Sản nghiệp dưới danh nghĩa Hạ Thị trải rộng khắp nơi trên tinh hệ, mà giải trí Thiên Thịnh chính là một phần tài sản đứng tên Hạ Bách Thâm. Thiên Thịnh là công ty giải trí lớn nhất Hoa Hạ, sở hữu hai đài vệ tinh thu phát đồng thời, ngoài ra Thiên Thịnh còn bao thầu một lễ trao giải thưởng và nắm giữ tám viên tinh cầu truyền hình lớn trong tay.
Toàn bộ Trung Hoa tổng cộng có hơn ba mươi viên tinh cầu truyền hình, trong đó đứng quyền sở hữu tư nhân tuyệt đối không vượt quá 15 viên, thế nhưng trong tay Thiên Thịnh lại sở hữu tận 8 viên. Này đâu thể dùng hai chữ có tiền để hình dung? Quả thực là có tiền đến mức khiến người đỏ mắt! Lần tiến vào đoàn phim 《 Thịnh Thế 》này cũng không cần dùng đến tài nguyên của công ty, hoàn toàn là cơ hội do một mình Chu Hòa Huy tranh thủ giúp Sở Ngôn, hơn nữa vai trò của Sở Ngôn cũng chỉ là một nam số bốn mà thôi, thế nhưng nhà đầu tư lớn nhất của 《Thịnh Thế》vẫn là Thiên Thịnh
Bởi vậy lần quay chụp này, đoàn phim《 Thịnh Thế 》 liền thuê xuống một viên tinh cầu truyền hình cổ đại của Thiên Thịnh. Nói như vậy cũng có nghĩa là, viên tinh cầu này là tài sản trên danh nghĩa của Hạ Bách Thâm, tuy rằng đã cho thuê ra ngoài thế nhưng muốn đi vào viên tinh cầu này tuyệt đối là không có bất cứ vấn đề gì.
Sở Ngôn nghĩ thông suốt điểm này, cho dù là người rộng lượng cũng khó tránh khỏi khóe miệng co quắp một hồi.
Ở đời trước, cậu cũng là một người vô cùng biết cách hưởng thụ, mà một đời này bởi vì sự nghiệp giải trí văn hóa phát triển vượt bậc, tiền lương của các nghệ sĩ, ngôi sao cũng cao hơn trước kia rất nhiều, điều này khiến cho Sở Ngôn cơ hồ chưa từng phải trải qua bất cứ chuyện gì khổ sở, thậm chí sinh hoạt còn vô cùng tốt. Thế nhưng, điều này cũng không có nghĩa là cậu có thể nắm giữ một viên tinh cầu trong tay.
—— Không đúng, chí ít là tám viên tinh cầu.
Một ngàn năm trước, cảnh giới tối cao của việc khoe khoang giàu có đại khái chính là: "Ở trên Thái Bình Dương tôi có mấy hòn đảo nhỏ, haha, không đáng giá, không đáng giá haha."
Mà một ngàn năm sau, lại có một người đàn ông mặt không biến sắc mà bình tĩnh nói rằng: "Đây là tinh cầu của tôi."
...... Khoe khoang như vậy, thật sự không sợ bị sét đánh sao?!
Dù sao chăng nữa, lúc này Sở Ngôn cũng đã phát hiện ra một cái vấn đề, chính là Chu Hòa Huy vốn dĩ hẹn gặp muốn cùng cậu nghiêm túc nói chuyện một phen thế nhưng đến bây giờ vẫn chưa có xuất hiện. Cậu đại khái cũng đoán được, nhất định là người đàn ông trước mặt này đã dùng thủ đoạn gì đó, khiến Chu Hòa Huy tạm thời rời đi.
Sở Ngôn suy tư chốc lát, ngữ khí bình tĩnh mà nói rằng: "Hạ tiên sinh, không biết ngày hôm nay ngài xuất hiện ở đây, là vì chuyện gì?"
Hoàng hôn chậm rãi buông xuống dưới thiết lập hệ thống thời tiết trên tinh cầu, tà dương ấm áp ôm lấy mọi góc cạnh hoàn mỹ trên khuôn mặt Hạ Bách Thâm, khiến cho nó càng trở nên tuấn mỹ hơn bao giờ hết.
Hạ Bách Thâm cũng không ngay lập tức trả lời câu hỏi của Sở Ngôn, ánh mắt sâu thẳm của hắn dừng lại trên gương mặt của thiếu niên trước mắt một lúc, sau đó mới nói: "Tôi đến tìm cậu thực hiện hiệp ước." Dừng một chút, Hạ Bách Thâm lại bổ sung: "Là hiệp ước cậu tự tay ký xuống."
Nghe vậy, trong lòng Sở Ngôn lộp bộp một tiếng, lông mày cũng hơi nhíu lại, cậu tuyệt đối không nghĩ đến, ở thế giới này, Kim Chủ cùng minh tinh có quan hệ bao dưỡng còn cần có hiệp ước duy trì? Loại quan hệ mờ ám này chẳng lẽ không nên chỉ tồn tại ở trong bụng song phương sao?
Nghĩ mãi cũng không ra đáp án, Sở Ngôn chỉ có thể giả vờ trấn định nói: "Chuyện tình hiệp ước này, tôi cũng muốn tìm ngài nói một chút."
Bất luận đây là cái hiệp ước gì, từ thân phận nguyên chủ cùng địa vị của Hạ Bách Thâm, cho đến việc Thiên Thịnh đột nhiên lại cho mình nhiều tài nguyên như vậy, có thể thấy loại quan hệ này chắc chắn có mang theo tiền tài cùng lợi ích. Đột nhiên biết đến vẫn còn tồn tại một bản hiệp ước nữa, Sở Ngôn cũng khá là hoảng sợ, nhưng cậu nhất định phải tỉnh táo lại, làm bộ như chính mình vô cùng hiểu rõ.
"Lúc trước ngài cho tôi một bộ phim, tôi không nhận, mà trước đó nữa, sự tình 《 Huyết Chiến 》cùng 《Khi Thiên Tam Phiến》cũng đã trôi qua, những tài nguyên này tôi không có cách nào trả lại được nữa, thế nhưng tôi nghe nói, hai bộ phim này cũng đem lại lợi nhuận rất lớn cho công ty."
Thiếu niên chuyển đề tài, ngước mắt nhìn về phía Hạ Bách Thâm. Một câu kia vừa nói ra, lông mày Hạ Bách Thâm cũng hơi nhướn lên, ra hiệu đối phương tiếp tục nói.
"Tài nguyên đã có tôi không thể cự tuyệt, thế nhưng nếu anh đồng ý, tôi nguyện ý cùng Thiên Thịnh giải trừ hợp đồng, sau đó sẽ dùng hình thức tiền tài từ từ trả lại những tư nguyên này. Nếu như anh không muốn tôi giải trừ hợp đồng với Thiên Thịnh, tôi cũng nguyện ý thay đổi các điều khoản trong hợp đồng của mình, nhận tiền lương ít đi chút."
Nói đến đây, Sở Ngôn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Bách Thâm.
Không khí lâm vào trầm mặc, ánh mắt Sở Ngôn nhanh chóng từ mày kiếm quét qua đôi môi đơn bạc nhạt màu của người đàn ông trước mặt. Trong lòng cậu không khỏi thở dài một tiếng, âm thầm suy nghĩ, đây đúng là loại hình mà cậu thích nhất, thế nhưng muốn thu phục người đàn ông này, chỉ sợ cái giá cậu phải đánh đổi thực sự quá lớn, cái được không bù nổi cái mất.
Hạ Bách Thâm tất nhiên không biết ở trong lòng Sở Ngôn hắn bây giờ giống như một món hàng...Ừ, cứ coi như là thịt lợn đi. Một bên là "Mình rất thích ăn thịt lợn." Một bên lại "Tuy rằng miếng thịt này rất hợp ý mình thế nhưng con người hắn lại vô cùng đáng ghét, cho nên, vẫn là nên cách hắn thật xa."
Hai người nhìn nhau chăm chú, Sở Ngôn bỗng nhiên cười nói: "Giải quyết vấn đề hiệp ước như vậy, Hạ tiên sinh, ngài xem có được không?"
Hạ Bách Thâm trầm mặc một lát, nói: "Cậu thật sự muốn giải ước?" Cậu thật sự muốn ly hôn với tôi?
Sở Ngôn vô cùng trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy. Tôi muốn dựa vào thực lực của bản thân tự mình phát triển." Kim chủ cái gì, anh không bao dưỡng nổi tôi đâu!
Ánh mắt sâu thăm thẳm dừng lại trên người thiếu niên một hồi lâu, nhìn nụ cười bình tĩnh tự tin này, không biết vì sao, trong đầu Hạ Bách Thâm bỗng nhiên hiện lên hình ảnh vị tướng quân trẻ tuổi, mặc một thân quân trang, cao ngạo mà tùy tiện.
Hạ Bách Thâm khẽ nhếch môi, lắc đầu nói: "Cái hiệp ước này, cậu nhất định phải thực hiện."
Sở Ngôn theo bản năng mà hỏi: "Ép mua ép bán?"
Loại hình dung này thực sự quá mức kỳ quái, Hạ Bách Thâm hơi sững sờ, mới nói: "Nếu cậu đã nghĩ như vậy, tôi cũng không có cách nào."
Lẽ nào trước kia không phải thiếu niên trước mắt này vô cùng kích động hăng hái ký vào hiệp ước?
Sở Ngôn nhíu mày, hơi hơi suy nghĩ một hồi mới không nhịn được hỏi: "Anh đã thực hiện hết hiệp ước rồi?"
Hạ Bách Thâm phút chốc ngẩn ra.
Hạ Bách Thâm được biết, nửa năm trước, Sở Ngôn bị ốm một trận, đã đến bệnh viện đa khoa dưới danh nghĩa Hạ Thị khám một chút, thuận tiện còn để lại một phần tế bào,. Sợ là tất cả những người đến bệnh viện Hạ Thị chữa trị đều không biết đây thực chất là một cái bệnh viện vô cùng đen tối đi!
Trình độ chữa bệnh của bệnh viện đa khoa Hạ Thị tốt hơn các bệnh viện khác trên thị trường hơn nữa giá cả cũng rất phải chăng, thái độ phục vụ người dân vô cùng lễ phép. Thế nhưng trên thực tế chỉ cần là người bệnh tiến hành chữa bệnh ở bệnh viện đa khoa Hạ Thị đều sẽ bị lưu lại một phần gen để tiến hành kiểm tra gen xứng đôi.
Tại sao trình độ chữa trị tốt như vậy mà chi phí lại rẻ như thế?
Là bởi vì bọn họ đuối lý á!
Hay cho một cái bệnh viện đa khoa đen tối, quả thực là hãm hại người chết không đền mạng!
Mà lần đó, sau khi Hạ lão gia tử cho tiến hành kiểm tra mức độ gen xứng đôi giữa Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, nhanh chóng báo kết quả cho Hạ lão gia tử. Lúc Hạ lão gia tử nghe được kết quả cũng bị dọa đến ngẩn ngơ, ông mau chóng tìm đến Sở Ngôn, dùng một số tiền lớn trao đổi bảo cậu đóng góp một ít tế bào hoàn chỉnh, làm nguyên liệu kiểm tra gen xứng đôi.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, mức độ xứng đôi là: 99%
Chỉ cần hai bên đồng ý XXX khẳng định có thể sản sinh hậu đại vô cùng thuận lợi.
Suốt mấy trăm năm nay, cả tinh hệ chưa từng xuất hiện cặp đôi nào có độ phù hợp cao đến như vậy.
Vậy nên, Hạ lão gia tử quyết định tìm đến Sở Ngôn, bắt đầu tiến hành đàm phán. Lão gia tử sớm đã điều tra được Sở Ngôn là một diễn viên trẻ, vì vậy ông liền ra giá cho đối phương, hứa hẹn sẽ đưa cậu ta lên đỉnh cao của giới giải trí, chỉ cần Sở Ngôn tình nguyện hiến một ít tế bào sinh sản để Hạ gia tiến hành dung hợp thì trong vòng một năm Sở Ngôn nhất định sẽ trở thành siêu sao thiên vương.
Hạ lão gia tử tuyệt đối không nghĩ đến, sau khi Sở Ngôn nghe được lời này, ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp, nói: "Tôi muốn trở thành siêu sao làm cái gì? Tôi chỉ muốn tiền, làm ngôi sao để làm chi? Quá mệt mỏi, chủ yếu là muốn tiền!"
Hạ lão gia tử: "..."
Vì vậy hiệp ước liền biến thành: Hạ gia trước tiên trả cho Sở Ngôn một triệu tinh tệ thù lao, Sở Ngôn tình nguyện hợp tác với Hạ gia. Từ thời điểm ký hiệp ước, Sở Ngôn sẽ vì Hạ gia sinh sản hậu đại ---- bất luận là dùng phương thức gì, chỉ cần có kết quả, Hạ gia sẽ trả thêm cho Sở Ngôn mười triệu tinh tệ làm thù lao dứt điểm, đồng thời Sở Ngôn cũng phải hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với đứa trẻ, không bao giờ liên hệ nữa.
Mà một "người mẹ" lười biếng hoang đàng, chỉ thích sống phóng túng như vậy Hạ lão gia tử cũng rất không thích.
Nhưng mà, vừa giải quyết xong Sở Ngôn, Hạ lão gia tử cũng không ngờ đến Hạ Bách Thâm lại kịch liệt phản đối.
Hạ Bách Thâm cười lạnh nhìn ông nội mình, đôi mắt hơi híp lại: "Cháu tuyệt đối sẽ không phát sinh quan hệ với bất cứ người nào ngoại trừ vợ cháu."
Hạ lão gia tử vội vã la lên: "Chỉ cần dung hợp tế bào ngoài cơ thể là được!"
Hạ Bách Thâm chậm rãi cong môi, ngữ điệu bất đắc dĩ: "Con của cháu, chỉ có thể cùng vợ cháu sinh ra. Ông nội, ông nguyện ý để cháu cưới một người tham lam vô độ như vậy làm vợ sao?"
---- Kết cục của câu nói này chính là, Hạ tiên sinh sắc mặt âm lãnh nhìn một tấm giấy đăng ký kết hôn đã được ấn sẵn dấu vân tay.
Khi ấy, Hạ tiên sinh đã tức giận đến cực điểm, tuy rằng biểu hiện bên ngoài vẫn là một mảnh sóng êm gió lặng thế nhưng trong lòng sớm đã bùng cháy: Ông nội đã ép cháu cưới một kẻ xấu xa như vậy làm vợ, vậy cháu liền làm tới cùng cho ông xem.
Đương nhiên, Hạ gia thật sự chuyển tiền cho Sở Ngôn sao? Cũng không có! Hạ Bách Thâm thực sự vô cùng chán ghét một kẻ tiểu nhân ngu ngốc chỉ biết đòi tiền, thậm chí còn không hiểu cái gì gọi là "thả dây dài câu cá lớn" xuất hiện trước mặt mình, vì vậy mà ngay cả số tiền một triệu đầu tiên cũng chưa chi trả. Vốn dĩ ban đầu, ngay cả việc để Sở Ngôn ký hợp đồng với Thiên Thịnh cũng là ý của Hạ lão gia tử, Hạ Bách Thâm hoàn toàn không hay biết gì, thẳng đến khi mọi chuyện xong xuôi, ván đã đóng thuyền, hắn mới hay có chuyện như vậy.
Cách nghĩ của Hạ lão gia tử chính là: Trước hết phải bắt thằng nhóc kia lại đây!
Mà cách nghĩ của Hạ Bách Thâm lại là: Một người như thế cũng chỉ cần tiền, bạn có cho cậu ta bao nhiêu tài nguyên cậu ta cũng không cần.
Mà hiện tại, chính tai Hạ Bách Thâm lại nghe được Sở Ngôn nói với mình: Tôi trả tài nguyên cho anh, tôi muốn giải ước.
"Cậu có biết thứ cậu buông bỏ là gì không?"
Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên giữa không gian yên tĩnh, dưới nắng chiều ấm áp, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên phát sáng rực rỡ như kim cương, khóe môi khẽ nhếch, một nụ cười tươi tắn như xuân hoa liền xuất hiện.
Sở Ngôn tùy ý nói rằng: "Hạ tiên sinh, tôi vẫn nói, tôi không cần bất cứ ngoại lực nào cũng có thể tiến xa trên con đường này."
Nụ cười này quá có tính đầu độc, Hạ Bách Thâm chậm rãi híp mắt, vô thanh vô tức giấu đi một mạt kinh diễm. Hắn cười khẽ một tiếng, nói: "Sở Ngôn, hiệp ước này đúng là do cậu bắt đầu thế nhưng cậu cũng không có quyền kết thúc. Bây giờ, tôi không muốn giải ước."
Sở Ngôn nghe vậy, lông mày nhíu chặt: "Anh thật sự muốn ép mua ép bán?"
Hạ Bách Thâm nhướn mày: "Không dùng kính ngữ với tôi nữa?"
Đã bị ép đến nước này, coi như là người có tính khí tốt hơn cũng không thể nào tiếp tục giả vờ. Trong suy nghĩ của Sở Ngôn, người đàn ông trước mặt này nhất quyết muốn dùng quy tắc ngầm với mình, loại hành vi này quả thực sánh ngang với cường thưởng dân nữ, bất quá cậu cũng biết, đối phương hoàn toàn có đủ năng lực để làm vậy.
Nụ cười trên khóe miệng từ từ tiêu tan, thiếu niên tuấn mỹ đạm mạc liếc nhìn người đàn ông trước mặt: "Không muốn dùng nữa."
Hạ Bách Thâm ý vị sâu xa mà "Ồ" một tiếng, hoàn toàn không có lấy một tia tức giận, ngược lại không hiểu vì sao tâm tình càng trở nên tốt đẹp.
Mà giờ khắc này, Sở Ngôn đã không còn để ý đến người đàn ông không thích tuân thủ quy tắc trong giới ở trước mặt này nữa, cậu đã chuẩn bị kỹ càng, dự định bảo Chu Hòa Huy tìm cho mình một người vệ sĩ, dự phòng vài chuyện "bất ngờ".
Sở Ngôn cứ thế bỏ mặc Hạ Bách Thâm, cất bước đi về phía biệt thự của mình, cậu hoàn toàn không sợ đắc tội với đối phương, thậm chí còn âm thầm hi vọng người kia sinh ra ác cảm với mình, đừng tiếp tục dây dưa không ngớt như hiện tại. Cho dù như vậy, sự nghiệp của cậu cũng sẽ bị cản trở không ít.
Thế nhưng Sở Ngôn vừa đi về phía trước mấy bước, liền thấy Hạ Bách Thâm đuổi theo sau, giống như cũng muốn vào trong biệt thự. Sở Ngôn dừng chân lại, cười hỏi: "Hạ tiên sinh, anh cũng muốn vào trong sao? Đây là nơi ở của tôi, mặc dù tinh cầu này thuộc về anh, thế nhưng hiện tại đã cho chúng tôi thuê, anh lại trực tiếp xông vào nhà của người khác như vậy hình như không được hay lắm đâu?"
Giọng Hạ Bách Thâm có chút run rẩy: "Nhà của người khác?"
Sở Ngôn gật đầu, "Đúng vậy, với quan hệ của hai chúng ta, tôi không nghĩ đã thân thiết đến mức để anh tùy ý ra vào nhà của mình? Hạ tiên sinh, hôm nay tôi hơi mệt, để khi khác lại hoan nghênh anh đến nhà tôi làm khách."
Vừa dứt lời Sở Ngôn liền đóng sầm cửa vào, chỉ để lại một mình Hạ Bách Thâm đứng ở bên ngoài.
Người đàn ông cao lớn trầm mặc hồi lâu, nhìn bóng lưng thiếu niên khuất dần sau cánh cửa biệt thự. Dần dần, hắn rút cuộc cũng tìm được một tia sai lệch khi ở chung với thiếu niên, đồng thời cũng có chút thấu hiểu được vì sao bản thân luôn có cảm giác thái độ của Sở Ngôn đối với mình có chút sai lầm... hơn nữa còn là sai đến rất kỳ quái.
Một lát sau, Hạ Bách Thâm gọi một cuộc điện thoại đầu tiên: "Giúp tôi điều tra một chút, nửa năm gần đây Sở Ngôn đến cùng là đã xảyra chuyện gì?"
Cuộc điện thoại thứ hai, Hạ Bách Thâm đi vào một ngôi biệt thự đối diện với ngôi biệt thự cuae Sở Ngôn, nhấn máy truyền tin. Sắc mặt hắn âm trầm mà nhìn lão nhân tóc bạc trong hình ảnh giả lập, hai mắt nguy hiểm hơi nheo lại, hỏi: "Lúc trước khi ký vào giấy kết hôn, Sở Ngôn rút cuộc có cam tâm tình nguyện hay không?"
Hạ lão gia tử sững sờ: "Đương nhiên rồi! Cậu ta tuyệt đối là cam tâm tình nguyện, còn luôn miệng nói chúng ta không thể đổi ý."
Hạ Bách Thâm nghe vậy, từ từ nở nụ cười, khí tràng ngột ngạt nặng nề dần dần tan thành mây khói, hắn nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng,cười nói: "Thế nhưng ông nội, cháu phát hiện, cậu ta thật giống như không muốn thừa nhận người chồng này... Nói đúng hơn là... Cậu ta căn bản không xem cháu là chồng cậu ta!"
--
Vừa thi xong, nhưng tuần sau tui lại phải đi thực tế nửa tháng =)))) Thôi đành tự thắp một ngọn nến cho bộ đam này khi rơi trúng tay tui vậy:))
Toàn bộ Trung Hoa tổng cộng có hơn ba mươi viên tinh cầu truyền hình, trong đó đứng quyền sở hữu tư nhân tuyệt đối không vượt quá 15 viên, thế nhưng trong tay Thiên Thịnh lại sở hữu tận 8 viên. Này đâu thể dùng hai chữ có tiền để hình dung? Quả thực là có tiền đến mức khiến người đỏ mắt! Lần tiến vào đoàn phim 《 Thịnh Thế 》này cũng không cần dùng đến tài nguyên của công ty, hoàn toàn là cơ hội do một mình Chu Hòa Huy tranh thủ giúp Sở Ngôn, hơn nữa vai trò của Sở Ngôn cũng chỉ là một nam số bốn mà thôi, thế nhưng nhà đầu tư lớn nhất của 《Thịnh Thế》vẫn là Thiên Thịnh
Bởi vậy lần quay chụp này, đoàn phim《 Thịnh Thế 》 liền thuê xuống một viên tinh cầu truyền hình cổ đại của Thiên Thịnh. Nói như vậy cũng có nghĩa là, viên tinh cầu này là tài sản trên danh nghĩa của Hạ Bách Thâm, tuy rằng đã cho thuê ra ngoài thế nhưng muốn đi vào viên tinh cầu này tuyệt đối là không có bất cứ vấn đề gì.
Sở Ngôn nghĩ thông suốt điểm này, cho dù là người rộng lượng cũng khó tránh khỏi khóe miệng co quắp một hồi.
Ở đời trước, cậu cũng là một người vô cùng biết cách hưởng thụ, mà một đời này bởi vì sự nghiệp giải trí văn hóa phát triển vượt bậc, tiền lương của các nghệ sĩ, ngôi sao cũng cao hơn trước kia rất nhiều, điều này khiến cho Sở Ngôn cơ hồ chưa từng phải trải qua bất cứ chuyện gì khổ sở, thậm chí sinh hoạt còn vô cùng tốt. Thế nhưng, điều này cũng không có nghĩa là cậu có thể nắm giữ một viên tinh cầu trong tay.
—— Không đúng, chí ít là tám viên tinh cầu.
Một ngàn năm trước, cảnh giới tối cao của việc khoe khoang giàu có đại khái chính là: "Ở trên Thái Bình Dương tôi có mấy hòn đảo nhỏ, haha, không đáng giá, không đáng giá haha."
Mà một ngàn năm sau, lại có một người đàn ông mặt không biến sắc mà bình tĩnh nói rằng: "Đây là tinh cầu của tôi."
...... Khoe khoang như vậy, thật sự không sợ bị sét đánh sao?!
Dù sao chăng nữa, lúc này Sở Ngôn cũng đã phát hiện ra một cái vấn đề, chính là Chu Hòa Huy vốn dĩ hẹn gặp muốn cùng cậu nghiêm túc nói chuyện một phen thế nhưng đến bây giờ vẫn chưa có xuất hiện. Cậu đại khái cũng đoán được, nhất định là người đàn ông trước mặt này đã dùng thủ đoạn gì đó, khiến Chu Hòa Huy tạm thời rời đi.
Sở Ngôn suy tư chốc lát, ngữ khí bình tĩnh mà nói rằng: "Hạ tiên sinh, không biết ngày hôm nay ngài xuất hiện ở đây, là vì chuyện gì?"
Hoàng hôn chậm rãi buông xuống dưới thiết lập hệ thống thời tiết trên tinh cầu, tà dương ấm áp ôm lấy mọi góc cạnh hoàn mỹ trên khuôn mặt Hạ Bách Thâm, khiến cho nó càng trở nên tuấn mỹ hơn bao giờ hết.
Hạ Bách Thâm cũng không ngay lập tức trả lời câu hỏi của Sở Ngôn, ánh mắt sâu thẳm của hắn dừng lại trên gương mặt của thiếu niên trước mắt một lúc, sau đó mới nói: "Tôi đến tìm cậu thực hiện hiệp ước." Dừng một chút, Hạ Bách Thâm lại bổ sung: "Là hiệp ước cậu tự tay ký xuống."
Nghe vậy, trong lòng Sở Ngôn lộp bộp một tiếng, lông mày cũng hơi nhíu lại, cậu tuyệt đối không nghĩ đến, ở thế giới này, Kim Chủ cùng minh tinh có quan hệ bao dưỡng còn cần có hiệp ước duy trì? Loại quan hệ mờ ám này chẳng lẽ không nên chỉ tồn tại ở trong bụng song phương sao?
Nghĩ mãi cũng không ra đáp án, Sở Ngôn chỉ có thể giả vờ trấn định nói: "Chuyện tình hiệp ước này, tôi cũng muốn tìm ngài nói một chút."
Bất luận đây là cái hiệp ước gì, từ thân phận nguyên chủ cùng địa vị của Hạ Bách Thâm, cho đến việc Thiên Thịnh đột nhiên lại cho mình nhiều tài nguyên như vậy, có thể thấy loại quan hệ này chắc chắn có mang theo tiền tài cùng lợi ích. Đột nhiên biết đến vẫn còn tồn tại một bản hiệp ước nữa, Sở Ngôn cũng khá là hoảng sợ, nhưng cậu nhất định phải tỉnh táo lại, làm bộ như chính mình vô cùng hiểu rõ.
"Lúc trước ngài cho tôi một bộ phim, tôi không nhận, mà trước đó nữa, sự tình 《 Huyết Chiến 》cùng 《Khi Thiên Tam Phiến》cũng đã trôi qua, những tài nguyên này tôi không có cách nào trả lại được nữa, thế nhưng tôi nghe nói, hai bộ phim này cũng đem lại lợi nhuận rất lớn cho công ty."
Thiếu niên chuyển đề tài, ngước mắt nhìn về phía Hạ Bách Thâm. Một câu kia vừa nói ra, lông mày Hạ Bách Thâm cũng hơi nhướn lên, ra hiệu đối phương tiếp tục nói.
"Tài nguyên đã có tôi không thể cự tuyệt, thế nhưng nếu anh đồng ý, tôi nguyện ý cùng Thiên Thịnh giải trừ hợp đồng, sau đó sẽ dùng hình thức tiền tài từ từ trả lại những tư nguyên này. Nếu như anh không muốn tôi giải trừ hợp đồng với Thiên Thịnh, tôi cũng nguyện ý thay đổi các điều khoản trong hợp đồng của mình, nhận tiền lương ít đi chút."
Nói đến đây, Sở Ngôn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Bách Thâm.
Không khí lâm vào trầm mặc, ánh mắt Sở Ngôn nhanh chóng từ mày kiếm quét qua đôi môi đơn bạc nhạt màu của người đàn ông trước mặt. Trong lòng cậu không khỏi thở dài một tiếng, âm thầm suy nghĩ, đây đúng là loại hình mà cậu thích nhất, thế nhưng muốn thu phục người đàn ông này, chỉ sợ cái giá cậu phải đánh đổi thực sự quá lớn, cái được không bù nổi cái mất.
Hạ Bách Thâm tất nhiên không biết ở trong lòng Sở Ngôn hắn bây giờ giống như một món hàng...Ừ, cứ coi như là thịt lợn đi. Một bên là "Mình rất thích ăn thịt lợn." Một bên lại "Tuy rằng miếng thịt này rất hợp ý mình thế nhưng con người hắn lại vô cùng đáng ghét, cho nên, vẫn là nên cách hắn thật xa."
Hai người nhìn nhau chăm chú, Sở Ngôn bỗng nhiên cười nói: "Giải quyết vấn đề hiệp ước như vậy, Hạ tiên sinh, ngài xem có được không?"
Hạ Bách Thâm trầm mặc một lát, nói: "Cậu thật sự muốn giải ước?" Cậu thật sự muốn ly hôn với tôi?
Sở Ngôn vô cùng trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy. Tôi muốn dựa vào thực lực của bản thân tự mình phát triển." Kim chủ cái gì, anh không bao dưỡng nổi tôi đâu!
Ánh mắt sâu thăm thẳm dừng lại trên người thiếu niên một hồi lâu, nhìn nụ cười bình tĩnh tự tin này, không biết vì sao, trong đầu Hạ Bách Thâm bỗng nhiên hiện lên hình ảnh vị tướng quân trẻ tuổi, mặc một thân quân trang, cao ngạo mà tùy tiện.
Hạ Bách Thâm khẽ nhếch môi, lắc đầu nói: "Cái hiệp ước này, cậu nhất định phải thực hiện."
Sở Ngôn theo bản năng mà hỏi: "Ép mua ép bán?"
Loại hình dung này thực sự quá mức kỳ quái, Hạ Bách Thâm hơi sững sờ, mới nói: "Nếu cậu đã nghĩ như vậy, tôi cũng không có cách nào."
Lẽ nào trước kia không phải thiếu niên trước mắt này vô cùng kích động hăng hái ký vào hiệp ước?
Sở Ngôn nhíu mày, hơi hơi suy nghĩ một hồi mới không nhịn được hỏi: "Anh đã thực hiện hết hiệp ước rồi?"
Hạ Bách Thâm phút chốc ngẩn ra.
Hạ Bách Thâm được biết, nửa năm trước, Sở Ngôn bị ốm một trận, đã đến bệnh viện đa khoa dưới danh nghĩa Hạ Thị khám một chút, thuận tiện còn để lại một phần tế bào,. Sợ là tất cả những người đến bệnh viện Hạ Thị chữa trị đều không biết đây thực chất là một cái bệnh viện vô cùng đen tối đi!
Trình độ chữa bệnh của bệnh viện đa khoa Hạ Thị tốt hơn các bệnh viện khác trên thị trường hơn nữa giá cả cũng rất phải chăng, thái độ phục vụ người dân vô cùng lễ phép. Thế nhưng trên thực tế chỉ cần là người bệnh tiến hành chữa bệnh ở bệnh viện đa khoa Hạ Thị đều sẽ bị lưu lại một phần gen để tiến hành kiểm tra gen xứng đôi.
Tại sao trình độ chữa trị tốt như vậy mà chi phí lại rẻ như thế?
Là bởi vì bọn họ đuối lý á!
Hay cho một cái bệnh viện đa khoa đen tối, quả thực là hãm hại người chết không đền mạng!
Mà lần đó, sau khi Hạ lão gia tử cho tiến hành kiểm tra mức độ gen xứng đôi giữa Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, nhanh chóng báo kết quả cho Hạ lão gia tử. Lúc Hạ lão gia tử nghe được kết quả cũng bị dọa đến ngẩn ngơ, ông mau chóng tìm đến Sở Ngôn, dùng một số tiền lớn trao đổi bảo cậu đóng góp một ít tế bào hoàn chỉnh, làm nguyên liệu kiểm tra gen xứng đôi.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, mức độ xứng đôi là: 99%
Chỉ cần hai bên đồng ý XXX khẳng định có thể sản sinh hậu đại vô cùng thuận lợi.
Suốt mấy trăm năm nay, cả tinh hệ chưa từng xuất hiện cặp đôi nào có độ phù hợp cao đến như vậy.
Vậy nên, Hạ lão gia tử quyết định tìm đến Sở Ngôn, bắt đầu tiến hành đàm phán. Lão gia tử sớm đã điều tra được Sở Ngôn là một diễn viên trẻ, vì vậy ông liền ra giá cho đối phương, hứa hẹn sẽ đưa cậu ta lên đỉnh cao của giới giải trí, chỉ cần Sở Ngôn tình nguyện hiến một ít tế bào sinh sản để Hạ gia tiến hành dung hợp thì trong vòng một năm Sở Ngôn nhất định sẽ trở thành siêu sao thiên vương.
Hạ lão gia tử tuyệt đối không nghĩ đến, sau khi Sở Ngôn nghe được lời này, ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp, nói: "Tôi muốn trở thành siêu sao làm cái gì? Tôi chỉ muốn tiền, làm ngôi sao để làm chi? Quá mệt mỏi, chủ yếu là muốn tiền!"
Hạ lão gia tử: "..."
Vì vậy hiệp ước liền biến thành: Hạ gia trước tiên trả cho Sở Ngôn một triệu tinh tệ thù lao, Sở Ngôn tình nguyện hợp tác với Hạ gia. Từ thời điểm ký hiệp ước, Sở Ngôn sẽ vì Hạ gia sinh sản hậu đại ---- bất luận là dùng phương thức gì, chỉ cần có kết quả, Hạ gia sẽ trả thêm cho Sở Ngôn mười triệu tinh tệ làm thù lao dứt điểm, đồng thời Sở Ngôn cũng phải hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với đứa trẻ, không bao giờ liên hệ nữa.
Mà một "người mẹ" lười biếng hoang đàng, chỉ thích sống phóng túng như vậy Hạ lão gia tử cũng rất không thích.
Nhưng mà, vừa giải quyết xong Sở Ngôn, Hạ lão gia tử cũng không ngờ đến Hạ Bách Thâm lại kịch liệt phản đối.
Hạ Bách Thâm cười lạnh nhìn ông nội mình, đôi mắt hơi híp lại: "Cháu tuyệt đối sẽ không phát sinh quan hệ với bất cứ người nào ngoại trừ vợ cháu."
Hạ lão gia tử vội vã la lên: "Chỉ cần dung hợp tế bào ngoài cơ thể là được!"
Hạ Bách Thâm chậm rãi cong môi, ngữ điệu bất đắc dĩ: "Con của cháu, chỉ có thể cùng vợ cháu sinh ra. Ông nội, ông nguyện ý để cháu cưới một người tham lam vô độ như vậy làm vợ sao?"
---- Kết cục của câu nói này chính là, Hạ tiên sinh sắc mặt âm lãnh nhìn một tấm giấy đăng ký kết hôn đã được ấn sẵn dấu vân tay.
Khi ấy, Hạ tiên sinh đã tức giận đến cực điểm, tuy rằng biểu hiện bên ngoài vẫn là một mảnh sóng êm gió lặng thế nhưng trong lòng sớm đã bùng cháy: Ông nội đã ép cháu cưới một kẻ xấu xa như vậy làm vợ, vậy cháu liền làm tới cùng cho ông xem.
Đương nhiên, Hạ gia thật sự chuyển tiền cho Sở Ngôn sao? Cũng không có! Hạ Bách Thâm thực sự vô cùng chán ghét một kẻ tiểu nhân ngu ngốc chỉ biết đòi tiền, thậm chí còn không hiểu cái gì gọi là "thả dây dài câu cá lớn" xuất hiện trước mặt mình, vì vậy mà ngay cả số tiền một triệu đầu tiên cũng chưa chi trả. Vốn dĩ ban đầu, ngay cả việc để Sở Ngôn ký hợp đồng với Thiên Thịnh cũng là ý của Hạ lão gia tử, Hạ Bách Thâm hoàn toàn không hay biết gì, thẳng đến khi mọi chuyện xong xuôi, ván đã đóng thuyền, hắn mới hay có chuyện như vậy.
Cách nghĩ của Hạ lão gia tử chính là: Trước hết phải bắt thằng nhóc kia lại đây!
Mà cách nghĩ của Hạ Bách Thâm lại là: Một người như thế cũng chỉ cần tiền, bạn có cho cậu ta bao nhiêu tài nguyên cậu ta cũng không cần.
Mà hiện tại, chính tai Hạ Bách Thâm lại nghe được Sở Ngôn nói với mình: Tôi trả tài nguyên cho anh, tôi muốn giải ước.
"Cậu có biết thứ cậu buông bỏ là gì không?"
Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên giữa không gian yên tĩnh, dưới nắng chiều ấm áp, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên phát sáng rực rỡ như kim cương, khóe môi khẽ nhếch, một nụ cười tươi tắn như xuân hoa liền xuất hiện.
Sở Ngôn tùy ý nói rằng: "Hạ tiên sinh, tôi vẫn nói, tôi không cần bất cứ ngoại lực nào cũng có thể tiến xa trên con đường này."
Nụ cười này quá có tính đầu độc, Hạ Bách Thâm chậm rãi híp mắt, vô thanh vô tức giấu đi một mạt kinh diễm. Hắn cười khẽ một tiếng, nói: "Sở Ngôn, hiệp ước này đúng là do cậu bắt đầu thế nhưng cậu cũng không có quyền kết thúc. Bây giờ, tôi không muốn giải ước."
Sở Ngôn nghe vậy, lông mày nhíu chặt: "Anh thật sự muốn ép mua ép bán?"
Hạ Bách Thâm nhướn mày: "Không dùng kính ngữ với tôi nữa?"
Đã bị ép đến nước này, coi như là người có tính khí tốt hơn cũng không thể nào tiếp tục giả vờ. Trong suy nghĩ của Sở Ngôn, người đàn ông trước mặt này nhất quyết muốn dùng quy tắc ngầm với mình, loại hành vi này quả thực sánh ngang với cường thưởng dân nữ, bất quá cậu cũng biết, đối phương hoàn toàn có đủ năng lực để làm vậy.
Nụ cười trên khóe miệng từ từ tiêu tan, thiếu niên tuấn mỹ đạm mạc liếc nhìn người đàn ông trước mặt: "Không muốn dùng nữa."
Hạ Bách Thâm ý vị sâu xa mà "Ồ" một tiếng, hoàn toàn không có lấy một tia tức giận, ngược lại không hiểu vì sao tâm tình càng trở nên tốt đẹp.
Mà giờ khắc này, Sở Ngôn đã không còn để ý đến người đàn ông không thích tuân thủ quy tắc trong giới ở trước mặt này nữa, cậu đã chuẩn bị kỹ càng, dự định bảo Chu Hòa Huy tìm cho mình một người vệ sĩ, dự phòng vài chuyện "bất ngờ".
Sở Ngôn cứ thế bỏ mặc Hạ Bách Thâm, cất bước đi về phía biệt thự của mình, cậu hoàn toàn không sợ đắc tội với đối phương, thậm chí còn âm thầm hi vọng người kia sinh ra ác cảm với mình, đừng tiếp tục dây dưa không ngớt như hiện tại. Cho dù như vậy, sự nghiệp của cậu cũng sẽ bị cản trở không ít.
Thế nhưng Sở Ngôn vừa đi về phía trước mấy bước, liền thấy Hạ Bách Thâm đuổi theo sau, giống như cũng muốn vào trong biệt thự. Sở Ngôn dừng chân lại, cười hỏi: "Hạ tiên sinh, anh cũng muốn vào trong sao? Đây là nơi ở của tôi, mặc dù tinh cầu này thuộc về anh, thế nhưng hiện tại đã cho chúng tôi thuê, anh lại trực tiếp xông vào nhà của người khác như vậy hình như không được hay lắm đâu?"
Giọng Hạ Bách Thâm có chút run rẩy: "Nhà của người khác?"
Sở Ngôn gật đầu, "Đúng vậy, với quan hệ của hai chúng ta, tôi không nghĩ đã thân thiết đến mức để anh tùy ý ra vào nhà của mình? Hạ tiên sinh, hôm nay tôi hơi mệt, để khi khác lại hoan nghênh anh đến nhà tôi làm khách."
Vừa dứt lời Sở Ngôn liền đóng sầm cửa vào, chỉ để lại một mình Hạ Bách Thâm đứng ở bên ngoài.
Người đàn ông cao lớn trầm mặc hồi lâu, nhìn bóng lưng thiếu niên khuất dần sau cánh cửa biệt thự. Dần dần, hắn rút cuộc cũng tìm được một tia sai lệch khi ở chung với thiếu niên, đồng thời cũng có chút thấu hiểu được vì sao bản thân luôn có cảm giác thái độ của Sở Ngôn đối với mình có chút sai lầm... hơn nữa còn là sai đến rất kỳ quái.
Một lát sau, Hạ Bách Thâm gọi một cuộc điện thoại đầu tiên: "Giúp tôi điều tra một chút, nửa năm gần đây Sở Ngôn đến cùng là đã xảyra chuyện gì?"
Cuộc điện thoại thứ hai, Hạ Bách Thâm đi vào một ngôi biệt thự đối diện với ngôi biệt thự cuae Sở Ngôn, nhấn máy truyền tin. Sắc mặt hắn âm trầm mà nhìn lão nhân tóc bạc trong hình ảnh giả lập, hai mắt nguy hiểm hơi nheo lại, hỏi: "Lúc trước khi ký vào giấy kết hôn, Sở Ngôn rút cuộc có cam tâm tình nguyện hay không?"
Hạ lão gia tử sững sờ: "Đương nhiên rồi! Cậu ta tuyệt đối là cam tâm tình nguyện, còn luôn miệng nói chúng ta không thể đổi ý."
Hạ Bách Thâm nghe vậy, từ từ nở nụ cười, khí tràng ngột ngạt nặng nề dần dần tan thành mây khói, hắn nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng,cười nói: "Thế nhưng ông nội, cháu phát hiện, cậu ta thật giống như không muốn thừa nhận người chồng này... Nói đúng hơn là... Cậu ta căn bản không xem cháu là chồng cậu ta!"
--
Vừa thi xong, nhưng tuần sau tui lại phải đi thực tế nửa tháng =)))) Thôi đành tự thắp một ngọn nến cho bộ đam này khi rơi trúng tay tui vậy:))
Danh sách chương