TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 15: Đoạt kiếm! (1)
Dịch giả: ThienTuyet
Biên tập: Bạch Sầu
)
"Các ngươi đáng chết!" Trương Đô Đốc gần như là gằn từng chữ rít qua kẽ răng, trên thân tỏa ra sát khí tràn ngập, gắt gao bao phủ ba người cản đường.
Gã Linh Kiếm Sư có bộ dáng thương nhân hơi híp mắt lại: "Không hổ là Thất giai Linh Kiếm Sư, linh áp bậc này không phải là thứ Lục giai Linh Kiếm Sư chúng ta có thể sánh bằng. Nhưng đáng tiếc, đây chỉ là miệng hùm gan sứa, kiếm khí phù phiếm xao động, xem ra các hạ quả thật là đã thụ thương không nhẹ. Với thân thể như vậy thì liệu có thể phát huy được mấy thành thực lực đây?"
Trương Đô Đốc nhếch môi, không đáp lời.
"Đại ca, nói nhảm với hắn làm gì? Chúng ta cứ giết xong cướp thôi!" Gã tráng hán hiển nhiên có chút mất kiên nhẫn, tay vừa vung vẩy đại kiếm, vừa nói.
Linh Kiếm Sư có bộ dáng thương nhân mỉm cười lắc đầu: "Tam đệ, chúng ta phải tôn trọng một chút đối với hậu nhân của công thần, nếu không thì sẽ quá vô lễ rồi. Ngài nói có phải không, Trương đô đốc?"
"Hừ!" Trương đô đốc hừ lạnh một tiếng, tay nắm lấy chuôi kiếm.
Linh Kiếm Sư có bộ dáng thương nhân tỏ ra lơ đễnh: "Ha ha, có lẽ Trương đô đốc vẫn chưa biết thân phận của chúng ta. Kẻ hèn này đành tự giới thiệu một chút. Tên ta là Thương Nhân, hai vị này là huynh đệ của ta, một người tên Bạo Hùng, còn người kia là Độc Xà. Ta nghĩ Trương đô đốc chắc chắn sẽ nhận ra!"

"Thanh Châu Tam Bá?" Đồng tử* của Trương đô đốc khẽ co rụt lại.
"Xem ra Trương Đô Đốc cũng đã nghe qua danh hiệu của huynh đệ chúng ta. Tuy nhiên, chúng ta thích người khác gọi chúng ta là Thanh Châu Tam Kiệt hơn."
Trương đô đốc hít sâu một hơi: "Các ngươi muốn làm gì?"
"Trương Đô Đốc đã biết rõ rồi thì cần gì phải hỏi nữa chứ. Huynh đệ chúng ta lần này tới đây không vì điều gì khác, chỉ muốn mượn một vật của tiểu Hầu gia. Chỉ cần tiểu Hầu gia giao ra đồ vật đó, huynh đệ chúng ta sẽ lập tức cho qua, hơn nữa còn cung kính tiễn đưa tiểu Hầu gia xuất cảnh."
Trương Đô Đốc nhìn chằm chằm vào Thương Nhân: "Đó là di vật của Hầu gia lưu lại cho hậu nhân, các ngươi cho rằng điều đó có thể sao?"
"Trương đô đốc, ngươi hãy học cách nhận định thời thế đi, nóng nảy trong lúc nhất thời cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu. Tuy rằng ngươi có tu vi Thất giai, nhưng rõ ràng vết thương cũ chưa lành. Với tình trạng hiện tại thì liệu ngươi có đối địch được với ba người Lục giai Linh Kiếm Sư bọn ta không? Ngoài ra, đám thuộc hạ của ngươi đã liên tục trải qua khổ chiến, cộng thêm việc phải lặn lội qua một quãng đường dài, cho nên họ đã sớm mỏi mệt, đâu thể chống đỡ được hai trăm thủ hạ hùng tráng của ta? Cho dù ngươi không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ một chút cho tiểu thư và tiểu Hầu gia chứ! Các ngươi mà chết hết thì bọn họ phải làm sao bây giờ?"
Trương Đô Đốc vẫn lẳng lặng nhìn ba người, không có một tia ý tứ nhượng bộ nào.
Thấy thế, Thương Nhân cũng có chút đau đầu, lấy tay xoa nhẹ hai bên thái dương: "Thật không thể hiểu được suy nghĩ của đám quân nhân đầu to các ngươi!"
"Ngươi sẽ không hiểu được đâu. Mặc dù Hầu gia đã mất nhưng tôn nghiêm của ngài vẫn còn tồn tại, bất cứ kẻ nào cũng không thể khinh nhục." Trương đô đốc thản nhiên nói.
"Tôn nghiêm ư? Thật đúng là thứ kỳ diệu! Haiz..., vốn không có ý định dùng sức mạnh, nhưng…!” Thương Nhân thở dài đầy tiếc hận. Hắn hơi nâng tay lên rồi phất nhẹ về phía trước.
Theo đó, hai trăm hán tử vây ở bên ngoài lập tức gào thét, thúc ngựa xông tới, trong thoáng chốc đã va chạm với sáu mươi tên Hắc Giáp hộ vệ của đoàn xe. Người chết ngựa đổ, tuy có hơn hai mươi tên mã tặc bị chém cho ngã ngựa dưới loạt đao đầu tiên, thế nhưng vẫn có càng nhiều mã tặc xông lên.
Mặc dù thân thủ của gần hai trăm tên mã tặc kém hơn một bậc so với Hắc Giáp hộ vệ, hơn nữa còn xông loạn lên, thế nhưng bọn chúng lại thắng thế về số lượng. Từng tên đều tỏ ra hung hãn không sợ chết, dựa vào thi thể của đồng đội đã ngã xuống làm lá chắn để phá tan phòng tuyến bên ngoài của Hắc Giáp hộ vệ. Rất nhanh ngay sau đó, một cuộc hỗn chiến nổ ra rất ác liệt.
Bốn gã Linh Kiếm Sư khác của đội xe cũng không tham gia hỗn chiến mà chỉ đứng canh giữ ở bốn góc xe ngựa với vẻ mặt đầy hờ hững. Phàm là mã tặc lao đến gần xe ngựa ba trượng thì liền bị một kiếm chém chết.
Bên kia, Trương đô đốc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thanh Châu Tam Bá, phảng phất như không nghe thấy tiếng chém giết ở phía sau, đồng thời Thanh Châu Tam Bá cũng chăm chú nhìn Trương đô đốc. Tuy Lục giai chỉ kém một bậc so với Thất giai, nhưng sự khác biệt về chất lượng là rất lớn. Mặc dù hiện tại Trương đô đốc đang có thương tích trong người, thế nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cho nên ba người tuyệt đối không dám xem thường.
Một tiếng "choang!" vô cùng dứt khoát, linh kiếm bên hông Trương đô đốc đã rời vỏ, theo đó, một đạo kiếm quang mang theo khí thế sát phạt quyết đoán đột ngột bắn ra mạnh mẽ.

Đồng tử của Thanh Châu Tam Bá đồng thời co rụt lại, thân thể vội nhảy khỏi yên ngựa. Lúc bọn họ vừa rời lưng ngựa, ba con chiến mã liền hí lên một tiếng, sau đó đầu và thân thể lập tức chia lìa, ba cột máu phun ra như suối, bắn cao đến vài thước.
"Họ Trương kia, dám giết ngựa của ta ư! Hôm nay ông chém ngươi thành mười tám khúc!" Thấy vật cưỡi đi theo mình đã nhiều năm bị phanh thây, Bạo Hùng liền long lên sòng sọc, đại kiếm trong tay nhắm vào đầu Trương đô đốc mà chém xuống. Thanh cự kiếm có chiều dài khoảng nửa trượng, chiều rộng bằng hai bàn tay bạo phát ra kiếm mang vàng sẫm chừng vài trượng, khí thế nặng tựa như núi.
Trương đô đốc không chút biến sắc, giơ kiếm đón đỡ. Lúc này, thân kiếm của hắn đã được bao phủ hoàn toàn bên trong lớp kiếm mang màu trắng.
Oanh! Hai cỗ kiếm mang có màu sắc bất đồng va chạm với nhau, sản sinh ra một cỗ sóng khí phá nát mọi thứ trong phạm vi mấy trượng xung quanh. Thân thể Bạo Hùng bị đánh bay ngược trở lại, lăn lộn mấy vòng ra xa vài chục trượng, khó khăn lắm mới dừng lại được. Về phần Trương đô đốc, mặc dù bản thân không hề hấn gì, thế nhưng chiến mã mà hắn đang cưỡi đã bị áp lực cực lớn đè ép tới nỗi bốn vó gập lại, ngã vật xuống đất, máu tươi tràn ra từ mũi miệng, hẳn là đã chết.
“Cầm chân hắn, ta đi lấy Linh kiếm!” Thương Nhân đang ở trên không trung đột nhiên xoay người, phóng tới trung tâm cuộc hỗn chiến.
"Ngươi dám!" Trương đô đốc gầm lên, Linh kiếm vẽ một đường, phóng ra một đạo kiếm mang lên trời cao.
Đồng tử của Thương Nhân hơi co rụt lại. Cảm nhận được cường độ kiếm khí đang ẩn chứa trong đạo kiếm mang kia, khuôn mặt của hắn liền lộ ra vẻ ngưng trọng. Hắn bèn rút Linh kiếm, liên tiếp chém ra mấy đạo kiếm khí về phía kiếm mang, rốt cuộc, phải đến nhát chém thứ tư thì mới có thể triệt tiêu được kiếm khí ly thể do Trương Đô Đốc phát ra, đồng thời hắn cũng mượn lực phản chấn để nhảy vào vòng trận hỗn chiến.
Thấy thế, Trương đô đốc liền biến sắc mặt. Nhưng ngay khi hắn đang định đuổi theo thì một thân ảnh đột nhiên lao ra, đứng cản trước mặt hắn. Đó chính là Độc Xà.
"Cút ngay!" Trương Đô Đốc sải bước về phía trước, chém ra một kiếm. Lại là một đạo kiếm khí ly thể bá đạo khác.
Độc Xà trở nên ngưng trọng, lập tức thúc dục kiếm khí toàn thân rót vào trong Linh kiếm. Theo đó, Linh kiếm phát ra quang mang đại thịnh, biến ảo thành một con hắc sắc đại xà lúc ẩn lúc hiện quấn quanh người Độc Xà, khiến cho toàn thân hắn như được bao bọc bởi một lớp hắc vụ* dày đặc.
Kiếm mang màu trắng của Trương đô đốc chém vào lớp hắc vụ, làm cho lớp hắc vụ dao động kịch liệt, đồng thời thân thể của hắc sắc đại xà cũng vặn vẹo một hồi, và cuối cùng nổ tung một tiếng, rồi tiêu tan cùng với kiếm mang màu trắng.
Độc Xà lùi lại bảy tám bước, khóe miệng trào ra máu tươi, chỉ có điều, ánh mắt âm lệ của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Đô Đốc. Hắn khàn giọng nói: "Thất giai Linh Kiếm Sư quả nhiên là danh bất hư truyền, Xà Linh hộ thể của ta cũng chỉ có thể đỡ được một kiếm. Thế nhưng không biết hiện tại ngươi còn có thể phát ra mấy lần công kích như vừa rồi đây?"
Lúc này, sắc mặt của Trương Đô Đốc đã tái nhợt, hô hấp có chút dồn dập, bất quá hắn cũng không nói thêm lời nào, mà thay vào đó liền trực tiếp lao về phía Độc Xà, bởi vì sau lưng y chính là chiến trường của cuộc hỗn chiến, và người hắn cần phải bảo vệ cũng đang ở nơi đó.
"Ê họ Trương kia, ăn thêm một kiếm của lão Hùng ta đi!" Một tiếng quát đột ngột vang lên, đồng thời thân hình cường tráng của Bạo Hùng đã xuất hiện ở phía sau, cách Trương đô đốc không xa. Toàn thân gã được bao phủ bởi một lớp kiếm khí màu vàng sẫm, cự đại Linh Kiếm phát ra kiếm mang dài hơn mười thước, chém về phía Trương đô đốc một cách dữ dội.

Trương đô đốc biến sắc mặt, lại lần nữa giơ kiếm đón đỡ.
“Rầm!” Mặt đất rung lên mạnh mẽ, bụi đất tung bay.
Theo đó, ở giữa hai người liền xuất hiện một vết nứt khổng lồ, đồng thời mặt đường làm bằng đá ở dưới chân Trương đô đốc cũng chằng chịt những vết rạn. Khóe miệng của hắn từ từ chảy ra một dòng máu, sắc mặt càng trắng bệch một cách đáng sợ.
"Ha ha, hắn không chịu nổi rồi! Lão tam, chúng ta lên!" Bạo Hùng vững vàng lui về phía sau, và khi thấy vết máu ở khóe miệng Trương đô đốc thì hắn liền mừng rỡ giống như sắc lang thấy được mỹ nữ khỏa thân vậy. Lập tức, hắn vừa cười vừa xông tới, đại kiếm quét ngang như muốn chém Trương đô đốc thành hai khúc.
Độc Xà chẳng nói câu nào, thân hình thoắt một cái liền xuất hiện bên cạnh Trương đô đốc, xuất ra một kiếm giống như độc xà thổ tín* nhắm thẳng vào tim y…
Thời điểm ba người đang giằng co với nhau, Thương Nhân đã tiến vào vòng hỗn chiến, cước bộ chỉ cần điểm nhẹ là đã có thể dễ dàng né tránh trường kiếm cản ở phía trước, nhanh chóng tiếp cận cỗ xe ngựa tinh xảo. Và chỉ mấy nhịp hô hấp sau, hắn đã xuất hiện cách xe ngựa ba trượng.
"Hây!" Bốn gã Linh Kiếm Sư thủ hộ xe ngựa đồng thời xuất kiếm, chém ra bốn đạo kiếm mang dài vài thước về phía Thương Nhân.
Thương Nhân hừ lạnh một tiếng: "Một gã Ngũ giai, ba gã Tứ giai mà cũng muốn cản ta sao? Phá cho ta…!"
Linh kiếm trong tay hắn chém mạnh về phía trước, đánh tan bốn đạo kiếm mang, hơn nữa kiếm khí do hắn chém ra cũng không hề suy yếu mà vẫn tiếp tục phóng về phía trước, bổ vào người một gã Linh Kiếm Sư đứng đầu tiên. Theo đó, thân thể của tên Linh Kiếm Sư kia đột nhiên nứt ra, máu tươi phun tung tóe, bắn lên tấm màn che trắng tinh của xe ngựa, tạo thành những đóa hoa máu vừa diễm lệ, lại vừa thê lương.
Lúc này, Thương Nhân đã tới gần xe ngựa chưa đầy một trượng, nhưng ba gã Linh Kiếm Sư còn lại cũng không hề tỏ ra sợ hãi, sải bước ra chắn trước xe ngựa.
"Không tự lượng sức mình!" Thương Nhân cười lạnh một tiếng, Linh kiếm đột ngột quét ngang, phóng ra một đạo kiếm khí hình bán nguyệt bắn về phía trước.
Hai gã Linh Kiếm Sư kiếm đoạn nhân vong ngay tại chỗ, gã còn lại có thực lực mạnh hơn một chút cũng bị đánh bay ra ngoài mấy trượng, sinh tử không rõ.
"Ha ha, xem còn ai dám ngăn cản ta?" Thương Nhân cười lớn một tiếng, sau đó bước tới trước xe ngựa, rồi giật mạnh tấm màn che xuống. Tấm màn nhuốm máu theo gió bay đi, giống như một đóa hoa trắng lay động trong gió thu.
Nhưng, ngay thời điểm tấm màn che vừa bị giật xuống, một đạo hàn quang từ trong xem phóng ra, nhắm thẳng vào cổ họng của Thương Nhân. Thương Nhân mặt không đổi sắc, vươn hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm lấp lánh ánh sáng trắng nhàn nhạt đó, sau đó liền nhìn vào thùng xe bằng ánh mắt thích thú.
Trong xe có hai người, một lớn một nhỏ, một nam một nữ, đều mặc y phục màu trắng, đó chính là tang phục mà con cái mặc khi để tang trưởng bối ở Triệu quốc. Cô gái lớn tuổi hơn, trên mặt đeo một cái mặt nạ màu trắng, chỉ để lộ ra đôi mắt tựa như thu thủy, tuy không đoán được số tuổi cụ thể nhưng dựa theo kiểu tóc thì đây chắc chắn là thiếu nữ chưa lấy chồng. Đứa bé trai thì tương đối nhỏ, nhìn qua chỉ khoảng năm đến sáu tuổi, nhưng trong tay lại đang nắm một thanh kiếm còn dài hơn thân thể mình, ánh mắt chứa đầy hoang mang và sợ hãi nhìn gã đàn ông đang đứng ngoài xe, thân thể nhỏ bé run rẩy nép gần vào thiếu nữ.
Sự chú ý Thương Nhân dừng ở trên thân thiếu nữ trước tiên, ánh mắt đảo lên đảo xuống một cách càn rỡ, tựa như đang bình phẩm chất lượng của một đồ vật. Sau đó hắn mới quay sang nhìn đứa bé trai và thanh kiếm trong tay nó, rồi nhếch miệng cười: "Tuổi nhỏ như thế mà đã có tu vi Nhị giai Linh Kiếm Sư, không hổ là nhi tử của Định Bắc hầu."
Ngón tay của hắn gõ gõ lên thân thanh kiếm trong tay đứa bé trai, và tiếp tục nói: "Đây nhất định là Huyễn Lang rồi…! Ta có thể cảm nhận được một nguồn linh lực khổng lồ ẩn chứa bên trong nó. Nhóc con, ngươi cầm nó thì sẽ gặp nguy hiểm đấy, chi bằng đưa ta bảo quản giùm cho. Được không?"

Nam hài cắn chặt môi dưới, kiên định lắc đầu.
Đương nhiên Thương Nhân sẽ không thật sự muốn thương lượng với một đứa trẻ con. Hai ngón tay đang kẹp lấy mũi kiếm của hắn hơi rung một cái, phát ra một cỗ ám kình đẩy văng hai tay đang nắm chặt chuôi kiếm của đứa bé trai, sau đó hắn bèn cầm thanh kiếm lên.
Khi thanh kiếm vừa được Thương Nhân nắm vào tay thì nó liền rung động không ngừng, phát ra những tiếng ong ong chói tai. Đồng thời, trên thân kiếm cũng truyền ra từng trận linh lực dao động một cách kịch liệt, như muốn đẩy văng tay Thương Nhân ra.
Thấy vậy, sắc mặt Thương Nhân hơi biến hóa đôi chút. Hắn liền rót kiếm khí hùng hậu của mình vào thân kiếm để trấn áp linh lực dao động của thanh kiếm. Mặc dù thanh kiếm này là thượng phẩm linh kiếm, ẩn chứa linh lực cực kỳ khủng bố, thế nhưng nó không có chủ nhân thì lực lượng phát huy cũng vô cùng hữu hạn.
"Quả nhiên là thượng phẩm Linh kiếm, có nó thì ta sẽ nhanh chóng đột phá Lục giai, tiến vào hàng ngũ cường giả chân chính!" Nội tâm của Thương Nhân trở nên kích động, ngón tay run run vuốt ve thân kiếm. Nhưng ngay sau đó, hắn chợt biến sắc mặt, mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
Chẳng biết tự lúc nào trên nóc xe đã có một lão giả đang đứng, trên thân khoác áo bào màu xám, hai tay chắp sau lưng, hờ hững nhìn Thương Nhân đang trong cơn say mê, thản nhiên nói: "Để thanh kiếm lại thì ngươi có thể cút!"
Đồng tử của Thương Nhân co rụt lại, thân thể nhanh chóng lướt về phía sau mấy trượng, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào vị lão giả đột nhiên xuất hiện này.
"Các hạ là người phương nào? Kiếm này là vật mà huynh đệ chúng ta dốc hết sức lực mới đoạt được, câu đầu tiên các hạ đã muốn chúng ta chắp tay nhượng lại. Đùa hơi quá trớn rồi đó!"
"Cho nên ta mới nói buông kiếm thì sẽ giữ được tính mệnh." Lão giả nói chuyện vô cùng ngắn gọn, ánh mắt không hề khách khí mà lộ ra một tia khinh thường.
Trên trán của Thương Nhân chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, ánh mắt của lão giả làm cho hắn có cảm giác đang bị một con thú dữ nhìn chằm chằm vào. Người trước mắt này chắc chắn là cường giả Thất giai trở lên, bởi chỉ có như vậy mới có thể làm cho hắn nhìn không ra nông sâu. Chỉ có điều, Linh kiếm vừa mới tới tay, cứ như vậy mà buông ra thì hắn không làm được. Thượng phẩm linh kiếm là thứ khó cầu, bỏ qua lần này thì ngày sau có lẽ không còn cơ hội đạt được nữa, và hắn cũng sẽ vĩnh viễn dừng chân tại Lục giai, chỉ có thể làm một cao thủ đứng đầu, nhưng vô duyên với hai từ cường giả… Rốt cuộc, khát vọng trở thành cường giả đã chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng hắn. Hắn hít sâu một hơi rồi nói: "Các hạ có phần quá mức bá đạo rồi! Kiếm này là huynh đệ chúng ta vất vả lắm mới đoạt được, không thể nào tự dưng giao nộp. Nếu muốn thì cứ nhảy vào đây mà cướp!"
------------------------------
*Đồng tử: con ngươi
*Hắc vụ: sương mù
*Độc xà thổ tín: rắn độc phun nọc
:yy67:
:oe75:


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện