Nếu nói,

Tình yêu là một canh bạc,

Kẻ yêu trước, chính là kẻ thua trước,

Kẻ yêu nhiều hơn, chính là kẻ thua nhiều hơn,

Kẻ đem cả trái tim mình đi đặt cược, đến khi mất, sẽ chẳng còn lại chút gì cho riêng mình.

Còn nếu, đó chỉ là một cuộc tình đơn phương,

Thì phải nói rằng, ngay từ khi chưa bắt đầu canh bạc ấy. Bạn đã là kẻ thua cuộc.

Một kẻ thua cuộc thảm hại mà chính bản thân bạn đã biết trước được thương đau nhưng lại vẫn cố tình dẫm lên, bước tới.

Thành Khải lỡ yêu rồi, đã yêu rồi.

Ai dám trách vì sao trái tim cậu lại dễ cho đi tới thế?

Các bạn ạ,

Nếu các bạn có một điểm xấu, xấu vô cùng.

Và nếu, có một người bao dung chính điểm xấu ấy của bạn, tỏ ra yêu thương, tỏ ra trân trọng, tỏ ra đồng cảm với nó. Hỏi, bạn có cảm động không?

Bạn mập, mập như một chú heo in ỉn.

Ai cũng cười nhạo bạn, nhưng, có một người thì không, họ đặt tay lên đôi má bạn, hôn lên đôi má bạn, dùng ánh mắt trìu mến mà nhìn bạn. Họ nói, trong mắt họ, bạn đẹp. Hỏi, trái tim bạn, có phần nào không hạnh phúc?

Đối với một người như Thành Khải mà nói, việc có một người dẫu biết cậu là Gay, dẫu biết cậu là một kẻ đang " bán thân mình" đổi lấy tiền, dù kia chẳng phải là tự cậu cá độ gì, nhưng xét cho cùng, cũng vẫn chẳng phải là vì tiền đó hay sao?. Nhưng Đức không như vậy, hắn không khinh bỉ cậu. Ít nhất, là chính Thành Khải, bây giờ, đang nghĩ như vậy.

Đối với một người luôn khép kín trái tim mình, liệu rằng một khi đã mở nó ra rồi, có thực sự là như cậu tin tưởng hay không?

===========

Buổi tối, vài ngày sau đó.

Thành Khải mân mê hộp quà trên tay, không nỡ mở,

Hộp quà màu đỏ được gói ghém cẩn thận, thắt một chiếc nơ xinh xinh. Đặt trọn vẹn trong khuôn hai lòng bàn tay.

Được tặng từ cái buổi tối tràn ngập trong ánh nến hoa thơm ấy,

Thành Khải vẫn chưa nỡ mở ra.

Bởi đối với cậu bây giờ, bên trong món quà ấy là gì, không còn quan trọng nữa...

Đã yêu rồi,

Đã trót yêu rồi,

Đến một góc vỏ quà, cũng thực sự không nỡ làm rách.

Thành Khải cứ như thế mà tủm tỉm cười,

Hôm nay, là ngày đầu tiên, cậu lấy hết can đảm, xóa tới xóa lui hàng chục tin rồi mới nhắm mắt lại, ấn gửi một tin nhắn tới cho Đức, hẹn một bữa ăn, Đức cũng đã nhận lời.

Nhìn đồng hồ, hơn 6h tối, chắc là.. hắn cũng sắp tới...

Ngại ngần đứng dậy, nhìn vào trong gương một lát, hôm nay, cậu mặc bộ đồ hắn tặng, một chiếc quần jeans tôn lên đôi chân thon dài, và một chiếc áo sơ mi sáng màu rộng cổ.

Trước đây, hắn thỉnh thoảng cũng dẫn cậu đi mua đồ, dù cậu từ chối, nhưng hắn cũng vẫn túi to túi nhỏ mà xách về cho cậu.

Còn vì sao hôm nay, cậu lại mặc bộ đồ này, cậu cũng chẳng biết nữa.

Có thể, do hắn nói, hắn buồn khi cậu chưa từng mặc đồ hắn tặng chăng?

Thành Khải mím đôi môi nhỏ, vuốt lại nếp áo...Chờ mong...

Cũng đã mấy hôm rồi, chưa được gặp...

============

Nếu ai đã từng ở Sài Gòn,

Sẽ chẳng có gì ngạc nhiên khi những cơn mưa cuối mùa của tháng 11 cứ từng chiều, từng đêm mà trút xuống,

Không hề nhẹ nhàng, không hề phảng phất, đều là những cơn mưa nặng hạt vỡ òa.

Thế nhưng, trời Sài Gòn, đêm nay không mưa.

Quán Karaoke.

Mấy hôm nay, thằng Khang, một thằng trong nhóm bạn ăn chơi của Đức, dẫn được mấy cô bé miền Tây mới lên, vô cùng xinh đẹp và ngọt ngào đến phục vụ.

Dĩ nhiên, trong đám công tử Sài Thành ở đó, có mặt Đức.

Đức không chọn. Lắc lắc ly rượu trên tay, Đức mặc kệ lũ xung quanh đang làm mấy cái trò sờ mó rên rỉ. Đức muốn đứng dậy, nhìn đồng hồ, hơn 7h. Thực chất nể mặt thằng Khang, nên Đức tới, nhưng đúng lúc đó, một tiếng nói lại vang lên, cắt ngang bước chân của Đức:

- Giờ cũng thành Gay rồi ha?

Đức nhăn mặt. Thằng Kiên, cũng một loại công tử thối, y như hắn. Cả hai đều kềnh cựa nhau rất nhiều, chán ghét nhau cũng rất nhiều. Nhưng vì thế lực cả hai gia đình đều chẳng vừa vặn gì, nên trước tới nay, tránh được thì tránh, trước giờ cũng chưa từng quá một hai cú đấm.

Thế nhưng, hôm nay, thấy dáng vẻ trầm tư của Đức, nó lại muốn gây:

- Nghe nói, đi với thằng Sơn nhiều. Giờ kẻ nào đó thấy đàn bà cởi truồng trước mặt cũng không còn cứng nổi nữa! ha ha ha ha!

- Ha ha....

Cả đám đã bắt đầu cười vang.

Đúng vậy, việc Đức không chọn gái đi cùng cả một thời gian dài, đã khiến bọn thằng Kiên sinh nghi.

Đức nhíu mày, thì coi như dẫm phải cục cứt chó đi. Dù mặt cậu đã bắt đầu nóng ran, đôi chân cậu vẫn là muốn cất bước.

Nhưng bỗng nhiên, thằng Kiên bật dậy, tiến tới trước mặt Đức, ngoắc theo hai cô em nõn nà:

- Sao nào? Thực không lên nổi?

- Tránh ra.

- Hha ha ha! tao đã nói rồi! Từ nay, chúng mày phải gọi là Đức bede nghe không? Nghe nói, nó còn bao một thằng sinh viên năm ba làm ghẹ nữa đấy!

- Mày...- Đức xiết chặt nắm tay.

- Đức, nói cho anh biết, cảm giác chọc vào cái lỗ của đàn ông, có khác gì so với lỗ của đàn bà không?

Kiên vừa nói vừa chuẩn bị mò tay xuống túm lấy đũng quần Đức.

Đức nhếch miệng cười, giữ chặt tay Kiên, quay đầu nhìn sang hai cô em bên cạnh:

- Có lên nổi hay không, đợi ở đó đi. Sáng mai hai cô em này sẽ trả lời cho lỗ tai chó nhà mày nghe. Được chứ?

Đức ngoắc ngón tay:

- Còn chờ gì nữa? đi thôi.

Hai cô bé nhìn nhau vài giây, lập tức tiến tới, mỗi cô nhanh nhẹn mà khoác lấy một bên tay của Đức.

Làm cái nghề này, vừa được tiếp trai trẻ đẹp, vừa có nhiều tiền. Đó chính là giấc mơ đẹp nhất, vui vẻ nhất.

Đức không nói gì,

Một đường lái xe thẳng về nhà,

Mấy người làm ở nhà Đức, trước đây cũng thiếu gì không nhìn thấy cảnh dẫn gái về nhà đâu, nên chẳng ai quan tâm. Thiếu gia nhà giàu, đều như vậy.

Cánh cửa phòng vừa khép,

Những lời nói móc kháy của Kiên,

Sự mơn trớn của hai cô em xinh đẹp nõn nà, ra sức mà chiều chuộng, ra sức mà vuốt ve, ra sức mà lấy lòng,

Khiến một chút cái hẹn con con với Khải, đã thực sự không còn nhiều giá trị.

Đức làm tình, điên loạn. Không phải một, mà là cả hai.

Vừa thúc những nhịp cuồng bạo, vừa tận hưởng khoái cảm được phục vụ tới từng tấc da,

Thế nhưng, tới tận khi xuất ra vài lần,

Trong lòng Đức vẫn hằn một vết vô cùng khó chịu.

Xõa người trên giường, đôi mày Đức nhíu chặt.

Một trong hai cô bé dường như nhận ra, liền mỉm cười, bò lên lồng ngực ở trần của Đức, vuốt ve:

- Có tâm trạng? có muốn nói cho em nghe không?

Đức không trả lời, chán ghét quay đi.

Người con gái kia dĩ nhiên đã quá quen với cái cảnh này, thật chẳng nề hà gì mà nũng nịu:

- Chỉ cần anh ra được giá, anh muốn chơi lỗ nào, em chiều anh lỗ ấy..

- Chỉ cần được giá?

Cô nàng thổi chút gió vào tai Đức:

- Đàn ông hay đàn bà, thì cũng chỉ là để chơi thôi. Chỉ cần anh rộng tay một chút...

Đức với tay, lấy chiếc ví trên bàn, quẳng ra một xấp tiền lên bộ ngực trần của cô nàng,

Cô nàng bên cạnh cũng đã nhổm dậy, cả hai vội vàng vơ lấy số tiền, trên miệng đều treo lên những câu nói đầy vui sướng,

- Yêu anh nhất!

- Yêu anh chết mất!

- Em yêu anh quá đi...

Cả hai cô dù đã thấm chút mệt, nhưng đồng tiền quả là có sức mạnh, Cả hai cứ thế lõa thể mà đứng dậy, uốn éo bước vào nhà tắm, một cô đưa chiếc cổ mảnh khảnh ra, Đưa tay hôn gió với Đức:

- Cục cưng chờ một chút, " chỗ ấy" cần phải được chuẩn bị chút chút... nha..

Đức nhắm chặt mắt... Đàn ông, hay đàn bà...

Thành Khải...

Thành Khải...

Cái tên đó lại tự dưng mà vang lên,

Khi Đức đang vùi sâu thứ tính khí của mình thêm một lần lại một lần vào hậu huyệt của hai cô gái làng chơi...

Thành Khải...

Đức mệt mỏi, nhắm mắt. Những trận làm tình kịch liệt đã vắt cậu không còn một chút hơi...Hai cô gái cũng gần như lịm đi ngay bên cạnh cậu...

Quá sức rồi...Trong cơn mơ ấy..

Đức giận dữ,

Mà giận dữ cái gì kia chứ? Chính Đức cũng không biết nữa?

Giận trong khi đang buông thả chính bản thân mình, Đức lại còn tự dưng mà nhắc tới cái tên kia sao?

Chỉ là thuận miệng thôi!

Hắn ta- Thành Khải- chỉ là một tên trai bao!

Hắn ta- Thành Khải – chỉ là một thằng Gay!

Vì sao tự dưng tim lại đau thắt tới như vậy!

Trần Đức này không thể nào, chỉ bởi vì một tên sinh viên bần cùng thấp kém, mà lại để lũ khốn kia gắn cho cái mác bê đê nhục nhã được.

Vì sao lại ngu muội mà say, mà tìm tới trước mặt anh ta để khóc?

Vì sao lại hôn anh ta?.

Trong cơn mê mệt, Trần Đức vẫn không thể nào quên được. Nụ hôn môi chân chân chính chính đầu tiên, và duy nhất, lại dành cho hắn – Thành Khải.

Điên, điên thật rồi

Giận dữ, giận dữ thật rồi,

Thành Khải, ngươi chính là lý do.

==========

Thành Khải.

Những gì, tôi vừa thấy, bên trong cánh cửa kia....Là mơ. Đúng không?

Không phải là sự thật. Đúng không?

Có ai trả lời cho tôi biết, được không?

Rằng... đó chỉ là mơ...

Trần Đức mà tôi biết, không thể nào... lại đang làm tình với cả hai người con gái... đúng chứ?

Anh ta cũng không thể nào... quên hẹn... với tôi... đúng không?

Hơn một tiếng trước...

Thành Khải chờ tới gần nửa đêm vẫn chưa thấy người mà cậu trông đợi.

Buồn bã..... có lẽ, người ta quên cậu rồi chăng?

Có lẽ, chỉ còn 5 ngày nữa, là trọn vẹn cái kết này, thế nên, người ta không tới...

Nhìn món quà nằm lặng lẽ trên bàn. Thành Khải không đành lòng...

Cậu đem chiếc kéo nhỏ, nhẹ nhàng tới, rạch từng chút, trân trọng mà mở ra...

Đôi mắt cậu chỉ một thoáng nhỏ, đã ngập nước...

Toàn là tiền...

Những xấp tiền mới cứng gọn gàng xếp chồng lên nhau như hàng ngàn lời mỉa mai dành cho cậu...

Tiền sao...Hóa ra là như vậy...

Hóa ra, thực sự là không tới hai tháng... kẻ ấy, đã chán ngán cậu...

Hóa ra, cái bữa tiệc đầy nến đầy hoa ấy, lại chính là điểm kết thúc, chứ chẳng phải là điểm bắt đầu như cậu mơ hồ khao khát...

Thành Khải ôm lấy chiếc hộp...

Áp chặt lên tim mình...

Hóa ra, thứ mà cậu trân trọng tới không nỡ mở ra, lại là tiền. Thứ có giá trị nhất, nhưng lại là thứ lạnh lẽo nhất...

Không...

Không...

Đức không phải là loại người như vậy...Không thể nào!

Phải đi gặp cậu ấy, Phải tới gặp cậu ấy...

Thành Khải gạt đi những giọt nước mắt nhòe nhoẹt,

Cậu như chồm lên chiếc xe máy cũ, phóng đi...Cậu như điên dại mà ôm lấy cái hộp tiền ấy, mở cửa, bước vào...

Cánh cửa phòng, không khóa,Cánh cửa phòng, hé mở.

Một màn hoan ái,Những tiếng thở dốc

Những tiếng rên rỉ...Những cú thúc...

Người đàn ông, trong căn phòng kia...

Không sai được...

Thậm chí, là hai người đàn bà...

Run rẩy,...

Đôi mắt lại một lần nữa, mờ đi...

Trái tim đau thắt tới nỗi từng đầu ngón tay đều trở lên xanh ngắt...

Bám chặt lấy chiếc hộp...Bám chặt lấy bờ tim...

Bám chặt lấy tiếng nấc nghẹn ngào trên đầu môi...

Xin đừng... bật khóc...

Tôi, có thể làm gì đây?

Tôi, có thể đẩy cánh cửa ấy rộng ra?

Tôi, có thể bước vào đó sao?

Không.

Tôi, lại hèn mọn hơn thế...Tôi, chẳng qua, chỉ là một thằng trai bao rẻ tiền!

Tôi có tư cách gì để yêu anh ta? Cũng xin đừng nói tới từ yêu...

Đến tư cách lau giày cho anh ta, tôi cũng chưa chắc có...

Tôi....

Là cái gì?

Là cái thứ gì?

Tôi đã soi gương bao nhiêu lần?

Tự hỏi bao nhiêu lần?Là cái thứ gì...

Tôi, cũng không biết nữa....

Lê đôi chân mệt mỏi... Rời khỏi nơi ấy..

Rời khỏi những tiếng rên rỉ, những khoái cảm và nhục dục đầy trong căn phòng ấy...

Tôi không đủ sức ngồi lên chiếc xe máy cũ kỹ của mình nữa.

Tôi dắt bộ,

Tôi không đoái hoài tới ánh mắt thương cảm của người gác cổng nhà họ nữa...

Tôi cũng không quan tâm tới bất kỳ ánh đèn hoa lệ nào của Sài Gòn đang hắt lên tôi nữa...

Thế là hết...

Mộng tưởng sao?Thật nực cười...

Hóa ra, đều là mộng tưởng, của riêng tôi..

Liêu xiêu, từng bước nhỏ.

Trần Đức.

Trời Sài Gòn đêm nay có mưa sao?

Mà trên đôi vai từng hồi run rẩy...

Là khóc sao? mà mắt lại nhạt nhòa.

Là thương sao? Mà đã trót yêu lầm....

Trần Đức.....

Cậu đã từng có khi nào, một phút thực lòng muốn bên tôi?

Thành Khải quay trở về khu nhà trọ.

Cả một đêm, đôi mắt chỉ hướng về chiếc hộp quà...

Thế, là hết....

==========

Năm ngày.

Cũng là năm ngày, Khải chẳng nhìn tới cái điện thoại, đã hết pin nằm một góc...

Còn chờ đợi cái gì mà cần tới nó?

Lật từng nhánh hoa khô ép sâu trong quyển nhật ký...

Từng nhánh hoa lại hóa giọt sầu, đong đầy từ chân mày, đong đầy lên khóe mắt,...

Giá như, ông trời sinh ra hai cái ta, thì tốt biết bao nhiêu...

Mỗi khi đau thương tới tuyệt vọng, người ta đều sẽ có một cái ta kia để mà bầu bạn..sẽ.. không cô đơn, như thế này...

Thành Khải đóng cửa nhiều ngày, khép chặt hết tất cả mọi thứ, không muốn thấy gì, không muốn nghe gì...

Nhắm mắt, đều là hình ảnh điên cuồng làm tình kia...

Lắng nghe, đều là những tiếng rên rỉ của hai người đàn bà hôm ấy...

Ông trời, thật quá biết trêu đùa...

Cho người ta khối óc, trái tim. Lại bắt người ta dùng nó để mà khắc ghi đau khổ.

Cho người ta đôi bàn tay, lại bắt dùng nó để lau đi nước mắt...

Hôm nay, là ngày cuối cùng của cái giao kèo ấy...

Sẽ hết nhanh thôi...

Sẽ hết nhanh thôi...

Sẽ hết đau, đúng không?

Sẽ hết nghẹn thắt ở đây, đúng không? Thành Khải ôm chặt lấy ngực...

Cậu gầy, gầy đi rất nhiều...

Cả thân hình vốn dĩ đã mảnh khảnh, giờ đây, thực sự có thể thấy được những đường gân xanh rõ ràng nổi trên đôi bàn tay thon dài...

- Mở cửa!. Mở ra đi!

- ......là.... Tiếng của... hắn...

Nằm mơ sao?

Thành Khải ngẩng đôi mắt đã mọng đỏ, ngoảnh đầu ra phía cửa..

- Rầm!

Tiếng đạp cửa rất rõ ràng... Thành Khải không thể phủ nhận thực tế được nữa...

Cũng tốt thôi....Dẫu sao, dù chỉ là một cái giao hẹn, cũng phải có ngày, để kết thúc chứ?

Thành Khải run rẩy, bước xuống...

Cánh cửa dần mở....

==================//===============
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện