Sau đó, hai người lĩnh chứng ở thành phố Bình Xuyên, Tết Nguyên đán vừa kết thúc, mồng tám tháng giêng, Cục Dân chính mở cửa, Lục Tây Kiêu liền đưa Chu Vãn đến.
Cục Dân chính có rất nhiều người đang xếp hàng, đều có ý cười vui vẻ.
Chu Vãn trước sau hơi mơ màng, mờ mịt từng bước đi về phía trước theo sát quá trình, đợi khi tỉnh táo lại, đã có giấy chứng nhận trong tay cùng với Lục Tây Kiêu.
“Thế này đã tính là kết hôn rồi sao?” Chu Vãn nhìn cuốn sổ màu đỏ trong tay.
Lục Tây Kiêu cười khẽ: “Biết đơn giản như vậy thì năm em 20 tuổi anh đã đến bắt em đi lĩnh chứng rồi, xem em còn có thể chạy đi đâu.”
Chu Vãn khẽ chớp mắt, cũng cười theo: “Bây giờ em không đi đâu nữa.”
Lên xe, Chu Vãn lại lật mở giấy kết hôn, nhìn bức ảnh phía trên.
Cô và Lục Tây Kiêu đều không thích chụp ảnh, do vậy mà ảnh chụp chung không nhiều lắm, lúc còn đi học cũng chỉ có mấy tấm như vậy, sau này sau khi quay lại cũng chỉ có thỉnh thoảng vui vui mới chụp hình.
Đây chính là lần đầu tiên bọn họ chính thức chụp ảnh chung.
Nền màu đỏ, hai người đều mặc áo sơ mi trắng.
Tóc cô xõa xuống, một nửa buông trước ngực, bởi vì hồi hộp nên cười hơi gượng gạo.
Tuy Lục Tây Kiêu cũng mặc áo sơ mi trắng giống với cô, nhưng không biết tại sao quần áo mặc trên người anh lại có thể toát ra một khí chất hoàn toàn khác.
Cổ áo cởi bỏ một nút, lộ ra chút xương quai xanh cùng một góc hình xăm mờ nhạt, trông cực kỳ phóng khoáng.
Rất đẹp trai.
Thừa dịp đèn đỏ, Lục Tây Kiêu nghiêng đầu tới: “Nhìn gì thế? ”
“Lục Tây Kiêu.” Chu Vãn nói: “Em phát hiện nhiều năm vậy rồi mà anh cũng không thay đổi gì cả, mặc áo sơ mi trắng giống như hồi đi học vậy.”
Anh cười một tiếng, khoé mắt đuôi mày đều nhướng lên, thoạt nhìn tâm trạng vô cùng tốt, lấy giấy kết hôn trong tay Chu Vãn cầm, chụp một bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè.
Chu Vãn ngừng lại, cũng chụp một bức theo rồi đăng lên vòng bạn bè.
Chẳng mấy, vòng bạn bè của hai người đã hoàn toàn bùng nổ trong ngày đầu tiên trở lại làm việc sau khi kỳ nghỉ kết thúc.
Buổi tối, hai người về thành phố B.
Đẩy cửa vào nhà, anh nhìn Chu Vãn thay giày ở huyền quan, bỗng nhiên lên tiếng: “Vãn Vãn.”
“Hả?”
“Em thích kiểu nhà như thế nào?”
Chu Vãn không hiểu.
Lục Tây Kiêu duỗi tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng khều khều cằm của cô: “Nếu đã lĩnh chứng rồi, không phải nên mua một căn nhà tân hôn sao?”
“Em cảm thấy bên này cũng khá tốt rồi, không cần mua.”
Lục Tây Kiêu nhướng mày, lẩm bẩm nói: “Em thích sân nhỏ không?”
Chu Vãn nhớ tới căn biệt thự nhỏ của anh ở thành phố Bình Xuyên, gật đầu.
Lục Tây Kiêu nở nụ cười: “Vậy chúng ta sẽ mua một căn nhà có sân nhỏ, em có thể trồng chút hoa, giống như chúng ta trước kia vậy.”
Lúc trước, trước khi Chu Vãn rời đi, cô hy vọng Lục Tây Kiêu có thể sống trong sựu ấm áp và yên bình, vậy là cô đi mua không ít hoa dễ trồng và sống lâu.
Chỉ là cô không thể tự tay trồng những bông hoa đó thật tốt.
Mà bây giờ, cô lại có thêm một cơ hội, để trồng một luống hoa.
Cái gì cũng có thể bắt đầu lại từ đầu.
Đôi mắt Chu Vãn có chút chua xót, mỉm cười: “Được.”
Thật ra từ lúc lĩnh chứng đến lúc này Lục Tây Kiêu đều khá bình tĩnh, trừ sự vui vẻ có thể thấy được bằng mắt thường ra thì những thứ khác không có quá nhiều cảm xúc gì.
Đến tận đến khi đi ngủ.
Chu Vãn bị làm đến toàn thân nhũn ra, nhớp nháp dán vào giường, Lục Tây Kiêu một tay dùng sức ấn chặt xương chậu của cô, cúi người, liếm hôn hình xăm nơi xương quai xanh.
Lúc ý thức gần như bị rút sạch, cô nghe thấy Lục Tây Kiêu thì thầm bên tai cô.
Giọng nói rất thấp, mang theo sự si mê, giống như hoàn toàn đắm chìm trong đó…
“Vãn Vãn.”
“Em là của anh.”
———
Bởi vì đột ngột lĩnh chứng nên rất nhiều chỗ chuẩn bị cho hôn lễ phải được thực hiện từ từ, Chu Vãn không giỏi xử lý cái này, phần lớn đều là Lục Tây Kiêu sắp xếp.
Tháng 4, hai người chuẩn bị chụp ảnh cưới.
Theo đề nghị của nhiếp ảnh gia, cuối cùng hai người quyết định quay về trung học Dương Minh chụp một bộ ảnh, đều mặc đồng phục, xem như là kỷ niệm.
Lục Tây Kiêu đã sớm liên hệ với nhà trường, sẩm tối thứ 6 trở về Bình Xuyên.
Lúc trước khi Chu Vãn đi không mang theo đồng phục, bây giờ vẫn để ở trong nhà của Lục Tây Kiêu, hai người cùng nhau trở về lấy đồng phục, mặc lại.
Chu Vãn về sau thường nghe người ta cảm khái, khi còn đi học, cảm thấy đồng phục nhìn thế nào cũng xấu, đợi tốt nghiệp quay đầu nhìn lại, rồi lại cảm thấy đó là những bộ quần áo đẹp nhất, thanh xuân có chí tiến thủ, hết sức ngạo mạn phô trương.
Ở trên người Lục Tây Kiêu lại càng thêm tươi sáng rực rỡ.
Dường như mặc kệ bao lâu đi chăng nữa, nhìn thấy anh vẫn sẽ rung động.
Rất giống với dáng vẻ lần đầu tiên khi Chu Vãn nhìn thấy anh.
———
Ngày trước hiệu trưởng lúc nào cũng tóm được Lục Tây Kiêu, không ít lần bị trừng phạt, càng về sau, thành tích lớp 12 của anh càng tăng lên, lại trở thành một người khiến người ta ấn tượng nhất trong nhiều năm qua.
Đến bây giờ nhận được điện thoại của anh nói muốn đến trường học chụp ảnh cưới, đã đồng ý ngay lập tức.
Những năm này, áp lực việc học ở trường ngày càng nặng nề, không giống bọn họ có thể nghỉ trọn vẹn hai ngày cuối tuần như trước nữa.
Thứ 7 học sinh không nghỉ, vẫn lên lớp.
Có học sinh nhìn thấy bọn họ về trường chụp hình, sôi nổi tò mò quay đầu lại liên tục.
Biết được là chụp ảnh cưới thì lại càng phấn khích hơn.
Trong giờ giải lao chụp ảnh, có một cô bạn lại đây hỏi: “Chị ơi, lúc trước anh chị đều học ở Dương Minh sao?”
“Ừm.” Chu Vãn trả lời.
“Oa, vậy lúc còn đi học hai người đã yêu rồi sao?”
Chu Vãn cong mắt, gật đầu.
“Lãng mạn quá đi mất, hơn nữa anh ấy đẹp trai quá!” Nữ sinh quay đầu nhìn Lục Tây Kiêu đang đứng nghe điện thoại ở một bên cách đó không xa: “Có phải luc đó anh ấy là giáo thảo[1] không ạ, em cảm thấy giáo thảo bây giờ của chúng em kém xa anh ấy.”
[1] Giáo thảo: Chỉ chàng trai đẹp nhất trường, bao hàm tất cả các mặt về học lực, thành tích,…
“Đúng vậy.”
Chu Vãn cũng quay đầu nhìn bóng lưng của Lục Tây Kiêu, vai anh thẳng, lại rộng, mặc đồng phục cũng vô cùng đẹp.
Bọn họ đã chụp rất nhiều ảnh cùng nhau.
Trong lớp học, sân vận động, sân bóng rổ…
Đang lúc mặt trời lặn, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, ấm áp, cây hoa anh đào trong trường học đã nở rộ, lại bị gió thổi rơi đầy đất.
Mọi thứ đều tốt đẹp giống như cảnh trong mơ.
Sau khi chụp hình xong, Lục Tây Kiêu ngồi trên bãi cỏ ở sân vận động, tay chống ra phía sau, bởi vì ánh mặt trời nên mắt hơi híp lại, bộ dáng trông có vẻ thờ ơ.
Chu Vãn đã xem hết ảnh chụp, đi tới ngồi bên cạnh anh.
“Anh mệt à?” Cô hỏi.
Lục Tây Kiêu lắc đầu, chìa tay cầm lấy ngón trỏ của cô.
Chu Vãn nhận ra sự thân mật của anh, không nhịn được cong môi lên: “Sao vậy?”
“Anh cứ có cảm giác như đã từng mơ thấy cảnh tượng bây giờ, giống hệt luôn.”
Anh có thể nghĩ đến cảnh tượng tốt đẹp nhất, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Chu Vãn nhìn Lục Tây Kiêu trước mắt, nghiêng người chạm nhẹ lên môi anh: “Lục Tây Kiêu, trước kia em nằm mơ cũng không dám mơ một giấc mơ như vậy.”
Đối với cô mà nói, Lục Tây Kiêu thật sự quá tốt.
Tốt đến nỗi cô không dám hy vọng xa vời, có thể có được anh mãi mãi.
Lục Tây Kiêu lại nhân cơ hội nói: “Đúng vậy, cho nên em phải tốt với anh hơn một chút.”
“Ừm.”
“Cả đời này đều phải tốt với anh.”
“Ừm.” Chu Vãn cong môi: “Nếu như có kiếp sau, em sẽ nói với anh là em thích anh trước.”
Nếu như có thể quay lại lần nữa, em nhất định sẽ dùng hết tất cả dũng khí của mình để yêu anh.
———
Rời khỏi trường học, sau khi hai người cùng nhau đi ăn cơm tối xong thì đi bộ về.
Chu Vãn vẫn còn nhớ, khi bà nội qua đời, cây hoa anh đào ở hai bên đường vẫn chưa nở, bây giỡ đã nở rộ, cả một vùng hồng trắng.
Dường như hết thảy đều đang trở nen càng ngày càng tốt hơn.
Chu Vãn nắm lấy tay của Lục Tây Kiêu, trước sau lắc qua lắc lại, tâm tình rất tốt.
Đi qua tiểu khu cũ, bước chân Lục Tây Kiêu ngừng lại: “Về xem một chút không?”
“Được ạ.”
Trên người bọn họ còn mặc đồng phục, cũng bởi vậy đi trên đường rất thu hút người khsc, giống như là học sinh yêu sớm.
Chu Vãn mở khóa vào cửa, cởi áo khoác đồng phục trên người ra, lại nhận lấy cái của Lục Tây Kiêu, đi tới bên cạnh máy giặt.
Đã nhiều năm không dùng vẫn chưa hỏng, cô cầm quần áo nhét vào, mở ra giặt quần áo.
———
Qua nhiều năm như vậy, Lục Tây Kiêu đã đến đây vài lần, nhưng chưa bao giờ nhìn kỹ.
Căn phòng không lớn, nhưng cực kỳ gọn gàng sạch sẽ, mặc dù mấy năm nay không có người ở nhưng vẫn có thể nhìn ra ngày trước được sắp xếp rất ấm áp, chiếc thảm màu ấm cùng khăn trải bàn màu sáng.
Anh đẩy cửa phòng ngủ của Chu Vãn ra.
Bụi bặm bay lên.
Lục Tây Kiêu giơ tay lên quơ quơ, bước vào.
Lúc trước Chu Vãn đi vội vàng, lại một thân một mình, chỉ có một chiếc vali, nhiều đồ không thể mang đi được, bao gồm cả những cuốn sách giáo khoa vừa dày vừa nặng.
Lục Tây Kiêu tiện tay rút ra một quyển, mở ra.
Những ghi chú phía trên vô cùng cẩn thận nghiêm túc, chữ viết nắn nót.
Lúc trước anh bỏ qua nhiều bài học như vậy, toàn bộ đều dựa vào mấy quyển ghi chép Chu Vãn đặt ở trong bàn học.
Những ghi chép ấy không phải là lúc trước cô viết đưa cho anh, mà là đặc biệt viết vì anh, mỗi kiến thức đều viết rất cẩn thận, chỉ sợ anh xem không hiểu, cũng không biết bỏ ra bao nhiêu công sức.
Chu Vãn lúc nào cũng thế.
Rõ ràng đã làm nhiều như vậy, nhưng lại chẳng nói gì nói.
Lục Tây Kiêu giật giật khoé miệng, lại rút ra một quyển.
Là một cuốn sổ ghi chép, cuốn sổ rất cũ, một bên còn có khoá mật mã 3 chữ số, là một cuốn sổ rất phổ biến của học sinh ngày trước.
Lục Tây Kiêu hơi nhíu mày, không ngờ Chu Vãn cũng sẽ mua cuốn sổ này.
Trước giờ cô không có hứng thú với mấy thứ đồ rườm rà màu mè này.
Lục Tây Kiêu dùng sinh nhật của Chu Vãn để nhập mật mã – 325.
Không thể mở ra.
Anh nhướng mày, lại thử lại sinh nhật của mình, cũng không thể mở ra.
Thật ra thì anh cũng không cảm thấy trong cuốn sổ này sẽ ghi chép cái gì thật, giống như mấy cuốn sổ lúc học cấp 3, phần lớn đều là viết ngoáy, ghi lại một số thứ nhất thời vui vẻ, chẳng mấy mà quên sạch.
Chỉ là anh tò mò Chu Vãn sẽ dùng số nào làm mật mã.
Chỉ có điều thử rất nhiều lần đều không đúng.
Qua một lát, Lục Tây Kiêu chợt nghĩ đến gì đó, một lần nữa chuyển động vòng mật mã.
666.
Ngày trước Chu Vãn đặt biệt danh cho anh là 6.
Kể cả hình xăm ở xương quai xanh của cô cũng có một số 6.
Một tiếng “cạch”, mở ra rồi.
Mật mã có liên quan đến anh, Lục Tây Kiêu khẽ cười một tiếng.
Sau đó tùy ý lật ra trang đầu tiên, dòng trên cùng viết: 15/8/2013, trời quang.
Lục Tây Kiêu chợt dừng lại, sau đó vẻ mặt cũng nghiêm túc vài phần.
———
15/8/2013, trời quang.
Mình đã gặp một người.
26/8/2013, trời quang.
Anh ấy đưa cho mình một lon coca lạnh.
29/9/2013, trời mưa rào có sấm chớp.
Bức ảnh chụp chung đầu tiên.
8/10/2013, trời âm u.
Mình đã biết tên của cậu ấy – Lục Tây Kiêu.
31/12/2013, trời mưa.
Không nhịn được nhìn cậu ấy, dù mình không biết gì về cậu ấy cả.
3/2/2014, trời quang.
Muốn giống như cậu ấy vậy, trở nên đơn thuần, vừa vô tư vừa chân thành, giống như làn gió mát nhất thế gian này.
5/5/2014, trời mưa.
Cậu có thể chia cho mình một chút ánh sáng không?
…
15/9/2014, trời quang.
Nghe nói, chỉ cần gặp một người đến hai lần, có thể khiến người đó nhớ kỹ bạn.
30/9/2014, trời quang.
Mình lặng lẽ vươn tay về phía làn gió mát lạnh, giang hai ngón tay.
10/10/2014, trời mưa.
Mình muốn thực hiện giấc mơ của mình.
Một giấc mơ không ai hay biết.
Một giấc mơ có lẽ ngắn như chớp mắt.
18/11/2014, trời quang.
Lục Tây Kiêu, sinh nhật vui vẻ.
Hy vọng anh mãi mãi dám yêu dám hận, mọi chuyện suôn sẻ.
———
Đây là nhật ký của Chu Vãn.
Có lẽ cũng không được gọi là nhật ký.
Chữ viết trên đó rời rạc, đứt quãng.
Chỉ có ít ỏi mấy chữ, đôi câu vài lời.
Nhưng cuối cùng, Lục Tây Kiêu cũng tận mắt nhìn thấy giấc mơ không ai hay biết của Chu Vãn.
Cô gái nhỏ bé và bất lực, trộm nhìn chàng trai sâu thẳm, thẳng thắn chân thành, lông bông bừa bãi.
Cô gái sa ngã rơi xuống, hãm sâu dưới bùn.
Nhưng cuối cùng vẫn từng bước từng bước đi về phía anh.
Cục Dân chính có rất nhiều người đang xếp hàng, đều có ý cười vui vẻ.
Chu Vãn trước sau hơi mơ màng, mờ mịt từng bước đi về phía trước theo sát quá trình, đợi khi tỉnh táo lại, đã có giấy chứng nhận trong tay cùng với Lục Tây Kiêu.
“Thế này đã tính là kết hôn rồi sao?” Chu Vãn nhìn cuốn sổ màu đỏ trong tay.
Lục Tây Kiêu cười khẽ: “Biết đơn giản như vậy thì năm em 20 tuổi anh đã đến bắt em đi lĩnh chứng rồi, xem em còn có thể chạy đi đâu.”
Chu Vãn khẽ chớp mắt, cũng cười theo: “Bây giờ em không đi đâu nữa.”
Lên xe, Chu Vãn lại lật mở giấy kết hôn, nhìn bức ảnh phía trên.
Cô và Lục Tây Kiêu đều không thích chụp ảnh, do vậy mà ảnh chụp chung không nhiều lắm, lúc còn đi học cũng chỉ có mấy tấm như vậy, sau này sau khi quay lại cũng chỉ có thỉnh thoảng vui vui mới chụp hình.
Đây chính là lần đầu tiên bọn họ chính thức chụp ảnh chung.
Nền màu đỏ, hai người đều mặc áo sơ mi trắng.
Tóc cô xõa xuống, một nửa buông trước ngực, bởi vì hồi hộp nên cười hơi gượng gạo.
Tuy Lục Tây Kiêu cũng mặc áo sơ mi trắng giống với cô, nhưng không biết tại sao quần áo mặc trên người anh lại có thể toát ra một khí chất hoàn toàn khác.
Cổ áo cởi bỏ một nút, lộ ra chút xương quai xanh cùng một góc hình xăm mờ nhạt, trông cực kỳ phóng khoáng.
Rất đẹp trai.
Thừa dịp đèn đỏ, Lục Tây Kiêu nghiêng đầu tới: “Nhìn gì thế? ”
“Lục Tây Kiêu.” Chu Vãn nói: “Em phát hiện nhiều năm vậy rồi mà anh cũng không thay đổi gì cả, mặc áo sơ mi trắng giống như hồi đi học vậy.”
Anh cười một tiếng, khoé mắt đuôi mày đều nhướng lên, thoạt nhìn tâm trạng vô cùng tốt, lấy giấy kết hôn trong tay Chu Vãn cầm, chụp một bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè.
Chu Vãn ngừng lại, cũng chụp một bức theo rồi đăng lên vòng bạn bè.
Chẳng mấy, vòng bạn bè của hai người đã hoàn toàn bùng nổ trong ngày đầu tiên trở lại làm việc sau khi kỳ nghỉ kết thúc.
Buổi tối, hai người về thành phố B.
Đẩy cửa vào nhà, anh nhìn Chu Vãn thay giày ở huyền quan, bỗng nhiên lên tiếng: “Vãn Vãn.”
“Hả?”
“Em thích kiểu nhà như thế nào?”
Chu Vãn không hiểu.
Lục Tây Kiêu duỗi tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng khều khều cằm của cô: “Nếu đã lĩnh chứng rồi, không phải nên mua một căn nhà tân hôn sao?”
“Em cảm thấy bên này cũng khá tốt rồi, không cần mua.”
Lục Tây Kiêu nhướng mày, lẩm bẩm nói: “Em thích sân nhỏ không?”
Chu Vãn nhớ tới căn biệt thự nhỏ của anh ở thành phố Bình Xuyên, gật đầu.
Lục Tây Kiêu nở nụ cười: “Vậy chúng ta sẽ mua một căn nhà có sân nhỏ, em có thể trồng chút hoa, giống như chúng ta trước kia vậy.”
Lúc trước, trước khi Chu Vãn rời đi, cô hy vọng Lục Tây Kiêu có thể sống trong sựu ấm áp và yên bình, vậy là cô đi mua không ít hoa dễ trồng và sống lâu.
Chỉ là cô không thể tự tay trồng những bông hoa đó thật tốt.
Mà bây giờ, cô lại có thêm một cơ hội, để trồng một luống hoa.
Cái gì cũng có thể bắt đầu lại từ đầu.
Đôi mắt Chu Vãn có chút chua xót, mỉm cười: “Được.”
Thật ra từ lúc lĩnh chứng đến lúc này Lục Tây Kiêu đều khá bình tĩnh, trừ sự vui vẻ có thể thấy được bằng mắt thường ra thì những thứ khác không có quá nhiều cảm xúc gì.
Đến tận đến khi đi ngủ.
Chu Vãn bị làm đến toàn thân nhũn ra, nhớp nháp dán vào giường, Lục Tây Kiêu một tay dùng sức ấn chặt xương chậu của cô, cúi người, liếm hôn hình xăm nơi xương quai xanh.
Lúc ý thức gần như bị rút sạch, cô nghe thấy Lục Tây Kiêu thì thầm bên tai cô.
Giọng nói rất thấp, mang theo sự si mê, giống như hoàn toàn đắm chìm trong đó…
“Vãn Vãn.”
“Em là của anh.”
———
Bởi vì đột ngột lĩnh chứng nên rất nhiều chỗ chuẩn bị cho hôn lễ phải được thực hiện từ từ, Chu Vãn không giỏi xử lý cái này, phần lớn đều là Lục Tây Kiêu sắp xếp.
Tháng 4, hai người chuẩn bị chụp ảnh cưới.
Theo đề nghị của nhiếp ảnh gia, cuối cùng hai người quyết định quay về trung học Dương Minh chụp một bộ ảnh, đều mặc đồng phục, xem như là kỷ niệm.
Lục Tây Kiêu đã sớm liên hệ với nhà trường, sẩm tối thứ 6 trở về Bình Xuyên.
Lúc trước khi Chu Vãn đi không mang theo đồng phục, bây giờ vẫn để ở trong nhà của Lục Tây Kiêu, hai người cùng nhau trở về lấy đồng phục, mặc lại.
Chu Vãn về sau thường nghe người ta cảm khái, khi còn đi học, cảm thấy đồng phục nhìn thế nào cũng xấu, đợi tốt nghiệp quay đầu nhìn lại, rồi lại cảm thấy đó là những bộ quần áo đẹp nhất, thanh xuân có chí tiến thủ, hết sức ngạo mạn phô trương.
Ở trên người Lục Tây Kiêu lại càng thêm tươi sáng rực rỡ.
Dường như mặc kệ bao lâu đi chăng nữa, nhìn thấy anh vẫn sẽ rung động.
Rất giống với dáng vẻ lần đầu tiên khi Chu Vãn nhìn thấy anh.
———
Ngày trước hiệu trưởng lúc nào cũng tóm được Lục Tây Kiêu, không ít lần bị trừng phạt, càng về sau, thành tích lớp 12 của anh càng tăng lên, lại trở thành một người khiến người ta ấn tượng nhất trong nhiều năm qua.
Đến bây giờ nhận được điện thoại của anh nói muốn đến trường học chụp ảnh cưới, đã đồng ý ngay lập tức.
Những năm này, áp lực việc học ở trường ngày càng nặng nề, không giống bọn họ có thể nghỉ trọn vẹn hai ngày cuối tuần như trước nữa.
Thứ 7 học sinh không nghỉ, vẫn lên lớp.
Có học sinh nhìn thấy bọn họ về trường chụp hình, sôi nổi tò mò quay đầu lại liên tục.
Biết được là chụp ảnh cưới thì lại càng phấn khích hơn.
Trong giờ giải lao chụp ảnh, có một cô bạn lại đây hỏi: “Chị ơi, lúc trước anh chị đều học ở Dương Minh sao?”
“Ừm.” Chu Vãn trả lời.
“Oa, vậy lúc còn đi học hai người đã yêu rồi sao?”
Chu Vãn cong mắt, gật đầu.
“Lãng mạn quá đi mất, hơn nữa anh ấy đẹp trai quá!” Nữ sinh quay đầu nhìn Lục Tây Kiêu đang đứng nghe điện thoại ở một bên cách đó không xa: “Có phải luc đó anh ấy là giáo thảo[1] không ạ, em cảm thấy giáo thảo bây giờ của chúng em kém xa anh ấy.”
[1] Giáo thảo: Chỉ chàng trai đẹp nhất trường, bao hàm tất cả các mặt về học lực, thành tích,…
“Đúng vậy.”
Chu Vãn cũng quay đầu nhìn bóng lưng của Lục Tây Kiêu, vai anh thẳng, lại rộng, mặc đồng phục cũng vô cùng đẹp.
Bọn họ đã chụp rất nhiều ảnh cùng nhau.
Trong lớp học, sân vận động, sân bóng rổ…
Đang lúc mặt trời lặn, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, ấm áp, cây hoa anh đào trong trường học đã nở rộ, lại bị gió thổi rơi đầy đất.
Mọi thứ đều tốt đẹp giống như cảnh trong mơ.
Sau khi chụp hình xong, Lục Tây Kiêu ngồi trên bãi cỏ ở sân vận động, tay chống ra phía sau, bởi vì ánh mặt trời nên mắt hơi híp lại, bộ dáng trông có vẻ thờ ơ.
Chu Vãn đã xem hết ảnh chụp, đi tới ngồi bên cạnh anh.
“Anh mệt à?” Cô hỏi.
Lục Tây Kiêu lắc đầu, chìa tay cầm lấy ngón trỏ của cô.
Chu Vãn nhận ra sự thân mật của anh, không nhịn được cong môi lên: “Sao vậy?”
“Anh cứ có cảm giác như đã từng mơ thấy cảnh tượng bây giờ, giống hệt luôn.”
Anh có thể nghĩ đến cảnh tượng tốt đẹp nhất, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Chu Vãn nhìn Lục Tây Kiêu trước mắt, nghiêng người chạm nhẹ lên môi anh: “Lục Tây Kiêu, trước kia em nằm mơ cũng không dám mơ một giấc mơ như vậy.”
Đối với cô mà nói, Lục Tây Kiêu thật sự quá tốt.
Tốt đến nỗi cô không dám hy vọng xa vời, có thể có được anh mãi mãi.
Lục Tây Kiêu lại nhân cơ hội nói: “Đúng vậy, cho nên em phải tốt với anh hơn một chút.”
“Ừm.”
“Cả đời này đều phải tốt với anh.”
“Ừm.” Chu Vãn cong môi: “Nếu như có kiếp sau, em sẽ nói với anh là em thích anh trước.”
Nếu như có thể quay lại lần nữa, em nhất định sẽ dùng hết tất cả dũng khí của mình để yêu anh.
———
Rời khỏi trường học, sau khi hai người cùng nhau đi ăn cơm tối xong thì đi bộ về.
Chu Vãn vẫn còn nhớ, khi bà nội qua đời, cây hoa anh đào ở hai bên đường vẫn chưa nở, bây giỡ đã nở rộ, cả một vùng hồng trắng.
Dường như hết thảy đều đang trở nen càng ngày càng tốt hơn.
Chu Vãn nắm lấy tay của Lục Tây Kiêu, trước sau lắc qua lắc lại, tâm tình rất tốt.
Đi qua tiểu khu cũ, bước chân Lục Tây Kiêu ngừng lại: “Về xem một chút không?”
“Được ạ.”
Trên người bọn họ còn mặc đồng phục, cũng bởi vậy đi trên đường rất thu hút người khsc, giống như là học sinh yêu sớm.
Chu Vãn mở khóa vào cửa, cởi áo khoác đồng phục trên người ra, lại nhận lấy cái của Lục Tây Kiêu, đi tới bên cạnh máy giặt.
Đã nhiều năm không dùng vẫn chưa hỏng, cô cầm quần áo nhét vào, mở ra giặt quần áo.
———
Qua nhiều năm như vậy, Lục Tây Kiêu đã đến đây vài lần, nhưng chưa bao giờ nhìn kỹ.
Căn phòng không lớn, nhưng cực kỳ gọn gàng sạch sẽ, mặc dù mấy năm nay không có người ở nhưng vẫn có thể nhìn ra ngày trước được sắp xếp rất ấm áp, chiếc thảm màu ấm cùng khăn trải bàn màu sáng.
Anh đẩy cửa phòng ngủ của Chu Vãn ra.
Bụi bặm bay lên.
Lục Tây Kiêu giơ tay lên quơ quơ, bước vào.
Lúc trước Chu Vãn đi vội vàng, lại một thân một mình, chỉ có một chiếc vali, nhiều đồ không thể mang đi được, bao gồm cả những cuốn sách giáo khoa vừa dày vừa nặng.
Lục Tây Kiêu tiện tay rút ra một quyển, mở ra.
Những ghi chú phía trên vô cùng cẩn thận nghiêm túc, chữ viết nắn nót.
Lúc trước anh bỏ qua nhiều bài học như vậy, toàn bộ đều dựa vào mấy quyển ghi chép Chu Vãn đặt ở trong bàn học.
Những ghi chép ấy không phải là lúc trước cô viết đưa cho anh, mà là đặc biệt viết vì anh, mỗi kiến thức đều viết rất cẩn thận, chỉ sợ anh xem không hiểu, cũng không biết bỏ ra bao nhiêu công sức.
Chu Vãn lúc nào cũng thế.
Rõ ràng đã làm nhiều như vậy, nhưng lại chẳng nói gì nói.
Lục Tây Kiêu giật giật khoé miệng, lại rút ra một quyển.
Là một cuốn sổ ghi chép, cuốn sổ rất cũ, một bên còn có khoá mật mã 3 chữ số, là một cuốn sổ rất phổ biến của học sinh ngày trước.
Lục Tây Kiêu hơi nhíu mày, không ngờ Chu Vãn cũng sẽ mua cuốn sổ này.
Trước giờ cô không có hứng thú với mấy thứ đồ rườm rà màu mè này.
Lục Tây Kiêu dùng sinh nhật của Chu Vãn để nhập mật mã – 325.
Không thể mở ra.
Anh nhướng mày, lại thử lại sinh nhật của mình, cũng không thể mở ra.
Thật ra thì anh cũng không cảm thấy trong cuốn sổ này sẽ ghi chép cái gì thật, giống như mấy cuốn sổ lúc học cấp 3, phần lớn đều là viết ngoáy, ghi lại một số thứ nhất thời vui vẻ, chẳng mấy mà quên sạch.
Chỉ là anh tò mò Chu Vãn sẽ dùng số nào làm mật mã.
Chỉ có điều thử rất nhiều lần đều không đúng.
Qua một lát, Lục Tây Kiêu chợt nghĩ đến gì đó, một lần nữa chuyển động vòng mật mã.
666.
Ngày trước Chu Vãn đặt biệt danh cho anh là 6.
Kể cả hình xăm ở xương quai xanh của cô cũng có một số 6.
Một tiếng “cạch”, mở ra rồi.
Mật mã có liên quan đến anh, Lục Tây Kiêu khẽ cười một tiếng.
Sau đó tùy ý lật ra trang đầu tiên, dòng trên cùng viết: 15/8/2013, trời quang.
Lục Tây Kiêu chợt dừng lại, sau đó vẻ mặt cũng nghiêm túc vài phần.
———
15/8/2013, trời quang.
Mình đã gặp một người.
26/8/2013, trời quang.
Anh ấy đưa cho mình một lon coca lạnh.
29/9/2013, trời mưa rào có sấm chớp.
Bức ảnh chụp chung đầu tiên.
8/10/2013, trời âm u.
Mình đã biết tên của cậu ấy – Lục Tây Kiêu.
31/12/2013, trời mưa.
Không nhịn được nhìn cậu ấy, dù mình không biết gì về cậu ấy cả.
3/2/2014, trời quang.
Muốn giống như cậu ấy vậy, trở nên đơn thuần, vừa vô tư vừa chân thành, giống như làn gió mát nhất thế gian này.
5/5/2014, trời mưa.
Cậu có thể chia cho mình một chút ánh sáng không?
…
15/9/2014, trời quang.
Nghe nói, chỉ cần gặp một người đến hai lần, có thể khiến người đó nhớ kỹ bạn.
30/9/2014, trời quang.
Mình lặng lẽ vươn tay về phía làn gió mát lạnh, giang hai ngón tay.
10/10/2014, trời mưa.
Mình muốn thực hiện giấc mơ của mình.
Một giấc mơ không ai hay biết.
Một giấc mơ có lẽ ngắn như chớp mắt.
18/11/2014, trời quang.
Lục Tây Kiêu, sinh nhật vui vẻ.
Hy vọng anh mãi mãi dám yêu dám hận, mọi chuyện suôn sẻ.
———
Đây là nhật ký của Chu Vãn.
Có lẽ cũng không được gọi là nhật ký.
Chữ viết trên đó rời rạc, đứt quãng.
Chỉ có ít ỏi mấy chữ, đôi câu vài lời.
Nhưng cuối cùng, Lục Tây Kiêu cũng tận mắt nhìn thấy giấc mơ không ai hay biết của Chu Vãn.
Cô gái nhỏ bé và bất lực, trộm nhìn chàng trai sâu thẳm, thẳng thắn chân thành, lông bông bừa bãi.
Cô gái sa ngã rơi xuống, hãm sâu dưới bùn.
Nhưng cuối cùng vẫn từng bước từng bước đi về phía anh.
Danh sách chương