Edit & Beta: Cafesvictim
~ Cuộc sống cổ tích trong lâu đài ~
“Muốn đi đâu ăn sáng?” Augustine hỏi.
“Chưa hết buồn ngủ.” Dạ Phong Vũ đưa cốc trả lại cho anh.
“Được rồi, chúng ta có thể đến hoa viên ăn trưa.” Augustine lấy chăn bọc cậu lại, “Đừng ngủ vội, anh có quà muốn tặng em.”
“Là gì?” Dạ Phong Vũ hỏi.
Augustine đứng dậy lấy một cái hộp nhỏ đến, mở ra rồi đưa cho cậu.
Trên vải nhung màu lam thẫm, một viên kim cương màu vàng xinh đẹp và tinh khiết, mặt cắt vô cùng hoàn mỹ.
“Thu hoạch bất ngờ khi đến Nam Phi.” Augustine đặt cái hộp vào tay cậu, “Nghe nói từng được thiên sứ hôn, có thể mang đến vận may.”
“Ví dụ như là anh?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Hả?” Augustine tạm thời không phản ứng kịp.
“Anh là vận may tuyệt nhất của em.” Dạ Phong Vũ nhìn anh, trong mắt lấp lánh ý cười.
Đáy lòng như tràn ngập ánh mặt trời, Augustine ôm eo cậu, cúi đầu một lần nữa hôn xuống, sự ràng buộc mềm mại, từ môi lưỡi gắn bó lan tràn đến tim.
Mà trong vườn hoa, Trình Hạ đang có ý trả lại một cái hộp quà: “Cái này rất quý, tôi không thể nhận.”
“Chỉ là một ít kim cương mà thôi.” Phillip rất có khí chất nhà giàu mới nổi —– đương nhiên, càng là bởi vì hóa đơn tín dụng ghi tên Augustine, không liên quan gì đến mình.
Một con chuột chũi nhỏ được khảm kim cương đang đứng trên bàn ăn rạng rỡ tỏa sáng, vô cùng chói mắt.
“Không được, bắt người ngắn tay***.” Trình Hạ rất có nguyên tắc.
(***Cắn người miệng mềm bắt người ngắn tay: Ý là ăn của người ta, thì phải mềm mỏng với người ta)
“Thật sự không cần sao?” Phillip tan nát cõi lòng.
“Không phải tôi từ chối quà của anh, lần sau anh có thể tặng cái gì rẻ rẻ một chút.” Trình Hạ trấn an xoa đầu anh, “Nghe lời.”
“Nhưng đây là đề nghị của Augustine.” Phillip ý đồ thuyết phục.
“Augustine tiên sinh sẽ không tặng chuột chũi cho tôi!” Em họ một câu đâm thủng.
“Được rồi, người đề nghị là tôi, nhưng kí chi phiếu là anh ấy.” Phillip đành phải thừa nhận.
Nhưng Trình Hạ vẫn không có ý định thỏa hiệp.
Phillip đành phải tạm thời thu lại quà, tính toán lần sau tìm cơ hội lại đưa lần nữa.
Tới gần trưa, Dạ Phong Vũ rốt cuộc đi xuống cầu thang, lười biếng chào hỏi: “Chào buổi trưa.”
“Chào buổi trưa.” Phillip Trình Hạ đồng thanh, cùng nhìn theo cậu đi ra khỏi phòng.
“Vì sao lần nào cũng là chị dâu dậy trước?” Phillip hỏi.
“Cái này anh cũng muốn quản?” Trình Hạ tỏ vẻ ghét bỏ.
“Chẳng lẽ cậu không muốn biết nguyên nhân?” Phillip lấy tay chọc cậu, nụ cười rất có thâm ý.
“Thô tục!” Trình Hạ mắng một câu, tự mình đứng lên đi tìm MOKA.
Dầu ăn trong chảo nóng vừa đủ, Dạ Phong Vũ vừa mới lấy ra hai quả trứng gà, lại bị người ôm từ phía sau, vì vậy cười quay đầu lại.
“Lén tự chạy trốn không phải thói quen tốt.” Augustine đặt cằm trên vai cậu.
“Muốn làm bữa trưa cho anh.” Dạ Phong Vũ đánh trứng, “Muốn thử một chút không?”
Augustine nhận bát từ trong tay cậu, nhưng không hề có ý tứ muốn buông người trong lòng ra: “Đánh trứng xong thì sao?”
“Thêm một chút muối.” Dạ Phong Vũ trả lời.
Augustine vẫn duy trì tư thế như vậy, vươn tay lấy lọ muối.
“Như vậy thật sự ảnh hưởng đến hiệu suất.” Dạ Phong Vũ lấy đỉnh đầu đụng anh.
“Nhưng đây là phương thức nấu ăn duy nhất anh chấp nhận được.” Augustine đánh trứng xong, “Dạy anh, tiếp theo làm cái gì?”
Dạ Phong Vũ cầm tay anh, đổ trứng vào chảo, lập tức đọng lại thành khối rắn.
“Nhìn có vẻ rất mỹ vị.” Augustine đánh giá.
“Tầm mắt của anh cũng không có ở trong chảo.” Khóe miệng Dạ Phong Vũ cong lên.
“Vậy sao?” Augustine tiếp tục nhìn sườn mặt cậu, không hề có một chút ý tứ thu liễm nào.
Dạ Phong Vũ nghiền hồ tiêu, Augustine thì lại trắng trợn vuốt ve thân thể cậu, hưởng thụ cảm xúc của da thịt tuyệt vời tràn ngập co dãn —– so với bữa trưa, tình nhân nhỏ của mình càng mỹ vị hơn.
Dạ Phong Vũ tiếp tục nêm gia vị vào nồi, chỉ có lúc anh quá đáng, mới có thể kháng nghị trốn một chút, hoặc là quay lại trao đổi một nụ hôn ngắn ngủi để an ủi. Gió lớn lúc sáng sớm đã tản đi, ánh mặt trời nhu hòa chiếu vào phòng bếp, mọi thứ đều ấm áp tốt đẹp như là trong chuyện cổ tích.
Bữa trưa đơn giản nhưng mỹ vị, Dạ Phong Vũ đưa nước sốt cho anh: “Buổi chiều có việc gì không?”
“Một cuộc họp ngắn.” Augustine nói, “Có muốn đi cùng anh không?”
“Em?” Dạ Phong Vũ bật cười, “Em thà ở lại lâu đài tắm cho MOKA.”
Augustine gật đầu: “Vậy anh sẽ về sớm.” Thẳng thắn mà nói, nếu không phải vì cuộc họp này đích thật là rất quan trọng, anh cũng thà là ở lại lâu đài, chứ không phải là đi đối diện với chuyện làm ăn khiến người ta đau đầu này.
Dạ Phong Vũ thổi nguội thìa canh, cẩn thận bón cho anh, nụ cười như ánh mặt trời sạch sẽ. Hai tiếng sau, Augustine ngồi trong phòng họp, nhìn chung quanh một vòng những gương mặt lỗi thời và lạnh lùng, hai bên đối lập, lập tức cảm thấy….. mình quả nhiên là nên ở lại tắm cho MOKA.
Phillip không thể không ở bên cạnh ho khan nhắc nhở, tiến trình khai thác khí than bồn địa Karoo rõ ràng đang vô cùng thuận lợi, vì sao ai cũng là vẻ mặt bi kịch, vui lên một chút đi a!
Không thể tốt hơn sao.
Cuộc họp lần này hiệu suất cao thần kì, ý kiến phản đối như trong dự đoán hoàn toàn không xuất hiện — chắc là bởi vì nhìn Augustine có vẻ vô cùng không kiên nhẫn, cho nên không ai muốn xui xẻo mà chọc anh.
“Em biết là ngày nghỉ đầu tiên mà phải đi làm, đúng là rất khiến người ta phẫn nộ.” Phillip vừa lái xe vừa an ủi, “Cho nên bây giờ chúng ta lập tức về nhà.”
“Jeff hôm nay có chuyện gì?” Augustine hỏi.
Phillip bất ngờ: “Em tưởng là anh hoàn toàn không chú ý đến nội dung cuộc họp.”
Augustine lạnh lùng quét mắt nhìn cậu một cái.
Phillip thức thời trả lời vấn đề: “Phu nhân cô ấy*** hình như gần đây có tình nhân.”
(*** Chỗ này là nguyên văn, đừng hiểu lầm T.T Lúc đọc QT tui cũng hết hồn =)))
Nguyên tác là 她的太太. Tuy nhiên, vì Jeff thường là tên của nam, cho nên có lẽ ở đây chỉ là Tiếu đại hơi nhầm lẫn, nhầm giữa 她 – cô ấy, với 他 – anh ấy.)
Augustine nhíu mày.
Phillip nói xong thì bắt đầu hối hận, bởi vì cậu cảm thấy tại thời điểm này, mình hẳn là nên truyền bá cho Augustine một vài câu chuyện tốt đẹp đáng mong đợi từ hôn nhân, chứ không phải là chuyện phản bội hay là lệch lạc…
Nắng chiều rất ấm áp, Dạ Phong Vũ cầm một cái khăn lớn, giúp Simba lau khô thân thể. Đại khái là cảm thấy hơi ngứa, sư tử mạnh mẽ lắc lắc đầu, vẩy một đám bọt nước.
“Có vài lúc mày thật sự rất giống MOKA.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ nó, “Đi chơi đi.”
Simba cọ cọ đầu vào cậu, hiếm khi làm nũng.
Augustine xuống xe, đứng từ xa nhìn thấy cảnh này.
“Đúng rồi, Chuột chũi nhỏ cũng không có nhận quà.” Nhắc tới chuyện này, Phillip uể oải vô cùng.
“Như dự kiến, không có ai sẽ thích cái sáng kiến ngu xuẩn của mày.” Augustine chém một đao.
Ánh mắt Phillip ai oán.
MOKA đang lăn lộn trên cỏ nhào vào chủ nhân, ý đồ thị uy với Simba. Dạ Phong Vũ ôm lấy nó, nụ cười còn sáng lạn hơn cả ánh mặt trời.
“Chị dâu có nhận quà của anh không?” Phillip lại hỏi.
“Vì sao phải từ chối?” Augustine hỏi lại? “Trong tủ bây giờ còn một đôi nhẫn, có thể anh đã quên nó.” Phillip nhắc nhở, “Từ lúc các anh mới quen nhau, quà em đặt trước từ Paris.” Nhưng còn chưa có được lấy ra.
“Mày có thể giữ lại mà dùng.” Augustine trả lời.
Phillip: “……”
Augustine vuốt ve chiếc nhẫn ruby của mình, bước qua.
Dạ Phong Vũ cười vươn tay: “Kéo em dậy.”
Augustine cầm tay cậu: “Xem ra Simba rất không phối hợp với em.”
“Đầu sỏ là MOKA.” Dạ Phong Vũ phủi phủi vệt nước trên người, “Em đi thay quần áo.”
Hai người nắm tay, cùng nhau lắc lư đi về phòng ngủ.
Vào phòng tắm đơn giản tắm qua, di động lại rung lên. Dạ Phong Vũ lau khô tay cầm lấy, sau khi thấy rõ thì hơi nhíu mày, nhưng vẫn nhận.
“Augustine đã về đến Milan.” Bernal con nói.
“Tôi so với anh thì càng rõ chuyện này hơn.” Dạ Phong Vũ thờ ơ, “Yên tâm, tôi sẽ đưa anh ấy rời khỏi lâu đài đúng thời gian.”
“Tốt.” Bernal con rất hài lòng đối với thái độ kiên định của cậu.
“Anh xác định chỉ cần tôi làm chuyện này?” Dạ Phong Vũ lại hỏi lần nữa, giọng điệu lười biếng trước sau như một.
“Nếu lần này hợp tác thuận lợi, tôi không ngại kéo dài thêm.” Bernal con trả lời, “Có lẽ thứ cậu đạt được, sẽ nhiều hơn so với mong muốn của cậu nhiều.”
“Nghe có vẻ thật đáng giá mong đợi.” Dạ Phong Vũ cười cười, cúp điện thoại đặt xuống, Augustine liền đẩy cửa vào.
“Thời điểm người khác tắm rửa tự động xâm nhập không phải thói quen tốt.” Dạ Phong Vũ xoay người đưa lưng về phía anh.
“Chỉ là ở ngoài một mình rất nhàm chán.” Hai tay Augustine xoa mông cậu, “Hơn nữa anh không tìm thấy tài liệu ở đâu cả.”
“Nghe có vẻ thật đáng giá ủy khuất.” Dạ Phong Vũ phối hợp.
Augustine lấy vòi phun xuống, tưới sạch bọt trên người cậu: “Ngày mai có dậy sớm được không?”
“Nếu nhớ không lầm, mỗi lần đều là em dậy trước.” Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại trả lời.
Augustine nâng tay một chút.
Dạ Phong Vũ hé mắt: “Muốn làm cái gì?”
Augustine lau khô mặt cho cậu: “Đưa em đến sân bắn, có huấn luyện viên mới, vừa về từ Nga.”
“Nghe có vẻ rất lợi hại.” Dạ Phong Vũ lại nhắm mắt.
“Không đùa đâu.” Augustine lau khô mặt, “Anh chỉ có thể cho em vệ sĩ tốt nhất, cũng không thể cam đoan trăm phần trăm sự an toàn của em.”
“Thật ra bắn súng cũng rất tốt.” Dạ Phong Vũ lấy áo tắm ra, “Biết đâu sau này em có thể bảo vệ anh.”
“Anh không ngại đâu.” Augustine giúp cậu thắt đai lưng, “Nếu là bảo vệ hai mươi bốn giờ, anh có thể cho em tiền lương cao nhất thế giới.”
“Nhất trí.” Dạ Phong Vũ kề trán với anh, ánh mắt sáng ngời lại sạch sẽ.
Mà ngày hôm sau mới sáng sớm, Dạ Phong Vũ đã lay tỉnh người bên cạnh: “Dậy đi.”
“Bây giờ mới bảy giờ.” Augustine lấy tay che mắt, “Tới bây giờ anh cũng không biết, thì ra em có hứng thú với môn bắn súng đến vậy.”
“Tối hôm qua ngủ rất sớm.” Dạ Phong Vũ kéo anh dậy, “Có sức sống một chút!”
Augustine kéo người vào trong ngực, “Hôn chào buổi sáng.”
Dạ Phong Vũ chạm môi anh một chút ngắn ngủi.
“Thời gian còn ngắn hơn được nữa không.” Augustine bất mãn.
“Đề phòng anh lại làm mấy chuyện khác.” Dạ Phong Vũ lật chăn ra, “Nghe lời, luyện bắn xong, em sẽ đưa anh đến một nơi.”
“Đi đâu?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ vỗ ngực anh: “Bí mật.”
~ Cuộc sống cổ tích trong lâu đài ~
“Muốn đi đâu ăn sáng?” Augustine hỏi.
“Chưa hết buồn ngủ.” Dạ Phong Vũ đưa cốc trả lại cho anh.
“Được rồi, chúng ta có thể đến hoa viên ăn trưa.” Augustine lấy chăn bọc cậu lại, “Đừng ngủ vội, anh có quà muốn tặng em.”
“Là gì?” Dạ Phong Vũ hỏi.
Augustine đứng dậy lấy một cái hộp nhỏ đến, mở ra rồi đưa cho cậu.
Trên vải nhung màu lam thẫm, một viên kim cương màu vàng xinh đẹp và tinh khiết, mặt cắt vô cùng hoàn mỹ.
“Thu hoạch bất ngờ khi đến Nam Phi.” Augustine đặt cái hộp vào tay cậu, “Nghe nói từng được thiên sứ hôn, có thể mang đến vận may.”
“Ví dụ như là anh?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Hả?” Augustine tạm thời không phản ứng kịp.
“Anh là vận may tuyệt nhất của em.” Dạ Phong Vũ nhìn anh, trong mắt lấp lánh ý cười.
Đáy lòng như tràn ngập ánh mặt trời, Augustine ôm eo cậu, cúi đầu một lần nữa hôn xuống, sự ràng buộc mềm mại, từ môi lưỡi gắn bó lan tràn đến tim.
Mà trong vườn hoa, Trình Hạ đang có ý trả lại một cái hộp quà: “Cái này rất quý, tôi không thể nhận.”
“Chỉ là một ít kim cương mà thôi.” Phillip rất có khí chất nhà giàu mới nổi —– đương nhiên, càng là bởi vì hóa đơn tín dụng ghi tên Augustine, không liên quan gì đến mình.
Một con chuột chũi nhỏ được khảm kim cương đang đứng trên bàn ăn rạng rỡ tỏa sáng, vô cùng chói mắt.
“Không được, bắt người ngắn tay***.” Trình Hạ rất có nguyên tắc.
(***Cắn người miệng mềm bắt người ngắn tay: Ý là ăn của người ta, thì phải mềm mỏng với người ta)
“Thật sự không cần sao?” Phillip tan nát cõi lòng.
“Không phải tôi từ chối quà của anh, lần sau anh có thể tặng cái gì rẻ rẻ một chút.” Trình Hạ trấn an xoa đầu anh, “Nghe lời.”
“Nhưng đây là đề nghị của Augustine.” Phillip ý đồ thuyết phục.
“Augustine tiên sinh sẽ không tặng chuột chũi cho tôi!” Em họ một câu đâm thủng.
“Được rồi, người đề nghị là tôi, nhưng kí chi phiếu là anh ấy.” Phillip đành phải thừa nhận.
Nhưng Trình Hạ vẫn không có ý định thỏa hiệp.
Phillip đành phải tạm thời thu lại quà, tính toán lần sau tìm cơ hội lại đưa lần nữa.
Tới gần trưa, Dạ Phong Vũ rốt cuộc đi xuống cầu thang, lười biếng chào hỏi: “Chào buổi trưa.”
“Chào buổi trưa.” Phillip Trình Hạ đồng thanh, cùng nhìn theo cậu đi ra khỏi phòng.
“Vì sao lần nào cũng là chị dâu dậy trước?” Phillip hỏi.
“Cái này anh cũng muốn quản?” Trình Hạ tỏ vẻ ghét bỏ.
“Chẳng lẽ cậu không muốn biết nguyên nhân?” Phillip lấy tay chọc cậu, nụ cười rất có thâm ý.
“Thô tục!” Trình Hạ mắng một câu, tự mình đứng lên đi tìm MOKA.
Dầu ăn trong chảo nóng vừa đủ, Dạ Phong Vũ vừa mới lấy ra hai quả trứng gà, lại bị người ôm từ phía sau, vì vậy cười quay đầu lại.
“Lén tự chạy trốn không phải thói quen tốt.” Augustine đặt cằm trên vai cậu.
“Muốn làm bữa trưa cho anh.” Dạ Phong Vũ đánh trứng, “Muốn thử một chút không?”
Augustine nhận bát từ trong tay cậu, nhưng không hề có ý tứ muốn buông người trong lòng ra: “Đánh trứng xong thì sao?”
“Thêm một chút muối.” Dạ Phong Vũ trả lời.
Augustine vẫn duy trì tư thế như vậy, vươn tay lấy lọ muối.
“Như vậy thật sự ảnh hưởng đến hiệu suất.” Dạ Phong Vũ lấy đỉnh đầu đụng anh.
“Nhưng đây là phương thức nấu ăn duy nhất anh chấp nhận được.” Augustine đánh trứng xong, “Dạy anh, tiếp theo làm cái gì?”
Dạ Phong Vũ cầm tay anh, đổ trứng vào chảo, lập tức đọng lại thành khối rắn.
“Nhìn có vẻ rất mỹ vị.” Augustine đánh giá.
“Tầm mắt của anh cũng không có ở trong chảo.” Khóe miệng Dạ Phong Vũ cong lên.
“Vậy sao?” Augustine tiếp tục nhìn sườn mặt cậu, không hề có một chút ý tứ thu liễm nào.
Dạ Phong Vũ nghiền hồ tiêu, Augustine thì lại trắng trợn vuốt ve thân thể cậu, hưởng thụ cảm xúc của da thịt tuyệt vời tràn ngập co dãn —– so với bữa trưa, tình nhân nhỏ của mình càng mỹ vị hơn.
Dạ Phong Vũ tiếp tục nêm gia vị vào nồi, chỉ có lúc anh quá đáng, mới có thể kháng nghị trốn một chút, hoặc là quay lại trao đổi một nụ hôn ngắn ngủi để an ủi. Gió lớn lúc sáng sớm đã tản đi, ánh mặt trời nhu hòa chiếu vào phòng bếp, mọi thứ đều ấm áp tốt đẹp như là trong chuyện cổ tích.
Bữa trưa đơn giản nhưng mỹ vị, Dạ Phong Vũ đưa nước sốt cho anh: “Buổi chiều có việc gì không?”
“Một cuộc họp ngắn.” Augustine nói, “Có muốn đi cùng anh không?”
“Em?” Dạ Phong Vũ bật cười, “Em thà ở lại lâu đài tắm cho MOKA.”
Augustine gật đầu: “Vậy anh sẽ về sớm.” Thẳng thắn mà nói, nếu không phải vì cuộc họp này đích thật là rất quan trọng, anh cũng thà là ở lại lâu đài, chứ không phải là đi đối diện với chuyện làm ăn khiến người ta đau đầu này.
Dạ Phong Vũ thổi nguội thìa canh, cẩn thận bón cho anh, nụ cười như ánh mặt trời sạch sẽ. Hai tiếng sau, Augustine ngồi trong phòng họp, nhìn chung quanh một vòng những gương mặt lỗi thời và lạnh lùng, hai bên đối lập, lập tức cảm thấy….. mình quả nhiên là nên ở lại tắm cho MOKA.
Phillip không thể không ở bên cạnh ho khan nhắc nhở, tiến trình khai thác khí than bồn địa Karoo rõ ràng đang vô cùng thuận lợi, vì sao ai cũng là vẻ mặt bi kịch, vui lên một chút đi a!
Không thể tốt hơn sao.
Cuộc họp lần này hiệu suất cao thần kì, ý kiến phản đối như trong dự đoán hoàn toàn không xuất hiện — chắc là bởi vì nhìn Augustine có vẻ vô cùng không kiên nhẫn, cho nên không ai muốn xui xẻo mà chọc anh.
“Em biết là ngày nghỉ đầu tiên mà phải đi làm, đúng là rất khiến người ta phẫn nộ.” Phillip vừa lái xe vừa an ủi, “Cho nên bây giờ chúng ta lập tức về nhà.”
“Jeff hôm nay có chuyện gì?” Augustine hỏi.
Phillip bất ngờ: “Em tưởng là anh hoàn toàn không chú ý đến nội dung cuộc họp.”
Augustine lạnh lùng quét mắt nhìn cậu một cái.
Phillip thức thời trả lời vấn đề: “Phu nhân cô ấy*** hình như gần đây có tình nhân.”
(*** Chỗ này là nguyên văn, đừng hiểu lầm T.T Lúc đọc QT tui cũng hết hồn =)))
Nguyên tác là 她的太太. Tuy nhiên, vì Jeff thường là tên của nam, cho nên có lẽ ở đây chỉ là Tiếu đại hơi nhầm lẫn, nhầm giữa 她 – cô ấy, với 他 – anh ấy.)
Augustine nhíu mày.
Phillip nói xong thì bắt đầu hối hận, bởi vì cậu cảm thấy tại thời điểm này, mình hẳn là nên truyền bá cho Augustine một vài câu chuyện tốt đẹp đáng mong đợi từ hôn nhân, chứ không phải là chuyện phản bội hay là lệch lạc…
Nắng chiều rất ấm áp, Dạ Phong Vũ cầm một cái khăn lớn, giúp Simba lau khô thân thể. Đại khái là cảm thấy hơi ngứa, sư tử mạnh mẽ lắc lắc đầu, vẩy một đám bọt nước.
“Có vài lúc mày thật sự rất giống MOKA.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ nó, “Đi chơi đi.”
Simba cọ cọ đầu vào cậu, hiếm khi làm nũng.
Augustine xuống xe, đứng từ xa nhìn thấy cảnh này.
“Đúng rồi, Chuột chũi nhỏ cũng không có nhận quà.” Nhắc tới chuyện này, Phillip uể oải vô cùng.
“Như dự kiến, không có ai sẽ thích cái sáng kiến ngu xuẩn của mày.” Augustine chém một đao.
Ánh mắt Phillip ai oán.
MOKA đang lăn lộn trên cỏ nhào vào chủ nhân, ý đồ thị uy với Simba. Dạ Phong Vũ ôm lấy nó, nụ cười còn sáng lạn hơn cả ánh mặt trời.
“Chị dâu có nhận quà của anh không?” Phillip lại hỏi.
“Vì sao phải từ chối?” Augustine hỏi lại? “Trong tủ bây giờ còn một đôi nhẫn, có thể anh đã quên nó.” Phillip nhắc nhở, “Từ lúc các anh mới quen nhau, quà em đặt trước từ Paris.” Nhưng còn chưa có được lấy ra.
“Mày có thể giữ lại mà dùng.” Augustine trả lời.
Phillip: “……”
Augustine vuốt ve chiếc nhẫn ruby của mình, bước qua.
Dạ Phong Vũ cười vươn tay: “Kéo em dậy.”
Augustine cầm tay cậu: “Xem ra Simba rất không phối hợp với em.”
“Đầu sỏ là MOKA.” Dạ Phong Vũ phủi phủi vệt nước trên người, “Em đi thay quần áo.”
Hai người nắm tay, cùng nhau lắc lư đi về phòng ngủ.
Vào phòng tắm đơn giản tắm qua, di động lại rung lên. Dạ Phong Vũ lau khô tay cầm lấy, sau khi thấy rõ thì hơi nhíu mày, nhưng vẫn nhận.
“Augustine đã về đến Milan.” Bernal con nói.
“Tôi so với anh thì càng rõ chuyện này hơn.” Dạ Phong Vũ thờ ơ, “Yên tâm, tôi sẽ đưa anh ấy rời khỏi lâu đài đúng thời gian.”
“Tốt.” Bernal con rất hài lòng đối với thái độ kiên định của cậu.
“Anh xác định chỉ cần tôi làm chuyện này?” Dạ Phong Vũ lại hỏi lần nữa, giọng điệu lười biếng trước sau như một.
“Nếu lần này hợp tác thuận lợi, tôi không ngại kéo dài thêm.” Bernal con trả lời, “Có lẽ thứ cậu đạt được, sẽ nhiều hơn so với mong muốn của cậu nhiều.”
“Nghe có vẻ thật đáng giá mong đợi.” Dạ Phong Vũ cười cười, cúp điện thoại đặt xuống, Augustine liền đẩy cửa vào.
“Thời điểm người khác tắm rửa tự động xâm nhập không phải thói quen tốt.” Dạ Phong Vũ xoay người đưa lưng về phía anh.
“Chỉ là ở ngoài một mình rất nhàm chán.” Hai tay Augustine xoa mông cậu, “Hơn nữa anh không tìm thấy tài liệu ở đâu cả.”
“Nghe có vẻ thật đáng giá ủy khuất.” Dạ Phong Vũ phối hợp.
Augustine lấy vòi phun xuống, tưới sạch bọt trên người cậu: “Ngày mai có dậy sớm được không?”
“Nếu nhớ không lầm, mỗi lần đều là em dậy trước.” Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại trả lời.
Augustine nâng tay một chút.
Dạ Phong Vũ hé mắt: “Muốn làm cái gì?”
Augustine lau khô mặt cho cậu: “Đưa em đến sân bắn, có huấn luyện viên mới, vừa về từ Nga.”
“Nghe có vẻ rất lợi hại.” Dạ Phong Vũ lại nhắm mắt.
“Không đùa đâu.” Augustine lau khô mặt, “Anh chỉ có thể cho em vệ sĩ tốt nhất, cũng không thể cam đoan trăm phần trăm sự an toàn của em.”
“Thật ra bắn súng cũng rất tốt.” Dạ Phong Vũ lấy áo tắm ra, “Biết đâu sau này em có thể bảo vệ anh.”
“Anh không ngại đâu.” Augustine giúp cậu thắt đai lưng, “Nếu là bảo vệ hai mươi bốn giờ, anh có thể cho em tiền lương cao nhất thế giới.”
“Nhất trí.” Dạ Phong Vũ kề trán với anh, ánh mắt sáng ngời lại sạch sẽ.
Mà ngày hôm sau mới sáng sớm, Dạ Phong Vũ đã lay tỉnh người bên cạnh: “Dậy đi.”
“Bây giờ mới bảy giờ.” Augustine lấy tay che mắt, “Tới bây giờ anh cũng không biết, thì ra em có hứng thú với môn bắn súng đến vậy.”
“Tối hôm qua ngủ rất sớm.” Dạ Phong Vũ kéo anh dậy, “Có sức sống một chút!”
Augustine kéo người vào trong ngực, “Hôn chào buổi sáng.”
Dạ Phong Vũ chạm môi anh một chút ngắn ngủi.
“Thời gian còn ngắn hơn được nữa không.” Augustine bất mãn.
“Đề phòng anh lại làm mấy chuyện khác.” Dạ Phong Vũ lật chăn ra, “Nghe lời, luyện bắn xong, em sẽ đưa anh đến một nơi.”
“Đi đâu?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ vỗ ngực anh: “Bí mật.”
Danh sách chương