Hạ Hàm Tử chậm rãi xoa đầu hắn: “Tiểu Y, có phải đệ khôi phục trí nhớ rồi không?”
Thời Bạc Y buồn bã đáp: “Ừm…”
“Kia..” Hạ Hàm Tử muốn hỏi hắn kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không dám mở lời.
“Tiên sinh.” Thời Bạc Y ngẩng đầu lên “Ta không sao.”
Hạ Hàm Tử nhìn hắn, không biết nói gì cho phải.
Thời Bạc Y thuận theo tay y mà đứng lên, khẽ mỉm cười, hệt như năm đó hai người gặp nhau.
“Tiểu Y.” Hạ Hàm Tử đột nhiên ôm chầm lấy hắn.
“Tiên sinh ta đói.” Thời Bạc Y chọc chọc má y “Không có chuyện gì đâu, ta cũng chẳng yếu ớt đến vậy.”
Hạ Hàm Tử vẫn tự trách bản thân, nếu không phải vì y, Thời Bạc Y cũng sẽ không nhớ lại quá khứ đau đớn ấy.
Thời Bạc Y vội dời đi lực chú ý của y, xoay người đi lấy điểm tâm.
Hạ Hàm Tử định nói gì đó thì bên ngoài lại có người tới.
“Tông chủ, Hạ tiên sinh.” Tả hộ pháp gõ cửa.
“Có chuyện gì vậy?”
Tả hộ pháp nhìn cách ăn mặc có sự thay đổi lớn của Thời Bạc Y rồi mới lên tiếng: “Là chuyện mà Hữu hộ pháp đã thông báo, việc này không thể kéo dài thêm nữa, mong Hạ tiên sinh sớm ra quyết định.”
Nói đến chuyện này, Tả hộ pháp cũng là bất đắc dĩ. Lão bảo Hữu hộ pháp mau thông báo để người tới, cuối cùng cô nương ngốc cũng chẳng nói rõ ràng, lại càng không biểu đạt được việc này có bao nhiêu gấp, Tả hộ pháp cũng thực phục nàng.
Chẳng còn cách nào khác lão phải đích thân đến.
Mấy chuyện này Thời Bạc Y cũng không hiểu lắm, hắn ngây người ngồi bên cạnh ăn điểm tâm, dùng ánh mắt mơ hồ nhìn họ.
“Hôm trước phường lý có tiếp đón một vị khách, không ngờ hắn ta lại được đệ tử mới tiếp đón. Vị khách kia nhận ra thân phận thực sự của đệ tử kia, hai người đó hình như có thù oán, không chú ý liền lao vào đánh nhau.” Tả hộ pháp nghiêm túc nói đầu đuôi câu chuyện.
Tư chân giới nhận biết người khác bằng khí tức, khí tức mỗi người khác nhau, người quen có thể nhận ra được. Người kia tuy thay đổi tuổi tác, thực lực và tướng mạo, nhưng khí tức lại không thay đổi được.
Tình hình hiện tại là, tên đệ tử bị điều giáo đã lâu kia, nguyên bản thực lực rất cao, do dùng dược vật áp chế nên mới mang bộ dáng của người phàm. Hai người đánh nhau, không may khiến vài khách nhân bị vạ lây, phường lý tử thương nặng nề.
Cái chính là, không chỉ có đệ tử Hợp Hoan tông mà còn có khách tầm hoan đạo tu và ma tu.
Dù sao cũng từ Hợp Hoan tông mà ra, tuy trường hợp này khó có thể giải thích, chính đạo và ma tông cũng sẽ không hòa giải. Rất có thể Hợp Hoan tông sẽ thành kẻ thế mạng, việc quan trọng bây giờ là làm tức giận của mấy vị kia xuôi xuống.
Hạ Hàm Tử nghiêm túc: “Ta đã biết.”
Thời Bạc Y vẫn chẳng hiểu gì.
“Giao toàn bộ nhóm đệ tử mới cho Ma Môn, sau đó tiết lộ chút chuyện về đệ tử kia cho bọn họ, ta tin gian tế Ma Môn sắp xếp trong chính đạo có thể tìm ra xuất thân của mấy kẻ này. Ma Môn không ngốc, họ sẽ mượn cơ hội này mà cắn ngược lại, nói chính đạo sắp xếp người vào trong Ma Môn, sau đó khai chiến. Chính đạo cũng không thể quang minh chính đại đến khai chiến với chúng ta, thể diện của bọn họ vẫn hơn, cũng sẽ không như Ma Môn nói “Đệ tự chúng ta đến Hợp Hoan phường tầm hoan, sướng đến quên đường về rồi tiêu diệt Hợp Hoan tông”, đợi đến khi Ma Môn mượn cớ khai chiến với họ, chúng ta sẽ an toàn.”
Thời Bạc Y tuy không hiểu gì nhưng hắn vẫn tán thưởng nhiệt liệt, đồng ý tất cả quyết định của y.
Tả hộ pháp đang định gật đầu nhìn thấy hành động của tông chủ nhà mình, trái tim cẩu độc thân của lão bị tổn thương nặng nề.
“Ta đã hiểu tiên sinh, việc này ta sẽ mau chóng làm cho thỏa đáng.” Cẩu độc thân vẫn tự mình đi ra, Tả hộ pháp đến đi như một cơn gió, thoáng cái đã chẳng thấy đâu.
Thời Bạc Y trợn mắt, nghi ngờ hỏi: “Tả hộ pháp sao vậy? Sao bộ dạng của lão ấy trông rất mệt mỏi? Laco ấy cũng nghe không hiểu sao?”
“Chẳng qua lão ấy mệt tâm…” Hạ Hàm Tử dở khóc dở cười giải thích.
Thời Bạc Y buồn bã đáp: “Ừm…”
“Kia..” Hạ Hàm Tử muốn hỏi hắn kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không dám mở lời.
“Tiên sinh.” Thời Bạc Y ngẩng đầu lên “Ta không sao.”
Hạ Hàm Tử nhìn hắn, không biết nói gì cho phải.
Thời Bạc Y thuận theo tay y mà đứng lên, khẽ mỉm cười, hệt như năm đó hai người gặp nhau.
“Tiểu Y.” Hạ Hàm Tử đột nhiên ôm chầm lấy hắn.
“Tiên sinh ta đói.” Thời Bạc Y chọc chọc má y “Không có chuyện gì đâu, ta cũng chẳng yếu ớt đến vậy.”
Hạ Hàm Tử vẫn tự trách bản thân, nếu không phải vì y, Thời Bạc Y cũng sẽ không nhớ lại quá khứ đau đớn ấy.
Thời Bạc Y vội dời đi lực chú ý của y, xoay người đi lấy điểm tâm.
Hạ Hàm Tử định nói gì đó thì bên ngoài lại có người tới.
“Tông chủ, Hạ tiên sinh.” Tả hộ pháp gõ cửa.
“Có chuyện gì vậy?”
Tả hộ pháp nhìn cách ăn mặc có sự thay đổi lớn của Thời Bạc Y rồi mới lên tiếng: “Là chuyện mà Hữu hộ pháp đã thông báo, việc này không thể kéo dài thêm nữa, mong Hạ tiên sinh sớm ra quyết định.”
Nói đến chuyện này, Tả hộ pháp cũng là bất đắc dĩ. Lão bảo Hữu hộ pháp mau thông báo để người tới, cuối cùng cô nương ngốc cũng chẳng nói rõ ràng, lại càng không biểu đạt được việc này có bao nhiêu gấp, Tả hộ pháp cũng thực phục nàng.
Chẳng còn cách nào khác lão phải đích thân đến.
Mấy chuyện này Thời Bạc Y cũng không hiểu lắm, hắn ngây người ngồi bên cạnh ăn điểm tâm, dùng ánh mắt mơ hồ nhìn họ.
“Hôm trước phường lý có tiếp đón một vị khách, không ngờ hắn ta lại được đệ tử mới tiếp đón. Vị khách kia nhận ra thân phận thực sự của đệ tử kia, hai người đó hình như có thù oán, không chú ý liền lao vào đánh nhau.” Tả hộ pháp nghiêm túc nói đầu đuôi câu chuyện.
Tư chân giới nhận biết người khác bằng khí tức, khí tức mỗi người khác nhau, người quen có thể nhận ra được. Người kia tuy thay đổi tuổi tác, thực lực và tướng mạo, nhưng khí tức lại không thay đổi được.
Tình hình hiện tại là, tên đệ tử bị điều giáo đã lâu kia, nguyên bản thực lực rất cao, do dùng dược vật áp chế nên mới mang bộ dáng của người phàm. Hai người đánh nhau, không may khiến vài khách nhân bị vạ lây, phường lý tử thương nặng nề.
Cái chính là, không chỉ có đệ tử Hợp Hoan tông mà còn có khách tầm hoan đạo tu và ma tu.
Dù sao cũng từ Hợp Hoan tông mà ra, tuy trường hợp này khó có thể giải thích, chính đạo và ma tông cũng sẽ không hòa giải. Rất có thể Hợp Hoan tông sẽ thành kẻ thế mạng, việc quan trọng bây giờ là làm tức giận của mấy vị kia xuôi xuống.
Hạ Hàm Tử nghiêm túc: “Ta đã biết.”
Thời Bạc Y vẫn chẳng hiểu gì.
“Giao toàn bộ nhóm đệ tử mới cho Ma Môn, sau đó tiết lộ chút chuyện về đệ tử kia cho bọn họ, ta tin gian tế Ma Môn sắp xếp trong chính đạo có thể tìm ra xuất thân của mấy kẻ này. Ma Môn không ngốc, họ sẽ mượn cơ hội này mà cắn ngược lại, nói chính đạo sắp xếp người vào trong Ma Môn, sau đó khai chiến. Chính đạo cũng không thể quang minh chính đại đến khai chiến với chúng ta, thể diện của bọn họ vẫn hơn, cũng sẽ không như Ma Môn nói “Đệ tự chúng ta đến Hợp Hoan phường tầm hoan, sướng đến quên đường về rồi tiêu diệt Hợp Hoan tông”, đợi đến khi Ma Môn mượn cớ khai chiến với họ, chúng ta sẽ an toàn.”
Thời Bạc Y tuy không hiểu gì nhưng hắn vẫn tán thưởng nhiệt liệt, đồng ý tất cả quyết định của y.
Tả hộ pháp đang định gật đầu nhìn thấy hành động của tông chủ nhà mình, trái tim cẩu độc thân của lão bị tổn thương nặng nề.
“Ta đã hiểu tiên sinh, việc này ta sẽ mau chóng làm cho thỏa đáng.” Cẩu độc thân vẫn tự mình đi ra, Tả hộ pháp đến đi như một cơn gió, thoáng cái đã chẳng thấy đâu.
Thời Bạc Y trợn mắt, nghi ngờ hỏi: “Tả hộ pháp sao vậy? Sao bộ dạng của lão ấy trông rất mệt mỏi? Laco ấy cũng nghe không hiểu sao?”
“Chẳng qua lão ấy mệt tâm…” Hạ Hàm Tử dở khóc dở cười giải thích.
Danh sách chương