“Bích Đồng, gốc đào trước cửa nở hoa chưa thế?”
Bích Đồng nói khẽ: “Phu nhân, đã nở từ đêm qua rồi, mịn màng hồng phớt, trông đẹp lắm.”
Tôi không kìm được, lộ rõ nét vui mừng, nói: “Thật sao? Mau đỡ ta qua đó xem đi. Sư phụ trước khi ra ngoài chẩn bệnh từng nói với ta rằng ngày cây đào đó nở hoa cũng chính là lúc chàng trở về.”
Bích Đồng cẩn thận đỡ tôi ngồi dậy, ân cần nói: “Phu nhân cẩn thận một chút, người đã mang thai được bốn tháng rồi đấy.”
Tôi vội vã xuống giường, Bích Đồng lại khoác cho tôi một chiếc áo choàng lông vũ, mỉm cười hỏi: “Phu nhân đã thành hôn với công tử bao năm rồi, sao vẫn không sửa cách xưng hô thế?”
Tôi tươi cười đáp: “Ta quen rồi.”
Bích đồng dìu tôi cất bước ra ngoài. Tôi tựa như một cô gái đang chờ gả chồng, mang theo năm phần mừng rỡ, năm phần thấp thỏm nhìn cây đào ngoài cửa. Chỉ thấy lúc này vô số bông hoa đều đã nở bung, mà dưới gốc đào quả thực có một người đang đứng. Người này áo trắng đai ngọc, tóc dài đen nhánh, bộ dạng cực kỳ tuấn tú vô song.
Tôi mừng rỡ vô cùng, chẳng để tâm tới thai bốn tháng trong bụng, xách váy lên chạy thẳng về phía gốc đào. Nhưng tôi mới chạy được mấy bước sư phụ đã hơi cau mày, cặp mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng của tôi.
Bên trong đó chẳng hề có một tia hưng phấn nào, thậm chí ngay đến một tia vui vẻ cũng không.
Tôi không kìm được dừng chân lại, thấp thỏm nói: “Sư… sư phụ…”
Cảm giác lạnh băng bỗng truyền tới từ chỗ cổ tay, hóa ra sư phụ đang nhắm mắt bắt mạch cho tôi. Một lát sau chàng thu tay về, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Bên ngoài trời lạnh, vào nhà đi.”
Tôi cắn chặt môi, cất giọng dịu dàng hỏi: “Sư phụ, thiếp có thai rồi, chàng có mừng không?”
Sư phụ bình tĩnh nhìn tôi, cất giọng hững hờ: “Vào nhà đi.”
Tự nơi đáy lòng tôi bất giác có chút hụt hẫng.
Sư phụ đi vào nhà trước. Bích Đồng bước tới đỡ tôi, nhỏ giọng nói: “Phu Nhân, công tử rốt cuộc đã về rồi, người sau này không cần phải ngày ngóng đêm mong nữa.”
Tôi cụp mắt xuống, khẽ nói: “Đúng vậy.”
Bích Đồng vui vẻ nói: “Công tử tinh thông y thuật, với bản lĩnh của công tử, phu nhân muốn bình an sinh hạ một vị tiểu công tử tuyệt đối không phải là chuyện khó.” Hơi dừng một chút, Bích Đồng lại nói tiếp: “May mà hồi ấy phu nhân ra tay mạnh, gả được cho công tử trước vị Công chúa gì gì đó kia, bằng không công tử bây giờ đã trở thành Phò mã rồi.”
Tôi đột nhiên nhớ lại, trong đêm đó tôi đã vứt hết sự tự tôn của một nữ nhân, đỏ mặt cầu hôn sư phụ:
“Bây giờ thánh chỉ hãy còn chưa ban xuống, sư phụ vẫn có dư địa để lựa chọn. Nhưng một khi thánh chỉ được tuyên, sư phụ nếu không nghe theo thì sẽ bị tru di cửu tộc đấy.”
“Con biết với tính tình của sư phụ thì nhất định sẽ không chịu lấy Công chúa Ninh An đâu, nhưng sau lưng sư phụ còn có tính mạng của mọi người trong nhà họ Thẩm nữa.”
“Sư phụ, A Uyển thích sư phụ, không muốn sư phụ cuối cùng phải rơi vào cảnh đầu lìa khỏi cổ.”
“Bây giờ A Uyển có một cách rất hay, Công chúa Ninh An vốn có thân phận tôn quý, tất nhiên không bao giờ chịu làm lẽ cả, nhưng nhà họ Tạ của A Uyển cũng chẳng phải là hạng dễ ức hiếp, cho nên chỉ cần sư phụ cưới con về là vừa có thể giải quyết mối lo trước mắt, lại vừa có thể giúp con hoàn thành tâm nguyện, thực là vẹn cả đôi đường.”
Sư phụ im lặng suốt một hồi lâu, mãi đến khi trời sáng mới hỏi tôi: “Con sẽ không hối hận chứ?”
Hai bờ má bất giác đỏ bừng, tôi nắm chặt góc áo, cất giọng kiên định: “Dạ không.”
Sau khi vào phòng, tôi nhìn thấy trên áo sư phụ có một vết rách, thế là bèn bước tới nói: “Sư phụ, áo của chàng rách rồi kìa, để thiếp vá giúp chàng.”
Sư phụ nói: “Không cần đâu, nàng bây giờ đang mang thai, những việc này cứ để Bích Đồng làm là được rồi.”
Tôi bất giác lòng thầm run rẩy. “Sư phụ, có phải là chàng để bụng…”
Tôi biết mình có lỗi, trước lúc sư phụ rời nhà đi xa tôi không nên bỏ thuốc vào trong trà của chàng, không nên dùng cách như vậy để kiếm lấy một đứa con, nhưng sư phụ nào không có lỗi gì? Tôi và sư phụ thành hôn đã được năm năm, suốt năm năm nay, sư phụ chưa từng đụng vào tôi một lần nào. Giữa vợ chồng với nhau chuyện vui vầy cá nước vốn rất bình thường, vậy nhưng sư phụ lại chẳng để ý gì tới tôi, ngoài con đường này ra, tôi không còn lựa chọn nào khác cả.
Sư phụ không trả lời tôi, chỉ nói: “Ngồi xuống đi, để ta bắt mạch cho nàng. Sức khỏe của nàng vốn không tốt, bây giờ đang mang thai, sau này nhất định phải chú ý tĩnh dưỡng mới được.”
Tôi bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn sư phụ, hỏi: “Sư phụ, đã năm năm rồi, người có từng thích A Uyển chút nào không?”
Sư phụ mặt không đổi sắc. Chàng nói: “Chưa.”
Tỉ mỉ ngẫm lại, tôi hỏi câu này thật là ngốc quá. Trong đêm động phòng hoa chúc, khi vén tấm khăn đỏ trùm đầu của tôi lên, sư phụ đã từng nói rõ đáp án với tôi rồi…
“Trên đời có một loại võ công tên gọi là Bích Lạc Hoàng Tuyền quyết, phàm là người tu luyện thì tất phải từ bỏ tình ái. A Uyển, ta là một người không có trái tim.”
Khi xưa tôi dối người dối mình không tin vào điều đó, cố chấp cho rằng sư phụ chỉ gạt tôi thôi. Vì sư phụ, vốn là một thiên kim tiểu thư được cơm bưng nước rót tận miệng nhưng tôi vẫn đi học nấu cơm, khuôn mặt bị dầu sôi trong chảo bắn vào đau bỏng rát. Vì sư phụ, tôi còn học thêu thùa may vá, mười đầu ngón tay bị kim đâm cho sưng tấy. Biết sư phụ thích yên tĩnh, tôi liền dọn nhà lên núi, lại đuổi hết các thị nữ bên cạnh mình đi, chỉ giữ lại một mình Bích Đồng vốn đi theo bên cạnh tôi từ nhỏ tới lớn. Ban đầu cuộc sống rất vất vả, nhưng về sau, sư phụ đã tự tay trồng cho tôi một góc đào, tôi liền cảm thấy mọi thứ mình phải bỏ ra đều đáng giá, dù việc trồng đào ấy vốn là do tôi chính miệng yêu cầu, nhưng… dù gì đi chăng nữa thì sư phụ cũng đã vì tôi mà đi trồng cây.
Sau này đến năm thứ tư, sư phụ vẫn đối xử với tôi như thuở ban đầu, chẳng khác nào hồi mới nhận tôi làm đệ tử, thế là tôi rốt cuộc cũng đã tin.
Sư phụ thực sự không có trái tim, bằng không đã chẳng hờ hững dửng dưng trước những điều mà tôi đã làm trong suốt những năm qua.
Kỳ thực ở các phương diện khác, sư phụ đều đối xử với tôi rất tốt, chỉ đáng tiếc, điểm không tốt duy nhất lại là chàng không yêu tôi.
Khi tôi mang thai được tám tháng, sư phụ lại một lần nữa phải ra ngoài thăm bệnh, nghe nói bệnh nhân lần này chính là cô ả Công chúa Ninh An năm xưa từng nhất quyết đòi được gả cho sư phụ kia. Sau khi biết rõ nguồn cơn, tôi bèn kéo tay sư phụ lại, nói: “Sư phụ, có thể không đi không?”
Sư phụ hơi cau mày lại: “A Uyển, đừng vô lý thế!”
Tôi làu bàu: “Ai mà biết được cô ta có phải là muốn thừa cơ gặp gỡ sư phụ không chứ. Cô ta nhất định là không có lòng tốt gì, bên cạnh cô ta rõ ràng có vô số thái y cơ mà.”
Sắc mặt sư phụ trở nên có chút khó coi, giọng nói cũng thoáng mang theo vẻ lạnh lùng: “Mấy năm trước Công chúa đã lấy chồng, gần đây lại mang thai, vài hôm trước vì không cẩn thận vị va vấp, mà các thái ý lại đều bó tay, thành ra mới phải mời ta đến thăm bệnh.” Hơi dừng một chút, giọng sư phụ đã trở nên nhẹ nhàng hơn: “A Uyển, ta sẽ về nhanh thôi mà.”
Nghe sư phụ nói vậy tôi cũng không tiện phản bác gì thêm, dù tự nơi đáy lòng thực sự rất muốn nói rằng sức khỏe của tôi cũng không được tốt, nếu không có đại phu ở bên cạnh trông coi, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?
Tôi rốt cuộc vẫn không nói những lời này ra, vì tôi từng theo sư phụ học y thuật mấy năm, dù không tinh thông lắm nhưng tốt xấu gì cũng biết một chút, nếu mở lời nói năng như vậy thì khó tránh khỏi bị mang tiếng là khắc bạc, mà đứa nhỏ sắp ra đời rồi, tôi cần phải tích đức cho nó.
Rồi tôi vẫn giống như mọi lần, giúp sư phụ chuẩn bị sẵn hòm thuốc, lại xếp chỗ quần áo mới, giày mới, tất mới vào trong gói hành lý cho sư phụ, cuối cùng thì dõi mắt tiễn sư phụ rời đi.
Quãng thời gian không có sư phụ ở bên quả thực khó chịu vô cùng. Chẳng rõ có phải vì đang mang thai hay không, tâm trạng của tôi trở nên vô cùng tệ hại, những nỗi đắng cay khổ sở trong năm năm qua thường xuyên hiện lên trong đầu. Bích Đồng ở bên liên tục an ủi tôi, còn hay nhắc đến chuyện về sư phụ với tôi nữa.
Nếu là trước đây, sau khi nghe xong, tâm trạng tôi ắt sẽ tốt hơn một chút. Nhưng lần này, tôi càng nghe lại càng thấy nôn nóng, thực là ngột ngạt vô cùng, song lại không tìm được chỗ nào để phát tiết. Hết cách, tôi đành kêu Bích Đồng dìu tôi ra ngoài đi dạo một chút.
Chẳng ngờ chính vì phen đi dạo này mà lại xảy ra vấn đề. Sau khi ra ngoài, tôi đột nhiên muốn uống nước ô mai, thế là bèn kêu Bích Đồng vào nhà lấy. Bích Đồng rời đi rồi, tôi liền một tay đỡ bụng chậm rãi bước đi trong sân. Có lẽ ông trời đã an bài sẵn sàng cái thai này của tôi phải trải qua nhiều trắc trở, Bích Đồng chẳng qua chỉ rời đi có một lát, thế mà lại có một con rắn hoa đột nhiên chui ra, làm tôi sợ quá phải giật lùi về phía sau một bước, sau đó ngã nhào ra đất. Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng cảm thấy đau đớn tột cùng, sắc mặt trở nên trắng nhợt, dường như có thứ gì đó nhơm nhớp đang chảy ra từ giữa hai chân tôi.
Đúng lúc này Bích Đồng bưng nước ô mai ra, nhìn thấy vậy thì sợ hãi vô cùng.
Tôi biết lúc này nếu tôi mà không bình tĩnh thì nhất định sẽ xảy ra chuyện, thế là bèn hít sâu một hơi, cố nén cơn đau, nói với Bích Đồng: “Đỡ ta vào nhà, sau đó xuống núi tìm một bà đỡ tới đây…” Rồi tôi lại hít sâu một hơi nữa, run giọng nói tiếp: “Sai người đi thông bào với sư phụ…”
Tôi một mình nằm trên giường chịu đựng cơn đau ghê gớm nơi bụng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên tình cảnh lúc cha kêu tôi đi bái kiến sư phụ lần đầu. Khi đó, cũng ở dưới một gốc đào, gió nhẹ khẽ thổi, mái tóc đen nhánh của sư phụ lất phất tung bay, hoa đào tuy đẹp nhưng chỉ có thể làm nền cho sư phụ.
Tôi quỳ xuống dâng trà, rụt rè hô lên một tiếng: “Sư phụ.”
Tôi cúi gằm mặt, chợt nghe nắp chén trà và thành chén trà khẽ va vào nhau làm vang lên một âm thanh trong trẻo giòn tan, thế rồi sư phụ liền cất giọng hững hờ: “Cô tên là A Uyển đúng không?”
A Uyển A Uyển, tôi trước giờ chưa từng biết rằng lại có người có thể gọi tên tôi nghe hay như vậy. Chỉ đáng tiếc, hay thì đúng là có hay, nhưng bên trong giọng nói ấy lại chưa bao giờ ẩn chứa một chút tình ý nào. Kể từ lần đầu tiên gặp gỡ sư phụ tới nay, tám năm đã trôi qua rồi, ấy thế mà A Uyển trong lời lời của sư phụ vẫn là A Uyển của ngày xưa.
Sư phụ lòng mang thiên hạ, chàng muốn phổ độ chúng sinh, cứu vớt tất thảy mọi người nhưng lại đi làm một người không có trái tim, do đó không thể nào yêu tôi được.
Người không có trái tim… Người không có trái tim…
Nếu có kiếp sau, A Uyển cũng muốn làm một người không có trái tim, vì không có trái tim thì sẽ không có tình cảm, không có tình cảm thì sẽ không biết đau lòng là gì.
Sư phụ, A Uyển đau quá.
Bích Đồng nói khẽ: “Phu nhân, đã nở từ đêm qua rồi, mịn màng hồng phớt, trông đẹp lắm.”
Tôi không kìm được, lộ rõ nét vui mừng, nói: “Thật sao? Mau đỡ ta qua đó xem đi. Sư phụ trước khi ra ngoài chẩn bệnh từng nói với ta rằng ngày cây đào đó nở hoa cũng chính là lúc chàng trở về.”
Bích Đồng cẩn thận đỡ tôi ngồi dậy, ân cần nói: “Phu nhân cẩn thận một chút, người đã mang thai được bốn tháng rồi đấy.”
Tôi vội vã xuống giường, Bích Đồng lại khoác cho tôi một chiếc áo choàng lông vũ, mỉm cười hỏi: “Phu nhân đã thành hôn với công tử bao năm rồi, sao vẫn không sửa cách xưng hô thế?”
Tôi tươi cười đáp: “Ta quen rồi.”
Bích đồng dìu tôi cất bước ra ngoài. Tôi tựa như một cô gái đang chờ gả chồng, mang theo năm phần mừng rỡ, năm phần thấp thỏm nhìn cây đào ngoài cửa. Chỉ thấy lúc này vô số bông hoa đều đã nở bung, mà dưới gốc đào quả thực có một người đang đứng. Người này áo trắng đai ngọc, tóc dài đen nhánh, bộ dạng cực kỳ tuấn tú vô song.
Tôi mừng rỡ vô cùng, chẳng để tâm tới thai bốn tháng trong bụng, xách váy lên chạy thẳng về phía gốc đào. Nhưng tôi mới chạy được mấy bước sư phụ đã hơi cau mày, cặp mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng của tôi.
Bên trong đó chẳng hề có một tia hưng phấn nào, thậm chí ngay đến một tia vui vẻ cũng không.
Tôi không kìm được dừng chân lại, thấp thỏm nói: “Sư… sư phụ…”
Cảm giác lạnh băng bỗng truyền tới từ chỗ cổ tay, hóa ra sư phụ đang nhắm mắt bắt mạch cho tôi. Một lát sau chàng thu tay về, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Bên ngoài trời lạnh, vào nhà đi.”
Tôi cắn chặt môi, cất giọng dịu dàng hỏi: “Sư phụ, thiếp có thai rồi, chàng có mừng không?”
Sư phụ bình tĩnh nhìn tôi, cất giọng hững hờ: “Vào nhà đi.”
Tự nơi đáy lòng tôi bất giác có chút hụt hẫng.
Sư phụ đi vào nhà trước. Bích Đồng bước tới đỡ tôi, nhỏ giọng nói: “Phu Nhân, công tử rốt cuộc đã về rồi, người sau này không cần phải ngày ngóng đêm mong nữa.”
Tôi cụp mắt xuống, khẽ nói: “Đúng vậy.”
Bích Đồng vui vẻ nói: “Công tử tinh thông y thuật, với bản lĩnh của công tử, phu nhân muốn bình an sinh hạ một vị tiểu công tử tuyệt đối không phải là chuyện khó.” Hơi dừng một chút, Bích Đồng lại nói tiếp: “May mà hồi ấy phu nhân ra tay mạnh, gả được cho công tử trước vị Công chúa gì gì đó kia, bằng không công tử bây giờ đã trở thành Phò mã rồi.”
Tôi đột nhiên nhớ lại, trong đêm đó tôi đã vứt hết sự tự tôn của một nữ nhân, đỏ mặt cầu hôn sư phụ:
“Bây giờ thánh chỉ hãy còn chưa ban xuống, sư phụ vẫn có dư địa để lựa chọn. Nhưng một khi thánh chỉ được tuyên, sư phụ nếu không nghe theo thì sẽ bị tru di cửu tộc đấy.”
“Con biết với tính tình của sư phụ thì nhất định sẽ không chịu lấy Công chúa Ninh An đâu, nhưng sau lưng sư phụ còn có tính mạng của mọi người trong nhà họ Thẩm nữa.”
“Sư phụ, A Uyển thích sư phụ, không muốn sư phụ cuối cùng phải rơi vào cảnh đầu lìa khỏi cổ.”
“Bây giờ A Uyển có một cách rất hay, Công chúa Ninh An vốn có thân phận tôn quý, tất nhiên không bao giờ chịu làm lẽ cả, nhưng nhà họ Tạ của A Uyển cũng chẳng phải là hạng dễ ức hiếp, cho nên chỉ cần sư phụ cưới con về là vừa có thể giải quyết mối lo trước mắt, lại vừa có thể giúp con hoàn thành tâm nguyện, thực là vẹn cả đôi đường.”
Sư phụ im lặng suốt một hồi lâu, mãi đến khi trời sáng mới hỏi tôi: “Con sẽ không hối hận chứ?”
Hai bờ má bất giác đỏ bừng, tôi nắm chặt góc áo, cất giọng kiên định: “Dạ không.”
Sau khi vào phòng, tôi nhìn thấy trên áo sư phụ có một vết rách, thế là bèn bước tới nói: “Sư phụ, áo của chàng rách rồi kìa, để thiếp vá giúp chàng.”
Sư phụ nói: “Không cần đâu, nàng bây giờ đang mang thai, những việc này cứ để Bích Đồng làm là được rồi.”
Tôi bất giác lòng thầm run rẩy. “Sư phụ, có phải là chàng để bụng…”
Tôi biết mình có lỗi, trước lúc sư phụ rời nhà đi xa tôi không nên bỏ thuốc vào trong trà của chàng, không nên dùng cách như vậy để kiếm lấy một đứa con, nhưng sư phụ nào không có lỗi gì? Tôi và sư phụ thành hôn đã được năm năm, suốt năm năm nay, sư phụ chưa từng đụng vào tôi một lần nào. Giữa vợ chồng với nhau chuyện vui vầy cá nước vốn rất bình thường, vậy nhưng sư phụ lại chẳng để ý gì tới tôi, ngoài con đường này ra, tôi không còn lựa chọn nào khác cả.
Sư phụ không trả lời tôi, chỉ nói: “Ngồi xuống đi, để ta bắt mạch cho nàng. Sức khỏe của nàng vốn không tốt, bây giờ đang mang thai, sau này nhất định phải chú ý tĩnh dưỡng mới được.”
Tôi bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn sư phụ, hỏi: “Sư phụ, đã năm năm rồi, người có từng thích A Uyển chút nào không?”
Sư phụ mặt không đổi sắc. Chàng nói: “Chưa.”
Tỉ mỉ ngẫm lại, tôi hỏi câu này thật là ngốc quá. Trong đêm động phòng hoa chúc, khi vén tấm khăn đỏ trùm đầu của tôi lên, sư phụ đã từng nói rõ đáp án với tôi rồi…
“Trên đời có một loại võ công tên gọi là Bích Lạc Hoàng Tuyền quyết, phàm là người tu luyện thì tất phải từ bỏ tình ái. A Uyển, ta là một người không có trái tim.”
Khi xưa tôi dối người dối mình không tin vào điều đó, cố chấp cho rằng sư phụ chỉ gạt tôi thôi. Vì sư phụ, vốn là một thiên kim tiểu thư được cơm bưng nước rót tận miệng nhưng tôi vẫn đi học nấu cơm, khuôn mặt bị dầu sôi trong chảo bắn vào đau bỏng rát. Vì sư phụ, tôi còn học thêu thùa may vá, mười đầu ngón tay bị kim đâm cho sưng tấy. Biết sư phụ thích yên tĩnh, tôi liền dọn nhà lên núi, lại đuổi hết các thị nữ bên cạnh mình đi, chỉ giữ lại một mình Bích Đồng vốn đi theo bên cạnh tôi từ nhỏ tới lớn. Ban đầu cuộc sống rất vất vả, nhưng về sau, sư phụ đã tự tay trồng cho tôi một góc đào, tôi liền cảm thấy mọi thứ mình phải bỏ ra đều đáng giá, dù việc trồng đào ấy vốn là do tôi chính miệng yêu cầu, nhưng… dù gì đi chăng nữa thì sư phụ cũng đã vì tôi mà đi trồng cây.
Sau này đến năm thứ tư, sư phụ vẫn đối xử với tôi như thuở ban đầu, chẳng khác nào hồi mới nhận tôi làm đệ tử, thế là tôi rốt cuộc cũng đã tin.
Sư phụ thực sự không có trái tim, bằng không đã chẳng hờ hững dửng dưng trước những điều mà tôi đã làm trong suốt những năm qua.
Kỳ thực ở các phương diện khác, sư phụ đều đối xử với tôi rất tốt, chỉ đáng tiếc, điểm không tốt duy nhất lại là chàng không yêu tôi.
Khi tôi mang thai được tám tháng, sư phụ lại một lần nữa phải ra ngoài thăm bệnh, nghe nói bệnh nhân lần này chính là cô ả Công chúa Ninh An năm xưa từng nhất quyết đòi được gả cho sư phụ kia. Sau khi biết rõ nguồn cơn, tôi bèn kéo tay sư phụ lại, nói: “Sư phụ, có thể không đi không?”
Sư phụ hơi cau mày lại: “A Uyển, đừng vô lý thế!”
Tôi làu bàu: “Ai mà biết được cô ta có phải là muốn thừa cơ gặp gỡ sư phụ không chứ. Cô ta nhất định là không có lòng tốt gì, bên cạnh cô ta rõ ràng có vô số thái y cơ mà.”
Sắc mặt sư phụ trở nên có chút khó coi, giọng nói cũng thoáng mang theo vẻ lạnh lùng: “Mấy năm trước Công chúa đã lấy chồng, gần đây lại mang thai, vài hôm trước vì không cẩn thận vị va vấp, mà các thái ý lại đều bó tay, thành ra mới phải mời ta đến thăm bệnh.” Hơi dừng một chút, giọng sư phụ đã trở nên nhẹ nhàng hơn: “A Uyển, ta sẽ về nhanh thôi mà.”
Nghe sư phụ nói vậy tôi cũng không tiện phản bác gì thêm, dù tự nơi đáy lòng thực sự rất muốn nói rằng sức khỏe của tôi cũng không được tốt, nếu không có đại phu ở bên cạnh trông coi, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?
Tôi rốt cuộc vẫn không nói những lời này ra, vì tôi từng theo sư phụ học y thuật mấy năm, dù không tinh thông lắm nhưng tốt xấu gì cũng biết một chút, nếu mở lời nói năng như vậy thì khó tránh khỏi bị mang tiếng là khắc bạc, mà đứa nhỏ sắp ra đời rồi, tôi cần phải tích đức cho nó.
Rồi tôi vẫn giống như mọi lần, giúp sư phụ chuẩn bị sẵn hòm thuốc, lại xếp chỗ quần áo mới, giày mới, tất mới vào trong gói hành lý cho sư phụ, cuối cùng thì dõi mắt tiễn sư phụ rời đi.
Quãng thời gian không có sư phụ ở bên quả thực khó chịu vô cùng. Chẳng rõ có phải vì đang mang thai hay không, tâm trạng của tôi trở nên vô cùng tệ hại, những nỗi đắng cay khổ sở trong năm năm qua thường xuyên hiện lên trong đầu. Bích Đồng ở bên liên tục an ủi tôi, còn hay nhắc đến chuyện về sư phụ với tôi nữa.
Nếu là trước đây, sau khi nghe xong, tâm trạng tôi ắt sẽ tốt hơn một chút. Nhưng lần này, tôi càng nghe lại càng thấy nôn nóng, thực là ngột ngạt vô cùng, song lại không tìm được chỗ nào để phát tiết. Hết cách, tôi đành kêu Bích Đồng dìu tôi ra ngoài đi dạo một chút.
Chẳng ngờ chính vì phen đi dạo này mà lại xảy ra vấn đề. Sau khi ra ngoài, tôi đột nhiên muốn uống nước ô mai, thế là bèn kêu Bích Đồng vào nhà lấy. Bích Đồng rời đi rồi, tôi liền một tay đỡ bụng chậm rãi bước đi trong sân. Có lẽ ông trời đã an bài sẵn sàng cái thai này của tôi phải trải qua nhiều trắc trở, Bích Đồng chẳng qua chỉ rời đi có một lát, thế mà lại có một con rắn hoa đột nhiên chui ra, làm tôi sợ quá phải giật lùi về phía sau một bước, sau đó ngã nhào ra đất. Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng cảm thấy đau đớn tột cùng, sắc mặt trở nên trắng nhợt, dường như có thứ gì đó nhơm nhớp đang chảy ra từ giữa hai chân tôi.
Đúng lúc này Bích Đồng bưng nước ô mai ra, nhìn thấy vậy thì sợ hãi vô cùng.
Tôi biết lúc này nếu tôi mà không bình tĩnh thì nhất định sẽ xảy ra chuyện, thế là bèn hít sâu một hơi, cố nén cơn đau, nói với Bích Đồng: “Đỡ ta vào nhà, sau đó xuống núi tìm một bà đỡ tới đây…” Rồi tôi lại hít sâu một hơi nữa, run giọng nói tiếp: “Sai người đi thông bào với sư phụ…”
Tôi một mình nằm trên giường chịu đựng cơn đau ghê gớm nơi bụng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên tình cảnh lúc cha kêu tôi đi bái kiến sư phụ lần đầu. Khi đó, cũng ở dưới một gốc đào, gió nhẹ khẽ thổi, mái tóc đen nhánh của sư phụ lất phất tung bay, hoa đào tuy đẹp nhưng chỉ có thể làm nền cho sư phụ.
Tôi quỳ xuống dâng trà, rụt rè hô lên một tiếng: “Sư phụ.”
Tôi cúi gằm mặt, chợt nghe nắp chén trà và thành chén trà khẽ va vào nhau làm vang lên một âm thanh trong trẻo giòn tan, thế rồi sư phụ liền cất giọng hững hờ: “Cô tên là A Uyển đúng không?”
A Uyển A Uyển, tôi trước giờ chưa từng biết rằng lại có người có thể gọi tên tôi nghe hay như vậy. Chỉ đáng tiếc, hay thì đúng là có hay, nhưng bên trong giọng nói ấy lại chưa bao giờ ẩn chứa một chút tình ý nào. Kể từ lần đầu tiên gặp gỡ sư phụ tới nay, tám năm đã trôi qua rồi, ấy thế mà A Uyển trong lời lời của sư phụ vẫn là A Uyển của ngày xưa.
Sư phụ lòng mang thiên hạ, chàng muốn phổ độ chúng sinh, cứu vớt tất thảy mọi người nhưng lại đi làm một người không có trái tim, do đó không thể nào yêu tôi được.
Người không có trái tim… Người không có trái tim…
Nếu có kiếp sau, A Uyển cũng muốn làm một người không có trái tim, vì không có trái tim thì sẽ không có tình cảm, không có tình cảm thì sẽ không biết đau lòng là gì.
Sư phụ, A Uyển đau quá.
Danh sách chương