Hôm qua? Chẳng phải là ngày tám tháng chín sao? Thẩm Mỹ Ảnh tò mò nhìn Ngọc Thực: “Có gì đặc biệt?”
"Ở nước Yến của chúng ta, có một người chuyên xem thiên tượng, mọi người đều gọi ông ta là Tinh tú lão nhân." Ngọc Thực nói: "Yến vương gia tin tưởng vào ông ta nhất. Tinh tú lão nhân đã nói rằng ngày tám tháng chín năm nay, là mười năm mới có một ngày tốt như vậy, nếu như đón được chính thất về nhà có thể đảm bảo sự thịnh vượng cho gia tộc qua nhiều thế hệ, vừa đúng Thế tử muốn cưới Giang gia cô nương, còn Vương gia muốn đón cô nương Hứa gia, vậy nên mới cùng tổ chức, lễ vật cũng như nhau, đó gọi là song hỉ lâm môn.”
Thẩm Mỹ Ảnh nhướng mày, lời này nghe có vẻ thần bí. Không nói gì nhiều, chuyện hai cha con đồng thời cưới vợ, lại nhầm tân nương, chuyện này nếu truyền ra, mặt mũi Yến vương không biết sẽ để ở đâu? Nàng đại khái cũng rõ hoàn cảnh của mình, trước mắt nàng đã là phu thê với Thế tử, đương nhiên tên đó rất hận nàng, đoán rằng đang nóng lòng muốn hưu bỏ nàng đi. Còn Yến vương thì sao? Nàng đã là người của Thế tử, đương nhiên sẽ không còn đường trở về.
Nói cách khác, nàng đang ở trong tình thế mà cả hai bên đều không mong muốn. Nhưng Cải Trắng Nhỏ thì ngược lại, nhìn bộ dạng của nàng ta, nhất định đã là người Yến vương rồi. Nhưng Thế tử hiển nhiên vẫn niệm niệm không quên, không muốn buông tay.
Than ôi, một tiểu góa phụ đáng thương như nàng, vừa thoát ra khỏi hang cọp, lại rầm một tiếng đâm vào hố lửa.
Vẫn là dò từng bước một mà đi.
Phủ Thế tử cách Yến Vương phủ tương đối xa, một cái ở Hoành Thành, một cái ở Quán Thành, đi xe ngựa phải mất một canh rưỡi giờ.
Trong suốt một canh rưỡi đó, Ngọc Thực và Cẩm Y mắt chữ a mồm chữ o nhìn Thẩm Mỹ Ảnh ăn hai đĩa điểm tâm rồi cuối cùng là thư giãn trên xe ngựa.
Nếu lúc đầu nói là không biết thì không sợ, vậy tại sao bây giờ biết rõ tình hình lại thoải mái như vậy? Cẩm Y và Ngọc Thực nhìn nhau, không khỏi lẩm bẩm trong lòng.
Đã đến Yến Vương phủ.
Tống Lương Thần xuống xe, cẩn thận bế Giang Tâm Nguyệt xuống cùng.
"Ta không muốn..." Giang Tâm Nguyệt lắc đầu dữ dội, nắm lấy vạt áo hắn và nói, "Ta không muốn quay lại đây, Lương Thần, ta không muốn!"
Trong mắt nàng tràn đầy sợ hãi, nước mắt rơi xuống như mưa, Tống Lương Thần nhìn thấy cảnh này trong lòng lập tức mềm ra, đặt nàng ta lên trục xe, nhẹ nhàng nói: “Nếu nàng không đi cùng ta thì làm sao có thể nói rõ ràng mọi chuyện với phụ vương?”
Giang Tâm Nguyệt vừa khóc vừa lắc đầu, cuộn tròn người lại, run rẩy nói: "Ta không muốn nghĩ về những chuyện đã xảy ra tối qua, và ta cũng không muốn quay lại nơi này! Lương Thần, làm ơn, hãy đưa ta đi đi!"
Tống Lương Thần lòng đau như cắt, nghĩ đến những chuyện tối qua có thể xảy ra với Tâm Nguyệt, cơn giận của hắn thẳng nộ khí ngút trời, một phát đấm vào xe ngựa bên cạnh.
"Bùm", một âm thanh nghèn nghẹt vang lên, Thẩm Mỹ Ảnh vừa mới xuống xe sợ hãi suýt chút nữa trượt chân.
Tống Lương Thần quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Mỹ Ảnh, hắn càng nghiến răng nghiến lợi, trên khuôn mặt tuấn tú không chút che giấu hiện lên sự chán ghét.
Nữ nhân chết tiệt này!
Thẩm Mỹ Ảnh nhún vai, dũng cảm đi đến bên cạnh hắn. Phía trước là Yến Vương phủ, đương nhiên nàng một mình đi vào là chuyện không thể, chỉ có thể chờ vị chủ tử trước mặt lên tiếng.
"Lâm Phong, chăm sóc Tâm Nguyệt thật tốt." Tống Lương Thần nắm lấy cổ tay Thẩm Mỹ Ảnh, khiến nàng loạng choạng: "Ta đưa nàng ta vào thôi."
"Vâng." Tên tùy tùng mặc áo xanh bên cạnh đáp lại.
Cứ như vậy, Thẩm Mị Ảnh bị hắn lôi đi, loạng choạng vào trong Yến vương phủ. Trong phủ bầu không khí xem ra cũng không tốt lắm, nha hoàn nhìn thấy bọn họ liền quỳ xuống, trực tiếp chào hỏi: "Thế tử gia, Vương gia đang ở sảnh đường đợi Ngài. "
Tống Lương Thần xụ mặt, khi đi tới phòng khách, hắn không thương tiếc ném Thẩm Mỹ Ảnh vào trong.
Chiếc váy quá dài khiến nàng vấp ngã, với kỹ năng vũ đạo lâu năm, phản ứng đầu tiên của Thẩm Mỹ Ảnh là nhào lộn và tiếp đất vững vàng!
Viền váy tung bay khiến ba người trong sảnh đường giật mình.
Tống Lương Thần cũng dừng lại, có lẽ là vì hắn không ngờ nàng lại phản ứng nhanh như vậy. Nhưng điều này cũng không có gì bất thường, hắn quay người đóng sầm cửa lại, ngước mắt nhìn Yến vương đang ngồi trên ghế chủ, cũng chính là cha hắn Tống Thế Vinh.
“Phụ vương có thể giải thích được không?” Hắn nói, ngữ khí không một chút khách sáo:“Sao goá phụ này lại ở trên giường của ta?”
Yến vương sắc mặt ngưng trọng, nghe xong đứng dậy, so với Tống Lương Thần còn kích động hơn: "Ngươi hỏi bổn Vương, vậy bổn Vương đi hỏi ai đây? Đường đường là Vương phi, lại biến thành con gái người gác cổng, chuyện như vậy bổn Vương biết giấu mặt vào đâu?!"
Tống Lương Thần nhất thời bị mắng đến quên mất phải nói gì, cau mày nhìn cha mình.
Yến Vương tức giận nói tiếp: "Cũng không biết ai đã làm điều đó. Hai tân nương tử, một người đội khăn long phượng trình tường, người còn lại đội khăn uyên ương thành đôi. Điều này làm sao có thể nhầm lẫn được? Đợi đến khi bổn Vương tìm ra ai đã làm việc đó, nhất định hắn phải trả giá bằng mạng sống của mình!"
Thẩm Mỹ Ảnh rụt cổ lại, biết được quả nhiên cha nào con nấy, Yến vương này lúc hung hãn với Thế tử thật sự giống nhau.
Hai cha con đều tức giận như thế, vậy chuyện này phải trách ai đây?
Đang suy nghĩ vấn đề này, Thẩm Mỹ Ảnh cảm thấy có hai ánh mắt độc như kim đang chỉa vào nàng.
Không phải xui xẻo vậy chứ? Thẩm Mỹ Ảnh cười khô khan.
"Nếu Phụ vương đã không biết chuyện này, vậy hơn phân nửa nàng ta chính là kẻ gây ra rắc rối." Tống Lương Thần híp mắt nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, rồi lại nhìn phụ Vương mình.
Yến Vương từ trước đến nay là một người giả thần giả quỷ, Tống Lương Thần không biết ánh mắt tức giận này là thật hay giả, hắn cũng không rõ việc tráo đổi tân nương có liên quan đến Yến vương hay là do nữ nhân này chủ ý. Rốt cuộc, phụ vương hắn đã phản đối hắn cưới Tâm Nguyệt và đã phản đối điều đó suốt năm năm rồi.
Nhưng Yến vương một chút sơ hở cũng không để lộ ra, nói cách khác, phần lớn khả năng là nữ nhân này tự mình chủ ý!
Vào ngày đại hỉ, Phủ Vương Yến đã chọn quán trọ Hữu Duyên làm nơi ở tạm thời cho hai tân nương, bởi vì Thẩm Mỹ Ảnh phải gả xa và Giang Tâm Nguyệt sống ở chỗ của hạ nhân nên họ được phép tạm thời nghỉ ngơi trong quán trọ và định làm nơi để xuất giá.
Giang Tâm Nguyệt dùng khăn trùm đầu Uyên ương, trong khi Thẩm Mỹ Ảnh sử dụng khăn trùm đầu Long phụng. Hỉ bà không nhận người, nhưng bà nhận khăn trùm đầu. Đón người lên đúng kiệu, rốt cuộc làm sao sai lầm được?
Trong hoàn cảnh bình thường thì không có gì sai trái, nhưng nếu ai đó cố tình nhân cơ hội tráo đổi khăn trùm đầu, hoán đổi tân nương thì sẽ dẫn đến tình trạng như hiện tại!
Tân nương hoán đổi, chính là Yến vương cùng hắn mất mặt, Giang Tâm Nguyệt bị hủy hoại cả đời, người duy nhất không bị tổn hại, ngược lại còn có lợi ích, chính là nàng, Thẩm Mỹ Ảnh!
Vậy người đổi khăn trùm đầu ngoài nàng ra còn ai nữa chứ?!
Trong lòng Tống Lương Thần tức giận sôi lên, hắn nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, trầm giọng hỏi Yến vương: “Đối phó với nữ nhân lòng dạ rắn rết này, phụ vương định xử lý như thế nào?”
Yến vương cau mày, nhìn Thẩm Mỹ Ảnh nói: "Ngươi ngẩng đầu lên!"
Là phúc không phải hoạ, là hoạ không tránh khỏi, Thẩm Mỹ Ảnh hít một hơi thật sâu, nín thở cho đến khi mặt đỏ bừng, nàng ngẩng đầu lên với đôi mắt ngấn lệ.
Yến Vương giật mình, đầu tiên là ngạc nhiên trước khuôn mặt này, sau đó..
Ông cau mày vì vết sẹo trên mặt nàng. Nữ nhân này trông rất xinh đẹp, nhưng khuôn mặt lại bị biến dạng, giống như một món đồ sứ cổ đẹp đẽ bị vỡ, lại rớt giá rồi.
"Ngươi có gì muốn nói?" Yến Vương hỏi.
Thẩm Mỹ Ảnh vẻ mặt đáng thương, nghẹn ngào nói: “Vương gia, nô tỳ thật đúng là oan uổng! Ta chân ướt chân ráo đến đây, căn bản không quen thuộc nơi này, thậm chí dọc đường còn hôn mê, cũng không có tỉnh lại, làm sao ta có thể gây rắc rối, tráo đổi thân phận với Giang cô nương?".
Đúng vậy, vấn đề lớn nhất ở đây là nàng đã hôn mê suốt chặng đường, hoàn toàn không thể cử động được. Còn Giang Tâm Nguyệt thì sao? Không thể nào nàng ta lại đứng ngốc cho người ta tráo khăn trùm đầu của mình phải không?
Thẩm Mỹ Ảnh cũng có chút khó hiểu.
"Làm sao ngươi lại hôn mê bất tỉnh?" Yến Vương có chút không thể tin hỏi.
Thẩm Mỹ Ảnh mím môi nói: "Trượng phu của nô tỳ trong đêm tân hôn vào nửa năm trước đã không cẩn thận rơi xuống nước chết đuối. Nô tỳ đã nghĩ đến việc thủ tiết cho chàng. Tuy nhiên, lão thái thái Hứa gia lại có ý để cho nô tỳ tái giá, sợ nô tỳ bất tuân nên cả lộ trình liền cho nô tỳ ăn mê dược, đến tận đêm động phòng hoa chúc, nô tỳ mới tỉnh dậy.”
Có chuyện như vậy sao? Hai trắc phi ngồi một bên liếc nhìn nhau, ánh mắt nhìn Thẩm Mỹ Ảnh bỗng nhiên ôn hoà hơn ít nhiều.
Ra là nàng bị ép tái giá, trượng phu còn đã chết trước trước đêm động phòng, vẫn còn là một thân xử nữ. Nói như vậy, cũng không phải là một sự xúc phạm đến Thế tử gia.
Yến vương trầm mặc, ánh mắt có chút cổ quái, có lẽ là bởi vì không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Tống Lương Thần thâm trầm nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, ánh mắt đanh thép, tưởng như muốn xuyên qua nàng.
Tuy nhiên, Thẩm Mỹ Ảnh không hề nói dối, ánh mắt nàng đầy thành thật, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn trong nước mắt, nàng thậm chí còn đáng thương hơn cả Giang Tâm Nguyệt.
Tống Lương Thần lại nghi hoặc, không phải nàng làm, cũng không phải Yến vương, vậy là ai làm chứ? Chẳng lẽ là tự thân Tâm Nguyệt làm? Thật hài hước làm sao! Một trong hai người đang ở trước mặt hắn, chắc chắn có một người đang nói dối!
“Mặt ngươi là bị làm sao?” Ngồi ở phía bên trái, trắc phi Mạnh thị không khỏi nhẹ giọng nói: “Thật đáng tiếc, ngươi có dung mạo đoan chính như vậy.”
Thẩm Mỹ Ảnh đưa tay sờ lên, vết thương trên mặt đã khô, nàng vẫn còn cảm nhận được chút vết tích, nhưng máu đã không còn chảy nữa.
“Đây là khi ở phủ Thế tử, là Giang cô nương đã rạch.” Nàng nói: “Cho nên nô tỳ mới đẩy nàng ra, lại khiến Thế tử khó chịu.”
"Ngươi nói nhảm!" Tống Lương Thần nheo mắt lại: "Tâm Nguyệt sẽ không ác độc như vậy, chỉ e là ngươi sợ tội, muốn lấy lui làm tiến đúng không?"
Thẩm Mỹ Ảnh âm thầm trợn mắt, nhưng trên mặt lại tràn đầy bất bình: "Có bao nhiêu đôi mắt chứng kiến, ta làm sao có thể ngu ngốc đến mức đổ oan cho nàng ấy? Dung mạo đối với nữ tử quan trọng như vậy, Thế tử lại cho rằng ta đang lấy lui tiến sao?"
Tống Lương Thần im lặng, cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: "Là bởi vì ngươi đã hủy hoại cuộc đời nàng ấy, cho nên nàng ấy mới xuống tay tàn nhẫn với ngươi như vậy."
Được rồi, dù sao Cải Trắng Nhỏ làm gì cũng có đạo lý, nàng cũng không muốn tranh cãi với hắn nữa, chỉ bình tĩnh nhắc lại: “Thế tử, ta không phải người hủy hoại cuộc đời nàng ấy, việc nhầm lẫn tân nương cũng không can hệ gì với ta ".
Tống Lương Thần cười lạnh, đang định mở miệng thì nghe Yến vương nói: "Được, chuyện này bổn vương sẽ điều tra cẩn thận, trước tiên là phải xử lý hiện tại nên làm thế nào."
Sai lầm đã xảy ra, truy cứu nó là một chuyện, tìm ra giải pháp là điều quan trọng nhất lúc này.
Tống Lương Thần mím môi, kìm nén cơn tức giận, nhìn Yến vương nói: "Nhi thần muốn hưu bỏ nữ nhân này, lại lần nữa đón Tâm Nguyệt vào cửa."
"Ở nước Yến của chúng ta, có một người chuyên xem thiên tượng, mọi người đều gọi ông ta là Tinh tú lão nhân." Ngọc Thực nói: "Yến vương gia tin tưởng vào ông ta nhất. Tinh tú lão nhân đã nói rằng ngày tám tháng chín năm nay, là mười năm mới có một ngày tốt như vậy, nếu như đón được chính thất về nhà có thể đảm bảo sự thịnh vượng cho gia tộc qua nhiều thế hệ, vừa đúng Thế tử muốn cưới Giang gia cô nương, còn Vương gia muốn đón cô nương Hứa gia, vậy nên mới cùng tổ chức, lễ vật cũng như nhau, đó gọi là song hỉ lâm môn.”
Thẩm Mỹ Ảnh nhướng mày, lời này nghe có vẻ thần bí. Không nói gì nhiều, chuyện hai cha con đồng thời cưới vợ, lại nhầm tân nương, chuyện này nếu truyền ra, mặt mũi Yến vương không biết sẽ để ở đâu? Nàng đại khái cũng rõ hoàn cảnh của mình, trước mắt nàng đã là phu thê với Thế tử, đương nhiên tên đó rất hận nàng, đoán rằng đang nóng lòng muốn hưu bỏ nàng đi. Còn Yến vương thì sao? Nàng đã là người của Thế tử, đương nhiên sẽ không còn đường trở về.
Nói cách khác, nàng đang ở trong tình thế mà cả hai bên đều không mong muốn. Nhưng Cải Trắng Nhỏ thì ngược lại, nhìn bộ dạng của nàng ta, nhất định đã là người Yến vương rồi. Nhưng Thế tử hiển nhiên vẫn niệm niệm không quên, không muốn buông tay.
Than ôi, một tiểu góa phụ đáng thương như nàng, vừa thoát ra khỏi hang cọp, lại rầm một tiếng đâm vào hố lửa.
Vẫn là dò từng bước một mà đi.
Phủ Thế tử cách Yến Vương phủ tương đối xa, một cái ở Hoành Thành, một cái ở Quán Thành, đi xe ngựa phải mất một canh rưỡi giờ.
Trong suốt một canh rưỡi đó, Ngọc Thực và Cẩm Y mắt chữ a mồm chữ o nhìn Thẩm Mỹ Ảnh ăn hai đĩa điểm tâm rồi cuối cùng là thư giãn trên xe ngựa.
Nếu lúc đầu nói là không biết thì không sợ, vậy tại sao bây giờ biết rõ tình hình lại thoải mái như vậy? Cẩm Y và Ngọc Thực nhìn nhau, không khỏi lẩm bẩm trong lòng.
Đã đến Yến Vương phủ.
Tống Lương Thần xuống xe, cẩn thận bế Giang Tâm Nguyệt xuống cùng.
"Ta không muốn..." Giang Tâm Nguyệt lắc đầu dữ dội, nắm lấy vạt áo hắn và nói, "Ta không muốn quay lại đây, Lương Thần, ta không muốn!"
Trong mắt nàng tràn đầy sợ hãi, nước mắt rơi xuống như mưa, Tống Lương Thần nhìn thấy cảnh này trong lòng lập tức mềm ra, đặt nàng ta lên trục xe, nhẹ nhàng nói: “Nếu nàng không đi cùng ta thì làm sao có thể nói rõ ràng mọi chuyện với phụ vương?”
Giang Tâm Nguyệt vừa khóc vừa lắc đầu, cuộn tròn người lại, run rẩy nói: "Ta không muốn nghĩ về những chuyện đã xảy ra tối qua, và ta cũng không muốn quay lại nơi này! Lương Thần, làm ơn, hãy đưa ta đi đi!"
Tống Lương Thần lòng đau như cắt, nghĩ đến những chuyện tối qua có thể xảy ra với Tâm Nguyệt, cơn giận của hắn thẳng nộ khí ngút trời, một phát đấm vào xe ngựa bên cạnh.
"Bùm", một âm thanh nghèn nghẹt vang lên, Thẩm Mỹ Ảnh vừa mới xuống xe sợ hãi suýt chút nữa trượt chân.
Tống Lương Thần quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Mỹ Ảnh, hắn càng nghiến răng nghiến lợi, trên khuôn mặt tuấn tú không chút che giấu hiện lên sự chán ghét.
Nữ nhân chết tiệt này!
Thẩm Mỹ Ảnh nhún vai, dũng cảm đi đến bên cạnh hắn. Phía trước là Yến Vương phủ, đương nhiên nàng một mình đi vào là chuyện không thể, chỉ có thể chờ vị chủ tử trước mặt lên tiếng.
"Lâm Phong, chăm sóc Tâm Nguyệt thật tốt." Tống Lương Thần nắm lấy cổ tay Thẩm Mỹ Ảnh, khiến nàng loạng choạng: "Ta đưa nàng ta vào thôi."
"Vâng." Tên tùy tùng mặc áo xanh bên cạnh đáp lại.
Cứ như vậy, Thẩm Mị Ảnh bị hắn lôi đi, loạng choạng vào trong Yến vương phủ. Trong phủ bầu không khí xem ra cũng không tốt lắm, nha hoàn nhìn thấy bọn họ liền quỳ xuống, trực tiếp chào hỏi: "Thế tử gia, Vương gia đang ở sảnh đường đợi Ngài. "
Tống Lương Thần xụ mặt, khi đi tới phòng khách, hắn không thương tiếc ném Thẩm Mỹ Ảnh vào trong.
Chiếc váy quá dài khiến nàng vấp ngã, với kỹ năng vũ đạo lâu năm, phản ứng đầu tiên của Thẩm Mỹ Ảnh là nhào lộn và tiếp đất vững vàng!
Viền váy tung bay khiến ba người trong sảnh đường giật mình.
Tống Lương Thần cũng dừng lại, có lẽ là vì hắn không ngờ nàng lại phản ứng nhanh như vậy. Nhưng điều này cũng không có gì bất thường, hắn quay người đóng sầm cửa lại, ngước mắt nhìn Yến vương đang ngồi trên ghế chủ, cũng chính là cha hắn Tống Thế Vinh.
“Phụ vương có thể giải thích được không?” Hắn nói, ngữ khí không một chút khách sáo:“Sao goá phụ này lại ở trên giường của ta?”
Yến vương sắc mặt ngưng trọng, nghe xong đứng dậy, so với Tống Lương Thần còn kích động hơn: "Ngươi hỏi bổn Vương, vậy bổn Vương đi hỏi ai đây? Đường đường là Vương phi, lại biến thành con gái người gác cổng, chuyện như vậy bổn Vương biết giấu mặt vào đâu?!"
Tống Lương Thần nhất thời bị mắng đến quên mất phải nói gì, cau mày nhìn cha mình.
Yến Vương tức giận nói tiếp: "Cũng không biết ai đã làm điều đó. Hai tân nương tử, một người đội khăn long phượng trình tường, người còn lại đội khăn uyên ương thành đôi. Điều này làm sao có thể nhầm lẫn được? Đợi đến khi bổn Vương tìm ra ai đã làm việc đó, nhất định hắn phải trả giá bằng mạng sống của mình!"
Thẩm Mỹ Ảnh rụt cổ lại, biết được quả nhiên cha nào con nấy, Yến vương này lúc hung hãn với Thế tử thật sự giống nhau.
Hai cha con đều tức giận như thế, vậy chuyện này phải trách ai đây?
Đang suy nghĩ vấn đề này, Thẩm Mỹ Ảnh cảm thấy có hai ánh mắt độc như kim đang chỉa vào nàng.
Không phải xui xẻo vậy chứ? Thẩm Mỹ Ảnh cười khô khan.
"Nếu Phụ vương đã không biết chuyện này, vậy hơn phân nửa nàng ta chính là kẻ gây ra rắc rối." Tống Lương Thần híp mắt nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, rồi lại nhìn phụ Vương mình.
Yến Vương từ trước đến nay là một người giả thần giả quỷ, Tống Lương Thần không biết ánh mắt tức giận này là thật hay giả, hắn cũng không rõ việc tráo đổi tân nương có liên quan đến Yến vương hay là do nữ nhân này chủ ý. Rốt cuộc, phụ vương hắn đã phản đối hắn cưới Tâm Nguyệt và đã phản đối điều đó suốt năm năm rồi.
Nhưng Yến vương một chút sơ hở cũng không để lộ ra, nói cách khác, phần lớn khả năng là nữ nhân này tự mình chủ ý!
Vào ngày đại hỉ, Phủ Vương Yến đã chọn quán trọ Hữu Duyên làm nơi ở tạm thời cho hai tân nương, bởi vì Thẩm Mỹ Ảnh phải gả xa và Giang Tâm Nguyệt sống ở chỗ của hạ nhân nên họ được phép tạm thời nghỉ ngơi trong quán trọ và định làm nơi để xuất giá.
Giang Tâm Nguyệt dùng khăn trùm đầu Uyên ương, trong khi Thẩm Mỹ Ảnh sử dụng khăn trùm đầu Long phụng. Hỉ bà không nhận người, nhưng bà nhận khăn trùm đầu. Đón người lên đúng kiệu, rốt cuộc làm sao sai lầm được?
Trong hoàn cảnh bình thường thì không có gì sai trái, nhưng nếu ai đó cố tình nhân cơ hội tráo đổi khăn trùm đầu, hoán đổi tân nương thì sẽ dẫn đến tình trạng như hiện tại!
Tân nương hoán đổi, chính là Yến vương cùng hắn mất mặt, Giang Tâm Nguyệt bị hủy hoại cả đời, người duy nhất không bị tổn hại, ngược lại còn có lợi ích, chính là nàng, Thẩm Mỹ Ảnh!
Vậy người đổi khăn trùm đầu ngoài nàng ra còn ai nữa chứ?!
Trong lòng Tống Lương Thần tức giận sôi lên, hắn nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, trầm giọng hỏi Yến vương: “Đối phó với nữ nhân lòng dạ rắn rết này, phụ vương định xử lý như thế nào?”
Yến vương cau mày, nhìn Thẩm Mỹ Ảnh nói: "Ngươi ngẩng đầu lên!"
Là phúc không phải hoạ, là hoạ không tránh khỏi, Thẩm Mỹ Ảnh hít một hơi thật sâu, nín thở cho đến khi mặt đỏ bừng, nàng ngẩng đầu lên với đôi mắt ngấn lệ.
Yến Vương giật mình, đầu tiên là ngạc nhiên trước khuôn mặt này, sau đó..
Ông cau mày vì vết sẹo trên mặt nàng. Nữ nhân này trông rất xinh đẹp, nhưng khuôn mặt lại bị biến dạng, giống như một món đồ sứ cổ đẹp đẽ bị vỡ, lại rớt giá rồi.
"Ngươi có gì muốn nói?" Yến Vương hỏi.
Thẩm Mỹ Ảnh vẻ mặt đáng thương, nghẹn ngào nói: “Vương gia, nô tỳ thật đúng là oan uổng! Ta chân ướt chân ráo đến đây, căn bản không quen thuộc nơi này, thậm chí dọc đường còn hôn mê, cũng không có tỉnh lại, làm sao ta có thể gây rắc rối, tráo đổi thân phận với Giang cô nương?".
Đúng vậy, vấn đề lớn nhất ở đây là nàng đã hôn mê suốt chặng đường, hoàn toàn không thể cử động được. Còn Giang Tâm Nguyệt thì sao? Không thể nào nàng ta lại đứng ngốc cho người ta tráo khăn trùm đầu của mình phải không?
Thẩm Mỹ Ảnh cũng có chút khó hiểu.
"Làm sao ngươi lại hôn mê bất tỉnh?" Yến Vương có chút không thể tin hỏi.
Thẩm Mỹ Ảnh mím môi nói: "Trượng phu của nô tỳ trong đêm tân hôn vào nửa năm trước đã không cẩn thận rơi xuống nước chết đuối. Nô tỳ đã nghĩ đến việc thủ tiết cho chàng. Tuy nhiên, lão thái thái Hứa gia lại có ý để cho nô tỳ tái giá, sợ nô tỳ bất tuân nên cả lộ trình liền cho nô tỳ ăn mê dược, đến tận đêm động phòng hoa chúc, nô tỳ mới tỉnh dậy.”
Có chuyện như vậy sao? Hai trắc phi ngồi một bên liếc nhìn nhau, ánh mắt nhìn Thẩm Mỹ Ảnh bỗng nhiên ôn hoà hơn ít nhiều.
Ra là nàng bị ép tái giá, trượng phu còn đã chết trước trước đêm động phòng, vẫn còn là một thân xử nữ. Nói như vậy, cũng không phải là một sự xúc phạm đến Thế tử gia.
Yến vương trầm mặc, ánh mắt có chút cổ quái, có lẽ là bởi vì không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Tống Lương Thần thâm trầm nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, ánh mắt đanh thép, tưởng như muốn xuyên qua nàng.
Tuy nhiên, Thẩm Mỹ Ảnh không hề nói dối, ánh mắt nàng đầy thành thật, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn trong nước mắt, nàng thậm chí còn đáng thương hơn cả Giang Tâm Nguyệt.
Tống Lương Thần lại nghi hoặc, không phải nàng làm, cũng không phải Yến vương, vậy là ai làm chứ? Chẳng lẽ là tự thân Tâm Nguyệt làm? Thật hài hước làm sao! Một trong hai người đang ở trước mặt hắn, chắc chắn có một người đang nói dối!
“Mặt ngươi là bị làm sao?” Ngồi ở phía bên trái, trắc phi Mạnh thị không khỏi nhẹ giọng nói: “Thật đáng tiếc, ngươi có dung mạo đoan chính như vậy.”
Thẩm Mỹ Ảnh đưa tay sờ lên, vết thương trên mặt đã khô, nàng vẫn còn cảm nhận được chút vết tích, nhưng máu đã không còn chảy nữa.
“Đây là khi ở phủ Thế tử, là Giang cô nương đã rạch.” Nàng nói: “Cho nên nô tỳ mới đẩy nàng ra, lại khiến Thế tử khó chịu.”
"Ngươi nói nhảm!" Tống Lương Thần nheo mắt lại: "Tâm Nguyệt sẽ không ác độc như vậy, chỉ e là ngươi sợ tội, muốn lấy lui làm tiến đúng không?"
Thẩm Mỹ Ảnh âm thầm trợn mắt, nhưng trên mặt lại tràn đầy bất bình: "Có bao nhiêu đôi mắt chứng kiến, ta làm sao có thể ngu ngốc đến mức đổ oan cho nàng ấy? Dung mạo đối với nữ tử quan trọng như vậy, Thế tử lại cho rằng ta đang lấy lui tiến sao?"
Tống Lương Thần im lặng, cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: "Là bởi vì ngươi đã hủy hoại cuộc đời nàng ấy, cho nên nàng ấy mới xuống tay tàn nhẫn với ngươi như vậy."
Được rồi, dù sao Cải Trắng Nhỏ làm gì cũng có đạo lý, nàng cũng không muốn tranh cãi với hắn nữa, chỉ bình tĩnh nhắc lại: “Thế tử, ta không phải người hủy hoại cuộc đời nàng ấy, việc nhầm lẫn tân nương cũng không can hệ gì với ta ".
Tống Lương Thần cười lạnh, đang định mở miệng thì nghe Yến vương nói: "Được, chuyện này bổn vương sẽ điều tra cẩn thận, trước tiên là phải xử lý hiện tại nên làm thế nào."
Sai lầm đã xảy ra, truy cứu nó là một chuyện, tìm ra giải pháp là điều quan trọng nhất lúc này.
Tống Lương Thần mím môi, kìm nén cơn tức giận, nhìn Yến vương nói: "Nhi thần muốn hưu bỏ nữ nhân này, lại lần nữa đón Tâm Nguyệt vào cửa."
Danh sách chương