Lúc Diễm Tinh tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Mi mắt cong vút mở ra để lộ đôi mắt tuyệt đẹp vì buồn ngủ có chút mơ màng.
Sau khi định thần lại, đôi mắt đen láy đó mở to, cả người bật dậy.
Diễm Tinh đến dép cũng không kịp mang, mở cửa chạy một mạch xuống dưới nhà.
Devil đứng ngoài phòng Diễm Tinh bỗng dưng thấy cửa mở sau đó một bóng dáng nhỏ bé vọt qua mặt hắn thì chạy theo.
Hôm qua thiếu gia đã có lời muốn hắn đi theo bảo vệ đứa bé này, nói hắn hôm nay đến làm quen.
Hắn vốn không có hứng thú với việc này nhưng thiếu gia đã phẫn phó vậy hắn cũng sẽ nghiêm túc làm theo.
Có điều mới đến đứng trước cửa phòng Diễm Tinh đã thấy cô bé mở cửa chạy vọt qua mắt hắn, theo bản năng hắn muốn bắt người lại.
Diễm Tinh đang chạy bỗng nhiên có một người túm cổ áo cô xách cả người cô lên.
Lúc nhìn đến thì thấy người đang xách mình là Devil, cô cau mày, giọng nói hàm chứa tức giận: "Làm gì vậy?"
"Tôi đến làm quen với tiểu thư!" Devil không nhanh không chậm đáp nhưng vẫn chưa đặt Diễm Tinh xuống đất.
Tên này hôm nay rốt cuộc lên cơn gì mà lại đến đây quấy rầy cô.
Diễm Tinh trừng mắt nói với hắn: "Thả tôi xuống!" Vì Diễm Tinh còn bé tuổi, giọng nói non nớt cộng thêm gương mặt khả ái, dù thế nào cũng không phát huy được sự giận dữ.
Người khác nhìn vào thế nào cũng không thấy có sức sát thương.
Devil thấy cô bé trước mặt thế nhưng lại dám nổi cáu với mình, mày hơi nhíu nhưng cũng thuận theo thả Diễm Tinh xuống.
Đây là đứa bé đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của hắn mà không sợ hãi òa khóc, còn dám phát giận với hắn.
Diễm Tinh sau khi được thả xuống, mắt đen trừng hắn một cái rồi lại tiếp tục chạy.
Devil đang muốn tiếp tục đuổi theo thì nhìn thấy bóng dáng bên kia cầu thang, lập tức dừng lại không tiếp tục đuổi theo Diễm Tinh nữa.
Diễm Tinh đang muốn chạy xuống dưới nhà, nhưng chân chưa kịp bước xuống cầu thang cả người lại bị nhấc lên lần nữa.
Lần này, Diễm Tinh quả thật phát giận, không để ý xem người vừa kéo cô lên là ai quát: "Đã nói thả...xuống." Nhưng vừa mới nói được một nửa, giọng điệu cô đã mềm đi, đôi mắt trong vắt hiện lên sự vui vẻ, cười gọi: "Phong ca ca~"
"Chạy đi đâu?" Tần Phong thấy Diễm Tinh cười tươi ngọt ngào gọi mình, trong lòng giống như có dòng nước ấm chạy qua.
Nhưng khi nhìn đến đôi chân trần của Diễm Tinh thì nhíu máy nói.
Lại đánh giá Diễm Tinh một lượt.
Nhóc con này tóc tai lộn xộn, áo ngủ cũng chưa thay, bàn chân trắng trẻo với năm ngón chân vì vừa chạy nên hồng nhuận, lại còn không đi dép, hiển nhiên vừa ngủ dậy đã xông ra ngoài.
"Gặp ca ca nha~" Diễm Tinh cười tươi nói.
Tần Phong nghe vậy, ôm Diễm Tinh chắc thêm một chút, bế Diễm Tinh đến phòng của cô, còn lướt qua Devil nói: "Cậu xuống nhà bảo dì Trần cứ dọn bữa sáng, tôi sửa soạn cho A Tinh xong sẽ cùng A Tinh xuống." Chưa kịp nghe Devil trả lời thì hắn đã bế Diễm Tinh bước vào phòng.
Devil nhìn cảnh này tròng mắt hiện lên chút ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh xuống lầu nói lại với Dì Trần.
Tần Phong bế Diễm Tinh vào phòng, đặt cô ngồi ngay ngắn trên giường sau đó đi vào nhà tắm, lấy một chiếc khăn cùng với chậu nước ấm ra rồi mới nói: "Muốn hỏi tình hình phẫu thuật của ông ngoại sao?"
"Ân." Diễm Tinh gật đầu, đôi mắt như hai hòn ngọc nhìn Tần Phong đầy khẩn cầu.
"Ông ngoại em phẫu thuật rất tốt." Tần Phong nhìn gương mặt non nớt trước mắt, cong nhẹ môi nói.
Nghe những lời này, khóe miệng Diễm Tinh cong lên, cười đến vui vẻ.
Giơ tay nhỏ ra nhận lấy chiếc khăn mặt Tần Phong vừa đưa, ngọt ngào nói: "Cảm ơn Phong ca ca." Sau đó đưa khăn lên mặt rửa mặt.
Tần Phong cười nhẹ, giơ tay xoa xoa má phấn nộn của Diễm Tinh, hiếm khi nhu hòa nói: "Thay quần áo sau đó xuống ăn sáng."
Diễm Tinh gật đầu, đang muốn đi xuống giường thì một cánh tay ngăn cô lại: "Lần sau nhớ đi dép trước khi xuống giường.
Ở Trừng Viên, sàn nhà có chút lạnh, đừng để bị ốm."
Sau đó hắn đi dép vào cho Diễm Tinh.
Diễm Tinh đáp ứng rất nhanh.
Lúc nãy vì cô gấp gáp muốn hỏi thăm tình hình của ông ngoại nên mới không màng đến mấy cái này.
Trừng Viên được bao quanh mời nước, ở dưới sàn lại có cơ quan ngầm nếu cô đi chân trần sợ sẽ gặp phiền toái.
Sau khi đợi Diễm Tinh sửa soạn xong, Tần Phong dắt tay Diễm Tinh cùng xuống nhà.
Dì Trần nhìn cảnh này trong lòng cười vui vẻ, nhưng nghĩ đến Diễm Tinh sắp phải về lại nhà, cũng không vui vẻ được nữa.
Từ lúc có Diễm Tinh đến ở, Trừng Viên đã náo nhiệt lên rất nhiều, haizzz...
Diễm Tinh sau khi biết Ngô lão gia không còn gì đáng ngại thì vui vẻ, cả người thả lỏng.
Về phần Ngô Dục, có cha mẹ cùng anh cả ở đó canh chừng lại thêm Tần Phong hộ trợ, người này chắc chắn không thể gây hại gì.
Vì vậy, cả tuần Diễm Tinh đi học lúc nào cũng tươi cười như hoa.
Triệu Lâm Lam sau ngày đó cũng đã không đến trường nữa.
Theo cô đoán, hẳn là tin tức mẹ con chị ta gây chuyện với cô đã đến tai Triệu Đức Hải nên bị ông ta bắt trở lại Anh rồi.
Cuối cùng đến ngày thứ 7, buổi sáng, Tần Phong cho người mang theo bộ váy cho Diễm Tinh mặc để đến nhà chính Tần Gia.
Nhìn bộ váy dự tiệc trước mắt, Diễm Tinh dù nghi hoặc trong lòng nhưng cũng không thể hỏi.
Nếu chỉ gặp mặc chú Tần thì Tần Phong cần gì phải đưa váy cho cô chứ.
Có vẻ như, hôm nay ở Tần Gia diễn ra một buổi tiệc đặc biệt.
Bộ váy Tần Phong đưa cô là một kiểu váy công chúa thiết kế hình đuôi cá màu đỏ.
Từ phần em trở lên được khảm đá nhìn rất sang trọng.
Diễm Tinh khá ưng ý với bộ váy này.
Ở nhà thỉnh thoảng cô vẫn phải theo cha mẹ ra ngoài gặp mọi người, dù còn bé nhưng có rất nhiều váy dạ hội mẹ mua cho.
Hiện tại thêm chiếc váy này nhìn nhìn bộ váy này số tiền rất lớn nha.
Cô phải nghĩ cách trả cho Tần Phong, nếu không trong lòng sẽ áy náy.
Dù sao hắn giúp cô nhiều như vậy, cô cũng phải đáp lại cái gì mới hợp lẽ.
Diễm Tinh sau khi thay xong quần áo, được chải tóc cùng trang điểm nhẹ một chút.
Tóc cô được búi lên, hai bên mai có vài sợi tóc rủ xuống, đền đầu đội một chiếc vương miện nhỏ xinh xắn màu trắng.
Nhìn Diễm Tinh hiện tại thật sự rất đáng yêu, khiến người khác không nhịn được phải nhìn thêm vài lần.
Dì Trần nhịn không được bước lên vừa nhìn vừa khen ngợi: "A Tinh của chúng ta thật đẹp, rất đẹp, giống như búp bê vậy!"
Mới 6 tuổi đã như vậy, lớn lên bất cứ cô gái cũng không thể sánh nổi với vẻ đẹp này của con bé.
Triệu gia sắp tới hẳn là phải giữ chắc cửa nhà, nếu không sẽ bị nhiều chàng trai đạp đổ lắm đây.
Dì Trần cảm thán trong lòng.
Tần Phong vừa lúc đi lên nhìn thấy dì Trần quay quanh Diễm Tinh miệng nói tốt, mắt hắn hiện lên ý cười, giọng nói vơi bớt sự lạnh lùng: "A Tinh, đi thôi."
"Vâng." Diễm Tinh gật đầu, nói chào với dì Trần sau đó chạy đến chỗ của Tần tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay to lớn của Tần Phong để hắn dắt cô đi.
Tần Phong thoáng cười nhẹ sau đó cũng dắt cô xuống nhà rồi đi ra xe.
Ngồi trên xe, Diễm Tinh cười vui vẻ, nói: "Phong ca ca!"
"Hửm?"
"Gặp chú Tần có cần phải mặc như vậy không?" Diễm Tinh cười nhẹ nói, ánh mắt ngay thơ nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Tối nay là sinh nhật của Tần Lâm." Tần Phong nhàn nhạt nói, giọng điệu hắn khi nói về Tần Lâm phảng phất chút chán ghét.
"À." Diễm Tinh gật gật đầu, coi như đã hiểu.
Tần Lâm này cũng là một nhân vật nổi tiếng về sau.
Có điều so với người anh cùng cha khác mẹ của anh ta, quả thật kém xa.
Lúc 9 tuổi Tần Phong mất mẹ, nhưng khi đó Tần Lâm đã được 2 tuổi.
Về sau khi đón Tần Lâm về lại Tần Gia, mọi người đều hiểu nhưng không một ai nói gì, chỉ chúc mừng chú Tần khi đó có thêm một người con trai.
Cô nghĩ có lẽ mẹ Tần Phong đã biết chuyện đó từ lâu, nhưng bà vẫn cố nhịn có thể là vì thể diện của Tần Gia nhưng có lẽ phần lớn là vì Tần Phong.
Chắc rằng ngày đó bà lo Tần Phong còn nhỏ, sẽ bị mẹ kế bắt nạt nên mới cố giữ để Tần Phong lớn thêm một chút mới buông tay nhân gian.
Và thật ra bà vẫn mong một ngày nào đó chồng mình sẽ thay đổi.
Nhưng cuối cùng bà vẫn không thể đợi được ngày đó.
Nói thẳng ra dù là hôn nhân thương mại nhưng bà đã động chân tình với chú Tần.
Nhưng nếu cô là bà, dù có thật sự động chân tình cô cũng sẽ không chịu đựng như vậy, yếu đuối như vậy.
Tần phu nhân hiện tại là bạn thân của mẹ Tần Phong.
Nếu cô là bà, cô sẽ khiến tiểu tam kia sống không dễ chịu.
Kể cả là kiếp trước hay kiếp này cô không hẳn là người nhân từ.
Chỉ cần động đến cô, cô sẽ khiến người đó phải trả giá.
Theo mạch suy nghĩ của Diễm Tinh, xe vẫn lăn bánh, cuối cùng dừng chân tại nhà chính Tần Gia.
Tần Phong dắt tay Diễm Tinh bước vào, Jason và Devil hai người song song đi đằng sau.
Khu vườn bao quanh bên ngoài biệt thự hiện tại được giăng đèn rất đẹp với đủ loại màu sắc.
Cô có thể nghe thấy tiếng nói cười náo nhiệt ở đây.
Người gác cổng thấy Tần Phong về, cúi chào: "Đại thiếu gia về rồi!" Trong mắt người đó hiện lên sự bất ngờ, thiếu gia hôm nay lại dắt một cô bé đi theo, kì quái.
Vào đến bên trong, mọi người đang nói chuyện bỗng im bặt.
Họ thấy một thiếu niên cao lớn, khuôn mặt là sự kết hợp giữa thiên thần và ác quỷ, đẹp đến không nói nên lời trong tay dắt một bé gái cũng vô cùng xinh đẹp khả ái hai người một lớn một bé đi vào trong đại sảnh.
Hiển nhiên đây là đại thiếu gia của Tần Gia, Tần Phong.
Những người trong này bị bất ngờ đến ngây người.
Diễm Tinh theo hắn cũng cười rất tự nhiên, không có chút sợ hãi, hiển nhiên đối vời trường hợp này đã khá quen thuộc.
Có một vài người nhận ra, cô bé khả ái đang được đại thiếu gia Tần Gia dắt tay kia chính là tiểu bảo bối của Triệu Gia, con gái yêu của Triệu Chính.
Ngẫm lại quan hệ của hai nhà, thân thiết một chút cũng là dễ hiểu, có điều chính Tần Phong đưa cô bé đến đây thì thật khiến người khác bất ngờ.
Tần Phong khổng để ý chuyện này, trước mắt bao người dắt Diễm Tinh đi thẳng lên tầng.
Tần Huy cùng vợ đang ngồi bên trên nghe thấy tiếng gõ cửa thì nói: "Vào đi!"
Một người giống như quản gia của Tần Gia vào cung kính đứng trước mặt ông nói: "Lão gia, đại thiếu gia tới rồi!"
Tần Huy nãy giờ vẫn ngồi yên đọc báo, hiện tại nghe câu này lập tức ngẩng đầu, ánh mắt vốn nghiêm nghị khẽ biến đổi.
"Về rồi sao? Bảo Phong Nhi vào đi." Giọng nói uy nghiêm vang lên.
Ngay sau đó, Tần Phong dẫn theo Diễm Tinh đi vào phòng, hắn nhàn nhạt gọi một tiếng: "Cha!" sau đó đến chiếc ghế sofa trong phòng ngồi xuống, một cái liếc mắt cũng không nhìn người phụ nữ bên kia.
Ngu Tư Vũ bên này nhìn thấy Tần Phong con ngươi phảng phất chán ghét nhưng rất nhanh che giấu.
Tươi cười giống như không có gì, nhìn Diễm Tinh bên cạnh hắn nói: "Đây hẳn là A Tinh đúng không?"
Diễm Tinh mỉm cười, đi lên mấy bước nhìn Tần Huy nói: "Chào chú Tần, con là Triệu Diễm Tinh." Sau đó mới quay sang Ngu Tư Vũ nói: "Chào dì Tần." Tần Huy dù sao cũng là người điều hành đại gia tộc Tần Gia phong độ còn rất tốt.
Trên người ông tỏa ra khí thế uy nghiêm khiến người khác bất giác phải kinh sợ.
Gương mặt cương nghị cùng đôi mắt sắc bén kết hợp với mày kiếm, là một mỹ nam uy vũ.
Còn vợ kế của Tần Huy, quả thật là một mỹ nhân.
Đôi mắt, đuôi mày đều có vẻ dịu dàng nhưng thêm một phần quyến rũ, nhưng nếu để nhìn lâu sẽ cảm thấy mất đi vẻ đẹp.
Theo nhìn nhận của cô, mẹ của Tần Phong mới là mỹ nữ trời sinh.
Nhìn bộ dáng của Tần Phong cũng đoán được một hai phần.
Vì sao chú Tần không thích mẹ Tần Phong mà lại đi thích vị này, thật không hiểu nổi.
Tuy trong lòng cô âm thầm đánh giá, nhưng ngoài mặt một chút cũng không hiện ra, vui vẻ chào hỏi.
Tần Huy hôm nay thấy Diễm Tinh, trong lòng giống như nhớ đến việc gì đó, nghiêm nghị trong mắt cũng vơi đi phân nửa, đưa tay vẫy Diễm Tinh lại cạnh mình giọng nói nhu hòa hiếm thấy: "Tốt, tốt, A Tinh đến để chú Tần xem.
Cũng lâu rồi không gặp, A Tinh càng lớn càng xinh đẹp."
Diễm Tinh cười tươi, đến cạnh Tần Huy, miệng nhỏ nói lời ngọt ngào: "Chú Tần thì vẫn như vậy, vẫn phong độ như lúc A Tinh gặp lần trước."
"Xem đứa nhỏ này, còn nịnh chú Tần sao." Tần Huy bị Diễm Tinh chọc cười lớn, xoa xoa đầu cô nói tiếp: "Lần gần nhất chú gặp A Tinh đã cách đây 3 năm, lúc đó A Tinh mới 3 tuổi, vậy mà còn nhớ chú sao?"
"A Tinh nhớ rõ, chú Tần Phong độ như vậy, A Tinh đương nhiên nhớ." Diễm Tinh một bộ trí nhớ con tốt lắm hưng phấn nói.
Tần Phong ngồi bên này nhìn Diễm Tinh, khóe mắt nhiễm thêm một tầng ý cười, trong lòng thầm nói: "Quỷ nhỏ dẻo miệng."
Ngu Tư Vũ chưa thấy lúc nào Tần Huy lại cười đến sảng khoái như vậy, ánh mắt nhìn Diễm Tinh lại sâu thêm một chút.
Bà ta mỉm cười nói: "Quả nhiên A Tinh trời sinh đã đáng yêu, khiến ai nhìn cũng đều vui vẻ."
Diễm Tinh cười, không nói gì cả chỉ lộ ra bộ mặt đáng yêu.
Nhưng Tần Phong bên này lại phát hiện ra, ánh mắt nhóc con đó khi nhìn Ngu Tư Vũ hiển nhiên không mấy thân thiện.
Đến giờ khai tiệc, Tần Huy đương nhiên phải xuống dưới.
Tần Phong đang muốn dắt Diễm Tinh đi cùng hắn thì bị Ngu Tư Vũ giữ lại nói: "Tần Phong à, hôm nay là tiệc sinh nhật của Tần Lâm.
Con còn phải cùng cha con đi tiếp khách quý, để Diễm Tinh đi theo thì cực cho Diễm Tinh quá cứ để dì trông con bé cho.
Có được không?"
Tần Phong lúc này mới liếc bà ta một cái nói: "Không cần." Sau đó trực tiếp bế Diễm Tinh lên rồi đi ra ngoài.
Ngu Tư Vũ ở đằng sau, bàn tay nắm chặt ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Phong nhưng chỉ một phút sau bà ta lại lộ ra bộ dáng mỉm cười hiền hòa, nhấc váy đi ra ngoài.