nóng ẩm, hắn là người miền Bắc không quen sống ở đây, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể ở lại chỗ này, bởi thời cơ chưa tới, lúc này rời núi ắt sẽ bị người khác ức hiếp khinh thường, tự vệ sợ rằng còn không thể chứ đừng nói gì đến chấn hưng Đạo gia, tạo phúc bách tính.

"Phải mất bao nhiêu năm nữa?" Lão Ngũ hỏi tiếp.

"Ba năm mới có thể có chút thành tựu, có điều lúc này không thể nói trước được, đợi đến khi nuốt đan dược ta mới có thể tính toán xem đến Tử khí cần bao nhiêu thời gian." Mạc Vấn xoay người trở lại sơn động bảo lão Ngũ, "Được rồi, ngươi về nhà nghỉ ngơi đi."

" Được, chiều ta sẽ trở lại." Lão Ngũ ngáp một cái rời khỏi sơn động.

Lão Ngũ chung quy cũng là người đã trưởng thành, mặc dù vẫn hay ra ngoài tản bộ nhưng không hề trễ nải chính sự, mỗi ngày phần lớn thời gian là ở trong sơn động nhóm lửa. Đạo nhân luyện đan bình thường đều là hai người, một lão đạo chủ trì cùng một đạo đồng trông lò, bọn họ cũng có hai người, chẳng qua lão Ngũ lớn tuổi hơn đạo đồng, mà Mạc Vấn so với lão đạo thì nhỏ tuổi hơn nhiều.

Luyện đan rất căng thẳng, lúc nào cũng phải căng mắt ra trông lò lửa. Nhưng luyện đan cũng tràn đầy mong đợi, bởi vì trong lòng có hi vọng, chỉ cần có hy vọng thì chờ đợi lâu thế nào cũng đáng giá. Mười ngày sau, tâm tình Mạc Vấn bắt đầu khẩn trương, bởi trong đỉnh bỗng truyền đến thanh âm đan dược đang xoay tròn.

Mới đầu trong đỉnh truyền ra thanh âm rất nặng nề, sau đó thanh âm dần dần yếu bớt, lắng tai nghe thì phát hiện thanh âm chỉ có một tiếng, nói cách khác trong đỉnh chỉ có một viên đan dược. Đỉnh bình thường kích cỡ khá lớn, nếu luyện đan thành công thường sẽ có một đống đan dược, mà cái đỉnh này lại rất nhỏ, đan dược luyện thành chắc chắn rất ít, nhưng mà đan dược số lượng càng ít dược tính sẽ càng tập trung, cho nên trong Tham Đồng Khế mới có câu: " Dịch cầu phồn tinh mãn thiên, nan đắc kim ô nội tàng." ( Dễ thấy sao dày đặc ban đêm, khó nhìn rõ kim ô ban ngày – chỉ mặt trời.), ý nói chất lượng quan trọng hơn số lượng..

Sau khi bỏ dược liệu và chu sa vào đỉnh rồi, đạo nhân trong quá trình luyện đan chỉ còn mỗi việc điều chỉnh lửa đun, sau khi nghe thấy tiếng vang trong đỉnh Mạc Vấn ngay lập tức đứng dậy thay lão Ngũ, không quản ngày đêm trông coi đan đỉnh. Lần này thời gian dung luyện dài hơn hai lần trước nhiều, quá nửa tháng vẫn chưa thành đan xong, thẳng đến ngày thứ mười tám trong đỉnh mới toả ra mùi thơm, mùi hương này nồng đậm hơn hương hoa, nhưng lại nhẹ nhàng hơn mùi đàn hương, Mạc Vấn ngửi thấy liền biết đã đại công cáo thành.

Ngửi thấy mùi thơm, Mạc Vấn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó ngã lăn ra bất tỉnh, lão Ngũ thấy vậy vội vàng chạy đến đỡ hắn lên giường.

"Để ta tự mình mở đỉnh, ngươi đừng động vào." Lát sau Mạc Vấn tỉnh lại, nói xong lại ngất đi, dù là có linh khí trong người cũng không thể chịu nổi nửa tháng liền không ngủ.

Sáng sớm hôm sau Mạc Vấn tỉnh lại, chỉ ngửi thấy một mùi hương lạ tràn ngập sơn động, mở đan đỉnh ra chỉ thấy một viên đan dược trơn nhẵn lớn cỡ hạt đậu nành nằm yên bên trong, cầm lên xem kỹ thì thấy viên đan có màu vàng óng, sâu bên trong lại là màu đen, ánh sáng chói mắt.

"Lão gia, sao nó lại biến thành màu đen?" Lão Ngũ nghi ngờ hỏi.

Mạc Vấn còn chưa trả lời, Long Hàm Tu bên cạnh đã mở miệng, "Lau đi một chút là được."

"Không phải vậy, ta Ngũ hành thuộc Thủy, cho nên lúc bỏ dược liệu có bỏ nhiều dược liệu hệ Thuỷ hơn một chút, trong Ngũ hành nước là màu đen, vậy nên viên thuốc này mới có chút sắc đen." Mạc Vấn lắc đầu giải thích.

"Lão gia, mau ăn đi, đừng vê nắn nữa." Lão Ngũ thúc giục.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, nuốt viên đan dược vào bụng.

"Có tác dụng không?" Lão Ngũ tò mò.

"Nào có nhanh như vậy." Mạc Vấn lắc đầu, dược liệu thu được hắn chia ra làm bốn phần, lần thứ nhất luyện bổ khí đan dược hắn sử dụng phần dược thảo chất lượng trung bình, sau khi sắp thành lại hỏng thì khi luyện chế lần thứ hai khó tránh khỏi chột dạ, cho nên lần luyện thứ hai dùng phần dược liệu chất lượng kém nhất, kết quả dung luyện lần thứ hai vẫn thất bại khiến hắn cực kỳ tức giận. Lần luyện thứ ba này hắn quyết định sử dụng phần dược liệu chất lượng tốt nhất, dược liệu tốt nhất luyện chế ra đan dược đương nhiên phải có dược tính mạnh nhất, Mạc Vấn lúc này đang ngưng thần cảm giác đan dược trong cơ thể đang từ từ tan ra, cùng lúc đó linh khí trong người cũng chậm rãi tăng lên.

"Mạc Vấn, còn một tin vui nữa, kén Kim tằm sau khi quay tơ đã dệt thành hai bộ giáp hộ thân, vừa đủ hai bộ, không thừa thiếu chút nào." Long Hàm Tu lấy trong ngực ra hai món đồ giống hai cái khăn tay hình vuông đưa cho Mạc Vấn.

" Lúc trước ta đã nói cho ngươi một cái, cho lão Ngũ một cái rồi, ta có pháp thuật trong người, không cần vật này." Mạc Vấn khoát tay không nhận.

Trong lúc Mạc Vấn nói chuyện, lão Ngũ đưa tay nhận lấy một tấm, giũ ra nhìn xem rồi ngạc nhiên trố mắt, "Sao lại nhỏ như vậy, ngươi đang dệt cái yếm hả?"

"Vật này rất mềm dẻo, co dãn cực tốt." Long Hàm Tu lấy tấm còn lại ra, dùng hai tay kéo giãn, quả nhiên có thể kéo dài. Do tơ Kim Tằm số lượng có hạn, cho nên hai tấm giáp không có ống tay áo.

"Quá nhỏ, mặc vào khẳng định rất chật, ta không mặc đâu." Lão Ngũ vẫn lắc đầu.

"Ngươi đã thử qua chưa?" Mạc Vấn quay sang Long Hàm Tu hỏi.

"Thử qua rồi, đao kiếm chém không rách, tên nhọn phải khó khăn lắm mới xuyên qua được, ta cầm cũng chẳng tác dụng gì, hay ngươi cứ cầm lấy mà phòng thân." Long Hàm Tu lại đưa tấm giáp cho Mạc Vấn.

"Lão gia, nàng nói có lý đó, cậu cứ giữ đi." Lão Ngũ đứng bên giục.

"Nhỏ quá, ta mặc vào khẳng định rất chật, ta không muốn." Mạc Vấn cười nói.

"Lão gia, sao rồi, đan dược có tác dụng chưa?" Lão Ngũ biết Mạc Vấn chế nhạo gã, vội vàng chuyển đề tài.

"Nếu ngày đêm không nghỉ, chăm chỉ luyện hóa, không đến ba năm nhất định sẽ đại thành." Mạc Vấn nghiêm túc nói, lúc này đan dược đã bắt đầu tản ra, hắn có thể cảm giác rõ ràng linh khí đang chậm chạp tăng trưởng. Đây vẫn chỉ là tự động tản ra, nếu dùng linh khí thúc giục thì tốc độ tản ra sẽ càng nhanh hơn.

Ba người đang nói chuyện, ngoài trại bỗng chạy tới một gã người Miêu, tới cửa hô to khản cả giọng.

Gã nói toàn Miêu ngữ, Mạc Vấn nghe không hiểu, quay đầu nhìn Long Hàm Tu, chỉ thấy Long Hàm Tu chau mày, vẻ mặt khẩn trương, "Quân đội nước Tấn đã đánh bại Thổ Man, đang tiến thẳng tới chỗ chúng ta..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện