Ban đêm cuối thu nên nhiều sương, Lục Tây Kiêu cởi áo hoodie đang mặc trên người ra, bên trong chỉ còn lại một cái áo ngắn tay, anh ra hiệu cho Chu Vãn mặc vào.
Chu Vãn nhìn anh mặc quần áo phong phanh, lắc lắc đầu, lùi về sau một bước, im lặng từ chối.
Lục Tây Kiêu không để ý đến hành động của cô, kéo cánh tay cô tới gần, trực tiếp mặc áo hoodie cho cô, hành động có chút thô lỗ nên làm cho tóc cô bị rối tung.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Anh tháo dây thun cột tóc của cô xuống, dùng các ngón tay của mình làm lược chải lại tóc cho cô.
“Tay.” Lục Tây Kiêu nói nhỏ.
Chu Vãn duỗi tay ra khỏi ống tay áo.
Cái áo hoodie này to đến mức làm cho cô giống như đang mặc váy, tay không duỗi ra được.
Giống như một đứa trẻ đang trộm mặc đồ của người lớn vậy.
Lục Tây Kiêu thầm cười, xoay người lại đi về phía trước.
Chu Vãn đi theo anh qua vài cái đèn xanh đèn đỏ, nước mắt trên mặt đã sớm khô, khi cái đèn xanh cuối cùng còn 3 giây, cô chạy lên vài bước đến bên cạnh Lục Tây Kiêu.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Cô hỏi.
Lục Tây Kiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Bây giờ mới nhớ tới hỏi sao?”
“….”
Anh cười: “Đi bán cậu đi.”
“….”
Chuyến xe buýt cuối cùng bấm kèn inh ỏi.
Lục Tây Kiêu nắm chặt cổ tay Chu Vãn cách một lớp vải.
Chu Vãn sửng sốt, cụp mắt nhìn tay anh, ngón tay thon dài mảnh khảnh, làn da trắng lạnh, dưới da nổi rõ gân xanh.
Động tác của anh rất tự nhiên, thậm chí còn không nhìn cô một cái, mặt không biểu cảm tiếp tục đi về phía trước.
Cảm nhận được ánh mắt của Chu Vãn, Lục Tây Kiêu nghiêng đầu nhìn cánh tay cô, anh nhướng mày, thản nhiên nói: “Muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi.”
“….”
Đi bán cậu đi.
Muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi.
Chu Vãn nhẹ giọng nói: “Tôi không có muốn chạy.”
Lục Tây Kiêu cười rộ lên, khen cô một câu: “Xem ra lá gan của cậu cũng rất lớn.”
“Bán tôi cũng không đáng tiền.” Chu Vãn nói.
Lục Tây Kiêu nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, phối hợp gật đầu: “Ừm, đúng là một đứa trẻ nhạt nhẽo, bán không được giá.”
“….”
Lời của anh quá thẳng thắn, ánh mắt lại càng lộ liễu, Chu Vãn xấu hổ cúi đầu.
Lục Tây Kiêu nhéo nhéo cổ tay rất gầy của cô: “Nuôi mập rồi bán sau.”
———
Chu Vãn đi theo Lục Tây Kiêu không biết đã đi qua bao nhiêu ngã rẽ, vượt qua bao nhiêu đèn xanh đèn đỏ, cho đến khi xe cộ càng ngày càng ít, đèn xanh đèn đỏ giữa các giao lộ đều không còn.
Đi xa hơn về phía trước, Chu Vãn nghệ được tiếng động cơ motor gầm rú.
Âm thanh này có chút quen thuộc.
Chu Vãn mất vài phút để nhớ lại xem đã nghe được âm thanh này lúc nào, hôm qua, lúc Lục Tây Kiêu gọi điện cho cô thì tiếng động xung quanh chính là âm thanh này.
Hẳn là anh thường hay đến đây.
Cuối cùng, bọn họ đi vào một tiểu khu cũ có chút tồi tàn, ở ngã rẽ có một cái cửa hàng tiện lợi, diện tích khoảng 20m².
Lục Tây Kiêu buông tay cô ra, vén màn cửa rồi đi vào.
Chu Vãn do dự hai giây rồi cũng vào theo.
Đèn sợi đốt trong cửa hàng tiện lợi chói mắt chiếu xuống, Chu Vãn nhìn thấy bên trong có vài nam sinh dáng vẻ lưu manh đang ngồi trong đó.
Ánh mắt của mấy người đó đồng loạt nhìn về phía Chu Vãn.
Chu Vãn có chút mất tự nhiên, trốn sau lưng Lục Tây Kiêu.
Lục Tây Kiêu tiến lên một bước, hoàn toàn chắn Chu Vãn ở phía sau: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
“Đến cả nhìn còn không cho.” Một nam sinh trong đám người lên tiếng trêu chọc: “Ai vậy, bạn gái à? Lần đầu tiên thấy mày dẫn người đến đây đấy.”
Lục Tây Kiêu cười cười, lười giải thích: “Xe đâu?”
“Ở phía sau, hôm nay mày muốn chơi a?”
“Ừ.”
Lục Tây Kiêu lại lần nữa nắm tay Chu Vãn, nhưng lần này là nắm bàn tay, dắt cô đi về phía sau.
Nhấc cửa cuốn lên, bên trong là một khoảng không gian lớn tối tăm, giống như một thế giới khác.
Một bên là mấy chiếc motor anh tuấn bóng loáng, một bên là đường đua.
Anh lấy một cái mũ bảo hiểm từ bên cạnh, vừa muốn đội lên cho Chu Vãn thì liền chú ý tới vệt nước mắt đã khô trên mặt cô, anh nâng cằm: “Đi rửa mặt đi.”
Chu Vãn vào phòng vệ sinh.
Chỗ này chỉ có nước lạnh, cô dùng nước lạnh rửa mặt rồi đi ra ngoài.
Cô tùy tiện để Lục Tây Kiêu đội mũ bảo hiểm lên cho mình.
Anh nhìn vào mắt cô, hỏi: “Dám không?”
Chu Vãn chớp chớp mắt: “Tôi tự lái sao?”
“Cậu có thể lái à?”
“….”
Cô lắc đầu.
Lục Tây Kiêu bật cười: “Ngồi sau lưng tôi.”
Chu Vãn gật đầu.
Lục Tây Kiêu kéo kính chắn gió ở trước mặt cô xuống, phát ra âm thanh “cộp” một tiếng.
Vào khoảnh khắc xe nổ máy, Chu Vãn lập tức hiểu được tại sao Lục Tây Kiêu lại hỏi cô dám không.
Lúc trước Chu Quân cũng chạy xe máy, Chu Vãn luôn ngồi phía sau ông, lúc nào cô cũng giục ông chạy nhanh hơn để vượt lên chiếc xe bên cạnh.
Nhưng tất nhiên tốc độ của những chiếc xe bình thường chạy trên đường không giống như xe chạy trên đường đua.
Vào khoảnh khắc xe lao ra, Chu Vãn theo phản xạ lập tức ôm lấy eo Lục Tây Kiêu, hét ra một tiếng thét chói tai, cả người cô căng thẳng, trán áp vào sau lưng anh, mắt nhắm chặt.
Trên đường đua có rất nhiều chướng ngại vật và khúc cua gấp, nhiều lần nghiêng khiến cả người như sắp ngã xuống đất.
“Chu Vãn.” Lục Tây Kiêu bỗng nhiên gọi tên cô.
Cô khó khăn phát ra tiếng đáp lại trong gió mạnh.
“Mở mắt.”
Cô không dám, càng ôm chặt anh hơn, hai mắt nhắm chặt.
“Tôi bảo cậu mở mắt ra.” Anh nói.
Giọng Chu Vãn run rẩy: “Tôi không dám.”
Đương nhiên là Lục Tây Kiêu có thể trị cô, thật sự rất đơn giản.
Anh dẫm chân ga, động cơ gầm rú, gió thổi qua người càng thêm mạnh.
Chu Vãn hiếm khi lớn tiếng với anh: “Lục Tây Kiêu!”
Mục đích đã thực hiện được, anh nhếch mép: “Mở mắt, tôi sẽ chạy chậm lại.”
Lông mi Chu Vãn nhanh chóng run lên, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn nhìn thấy chiếc đường cong lưu loát của cái cổ và yết hầu của Lục Tây Kiêu, cũng nhìn thấy những cảnh vật xung quanh đang lướt nhanh qua cô.
Đầu được đội mũ bảo hiểm rất chặt nên không bị gió thổi mạnh, khiến người ta sinh ra cảm giác an toàn không thể lý giải được.
Mười mấy năm qua, cô đều đi theo khuôn phép cũ, từng bước từng bước, chưa từng vượt quá.
Mà bây giờ…
Không biết vì sao, Chu Vãn đột nhiên nhớ đến những gì mà bác sĩ Trần đã nói với cô hôm nay.
Ông ấy muốn Vãn Vãn trở thành một đứa trẻ tự do tự tại, không có phiền não, có thể mãi mãi có can đảm để bước về phía trước, cũng có sức mạnh để làm lại từ đầu
Cô nghĩ, có lẽ Lục Tây Kiêu chính là một người như vậy.
Cảm giác được tay cô thả lỏng, Lục Tây Kiêu liền biết cô đã mở mắt, cố ý trêu chọc nói: “Ôm chặt như vậy, eo cũng bị cậu làm gãy rồi.”
Chu Vãn đỏ mặt, định buông ra.
Ai ngờ anh đột nhiên tăng tốc, làm cho Chu Vãn một lần nữa ngã vào lưng anh.
“Muốn ngã xuống thì buông tay ra.” Anh nói.
Chu Vãn đành phải ôm eo anh một lần nữa, cố giảm lực để không làm đau anh.
Lục Tây Kiêu chở cô chạy một vòng đường đua, cuối cùng vòng lại vveef điểm xuất phát rồi xuống xe.
Chu Vãn muốn cởi mũ bảo hiểm xuống, nhưng mò mẫm một lúc vẫn không cởi được, Lục Tây Kiêu rũ mắt, giơ tay, đặt ngón tay lên cằm cô, cởi nút gài, tháo bảo hiểm xuống cho cô.
Chu Vãn nhỏ giọng: “Cảm ơn.”
“Lá gan của cậu lớn hơn tôi tưởng không ít.” Lục Tây Kiêu nói.
Chu Vãn cởi găng tay, Lục Tây Kiêu liền chú ý thấy hai tay cô đỏ bừng, mu bàn tay có vài chấm đỏ.
“Tay bị làm sao vậy?”
“À, cái này sao.” Chu Vãn cúi đầu nhìn, “Mỗi khi chạm vào nước lạnh thì tay tôi hay bị như vậy, vừa nãy rửa mặt bằng nước lạnh, nhưng một lát nữa sẽ hết thôi, không sao đâu.”
Lục Tây Kiêu không dấu vết nhíu mày lại: “Ồ.”
Chu Vãn hỏi: “Đi được chưa?”
“Ừ.”
Anh đi ra ngoài, Chu Vãn theo sát phía sau.
Lục Tây Kiêu trở lại cửa hàng tiện lợi, nhưng lại không rời đi ngay lập tức mà dạo một vòng, rồi lấy một đôi găng tay từ trên kệ xuống.
Đây chỉ là một cửa hàng tiện lợi nhỏ nên hàng hóa có hạn, găng tay chỉ có một kiểu dáng và hai màu khác nhau. Lục Tây Kiêu lấy một đôi găng tay len có hoa văn đỏ nền đen.
Anh ném găng tay cho nhân viên thu ngân: “Bao nhiêu?”
Giờ phút này, trong cửa hàng tiện lợi chỉ còn lại một nam sinh tóc dài, khô vàng, được buộc lại bằng một cái vòng màu đen, cậu ta nhíu mày: “Đã là lúc nào rồi mà mày còn mua cái này?”
Lục Tây Kiêu chậc lưỡi.
Nam sinh đeo băng đô cười nói: “Cứ cầm đi đi, cũng không đáng bao nhiêu.”
Lục Tây Kiêu cũng không khách sáo, nhanh chóng xé bao bì rồi đưa cho Chu Vãn.
Chu Vãn cũng không nghĩ tới anh mua cái này cho mình, luống cuống tay chân nhận lấy.
Cô sửng sốt: “Sao lại đưa cho tôi?”
“Tay cậu cũng đông lạnh rồi kìa.” Lục Tây Kiêu nhìn cô, nói khẽ.
Giống như sợ cô ngại ngùng, Lục Tây Kiêu lấy găng tay về, cầm tay cô rồi dùng động tác không mấy dịu dàng đeo lên cho cô.
Chu Vãn khẽ mở miệng: “Cảm ơn.”
“A Kiêu.” Nam sinh đeo băng đô cười rộ lên: “Trưởng thành rồi nhỉ, còn biết đau lòng cho con gái.”
Lục Tây Kiêu liếc cậu ta một cái.
Chu Vãn nghĩ ngợi, đi lên hỏi: “Xin chào, đôi găng tay này bao nhiêu tiền?”
Cậu ta tặng cho Lục Tây Kiêu là vì tình cảm, nhưng không lí gì phải tặng cho cô.
“Em gái, tôi đã nói không cần rồi, sao lại còn khách sáo như vậy.” Nam sinh đeo băng đô nghiêng người, khuỷu tay chống trên mặt bàn thủy tinh xanh, nói với Chu Vãn: “Không có gì đâu, chỉ cần sau này em quản bạn trai em chặt một chút, đừng để nó đi gây rối nữa là đã giúp tôi rất nhiều rồi.”
Cậu ta nói, bạn trai.
Chu Vãn sững sờ.
Chu Vãn cố gắng nhìn biểu cảm của Lục Tây Kiêu qua khoé mắt, nhưng lại không thấy được.
Nhưng nghĩ thôi cũng có thể biết, anh ít nói, cũng không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, chắc chắn là không có chuyện gì, cũng lười đi sửa lại.
Chu Vãn không nói gì.
Lục Tây Kiêu đã đi sắp tới cửa, quay đầu lại: “Sao còn chưa đi?”
“Đến ngay. “
Tóc vàng hét lên: “Sao lại đi rồi? Mới chạy có một vòng thôi mà?”
Lục Tây Kiêu đưa lưng về phía sau, vẫy vẫy tay thay cho câu trả lời.
———
Bên ngoài, màn đêm đã tối thêm một chút.
Đứng trước một cái đèn đỏ, Lục Tây Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, nhạt giọng nói: “Vui không?”
Chu Vãn sửng sốt.
Lục Tây Kiêu không biết vì sao cô lại cảm thấy vui vẻ, tất nhiên cũng không biết chuyện như vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Nhưng sau lần đi xe vừa rồi, đáy lòng của Chu Vãn đã không còn sự buồn phiền như lúc trước, vừa rồi nhìn cô như sắp suy sụp mà ngã xuống.
“Ừ.” Cô mỉm cười: “Cảm ơn cậu.”
Lục Tây Kiêu thấy cô cười, sườn mặt dịu dàng, hơi lộ ra lúm đồng tiền trên má, ấm áp lại mềm mại.
Anh thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm những con số đếm ngược của đèn đỏ.
Hôm nay Chu Vãn đi bộ nhiều, hai chân đi giày nên giờ có chút đau, tiếp tục đi theo Lục Tây Kiêu được một đoạn, cô dần dần đi chậm rồi đứng lại, gót chân hơi đau.
Lục Tây Kiêu quay đầu: “Đi mệt rồi?”
“… Ừm.”
“Để tôi gọi xe.” Anh lấy di động ra.
Chu Vãn ngăn anh lại: “Không cần….”
Tiền xe quá đắt.
Lục Tây Kiêu im lặng, dùng ánh mắt hỏi cô.
Chu Vãn chỉ vào một chiếc xe công cộng màu vàng: “Đi bằng cái này đi.”
Lục Tây Kiêu chưa từng chạy loại xe này, đứng tại chỗ nhìn Chu Vãn đi qua bên đó, cầm di động mở khóa một chiếc xe.
Đây không phải là xe đạp, mà là một chiếc xe điện màu vàng, phía trước có một cái đèn hình vuông lớn, có một cái mũ bảo hiểm nhựa màu vàng trong giỏ xe, phía trên có gắn 1 cái ăng-ten. [1]
[1] Nếu mà mọi người muốn xem cái xe nó trông như nào thì search từ khóa “共享小黄车” nhé!
Cô thường hay đội loại mũ này nên nhanh chóng đội mũ bảo hiểm xong.
Cái mũ bảo hiểm này lớn hơn đầu của cô, cứ lung la lung lay, nhìn rất dễ thương và ngộ nghĩnh, giống như một nhân vật nào đó trong phim hoạt hình, trên đỉnh đầu lại còn có một cái ăng-ten.
Lục Tây Kiêu cười ra tiếng.
Chu Vãn nhìn anh: “Cậu không biết chạy sao?”
“Tôi không biết.”
“Cái này cũng rất dễ chạy.”
Đến cả đường đua cũng đã chạy qua thì tại sao lại không biết chạy xe điện cho được.
“Tôi với cậu cùng chạy một chiếc.”
Chu Vãn có chút do dự: “Nhưng mà xe này không được phép chở người, làm vậy trái với quy định, hơn nữa không đủ mũ bảo hiểm.”
“Muộn như vậy rồi, sẽ không sao đâu.” Lục Tây Kiêu thản nhiên bịa chuyện, “Điện thoại tôi hết pin rồi, không quét được.”
Tuy Chu Vãn có chút kháng cự nhưng vẫn đồng ý: “Để tôi chở cậu.”
Lục Tây Kiêu bật cười: “Được.”
Xe đạp điện thật sự rất hẹp, Chu Vãn chỉ dám ngồi một chút, sống lưng thẳng tắp, giống như đang lo lắng khi bị phạt đứng, ngược lại là Lục Tây Kiêu rất bình tĩnh, một con người cao lớn như vậy vậy mà không có cảm giác xấu hổ khi ngồi phía sau cô chút nào.
Cô không dám nhìn loạn, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Nhất thời, cô không chú ý phía trước có ổ gà, xe xốc lên một cái.
Lục Tây Kiêu thuận thế ngã dựa vào lưng cô.
Thoáng chốc, toàn bộ sống lưng của Chu Vãn căng cứng, vội nói: “Xin lỗi, tôi không thấy rõ.”
Một tay anh đang đặt lỏng bên eo cô, như là trách móc: “Chạy cẩn thận một chút đi.”
Bị anh trách móc, Chu Vãn không kịp để ý đến cánh tay đặt trên eo mình, liên tục nói “Xin lỗi”.
“Đường lớn như vậy mà có thể chạy vào ổ gà.” Anh nói tiếp, giọng điệu chậm rãi như đang trêu chọc.
Chu Vãn bị lời nói của anh làm cho không dám ngẩng đầu lên.
Anh cười, ý vị không rõ: “Cố ý à?”
“….”
Chu Vãn chưa từng gặp qua người nào hèn hạ như vậy, sự thật bị anh bẻ cong, mặt đỏ bừng nhưng vẫn nghênh cổ giả bộ bình tĩnh nói: “Không phải vậy.”
Cũng may Lục Tây Kiêu không được voi đòi tiên.
Cô lặng lẽ thở nhẹ ra một hơi.
Gió cuối mùa thu có chút lạnh, nhưng Chu Vãn chạy rất chậm, gió thổi qua cũng khá thoải mái.
Lúc đèn đỏ, Lục Tây Kiêu nhìn cô, cổ cô lộ ra một đoạn trắng nõn tinh tế.
Anh hơi mỉm cười, lấy điện thoại di động ra, cực kỳ tùy tiện chụp một bức ảnh với cô.
Đăng lên vòng bạn bè.
Duy nhất một tấm ảnh, không có chú thích.
Chu Vãn nhìn anh mặc quần áo phong phanh, lắc lắc đầu, lùi về sau một bước, im lặng từ chối.
Lục Tây Kiêu không để ý đến hành động của cô, kéo cánh tay cô tới gần, trực tiếp mặc áo hoodie cho cô, hành động có chút thô lỗ nên làm cho tóc cô bị rối tung.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Anh tháo dây thun cột tóc của cô xuống, dùng các ngón tay của mình làm lược chải lại tóc cho cô.
“Tay.” Lục Tây Kiêu nói nhỏ.
Chu Vãn duỗi tay ra khỏi ống tay áo.
Cái áo hoodie này to đến mức làm cho cô giống như đang mặc váy, tay không duỗi ra được.
Giống như một đứa trẻ đang trộm mặc đồ của người lớn vậy.
Lục Tây Kiêu thầm cười, xoay người lại đi về phía trước.
Chu Vãn đi theo anh qua vài cái đèn xanh đèn đỏ, nước mắt trên mặt đã sớm khô, khi cái đèn xanh cuối cùng còn 3 giây, cô chạy lên vài bước đến bên cạnh Lục Tây Kiêu.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Cô hỏi.
Lục Tây Kiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Bây giờ mới nhớ tới hỏi sao?”
“….”
Anh cười: “Đi bán cậu đi.”
“….”
Chuyến xe buýt cuối cùng bấm kèn inh ỏi.
Lục Tây Kiêu nắm chặt cổ tay Chu Vãn cách một lớp vải.
Chu Vãn sửng sốt, cụp mắt nhìn tay anh, ngón tay thon dài mảnh khảnh, làn da trắng lạnh, dưới da nổi rõ gân xanh.
Động tác của anh rất tự nhiên, thậm chí còn không nhìn cô một cái, mặt không biểu cảm tiếp tục đi về phía trước.
Cảm nhận được ánh mắt của Chu Vãn, Lục Tây Kiêu nghiêng đầu nhìn cánh tay cô, anh nhướng mày, thản nhiên nói: “Muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi.”
“….”
Đi bán cậu đi.
Muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi.
Chu Vãn nhẹ giọng nói: “Tôi không có muốn chạy.”
Lục Tây Kiêu cười rộ lên, khen cô một câu: “Xem ra lá gan của cậu cũng rất lớn.”
“Bán tôi cũng không đáng tiền.” Chu Vãn nói.
Lục Tây Kiêu nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, phối hợp gật đầu: “Ừm, đúng là một đứa trẻ nhạt nhẽo, bán không được giá.”
“….”
Lời của anh quá thẳng thắn, ánh mắt lại càng lộ liễu, Chu Vãn xấu hổ cúi đầu.
Lục Tây Kiêu nhéo nhéo cổ tay rất gầy của cô: “Nuôi mập rồi bán sau.”
———
Chu Vãn đi theo Lục Tây Kiêu không biết đã đi qua bao nhiêu ngã rẽ, vượt qua bao nhiêu đèn xanh đèn đỏ, cho đến khi xe cộ càng ngày càng ít, đèn xanh đèn đỏ giữa các giao lộ đều không còn.
Đi xa hơn về phía trước, Chu Vãn nghệ được tiếng động cơ motor gầm rú.
Âm thanh này có chút quen thuộc.
Chu Vãn mất vài phút để nhớ lại xem đã nghe được âm thanh này lúc nào, hôm qua, lúc Lục Tây Kiêu gọi điện cho cô thì tiếng động xung quanh chính là âm thanh này.
Hẳn là anh thường hay đến đây.
Cuối cùng, bọn họ đi vào một tiểu khu cũ có chút tồi tàn, ở ngã rẽ có một cái cửa hàng tiện lợi, diện tích khoảng 20m².
Lục Tây Kiêu buông tay cô ra, vén màn cửa rồi đi vào.
Chu Vãn do dự hai giây rồi cũng vào theo.
Đèn sợi đốt trong cửa hàng tiện lợi chói mắt chiếu xuống, Chu Vãn nhìn thấy bên trong có vài nam sinh dáng vẻ lưu manh đang ngồi trong đó.
Ánh mắt của mấy người đó đồng loạt nhìn về phía Chu Vãn.
Chu Vãn có chút mất tự nhiên, trốn sau lưng Lục Tây Kiêu.
Lục Tây Kiêu tiến lên một bước, hoàn toàn chắn Chu Vãn ở phía sau: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
“Đến cả nhìn còn không cho.” Một nam sinh trong đám người lên tiếng trêu chọc: “Ai vậy, bạn gái à? Lần đầu tiên thấy mày dẫn người đến đây đấy.”
Lục Tây Kiêu cười cười, lười giải thích: “Xe đâu?”
“Ở phía sau, hôm nay mày muốn chơi a?”
“Ừ.”
Lục Tây Kiêu lại lần nữa nắm tay Chu Vãn, nhưng lần này là nắm bàn tay, dắt cô đi về phía sau.
Nhấc cửa cuốn lên, bên trong là một khoảng không gian lớn tối tăm, giống như một thế giới khác.
Một bên là mấy chiếc motor anh tuấn bóng loáng, một bên là đường đua.
Anh lấy một cái mũ bảo hiểm từ bên cạnh, vừa muốn đội lên cho Chu Vãn thì liền chú ý tới vệt nước mắt đã khô trên mặt cô, anh nâng cằm: “Đi rửa mặt đi.”
Chu Vãn vào phòng vệ sinh.
Chỗ này chỉ có nước lạnh, cô dùng nước lạnh rửa mặt rồi đi ra ngoài.
Cô tùy tiện để Lục Tây Kiêu đội mũ bảo hiểm lên cho mình.
Anh nhìn vào mắt cô, hỏi: “Dám không?”
Chu Vãn chớp chớp mắt: “Tôi tự lái sao?”
“Cậu có thể lái à?”
“….”
Cô lắc đầu.
Lục Tây Kiêu bật cười: “Ngồi sau lưng tôi.”
Chu Vãn gật đầu.
Lục Tây Kiêu kéo kính chắn gió ở trước mặt cô xuống, phát ra âm thanh “cộp” một tiếng.
Vào khoảnh khắc xe nổ máy, Chu Vãn lập tức hiểu được tại sao Lục Tây Kiêu lại hỏi cô dám không.
Lúc trước Chu Quân cũng chạy xe máy, Chu Vãn luôn ngồi phía sau ông, lúc nào cô cũng giục ông chạy nhanh hơn để vượt lên chiếc xe bên cạnh.
Nhưng tất nhiên tốc độ của những chiếc xe bình thường chạy trên đường không giống như xe chạy trên đường đua.
Vào khoảnh khắc xe lao ra, Chu Vãn theo phản xạ lập tức ôm lấy eo Lục Tây Kiêu, hét ra một tiếng thét chói tai, cả người cô căng thẳng, trán áp vào sau lưng anh, mắt nhắm chặt.
Trên đường đua có rất nhiều chướng ngại vật và khúc cua gấp, nhiều lần nghiêng khiến cả người như sắp ngã xuống đất.
“Chu Vãn.” Lục Tây Kiêu bỗng nhiên gọi tên cô.
Cô khó khăn phát ra tiếng đáp lại trong gió mạnh.
“Mở mắt.”
Cô không dám, càng ôm chặt anh hơn, hai mắt nhắm chặt.
“Tôi bảo cậu mở mắt ra.” Anh nói.
Giọng Chu Vãn run rẩy: “Tôi không dám.”
Đương nhiên là Lục Tây Kiêu có thể trị cô, thật sự rất đơn giản.
Anh dẫm chân ga, động cơ gầm rú, gió thổi qua người càng thêm mạnh.
Chu Vãn hiếm khi lớn tiếng với anh: “Lục Tây Kiêu!”
Mục đích đã thực hiện được, anh nhếch mép: “Mở mắt, tôi sẽ chạy chậm lại.”
Lông mi Chu Vãn nhanh chóng run lên, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn nhìn thấy chiếc đường cong lưu loát của cái cổ và yết hầu của Lục Tây Kiêu, cũng nhìn thấy những cảnh vật xung quanh đang lướt nhanh qua cô.
Đầu được đội mũ bảo hiểm rất chặt nên không bị gió thổi mạnh, khiến người ta sinh ra cảm giác an toàn không thể lý giải được.
Mười mấy năm qua, cô đều đi theo khuôn phép cũ, từng bước từng bước, chưa từng vượt quá.
Mà bây giờ…
Không biết vì sao, Chu Vãn đột nhiên nhớ đến những gì mà bác sĩ Trần đã nói với cô hôm nay.
Ông ấy muốn Vãn Vãn trở thành một đứa trẻ tự do tự tại, không có phiền não, có thể mãi mãi có can đảm để bước về phía trước, cũng có sức mạnh để làm lại từ đầu
Cô nghĩ, có lẽ Lục Tây Kiêu chính là một người như vậy.
Cảm giác được tay cô thả lỏng, Lục Tây Kiêu liền biết cô đã mở mắt, cố ý trêu chọc nói: “Ôm chặt như vậy, eo cũng bị cậu làm gãy rồi.”
Chu Vãn đỏ mặt, định buông ra.
Ai ngờ anh đột nhiên tăng tốc, làm cho Chu Vãn một lần nữa ngã vào lưng anh.
“Muốn ngã xuống thì buông tay ra.” Anh nói.
Chu Vãn đành phải ôm eo anh một lần nữa, cố giảm lực để không làm đau anh.
Lục Tây Kiêu chở cô chạy một vòng đường đua, cuối cùng vòng lại vveef điểm xuất phát rồi xuống xe.
Chu Vãn muốn cởi mũ bảo hiểm xuống, nhưng mò mẫm một lúc vẫn không cởi được, Lục Tây Kiêu rũ mắt, giơ tay, đặt ngón tay lên cằm cô, cởi nút gài, tháo bảo hiểm xuống cho cô.
Chu Vãn nhỏ giọng: “Cảm ơn.”
“Lá gan của cậu lớn hơn tôi tưởng không ít.” Lục Tây Kiêu nói.
Chu Vãn cởi găng tay, Lục Tây Kiêu liền chú ý thấy hai tay cô đỏ bừng, mu bàn tay có vài chấm đỏ.
“Tay bị làm sao vậy?”
“À, cái này sao.” Chu Vãn cúi đầu nhìn, “Mỗi khi chạm vào nước lạnh thì tay tôi hay bị như vậy, vừa nãy rửa mặt bằng nước lạnh, nhưng một lát nữa sẽ hết thôi, không sao đâu.”
Lục Tây Kiêu không dấu vết nhíu mày lại: “Ồ.”
Chu Vãn hỏi: “Đi được chưa?”
“Ừ.”
Anh đi ra ngoài, Chu Vãn theo sát phía sau.
Lục Tây Kiêu trở lại cửa hàng tiện lợi, nhưng lại không rời đi ngay lập tức mà dạo một vòng, rồi lấy một đôi găng tay từ trên kệ xuống.
Đây chỉ là một cửa hàng tiện lợi nhỏ nên hàng hóa có hạn, găng tay chỉ có một kiểu dáng và hai màu khác nhau. Lục Tây Kiêu lấy một đôi găng tay len có hoa văn đỏ nền đen.
Anh ném găng tay cho nhân viên thu ngân: “Bao nhiêu?”
Giờ phút này, trong cửa hàng tiện lợi chỉ còn lại một nam sinh tóc dài, khô vàng, được buộc lại bằng một cái vòng màu đen, cậu ta nhíu mày: “Đã là lúc nào rồi mà mày còn mua cái này?”
Lục Tây Kiêu chậc lưỡi.
Nam sinh đeo băng đô cười nói: “Cứ cầm đi đi, cũng không đáng bao nhiêu.”
Lục Tây Kiêu cũng không khách sáo, nhanh chóng xé bao bì rồi đưa cho Chu Vãn.
Chu Vãn cũng không nghĩ tới anh mua cái này cho mình, luống cuống tay chân nhận lấy.
Cô sửng sốt: “Sao lại đưa cho tôi?”
“Tay cậu cũng đông lạnh rồi kìa.” Lục Tây Kiêu nhìn cô, nói khẽ.
Giống như sợ cô ngại ngùng, Lục Tây Kiêu lấy găng tay về, cầm tay cô rồi dùng động tác không mấy dịu dàng đeo lên cho cô.
Chu Vãn khẽ mở miệng: “Cảm ơn.”
“A Kiêu.” Nam sinh đeo băng đô cười rộ lên: “Trưởng thành rồi nhỉ, còn biết đau lòng cho con gái.”
Lục Tây Kiêu liếc cậu ta một cái.
Chu Vãn nghĩ ngợi, đi lên hỏi: “Xin chào, đôi găng tay này bao nhiêu tiền?”
Cậu ta tặng cho Lục Tây Kiêu là vì tình cảm, nhưng không lí gì phải tặng cho cô.
“Em gái, tôi đã nói không cần rồi, sao lại còn khách sáo như vậy.” Nam sinh đeo băng đô nghiêng người, khuỷu tay chống trên mặt bàn thủy tinh xanh, nói với Chu Vãn: “Không có gì đâu, chỉ cần sau này em quản bạn trai em chặt một chút, đừng để nó đi gây rối nữa là đã giúp tôi rất nhiều rồi.”
Cậu ta nói, bạn trai.
Chu Vãn sững sờ.
Chu Vãn cố gắng nhìn biểu cảm của Lục Tây Kiêu qua khoé mắt, nhưng lại không thấy được.
Nhưng nghĩ thôi cũng có thể biết, anh ít nói, cũng không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, chắc chắn là không có chuyện gì, cũng lười đi sửa lại.
Chu Vãn không nói gì.
Lục Tây Kiêu đã đi sắp tới cửa, quay đầu lại: “Sao còn chưa đi?”
“Đến ngay. “
Tóc vàng hét lên: “Sao lại đi rồi? Mới chạy có một vòng thôi mà?”
Lục Tây Kiêu đưa lưng về phía sau, vẫy vẫy tay thay cho câu trả lời.
———
Bên ngoài, màn đêm đã tối thêm một chút.
Đứng trước một cái đèn đỏ, Lục Tây Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, nhạt giọng nói: “Vui không?”
Chu Vãn sửng sốt.
Lục Tây Kiêu không biết vì sao cô lại cảm thấy vui vẻ, tất nhiên cũng không biết chuyện như vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Nhưng sau lần đi xe vừa rồi, đáy lòng của Chu Vãn đã không còn sự buồn phiền như lúc trước, vừa rồi nhìn cô như sắp suy sụp mà ngã xuống.
“Ừ.” Cô mỉm cười: “Cảm ơn cậu.”
Lục Tây Kiêu thấy cô cười, sườn mặt dịu dàng, hơi lộ ra lúm đồng tiền trên má, ấm áp lại mềm mại.
Anh thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm những con số đếm ngược của đèn đỏ.
Hôm nay Chu Vãn đi bộ nhiều, hai chân đi giày nên giờ có chút đau, tiếp tục đi theo Lục Tây Kiêu được một đoạn, cô dần dần đi chậm rồi đứng lại, gót chân hơi đau.
Lục Tây Kiêu quay đầu: “Đi mệt rồi?”
“… Ừm.”
“Để tôi gọi xe.” Anh lấy di động ra.
Chu Vãn ngăn anh lại: “Không cần….”
Tiền xe quá đắt.
Lục Tây Kiêu im lặng, dùng ánh mắt hỏi cô.
Chu Vãn chỉ vào một chiếc xe công cộng màu vàng: “Đi bằng cái này đi.”
Lục Tây Kiêu chưa từng chạy loại xe này, đứng tại chỗ nhìn Chu Vãn đi qua bên đó, cầm di động mở khóa một chiếc xe.
Đây không phải là xe đạp, mà là một chiếc xe điện màu vàng, phía trước có một cái đèn hình vuông lớn, có một cái mũ bảo hiểm nhựa màu vàng trong giỏ xe, phía trên có gắn 1 cái ăng-ten. [1]
[1] Nếu mà mọi người muốn xem cái xe nó trông như nào thì search từ khóa “共享小黄车” nhé!
Cô thường hay đội loại mũ này nên nhanh chóng đội mũ bảo hiểm xong.
Cái mũ bảo hiểm này lớn hơn đầu của cô, cứ lung la lung lay, nhìn rất dễ thương và ngộ nghĩnh, giống như một nhân vật nào đó trong phim hoạt hình, trên đỉnh đầu lại còn có một cái ăng-ten.
Lục Tây Kiêu cười ra tiếng.
Chu Vãn nhìn anh: “Cậu không biết chạy sao?”
“Tôi không biết.”
“Cái này cũng rất dễ chạy.”
Đến cả đường đua cũng đã chạy qua thì tại sao lại không biết chạy xe điện cho được.
“Tôi với cậu cùng chạy một chiếc.”
Chu Vãn có chút do dự: “Nhưng mà xe này không được phép chở người, làm vậy trái với quy định, hơn nữa không đủ mũ bảo hiểm.”
“Muộn như vậy rồi, sẽ không sao đâu.” Lục Tây Kiêu thản nhiên bịa chuyện, “Điện thoại tôi hết pin rồi, không quét được.”
Tuy Chu Vãn có chút kháng cự nhưng vẫn đồng ý: “Để tôi chở cậu.”
Lục Tây Kiêu bật cười: “Được.”
Xe đạp điện thật sự rất hẹp, Chu Vãn chỉ dám ngồi một chút, sống lưng thẳng tắp, giống như đang lo lắng khi bị phạt đứng, ngược lại là Lục Tây Kiêu rất bình tĩnh, một con người cao lớn như vậy vậy mà không có cảm giác xấu hổ khi ngồi phía sau cô chút nào.
Cô không dám nhìn loạn, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Nhất thời, cô không chú ý phía trước có ổ gà, xe xốc lên một cái.
Lục Tây Kiêu thuận thế ngã dựa vào lưng cô.
Thoáng chốc, toàn bộ sống lưng của Chu Vãn căng cứng, vội nói: “Xin lỗi, tôi không thấy rõ.”
Một tay anh đang đặt lỏng bên eo cô, như là trách móc: “Chạy cẩn thận một chút đi.”
Bị anh trách móc, Chu Vãn không kịp để ý đến cánh tay đặt trên eo mình, liên tục nói “Xin lỗi”.
“Đường lớn như vậy mà có thể chạy vào ổ gà.” Anh nói tiếp, giọng điệu chậm rãi như đang trêu chọc.
Chu Vãn bị lời nói của anh làm cho không dám ngẩng đầu lên.
Anh cười, ý vị không rõ: “Cố ý à?”
“….”
Chu Vãn chưa từng gặp qua người nào hèn hạ như vậy, sự thật bị anh bẻ cong, mặt đỏ bừng nhưng vẫn nghênh cổ giả bộ bình tĩnh nói: “Không phải vậy.”
Cũng may Lục Tây Kiêu không được voi đòi tiên.
Cô lặng lẽ thở nhẹ ra một hơi.
Gió cuối mùa thu có chút lạnh, nhưng Chu Vãn chạy rất chậm, gió thổi qua cũng khá thoải mái.
Lúc đèn đỏ, Lục Tây Kiêu nhìn cô, cổ cô lộ ra một đoạn trắng nõn tinh tế.
Anh hơi mỉm cười, lấy điện thoại di động ra, cực kỳ tùy tiện chụp một bức ảnh với cô.
Đăng lên vòng bạn bè.
Duy nhất một tấm ảnh, không có chú thích.
Danh sách chương