Trên mặt Lâm Nguyên Nhu lộ ra tia cười lạnh, thầm nghĩ đại công chúa xưa nay ghét nhất nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo tài cao. Âu Dương Noãn ngươi không phải danh chấn kinh đô sao? Hiện tại thử đi khoe khoang trước mặt công chúa xem? Hừ
Âu Dương Noãn hít sâu một hơi, chậm rãi bước lên phía trước. Nói: “Âu Dương Noãn bái kiến đại công chúa!”
“Là ngươi…” Đại công chúa vuốt ve Hưng nhi, trong ánh mắt lộ ra tia kinh ngạc. Đại công chúa nhìn thật lâu, thật lâu rồi bên môi đột nhiên nở ra nụ cười lạnh. Thấp giọng nói: “Ta từng nhìn thấy bản gốc bức trăm thọ đồ kia. Thật sự là rất linh hoạt. Thái tử và ta đều đam mê thư pháp, thuở nhỏ có theo Trương Trữ Ngọc tiên sinh. Nghe nói thư pháp của ngươi là học từ lão Trấn quốc hầu đã mất. Không biết theo ngươi, Trương đại sư cùng ngoại tổ phụ ngươi thư pháp của ai tốt hơn?”
Lời này vừa thốt ra, ngay cả Chu lão thái quân vẫn luôn trầm ổn cũng thay đổi sắc mặt. Đại công chúa nhắc đến hai vị này đều là người đã khuất. Lão Hầu gia tương truyền là thư pháp danh gia, Trương đại sư đại sự nho học đương đại, lại là ân sư của Thái tử. Nếu nói thư pháp của Lão Hầu gia hơn Trương đại sư thì đó là bất kính với Thái tử. Nếu nói thư pháp của Trương đại sư tốt hơn thì đó chính là bất kính với tổ tiên. Âu Dương Noãn đúng là tiến thoái lưỡng nan, trả lời như thế nào cũng không được. Đại công chúa hỏi như vậy rõ ràng là muốn làm khó dễ tiểu cô nương mới mười hai tuổi này!
Lý thị vạn phần lo lắng nhìn cháu gái mình, lần đầu tiên hối hận vì đã đưa Noãn nhi đến Trữ quốc am dâng hương. Nếu như Âu Dương Noãn trả lời không tốt, đắc tội với đại công chúa, chỉ sợ Âu Dương gia cũng sẽ bị liên lụy.
Âu Dương Noãn lại thản nhiên cười, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng: “Hồi bẩm đại công chúa! Ngoại tổ phụ vốn thích nghiên cứu, nhưng không phải trời phú. Trương đại sư thiên chất cực cao, học lực lại hơi khiếm. Khi còn sống, ngoại tổ phụ thường nói với tiểu nữ nửa đời thư pháp của ông chủ yếu là dùng để rèn luyện cổ tay. Đông đồ tây mạt, cũng không phải có thể hiểu hết tất cả, chỉ là ngoại tổ phụ vẫn luôn nhẫn nại học hỏi. Không bằng Trương đại sư trời sinh nhân bút hợp nhất, tài hoa hơn người. Là thư pháp danh gia đích thực. Đáng tiếc cả hai người sớm đã quy tiên, nếu bây giờ hai người có thể so tài thì đúng là mỹ sự nhân gian!”
Chu thái quân thiếu chút nữa là cười thành tiếng. Thế nhân đều biết Lão Hầu gia trời sinh nghiêm cẩn, thư pháp cũng thế. Trương đại sư lại hạ bút tùy tâm, tài hoa tung hoành. Âu Dương Noãn nói nếu hai người trực tiếp so sánh phân cao thấp rõ ràng là đã đoán chắc được hiện tại đại công chúa không thể đem người lôi đến! Quả nhiên là giảo hoạt a! Chỉ là mặc dù Âu Dương Noãn khéo léo đưa đẩy, nhưng nửa điểm cũng không hề nói bậy. Lão Hầu gia thật sự là quá mức theo đuổi tự thể nghiêm cẩn, còn Trương đại sư lại quá mức tùy tâm sở dục. Hai người kia mỗi người đều có sở trường, sự xuất sắc riêng. Âu Dương Noãn nói như vậy, đại công chúa không thể nào nói nàng nói sai được.
Đại công chúa nghe vậy thì sửng sốt, một lát sau trên mặt hiện lên một tia chê cười nói: “Lão Hầu gia cả đời chí công vô tư, có thể có được một ngoại tôn nữ như vậy đúng là không dễ dàng. Ta hỏi ngươi ai cao ai thấp, ngươi lại lải nhải nhiều như vậy. Là do ta không hỏi rõ hay sao?”
Mọi người không nghĩ đại công chúa lại khó chiều như vậy. Mọi người đều nhìn về phía Âu Dương Noãn, nhất là Tương thị lại lộ ra vẻ mặt được xem kịch vui. Năm trước trong yến thượng ngắm hoa, một vị thiên kim nhà Công bộ Thượng Thư đã vô ý nói sai một câu đắc tội với đại công chúa mà bị người phạt hai mươi bản tự rồi nhốt ba ngày ba đêm. Thẳng đến khi Công bộ Thượng Thư đại nhân nước mắt nước mũi giàn dụa quỳ xuống cầu xin Thánh Thượng, đại công chúa mới thả người. Người ta đường đường là thiên kim Công bộ Thượng Thư, Đại công chúa cũng xem như nô tài của mình, nửa điểm thể diện cũng không lưu lại. Nói ra đúng thật là không thể tưởng tượng được, nhưng có ai dám nói câu nào. Toàn bộ người trong thiên hạ đều là nô tài của người trong hoàng gia, chỉ điểm này thôi cũng không có ai dám phản đối. Nay Âu Dương Noãn đắc tội với công chúa, thật sự sẽ chịu không nổi. Quan trọng hơn là, nghe nói vị thiên kim Công bộ Thượng Thư kia đến mười tám tuổi cũng không thể hứa gả ra ngoài. Nghĩ tới cũng phải, ai lại dám cả gan lấy một nữ tử đắc tội với người trong hoàng tộc chứ? Cũng không phải là ngại mạng bản thân quá dài đi!
Thế nhưng trên mặt Âu Dương Noãn nửa điểm sợ hãi cũng không có, nàng chỉ thản nhiên đáp lời: “Đại công chúa muốn tiểu nữ phân cao thấp hai vị đó. Không phải là tiểu nữ xảo ngôn nhưng sự thật là Trương đại sư thiếu kết cấu, ngoại tổ phụ lại thiếu sinh động. Ai cũng có ưu nhược của mình mà thôi!”
Khuôn mặt Âu Dương Noãn thanh lệ mà yên tĩnh, biểu tình thong dong thản nhiên. Trong ánh mắt ôn nhu kia lại toát ra ánh sáng linh động. Những bực tức trong lòng đại công chúa cũng theo đó mà đột nhiên được xóa bỏ. Táo loạn nhất thời hóa tẫn, cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, tức giận ban đầu cũng bất tri bất giác mà tiêu tan ba phần. Chỉ là vẫn còn chút nhiệt dư thừa: “Oh! Ngươi ăn nói cho cẩn thận. Nếu nói không tốt, đừng trách ta trở mặt vô tình!”
Cái gì mà trầm trồ khen ngợi? Cái gì mà không tốt? Hợp ý công chúa mới là tốt nhất. Chọc người mất hứng mới chính là không tốt, giới hạn này chắc chắn là khó nắm bắt nhất. Âu Dương Noãn trong lòng thở dài, nhỏ nhẹ nói: “Ngoại tổ phụ tranh chữ viên kính, bút bút trung cẩm. Tự ngôn người luôn cẩn thận, thực tế mà nói khi viết chữ mà tâm không thoáng thì chữ viết ra sẽ có khiếm khuyết. Đây là tính cách của của ngoại tổ phụ, không ai có thể thay đổi được. Trái lại Trương đại sư, nếu bắt đại sư phải theo nguyên tắc quy củ mà viết chữ chỉ sợ người sẽ phẩy tay áo bỏ đi. Không phải là không muốn viết mà là thực sự không thể. Cho nên hai người họ ai cũng có sở trường riêng, không thể nói là ai hơn ai được. Ngay cả công chúa có trách tội, tiểu nữ cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật!”
Đại công chúa nghe xong lời này thì im lặng nửa ngày, lẳng lặng nhìn Âu Dương Noãn. Trên mặt hỉ nộ không rõ, chỉ lạnh lùng nói: “Vậy ngươi nói xem ta nghe xong những lời ngươi nói thì sẽ cao hứng hay vẫn là mất hứng?”
Lý thị lập tức bước lên, sợ Âu Dương Noãn lại nói gì nữa nên nhanh chóng quỳ xuống nói: “Đại công chúa! Tôn nữ ngôn hành vô trạng, đắc tội với đại công chúa. Mong người nể mặt ta…”
Đôi mắt đẹp của đại công chúa trầm xuống, thay đổi sắc mặt, thanh âm lạnh lùng nói: “Âu Dương lão phu nhân đây là đang ép buộc ta tha cho tôn nữ ngươi sao?”
Lý thị được vô số quý nhân đánh giá là giao tiếp tốt. Nhưng không nghĩ rằng đại công chúa này lại là người không phân phải trái. Nói tốt không thích nghe, nói xấu lại càng mất hứng, không nói lời nào lại càng là người chán sống. Đây là con cưng của trời, không cần phân rõ phải trái! Lý thị đã sống nửa đời người, lần đầu tiên bị dọa toát mồ hôi lạnh, lập tức dập đầu không thôi! Chu lão thái quân không đành lòng nhìn, vội vàng khuyên nhủ: “Đại công chúa! Người tha cho Âu Dương lão phu nhân đi, tuổi tác bà ấy đã lớn!”
Đào cô cô rũ mắt xuống, từ khi Phò mã Đô Uý cùng tiểu quận chúa lần lượt qua đời tính tình đại công chúa lại càng cổ quái. Vị thiên kim Công bộ Thượng Thư bị phạt kia vốn là người có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, thanh xuân hoạt bát, rất được đại công chúa ưu ái. Đáng tiếc nàng ta lại không biết tự lượng sức mình, lại đi mở miệng cầu tình cho một nha đầu bị xử tử. Lúc này thấy Đại công chúa thay đổi sắc mặt, xem ra, đại công chúa thích những chuyện mới mẻ, người mới mẻ nhưng một khi người đã chán ngấy cái gì hay chán ghét ai thì sẽ khiến người đó chịu không nổi! Hôm nay công chúa có thể sủng ái một người nhưng ngày mai liền có thể hận người đó thấu xương, ai cũng không ngoại lệ. Huống chi đại công chúa vốn chán ghét bị người khác uy hiếp, Âu Dương tiểu thư vốn không nói sai cái gì nhưng vị Âu Dương lão phu nhân này lại ỷ vào mình lớn tuổi mà nói chuyện như vậy, ngược lại còn gây thêm rắc rối cho tôn nữ mình!
Quả nhiên, Hưng nhi đột nhiên kêu “Ngao” một tiếng rồi ngã nhào vào lòng công chúa, ở gáy thiếu mất một nhúm lông tuyết trắng. Nha hoàn bên cạnh nhanh chóng bế Hưng nhi xuống, Đại công chúa thuận tay lấy một đồng tiền trên đỉnh Thanh Đồng ném xuống. Chỉ thấy đồng tiền xẹt qua không trung một đường cong, rồi phát ra một tiếng vang đáp xuống chân bàn.
“Ngươi xem đi, nếu mặt đồng tiền hướng lên ta liền tạm tha cho các ngươi. Nếu mặt trái hướng lên, cả hai vị đều phải chịu hai mươi bản tự!”
“Thỉnh đại công chúa khai ân! Tổ mẫu tuổi đã lớn, nếu như quả thật mặt trái hướng lên, mong ngài cho phép tiểu nữ thay tổ mẫu nhận lấy trách phạt!” Âu Dương Noãn cúi đầu, mặt không hề biến sắc. Hai mươi bản tự chỉ là chuyện nhỏ, mất đi thanh danh mới là chuyện lớn. Đường đường là một thiên kim danh môn lại bị đại công chúa trách phạt trước mặt mọi người, truyền ra ngoài sau này đừng nghĩ có thể ngẩng đầu lên được. Cái gọi là hiếu thuận nay sẽ thành chuyện cười trong thiên hạ, lại còn liên lụy đến đệ đệ vô tội. Đại công chúa làm như vậy rõ ràng là cố ý làm khó nàng. Âu Dương Noãn hiểu rất rõ điểm này mới không do dự mà chịu toàn bộ trách nhiệm.
“Chuyện này cũng khó nói! Đây là thiên ý a!” Đại công chúa lạnh lùng cười.
Tương thị nháy mắt, Lâm Nguyên Nhu liền hiểu ý. Nàng ta bước lên phía trước hai ba bước muốn nhìn xem mặt nào của đồng tiền kia hướng lên trên nhưng Chu Ngưng Ngọc đang đứng bên trái liền cố ý bước trước một bước nhanh chóng che chắn trước mặt nàng ta. Chu Ngưng Bích nhân lấy thời cơ bước nhanh lên trước, thấy đồng tiền kia vẫn còn đang quay vòng liền lấy tay chộp lấy. Lúc quay đầu lại nhìn Âu Dương Noãn sắc mặt mang theo ba phần cổ quái.
Âu Dương Noãn lẳng lặng nhìn vị Chu tiểu thư này, không biết phản ứng của nàng ta là gì. Chu tam phu nhân rõ ràng là tỷ muội tốt của Lâm thị, bản thân nàng lại bị công chúa khiển trách chính là niềm vui trong lòng đối phương. Có thể thấy Chu Ngưng Bích này sẽ không có khả năng giúp nàng, phải nhanh chóng nghĩ ra một đối sách. Nhưng đúng lúc này phía sau lại nghe thấy Chu Ngưng Bích lớn tiếng nói: “Hồi bẩm đại công chúa! Là mặt phải!”
Nàng ta mở tay ra, trên bàn tay tuyết trắng quả nhiên là một đồng tiền, thật sự là mặt phải hướng lên trên. Trong nháy mắt Lâm Nguyên Nhu liền mất bình tĩnh, kêu lên: “Không có khả năng, ta vừa rồi rõ ràng đã nhìn thấy…”
Chu Ngưng Ngọc khẽ lấy tay che miệng, cười nói: “Lâm tiểu thư chắc là nhìn nhầm rồi, ta lúc nãy cũng thấy mặt phải hướng lên!”
Âu Dương Noãn cúi đầu, bên khóe môi lộ ra nụ cười. Chuyện lúc này nàng giúp đỡ, hai vị tiểu thư này vẫn ghi tạc trong lòng. Từ đây có thể thấy được, tiểu thư Chu gia tâm tính không xấu. Tuy rằng nếu mặt trái đồng tiền hướng lên nàng cũng có biện pháp thoát tội, nhưng dù sao cũng phải phiền toái một chút, như vậy cũng tránh được một hồi phiền phức.
Lâm Nguyên Nhu cáu giận nhìn chằm chằm Chu Ngưng Bích, nàng ta lại kiêu ngạo giương cằm ra. Lúc Chu Ngưng Bích gặp quẫn bách nàng ta cũng không hề nói giúp, hiện tại lại muốn nàng giúp đỡ sao? Nằm mơ đi!
Vị Chu tiểu thư này tuy rằng không thông minh, tính tình lại có chút lỗ mãng nhưng vẫn còn là người biết có ân phải báo. Điểm này ngay cả Âu Dương Noãn cũng không dự đoán được, cũng làm cho Đào cô cô kinh ngạc. Bà nhìn sảnh đường đang diễn ra sóng ngầm mãnh liệt giữa các vị tiểu thư này, trong lòng không biết nên khóc hay cười. Cùng Đại công chúa trải qua mưa gió biến ảo, chuyện này thật sự chỉ là trận chiến giữa các tiểu oa nhi. Nhưng lại cảm thấy khá thú vị, bà nghĩ nghĩ rồi thấp giọng nói: “Đại công chúa, nếu ngài mở lòng thì liền tha cho bọn họ đi!”
Đại công chúa lạnh mắt nhìn, sớm đã đem hết thảy vào trong mắt. Nghe Đào cô cô nói xong, nửa ngày cũng không nói câu gì. Cũng không nói là có tha thứ hay không, Đào cô cô xem xét tình hình rồi nói tiếp: “Được rồi, được rồi! Âu Dương tiểu thư, dập đầu một cái là được rồi!” Tiếp theo lại phân phó nha hoàn: “Các ngươi còn không mau đỡ Âu Dương lão thái thái đứng lên!”
Chờ được dìu lên, Lý thị lại thỉnh tội rồi cảm kích nói: “Đa tạ đại công chúa khoan dung. Ngài đại ân đại đức, tổ tôn chúng ta thật sự vô cùng cảm kích!”
“Được rồi! Không cần đa lễ! Ngươi lại đây, ta nhìn một chút!” Đại công chúa phiền chán phất phất tay, rồi hướng Âu Dương Noãn vẫy tay.
Trong lòng Lý thị lại khẩn trương, nhưng cũng không dám tùy tiện nói chuyện. Chu lão thái quân nhìn ra được một ít manh mối liền vỗ vỗ tay Lý thị, ý bảo bà không nên gấp gáp. Các phu nhân tiểu thư khác cũng bị vị công chúa hỉ nộ vô thường này dọa sợ, người bình thường tức giận còn có thể dự liệu nhưng vị này nói trở mặt liền trở mặt, một chút mặt mũi cũng không chừa cho người ta. Hiện tại nhìn thấy công chúa vẫn mang bộ dạng bình thản nói chuyện liền không khỏi lộ ra vẻ mặt giật mình.
Âu Dương Noãn vẫn bình thản đi đến bên cạnh công chúa, nghiêm túc cúi đầu. Đại công chúa lại đột nhiên vươn tay vuốt tóc Âu Dương Noãn. Đánh giá nàng, hoàn toàn không còn bộ dáng lạnh lùng như vừa rồi. Mọi người trong điện hai mặt nhìn nhau. Công chúa nhìn Âu Dương Noãn nửa ngày rồi đột nhiên hỏi mọi người: “Các ngươi nói xem nàng giống ai?”
Đào cô cô vẫn luôn cúi đầu đứng bên cạnh lúc này liền ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Âu Dương Noãn. Nhìn chăm chú một lúc mới nói: “Nô tỳ không dám nói!”
“Đừng sợ! Ngươi cứ nói đi!”
“Nô tỳ cả gan!” Đào cô cô đáp “Âu Dương tiểu thư cùng đại công chúa năm đó có nhiều điểm giống nhau!”
Vừa nghe đến đó, Âu Dương Noãn liền quỳ xuống: “Tiểu nữ sao dám so được với đại công chúa!” Trong lòng nàng kinh ngạc vạn phần, trên mặt thập phần sợ hãi.
Ai cũng không thể tưởng tượng được, đại công chúa vừa rồi thần sắc nghiêm nghị, lời nói sắc bén nay lại tự tay nâng Âu Dương Noãn lên. Liếc mắt nhìn Đào cô cô một cái, Đào cô cô hiểu ý liền phân phó nha hoàn lấy một cái ghế đến cho Âu Dương Noãn ngồi. Đại công chúa cũng không cho Âu Dương Noãn tạ ơn, nàng cũng không thể nào hành lễ vì bàn tay vẫn bị đại công chúa nắm chặt. Chờ ghế được mang lại, nàng chỉ có thể nhanh chóng ngồi xuống. Các phu nhân cùng các tiểu thư khác nhìn đến ngây người. Đại công chúa không cho phép, ngay cả Chu lão thái quân cũng không thể ngồi xuống. Tiểu cô nương này vừa rồi còn bị đại công chúa thượng trách, như thế nào đảo mắt một cái lại nhận được ân sủng như vậy? Đại công chúa cũng không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn cô nương trước mặt. Trong lòng không hiểu sao hiện lên một chút thê lương, đột nhiên nhớ tới nữ nhi của mình. Giống như đã rất lâu rất lâu rồi, bây giờ chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ. Mà bóng dáng kia còn mang theo tất cả niềm vui của bà! Hiện tại trừ bỏ thứ quyền lực khiến người khác e sợ thì hai tay bà không còn lại gì. Ý niệm này vừa tới, đại công chúa lại nắm tay Âu Dương Noãn càng chặt.
Âu Dương Noãn nhìn đại công chúa, có một ý niệm khẽ thoáng qua. Nàng chần chờ ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy sắc mặt đại công chúa đã trở nên bình tĩnh. Bà thả lỏng tay nàng ra rồi hỏi: “Ngươi từ nhỏ lớn lên ở kinh đô sao?”
“Hồi bẩm đại công chúa! Tiểu nữ lớn lên ở kinh đô!”
“Sao trước giờ ta chưa từng gặp qua?” Đại công chúa nói “Nha đầu như ngươi, nếu đã gặp qua ta chắc chắn là sẽ không quên!”
Đây là đang khích lệ nàng sao? Âu Dương Noãn không thể nói trước kia nàng chỉ ru rú trong nhà, là kẻ nhát gan vô vị, nên nàng cúi đầu hồi nhẹ một tiếng: “Dạ!”
Đại công chúa không hỏi nàng có tỷ muội huynh đệ hay không, chỉ là cứ nói liên miên không dừng làm cho Âu Dương Noãn cảm thấy ngạc nhiên. Không biết tại sao Đại công chúa lại có hứng nói chuyện phiếm như vậy?
Âu Dương Noãn hít sâu một hơi, chậm rãi bước lên phía trước. Nói: “Âu Dương Noãn bái kiến đại công chúa!”
“Là ngươi…” Đại công chúa vuốt ve Hưng nhi, trong ánh mắt lộ ra tia kinh ngạc. Đại công chúa nhìn thật lâu, thật lâu rồi bên môi đột nhiên nở ra nụ cười lạnh. Thấp giọng nói: “Ta từng nhìn thấy bản gốc bức trăm thọ đồ kia. Thật sự là rất linh hoạt. Thái tử và ta đều đam mê thư pháp, thuở nhỏ có theo Trương Trữ Ngọc tiên sinh. Nghe nói thư pháp của ngươi là học từ lão Trấn quốc hầu đã mất. Không biết theo ngươi, Trương đại sư cùng ngoại tổ phụ ngươi thư pháp của ai tốt hơn?”
Lời này vừa thốt ra, ngay cả Chu lão thái quân vẫn luôn trầm ổn cũng thay đổi sắc mặt. Đại công chúa nhắc đến hai vị này đều là người đã khuất. Lão Hầu gia tương truyền là thư pháp danh gia, Trương đại sư đại sự nho học đương đại, lại là ân sư của Thái tử. Nếu nói thư pháp của Lão Hầu gia hơn Trương đại sư thì đó là bất kính với Thái tử. Nếu nói thư pháp của Trương đại sư tốt hơn thì đó chính là bất kính với tổ tiên. Âu Dương Noãn đúng là tiến thoái lưỡng nan, trả lời như thế nào cũng không được. Đại công chúa hỏi như vậy rõ ràng là muốn làm khó dễ tiểu cô nương mới mười hai tuổi này!
Lý thị vạn phần lo lắng nhìn cháu gái mình, lần đầu tiên hối hận vì đã đưa Noãn nhi đến Trữ quốc am dâng hương. Nếu như Âu Dương Noãn trả lời không tốt, đắc tội với đại công chúa, chỉ sợ Âu Dương gia cũng sẽ bị liên lụy.
Âu Dương Noãn lại thản nhiên cười, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng: “Hồi bẩm đại công chúa! Ngoại tổ phụ vốn thích nghiên cứu, nhưng không phải trời phú. Trương đại sư thiên chất cực cao, học lực lại hơi khiếm. Khi còn sống, ngoại tổ phụ thường nói với tiểu nữ nửa đời thư pháp của ông chủ yếu là dùng để rèn luyện cổ tay. Đông đồ tây mạt, cũng không phải có thể hiểu hết tất cả, chỉ là ngoại tổ phụ vẫn luôn nhẫn nại học hỏi. Không bằng Trương đại sư trời sinh nhân bút hợp nhất, tài hoa hơn người. Là thư pháp danh gia đích thực. Đáng tiếc cả hai người sớm đã quy tiên, nếu bây giờ hai người có thể so tài thì đúng là mỹ sự nhân gian!”
Chu thái quân thiếu chút nữa là cười thành tiếng. Thế nhân đều biết Lão Hầu gia trời sinh nghiêm cẩn, thư pháp cũng thế. Trương đại sư lại hạ bút tùy tâm, tài hoa tung hoành. Âu Dương Noãn nói nếu hai người trực tiếp so sánh phân cao thấp rõ ràng là đã đoán chắc được hiện tại đại công chúa không thể đem người lôi đến! Quả nhiên là giảo hoạt a! Chỉ là mặc dù Âu Dương Noãn khéo léo đưa đẩy, nhưng nửa điểm cũng không hề nói bậy. Lão Hầu gia thật sự là quá mức theo đuổi tự thể nghiêm cẩn, còn Trương đại sư lại quá mức tùy tâm sở dục. Hai người kia mỗi người đều có sở trường, sự xuất sắc riêng. Âu Dương Noãn nói như vậy, đại công chúa không thể nào nói nàng nói sai được.
Đại công chúa nghe vậy thì sửng sốt, một lát sau trên mặt hiện lên một tia chê cười nói: “Lão Hầu gia cả đời chí công vô tư, có thể có được một ngoại tôn nữ như vậy đúng là không dễ dàng. Ta hỏi ngươi ai cao ai thấp, ngươi lại lải nhải nhiều như vậy. Là do ta không hỏi rõ hay sao?”
Mọi người không nghĩ đại công chúa lại khó chiều như vậy. Mọi người đều nhìn về phía Âu Dương Noãn, nhất là Tương thị lại lộ ra vẻ mặt được xem kịch vui. Năm trước trong yến thượng ngắm hoa, một vị thiên kim nhà Công bộ Thượng Thư đã vô ý nói sai một câu đắc tội với đại công chúa mà bị người phạt hai mươi bản tự rồi nhốt ba ngày ba đêm. Thẳng đến khi Công bộ Thượng Thư đại nhân nước mắt nước mũi giàn dụa quỳ xuống cầu xin Thánh Thượng, đại công chúa mới thả người. Người ta đường đường là thiên kim Công bộ Thượng Thư, Đại công chúa cũng xem như nô tài của mình, nửa điểm thể diện cũng không lưu lại. Nói ra đúng thật là không thể tưởng tượng được, nhưng có ai dám nói câu nào. Toàn bộ người trong thiên hạ đều là nô tài của người trong hoàng gia, chỉ điểm này thôi cũng không có ai dám phản đối. Nay Âu Dương Noãn đắc tội với công chúa, thật sự sẽ chịu không nổi. Quan trọng hơn là, nghe nói vị thiên kim Công bộ Thượng Thư kia đến mười tám tuổi cũng không thể hứa gả ra ngoài. Nghĩ tới cũng phải, ai lại dám cả gan lấy một nữ tử đắc tội với người trong hoàng tộc chứ? Cũng không phải là ngại mạng bản thân quá dài đi!
Thế nhưng trên mặt Âu Dương Noãn nửa điểm sợ hãi cũng không có, nàng chỉ thản nhiên đáp lời: “Đại công chúa muốn tiểu nữ phân cao thấp hai vị đó. Không phải là tiểu nữ xảo ngôn nhưng sự thật là Trương đại sư thiếu kết cấu, ngoại tổ phụ lại thiếu sinh động. Ai cũng có ưu nhược của mình mà thôi!”
Khuôn mặt Âu Dương Noãn thanh lệ mà yên tĩnh, biểu tình thong dong thản nhiên. Trong ánh mắt ôn nhu kia lại toát ra ánh sáng linh động. Những bực tức trong lòng đại công chúa cũng theo đó mà đột nhiên được xóa bỏ. Táo loạn nhất thời hóa tẫn, cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, tức giận ban đầu cũng bất tri bất giác mà tiêu tan ba phần. Chỉ là vẫn còn chút nhiệt dư thừa: “Oh! Ngươi ăn nói cho cẩn thận. Nếu nói không tốt, đừng trách ta trở mặt vô tình!”
Cái gì mà trầm trồ khen ngợi? Cái gì mà không tốt? Hợp ý công chúa mới là tốt nhất. Chọc người mất hứng mới chính là không tốt, giới hạn này chắc chắn là khó nắm bắt nhất. Âu Dương Noãn trong lòng thở dài, nhỏ nhẹ nói: “Ngoại tổ phụ tranh chữ viên kính, bút bút trung cẩm. Tự ngôn người luôn cẩn thận, thực tế mà nói khi viết chữ mà tâm không thoáng thì chữ viết ra sẽ có khiếm khuyết. Đây là tính cách của của ngoại tổ phụ, không ai có thể thay đổi được. Trái lại Trương đại sư, nếu bắt đại sư phải theo nguyên tắc quy củ mà viết chữ chỉ sợ người sẽ phẩy tay áo bỏ đi. Không phải là không muốn viết mà là thực sự không thể. Cho nên hai người họ ai cũng có sở trường riêng, không thể nói là ai hơn ai được. Ngay cả công chúa có trách tội, tiểu nữ cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật!”
Đại công chúa nghe xong lời này thì im lặng nửa ngày, lẳng lặng nhìn Âu Dương Noãn. Trên mặt hỉ nộ không rõ, chỉ lạnh lùng nói: “Vậy ngươi nói xem ta nghe xong những lời ngươi nói thì sẽ cao hứng hay vẫn là mất hứng?”
Lý thị lập tức bước lên, sợ Âu Dương Noãn lại nói gì nữa nên nhanh chóng quỳ xuống nói: “Đại công chúa! Tôn nữ ngôn hành vô trạng, đắc tội với đại công chúa. Mong người nể mặt ta…”
Đôi mắt đẹp của đại công chúa trầm xuống, thay đổi sắc mặt, thanh âm lạnh lùng nói: “Âu Dương lão phu nhân đây là đang ép buộc ta tha cho tôn nữ ngươi sao?”
Lý thị được vô số quý nhân đánh giá là giao tiếp tốt. Nhưng không nghĩ rằng đại công chúa này lại là người không phân phải trái. Nói tốt không thích nghe, nói xấu lại càng mất hứng, không nói lời nào lại càng là người chán sống. Đây là con cưng của trời, không cần phân rõ phải trái! Lý thị đã sống nửa đời người, lần đầu tiên bị dọa toát mồ hôi lạnh, lập tức dập đầu không thôi! Chu lão thái quân không đành lòng nhìn, vội vàng khuyên nhủ: “Đại công chúa! Người tha cho Âu Dương lão phu nhân đi, tuổi tác bà ấy đã lớn!”
Đào cô cô rũ mắt xuống, từ khi Phò mã Đô Uý cùng tiểu quận chúa lần lượt qua đời tính tình đại công chúa lại càng cổ quái. Vị thiên kim Công bộ Thượng Thư bị phạt kia vốn là người có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, thanh xuân hoạt bát, rất được đại công chúa ưu ái. Đáng tiếc nàng ta lại không biết tự lượng sức mình, lại đi mở miệng cầu tình cho một nha đầu bị xử tử. Lúc này thấy Đại công chúa thay đổi sắc mặt, xem ra, đại công chúa thích những chuyện mới mẻ, người mới mẻ nhưng một khi người đã chán ngấy cái gì hay chán ghét ai thì sẽ khiến người đó chịu không nổi! Hôm nay công chúa có thể sủng ái một người nhưng ngày mai liền có thể hận người đó thấu xương, ai cũng không ngoại lệ. Huống chi đại công chúa vốn chán ghét bị người khác uy hiếp, Âu Dương tiểu thư vốn không nói sai cái gì nhưng vị Âu Dương lão phu nhân này lại ỷ vào mình lớn tuổi mà nói chuyện như vậy, ngược lại còn gây thêm rắc rối cho tôn nữ mình!
Quả nhiên, Hưng nhi đột nhiên kêu “Ngao” một tiếng rồi ngã nhào vào lòng công chúa, ở gáy thiếu mất một nhúm lông tuyết trắng. Nha hoàn bên cạnh nhanh chóng bế Hưng nhi xuống, Đại công chúa thuận tay lấy một đồng tiền trên đỉnh Thanh Đồng ném xuống. Chỉ thấy đồng tiền xẹt qua không trung một đường cong, rồi phát ra một tiếng vang đáp xuống chân bàn.
“Ngươi xem đi, nếu mặt đồng tiền hướng lên ta liền tạm tha cho các ngươi. Nếu mặt trái hướng lên, cả hai vị đều phải chịu hai mươi bản tự!”
“Thỉnh đại công chúa khai ân! Tổ mẫu tuổi đã lớn, nếu như quả thật mặt trái hướng lên, mong ngài cho phép tiểu nữ thay tổ mẫu nhận lấy trách phạt!” Âu Dương Noãn cúi đầu, mặt không hề biến sắc. Hai mươi bản tự chỉ là chuyện nhỏ, mất đi thanh danh mới là chuyện lớn. Đường đường là một thiên kim danh môn lại bị đại công chúa trách phạt trước mặt mọi người, truyền ra ngoài sau này đừng nghĩ có thể ngẩng đầu lên được. Cái gọi là hiếu thuận nay sẽ thành chuyện cười trong thiên hạ, lại còn liên lụy đến đệ đệ vô tội. Đại công chúa làm như vậy rõ ràng là cố ý làm khó nàng. Âu Dương Noãn hiểu rất rõ điểm này mới không do dự mà chịu toàn bộ trách nhiệm.
“Chuyện này cũng khó nói! Đây là thiên ý a!” Đại công chúa lạnh lùng cười.
Tương thị nháy mắt, Lâm Nguyên Nhu liền hiểu ý. Nàng ta bước lên phía trước hai ba bước muốn nhìn xem mặt nào của đồng tiền kia hướng lên trên nhưng Chu Ngưng Ngọc đang đứng bên trái liền cố ý bước trước một bước nhanh chóng che chắn trước mặt nàng ta. Chu Ngưng Bích nhân lấy thời cơ bước nhanh lên trước, thấy đồng tiền kia vẫn còn đang quay vòng liền lấy tay chộp lấy. Lúc quay đầu lại nhìn Âu Dương Noãn sắc mặt mang theo ba phần cổ quái.
Âu Dương Noãn lẳng lặng nhìn vị Chu tiểu thư này, không biết phản ứng của nàng ta là gì. Chu tam phu nhân rõ ràng là tỷ muội tốt của Lâm thị, bản thân nàng lại bị công chúa khiển trách chính là niềm vui trong lòng đối phương. Có thể thấy Chu Ngưng Bích này sẽ không có khả năng giúp nàng, phải nhanh chóng nghĩ ra một đối sách. Nhưng đúng lúc này phía sau lại nghe thấy Chu Ngưng Bích lớn tiếng nói: “Hồi bẩm đại công chúa! Là mặt phải!”
Nàng ta mở tay ra, trên bàn tay tuyết trắng quả nhiên là một đồng tiền, thật sự là mặt phải hướng lên trên. Trong nháy mắt Lâm Nguyên Nhu liền mất bình tĩnh, kêu lên: “Không có khả năng, ta vừa rồi rõ ràng đã nhìn thấy…”
Chu Ngưng Ngọc khẽ lấy tay che miệng, cười nói: “Lâm tiểu thư chắc là nhìn nhầm rồi, ta lúc nãy cũng thấy mặt phải hướng lên!”
Âu Dương Noãn cúi đầu, bên khóe môi lộ ra nụ cười. Chuyện lúc này nàng giúp đỡ, hai vị tiểu thư này vẫn ghi tạc trong lòng. Từ đây có thể thấy được, tiểu thư Chu gia tâm tính không xấu. Tuy rằng nếu mặt trái đồng tiền hướng lên nàng cũng có biện pháp thoát tội, nhưng dù sao cũng phải phiền toái một chút, như vậy cũng tránh được một hồi phiền phức.
Lâm Nguyên Nhu cáu giận nhìn chằm chằm Chu Ngưng Bích, nàng ta lại kiêu ngạo giương cằm ra. Lúc Chu Ngưng Bích gặp quẫn bách nàng ta cũng không hề nói giúp, hiện tại lại muốn nàng giúp đỡ sao? Nằm mơ đi!
Vị Chu tiểu thư này tuy rằng không thông minh, tính tình lại có chút lỗ mãng nhưng vẫn còn là người biết có ân phải báo. Điểm này ngay cả Âu Dương Noãn cũng không dự đoán được, cũng làm cho Đào cô cô kinh ngạc. Bà nhìn sảnh đường đang diễn ra sóng ngầm mãnh liệt giữa các vị tiểu thư này, trong lòng không biết nên khóc hay cười. Cùng Đại công chúa trải qua mưa gió biến ảo, chuyện này thật sự chỉ là trận chiến giữa các tiểu oa nhi. Nhưng lại cảm thấy khá thú vị, bà nghĩ nghĩ rồi thấp giọng nói: “Đại công chúa, nếu ngài mở lòng thì liền tha cho bọn họ đi!”
Đại công chúa lạnh mắt nhìn, sớm đã đem hết thảy vào trong mắt. Nghe Đào cô cô nói xong, nửa ngày cũng không nói câu gì. Cũng không nói là có tha thứ hay không, Đào cô cô xem xét tình hình rồi nói tiếp: “Được rồi, được rồi! Âu Dương tiểu thư, dập đầu một cái là được rồi!” Tiếp theo lại phân phó nha hoàn: “Các ngươi còn không mau đỡ Âu Dương lão thái thái đứng lên!”
Chờ được dìu lên, Lý thị lại thỉnh tội rồi cảm kích nói: “Đa tạ đại công chúa khoan dung. Ngài đại ân đại đức, tổ tôn chúng ta thật sự vô cùng cảm kích!”
“Được rồi! Không cần đa lễ! Ngươi lại đây, ta nhìn một chút!” Đại công chúa phiền chán phất phất tay, rồi hướng Âu Dương Noãn vẫy tay.
Trong lòng Lý thị lại khẩn trương, nhưng cũng không dám tùy tiện nói chuyện. Chu lão thái quân nhìn ra được một ít manh mối liền vỗ vỗ tay Lý thị, ý bảo bà không nên gấp gáp. Các phu nhân tiểu thư khác cũng bị vị công chúa hỉ nộ vô thường này dọa sợ, người bình thường tức giận còn có thể dự liệu nhưng vị này nói trở mặt liền trở mặt, một chút mặt mũi cũng không chừa cho người ta. Hiện tại nhìn thấy công chúa vẫn mang bộ dạng bình thản nói chuyện liền không khỏi lộ ra vẻ mặt giật mình.
Âu Dương Noãn vẫn bình thản đi đến bên cạnh công chúa, nghiêm túc cúi đầu. Đại công chúa lại đột nhiên vươn tay vuốt tóc Âu Dương Noãn. Đánh giá nàng, hoàn toàn không còn bộ dáng lạnh lùng như vừa rồi. Mọi người trong điện hai mặt nhìn nhau. Công chúa nhìn Âu Dương Noãn nửa ngày rồi đột nhiên hỏi mọi người: “Các ngươi nói xem nàng giống ai?”
Đào cô cô vẫn luôn cúi đầu đứng bên cạnh lúc này liền ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Âu Dương Noãn. Nhìn chăm chú một lúc mới nói: “Nô tỳ không dám nói!”
“Đừng sợ! Ngươi cứ nói đi!”
“Nô tỳ cả gan!” Đào cô cô đáp “Âu Dương tiểu thư cùng đại công chúa năm đó có nhiều điểm giống nhau!”
Vừa nghe đến đó, Âu Dương Noãn liền quỳ xuống: “Tiểu nữ sao dám so được với đại công chúa!” Trong lòng nàng kinh ngạc vạn phần, trên mặt thập phần sợ hãi.
Ai cũng không thể tưởng tượng được, đại công chúa vừa rồi thần sắc nghiêm nghị, lời nói sắc bén nay lại tự tay nâng Âu Dương Noãn lên. Liếc mắt nhìn Đào cô cô một cái, Đào cô cô hiểu ý liền phân phó nha hoàn lấy một cái ghế đến cho Âu Dương Noãn ngồi. Đại công chúa cũng không cho Âu Dương Noãn tạ ơn, nàng cũng không thể nào hành lễ vì bàn tay vẫn bị đại công chúa nắm chặt. Chờ ghế được mang lại, nàng chỉ có thể nhanh chóng ngồi xuống. Các phu nhân cùng các tiểu thư khác nhìn đến ngây người. Đại công chúa không cho phép, ngay cả Chu lão thái quân cũng không thể ngồi xuống. Tiểu cô nương này vừa rồi còn bị đại công chúa thượng trách, như thế nào đảo mắt một cái lại nhận được ân sủng như vậy? Đại công chúa cũng không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn cô nương trước mặt. Trong lòng không hiểu sao hiện lên một chút thê lương, đột nhiên nhớ tới nữ nhi của mình. Giống như đã rất lâu rất lâu rồi, bây giờ chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ. Mà bóng dáng kia còn mang theo tất cả niềm vui của bà! Hiện tại trừ bỏ thứ quyền lực khiến người khác e sợ thì hai tay bà không còn lại gì. Ý niệm này vừa tới, đại công chúa lại nắm tay Âu Dương Noãn càng chặt.
Âu Dương Noãn nhìn đại công chúa, có một ý niệm khẽ thoáng qua. Nàng chần chờ ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy sắc mặt đại công chúa đã trở nên bình tĩnh. Bà thả lỏng tay nàng ra rồi hỏi: “Ngươi từ nhỏ lớn lên ở kinh đô sao?”
“Hồi bẩm đại công chúa! Tiểu nữ lớn lên ở kinh đô!”
“Sao trước giờ ta chưa từng gặp qua?” Đại công chúa nói “Nha đầu như ngươi, nếu đã gặp qua ta chắc chắn là sẽ không quên!”
Đây là đang khích lệ nàng sao? Âu Dương Noãn không thể nói trước kia nàng chỉ ru rú trong nhà, là kẻ nhát gan vô vị, nên nàng cúi đầu hồi nhẹ một tiếng: “Dạ!”
Đại công chúa không hỏi nàng có tỷ muội huynh đệ hay không, chỉ là cứ nói liên miên không dừng làm cho Âu Dương Noãn cảm thấy ngạc nhiên. Không biết tại sao Đại công chúa lại có hứng nói chuyện phiếm như vậy?
Danh sách chương