Thời gian phảng phất bị ai đó ấn nút tạm dừng, hoàn toàn đình trệ tại giờ khắc này.
Cho dù trước đây y đã có một chút suy đoán mông lung, thế nhưng khi sự thật này đột nhiên phơi bày trước mắt, Sở Ngôn vẫn cảm thấy có chút không chân thực, thậm chí trong nháy mắt y hoàn toàn không biết nên làm sao để đối mặt, trong đầu hiện lên vô số ký ức, đồng thời phản ứng đầu tiên chính là: Quả, thực, đã, lộ.
Hạ Bách Thâm biết y đã quên việc kết hôn, thế nhưng hình như cũng không quá quan tâm đến chuyện này.
Cái nhận tri đó khiến Sở Ngôn thoáng cái trấn định, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, khóe miệng hơi cong, thần sắc kinh ngạc nói: “Hạ tiên sinh, tôi không hiểu anh đang nói gì, anh có thể lặp lại một lần nữa sao?”
Hạ Bách Thâm híp mắt: “Những lời vừa rồi của tôi có gì không ổn?”
Thiếu niên tuấn tú xinh đẹp mỉm cười, mắt môi lập tức cong thành một vầng trăng khuyết, tư thái của Sở Ngôn vô cùng thong dong, trong ngôn ngữ cũng không để lộ một tia khiếp đảm nào, cậu bước lên một bước, khí thế lập tức chiếm cứ thượng phong. Y nhìn Hạ Bách Thâm, hỏi: “Anh họ Ẩn sao?”
Hạ Bách Thâm có hơi ngơ ngác.
Nụ cười của Sở Ngôn lại càng tươi tắn: “Anh tên Danh sao?”
Hạ Bách Thâm hơi cau mày.
Sở Ngôn cực kỳ trấn định hỏi tiếp: “Anh không họ Ẩn cũng không tên Danh, vậy Hạ tiên sinh, cái xưng hô vừa rồi của anh với tôi có chút vấn đề. Tôi gọi Sở Ngôn, không phải Vợ Yêu, càng không lệ thuộc vào anh. Tôi hoàn toàn không rõ anh đang nói cái gì, không phải sao?”
Nếu là một người bình thường, Sở Ngôn rất có thể đã lừa dối qua ải, dù sao biểu hiện lúc này của y cũng vô cùng tự nhiên, thế nhưng lại cố ý lộ ra một tia tức giận, phảng phất trong lòng không quá nhẹ nhàng. Nếu đụng phải một người thích phỏng đoán lung tung, người nọ sẽ cho rằng Sở Ngôn là vì tờ giấy hôn thú ‘có tính vũ nhục’ kia mà phẫn nộ, thế nhưng cảnh tượng này đi vào mắt Hạ Bách Thâm lại có một chút cảm giác thú vị khác hẳn.
Hạ Bách Thâm biết, Sở Ngôn sẽ không chỉ trêu đùa mình đơn giản như vậy.
Loại chiêu thức này quá ấu trĩ, Hạ Bách Thâm sẽ không rút lui, thế nhưng hắn lại hiểu được một cái tin tức. Có vài chuyện Sở Ngôn không muốn trực tiếp nói rõ.
Loại cảm giác này quả thực vừa khẩn trương lại kích thích, nhìn thiếu niên tuấn tú mỹ lệ trước mặt, Hạ Bách Thâm không khỏi nhớ lại hình ảnh vừa xem trong rạp chiếu phim tư nhân của mình vài hôm trước, bộ dạng thiếu niên trầm mặc trút hơi thở cuối cùng giữa thiên địa tuyết bay tán loạn kia.
Cũng là khuôn mặt giống hệt như vậy, thế nhưng Sở Ngôn cực kỳ dồi dào sinh mệnh lực, giống như một con sư tử hướng về phía hắn nhe nanh múa vuốt, mà Ti Tích lại là độc xà phun lưỡi, âm lãnh độc địa, chỉ có thời khắc trước khi chết đi mới để lộ nụ cười chân chính duy nhất trong cả cuộc đời.
Sau khi Hạ Bách Thâm xem xong cả bộ phim 《Huyết chiến》, lại cầm 《 Ba kẻ lừa đảo 》 ra nhìn, đến gần đây lại trực tiếp xem hết những tập phim 《Thịnh Thế 》 có sự xuất hiện của Sở Ngôn. Đến cuối cùng hắn không thể không thừa nhận, diễn xuất của thiếu niên này quả thực cực kỳ xuất sắc, mỗi một nhân vật do cậu diễn dịch đều sở hữu linh hồn riêng, khiến người ta chấn động.
Thậm chí tại thời điểm Ti Tích trước đi, ngay cả Hạ Bách Thâm cũng không nhịn được đứng dậy, bước tới bên cạnh thiếu niên nọ, muốn vươn tay chạm vào đối phương. Đương nhiên, bàn tay của hắn tuyệt đối sẽ xuyên qua thân thể của Ti Tích, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ bị hoa tuyết bao trùm, hài cốt không còn.
Mà hiện tại, hắn lại lần nữa nhìn thấy thiếu niên này xuất hiện trước mặt mình.
Hạ Bách Thâm nghĩ vậy, chợt mở miệng: “Sở Ngôn, dọn đến nhà của tôi đi, trợ lý Lâm đã sớm đưa chìa khóa cho cậu.”
Hạ Bách Thâm cũng yên lặng chấp nhận, hắn không hỏi Sở Ngôn vì sao quên mất cuộc hôn nhân của bọn họ, nhưng đồng thời cũng đưa ra một yêu cầu, muốn Sở Ngôn dọn vào căn nhà đứng tên mình.
Sở Ngôn nghe vậy liền hơi nhíu mày: “Vì sao?”
Làn môi mỏng của Hạ Bách Thâm khẽ nhếch: “Cậu rất muốn ly hôn với tôi?”
Đôi mắt màu nhạt phút chốc mở to, Sở Ngôn thoáng cái hiểu được ý tứ của Hạ Bách Thâm, anh ta cũng biết vợ chồng ba năm không sống cùng nhau có thể đơn phương ly hôn. Hạ Bách Thâm muốn tránh loại tình huống này, vậy nên mới đề nghị ở chung!
Sở Ngôn quan sát đôi mắt phượng hẹp dài của người đàn ông trước mặt, lại khẽ lướt qua hầu kết hơi gồ lên, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Hạ Bách Thâm, mỉm cười không nói. Chỉ là một nụ cười, áp lực cường đại liền chậm rãi tản ra ngoài, khiến ngay cả Hạ Bách Thâm cũng cảm nhận được một chút áp bách.
Bất cứ vai diễn nào do Sở Ngôn diễn dịch Hạ Bách Thâm cũng đã từng xem qua, thế nhưng hình chiếu lập thể chung quy cũng chỉ là hình chiếu lập thể, người trước mặt mới là sinh mệnh tồn tại chân chính. Thiếu niên đường hoàng phóng túng như vậy khiến trái tim Hạ Bách Thâm khẽ động, một loại cảm giác kỳ dị chậm rãi lan ra
Hắn còn không kịp nắm bắt cái loại cảm giác xa lạ kia, chợt nghe Sở Ngôn cười hỏi: “Lẽ nào, Hạ tiên sinh không muốn ly hôn với tôi?”
Nếu không phải muốn ly hôn, có thể suốt nửa năm cũng không xuất hiện sao? Thậm chí sau khi gặp được, một chút cũng không dự định công khai thân phận của mình!
Hạ Bách Thâm nở nụ cười, trịnh trọng nói: “Hiện tại, không phải rất muốn.”
Sở Ngôn nghe vậy, cực kỳ tiếc nuối lắc đầu: “Vậy thì thật đáng tiếc, Hạ tiên sinh, tôi rất muốn ly hôn với anh.”
“Cho dù phải vi phạm hiệp ước?”
“Phải, bất luận phải bồi thường bao nhiêu tiền, ly hôn.”
Sở Ngôn căn bản cũng không biết chuyện kết hôn hoàn toàn không có liên quan gì đến hiệp ước, chỉ là một sản phẩm đính kèm. Thế nhưng giờ khắc này, Hạ Bách Thâm không ngại lợi dụng điểm đó, hắn giả vờ nói: “Cậu như vậy khiến tôi rất đau lòng, tiền vi phạm hiệp ước thực sự rất cao.”
Sở Ngôn ngước mắt, thanh âm mang cười: “Tôi không bồi thường nổi sao?” Không đợi Hạ Bách Thâm dùng một con số thiên văn trấn áp, thiếu niên lại hơi cong môi, tự tin nói: “Một ngày nào đó tôi sẽ đứng ở nơi cao nhất, đến khi đó, cho dù là con số thế nào tôi cũng có thể hoàn trả gấp bội!”
Thiếu niên chói mắt như vậy rốt cuộc khiến Hạ Bách Thâm thu lại ý cười trên môi, bởi vì hắn đã nhận ra, đối phương thực sự muốn ly hôn với mình. Không hiểu tại sao, Hạ Bách Thâm hoàn toàn không cho phép chuyện như vậy phát sinh, cho dù hắn biết chỉ cần hắn không muốn, Sở Ngôn tuyệt đối không thể thành công chủ động ly hôn, bất quá hắn vẫn cứ cảm thấy một trận thất lạc.
Hạ Bách Thâm tiến lên nửa bước, mắt nhìn thẳng vào Sở Ngôn: “Em là vợ của tôi, tôi không muốn ly hôn.”
Hạ Bách Thâm một khi nghiêm túc đủ khiến cho bất kỳ ai cảm thấy bị áp bách, thế nhưng trong số bất kỳ ai đó không có Sở Ngôn. Chỉ thấy y kinh ngạc ngẩng đầu lên, khoảng cách giữa hai người lúc này còn lại không đến 10cm, cười nhẹ một tiếng, châm chọc nói: “Hạ tiên sinh, có phải ngài đã hiểu lầm gì đó không, tôi là vợ của Ẩn Danh tiên sinh, không phải ngài, a….”
Nụ hôn đột nhiên áp đến khiến Sở Ngôn thoáng cái mở to đôi mắt, thế nhưng ngay giây tiếp theo y đã lập tức đẩy đối phương ra.
Y nhìn Hạ Bách Thâm vẫn đang trấn định tĩnh táo trước mặt, cho dù đối phương có là loại hình mà y thích đi chăng nữa, Sở Ngôn cũng cười lạnh một tiếng, chua ngoa nói: “Hạ tiên sinh, anh là đang định làm gì? Ép mua ép bán trong truyền thuyết? Tôi cho rằng đây là một hành vi vô cùng man rợ.”
“Lần trước em cũng từng nhắc tới ép mua ép bán, hiện tại ta cảm thấy, cái hình dung này thật tốt.” Hạ Bách Thâm sờ sờ đôi môi bị thiếu niên cắn rách, không thèm để ý tơ máu đang rỉ ra, hắn đứng thẳng người, dùng một loại tư thế từ trên cao nhìn xuống, cười nói: “Chí ít ở hiện tại, Sở Ngôn, tôi rất thích ép mua ép bán.”
Ngụ ý của câu nói này chính là: Hiện tại, Sở Ngôn, tôi muốn cậu trở thành người của tôi.
Sở Ngôn nghe vậy có chút bất đắc dĩ, nói: “Hạ tiên sinh, sáng hôm nay có phải anh ra ngoài hơi sớm rồi không?”
Hạ Bách Thâm trầm mặc, không để ý đến cái bẫy này.
Sở Ngôn lại mặc định là đối phương đã chấp nhận, thở dài nói: “Có thuốc phải uống, có bệnh phải trị, có vội chuyện gì cũng không vội bằng bệnh cấp tính. Hôm nay tôi còn có việc, phải đi trước, Hạ tiên sinh, anh vẫn nên chú ý hình tượng một chút, đừng để người khác thấy được bộ dáng man rợ ép mua ép bán này của anh.”
Nói xong, Sở Ngôn lại muốn rời khỏi khu vực thanh tĩnh này, bất quá y vừa đi ra vài bước, chợt hơi dừng lại. Qua hồi lâu mới xoay người, nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ vẫn đứng tại chỗ, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười ấm áp, nói: “Hạ tiên sinh, hơn một tháng trước tôi từng nói với anh, tôi đang suy nghĩ nên dùng phương pháp gì nấu miếng thịt mà mình thích ăn nhất. Thế nhưng hiện tại tôi lại cảm thấy, nếu đó đã là thịt, hơn nữa còn chủ động nhảy lên bàn, tôi không nên cố kỵ cảm thụ của một miếng thịt làm gì, chuyện duy nhất cần làm chính là ăn gọn nó. Anh cảm thấy như thế nào?”
Hạ Bách Thâm mỉm cười đuôi mắt cong cong: “Cậu thực sự rất thích ăn thịt?”
Sở Ngôn gật đầu.
Chỉ nghe Hạ Bách Thâm cũng mang theo ý vị sâu xa, nói: “Đúng vậy, thịt đã đưa tới cửa, không trực tiếp ăn luôn chẳng lẽ còn có thể làm gì khác sao? Kỳ thực tôi cũng rất thích ăn thịt, Sở Ngôn.”
Hai người lần nữa nhìn nhau mỉm cười, phảng phất đều không rõ ý tứ của đối phương.
Thế nhưng trước khi Sở Ngôn thực sự phải rời đi, y lại lần nữa bước đến trước mặt Hạ Bách Thâm, trong lúc người kia còn chưa kịp phản ứng y liền đẩy đối phương vào vách thủy tinh phía sau, thực hành một động tác tán gái đã vượt qua nghìn nằm vẫn còn hiệu quả —— ép người vào tường.
Hạ Bách Thâm khẽ run, không rõ ý tứ của thiếu niên, Sở Ngôn lại chợt nghiêng người về phía trước, ấn nhẹ một nụ hôn.
Trước khi Hạ Bách Thâm kịp ý thức mọi việc, Sở Ngôn lần nữa rời đi, biểu tình khiêu khích dùng ngũ quan xinh đẹp thể hiện ra càng thêm nghênh ngang, lông mi dày rậm nhướn một chút, ngữ điệu ngông cuồng nói: “Tôi trước giờ đều không thích thiếu nợ người khác, đây là quà đáp lễ của anh. Hạ tiên sinh anh thích loại cảm giác này sao?” Là loại cảm giác bị người khác áp chế, hiếp bức như vậy? Câu nói vừa dứt, thiếu niên phóng khoáng rời đi, mà Hạ Bách Thâm cũng phải ngơ ngác thêm một lát mói chậm rãi khôi phục tinh thần.
Hạ Bách Thâm giơ tay lên chạm nhẹ vào má của mình, nhịn không được thấp giọng cười rộ lên, bàn tay kia khẽ đặt lên ngực trấn an thứ đang nhảy nhót bên trong, thình thịch, thình thịch. Mà Sở Ngôn đã đi xa khỏi nơi đó, trên người tản ra khí thế nguy hiểm ‘người sống chớ gần’, tựa hồ đang tức giận đến cực điểm.
Đối mặt với người đàn ông kia, y biết rõ bản thân mình có chỗ không bì được, lúc nào cũng phải thấp hơn một cái đầu. Bởi vì tại thế giới này, thân phận địa vị của cả hai vốn cách biệt như trời với đất, bản thân không có vốn liếng tranh đấu cùng người nọ.
Thế nhưng, y thực sự không có cách nào khiến Hạ Bách Thâm cúi đầu sao?
Không! Chỉ cần y có thể vượt qua An Thiều Dương, trở thành vương giả thực sự của giới giải trí. Đến khi đó, cho dù là Hạ Bách Thâm cũng không thể không tỏ ra tôn trọng y, y cũng có thể tùy tiện muốn ly hôn liền ly hôn, muốn vi ước liền vi ước.
Vậy có muốn ăn thịt hay không?
Miếng thịt đó rất ngon miệng, rất mỹ vị.
Nhưng cái loại ăn này, tuyệt đối phải thành lập trên cơ sở bình đẳng chứ không phải trong lúc đối phương ngay cả tên thật cũng không chịu lưu lại!
Đến tận lúc này, sau khi sống lại một lần nữa, Sở Ngôn lần đầu tiên cảm nhận được dục vọng chinh phục người khác, y muốn người đàn ông đó phải vì những hành động của mình mà phụ trách, muốn đối phương biết rõ, rốt cuộc ai mới là vai vợ!
Bất quá, khi Sở Ngôn trở về quán cà phê vẫn là không nhịn được chạm nhẹ lên đôi môi nóng bỏng của mình. Cảm xúc ở đó còn hết sức rõ ràng, chí ít khi hai đôi môi chạm nhau, trái tim của y đã đập vô cùng mạnh mẽ, suốt cả hai đời, y chưa từng trải qua loại cảm giác như vậy.
Sở Ngôn cũng không phải ngốc, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút liền hiểu được cảm giác của mình.
Cùng lúc đó, ở bên kia, Hạ Bách Thâm cũng đã xuất hiện trong văn phòng của Từ Ngọc Dung, tiếp tục những công việc vừa rồi chưa xử lý xong. Từ Ngọc Dung nhìn đôi môi bị cắn rách của người nọ, không dám lên tiếng, thế nhưng Hạ Bách Thâm lại không chút tị hiềm liên tục vuốt ve môi, đến cuối cùng còn mở miệng hỏi: “Tình của của Sở Ngôn ra sao rồi?”
Từ Ngọc Dung cung kính nói: “Không dấu vết nâng đỡ, vẫn đang tiến hành.”
Hạ Bách Thâm như có chút suy nghĩ gật đầu, đồng thời cũng đã khởi thảo một phần kế hoạch chi tiết trong đầu. Trong quán cà phê, lúc Chu Hòa Huy gặp mặt Sở Ngôn cũng tỏ vẻ vô cùng trấn định, thế nhưng trong lòng cũng không ngừng chế định bước một, hai, ba của kế hoạch vĩ đại mà mình ấp ủ.
Sau lần giao phong này, sáng hôm sau, kế hoạch của Hạ Bách Thâm còn chưa chính thức thực thi, Sở Ngôn cũng không kịp tiến hành thêm động tác trả đũa nào, y liền cùng Chu Hòa Huy, Vu Đồng Đồng rồi khỏi Thủ đô tinh bay đến tinh cầu điện ảnh A-12 xa xôi, tham gia nghi thức khởi động máy của 《Cực quang》.
Cho dù trước đây y đã có một chút suy đoán mông lung, thế nhưng khi sự thật này đột nhiên phơi bày trước mắt, Sở Ngôn vẫn cảm thấy có chút không chân thực, thậm chí trong nháy mắt y hoàn toàn không biết nên làm sao để đối mặt, trong đầu hiện lên vô số ký ức, đồng thời phản ứng đầu tiên chính là: Quả, thực, đã, lộ.
Hạ Bách Thâm biết y đã quên việc kết hôn, thế nhưng hình như cũng không quá quan tâm đến chuyện này.
Cái nhận tri đó khiến Sở Ngôn thoáng cái trấn định, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, khóe miệng hơi cong, thần sắc kinh ngạc nói: “Hạ tiên sinh, tôi không hiểu anh đang nói gì, anh có thể lặp lại một lần nữa sao?”
Hạ Bách Thâm híp mắt: “Những lời vừa rồi của tôi có gì không ổn?”
Thiếu niên tuấn tú xinh đẹp mỉm cười, mắt môi lập tức cong thành một vầng trăng khuyết, tư thái của Sở Ngôn vô cùng thong dong, trong ngôn ngữ cũng không để lộ một tia khiếp đảm nào, cậu bước lên một bước, khí thế lập tức chiếm cứ thượng phong. Y nhìn Hạ Bách Thâm, hỏi: “Anh họ Ẩn sao?”
Hạ Bách Thâm có hơi ngơ ngác.
Nụ cười của Sở Ngôn lại càng tươi tắn: “Anh tên Danh sao?”
Hạ Bách Thâm hơi cau mày.
Sở Ngôn cực kỳ trấn định hỏi tiếp: “Anh không họ Ẩn cũng không tên Danh, vậy Hạ tiên sinh, cái xưng hô vừa rồi của anh với tôi có chút vấn đề. Tôi gọi Sở Ngôn, không phải Vợ Yêu, càng không lệ thuộc vào anh. Tôi hoàn toàn không rõ anh đang nói cái gì, không phải sao?”
Nếu là một người bình thường, Sở Ngôn rất có thể đã lừa dối qua ải, dù sao biểu hiện lúc này của y cũng vô cùng tự nhiên, thế nhưng lại cố ý lộ ra một tia tức giận, phảng phất trong lòng không quá nhẹ nhàng. Nếu đụng phải một người thích phỏng đoán lung tung, người nọ sẽ cho rằng Sở Ngôn là vì tờ giấy hôn thú ‘có tính vũ nhục’ kia mà phẫn nộ, thế nhưng cảnh tượng này đi vào mắt Hạ Bách Thâm lại có một chút cảm giác thú vị khác hẳn.
Hạ Bách Thâm biết, Sở Ngôn sẽ không chỉ trêu đùa mình đơn giản như vậy.
Loại chiêu thức này quá ấu trĩ, Hạ Bách Thâm sẽ không rút lui, thế nhưng hắn lại hiểu được một cái tin tức. Có vài chuyện Sở Ngôn không muốn trực tiếp nói rõ.
Loại cảm giác này quả thực vừa khẩn trương lại kích thích, nhìn thiếu niên tuấn tú mỹ lệ trước mặt, Hạ Bách Thâm không khỏi nhớ lại hình ảnh vừa xem trong rạp chiếu phim tư nhân của mình vài hôm trước, bộ dạng thiếu niên trầm mặc trút hơi thở cuối cùng giữa thiên địa tuyết bay tán loạn kia.
Cũng là khuôn mặt giống hệt như vậy, thế nhưng Sở Ngôn cực kỳ dồi dào sinh mệnh lực, giống như một con sư tử hướng về phía hắn nhe nanh múa vuốt, mà Ti Tích lại là độc xà phun lưỡi, âm lãnh độc địa, chỉ có thời khắc trước khi chết đi mới để lộ nụ cười chân chính duy nhất trong cả cuộc đời.
Sau khi Hạ Bách Thâm xem xong cả bộ phim 《Huyết chiến》, lại cầm 《 Ba kẻ lừa đảo 》 ra nhìn, đến gần đây lại trực tiếp xem hết những tập phim 《Thịnh Thế 》 có sự xuất hiện của Sở Ngôn. Đến cuối cùng hắn không thể không thừa nhận, diễn xuất của thiếu niên này quả thực cực kỳ xuất sắc, mỗi một nhân vật do cậu diễn dịch đều sở hữu linh hồn riêng, khiến người ta chấn động.
Thậm chí tại thời điểm Ti Tích trước đi, ngay cả Hạ Bách Thâm cũng không nhịn được đứng dậy, bước tới bên cạnh thiếu niên nọ, muốn vươn tay chạm vào đối phương. Đương nhiên, bàn tay của hắn tuyệt đối sẽ xuyên qua thân thể của Ti Tích, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ bị hoa tuyết bao trùm, hài cốt không còn.
Mà hiện tại, hắn lại lần nữa nhìn thấy thiếu niên này xuất hiện trước mặt mình.
Hạ Bách Thâm nghĩ vậy, chợt mở miệng: “Sở Ngôn, dọn đến nhà của tôi đi, trợ lý Lâm đã sớm đưa chìa khóa cho cậu.”
Hạ Bách Thâm cũng yên lặng chấp nhận, hắn không hỏi Sở Ngôn vì sao quên mất cuộc hôn nhân của bọn họ, nhưng đồng thời cũng đưa ra một yêu cầu, muốn Sở Ngôn dọn vào căn nhà đứng tên mình.
Sở Ngôn nghe vậy liền hơi nhíu mày: “Vì sao?”
Làn môi mỏng của Hạ Bách Thâm khẽ nhếch: “Cậu rất muốn ly hôn với tôi?”
Đôi mắt màu nhạt phút chốc mở to, Sở Ngôn thoáng cái hiểu được ý tứ của Hạ Bách Thâm, anh ta cũng biết vợ chồng ba năm không sống cùng nhau có thể đơn phương ly hôn. Hạ Bách Thâm muốn tránh loại tình huống này, vậy nên mới đề nghị ở chung!
Sở Ngôn quan sát đôi mắt phượng hẹp dài của người đàn ông trước mặt, lại khẽ lướt qua hầu kết hơi gồ lên, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Hạ Bách Thâm, mỉm cười không nói. Chỉ là một nụ cười, áp lực cường đại liền chậm rãi tản ra ngoài, khiến ngay cả Hạ Bách Thâm cũng cảm nhận được một chút áp bách.
Bất cứ vai diễn nào do Sở Ngôn diễn dịch Hạ Bách Thâm cũng đã từng xem qua, thế nhưng hình chiếu lập thể chung quy cũng chỉ là hình chiếu lập thể, người trước mặt mới là sinh mệnh tồn tại chân chính. Thiếu niên đường hoàng phóng túng như vậy khiến trái tim Hạ Bách Thâm khẽ động, một loại cảm giác kỳ dị chậm rãi lan ra
Hắn còn không kịp nắm bắt cái loại cảm giác xa lạ kia, chợt nghe Sở Ngôn cười hỏi: “Lẽ nào, Hạ tiên sinh không muốn ly hôn với tôi?”
Nếu không phải muốn ly hôn, có thể suốt nửa năm cũng không xuất hiện sao? Thậm chí sau khi gặp được, một chút cũng không dự định công khai thân phận của mình!
Hạ Bách Thâm nở nụ cười, trịnh trọng nói: “Hiện tại, không phải rất muốn.”
Sở Ngôn nghe vậy, cực kỳ tiếc nuối lắc đầu: “Vậy thì thật đáng tiếc, Hạ tiên sinh, tôi rất muốn ly hôn với anh.”
“Cho dù phải vi phạm hiệp ước?”
“Phải, bất luận phải bồi thường bao nhiêu tiền, ly hôn.”
Sở Ngôn căn bản cũng không biết chuyện kết hôn hoàn toàn không có liên quan gì đến hiệp ước, chỉ là một sản phẩm đính kèm. Thế nhưng giờ khắc này, Hạ Bách Thâm không ngại lợi dụng điểm đó, hắn giả vờ nói: “Cậu như vậy khiến tôi rất đau lòng, tiền vi phạm hiệp ước thực sự rất cao.”
Sở Ngôn ngước mắt, thanh âm mang cười: “Tôi không bồi thường nổi sao?” Không đợi Hạ Bách Thâm dùng một con số thiên văn trấn áp, thiếu niên lại hơi cong môi, tự tin nói: “Một ngày nào đó tôi sẽ đứng ở nơi cao nhất, đến khi đó, cho dù là con số thế nào tôi cũng có thể hoàn trả gấp bội!”
Thiếu niên chói mắt như vậy rốt cuộc khiến Hạ Bách Thâm thu lại ý cười trên môi, bởi vì hắn đã nhận ra, đối phương thực sự muốn ly hôn với mình. Không hiểu tại sao, Hạ Bách Thâm hoàn toàn không cho phép chuyện như vậy phát sinh, cho dù hắn biết chỉ cần hắn không muốn, Sở Ngôn tuyệt đối không thể thành công chủ động ly hôn, bất quá hắn vẫn cứ cảm thấy một trận thất lạc.
Hạ Bách Thâm tiến lên nửa bước, mắt nhìn thẳng vào Sở Ngôn: “Em là vợ của tôi, tôi không muốn ly hôn.”
Hạ Bách Thâm một khi nghiêm túc đủ khiến cho bất kỳ ai cảm thấy bị áp bách, thế nhưng trong số bất kỳ ai đó không có Sở Ngôn. Chỉ thấy y kinh ngạc ngẩng đầu lên, khoảng cách giữa hai người lúc này còn lại không đến 10cm, cười nhẹ một tiếng, châm chọc nói: “Hạ tiên sinh, có phải ngài đã hiểu lầm gì đó không, tôi là vợ của Ẩn Danh tiên sinh, không phải ngài, a….”
Nụ hôn đột nhiên áp đến khiến Sở Ngôn thoáng cái mở to đôi mắt, thế nhưng ngay giây tiếp theo y đã lập tức đẩy đối phương ra.
Y nhìn Hạ Bách Thâm vẫn đang trấn định tĩnh táo trước mặt, cho dù đối phương có là loại hình mà y thích đi chăng nữa, Sở Ngôn cũng cười lạnh một tiếng, chua ngoa nói: “Hạ tiên sinh, anh là đang định làm gì? Ép mua ép bán trong truyền thuyết? Tôi cho rằng đây là một hành vi vô cùng man rợ.”
“Lần trước em cũng từng nhắc tới ép mua ép bán, hiện tại ta cảm thấy, cái hình dung này thật tốt.” Hạ Bách Thâm sờ sờ đôi môi bị thiếu niên cắn rách, không thèm để ý tơ máu đang rỉ ra, hắn đứng thẳng người, dùng một loại tư thế từ trên cao nhìn xuống, cười nói: “Chí ít ở hiện tại, Sở Ngôn, tôi rất thích ép mua ép bán.”
Ngụ ý của câu nói này chính là: Hiện tại, Sở Ngôn, tôi muốn cậu trở thành người của tôi.
Sở Ngôn nghe vậy có chút bất đắc dĩ, nói: “Hạ tiên sinh, sáng hôm nay có phải anh ra ngoài hơi sớm rồi không?”
Hạ Bách Thâm trầm mặc, không để ý đến cái bẫy này.
Sở Ngôn lại mặc định là đối phương đã chấp nhận, thở dài nói: “Có thuốc phải uống, có bệnh phải trị, có vội chuyện gì cũng không vội bằng bệnh cấp tính. Hôm nay tôi còn có việc, phải đi trước, Hạ tiên sinh, anh vẫn nên chú ý hình tượng một chút, đừng để người khác thấy được bộ dáng man rợ ép mua ép bán này của anh.”
Nói xong, Sở Ngôn lại muốn rời khỏi khu vực thanh tĩnh này, bất quá y vừa đi ra vài bước, chợt hơi dừng lại. Qua hồi lâu mới xoay người, nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ vẫn đứng tại chỗ, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười ấm áp, nói: “Hạ tiên sinh, hơn một tháng trước tôi từng nói với anh, tôi đang suy nghĩ nên dùng phương pháp gì nấu miếng thịt mà mình thích ăn nhất. Thế nhưng hiện tại tôi lại cảm thấy, nếu đó đã là thịt, hơn nữa còn chủ động nhảy lên bàn, tôi không nên cố kỵ cảm thụ của một miếng thịt làm gì, chuyện duy nhất cần làm chính là ăn gọn nó. Anh cảm thấy như thế nào?”
Hạ Bách Thâm mỉm cười đuôi mắt cong cong: “Cậu thực sự rất thích ăn thịt?”
Sở Ngôn gật đầu.
Chỉ nghe Hạ Bách Thâm cũng mang theo ý vị sâu xa, nói: “Đúng vậy, thịt đã đưa tới cửa, không trực tiếp ăn luôn chẳng lẽ còn có thể làm gì khác sao? Kỳ thực tôi cũng rất thích ăn thịt, Sở Ngôn.”
Hai người lần nữa nhìn nhau mỉm cười, phảng phất đều không rõ ý tứ của đối phương.
Thế nhưng trước khi Sở Ngôn thực sự phải rời đi, y lại lần nữa bước đến trước mặt Hạ Bách Thâm, trong lúc người kia còn chưa kịp phản ứng y liền đẩy đối phương vào vách thủy tinh phía sau, thực hành một động tác tán gái đã vượt qua nghìn nằm vẫn còn hiệu quả —— ép người vào tường.
Hạ Bách Thâm khẽ run, không rõ ý tứ của thiếu niên, Sở Ngôn lại chợt nghiêng người về phía trước, ấn nhẹ một nụ hôn.
Trước khi Hạ Bách Thâm kịp ý thức mọi việc, Sở Ngôn lần nữa rời đi, biểu tình khiêu khích dùng ngũ quan xinh đẹp thể hiện ra càng thêm nghênh ngang, lông mi dày rậm nhướn một chút, ngữ điệu ngông cuồng nói: “Tôi trước giờ đều không thích thiếu nợ người khác, đây là quà đáp lễ của anh. Hạ tiên sinh anh thích loại cảm giác này sao?” Là loại cảm giác bị người khác áp chế, hiếp bức như vậy? Câu nói vừa dứt, thiếu niên phóng khoáng rời đi, mà Hạ Bách Thâm cũng phải ngơ ngác thêm một lát mói chậm rãi khôi phục tinh thần.
Hạ Bách Thâm giơ tay lên chạm nhẹ vào má của mình, nhịn không được thấp giọng cười rộ lên, bàn tay kia khẽ đặt lên ngực trấn an thứ đang nhảy nhót bên trong, thình thịch, thình thịch. Mà Sở Ngôn đã đi xa khỏi nơi đó, trên người tản ra khí thế nguy hiểm ‘người sống chớ gần’, tựa hồ đang tức giận đến cực điểm.
Đối mặt với người đàn ông kia, y biết rõ bản thân mình có chỗ không bì được, lúc nào cũng phải thấp hơn một cái đầu. Bởi vì tại thế giới này, thân phận địa vị của cả hai vốn cách biệt như trời với đất, bản thân không có vốn liếng tranh đấu cùng người nọ.
Thế nhưng, y thực sự không có cách nào khiến Hạ Bách Thâm cúi đầu sao?
Không! Chỉ cần y có thể vượt qua An Thiều Dương, trở thành vương giả thực sự của giới giải trí. Đến khi đó, cho dù là Hạ Bách Thâm cũng không thể không tỏ ra tôn trọng y, y cũng có thể tùy tiện muốn ly hôn liền ly hôn, muốn vi ước liền vi ước.
Vậy có muốn ăn thịt hay không?
Miếng thịt đó rất ngon miệng, rất mỹ vị.
Nhưng cái loại ăn này, tuyệt đối phải thành lập trên cơ sở bình đẳng chứ không phải trong lúc đối phương ngay cả tên thật cũng không chịu lưu lại!
Đến tận lúc này, sau khi sống lại một lần nữa, Sở Ngôn lần đầu tiên cảm nhận được dục vọng chinh phục người khác, y muốn người đàn ông đó phải vì những hành động của mình mà phụ trách, muốn đối phương biết rõ, rốt cuộc ai mới là vai vợ!
Bất quá, khi Sở Ngôn trở về quán cà phê vẫn là không nhịn được chạm nhẹ lên đôi môi nóng bỏng của mình. Cảm xúc ở đó còn hết sức rõ ràng, chí ít khi hai đôi môi chạm nhau, trái tim của y đã đập vô cùng mạnh mẽ, suốt cả hai đời, y chưa từng trải qua loại cảm giác như vậy.
Sở Ngôn cũng không phải ngốc, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút liền hiểu được cảm giác của mình.
Cùng lúc đó, ở bên kia, Hạ Bách Thâm cũng đã xuất hiện trong văn phòng của Từ Ngọc Dung, tiếp tục những công việc vừa rồi chưa xử lý xong. Từ Ngọc Dung nhìn đôi môi bị cắn rách của người nọ, không dám lên tiếng, thế nhưng Hạ Bách Thâm lại không chút tị hiềm liên tục vuốt ve môi, đến cuối cùng còn mở miệng hỏi: “Tình của của Sở Ngôn ra sao rồi?”
Từ Ngọc Dung cung kính nói: “Không dấu vết nâng đỡ, vẫn đang tiến hành.”
Hạ Bách Thâm như có chút suy nghĩ gật đầu, đồng thời cũng đã khởi thảo một phần kế hoạch chi tiết trong đầu. Trong quán cà phê, lúc Chu Hòa Huy gặp mặt Sở Ngôn cũng tỏ vẻ vô cùng trấn định, thế nhưng trong lòng cũng không ngừng chế định bước một, hai, ba của kế hoạch vĩ đại mà mình ấp ủ.
Sau lần giao phong này, sáng hôm sau, kế hoạch của Hạ Bách Thâm còn chưa chính thức thực thi, Sở Ngôn cũng không kịp tiến hành thêm động tác trả đũa nào, y liền cùng Chu Hòa Huy, Vu Đồng Đồng rồi khỏi Thủ đô tinh bay đến tinh cầu điện ảnh A-12 xa xôi, tham gia nghi thức khởi động máy của 《Cực quang》.
Danh sách chương