Hai nha hoàn ngơ ngác, nhìn vào phòng rồi lấy tay bịt miệng nàng lại.

Trời ạ, đã gả cho Thế tử gia rồi, sao có thể nói những lời như vậy! Không cần mạng nữa à? Mỹ Ảnh chớp mắt, mười phần vô tội nhìn bọn họ. Nàng còn chưa nói xong, kích động đến vậy làm gì?

Cẩm Y nghe động tĩnh trong phòng, xác định Thế tử đã ngủ say không có phản ứng gì mới thấp giọng nói: “Bây giờ Người đã là Thế tử phi, lời nói nên cẩn thận hơn một chút. Nhìn Vu thị là biết, phía sau có bao nhiêu người không hài lòng với Người, nếu cho người khác nắm cán, đối với Người sẽ bất lợi."

Gật gật đầu, Mỹ Ảnh nói: "Ta biết, ở đây không có người ngoài, bên trong người cũng đang ngủ rồi, cho nên ta chỉ đùa thôi."

Cẩm Y và Ngọc Thực sửng sốt, trong lòng đều mềm nhũn, Thế tử phi đã coi họ là người của mình rồi.

Trong phòng, Tống Lương Thần mở mắt, nhàn nhạt mỉm cười, xoay người tiếp tục nhắm mắt lại.

Mỹ Ảnh đứng ở cửa suy nghĩ một lúc rồi nói: “Để tránh rắc rối thêm, tốt nhất nên sắp xếp hết những việc mà Thế tử phi phải làm. Ngoài việc sắp xếp mua nguyên liệu, sắp xếp cho đầu bếp nấu ăn, sắp xếp chuyện thị tẩm, còn phải làm gì nữa?”

Cẩm Y suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai người ra ngoài mua đồ cũng là do Người sắp xếp, lại có quản gia sẽ mang đến hóa đơn chi tiêu hàng ngày, Người phải ghi vào sổ.”

“Ừ.” Mỹ Ảnh nói: “Sáng sớm ngày mai, các ngươi hãy mang người mua đồ đến cho ta xem xem.”

"Vâng, chủ tử hôm nay xin hãy nghỉ ngơi sớm một chút đi." Cẩm Y nói: "Trình đô đốc vẫn còn ở trong phủ, dự kiến ngày mai Ngài ấy sẽ ăn sáng trước khi rời đi, cũng cần Người đến tác lễ."

"Được." Mỹ Ảnh gật đầu, nàng thực sự mệt rồi, đóng cửa rồi xoay người lại, nhìn người đang tứ bề nồng mùi rượu trên giường, nghĩ nghĩ rồi liền đi đến trường kỷ mà ngủ.

Trình Bắc Vọng đang lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt! Khi mở mắt ra, Thế tử gia nhà họ Tống đang ngồi xổm trước giường, đôi mắt vô hồn nhìn hắn!

"Ngươi đang làm gì vậy?" Tim muốn nhảy cả ra ngoài, Trình Bắc Vọng dựa lưng vào giường, nhíu mày nhìn hắn: "Trời còn chưa sáng đâu!"

"Ngươi nói xem..." Tống Lương Thần do dự, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Ngươi nếu mất đi người mình thật lòng yêu sẽ cảm thấy thế nào?"

Trình Bắc Vọng nhướng mày, nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ sẽ đau không muốn sống, thời gian dài sẽ không phản ứng với ngoại giới, thậm chí còn có thể chết đi."

"Vậy, nếu như không có phản ứng như vậy thì sao?" Tống Lương Thần nghiêng đầu, trên mặt mang theo vẻ ngờ nghệch của trẻ con.

“Còn có thể vì sao?” Trình Bắc Vọng hừ lạnh: “Đó rõ là ngươi không thích đến vậy chứ sao nữa.”

"Không thể nào." Tống Lương Thần chau mày: "Ta biết rất rõ ràng, thực sự rất thích nàng ấy. Nhưng không biết vì sao, sau khi mất đi, tuy rằng trong lòng đau đớn, nhưng còn có thể ăn thịt, còn cảm thấy thịt rất ngon, còn có thể để ý những người bên cạnh".



Dừng một chút, hắn giơ tay xoa xoa lông mày: "Cái này không phải quá kỳ quái sao?"

Trình Bắc Vương trợn mắt, ôm gối ngồi dậy nói: “Ta không biết rõ ngươi đang nói đến ai, nhưng mà ta biết, người đó có thể là tự lừa dối mình.”

"Nói vậy là sao?"

Ánh mắt Trình Bắc Vọng trở nên xa xăm: "Ngươi còn nhớ di nương thứ chín của ta không?”

Tống Lương Thần: "..."

Di nương nhà hắn đều không có tên, họ được gọi bằng số, các khuôn mặt gần như giống nhau, hắn làm sao có thể nhớ được!

"Cho dù có nhớ hay không thì nàng ấy đã từng là một mỹ nữ nổi tiếng ở Yến. Mọi người gặp nàng ấy đều nói rằng ta và ngươi là những người duy nhất ở Yến này có thể cưới nàng ấy. Ta đã khởi tâm hiếu thắng, muốn tranh với ngươi nên đã đưa sính lễ đến trước."

"Sau khi cưới về rồi, ta cảm thấy bản thân rất thích nàng ấy, nàng cũng rất thích ta. Người khác cho rằng chúng ta rất hợp nhau, mỗi lần nhìn thấy đều tán dương một phen. Vì lý do này, ta thậm chí còn thích nàng hơn nữa, cảm thấy như với nàng là trời sinh một cặp."

Trình Bắc Vọng thở dài: “Thế nhưng có một ngày ta gặp được di nương thứ mười, thế mà lại còn cảm giác động tâm. Khi đó, ta mới hiểu ra, ta đối với Cửu di nương không phải là chân ái. Nếu thật sự thích thì sau này gặp bất kỳ ai, lòng sẽ đều không gợn sóng. Đôi khi người ta trầm mê vào một đoạn cảm tình, tự lừa dối bản thân rằng mình quan tâm và yêu sâu đậm đến nhường nào. Tuy nhiên, chỉ khi gặp một người mới, quay đầu nhìn lại có thể thấy rõ lúc đó, bản thân đã đạo đức giả đến mức nào.”

Tống Lương Thần sửng sốt, sắc mặt có chút khó coi.

Hắn có đạo đức giả không? Nếu trong lòng vẫn còn cảm giác động tâm, đối với một người nào đó, thì có phải là chân ái không?

“Ngươi nửa đêm không ngủ, chạy đến hỏi ta chuyện này làm gì?” Trình Bắc Vọng tò mò nhìn hắn: “Ngươi đã động tâm với ai rồi?”

Không phải là luôn thích Giang Tâm Nguyệt sao? Mặc dù hắn đã nghe nói về trò hề ngày đại hôn, biết rằng họ sẽ không bao giờ có thể ở bên nhau nữa, bất quá Tống Lương Thần đối với Giang Tâm Nguyệt tận tâm như thế nào khi họ ở bên nhau, hắn vẫn có thể nhìn thấy.

"Không có." Tống Lương Thần lau mặt nói: "Ta đã tiếp nhận chức vụ giám quân Tả quân, đột nhiên muốn ở quân doanh mấy ngày, bắt đầu từ ngày mai."

Trình Bắc Vọng ngơ ngác sờ trán hắn: "Ngươi điên rồi sao? Ngươi không muốn ngủ trên giường cao gối mềm, lại muốn đi quân doanh chịu khổ sao?"

"Ừ, làm quen trước một chút cũng tốt." Tống Lương Thần xoay người đi ra ngoài, nắm chặt nắm tay: "Quân doanh có rất nhiều chuyện, rất dễ dàng để người bình tĩnh lại."

Hắn thực sự cần phải bình tĩnh lại.

Rạng sáng, Mỹ Ảnh phân phó cho người ra ngoài mua sắm, sau đó vào bếp xem bữa sáng.

Tần đại trù miễn cưỡng nấu cháo loãng với một số rau trộn và ít dưa cải ở bên cạnh.

“Bữa sáng chỉ có thế này thôi à?” Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười hỏi.



Tần đại trù quay đầu lại, miễn cưỡng cúi đầu cười: “Trong bếp còn chưa có nguyên liệu khác.”

“Không có nguyên liệu, vẫn có thể nấu ngon một chút.” Mỹ Ảnh chỉ vào mấy con tôm nhỏ trong bát bên cạnh: “Đổ mấy thứ này vào cháo, sẽ ngon hơn nhiều.”

Tần đại trù thậm chí không thể cười được nữa, bất mãn bĩu môi nói: “Nếu Thế tử phi nếu như muốn làm, không bằng để Người nấu bữa sáng luôn?”

Trong lĩnh vực của mình bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ là điều khó chịu nhất, hơn nữa ngày hôm qua có một nha hoàn còn nói rằng Thế tử phi nấu ăn còn ngon hơn hắn, làm sao có thể chịu đựng được đây? Nàng ấy nếu đã có thể nấu ăn ngon vậy, không bằng để nàng nấu hết cả đi!

Mỹ Ảnh mỉm cười hiền lành: “Ta chỉ gợi ý vài điều thôi. Trong tay còn có những việc khác, tự nhiên không thể mọi chuyện đều làm hết được.”

Tần đại trù khẽ khịt mũi, quay người đi, đem bỏ ngoài tai, căn bản không thèm chạm vào mớ tôm trong bát bên cạnh.

Cẩm Y cau mày, đang định mắng mấy câu nhưng Mỹ Ảnh đã đưa tay ngăn lại, tiếp tục nhìn đi chỗ khác như không có chuyện gì.

“Không phải chỉ là một góa phụ thôi sao, còn muốn leo lên đầu lão tử tác oai tác quái?” Nhìn thấy nàng rời đi, Tần đại trù bất mãn tiếp tục lẩm bẩm: “Ta thấy trong phủ này không có nhiều người như nàng ta, vẫn nên là đoàn kết, đoàn kết, dạy cho nàng ta một bài học!"

Đầu bếp bên cạnh thì thầm: "Ngài muốn làm gì? Ta nghe nói có một số nha hoàn trong chủ viện cũng bất mãn với nàng ta. Chúng ta có nên liên thủ lại rồi tổng đình công không?"

"Đây là ý kiến hay!" Lương đại trù ném đi chiếc thìa: "Chúng ta cũng nên để Thế tử gia lắng nghe ý kiến của mọi người. Ôn chủ tử quản sự, béo bở hơn lại nhàn hạ, vị Thế tử phi này cái gì cũng đều không hiểu, mặt khác phúc lợi của chúng ta đều mất rồi, còn ai nguyện ý để làm việc nữa chứ?".

"Đúng vậy!" Bếp phó phụ hoạ, "Thôi nào, chúng ta đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ liên lạc với mấy nha hoàn ở chủ viện."

"Được!" Cởi bỏ tạp dề, Lương đại trù hừ mấy tiếng rồi rời khỏi phòng bếp.

Nha hoàn phụ việc bên cạnh ngẩng đầu im lặng, sau khi hai đầu bếp rời đi, suy nghĩ một chút rồi cầm váy rời khỏi phòng bếp.

"Nghe nói gì chưa? Trong bếp đang đình công rồi!" Bạch Thường hưng phấn chạy vào phòng, vẫy tay với những người khác: "Nhanh tới tham gia náo nhiệt đi, các nha hoàn của Nhiễu Lương Hiên cũng đình công rồi, đều nói Thế tử phi này sẽ tiếp quản sổ sách, trái cây mỗi buổi tối đều sẽ không còn phân phát nữa, chưa kể chi phí rất lớn, chúng ta lại thu được rất ít, cho nên đều sôi nổi yêu cầu Ôn chủ tử lần nữa chưởng quản hậu viện đi."

Tố Y nhướng mày: "Ùi ui, mới thượng vị, tưởng mình có bao nhiêu uy phong, thế nhưng lại xảy ra chuyện nhanh như vậy? Các chủ tử ở mấy nơi khác thế nào rồi?"

"Đêm qua, Thế tử phi đã chuốc say Thế tử, chiếm đoạt ân sủng của Vu thị, Vu thị bên đó cũng là vạn phần bất mãn. Bên phía Ninh chủ tử còn chưa thấy động tĩnh, phía Sư chủ tử vốn không có phản ứng gì, cũng sẽ không để ý. Nhưng mà bữa sáng đều chưa có, người trong bếp nói muốn cùng chúng ta đi bẩm báo với Thế tử.”

"Vậy còn chờ gì nữa? Đi thôi!" Tố Y phấn khích đứng dậy nói: " Thay vì lo lắng nàng báo thù, không bằng chúng ta nên ra tay trước, khiến nàng mất đi thực lực! Nàng ta ở Yến không có người thân gì cả. Một khi đã mất đi sức mạnh, còn không thể mặc người nhào nặn sao?

“Nói đúng lắm.” Các nha hoàn đang ngồi lần lượt đứng dậy, tốp năm tốp ba kéo nhau ra ngoài.

Hoán Sa cau mày lắng nghe một lúc lâu, sau đó đứng lên cùng bọn họ, suy nghĩ một chút, ra khỏi cửa liền lén lút rẽ sang một hướng khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện