Suốt ba ngày này, đối với Chu Hòa Huy có thể nói là ba ngày dày vò nhất trong cuộc đời.

Lúc Hạ Bách Thâm tới anh và Vu Đồng Đồng đã đi làm việc, hoàn toàn không thấy cảnh tương ‘Kim chủ chờ ngoài cửa, kết quả còn bị đánh’ kia. Thế nhưng, chờ sau khi anh trở lại trường quay liền bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy một gương mặt cơ bản không nên xuất hiện ở nơi này.

Tròn ba ngày, Chu Hòa Huy đều không tìm được bất cứ cơ hội nào hỏi Sở Ngôn rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Tuy rằng Hạ Bách Thâm và Sở Ngôn cũng không ở cùng nhau, thế nhưng chỉ cần ra trường quay, Hạ Bách Thâm vẫn luôn xuất hiện bên cạnh Sở Ngôn, hoàn toàn không cho anh cơ hội tiếp cận.

Mà đến hiện tại, Chu Hòa Huy cất giấu cả bụng nghi vấn rốt cục cũng tìm được cơ hội hỏi ra.

Nhiệm vụ quay chụp hôm nay đã hoàn thành, thế nhưng hai người cũng không rời khỏi trường quay, Chu Hòa Huy ánh mắt phức tạp đứng ở trước mặt Sở Ngôn, qua hồi lâu mới lúng túng hỏi: “Tiểu Ngôn, quan hệ của cậu và Hạ tiên sinh… thực sự là như vậy sao?”

Sở Ngôn hơi ngơ ngẩn, sau đó liền nghiêm túc lại, nói: “Mặc dù không khoa trương như biểu hiện của đối phương, nhưng mà trên một trình độ nhất định mà nói, anh Chu, em và anh ta quả thực không phải bạn bè, nhưng đến hiện tại… cũng không thể xem như người yêu.”

Chu Hòa Huy lập tức hỏi: “Vậy vợ cậu thì sao?”

Sở Ngôn thoáng cái sửng sốt, sau một lúc lâu mới hiểu được vì sao Chu Hòa Huy lại dùng ánh mắt kỳ quái như vậy nhìn mình. Người này cơ bản cho rằng mình ngoại tình sau lưng vợ, hơn nữa còn công khai tình tứ trước mặt mọi người!

Đợi biết được chân tướng, Sở Ngôn quả thực vừa có chút buồn cười lại có chút bất đắc dĩ, thế nhưng cũng không trực tiếp giải thích.

Sở Ngôn mím môi mộtchút, nét mặt nghiêm túc nhìn Chu Hòa Huy, phi thường đứng đắn nói: “Anh Chu, có một số việc không phải em có thể khống chế được. Anh biết đấy, Hạ Bách Thâm từ trước đã có suy nghĩ như vậy với em, với lực lượng hiện tại của em cũng không thể ngăn cản hành vi của anh ta, vậy nên sự việc mới diễn tiến đến mức độ này. Anh Chu, em cũng là không còn cách nào…”

Trong đôi mắt trong suốt sạch sẽ của thiếu niên dâng lên một tia bất lực dày nặng, Sở Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu dể lộ nụ cười yếu ớt. Bộ dạng này của cậu bị Chu Hòa Huy nhìn thấy liền không khỏi liên tưởng đến những lời vừa rồi, anh thoáng cái liền hiểu ra chân tướng mọi việc ——

“Hạ tiên sinh cư nhiên dùng quyền lực ép bách cậu?!”

Sở Ngôn lắc đầu, không trả lời.

Mà thái độ đó càng thêm khiến Chu Hòa Huy cho rằng đã thầm chấp nhận! Nhất thời trong lòng Chu Hòa Huy dấy lên lửa giận hừng hực, anh thậm chí không thèm nhớ tới bộ dạng ngoan ngoãn thuận theo mà ba ngày nay Hạ Bách Thâm bày ra trước mặt Sở Ngôn. Trong lòng anh thực sự bất mãn, đã đến thế kỷ 31 rồi, trong giới vẫn còn hành vi ép buộc người khác chấp nhận quy tắc ngầm này, quả thực không còn vương pháp nữa.

Sở Ngôn cũng chỉ muốn đùa một chút với Chu Hòa Huy, bất quá khi nhìn thấy thần sắc ngưng trọng của đối phương cũng nhanh chóng giải thích: “Đùa với anh thôi, anh Chu. Hạ Bách Thâm cũng không phải ép buộc em, quan hệ của em và anh ta thực sự không phải bao dưỡng.”

Cơn giận bị Chu Hòa Huy tích cóp mấy hôm nay trong bụng đang chuẩn bị bạo phát, chợt nghe được lời này anh không khỏi ngẩn ra, lát sau mới hỏi: “Cái gì là nói đùa? Rốt cuộc là sao chứ, Tiểu Ngôn? Hạ tiên sinh có ép buộc cậu không?”

Tuy rằng chỉ là một trò đùa, bất quá Sở Ngôn cũng ôm theo tâm tình dò xét với Chu Hòa Huy.

Qua một năm giao thiệp, Sở Ngôn đại khái đã thăm dò được nhân phẩm của người này. Nếu tính trên định nghĩa nghiêm ngặt thì Chu Hòa Huy không hẳn là một người tốt, làm người đại diện kim bài trong giới giải trí, một chút chuyện dơ bẩn tuy rằng anh ta quả thực chưa từng nhúng tay nhưng cũng không phải không biết đến. Chỉ là xét cho cùng, trong một năm nay, Chu Hòa Huy quả thực đối xử với y rất tốt.

Làm người đại diện, Chu Hòa Huy thậm chí còn đảm đương luôn cả nhiệm vụ của trợ lý, bất luận Sở Ngôn chạy đến tinh cầu điện ảnh nào quay phim anh ta đều hiển nhiên theo cùng, không có một lần vắng mặt. Thời gian một năm này cũng đủ cho Sở Ngôn nhìn rõ vài chuyện, mà biểu hiện hôm nay của Chu Hòa Huy càng khiến y âm thầm quyết định xem đối phương là người một nhà, là bạn bè có thể thổ lộ tình cảm.

Nghĩ vậy, Sở Ngôn mỉm cười cong cong khóe môi, nói: “Em quả thực có một người vợ, bất quá anh Chu, vợ em họ Hạ, anh hẳn cũng nhận thức đối phương, người này cũng coi như nổi danh khắp hệ tinh tế, gọi là Hạ Bách Thâm.”

Từ lúc Sở Ngôn nói đến ‘vợ em họ Hạ’ Chu Hòa Huy đã có loại dự cảm không ổn, mà khi cái câu ‘gọi là Hạ Bách Thâm’ kia chân chính được thốt ra, Chu Hòa Huy như bị sét đánh bừng tỉnh, cả người ngẩn ngơ tại chỗ, qua hồi lâu mới kinh hô: “Vợ của cậu là Hạ tiên sinh?!!!”

Sở Ngôn gật đầu khẳng định đáp án này.

Tiếp theo, hai người cùng nhau đi về phía ký túc xá nam, suốt dọc đường Chu Hòa Huy đều đang hỏi Sở Ngôn chuyện này, ban đầu anh còn có chút không tin, thế nhưng càng về sau càng hiểu rõ. Nếu như không phải từ sớm đã có quan hệ không tầm thường, Hạ Bách Thâm làm sao có thể để Thiên Thịnh đạo Sở Ngôn về, hơn nữa còn bỏ ra nhiều tài nguyên nâng đỡ như vậy? Trong lúc trò chuyện, Sở Ngôn cũng biểu lộ thái độ rất rõ ràng, y quả thực đã kết hôn với Hạ Bách Thâm, thế nhưng ban đầu khi bọn họ kết hôn cũng không phải vì tình yêu mà là do một nguyên nhân không tiện nói nào đó.

Hiện tại Sở Ngôn chỉ muốn trước hết cùng người đàn ông kia thử nói chuyện yêu đương một chút, về phần tương lai sẽ thế nào y hoàn toàn chưa có dự định gì. Bất quá, khi Chu Hòa Huy hỏi bọn họ còn dự định ly hôn hay không…

“Ly, vì sao không ly? Anh Chu, có một số chuyện em không tiện nói, thế nhưng cuộc hôn nhân này trên góc độ của em mà nói là rất không công bằng.”

Ánh trăng trong trẻo dịu dàng rọi sáng con đường nhỏ chật hẹp, mà khi loại ánh sáng này chiếu xạ trên người thiếu niên lại phảng phất vì cậu phủ thêm một lớp hào quang mỹ lệ màu ngân bạch. Lúc Sở Ngôn nói chuyện thanh điệu cực kỳ trấn định, nét mặt mang theo nụ cười, thần thái rất nhẹ nhàng, phảng phất cũng không phải đang đề cập đến một chuyện nặng nề như ‘ly hôn’ vậy.

Trên phương diện riêng tư, Chu Hòa Huy cũng không can thiệp quá nhiều với Sở Ngôn. Anh không biết rốt cuộc lần hôn nhân này đối với Sở Ngôn có chỗ nào không công bằng, thế nhưng sau khi suy tư một hồi lại hướng về trọng tâm câu chuyện: “Anh nghĩ, hiện tại đại khái toàn bộ giới giải trí của Hoa quốc đều đã biết quan hệ của cậu và Hạ tiên sinh. Tiểu Ngôn, sau này chúng ta cũng phải chú ý hơn một chút.”

Chu Hòa Huy là một người đại diện ưu tú, anh rất nhanh liền suy tính ra sự kiện lần này sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho Sở Ngôn, đồng thời trong tương lai khi chọn kịch bản phải lưu ý những vấn đề gì, thậm chí có thể lợi dụng để mưu lợi ra sao.

Nếu chuyện đã xảy ra, vậy cứ để cho mọi việc phát triển theo phương hướng tốt đẹp.

Đợi khi về đến trước ký túc xá của Chu Hòa Huy, không khí trò chuyện giữa bọn họ đã chân thành hơn rất nhiều. Thế nhưng Chu Hòa Huy bất chợt dừng chân lại, cười híp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, bỗng nhiên lên tiếng: “Tiểu Ngôn, kỳ thực cậu còn một việc gạt anh, thế nhưng anh sẽ không chấp nhất.”

Sở Ngôn sửng sốt: “Việc gì?”

Chu Hòa Huy nói: “Hạ tiên sinh… thật là vợ của cậu sao? Tiểu Ngôn, tuy rằng anh Chu đối với chuyện yêu đương kết hôn cũng không quá hiểu, bất quá anh tin tưởng người như Hạ tiên sinh sẽ không làm vợ của người khác. Hai người đã là hôn nhân đồng tính, như vậy trên giấy tờ cậu quả thực là chồng của Hạ tiên sinh, nhưng đồng thời Hạ tiên sinh cũng là chồng của cậu. Anh nói không sai chứ?”

Lời này thẳng tắp đâm vào miệng vết thương của Sở Ngôn, khiến thần sắc của y không khỏi cứng lại. Chu Hòa Huy là người không biết không tội, Sở Ngôn chỉ có thể cười gượng hai tiếng, đồng ý cách nói của anh. Thế nhưng tối hôm đó khi vị Ẩn tiên sinh nào đó gọi điện tới, Sở Ngôn chỉ cười lạnh một tiếng trực tiếp bỏ qua.

Đúng vậy, anh là chồng của tôi, tôi cũng là chồng của anh.

—— Cuộc hôn nhân này, Nhất! Định! Phải! Ly!!!!

Thời gian một đem trôi qua rất nhanh, đợi ngày hôm sau khi Sở Ngôn đến trường quay, y cuối cùng cũng cảm nhận được sự kiện lần này rốt cuộc đã mang đến cho mình bao nhiêu ảnh hưởng. Phía nhân viên công tác không có thay đổi gì nhiều, chỉ là nhóm người phó đạo diễn càng thêm nhiệt tình một chút, khoa trương nhất là bên sản xuất, chỉ một buổi sáng liền tìm Sở Ngôn trò chuyện ba lần, ở lần thứ ba còn tự mang cà phê cho y.

Mà trên phương diện diễn viên, ‘Hiệu ứng Hạ Bách Thâm’ càng thêm rõ ràng. Thái độ của những diễn viên làm nền đối với Sở Ngôn càng thêm tha thiết rất nhiều, thậm chí diễn viên nữ 2 —— nghệ sỹ tuyến đầu xếp hạng không chênh lệch lắm với Sở Ngôn trên ‘Hoa tinh rực rỡ’ còn rất thân thiện muốn trao đổi phương thức liên lạc với cậu, nói sau đó lại liên hệ nhiều hơn.

Nếu có thể làm tốt quan hệ với Sở Ngôn, như vậy liền có cơ hội bước lên chiếc thuyền của Hạ Bách Thâm.

Trước kia trong mắt mọi người, Sở Ngôn chỉ là một loại cổ phiếu tiềm lực, làm tốt quan hệ với Sở Ngôn là chuyện khá tốt, bởi vì cậu thiếu niên danh tiếng cực thịnh này nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước, trở thành nghệ sỹ tuyến đầu tiêu biểu.

Mà hiện tại, trên người của loại cổ phiếu tiềm lực Sở Ngôn này còn dán lên một cái nhãn ——

[Cổ phiếu tiềm lực tuyệt đối sẽ bạo tăng]

Diễn xuất ưu tú, bề ngoài xuất sắc, hơn nữa còn thêm tài nguyên đỉnh cấp.

Tuy rằng loại người này trong giới giải trí không phải không có, nhưng tuyệt đối không nhiều, mỗi một người đều đã định trước sẽ trở thành nghệ sỹ tuyến đầu tiêu biểu!

Trong lúc nhất thời, cả đoàn phim cũng chỉ có thái độ của Tần Bác Dung và Liễu Mộng đối với Sở Ngôn là không thay đổi, thậm chí người sau còn trêu chọc y: “Tiểu Ngôn, vốn chị nghĩ cậu là quý tộc độc thân hoàng kim, không ngờ cậu liền thoát đàn nhanh như vậy, quả thực khiến biết bao nhiêu thiếu nữ thương tâm nha.”

Nhìn nụ cười dịu dàng của Liễu Mộng, Sở Ngôn trả lời: “Chị Liễu, nếu để mọi người biết tình cảm của chị và anh Tần, sợ rằng cũng có không ít trái tim tan nát đi.” Sở Ngôn từ sớm đã phát hiện quan hệ của Tần Bác Dung và Liễu Mộng, đây là bí mật công khai giữa ba người.

Đôi mày thanh tú của Liễu Mộng hơi cau: “Dám trêu chọc chị à?”

Sở Ngôn lập tức nói: “Không dám không dám,  anh Tần còn đang ngồi bên cạnh mà, em nào dám.”

Hai người vừa cười vừa nói một hồi, bên kia đã truyền đến tiếng hô chuẩn bị, Liễu Mộng đứng dậy dặm lại trang điểm, Sở Ngôn và Tần Bác Dung lại cùng nhau tiến về phía khu vực quay phim. Vừa đi vài bước, Sở Ngôn chợt không chút dấu hiệu hỏi thăm: “Nghe nói ban đầu là anh Tần cùng đạo diễn thống nhất quyết định thêm em vào đoàn phim, đóng vai Cừu Phục?”

Bước chân của Tần Bác Dung hơi chút chững lại, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, không sai.”

Sở Ngôn cười nói: “Hoa quốc có nhiều diễn viên như vậy, anh Tần sao lại coi trọng em?”

Ý cười trên mặt Tần Bác Dung không hề thay đổi, ung dung hồi đáp: “Đại khái là tuệ nhãn thức anh hùng đi? Thực tế chứng minh, ánh mắt của anh rất tốt.”

Sở Ngôn cũng chỉ cười cười, khẽ suy tư một phen liền không tiếp tục nói lên vấn đề này. Mà cho dù y có thông minh hơn đi nữa cũng tuyệt đối không ngờ được, người đại diện của Tần Bác Dung là chị em bạn bè thân thiết của Từ Ngọc Dung, chuyện nhỏ như tiện tay đề cử người này vẫn có thể đơn giản làm được. Huống hồ Sở Ngôn cũng là có đủ thực lực, nếu cậu đã có điều kiện, hơn nữa còn có người không – tiếng – động nâng đỡ, như vậy hiển nhiên dễ dàng nhận lấy nhân vật Cừu Phục này.

Vả lại, Tần Bác Dung lần đầu tiên cảm thấy, hóa ra mình cũng thật tinh mắt.

Giờ khắc này, nhân viên trang điểm đang dùng keo xịt tóc sửa sang lại cho Sở Ngôn, Tần Bác Dung đứng ở một bên thản nhiên nhìn cậu.

Vai Cừu Phục của thiếu niên này có bao nhiêu xuất sắc, qua mấy ngày diễn chung Tần Bác Dung đã có thể cảm nhận vô cùng sâu sắc. Nếu như nói người này không phải Cừu Phục, như vậy trên đời này chỉ sợ rất khó tìm được một Cừu Phục thứ hai.

Suốt mấy ngày quay chụp liên tục, Sở Ngôn tổng cộng chỉ NG có ba lần. Diễn xuất của cậu xuất sắc tới mức ngay cả Tần Bác Dung cũng phải thầm tán thưởng, cảm khái đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, lớp sóng trước như anh nói không chừng rất nhanh liền phải chết toi trên bờ cát rồi.

Rất nhanh, màn diễn đầu của buổi chiều đã chính thức mở máy, Tần Bác Dung quả thực không ngờ, một khắc trước anh còn đang âm thầm khen ngợi thiếu niên này, chỉ một khắc sau, Sở Ngôn lại bắt dầu NG rồi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện