Dịch giả: argetlam7420

Sau khi trở về núi, Mạc Vấn phát hiện dưới chân Vô Lượng sơn có một chiếc xe ngựa đang đậu, lão Ngũ cùng mấy đạo nhân ở nhà ăn đang chuẩn bị xe xuống núi mua lương thực.

"Lão gia, thế nào rồi, có tìm được phu nhân không?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn về, lập tức chạy tới chỗ hắn.

Mạc Vấn nhìn lão Ngũ, thở dài một cái lắc đầu nói, "Không có."

"Cậu cũng đừng mặt như đưa đám thế, chờ đến khi chúng ta xuống núi lại tìm tiếp." Lão Ngũ lên tiếng an ủi.

"Không tìm nữa, những năm gần đây chiến sự liên miên, nàng không thể có khả năng sống sót." Mạc Vấn lắc đầu nói, lão Ngũ ngay từ đầu đã không đồng ý đi tìm Lâm Nhược Trần, bây giờ nhìn lại quả thật hắn nên nghe lão Ngũ.

"Đúng thế, đúng thế. Phải rồi lão gia, mới vừa rồi ta thấy Lý chân nhân đi Đông điện, chuyện nàng giao phó cậu đã làm xong chưa hả?" Lão Ngũ vốn là không thích Lâm Nhược Trần, thấy Mạc Vấn buông bỏ lập tức bày tỏ sự đồng tình.

"Đã làm xong rồi, Vô Lượng sơn phái người nào rời núi tương trợ người Hồ?" Mạc Vấn thuận miệng hỏi. Hoàng đế nước Triệu đích thân tới, Vô Lượng sơn không dám cũng không thể cự tuyệt, cho nên hắn mới hỏi Vô Lượng sơn phái ai, mà không hỏi có phái người hay không.

"Thanh Dương Tử đạo trưởng đã đi với bọn chúng rồi." Lão Ngũ nhíu mày lắc đầu, ngay sau đó thấp giọng, "Chuyện này Vô Lượng sơn làm thật là không có cốt khí, Tư Mã đạo trưởng bị bọn họ làm cho tức quá mà bỏ đi."

"Người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu." Mạc Vấn bình tĩnh mở miệng. Thanh Dương Tử bản tính hiền hòa, hiểu rõ sự đời, đi với người Hồ sẽ không làm hỏng việc, Vô Lượng sơn phái lão xuống núi là có đạo lý. Còn chuyện Tư Mã Phong Bội rời đi cũng không hẳn là có liên quan đến việc này. Mọi người đã học xong Cầm Phong Thủ cùng Truy Phong Bộ, Tư Mã Phong Bội đã hoàn thành nhiệm vụ, bất cứ khi nào cũng có thể rời đi.

"Mau đi nhanh, đừng để mấy vị đạo trưởng chờ lâu." Mạc Vấn nói.

"Lão gia, ta còn có tin tức muốn nói cho cậu biết, mấy vị lão gia kia hình như không thể hoàn thành nhiệm vụ Lý chân nhân giao cho, vẻ mặt rất khó coi." Lão Ngũ nói.

"Ngươi có biết rõ tình hình không?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi.

"Người khác làm gì ta không biết, có điều Nhị gia với Tam gia hình như chữa cho bệnh nhân chết rồi." Lão Ngũ nói.

Mạc Vấn nghe vậy đột nhiên cau mày, lão Ngũ nói Nhị gia cùng Tam gia là chỉ Bách Lý Cuồng Phong và Dạ Tiêu Diêu, mà phương pháp Bách Lý Cuồng Phong chữa bệnh cho người ta là do hắn chỉ điểm.

"Biết rồi, đi nhanh đi, ra ngoài chớ có gây chuyện." Mạc Vấn khoát tay một cái với lão Ngũ, quay lại chắp tay chào hỏi đạo nhân ở nhà ăn, xong mới xoay người lên núi.

Vừa mới vào cửa Đông điện, hắn vừa vặn thấy A Cửu từ Tây viện đi ra.

"Có xảy ra chuyện gì không?" A Cửu bước nhanh tới nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi.

"Không có gì, Lý chân nhân đâu?" Mạc Vấn cất bước về hướng gian phòng mình.

A Cửu xoay người đi theo, "Ở Đông điện, trên người của ngươi có mùi dược liệu cùng mùi máu tanh, ngươi bị thương?"

"Ở Nghiệp thành ta gặp gã người Hồ ngày đó đã giết người nhà ta, nên ra tay đánh chết hắn." Mắt thấy đã bị A Cửu nhìn thấu, Mạc Vấn cũng lười che giấu.

"Vết thương có nặng không?" A Cửu nhìn về phía cánh tay phải của Mạc Vấn.

"Không sao, không có gì đáng ngại." Mạc Vấn khoát tay, đẩy cửa phòng ra vào phòng mình, A Cửu cũng theo hắn vào.

"Ta muốn thay quần áo, phiền ngươi lui ra một chút." Mạc Vấn nói, lúc trước hắn mới chỉ rửa sạch đạo bào, quần áo lót bên trong vẫn còn đang dính vết máu.

A Cửu mặc dù quan tâm thương thế của hắn, nhưng nam nữ hữu biệt, nghe vậy chỉ có thể lui ra đóng cửa phòng lại.

Mạc Vấn cởi đạo bào, thay hết quần áo lót dính máu ra, sau đó mặc lại đạo bào. Nhưng đúng lúc này ngoài phòng có tiếng Bách Lý Cuồng Phong, "A Cửu, sao ngươi đứng ở chỗ này?"

"Mạc Vấn đã trở về, đang ở trong phòng thay quần áo." A Cửu nói.

Bách Lý Cuồng Phong cũng mặc kệ hắn thay quần áo xong chưa, đẩy cửa phòng ra sải bước mà vào, hét lớn với Mạc Vấn đang thắt lại nút áo, "Mạc Vấn ngươi khá lắm, đều là chủ ý của ngươi cả, người nọ bị chữa sai cách, tắt thở chết rồi. "

"Triệu chứng ra sao, ngươi kê đơn thuốc thế nào?" Mạc Vấn cuộn mớ quần áo dính máu lại đem giấu đi rồi hỏi.

"Người nọ bụng căng như cái trống, ta nghe lời ngươi, lấy mười cân rễ cây tra thối lâu năm nấu một chén canh, ai mà nghĩ bệnh nhân ăn vào liền thống khổ không chịu nổi, trong vòng một chén trà đã chết oan uổng, làm hại ta thiếu chút nữa bị lôi lên quan phủ, ta là bị ngươi hại thảm rồi." Bách Lý Cuồng Phong đi tới nắm hai vai Mạc Vấn lay mạnh, không ngừng kêu than.

Mạc Vấn nghe vậy thầm nhíu mày, cây tra thối Bách Lý Cuồng Phong nói còn có tên là sơn tra, do lúc nở hoa hôi thối vô cùng nên mới có tên tra thối, dùng vật này chữa trị chứng bụng trướng bỏ ăn là chuẩn rồi đấy, thế nào lại thành chữa cho chết người? "Bệnh nhân kia là người ra sao?" Mạc Vấn hỏi.

"Là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, không có con cái, gia cảnh rất nghèo." Bách Lý Cuồng Phong nói.

" Nghèo khó như vậy, làm thế nào mắc chứng bụng chướng bỏ ăn?" Mạc Vấn lẩm bẩm, nhà nghèo khổ ăn no còn không được, sao có thể ăn đến mức bụng phình lên?

Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng A Cửu, "Người nọ trong bụng có lẽ không phải lương thực, mà là đất sét trắng tích tụ lại đấy. Đất sét trắng mà gặp phải vị thuốc hệ Kim có tính chua sẽ dính chặt vào dạ dày."

"Đúng rồi, trong nhà bà cụ quả thật có đất sét trắng." Bách Lý Cuồng Phong bừng tỉnh đại ngộ.

"Trước khi cho uống thuốc phải phân biệt rõ chứng bệnh, lúc trước ta nói thế chỉ là để trị chứng bỏ ăn do ăn quá nhiều ngũ cốc, không ngờ bà cụ ăn cũng không phải ngũ cốc. Về già không ai chăm sóc, đau khổ biết nhường nào." Mạc Vấn than thở lắc đầu, bấy giờ tuổi thọ con người rất ngắn, sáu mươi tuổi chính là ông lão, bảy mươi tuổi đã là đại thọ rồi, một bà lão sống lẻ loi không có chỗ nào kiếm ăn, quá đói bụng mới đành phải nuốt đất sét trắng không thể tiêu hóa được.

"Ài, vậy thì không trách ngươi được rồi. Đúng rồi, bệnh nhân của ngươi có chữa khỏi không?" Bách Lý Cuồng Phong hỏi, hắn cũng không quá coi trọng cửa ải thứ bảy này, bởi vì cho dù không thông qua khảo nghiệm lần này hắn vẫn là Thượng Thanh chuẩn đồ, vẫn có thể học tập bùa chú pháp thuật, chỉ đơn giản không được tổ sư đích thân truyền thụ thôi.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, xoay người ra ngoài. Bách Lý Cuồng Phong cùng A Cửu đi theo phía sau, ba người cùng nhau đi tới Đông điện, đến ngoài điện hai người dừng lại, Mạc Vấn một mình vào điện.

"Vô Lượng Thiên Tôn, Thiên Khu Tử ra mắt chân nhân." Mạc Vấn chắp tay chào Ngọc Linh Lung đang ngồi xếp bằng trên pháp đài ở Đông điện.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn. Thiên Khu Tử, người ở Nghiệp thành ngươi xử trí thế nào rồi hả?" Ngọc Linh Lung hỏi.

"Trả lời chân nhân, người đàn ông trẻ tuổi kia bị độc từ bên ngoài xâm nhập vào người, ta tìm được chứng bệnh rồi lấy lưu huỳnh bức độc trùng hại người phải đi ra, nghiền làm thuốc uống. Người bệnh đã được bài trừ hết chất độc, trước mắt đã không còn đáng ngại, sau bảy ngày đã có thể xuống giường, nửa tháng sau là có thể hết bệnh." Mạc Vấn khom người mở miệng.

Ngọc Linh Lung nghe vậy sắc mặt bỗng lạnh lẽo, nhìn thẳng Mạc Vấn, không mở miệng tiếp lời.

Mạc Vấn thấy vẻ mặt nàng như vậy, biết mình đã xử lý sai lầm, nhưng hắn nhớ lại chuyện lúc trước, chẩn bệnh dùng thuốc cũng không có vẻ gì là không ổn.

Một lát sau Ngọc Linh Lung thu hồi ánh mắt, lắc đầu than thở, "Sai rồi."

"Dám hỏi chân nhân, ta sai ở chỗ nào? Là đoán bệnh sai lầm, hay là dùng thuốc không đúng?" Mạc Vấn nghi ngờ truy hỏi.

"Ngươi đoán bệnh dùng thuốc chẳng có gì sai, ngươi sai ở chỗ không rõ thị phi." Ngọc Linh Lung lại lắc đầu.

"Tại sao chân nhân lại nói như vậy? Chân nhân lệnh cho bọn ta cứu chữa mọi người, ta đã trị hết bệnh, cứu được mạng sống, làm sai chỗ nào?" Mạc Vấn không hiểu hỏi.

"Ta nhớ chưa từng ra lệnh cho các ngươi cứu người mà?" Ngọc Linh Lung nâng cao âm điệu.

Mạc Vấn nghe vậy giật mình nhớ lại. Ngọc Linh Lung nói không sai, nàng lúc trước đích xác không hề ra lệnh cho mọi người phải đi cứu người, chỉ nói là cho mọi người tiếp nhận khảo nghiệm. Trước khi mọi người đi nàng còn cố ý dặn dò, “Đến nơi cần đắn đo suy nghĩ cẩn thận, cân nhắc xử trí”.

"Còn không biết mình sai chỗ nào?" Ngọc Linh Lung bình tĩnh hỏi.

"Người thanh niên trẻ tuổi kia đạo đức kém cỏi, ta cứu nhầm đại ác nhân rồi." Mạc Vấn lắc đầu than thở, hồi đó lúc đang cứu người hắn vẫn nghĩ không ra vì sao người đàn ông trẻ tuổi kia khoẻ mạnh thế mà lại bị độc của con rắn không hề lợi hại chút nào xâm nhập, giờ hồi tưởng lại rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ. Gia đình kia chồng già vợ trẻ, cha già con cường tráng, con trai với mẹ kế chắc chắn có gian tình. Lúc hai người tằng tịu với nhau ở chỗ xay bột thì người đàn ông dương khí sẽ suy giảm, cho nên mới bị độc khí của rắn độc xâm nhập. Trong vạn điều ác thì dâm đứng đầu, người này làm chuyện trái với luân thường, mất đạo hiếu, là đại ác nhân, đương nhiên không thể ra tay cứu chữa. Ngọc Linh Lung lúc trước ra đề thi không chỉ kiểm tra y thuật, mà còn khảo nghiệm cả y đức, mà hắn lại trùng hợp lấy đúng phải đề thi khảo nghiệm y đức.

"Đừng nên cho rằng trị bệnh cứu người đều là việc thiện, cứu sống người lương thiện mới là công đức, cứu ác nhân chính là tội nghiệt." Ngọc Linh Lung nói.

"Ghi nhớ lời dạy bảo của chân nhân." Mạc Vấn khom người thụ giáo. Thế gian có vài chuyện sai lầm có thể đền bù được, cũng có chuyện xấu một khi đã làm khó mà quay đầu lại được, hành vi của người đàn ông kia chính là chuyện khó có thể quay đầu, là trời đất bất dung.

"Đi xuống đi, gọi Thiên Tuyền Tử vào." Ngọc Linh Lung khoát tay với Mạc Vấn.

Mạc Vấn lại chắp tay thi lễ với Ngọc Linh Lung, ủ rũ xoay người ra khỏi điện.

A Cửu đang đứng ngay ở ngoài điện, Mạc Vấn đi ra quay đầu tỏ ý bảo nàng vào điện, A Cửu gật đầu rồi bước vào.

"Ngươi cũng không thông qua khảo nghiệm?" Bách Lý Cuồng Phong mặt hiện vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, ai cũng thích có người cùng chịu xui xẻo với mình, Bách Lý Cuồng Phong cũng không ngoại lệ.

"Gã đàn ông kia đạo đức kém cỏi, ta không nên ra tay cứu hắn." Mạc Vấn nhún vai thoát khỏi bàn tay Bách Lý Cuồng Phong đang nắm bả vai hắn.

"Ta chữa chết người không thông qua khảo nghiệm, ngươi cứu sống ngưới cũng không thông qua khảo nghiệm, sớm biết như vậy chúng ta nên trao đổi ngay từ đầu, ta đi giết gã đàn ông trẻ tuổi kia, ngươi đi cứu bà lão đáng thương." Bách Lý Cuồng Phong toét miệng cười nói.

Mạc Vấn không trả lời, lúc này những người khác nghe được hai tiếng người nói chuyện, cũng xúm xít ra khỏi cửa gặp mặt. Mọi người đều không thông qua cửa ải khảo nghiệm thứ bảy này, trừ Thiên Tuế và A Cửu. Có điều Thiên Tuế mặc dù chữa khỏi cho người bệnh nhưng do dùng thuốc quá liều dẫn đến đối phương bị điếc. Như vậy cũng chỉ có A Cửu là người duy nhất vượt qua bài kiểm tra, Thần đỉnh luyện đan lúc trước Ngọc Linh Lung có nói dĩ nhiên là thuộc về A Cửu.

Đúng như dự đoán, một lúc sau, A Cửu tay bưng một cái hộp màu tím đen bước ra cửa điện. Cái hộp gỗ dài khoảng một thước (0.33m) này không thể nghi ngờ chính là cái đỉnh để luyện đan kia.

Sau đó Ngọc Linh Lung đi ra, đảo mắt nhìn mọi người, "Bọn ngươi cho dù không được tổ sư đích thân truyền thụ nhưng cũng không thể tự coi nhẹ mình, phải có lòng cầu tiến, nên biết đạo Âm Dương tồn tại ở trong lòng, tự ngộ cũng có thể chứng đạo."

Mọi người nghe vậy đồng thanh đáp ứng.

Ngọc Linh Lung nhẹ gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

"Lý chân nhân, người định đi sao?" Dạ Tiêu Diêu lên tiếng hỏi, mọi người đều hiểu Ngọc Linh Lung ý ở ngoài lời, chỉ có mình hắn mở miệng.

Ngọc Linh Lung nghe vậy không trả lời, cũng không dừng bước, chậm rãi đi về phía cửa.

"Lý chân nhân, có thể có ngày gặp lại không?" Dạ Tiêu Diêu lại nói.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều trố mắt, Dạ Tiêu Diêu sắc đảm** ngập trời, lại có thể nói ra câu vô lễ như vậy.

**Sắc đảm: Lòng can đảm, táo bạo vì cái đẹp:D

Không ngờ Ngọc Linh Lung nghe vậy cũng không nổi nóng, chỉ quay đầu nhìn Dạ Tiêu Diêu một cái rồi đi khỏi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện