Ký ức phong trần bỗng nhiên trở về, đối với Oánh Tú chẳng qua chỉ xa cách mười năm mà thôi, một phần hoài niệm khi nhỏ tựa như thời điểm mẫu thân rời đi, tiểu ca ca lỡ hẹn khiến nàng thương tâm khổ sở, trong tiềm thức con người luôn sẽ giấu đi những chuyện không vui, không muốn nhớ lại, nhưng điều đó không có nghĩa thật sự đã quên.

Bên trên ngọc bội còn một tầng bụi tro, Oánh Tú kêu Thanh Bích đi lấy một chậu nước ấm, đặt ngọc bội vào trong nhẹ nhàng lau sạch sẽ, xuyên qua ánh sáng nhuận ngọc có thể nhìn thấy hoa văn bên trong, nàng vẫn nhớ, đó là bùa hộ mệnh từ nhỏ đã làm bạn với tiểu ca ca.

"Tiểu thư?" Thấy nàng xuất thần, Nghiêm ma ma gọi một tiếng.

Oánh Tú lấy ngọc bội ra, dùng khăn lau khô: "Ma ma, cất trong hộp lâu rồi, chi bằng lấy ra vậy."

"Ta cứ tưởng tiểu thư sẽ không bao giờ nhớ lại thứ này." Trên mặt Nghiêm ma ma toàn là hoài niệm, đây là món đồ lúc trước phu nhân hoài hài tử khắc cho tiểu thư, nửa dưới của con búp bê còn chưa hoàn thành, phu nhân đã khó sinh mà mất, việc này rất nhiều năm tiểu thư không nói, nhưng Nghiêm ma ma nhìn nàng trưởng thành, đương nhiên biết trong lòng nàng vô cùng nhớ nương.

"Ma ma, hiện tại kêu ta nhớ bộ dáng của nương, ta thật sự nhớ không rõ." Khả năng điêu khắc của Kiều Tình Nhiên rất tốt, con búp bê chính là dựa theo Oánh Tú khi nhỏ mà làm, vật đổi sao dời, có quá nhiều chuyện nàng đã quên mất, trong phòng phụ thân không có bức họa của mẫu thân, lúc nhỏ nàng không hiểu, hiện tại muốn nhìn đã không thể nữa rồi.

"Không trách tiểu thư, năm đó người còn quá nhỏ." Nghiêm ma ma ôm nữ tử vào lòng, vuốt ve mái tóc của nàng, "Hiện tại tiểu thư của chúng ta đã trưởng thành, rất nhanh sẽ gả đi, phu nhân nhất định hi vọng tiểu thư có thể khoái hoạt hạnh phúc."

Đời trước, một chút nàng thật sự cũng không khoái hoạt, đại trạch Nam Dương Hầu phủ, viện của Tề Hạo Thịnh, còn cả bức tường cao vời vợi không thể vượt qua, ai nói quan lại quyền quý sẽ hạnh phúc, tư vị bên trong chỉ có người thật sự nếm trải mới rõ.

Thanh Bích lau khô ngọc bội đưa cho Oánh Tú, đây quả thật là đồ của Tề Hạo Minh, nếu năm đó y không rơi xuống nước, hôm nay y hoặc là thế tử, hoặc là đã chết. Cũng có lẽ là y vốn nên chết, chỉ là mạng còn chưa tận...

Tâm ý của Tề Hạo Minh Oánh Tú không dám nghĩ tiếp, tiểu ca ca chẳng qua chỉ là một phần chấp niệm khi nhỏ của nàng, nhưng nếu chấp niệm này hóa thành lựa chọn của hiện tại, nàng thật sự sẽ rơi vào mê mang.

Hôm sau, Tề Hạo Minh đưa đồ về, vòng ngọc vẫn đặt ở nơi đó, ý tứ của y vô cùng đơn giản, đồ đã tặng không có đạo lý lấy về, bất luận nàng có nhận hay không, nó tuyệt đối cũng sẽ không trở về tay Tề Hạo Minh.

Buổi chiều, Thẩm phu nhân sai người tới gọi nàng qua, Lý thị đang cùng bà trò chuyện hỉ phục của Oánh Vận, thấy nàng tới liền buông phổ cẩm trong tay, để nàng ngồi xuống: "Hiện tại hôn sự của đường tỷ con đã được định, tuổi con cũng không còn nhỏ, ta và Đại bá mẫu con mấy ngày nay đã để ý không ít nhà, muốn hỏi suy nghĩ của con một chút."

Bà ta lựa chọn sao? Oánh Tú nửa mang ngượng ngùng mà lắc đầu: "Mẫu thân, Tú Nhi còn nhỏ, việc này không vội."

"Sao có thể không vội? Sang năm con đã mười bốn, mấy tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi ở Sâm Châu đều sớm đã đính hôn." Lý thị chen vào.

"Dù thấy còn sớm nhưng chớ bôi nhọ nền nếp trong nhà, con đừng quên chính mình còn đệ đệ muội muội chưa hôn phối." Thẩm phu nhân bỗng nhiên cao giọng, ngữ khí trở nên nặng nề.

Oánh Tú ngẩng đầu nhìn bà ta, đáy mắt hiện lên một mạt thê lương: "Mẫu thân, Tú Nhi không rõ ý của người."

"Mấy ngày nay bà tử trông cửa đều tới báo, nói thường xuyên có người tặng đồ cho con, ta đúng là không biết con đang tới lui với thiếu gia nhà nào, ngay cả vòng tay cũng tặng, nếu các con tình đầu ý hợp, xứng đối vừa lứa, con có thể nói với ta và cha con, đừng lén lút trao nhận, truyền ra ngoài thanh danh Thẩm phủ chúng ta nào còn hả?"

"Mẫu thân, đó là chút đồ chơi Cẩn Trạch biểu ca tặng con mà thôi, hơn nữa sinh thần của Tú Nhi sắp tới, đó đều là tặng lễ biểu ca đưa tới trước, không phải của thiếu gia nhà ai cả."

"Là trong phủ đồn đãi, nếu truyền ra ngoài, người làm tỷ tỷ con sẽ ngăn cản con đường của Huệ Nhi và Kỳ Chí. Thẩm gia gia phong nghiêm cẩn, sao có thể để con làm càn!"

Lý thị thấy Thẩm phu nhân đang dạy bảo Oánh Tú, rất tự giác không xen vào, cúi đầu lật lật quyển sách trong tay, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn hai người.

Rất lâu sau, Oánh Tú mới nhẹ giọng: "Mẫu thân rõ ràng không tin Tú Nhi."

Thẩm phu nhân nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng khó dò ý. Bỗng nhiên, Oánh Tú đứng dậy, quỳ xuống đất, Lý thị bị dọa thiếu chút làm rơi quyển sách, muốn tiến lên đỡ nàng lại thấy Thẩm phu nhân ngồi yên không cử động, liền ngượng ngùng thu tay về.

"Mẫu thân là không tin Tú Nhi, mấy bà tử kia nào nói Tú Nhi lén lút cùng người ta trao nhận, vậy kêu bà ta đứng ra đối chất với Tú Nhi đi, xem rốt cuộc bà ta thấy Tú Nhi trao nhận với thiếu gia nhà nào!" Đầu gối truyền tới đau đớn xuyên tim, Oánh Tú tay đặt dưới mặt đất lạnh lẽo, ánh mắt lã chã chực khóc mà nhìn Thẩm phu nhân.

"Làm càn!" Sắc mặt Thẩm phu nhân lập tức trầm xuống, "Đã làm sai còn cưỡng từ đoạt lý, sao hả, kêu bà tử tới không nói được ngươi và thiếu gia nhà nào lén lút trao nhận thì chứng minh ngươi không làm sao?"

"Mẫu thân dạy dỗ Tú Nhi, Tú Nhi không dám không nghe, nhưng sự tình liên quan tới danh dự của Tú Nhi, nếu mẫu thân nhận định Tú Nhi lén lút trao nhận với người ngoài, vậy Tú Nhi cũng muốn chết minh bạch, thỉnh mẫu thân mời bà tử đó tới đây." Trong mắt Oánh Tú tràn đầy kiên trì, nếu nhận sai, cả đời này nàng sẽ cõng một tội danh như vậy, mặc cho người khác bố trí.

"Hay cho một câu muốn chết minh bạch." Lồng ngực Thẩm phu nhân lên xuống không ngừng, từ khi nào nhà đầu này lại quật cường đến thế, một chút cũng không chịu cúi đầu nhận sai.

"Mẫu thân bảo trọng thân mình, Tú Nhi chỉ là việc nào ra việc đó, thỉnh mẫu thân gọi bà tử kia tới hỏi chuyện, nếu thật sự có việc này, Tú Nhi không còn lời nào để nói!"

Thanh Bích canh giữ ngoài cửa sớm đã nghe được động tĩnh bên trong, dù nóng vội nhưng một biện pháp cũng không có. Oánh Tú quỳ dưới đất, không hề có ý thỏa hiệp, không ngừng cùng Thẩm phu nhân giằng co.

Cảm thấy bầu không khí ngày càng căng thẳng, Lý thị mở miệng khuyên nhủ: "Tú Nhi à, con nhận sai đi, chúng ta đều biết là biểu ca con đưa đồ tới."

Oánh Tú nhìn Lý thị: "Đại bá mẫu, Tú Nhi nhận sai chính là thừa nhận Tú Nhi có lén lút trao nhận với người ngoài, việc này Tú Nhi không gánh nổi."

"Đây..." Lý thị nghe tới đau đầu, đang nói chuyện hỉ phục của Oánh Vận, Thẩm phu nhân đột nhiên nhắc tới chuyện này khiến bà không khỏi cảm thấy đen đủi.

"Đủ rồi, người đâu, đưa Đại tiểu thư về Vân Thư Viện cảnh tỉnh lại." Thẩm phu nhân đột nhiên đập bàn, hai ma ma ngoài cửa lập tức đi vào, kéo Oánh Tú đứng dậy.

Oánh Tú nhẹ nhàng đẩy bọn họ ra, trầm giọng: "Thỉnh mẫu thân điều tra rõ ràng, trả cho Tú Nhi trong sạch, Tú Nhi cáo lui."

Oánh Tú ôm chân ra ngoài, Thanh Bích vội đỡ lấy nàng: "Tiểu thư, người không sao chứ?"

Theo sau các nàng chính là hai ma ma phụng lệnh đưa nàng về, sắc mặt Oánh Tú tái nhợt, lắc đầu: "Không sao, trở về rồi nói."

Trong phòng, vừa thấy Oánh Tú rời đi, Lý thị liền ôm phổ cẩm hướng Thẩm phu nhân nói: "Đệ muội, ngày mai ta lại tới tìm muội thương lượng, ta về trước."

Thẩm phu nhân gật đầu, Lý thị vội vàng ra ngoài, đầu cũng không quay mà đi về phòng của nữ nhi. Thính đường chỉ còn lại một mình Thẩm phu nhân, tay đặt trên bàn đã nắm chặt thành quyền, đột nhiên hất qua, toàn bộ trà cụ trên bàn đều rơi vỡ xuống đất.

Bà tử trông cửa không cần Oánh Tú nói bà sớm đã hỏi qua, đều không biết ai tặng, bà đúng là đã coi thường nàng. Chuyện với Tưởng gia không thành, mang tới cho Thẩm Hạc Nghiệp không ít phiền phức, nếu không vội hôn sự này, kéo dài tới mấy năm, Kiều gia sẽ lại nhúng tay vào!

Tính đường yên tĩnh, sắc mặt Thẩm phu nhân bất giác trở nên dữ tợn...

Oánh Tú được Thanh Bích dìu về Vân Thư Viện, nhìn hai ma ma theo sau, nàng nhẹ giọng: "Hai vị chắc không cần phải ở lại nơi này trông chừng Tú Nhi chứ?"

Hai ma ma kia nhìn nhau, cùng lúc cáo từ, Tử Yên trong viện nhìn thấy liền buông đồ trong tay xuống, vội chạy tới cùng Thanh Bích dìu nàng vào phòng. Ngồi trên giường, Oánh Tú hít ngụm khí lạnh, đầu gối lúc này chỉ toàn cảm giác đau đớn.

Thanh Bích cẩn thận kéo ống quần lên, đầu gối sưng đỏ đập vào mắt, y phục đầu hạ vốn mỏng manh, Oánh Tú quỳ xuống mạnh như vậy, không tổn thương tới gân cốt đã là  may mắn.

"Tiểu thư chịu đựng một chút, nô tỳ đi tìm thuốc. Tử Yên, mang ít nước ấm lại đây." Thanh Bích nhìn vết thương, đau lòng tới rớt nước mắt.

Oánh Tú duỗi tay giúp nàng xoa xoa: "Đừng khóc, không đau tới như vậy."

"Còn nói không đau? Tiểu thư sao phải tàn nhẫn quỳ xuống thế chứ?" Thanh Bích than một tiếng, nhanh chóng đứng dậy đi tìm thuốc.

Ánh mắt Oánh Tú lập tức trở nên ảm đạm, nàng không tàn nhẫn như thế, vở kịch này sao có thể diễn? Tử Yên mang nước ấm tới, thấm ướt khăn sạch, nhẹ nhàng lau đi chỗ nàng bị bầm tím: "Tiểu thư ráng chịu đựng, đợi lát nữa bôi thuốc sẽ không sao nữa."

Chỗ sưng đỏ trên đầu gối trắng nõn vô cùng rõ ràng, Oánh Tú quỳ xuống rất mạnh, da thịt đã bị thương, Tử Yên cho dù nhẹ tay Oánh Tú vẫn thấy đau đớn. Cảm nhận tiểu thư nhà mình co người lại, hốc mắt Tử Yên cũng đỏ lên, xoay người giặt sạch khăn rồi vắt khô, lẩm bẩm: "Tiểu thư nếu đau thì cứ nói, nơi này chỉ có chút nô tỳ, đừng sợ."

Chỉ một câu đơn giản cũng đủ khiến Oánh Tú cảm thấy ấm áp, đúng rồi, nơi này là Vân Thư Viện, là nơi ở của nàng, nàng không cần phải sợ.

"Cũng không đau lắm, không sao."

"Gạt người, đã bị thương thành thế này." Tử Yên lau sạch hai bên đầu gối, Thanh Bích liền bôi thuốc trị thương lên.

"Ưm.." Oánh Tú đột nhiên nắm chặt tấm đệm dưới thân, thuốc nóng kia xuyên qua miệng vết thương đi vào, đau quá!

"Kiều ma ma bảo, lúc mới đắp thuốc sẽ đau, nhưng qua một hồi liền không có việc gì." Thanh Bích quấn gạc lên cho nàng, giúp nàng sửa sang y phục.

Oánh Tú nghẹn tới một đầu đầy mồ hôi lạnh: "Ngươi nói Kiều ma ma biết ta bị thương?"

"Nô tỳ chỉ nói trong viện có nha hoàn bị thương ở đầu gối mà thôi." Thanh Bích giúp nàng lau mồ hôi, lại hỏi, "Tiểu thư, ngài vì sao phải quỳ gối với phu nhân vậy?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện