Hóa ra hắn trêu chọc nàng cả nửa ngày là để nàng lơ là cảnh giác rồi trộm kho tiền nhỏ của nàng? May mắn là nàng cơ trí, đánh thuốc mê trước! Nếu chiếc hộp không còn nữa, nàng dứt khoát sẽ liều mạng!

Mỹ Ảnh ôm chặt hộp trang điểm, nghiến nghiến răng, vùi sâu hơn vào tủ, chất quần áo lên đó rồi khóa cửa tủ lại.

Yên tâm bước ra ngoài, ba nữ nhân vẫn còn đang ngồi trong nhà đợi nàng.

"Thế tử phi vội vội vàng vàng như này, là đang làm gì vậy?" Ôn Nhĩ Nhã cười hỏi.

Mỹ Ảnh nghiêm túc nói: “Kiểm tra xem có tài vật nào bị mất đi không.”

"Thế tử phi không phải nói tối hôm qua nơi này không có động tĩnh gì sao? Vậy còn lo mất mát tài vật gì chứ?" Vu thị nhìn nàng từ trên xuống dưới, mím môi nói: "Không lẽ tùy tiện mấy câu để qua mặt thiếp thân?"

"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá." Mỹ Ảnh cười nói: "Ta vốn là người cẩn thận, dù sao bạc tiền cũng không dễ kiếm."

“Nói đến bạc tiền.” Vu Mộng Sương cau mày: “Năm lượng bạc tiền thêm của ta tháng này còn chưa phát xuống.”

Ninh Thuần Nhi nhìn Thẩm Mỹ Ảnh: "Bạc của ta cũng chưa nhận được, một ít mực hiếm đã gần dùng hết rồi."

Mỹ Ảnh vỗ vỗ đầu, cười nói: “Hoá ra còn chưa phát à, Cẩm Y, ngươi đến trướng phòng lĩnh tiền rồi phân phát ra.”

"Vâng." Cẩm Y nhận lệnh rời đi.

Ôn Nhĩ Nhã nói: “Trước kia quản trướng bận rộn đến mức chỉ nhìn thấy sổ sách, hiện tại Thế tử phi đã đảm nhiệm, thiếp thân hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, vừa mua hai cây đàn cầm."

Thẩm Mỹ Ảnh nghe vậy, không khỏi cảm thấy đau lòng thay Tống Lương Thần, tại sao những nữ nhân này, ai ai cũng giỏi tiêu tiền như vậy? "Mua rồi quay về báo tiêu là được."

“Được.” Ôn Nhĩ Nhã gật đầu, không khỏi nhắc nhở: “Giới hạn chi tiêu hàng tháng trong phủ cao nhất slà năm trăm lạng. Đây là lần đầu tiên Thế tử phi quản trướng, vì vậy đừng để quá độ. "

Năm trăm lượng có phải là giới hạn cao nhất không? Mỹ Ảnh cau mày, chỉ riêng việc mua sắm và chi tiêu trong hai ngày qua dường như đã hơn ba mươi lượng, hiện tại điều khiến nàng đặc biệt tò mò là với hai trăm lượng một tháng, Ôn Nha cuối cùng đã sử dụng như thế nào?



Đợi khi tất cả những người đến thỉnh an đã rời đi, Thẩm Mỹ Ảnh lật sổ sách ra, xem xét cẩn thận.

Mua sắm trong bếp mỗi ngày tốn năm lạng bạc, nàng có thể hiểu được điều này, dù sao trong phủ có rất nhiều người, mặc dù hơi cảm thấy đắt đỏ, nhưng cũng không có gì để nói, bữa cơm là quan trọng. Tuy nhiên, vải vóc áo quần, đồ trang sức được đưa vào các phòng các viện một lần có thể vượt quá hai mươi lạng! Ngoài ra ngày hôm nay còn phát cho hai người năm lạng bạc, cùng với Ôn Nhĩ Nhã muốn mua đàn, đoán chừng lại là mấy mươi lạng bạc chi tiêu.

Nếu cứ tiếp tục như vậy đến cuối tháng, chi phí nhất định sẽ vượt quá năm trăm lạng, Tống Lương Thần nhất định sẽ cho rằng mình biển thủ ngân lượng! Ông trời có mắt, nàng nửa văn tiền cũng đều không thể kiếm thêm!

Đúng vậy, không phải là không có kiếm thêm, mà chính là không thể kiếm thêm!

Cầm cuốn sổ trên tay, Mỹ Ảnh đau đớn rút kinh nghiệm, cuối cùng đứng dậy nói: "Ngọc Thực, chúng ta ra ngoài xem thử!"

"Chủ tử muốn xem cái gì?" Ngọc Thực nói: "Người ra ngoài, nhất định phải bố trí nghi trượng."

“Không cần phiền phức vậy đâu.” Mỹ Ảnh xua tay nói: “Chúng ta đi làm tiểu tư mua sắm, xem xem giá cả các thứ xung quanh, ra ngoài chỉ mặc quần áo nha hoàn là được thôi.”

Ngọc Thực cau mày: "Chủ tử, chuyện thấp hèn như vậy không cần Người phải làm."

"Dù sao ta cũng không có việc gì, biết nhiều một chút cũng là có ích không có hại" Thẩm Mỹ Ảnh nói: "Còn hơn bị người ta bịt mắt coi như người mù."

"Vâng. " Ngọc Thực gật đầu, dừng một chút, sau đó quay người đi ra ngoài chuẩn bị.

Những người quản tiền sẽ trở thành kẻ cùng đinh nếu họ không quản lý tốt. Chỉ những người biết quản mới có thể lấy của cải của người khác làm cho mình giàu hơn!

Thẩm Mỹ Ảnh quấn một chiếc khăn xếp hoa, che đi nửa mặt, mặc bộ quần áo vải thô không phải đặc trưng của Thế tử phủ, điểm binh điểm tướng cuối cùng mang Cẩm Y ra ngoài, còn Ngọc Thực thì ở lại đối phó với những người khác.

“Trong phủ mua hàng, đều có chỉ định nơi mua, trên danh sách có ghi hết.” Cẩm Y nói: “Thông thường, giá của thương nhân cung cấp cho phủ Thế tử đều sẽ rẻ hơn một chút.”

Mỹ Ảnh gật đầu, chọn cửa hàng vải gần nhất: "Ta đã từng đến cửa hàng này. Tống quản gia đã mua tám tấm lụa Tường Vân ở đây ngày hôm qua. Trong sổ sách cũng có ghi."

“Ừm.” Cẩm Y gật đầu: “Cửa hàng vải này từ trước đến nay giá rẻ, chất lượng cũng tốt.”

Có rẻ không? Nàng nhớ trong sổ kế có ghi tám tấm lụa, tám lạng bạc. Một lạng bạc một tấm lụa, rẻ ở đâu chứ!

Bước vào cửa hàng vải quen thuộc này, chưởng quầy tỏ vẻ lịch sự: “Hai vị muốn mua gì?”



Mỹ Ảnh chỉ vào tấm lụa Tường Vân trên kệ: “Cái đó bao nhiêu một tấm?”

Chưởng quầy đưa tay lấy tấm lụa xuống, cẩn thận đặt trước mặt bọn họ nói: “Năm quan tiền, hàng vừa mới đến, hoa văn đẹp đẽ, màu sắc tươi sáng, thích hợp may quần áo mới cho quý nhân.”."

Năm quan tiền! Thẩm Mỹ Ảnh hít một hơi khí lạnh, một tấm lụa chỉ có năm quan tiền, tám tấm chỉ có bốn lạng, là ai được sai đến mua lụa, lại một lần lại có thể ăn được bốn lạng bạc?!

Nếu sớm biết sẽ có chuyện tốt như vậy, nàng lại làm Thế tử phi làm gì? Trở thành người mua hàng còn kiếm được nhiều tiền hơn không phải sao?

Cẩm Y sắc mặt có chút ngưng trọng, tiến lên trước nói: “Nếu Thế tử phủ muốn mua, Chưởng quầy có thể tính rẻ hơn một chút không?”

“Là Thế tử phủ sao?” Chưởng quầy giật mình, nhìn hai người một lượt: “Hôm qua, người của phủ Thế tử đã đến mua rồi, tám tấm lụa giá ba lạng tám quan tiền, không thể bớt thêm được nữa... Lợi nhuận của chúng ta ở đây ít ỏi, không lừa già dối trẻ".

Cẩm Y quay đầu lại, thấy rõ đôi mắt của chủ tử ngày càng sâu hơn.

Rời khỏi cửa hàng vải, Thẩm Mỹ Ảnh đi thẳng đến cửa hàng thịt, chợ rau, cuối cùng là đến Thủy Mặc Hiên bán giấy, bút và mực. Vừa đi xuống, hai người đang đứng trên đường, Cẩm Y nghe thấy chủ tử mình nói: "Cẩm Y, ta sai rồi, giờ quay về làm nha hoàn thu mua có phải đã muộn rồi không?"

Cẩm Y dở khóc dở cười lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên nô tỳ biết mua đồ qua nhiều cửa thế này. Rất nhiều đồ đạc trong phủ đều do người khác ký kết cả rồi, hơn nữa hầu hết những thương nhân đó đều có quan hệ gì đó với các chủ tử hậu viện. Thế tử gia vì thế trước giờ cứ luôn một mắt nhắm một mắt mở”

Kết quả là giá cả không những không thấp mà còn cao hơn rất nhiều. Món đồ giá nửa lượng bạc báo giá một lượng, ba văn tiền cải thì tính là mười văn, đúng là người trong Thế tử phủ đều ngốc hết rồi, lại quá nhiều tiền! Mỹ Ảnh rất ghét thứ được gọi là ngứa răng này, tuy rằng không phải là tiền của nàng, nhưng bị người hố như này, cứ như đào khoét vào thịt nàng, không chịu nổi!

“Đi, chúng ta lại đến cửa hàng đàn xem xem.” Mỹ Ảnh tức giận bước về phía trước, thứ đã mất thì không thể lấy lại được, nhưng nàng cũng không thể tiếp tục bị lợi dụng!

Nơi đầu ngõ, Tống Lương Dạ nhắm nửa mắt ngáp một cái, nhìn hai người đang đi ngang qua, chép miệng nói: “Các ngươi có thể bắt được nha hoàn lộ mặt, còn người che mặt giao cho ta. "

“Vâng.” Mấy người bên cạnh chắp tay trả lời rồi tản ra, ẩn nấp ở xung quanh.

Hai người đi trên đường hoàn toàn không biết nguy hiểm, Mỹ Ảnh vừa đi vừa tức giận nói: “Một món khó ăn như khổ qua thế mà cũng nói cho ta mười văn tiền một cân, nghĩ ta ngốc lắm phải không?”

Cẩm Y không khỏi cười nói: Chủ tử, khổ qua tuy rằng đắng, nhưng tác dụng thanh nhiệt ngày hè rất..."

Chưa kịp nói ra từ "tốt", miệng đã bị người bịt lại. Cẩm Y hốt hoảng, cảm thấy sau gáy đau nhức, cả thế giới trời đất quay cuồng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện