"Nói nhảm!" Phùng Đại Lực hừ lạnh một tiếng, xoay người vươn tay ở dưới vách đá, kéo hai người lên: "Ta tới cứu giá! Bằng không mỗi người các ngươi, đầu đều không còn nữa rồi!"
Mọi người nhìn kỹ hơn thì thấy được kéo lên là hai người tìm chết không thiết sống, chính là Thế tử và Thế tử phi!
Tống Lương Thần hít một hơi, vẫn còn bình tĩnh, nhưng Thẩm Mỹ Ảnh lại có chút ngây ngốc, ôm cánh tay Tống Lương Trần không buông, thân khẽ run lên.
"Không sao rồi." Hắn thở dài, nhẹ nhàng ôm người trong lòng: "Không phải ta đã giữ sợi dây cho ngươi trước khi thả xuống sao? Sao còn sợ hãi như vậy?"
Mỹ Ảnh run rẩy nói: "Nơi này cao như vậy, cho ta bám vào sợi dây có ích gì! Nếu ngươi dám tự mình xỏ một vòng dây vào chân mình thì sao không đeo cho ta một cái!"
Nàng vừa rồi bị treo lơ lửng trên vách đá đó! Kẻ vô liêm sỉ này còn bảo nàng đừng sợ, nếu có bản lĩnh thì hắn đừng dẫm lên vòng dây xem, xem hắn có sợ không.
Tống Lương Thần nhịn không được cười lớn, vẻ mặt cố gắng hết sức bình tĩnh.
Mỹ Ảnh siết hắn chặt thêm một chút, quay lại nhìn vách đá.
Một đám “sơn tặc”thành thật quỳ xuống, không ngẩng đầu lên.
Còn nói là sơn tặc thật, Yến vương cũng thật sự rất tàn nhẫn, ngay từ đầu đã bại lộ, cuối cùng lại ra tay lớn khiến bọn họ sợ đến mức suýt chút nữa nhảy xuống vực. May thay có người vừa hay lưu lại sợi dây gân bò ở đây.
Liếc nhìn Phùng Đại Lực một cách biết ơn, Mỹ Ảnh nói: "Đa tạ ngươi."
Phùng Đại Lực vẻ mặt chính trực nói: "Ở thời khắc mấu chốt, đó là trách nhiệm của thuộc hạ, Thế tử phi không cần nói đa tạ!"
Trong đám người có người thấp giọng lẩm bẩm: “E rằng hắn căn bản không phải cứu giá, mà chỉ là lúc rảnh rỗi đi hái thuốc, ở đây có nhân sâm…”
"Khụ khụ." Phùng Đại Lực ho khan vài tiếng, quay đầu vẻ mặt ngưng trọng nhìn bọn hắn, "Các ngươi còn dám nói nhiều nữa? Hết thảy quay về chờ bị trừng phạt đi!"
Vách đá vang lên tiếng kêu bi thương, Tống Lương Thần vỗ vỗ vào áo bào bụi bặm, cười khẽ: "Hôm nay mọi người đều làm rất tốt, vì sao phải bị trừng phạt? Ta tới vách đá này, vốn không phải để tìm cái chết, mà là vì có người nói Phùng đại ca thích hái thảo dược, nên tới đây thử vận may, không ngờ ngươi thực sự ở đó, nên mới khiến mọi người sốc như vậy”.
Mọi người sửng sốt, Phùng Đại Lực cũng có chút kinh ngạc: "Thế tử... là cố ý chạy qua bên này sao?"
“Chỉ là một canh bạc mà thôi.” Tống Lương Thần nói: “Ta không thể buông tay Thế tử phi, lại cũng không cam lòng bị bắt như thế này, cho nên chỉ có thể mạo hiểm, nếu vách đá không có dây thừng, ta có lẽ đã trói tay bị bắt.”
Thẩm Mỹ Ảnh kinh ngạc nhìn hắn.
Tống Lương Thần cười nói: "Các vị vì phụ Vương ta mà dốc sức, cũng thật vất vả. Vừa vặn ta muốn quay về Hoành Thành, chi bằng các vị cùng ta trở về, cũng tránh dọc đường gặp thêm phiền phức?"
"Không cần, không cần vậy." Phùng Đại Lực vội vàng xua tay: "Chỉ lưu lại mấy người hộ tống Thế tử, chúng thuộc hạ còn phải quay về phục mệnh."
Dưới chân núi truyền đến một thanh âm, mọi người quay đầu lại nhìn, thấy Cẩu Đản cùng viện binh đến, đếm thời gian, nếu không phải bọn hắn nhảy xuống vách núi, giờ phút này đã được cứu rồi.
Phùng Đại Lực nhìn Tống Lương Thần với ánh mắt ngưỡng mộ nhiều hơn một phần.
"Phục mệnh chỉ cần một người." Tống Lương Thần lấy ra lệnh bài đưa cho người lúc nãy nói muốn chặt tay Thế tử phi: "Ngươi đi phục mệnh đi, những người còn lại sẽ cùng ta trở về Hoành Thành. Tối nay chúng ta sẽ hảo hảo ăn thịt uống rượu, xem như ta hồi báo mọi người vì đã một phen khổ tâm".
Phùng Đại Lực không từ chối nữa, nhưng người được đưa lệnh bài lại tỏ ra khổ sở: "Thế tử, thuộc hạ sai rồi."
"Biết sai mà sửa đều là đại trượng phu." Tống Lương Thần cười nói: "ngươi đi phục mệnh đi, phi mã nhanh chóng trở về, nói không chừng còn kịp tham gia tửu yến."
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Người đó đáp lại, nhanh chóng quay người chạy đi!
Lúc này mới quá giữa trưa, một nhóm người xuống núi, trên đường có chút dè dặt, còn không ngờ đến Thế tử lại hoàn toàn không kiêu ngạo, nói chuyện cười đùa với họ, bầu không khí rất thoải mái.
“Nếu không phải hôm nay diễn xuất, đến lúc đưa ra quyết định sinh tử, Gia cũng sẽ không chặt tay Thế tử phi sao?” Thiết Ngưu cười hỏi một câu.
Tống Lương Thần nghiêm túc nói: "Muốn dựa vào việc hy sinh nữ nhân để bảo toàn bản thân, nam nhân như vậy cũng vô dụng thôi. Ta không thể làm giống như hoàng đế tiền triều được."
Ban chết cho nữ nhân của mình để được lòng ba quân, không cảm thấy quá hèn nhát sao? Sớm biết sẽ đến bước đó, sao không thu liễm từ đầu, để rồi lấy "Quân Vương bưng mặt không cứu được " làm kết cục.
Cẩu Đản ở bên cạnh tặc tặc lưỡi nói: "Thế tử cùng Thế tử phi thật sự cảm tình thâm sâu".
Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười, nhìn những người bên cạnh bằng khóe mắt. Không phải là một Thế tử gia ngông cuồng tự đại sao? Thế mà lại thực sự hoà nhập với các binh sĩ, mặc dù nụ cười không xuất phát từ tận đáy lòng nhưng cũng khiến người nhìn dễ chịu.
Rốt cuộc nàng đã đánh giá thấp hắn.
Một đường trở về Hoành Thành, vừa vào Thế tử phủ, Tống Lương Thần liền gọi quản gia tới: "Tới Đỗ Khang Lâu đặt bàn. Đêm nay ta muốn cùng với các tướng sĩ không say không về!"
Quản gia có chút kinh ngạc nhìn người bên ngoài, sau đó nhanh chóng nhận mệnh ra ngoài làm việc..
"Gia về đến rồi?" Ôn Nhĩ Nhã vừa lúc đi ngang qua cửa, nhìn thấy Tống Lương Thần, liền vội vàng đi tới, đang định thỉnh an thì nhìn thấy người hắn đang ôm trong tay.
Thẩm Mỹ Ảnh?!
Ôn Nhĩ Nhã khẽ biến sắc, chết lặng tại chỗ.
“Ta cùng Thế tử phi có chút việc ra ngoài, nàng cứ ở trong phủ.” Tống Lương Thần tâm tình tốt nói: “Chờ buổi tối trở về, còn có chuyện muốn cùng nàng nói.”
"...Vâng." Ôn Nhĩ Nhã cúi đầu, hành lễ một cách gượng gạo.
Tống Lương Thần dẫn Mỹ Ảnh về thay quần áo, một thân vải vóc rối tung, không còn có thể nhìn nữa.
Quần áo sau khi thay xong liền chạy vội đến Đỗ Khang Lâu, lúc ra khỏi phủ, Mỹ Ảnh thoáng chút sửng sốt, như thể đã nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ.
Nhìn kỹ lại, cửa phủ không một bóng người.
“Đi thôi.” Tống Lương Thần kéo nàng vào xe ngựa, Mỹ Ảnh ngoan ngoãn đi theo.
Giang Tâm Nguyệt đứng phía sau cổng lớn, mũi thấy đau nhức và nước mắt tuôn rơi. Nhìn thấy Lương Thần một mực nắm tay nữ nhân, mắt nhìn không thôi, nàng cảm giác khó chịu như bị kiến cắn.
"Xảy ra chuyện gì thế này? Không phải đã hưu rồi sao? Tại sao lại trở thành Thế tử phi?" Ôn Nhĩ Nhã cau mày nói: "Thời gian không quá hai ngày, Hồ Mị Tử không biết đã sử dụng loại yêu thuật gì?"
Giang Tâm Nguyệt quay lại, nhặt váy chạy về phía Hiếu Nghĩa viện, vừa chạy vừa khóc.
"Vương phi." Ôn Nhĩ Nhã hét lên và nhanh chóng đuổi theo.
Nàng khóc thật thương tâm, mắt và mũi đỏ bừng, ngồi bên bàn đá ở Hiếu Nghĩa viện, ủy khuất vô cùng nói: “Hắn đã yêu nữ nhân đó rồi, có phải không? Ôn Nhĩ Nhã nhẹ nhàng an ủi nàng: "Vương phi đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta không ai biết đã xảy ra chuyện gì."
"Hắn rõ ràng đã nói rằng sau khi biết được sự thật thì sẽ vì ta báo thù, hoặc để ả đi." Giang Tâm Nguyệt nghẹn ngào nức nở: "Ta đã đợi hắn hai ngày, nhưng điều ta nhận được là hắn nắm tay nữ nhân đó, gọi ả là Thế tử phi ”.
Ôn Nhĩ Nhã mím môi, nàng còn cảm thấy tức giận, huống chi là Giang Tâm Nguyệt. Vị trí Thế tử phi sao có thể giống trò đùa trẻ con như vậy, bị Gia bảo hưu thì hưu, bảo khôi phục thì khôi phục, không thể để cho những người đang chờ đợi bị lạnh sống lưng chớ?
"Đợi Gia đêm nay về tới, xem hắn nói gì đi, Người đừng lo lắng." vỗ nhẹ vào vai Giang Tâm Nguyệt, Ôn Nhĩ Nhã nói, "Cũng có khi là có hiểu lầm."
"Hắn về đến thậm chí không thèm nhìn ta một cái, là đưa ả đi rồi, còn có hiểu lầm gì chứ?!" Giang Tâm Nguyệt cay đắng ngước mắt lên: "Ta đã đợi hắn nhiều năm như vậy, đối với hắn một lòng một dạ, hắn còn nói rằng kiếp này chỉ yêu mỗi mình ta thôi, tại làm sao… tại làm sao lại thành ra thế này…”
Đối với nam nhân mà nói, ai có thể thực sự để tâm đến điều đó? Ôn Nhĩ Nhã thở dài, khi tình yêu sâu đậm, ai mà không hứa sẽ thiên trường địa cửu một đời một kiếp, ai thật tâm coi trọng thì người đó đau lòng, chẳng phải đó là điều lẽ ra phải hiểu từ lâu rồi sao?
Tuy nhiên, nàng sẽ chỉ an ủi Giang Tâm Nguyệt chứ không khai sáng. Nếu nàng ấy thực sự nghĩ thông rồi, thì ai sẽ là người ra mặt đây?
Thẩm Mỹ Ảnh tao nhã ngồi ở một bên ăn uống, Tống Lương Thần đã được rót hết ly rượu này đến ly rượu khác, đôi mắt sáng như sao đang mỉm cười, màu đen trên lông mày dường như đã nhòe đi, nhìn qua thực ra rất dễ chịu.
Không khỏi liếc nhìn vài lần, Thẩm Mỹ Ảnh cảm thấy, người này có thể có nhiều nữ nhân như vậy, cũng không chỉ dựa vào thân phận, mà khuôn mặt cũng có thể sử dụng.
“Nào, ly này kính Thế tử và Thế tử phi, vì dũng khí của ngươi hôm nay, cạn ly!” Thiết Ngưu cười híp mắt, tiến tới đưa hai ly rượu: “Thế tử phi có thể uống được không?”
Thẩm Mỹ Ảnh cười: “Ta không giỏi lắm…”
Tống Lương Thần đưa tay đỡ lấy cho nàng, nhét vào trong tay nàng, cười toe toét nói: “Hôm nay dự là không say không về. Nàng thân là Thế tử phi, đừng nghĩ trốn thoát!"
“Đúng vậy!” Mọi người cùng nhau reo hò.
Thẩm Mỹ Ảnh không còn cách nào khác, đành phải xắn tay áo lên rồi rót hết rượu vào tay áo, nàng giả vờ uống rồi đặt ly xuống.
Tống Lương Thần nheo mắt lại, đưa tay nâng cằm nàng, giơ tay áo lên che mặt, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Mỹ Ảnh sửng sốt, cau mày.
Rượu nóng chảy ra từ miệng hắn khiến nàng suýt nghẹt thở.
“Không có chuyện lừa gạt như vậy.” hắn cụp mắt xuống, nhìn nàng cười nói: “Thế tử phi cũng phải chịu trách nhiệm.”
Bên dưới là một mảng yên lặng, sau đó lại có tiếng la hét và đập bàn. Mỹ Ảnh đỏ mặt, buộc phải nuốt rượu, hơi có chút không vui nhìn hắn nói: “Thiếp thân không biết uống rượu.”
"Không sao đâu, nàng say rồi, ta sẽ cõng nàng về." Tống Lương Thần nói: "Dù sao chúng ta cũng không thể tách rời, ta sẽ không bỏ rơi nàng giữa đường."
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn có dùng miệng cho nàng ăn không? Nó có bẩn không? Mỹ Ảnh tức giận ngồi xuống, gắp miếng thịt nhét vào miệng.
Trong lòng có một ngọn lửa, cũng không biết phát đi đâu, đành ăn nhiều một chút.
Bữa tiệc vẫn đang diễn ra, sau Thiết Ngưu còn có không ít người đến kính rượu, lần này nàng đã thông minh rồi, trực tiếp mà uống, còn tốt hơn việc hắn lại đút cho nàng!
Trăng đã khuyết, trời đã tối, Thẩm Mỹ Ảnh đang đi trên đường với vẻ mặt hung dữ.
Tống Lương Thần bị nàng kéo đi, thấp giọng cười nói: "Có xe ngựa lại không ngồi, đi bộ để làm gì?"
"Để ta yên!" Những người say rượu luôn dũng cảm hơn. Mỹ Ảnh quay lại trừng mắt với hắn trước khi tiếp tục tiến về phía trước.
Tống Lương Thần cử động cổ tay, dùng một lực nhẹ kéo người về phía sau: Đang giận à?"
Thẩm Mỹ Ảnh nhe răng: “Ai thèm giận tên ngốc như ngươi, đồ động kinh!”
Mọi người nhìn kỹ hơn thì thấy được kéo lên là hai người tìm chết không thiết sống, chính là Thế tử và Thế tử phi!
Tống Lương Thần hít một hơi, vẫn còn bình tĩnh, nhưng Thẩm Mỹ Ảnh lại có chút ngây ngốc, ôm cánh tay Tống Lương Trần không buông, thân khẽ run lên.
"Không sao rồi." Hắn thở dài, nhẹ nhàng ôm người trong lòng: "Không phải ta đã giữ sợi dây cho ngươi trước khi thả xuống sao? Sao còn sợ hãi như vậy?"
Mỹ Ảnh run rẩy nói: "Nơi này cao như vậy, cho ta bám vào sợi dây có ích gì! Nếu ngươi dám tự mình xỏ một vòng dây vào chân mình thì sao không đeo cho ta một cái!"
Nàng vừa rồi bị treo lơ lửng trên vách đá đó! Kẻ vô liêm sỉ này còn bảo nàng đừng sợ, nếu có bản lĩnh thì hắn đừng dẫm lên vòng dây xem, xem hắn có sợ không.
Tống Lương Thần nhịn không được cười lớn, vẻ mặt cố gắng hết sức bình tĩnh.
Mỹ Ảnh siết hắn chặt thêm một chút, quay lại nhìn vách đá.
Một đám “sơn tặc”thành thật quỳ xuống, không ngẩng đầu lên.
Còn nói là sơn tặc thật, Yến vương cũng thật sự rất tàn nhẫn, ngay từ đầu đã bại lộ, cuối cùng lại ra tay lớn khiến bọn họ sợ đến mức suýt chút nữa nhảy xuống vực. May thay có người vừa hay lưu lại sợi dây gân bò ở đây.
Liếc nhìn Phùng Đại Lực một cách biết ơn, Mỹ Ảnh nói: "Đa tạ ngươi."
Phùng Đại Lực vẻ mặt chính trực nói: "Ở thời khắc mấu chốt, đó là trách nhiệm của thuộc hạ, Thế tử phi không cần nói đa tạ!"
Trong đám người có người thấp giọng lẩm bẩm: “E rằng hắn căn bản không phải cứu giá, mà chỉ là lúc rảnh rỗi đi hái thuốc, ở đây có nhân sâm…”
"Khụ khụ." Phùng Đại Lực ho khan vài tiếng, quay đầu vẻ mặt ngưng trọng nhìn bọn hắn, "Các ngươi còn dám nói nhiều nữa? Hết thảy quay về chờ bị trừng phạt đi!"
Vách đá vang lên tiếng kêu bi thương, Tống Lương Thần vỗ vỗ vào áo bào bụi bặm, cười khẽ: "Hôm nay mọi người đều làm rất tốt, vì sao phải bị trừng phạt? Ta tới vách đá này, vốn không phải để tìm cái chết, mà là vì có người nói Phùng đại ca thích hái thảo dược, nên tới đây thử vận may, không ngờ ngươi thực sự ở đó, nên mới khiến mọi người sốc như vậy”.
Mọi người sửng sốt, Phùng Đại Lực cũng có chút kinh ngạc: "Thế tử... là cố ý chạy qua bên này sao?"
“Chỉ là một canh bạc mà thôi.” Tống Lương Thần nói: “Ta không thể buông tay Thế tử phi, lại cũng không cam lòng bị bắt như thế này, cho nên chỉ có thể mạo hiểm, nếu vách đá không có dây thừng, ta có lẽ đã trói tay bị bắt.”
Thẩm Mỹ Ảnh kinh ngạc nhìn hắn.
Tống Lương Thần cười nói: "Các vị vì phụ Vương ta mà dốc sức, cũng thật vất vả. Vừa vặn ta muốn quay về Hoành Thành, chi bằng các vị cùng ta trở về, cũng tránh dọc đường gặp thêm phiền phức?"
"Không cần, không cần vậy." Phùng Đại Lực vội vàng xua tay: "Chỉ lưu lại mấy người hộ tống Thế tử, chúng thuộc hạ còn phải quay về phục mệnh."
Dưới chân núi truyền đến một thanh âm, mọi người quay đầu lại nhìn, thấy Cẩu Đản cùng viện binh đến, đếm thời gian, nếu không phải bọn hắn nhảy xuống vách núi, giờ phút này đã được cứu rồi.
Phùng Đại Lực nhìn Tống Lương Thần với ánh mắt ngưỡng mộ nhiều hơn một phần.
"Phục mệnh chỉ cần một người." Tống Lương Thần lấy ra lệnh bài đưa cho người lúc nãy nói muốn chặt tay Thế tử phi: "Ngươi đi phục mệnh đi, những người còn lại sẽ cùng ta trở về Hoành Thành. Tối nay chúng ta sẽ hảo hảo ăn thịt uống rượu, xem như ta hồi báo mọi người vì đã một phen khổ tâm".
Phùng Đại Lực không từ chối nữa, nhưng người được đưa lệnh bài lại tỏ ra khổ sở: "Thế tử, thuộc hạ sai rồi."
"Biết sai mà sửa đều là đại trượng phu." Tống Lương Thần cười nói: "ngươi đi phục mệnh đi, phi mã nhanh chóng trở về, nói không chừng còn kịp tham gia tửu yến."
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Người đó đáp lại, nhanh chóng quay người chạy đi!
Lúc này mới quá giữa trưa, một nhóm người xuống núi, trên đường có chút dè dặt, còn không ngờ đến Thế tử lại hoàn toàn không kiêu ngạo, nói chuyện cười đùa với họ, bầu không khí rất thoải mái.
“Nếu không phải hôm nay diễn xuất, đến lúc đưa ra quyết định sinh tử, Gia cũng sẽ không chặt tay Thế tử phi sao?” Thiết Ngưu cười hỏi một câu.
Tống Lương Thần nghiêm túc nói: "Muốn dựa vào việc hy sinh nữ nhân để bảo toàn bản thân, nam nhân như vậy cũng vô dụng thôi. Ta không thể làm giống như hoàng đế tiền triều được."
Ban chết cho nữ nhân của mình để được lòng ba quân, không cảm thấy quá hèn nhát sao? Sớm biết sẽ đến bước đó, sao không thu liễm từ đầu, để rồi lấy "Quân Vương bưng mặt không cứu được " làm kết cục.
Cẩu Đản ở bên cạnh tặc tặc lưỡi nói: "Thế tử cùng Thế tử phi thật sự cảm tình thâm sâu".
Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười, nhìn những người bên cạnh bằng khóe mắt. Không phải là một Thế tử gia ngông cuồng tự đại sao? Thế mà lại thực sự hoà nhập với các binh sĩ, mặc dù nụ cười không xuất phát từ tận đáy lòng nhưng cũng khiến người nhìn dễ chịu.
Rốt cuộc nàng đã đánh giá thấp hắn.
Một đường trở về Hoành Thành, vừa vào Thế tử phủ, Tống Lương Thần liền gọi quản gia tới: "Tới Đỗ Khang Lâu đặt bàn. Đêm nay ta muốn cùng với các tướng sĩ không say không về!"
Quản gia có chút kinh ngạc nhìn người bên ngoài, sau đó nhanh chóng nhận mệnh ra ngoài làm việc..
"Gia về đến rồi?" Ôn Nhĩ Nhã vừa lúc đi ngang qua cửa, nhìn thấy Tống Lương Thần, liền vội vàng đi tới, đang định thỉnh an thì nhìn thấy người hắn đang ôm trong tay.
Thẩm Mỹ Ảnh?!
Ôn Nhĩ Nhã khẽ biến sắc, chết lặng tại chỗ.
“Ta cùng Thế tử phi có chút việc ra ngoài, nàng cứ ở trong phủ.” Tống Lương Thần tâm tình tốt nói: “Chờ buổi tối trở về, còn có chuyện muốn cùng nàng nói.”
"...Vâng." Ôn Nhĩ Nhã cúi đầu, hành lễ một cách gượng gạo.
Tống Lương Thần dẫn Mỹ Ảnh về thay quần áo, một thân vải vóc rối tung, không còn có thể nhìn nữa.
Quần áo sau khi thay xong liền chạy vội đến Đỗ Khang Lâu, lúc ra khỏi phủ, Mỹ Ảnh thoáng chút sửng sốt, như thể đã nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ.
Nhìn kỹ lại, cửa phủ không một bóng người.
“Đi thôi.” Tống Lương Thần kéo nàng vào xe ngựa, Mỹ Ảnh ngoan ngoãn đi theo.
Giang Tâm Nguyệt đứng phía sau cổng lớn, mũi thấy đau nhức và nước mắt tuôn rơi. Nhìn thấy Lương Thần một mực nắm tay nữ nhân, mắt nhìn không thôi, nàng cảm giác khó chịu như bị kiến cắn.
"Xảy ra chuyện gì thế này? Không phải đã hưu rồi sao? Tại sao lại trở thành Thế tử phi?" Ôn Nhĩ Nhã cau mày nói: "Thời gian không quá hai ngày, Hồ Mị Tử không biết đã sử dụng loại yêu thuật gì?"
Giang Tâm Nguyệt quay lại, nhặt váy chạy về phía Hiếu Nghĩa viện, vừa chạy vừa khóc.
"Vương phi." Ôn Nhĩ Nhã hét lên và nhanh chóng đuổi theo.
Nàng khóc thật thương tâm, mắt và mũi đỏ bừng, ngồi bên bàn đá ở Hiếu Nghĩa viện, ủy khuất vô cùng nói: “Hắn đã yêu nữ nhân đó rồi, có phải không? Ôn Nhĩ Nhã nhẹ nhàng an ủi nàng: "Vương phi đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta không ai biết đã xảy ra chuyện gì."
"Hắn rõ ràng đã nói rằng sau khi biết được sự thật thì sẽ vì ta báo thù, hoặc để ả đi." Giang Tâm Nguyệt nghẹn ngào nức nở: "Ta đã đợi hắn hai ngày, nhưng điều ta nhận được là hắn nắm tay nữ nhân đó, gọi ả là Thế tử phi ”.
Ôn Nhĩ Nhã mím môi, nàng còn cảm thấy tức giận, huống chi là Giang Tâm Nguyệt. Vị trí Thế tử phi sao có thể giống trò đùa trẻ con như vậy, bị Gia bảo hưu thì hưu, bảo khôi phục thì khôi phục, không thể để cho những người đang chờ đợi bị lạnh sống lưng chớ?
"Đợi Gia đêm nay về tới, xem hắn nói gì đi, Người đừng lo lắng." vỗ nhẹ vào vai Giang Tâm Nguyệt, Ôn Nhĩ Nhã nói, "Cũng có khi là có hiểu lầm."
"Hắn về đến thậm chí không thèm nhìn ta một cái, là đưa ả đi rồi, còn có hiểu lầm gì chứ?!" Giang Tâm Nguyệt cay đắng ngước mắt lên: "Ta đã đợi hắn nhiều năm như vậy, đối với hắn một lòng một dạ, hắn còn nói rằng kiếp này chỉ yêu mỗi mình ta thôi, tại làm sao… tại làm sao lại thành ra thế này…”
Đối với nam nhân mà nói, ai có thể thực sự để tâm đến điều đó? Ôn Nhĩ Nhã thở dài, khi tình yêu sâu đậm, ai mà không hứa sẽ thiên trường địa cửu một đời một kiếp, ai thật tâm coi trọng thì người đó đau lòng, chẳng phải đó là điều lẽ ra phải hiểu từ lâu rồi sao?
Tuy nhiên, nàng sẽ chỉ an ủi Giang Tâm Nguyệt chứ không khai sáng. Nếu nàng ấy thực sự nghĩ thông rồi, thì ai sẽ là người ra mặt đây?
Thẩm Mỹ Ảnh tao nhã ngồi ở một bên ăn uống, Tống Lương Thần đã được rót hết ly rượu này đến ly rượu khác, đôi mắt sáng như sao đang mỉm cười, màu đen trên lông mày dường như đã nhòe đi, nhìn qua thực ra rất dễ chịu.
Không khỏi liếc nhìn vài lần, Thẩm Mỹ Ảnh cảm thấy, người này có thể có nhiều nữ nhân như vậy, cũng không chỉ dựa vào thân phận, mà khuôn mặt cũng có thể sử dụng.
“Nào, ly này kính Thế tử và Thế tử phi, vì dũng khí của ngươi hôm nay, cạn ly!” Thiết Ngưu cười híp mắt, tiến tới đưa hai ly rượu: “Thế tử phi có thể uống được không?”
Thẩm Mỹ Ảnh cười: “Ta không giỏi lắm…”
Tống Lương Thần đưa tay đỡ lấy cho nàng, nhét vào trong tay nàng, cười toe toét nói: “Hôm nay dự là không say không về. Nàng thân là Thế tử phi, đừng nghĩ trốn thoát!"
“Đúng vậy!” Mọi người cùng nhau reo hò.
Thẩm Mỹ Ảnh không còn cách nào khác, đành phải xắn tay áo lên rồi rót hết rượu vào tay áo, nàng giả vờ uống rồi đặt ly xuống.
Tống Lương Thần nheo mắt lại, đưa tay nâng cằm nàng, giơ tay áo lên che mặt, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Mỹ Ảnh sửng sốt, cau mày.
Rượu nóng chảy ra từ miệng hắn khiến nàng suýt nghẹt thở.
“Không có chuyện lừa gạt như vậy.” hắn cụp mắt xuống, nhìn nàng cười nói: “Thế tử phi cũng phải chịu trách nhiệm.”
Bên dưới là một mảng yên lặng, sau đó lại có tiếng la hét và đập bàn. Mỹ Ảnh đỏ mặt, buộc phải nuốt rượu, hơi có chút không vui nhìn hắn nói: “Thiếp thân không biết uống rượu.”
"Không sao đâu, nàng say rồi, ta sẽ cõng nàng về." Tống Lương Thần nói: "Dù sao chúng ta cũng không thể tách rời, ta sẽ không bỏ rơi nàng giữa đường."
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn có dùng miệng cho nàng ăn không? Nó có bẩn không? Mỹ Ảnh tức giận ngồi xuống, gắp miếng thịt nhét vào miệng.
Trong lòng có một ngọn lửa, cũng không biết phát đi đâu, đành ăn nhiều một chút.
Bữa tiệc vẫn đang diễn ra, sau Thiết Ngưu còn có không ít người đến kính rượu, lần này nàng đã thông minh rồi, trực tiếp mà uống, còn tốt hơn việc hắn lại đút cho nàng!
Trăng đã khuyết, trời đã tối, Thẩm Mỹ Ảnh đang đi trên đường với vẻ mặt hung dữ.
Tống Lương Thần bị nàng kéo đi, thấp giọng cười nói: "Có xe ngựa lại không ngồi, đi bộ để làm gì?"
"Để ta yên!" Những người say rượu luôn dũng cảm hơn. Mỹ Ảnh quay lại trừng mắt với hắn trước khi tiếp tục tiến về phía trước.
Tống Lương Thần cử động cổ tay, dùng một lực nhẹ kéo người về phía sau: Đang giận à?"
Thẩm Mỹ Ảnh nhe răng: “Ai thèm giận tên ngốc như ngươi, đồ động kinh!”
Danh sách chương