Toàn bộ máy ghi hình đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, tất cả nhân viên quay phim đều đã trở về vị trí của chính mình sẵn sàng làm việc.

Sau khi toàn bộ máy sáng bật lên, Sở Ngôn đã đợi ở trường quay được ba phút thì Lý Triết Thiên mới mang vẻ mặt cau có, khoan thai mà đến muộn.

Lý Triết Thiên không thích vai nam chính Nhiếp Chinh là có lý do, nhân vật này xuất thân tầm thường, từ một tiểu binh lính từng bước từng bước một mà vươn lên đều là nhờ nhiều lần lập được công trạng.

Muốn lập công thì phải đánh trận như thế nào chứ? Nhân vật nam chính kia bình thường mặt mày đều sẽ dính đầy bụi đất, máu me khắp người, cả ngày sờ soạng lần mò, một điểm đẹp trai cũng không có!

Liền giống như bây giờ, gương mặt Lý Triết Thiên được chuyên viên trang điểm hóa trang thật cẩn thận, một bên gò má của gã là vết thương loang lổ, dữ tợn, quần áo rách nát, dính đầy máu me, cả khuôn mặt xanh xanh đen đen, tựa như vừa mới trở về từ chiến trường khói lửa nguy nan.

Sự thật xác thực chính là như vậy, bị kẻ địch tập kích, toàn quân đội đều không kịp phản ứng lại, gần như đã bị tiêu diệt toàn bộ trong một khắc kia, tướng quân Chử Tùng mệnh lệnh cho thân binh của mình là Nhiếp Chinh dẫn dắt một đội tiểu binh lính từ một bên phi thuyền đi phá vòng vây, mà chính bản thân mình lại lái chiếc phi thuyền cuối cùng, liều mạng vì mọi người mà yểm trợ.

Khi Nhiếp Chinh thoát khỏi vòng vây, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy cảnh tượng những đồng đội của mình bị đạn pháo bắn trúng, oanh oanh liệt liệt mà nổ tung. Vô số hài cốt bắn tung tóe ở trong không gian, tạo thành từng đóa, từng đóa pháo hoa xinh đẹp, chiếu sáng cả không gian đen tối rộng lớn.

Thời điểm Chử Tùng chết, toàn bộ thi cốt đều không tìm được, tất cả đều nằm rải rác ở trong vũ trụ, không ngừng chuyển động.

Sau một hồi Nhiếp Chinh bi thống khóc lớn, liền dẫn theo một nhóm tiểu binh lính đột xuất vòng vây, tiêu diệt quân địch, cuối cùng cũng trở về được quê hương. Chuyện đầu tiên sau khi Nhiếp Chinh trở về chính là đi tìm Chử Thần, y tàn nhẫn hướng mặt Chử Thần hạ xuống một quyền, đem di ngôn cuối cùng của Chử tướng quân bàn giao lại cho cậu.

Trong nguyên tác miêu tả cảnh chiến tranh vô cùng sinh động, hùng vĩ, Sở Ngôn cũng đã được xem qua cảnh quay chụp hạm đội chiến tranh, Vương đạo vẫn phi thường chịu chi tiền, cư nhiên lại thực sự đi thuê vài chiếc phi thuyền loại nhỏ cùng một đại phi thuyền do thám, ở trong không gian diễn một cảnh ác chiến vô cùng chân thật.

Phim tinh tế[1] nếu đặt ở một nghìn năm về trước so với việc đem tiền đi đốt thì không hề có khác biệt, phải dùng các hiệu ứng đặc biệt mới có thể chế tác thành công. Mà hiện tại ở thế giới này, phim tinh tế chính là thể loại phim dễ quay chụp nhất. Nếu như bạn muốn quay một bộ phim cổ trang còn phải đi thuê một tinh cầu trường quay phim cổ trang, muốn quay một bộ phim đề tài dân quốc còn phải thuê một tinh cầu trường quay phim dân quốc.

[1] Phim tinh tế: Có thể hiểu là thể loại phim lấy bối cảnh không gian, vũ trụ, các hành tinh để quay phim.—— Đúng vậy, thời đại giải trí ở thế giới này bùng nổ, đã không còn nhiều loại phim truyền hình hay điện ảnh, trái lại các chương trình tinh cầu càng ngày lại xuất hiện càng nhiều.

Sở Ngôn tuy rằng không biết đi thuê một truyền hình tinh cầu tốn kém nào, thế nhưng cậu nhìn thấy Vương đạo vung tay một cái liền mua mấy chiếc tàu vũ trụ, hình dáng rộng rãi, phóng khoáng, cũng thấy bộ dáng keo kiệt, bủn xỉn của phó đạo diễn đề nghị “Thuê một viên truyền hình tinh cầu”, này đem so sánh, không cần nghĩ cũng đã biết để thuê được một cái tinh cầu khẳng định vô cùng tốn kém.

“Bổ trang lại một lần nữa, cảnh quay lần này tương đối trọng yếu, nếu như có thể quay một lần liền qua thì rất tốt.”

Một vị chuyên gia trang điểm đang giúp Sở Ngôn bổ trang, Chu Hòa Huy liền đứng ở một bên mà căn dặn. Là một người đại diện chuyên nghiệp, y đã sớm đem kịch bản 《 Huyết Chiến 》xem thật kỹ lưỡng, đồng thời còn chế tác được một kịch bản AI vô cùng hoàn hảo.

Bất luận là ai cũng đều hiểu rõ, phân cảnh quan trọng nhất của nam thứ chính là cảnh tượng “Bi thương sau khi sống lại”, nếu như có thể diễn tốt cảnh này, đối với việc đắp nặn hình tượng nhân vật tuyệt đối sẽ có rất nhiều ích lợi.

“Tuy cậu không thích xem kịch bản AI, thế nhưng hiện tại, tôi khuyên cậu tốt nhất nên xem qua một chút.” Ở một góc khác trong trường quay phim, Lý Triết Thiên cũng đang được chuyên viên trang điểm bổ trang lại, một bên lại nghiên cứu kịch bản AI, Chu Hòa Huy liếc mắt nhìn gã, nói: “Dù sao phân cảnh này cũng có cảnh đánh nhau, nếu cậu có thể một lần quay liền qua, cũng sẽ khiến Lý Triết Thiên không thể bắt bí lấy nhược điểm tới kiếm chuyện nữa.”

Khuôn mặt Sở Ngôn được hóa trang đến vô cùng tinh xảo, chuyên viên trang điểm kia chỉ tùy tiện điểm hai cái liền bổ trang xong xuôi. Nghe Chu Hòa Huy nói, cậu nhẹ nhàng thở ra một tiếng, nói rằng: “Chu ca, kịch bản AI mấy ngày trước tôi đã xem qua một lần rồi, lần này anh cứ yên tâm đi.”

Chu Hòa Huy tuy còn muốn căn dặn thêm vài chuyện, bất quá khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc, bình tĩnh của Sở Ngôn, y im lặng trong chốc lát, vẫn là đồng ý tin tưởng.

Mà ở một góc khác trong trường quay phim, thời gian ghi hình sắp tới còn chưa đến một phút, Lý Triết Thiên sau khi bổ trang xong liền vẫy tay gọi trợ lý lại gần. Tiểu trợ lý này lập tức chạy tới, chỉ nghe Lý Triết Thiên hỏi: “Xác định đã trộm được kịch bản AI của hắn?”

Trợ lý này sờ túi, lần mò một lượt lấy ra một con chip AI tinh xảo, đắc ý nở nụ cười: “Lý ca, em ngày hôm qua đã thừa dịp hắn quay phim lấy được, anh cứ yên tâm, thời điểm tiểu tử kia không tìm thấy chip AI còn đi tìm một lúc, anh có muốn kiểm tra qua một chút không?”

Lý Triết Thiên sắc mặt tối sầm: “Trước mặt nhiều người như vậy cậu lấy ra làm cái gì? Mau cất đi!”

Hai người thầm thì to nhỏ một lúc, Lý Triết Thiên dặn dò tiểu trợ lý này lập tức đem kịch bản AI đi tiêu hủy, kịch vui ở phía sau sắp bắt đầu rồi.

Chử gia sừng sững tồn tại trong đế quốc hơn hai trăm năm, từ người đầu tiên ghi danh trung thần khai quốc, cho đến hiện tại, trải qua bao nhiêu mưa gió, chịu đựng những hiềm nghi cùng tra xét nghiêm ngặt của các vị vua các đời tiếp theo, chỉ còn sót lại hai người Chử Tùng cùng Chử ThầnChử gia gia huấn: Vì tổ quốc quyết hi sinh đến giọt máu cuối cùng!

Chử gia gia quy: Kẻ phản quốc, chém. Lập tức hành quyết!

Thời điểm Chử Thần được ba tuổi, cha mẹ cậu đều đã mất hết. Cha Chử là chết ở trên chiến trường mà mẹ cậu vì đau thương quá mức cùng năm ấy cũng đã qua đời. May mắn tại thời điểm đó Chử Tùng đã hai mốt tuổi, y vừa tiếp tục chăm sóc em trai nhỏ, vừa mang trên vai gánh nặng chấn hưng gia tộc.

Đã từng có độc giả đặt ra không ít câu hỏi cho tác giả của 《 Huyết Chiến 》, ở trong tiểu thuyết, thế giới văn minh như vậy, Chử gia đều vì quốc gia trả giá nhiều như vậy, tại sao còn muốn từng người từng người bất kể nhảy vào dầu sôi lửa bỏng chấn hưng gia tộc này, từng người từng người ở trên chiến trường vào sinh ra tử? Tác giả đã trả lời như vậy: “Ở trên thế giới này, luôn có người cao thượng và người hèn hạ. Người hèn hạ vì mạng sống bán rẻ tổ quốc, mà người cao thượng lại vì tổ quốc mà hi sinh tất cả, đại đa số chúng ta đều thuộc về loại trung gian, là đối với lựa chọn của bọn họ không bao giờ có thể hiểu nổi, bất quá chúng ta đều không có tư cách chất vấn hay hoài nghi bọn họ.”

Chử gia đại nghĩa khiến Chử Thần không thể nào hiểu được, cậu không muốn yêu quốc gia này, cậu chỉ mong muốn mọi người trong gia đình có thể an an ổn ổn mà sinh sống. Bởi vậy cho dù Chử Thần ở trong quân giáo có kết quả học tập ưu tú, cậu vẫn luôn cà lơ phất phơ không muốn nhập ngũ.

Mãi cho đến một buổi trưa mùa hạ oi bức kia, mặt trời hừng hừng treo giữa bầu trời thật cao, bốn phía bắn ra lửa, Chử Thần còn ở trong nhà cùng đám hồ bằng cẩu hữu vui chơi, bỗng nhiên chỉ nghe “Phanh ——” một tiếng, đại môn Chử gia phút chốc bị người đá văng.

Một bóng người toàn thân đẫm mái xuất hiện ở cửa, tất cả mọi người ở đây đều kêu lên sợ hãi, thảng thốt chạy trốn, trong nhà lập tức chỉ còn lại một mình Chử Thần.

Vết thương trên người Nhiếp Chinh còn chưa khép lại phân nửa, vẫn còn rỉ ra chút tơ máu. Bất quá tựa như không còn cảm nhận được đau đớn, y đi từng bước, từng bước tiến đến trước mặt thiếu niên xinh đẹp kia, từ trên cao mà nhìn xuống đối phương, trong mắt tràn đầy huyết lệ.

Mà đứng trước mặt y, Chử Thần sắc mặt trấn định, lãnh đạm, cậu không hề tức giận cũng không có kinh sợ, chỉ bình tĩnh mà nhìn người quân nhân trẻ tuổi trước mắt, vân đạm phong khinh.

Trong màn hình giả lập, Vương đạo chăm chú nhìn Sở Ngôn nắm chặt lòng bàn tay, có điểm tán thưởng mà gật đầu. Chỉ thấy Sở Ngốn sống lưng căng thẳng, cả người chật vật, ngoại trừ sắc mặt bình tĩnh, trên trán cậu đã ướt rịn mồ hôi.

Thiếu niên này lạnh lùng, tao nhã, ăn mặc một thân quân phục thẳng tắp, nhưng bướng bỉnh không cài nút áo cổ, để lộ ta xương quai xanh vô cùng tinh xảo. Đây hoàn toàn là bộ dáng của một đại thiếu gia kiêu ngạo, ung dung tự tại, bởi vì trước cậu đã có anh trai chống lại hết thảy mưa gió, cậu từ nay về sau đều không cần phải bận tâm bất cứ chuyện gì.

Vẻ mặt tự nhiên, trấn tĩnh cùng cơ thể căng thẳng run rẩy, loại chênh lệch rõ ràng này khiến cho Vương đạo càng ngày càng hưng phấn, ông quay đầu nhìn về phía Nhiếp Chinh, nụ cười bỗng nhiên cứng đờ, hơi do dự một lát thế nhưng cũng không hô ngừng cảnh đang quay.Không so sánh, sẽ không thấy thiếu sót!

So với của Sở Ngôn, diễn kỹ của Lý Triết Thiên quả thực quá mức bình thường, nhưng tóm lại cũng không phải sai sót gì lớn, chờ thời điểm hậu kỳ cắt nối biên tập chủ yếu đem ống kính đặt ở phía Sở Ngôn, phân cảnh này đại khái cũng có thể biểu hiện vô cùng xuất sắc.

Nhiếp Chinh cắn răng, trên mặt loang lổ màu máu, y lớn tiếng mắng: “Chử Thần! Tướng quân tại tiền tuyến vào sinh ra tử, cậu thì ở đây ung dung tự tại mà vui đùa, cậu còn xứng đáng với Tướng quân sao?!”

Vừa dứt lời, Lý Triết Thiên không nói hai lời, ngay lập tức giơ nắm đấm đánh về phía gương mặt Sở Ngôn.

Một quyền kia vô cùng sắc bén, thế cũng rất nhanh, hoàn toàn không chút nương tay mà hướng thẳng sống mũi Sở Ngôn.

Tổ đạo diễn bên kia một trận kinh hô, Chu Hòa Huy cũng đứng bật dậy từ băng ghế, nhanh chóng bước vào bên trong trường quay phim. Thế nhưng, không đợi Chu Hòa Huy đi được hai bước, đã thấy Sở Ngôn bỗng nhiên nhẹ nhàng nghiêng người một cái, giơ tay bắt lấy cánh tay Lý Triết Thiên, động tác nhanh chóng, chuẩn xác.

Toàn bộ trường quay phim chìm trong yên tĩnh, chỉ thấy một giây sau, Lý Triết Thiên sắc mặt lúng túng mắng: “Chuyện gì vậy? Phía bên tôi đang diễn thật tốt rồi, cậu làm sao lại đột nhiên chặn lại?”

Người bên ngoài tạm thời không có phản ứng lại, chỉ thấy giữa trường quay phim, thiếu niên khẽ nhếch lông mày một cái, cười hỏi: “Phân cảnh này cậu là đánh nhầm vị trí rồi, Lý Triết Thiên? Nếu như tôi không đỡ, nắm đấm kia của anh đại khái là muốn đánh thẳng vào mũi của tôi, tôi khả năng mấy ngày tới cũng không cách nào tiếp tục quay phim được nữa.”

Nghe vậy, Lý Triết Thiên thần tình cứng đờ, sau đó gã nói: “ Cậu đang nói bậy gì vậy? Tôi đương nhiên biết đây là sai vị trí, cậu nếu không muốn bị đánh, tôi lập tức sẽ thu lực hiểu chưa?”

Nghe xong lời này, Sở Ngôn khẽ nhắm hai mắt, không lên tiếng nữa.

Mà ở một bên, nét mặt Vương đạo cũng trở nên nghiêm túc, ông nhíu mày nhìn về phía chỉ đạo võ thuật của đoàn phim, đối phương hướng ông lắc lắc đầu, vẻ mặt cổ quái nhìn Lý Triết Thiên, Vương đạo lập tức hiểu được ý của đối phương, một quyền vừa rồi, Lý Triết Thiên căn bản không thể thu lực.

Điều này nói rõ, giả thiết của Sở Ngôn hoàn toàn là sự thật, một quyền này của Lý Triết Thiên hoàn toàn có thể đem sống mũi cậu đánh gãy.

Trong đầu Vương đạo nhất thời hiện lên một ít tin đồn trong quá khứ của Lý Triết Thiên, cái gì “Bắt nạt tiểu diễn viên cùng đoàn phim”, “Thời điểm đóng phim hung hăng đánh diễn viên không ưa một trận“... Những chuyện này tám, chín phần mười là có thật, thế nhưng không có người nào dám truyền ra ngoài, bởi vì Lý gia đều dùng tiền đem những chuyện này ép xuống.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Vương đạo không khỏi trầm xuống, chăm chú nói rằng: “Lý Triết Thiên, trường quay này là đi thuê, cậu cẩn thận một chút, biết chưa!?”

Lý Triết Thiên nhỏ giọng lầm bầm một câu, rất nhanh chuẩn bị quay lại lần thứ hai.

Lần này cùng lần trước không giống, thời điểm Lý Triết Thiên hạ quyền quả nhiên không có đánh vào mặt Sở Ngôn. Bất quá ở một khắc tiếp theo, một quyền vừa mới kết thúc, một nắm đấm đã từ một hướng khác tàn nhẫn hướng thẳng về phía thiếu niên trước mắt, đấm thẳng vào phần bụng và eo của cậu.

Giờ khắc này Sở Ngôn đang đeo một cái thắt lưng thật thô to, nếu trúng một quyền kia nhiều lắm chỉ có thể bị đau, cũng không có khả năng gây thương tích ngoài da.

Ở thế giới này, đóng phim đều là dùng máy quay phim loại nhỏ, Vương đạo càng khoa trương mà dùng mười mấy máy quay phim đồng thời ghi hình, sẽ không có bất kỳ góc chết nào, Lý Triết Thiên căn bản không thể che giấu động tác của chính mình, cứ như vậy đường hoàng ra nắm đấm.

Bất quá lần này lại khiến gã phải thất vọng, Sở Ngôn bỗng nhiên giơ tay chặn lại nắm đấm của gã, Lý Triết Thiên kinh ngạc mà ngẩng đầu, không nghĩ rằng ánh mắt mình vừa vặn lại rơi vào một đôi đồng tử sâu thẳm, lạnh lẽo. Thiếu niên ánh mắt thâm trầm, dường như có điều suy nghĩ, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, trầm tĩnh mà nhìn hắn.

Trong đôi mắt kia toát ra sự lạnh lùng đến cực điểm, đồng thời nghe Vương đạo hô to một tiếng “Dừng”, Lý Triết Thiên chỉ nghe thấy thanh âm cười nhạt của thiếu niên vang lên bên tai chính mình: “Quá tam ba bận, biết không, Lý Triết Thiên?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện