“Nói thế nào?” Tống Lương Thần hơi nhướng mày: “Thẩm thị từ khi vào phủ đến nay, chưa từng đụng chạm gì đến Vương phi ".

Nước mắt của Giang Tâm Nguyệt càng rơi nhiều hơn, như thể muốn rơi hết nước mắt bản thân đang có, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn không chịu nói một lời.

Ôn Nhĩ Nhã do dự không nói, cuối cùng đứng sang một bên và im lặng. Gia lưu nàng ta lại chỉ để tránh bị nghi ngờ mà thôi, vậy tại sao nàng phải đâm vào mũi đao? (撞了刀口?). Thẩm Mỹ Ảnh có thủ đoạn của riêng mình, có thể tạo ra sự khác biệt lớn như vậy trong cuộc đời Gia chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nàng nên xem kỹ tình hình.

"Dì Giang." Tống Lương Thần bình tĩnh lại một lúc, sau đó nhìn người đang ở trên giường lần nữa mở miệng: "Vừa rồi nói sẽ đưa dì đi, cũng là trong lúc nóng giận nên nói không lựa lời. Ta đã từng nói sẽ nuôi dưỡng dì cả đời, thì tuyệt không nuốt lời. Nếu có ai khi dì, ta sẽ không tha cho người ấy. Nhưng cũng không phải chuyện gì to tát, dì có thể ngừng huyên náo với ta được không? ".

Đôi mắt khô khốc, Giang Tâm Nguyệt nhắm mắt lại, kiệt sức ngã xuống gối, vẫn như cũ phớt lờ hắn.

Tống Lương Thần có thể cảm giác được nàng thật sự rất đau lòng, đưa tay muốn an ủi, tay đưa sững lại ở không trung, đột nhiên thu hồi về.

"Xin lỗi."

Nghe được ba chữ này, Giang Tâm Nguyệt cong khóe môi lên.

"Nhĩ Nhã, gọi những người khác vào đi." Tống Lương Thần nhắm mắt lại nói.

Ôn Nhĩ Nhã gật đầu, đi ra mở cửa gọi người.

"Gia." Ninh Thuần Nhi cùng Vu thị bước vào, hành lễ xong, thận trọng nhìn về phía giường.

Giọng nói của Tống Lương Thần có chút khàn khàn: "Về phần Thẩm thị, ta đã khôi phục ngôi vị Thế tử phi cho nàng. Từ mai trở đi, Nhĩ Nhã mang toàn bộ chìa khóa, sổ sách của hậu viện chuyển giao cho nàng ấy, nhân tiện dạy nàng ấy cách quản sự ".

Ôn Nhĩ Nhã sửng sốt, nhưng Ninh Thuần Nhi lại không có chút ngạc nhiên, Vu thị ở bên cạnh cau mày, không khỏi nói: " Gia, Thế tử phi này, sao có thể vừa phế lại lập được?"

“Phế nàng là vì ta đã hiểu lầm nàng ấy có liên quan đến sai lầm ngày đại hôn.” Tống Lương Thần nói: “Tuy nhiên, khi ta đến phủ Yến vương một chuyến, Giang Ổn Sơn đã nói ra sự thật. Đó là chủ ý của hắn, phụ Vương ta là đồng loã, còn Thẩm thị hoàn toàn không liên quan.”

Cơ thể Giang Tâm Nguyệt khẽ run lên.

“Hơn nữa, nếu vị trí Thế tử phi bị bỏ trống, phụ Vương ta sẽ tận lực ép ta lập người khác. Nếu đã như vậy, không bằng là để Thẩm thị ngồi vị trí đó.”

Ninh Thuần Nhi gật đầu: “Suy xét của Gia cũng có lý, Thẩm thị cũng không quá xa lạ với mọi người, nàng nhất định có thể quản lý tốt trạch viện này. Tân hôn còn chưa lâu, nếu thật phế bỏ Thế tử phi, lời đồn bên ngoài chắc càng khó nghe hơn. Vì đại cuộc mà nghĩ, cũng là một quyết định đúng đắn. "

Vu thị cười nhẹ, liếc nhìn Ninh Thuần Nhi: "Ninh chủ tử tuổi còn trẻ, hiểu chuyện không ít, nói như vậy thì người khóc lóc là người không hiểu chuyện rồi."



"Thuần nhi không có ý này " Ninh Thuần Nhi ngẩng đầu nhìn Tống Lương Thần, cười nhạt nói: "Gia quyết định thế nào, Thuần Nhi sẽ tiếp nhận thế ấy, sẽ không có ý kiến gì khác."

Tống Lương Thần gật đầu, giữa mày đầy vẻ mệt mỏi: "Các người nếu đều giống như Thuần Nhi, ta liền yên tâm rồi."

Nói xong, lại quét mắt nhìn căn phòng một lượt: "Sao Tiểu Tiên không tới đây?"

"Gia không phải không biết, vị ở Dịch Thú Trai đó trầm mê vào mấy ván cờ, sẽ không nguyện ý đi đâu, lát nữa thiếp thân sẽ khiến người đến chuyển lời cho nàng là được". Ôn Nhĩ Nhã nói: "Ngài hôm nay hẳn là mệt rồi, ở chỗ Vương phi, hãy giao cho thiếp thân an ủi, Ngài tốt nhất nên quay về nghỉ ngơi sớm đi."

Tống Lương Thần mím môi, liếc nhìn người đang nằm trên giường.

Nàng lần này có vẻ quyết tâm, thực sự không còn chú ý đến hắn nữa.

"Cũng được." Tống Lương Thần đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Mọi người cũng sớm nên nghỉ ngơi đi."

Mọi người đứng dậy hành lễ, Tống Lương Thần cũng đứng dậy rời đi.

Một tiếng cười lạnh từ phía giường truyền đến, khiến Ninh Thuần Nhi run rẩy, nâng mắt nhìn sang Giang Tâm Nguyệt, người đang bất động, đột nhiên ngồi bật dậy.

Thế tử đã đi xa rồi, bây giờ nàng lại muốn làm gì đây? Ôn Nhĩ Nhã mím môi, đang định tiến tới an ủi vài tiếng thì nghe thấy người trên giường nói: "Các ngươi đều về cả đi, ta không muốn nghe thêm lời nào nữa, điều muốn hiểu thì sớm đã hiểu rồi, điều gì nên làm, bản thân ta tự biết."

Không biết giọng nàng có khàn hay không nhưng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh. Ninh Thuần Nhi rụt vai chạy ra ngoài trước. Ôn Nhĩ Nhã gật gật đầu, mang Vu thị cùng rút lui.

“Vương phi.” Xuyến Kim đứng ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Có tin tức nói, Vương gia đã giáng Người làm thị thiếp, nô tỳ cùng với Đới Ngân e rằng không thể tiếp tục ở lại đây hầu hạ Người nữa.”

"Không sao đâu, đều đi đi." Giang Tâm Nguyệt mỉm cười, đôi mắt sưng đỏ khó coi, nhưng đã sáng hơn rất nhiều: "Những thứ không phải của ta chung quy sẽ không thể giữ lại được, thị thiếp thì thị thiếp, cho dù có là thị thiếp, thì ta cũng nên trở về Vương phủ rồi.”

Xuyến Kim sửng sốt.

Tống Lương Thần không về Tương Tư Uyển, mà là đứng phát ngốc ở hoa viên. Gió đêm mát mẻ, thổi bay đi hết ý say nơi hắn, để khi tỉnh lại rồi, cảm thấy lòng càng thêm đớn đau hơn.

Thập niên lâu tiền Giang Tâm Nguyệt a, hắn nên làm gì đây? Không thể yêu, chẳng thể hận, không thể gần, chẳng thể xa. Ông trời muốn giao cho hắn một vấn đề khó khăn như vậy, ngoài việc tiếp tục thì hắn còn có thể làm gì? Nàng trách hắn, là trách hắn đối Thẩm Mỹ Ảnh đã động lòng, nhưng mà, hắn đại khái chỉ thưởng thức sự tốt đẹp của nàng ấy, nếu nói động lòng, thì vẫn còn chưa đến mức.

Còn chưa đâu...

"Chủ tử." Ngọc Thụ và Lâm Phong rốt cuộc cũng từ Vương phủ chạy về tới, vừa trở lại đã thấy Thế tử đang ngắm trăng trong hoa viên, trên mặt một màu sầu muộn.



Liếc nhau một cái, Lâm Phong tiến lên nói: "Vương gia mười phần hài lòng đối với sự việc hôm nay, sai chúng thuộc hạ trở về, mang lệnh bài giám quân của Tả quân cho Ngài".

Tống Lương Thần phục hồi tinh thần, liếc mắt nhìn sang tấm lệnh bài dày nặng trong tay Lâm Phong.

Giám quân Tả quân sao? Nhận lấy tấm thẻ, hắn bình tĩnh nói: "Biết rồi."

Lâm Phong nhướng mày, vị trí này khó có thể giành được, chủ tử thế mà một chút cũng không vui sao? Chuyện gì đã xảy ra rồi? "Ngọc Thụ, ta không ngủ được, chúng ta đi ra ao ở ngoại thành hái sen đi." Tống Lương Thần đột nhiên nói: "Ao sen nơi đó rất lớn, hẳn là có rất nhiều hoa sen, có thể chọn hái một ít đem về".

“…Đã muộn như vậy, chủ tử sao đột nhiên nghĩ tới việc hái hoa sen?” Ngọc Thụ lòng sao miệng vậy, nghĩ đến điều gì liền đó nói thẳng ra, “Muốn dỗ cho Giang thị vui sao?”

Giang Tâm Nguyệt yêu hoa sen nhất.

Tống Lương Thần mím môi, cất bước rời đi: "Đừng hỏi nhiều nữa, đi theo ta là được."

Ngọc Thụ gật đầu, Lâm Phong tự nhiên cũng đi theo, chỉ là vừa đi mấy bước, hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng: "Chủ tử, Thế tử phi đâu?"

"Nàng ấy say rượu rồi, đang ở Tương Tư Uyển."

Lâm Phong nhướng mày, ánh mắt rơi vào cổ tay chủ tử mình: "Vậy chiếc vòng tay này..."

"Ta đã mở nó."

Vậy mà nó có thể được mở ra? Lâm Phong dở khóc dở cười, nếu có thể mở ra, tại cớ làm sao liền đem chiếc áo thêu màu xanh hồ yêu thích nhất của hắn cũng cho cắt bỏ đi?

Chủ tử trưởng thành rồi, tâm tư của hắn cũng là càng ngày càng khó hiểu.

Sắc trời dần dần chuyển sáng, khi mặt trời mọc, Tống Lương Thần ôm đầy hoa sen trở về Thế tử phủ.

Xuyến Kim đang đứng ở cửa, nhìn thấy hắn, có chút kinh ngạc: "Thế tử sao lại ở bên ngoài?"

Tống Lương Thần nhướng mày, đây không phải điều hắn nên hỏi sao?

"Ngươi đang làm gì ở đây?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện