Âu Dương Trì thấy mẫu thân tức giận liền dùng sức gạt Âu Dương Khả ra, nàng ta không kịp đề phòng liền ngã ngồi dưới đất, không dám tin trừng mắt nhìn ánh mắt vô tình của tổ mẫu cùng phụ thân. Tức giận đến phát khóc! Âu Dương Noãn ở một bên nhìn Âu Dương Khả không giữ hình tượng mà khóc lóc nỉ non. Nàng cười lạnh, trong lòng tổ mẫu, con dâu thì tính là cái gì, cháu gái là cái gì. Con trai cùng tôn tử mới là vận mệnh của người. Nhất là Âu Dương Trì, đó là người mà bà dựa vào nửa phần đời còn lại. Làm sao có thể để người khác dễ dàng khắc đi!

Quả nhiên Lý thị không chút nghĩ ngợi đáp: ”Nếu như hôm nay sư thái không đến. Nếu như không có ngài chỉ điểm. Chúng ta còn ngây thơ không biết đã có một nghiệt thai như thế. Tương lai con ta bị khắc, mạch máu Âu Dương gia không phải cứ như vậy mà đoạn tuyệt sao? Sư thái yên tâm, chúng ta nhất định sẽ theo lời ngài mà làm! Ít ngày nữa còn có thể vì am trung Bồ tát trọng tố kim thân, mong cho tai qua nạn khỏi, cả đời bình an!”

Huệ An sư thái gật gật đầu, mỉm cười nói: ”Ngã phật từ bi, chắc chắn sẽ giúp phúc con cháu của thí chủ kéo dài, phúc báo lâu dài!”

Lý thị niệm phật: ”Chỉ hy vọng là thế, a di đà phật, Bồ tát phù hộ!”

Lúc Huệ An sư thái cáo từ, Lý thị tự mình tiễn ra tận cửa. Âu Dương Noãn đi theo bên cạnh, đỡ lên xe.

Huệ An sư thái mỉm cười chắp tay nói: ”Không cần tiễn xa hơn, thí chủ xin dừng bước!”

“Sư thái đi thong thả!” Trên mặt Âu Dương Noãn mang theo tươi cười, mày ngài tuyệt trần giãn ra, sáng rọi chói mắt làm người ta không dám nhìn thẳng. Huệ An sư thái cẩn thận nhìn nhìn nàng rồi mới mỉm cười rời đi.

Xe ngựa của Huệ An sư thái không có về Trữ quốc am mà lại đi vào hậu viện Trấn quốc hầu phủ. Vừa vào đã thấy Lão thái quân đứng chờ ở cửa, Huệ An mỉm cười muốn đi lên hành lễ liền bị lão thái quân ngăn cản: ”Ta với muội là chỗ thân quen, không cần đa lễ!”

Huệ An sư thái mỉm cười ngồi xuống bên cạnh lão thái quân, giọng điệu thân thiết nói: ”Thân thể tỷ đỡ hơn chưa?”

Trữ lão thái quân gật gật đầu, lại cười nói: ”Mấy ngày này tốt hơn nhiều rồi, A Nam, muội thì sao?”

Đỗ mama nhìn hai người mỉm cười, dâng trà xong liền lui qua một bên hầu hạ.

Huệ An sư thái mỉm cười, vỗ nhẹ tay lão thái quân, trong mắt ẩn ẩn có lệ quang: ”Bần ni vẫn luôn rất tốt, chỉ là, Hoa quân tỷ đã già rồi, trên đầu đã có sợi bạc…”

Tuy trên mặt Trữ lão thái quân còn mỉm cười, nhưng trong mắt đã có ánh lệ: ”Mới năm nào còn nhiều tỷ muội, ta sống ngươi chết nay còn mấy người, có đôi khi ta thường nhớ đến lần đầu tiên gặp muội. Năm đó muội mới mười một tuổi, trên đầu còn cài trâm hình con bướm khảm đá ngọc lục, lúc bước đi cánh bướm rung rinh lúc ẩn lúc hiện nhìn rất xinh đẹp…” Nói tới đây, bà đột nhiên nhìn đến thiện mũ trên đầu Huệ An, trong lòng đau xót không nói nên lời.

Người ngoài nghe được chắc chắn sẽ kinh ngạc vạn phần, hiện nay ai ai cũng biết Huệ An sư thái nhưng lại có cực ít người biết được xuất thân của bà. Huệ An sư thái kỳ thực xuất thân danh môn, cùng Trữ lão thái quân là bạn thân, đến khi phụ mẫu lần lượt qua đời, bà cự tuyệt việc gia tộc sắp xếp cuộc đời mình mà dứt khoát xuất gia.

“Không cần đau lòng. Bần ni xuất thân từ nhà quyền quý, nửa đời người đều phải đoán tâm tư lòng người mà sống, ngay cả trong giấc mơ cũng đều kiêng kị những người tâm tư độc ác đó, sớm đã quá mệt mỏi rồi! Lúc trước bần ni từng nói với người, nếu phải ở lại trong nhà mà phải xem sắc mặt những người đó mà sống thì tình nguyện cắt tóc đi tu, sống dựa nơi cửa phật, cả đời thanh tịnh. Người còn nhớ rõ không, những lời này đến nay bần ni vẫn chưa từng hối hận!”

Lúc trước, khi phụ mẫu thân sinh của Huệ An qua đời, toàn bộ gia nghiệp lớn như vậy đều bị thúc thẩm chiếm lấy. Nhân duyên tốt bị cướp đi, từ một thiên kim hòa môn bị biến thành một đứa trẻ mồ côi phải xem sắc mặt người ta mà sống, bà sao lại không hận cho được! Đáng giận nhất là những người đó còn đem bà gả cho một tên ăn chơi trác táng, hủy hoại cả một đời người. Nếu đã như vậy, bà tình nguyện đem hết phú quý giao cho họ, chịu đựng trong am ni cô lạnh lùng cô tịch nhưng lại cả đời trong trẻo, an bình.

Thường nói làm bạn nơi cửa phật tâm tình thanh tịnh cùng thoải mái, thế nhưng với một thiếu nữ mới vừa thanh xuân lại phải ở am ni cô chịu đựng sống qua ngày, quả thực là một loại thiêu đốt, tra tấn tâm can! Chính vì hiểu điểm này nên Trữ lão thái quân mới càng đau lòng hơn khi nhìn Huệ An. Nghĩ đến muội ấy cứ như thế sống đến hết cuộc đời trong lòng bà càng khổ sở hơn. Trong lời nói không giấu được vài phần tiêu điều: ”Nói cùng đúng, dù sao cũng muốn bình an. Lúc trước muội đính hôn, rõ ràng đó là một mối hôn sự tốt. Không ngờ lại bị người thím vu cho thân thể nhiễm bệnh hiểm nghèo, đem mối nhân duyên đó mạnh mẽ đoạt lấy cho biểu tỷ muội, làm chậm trễ cả đời muội muội. Mỗi khi nhớ lại, ta đều phẫn hận ông trời tại sao lại để cho bọn người đó hoành hành vô kỵ! Ép buộc một thiếu nữ ngay cả đường cũng không còn mà đi!”

“Tỷ đó!” Huệ An sư thái mỉm cười bình thản: ”Cả đời bần ni, nửa đời trước không chịu được thống khổ cùng tra tấn, tuổi già càng muốn thoát tục không vướng sự đời nơi cửa phật. Nhưng trải qua đời này cũng coi như là hơn những nữ nhân bình thường rồi! Thái Hậu muốn tới Trữ quốc am nghe bần ni giảng kinh, Hoàng Hậu, Qúy phi, quý nhân lại trăm phương nghìn kế muốn đến nịnh bợ chỉ cầu bần ni phê cho một mệnh số tốt! Nhưng thật ra lúc trước biểu tỷ của bần ni ghen tị thành tính, luôn muốn hãm hại con vợ kế, tiếng xấu đồn xa. Mẫu thân nàng ta thì tức tưởi mà chết, bần ni so với những người đó thì thoải mái hơn nhiều!” Nói xong liền cười rộ lên.

Trữ lão thái quân cười nói: ”Lúc trước, bên ngoài nhìn muội rất yếu đuối nhưng thực ra nội tâm lại rất kiên cường, sống chết cũng không chịu cúi đầu!”

Huệ An sư thái mỉm cười nói: ”Nếu không như vậy, nhân sinh cả đời này làm sao vượt qua được!”

“Nói cũng phải, cả đời này của ta cũng không hơn muội bao nhiêu. Đầu tiên là ái nữ chết sớm, lão gia lại cũng qua đời, nay con trai ta cũng còn triền miên trên giường bệnh. Hiện tại Trấn quốc Hầu phủ nhìn bên ngoài như gấm thêu hoa, nhưng thực chất lại toàn là đàn sói. Ta thật sự như…” Trữ lão thái quân thở dài.

Huệ An sư thái hiểu ý, âm thanh dần dần thấp đi: ”Cả đời này của tỷ đúng là cũng không dễ dàng!” Một lát sau, bà hơi hơi nở nụ cười nói: ”Nhưng mà ngoại tôn nữ của tỷ, bần ni thấy cũng không hề yếu đuối, nàng bị kế mẫu tính kế hãm hại như vậy, nếu đổi lại là bần ni lúc trước, chỉ sợ đã bị tức đến hộc máu. Nhưng nàng ta, bần ni nhìn mãi cũng không ra nửa điểm tức giận, ngược lại mỉm cười nhẹ nhàng đem đối phương quay vòng, còn biết đến đây cầu người đầu tiên. Nói thật, nếu không phải tỷ tự mình đến mời, Âu Dương phủ nho nhỏ này, bần ni sao có thể xuất am?”

Trữ lão thái quân gật gật đầu, nói: ”Ta cũng thấy vậy, nếu không phải là muội chỉ sợ lão thái thái hồ đồ cùng kẻ làm phụ thân nhẫn tâm kia sao có thể dễ dàng tin tưởng?”

Huệ An thở dài nói: ”Nếu nữ nhi của tỷ có nửa điểm lợi hại như người cháu gái này thì cũng sẽ không bị thứ nữ kia bức tử!”

Trữ lão thái quân nhíu mày lại, nhớ đến lúc trước, nữ nhi bệnh nặng vẫn còn vì phu quân lang tâm cẩu phế kia mà quỳ gối cầu xin mình, không khỏi cảm thấy đau đớn nói: ”Uyển Thanh đúng là hồ đồ. Ta đã sớm nói với nó đừng quá tin nữ nhân kia, nó lại không nghe. Cứ bị tỷ muội tình thâm giả dối kia bịt mắt. Ta vốn định mang nữ nhân kia gả đi thật xa. Ai ngờ nàng ta quả nhiên thủ đoạn lợi hại, chẳng những thông đồng cùng tỷ phu, còn lừa dối nữ nhi ngốc nghếch của ta không để ý thân thể bệnh nặng mà quỳ xuống cầu ta thành toàn! Uyển Thanh khi đó nghĩ rằng nữ nhân kia dù sao cũng là muội muội của nó nên sẽ đối xử tử tế với tỷ đệ Noãn nhi. Không nghĩ rằng nữ nhân mà mình đưa đến lại là người lấy oán trả ơn, nay hối hận cũng đã muộn! Ta chỉ hận lúc trước không đủ nhẫn tâm trừ bỏ cánh của nó khi chưa bay được, miễn cho bây giờ lâm vào cục diện bó tay bó chân!”

Huệ An gật gật đầu, nói: ”Nay biết cũng chưa muộn. Chỉ là hiện tại vẫn còn cố kỵ bào huynh của nàng ta đã là bộ binh Thượng thư mà thôi. Tỷ hãy để tâm tình thả lỏng. Có chuyện gì cũng đừng ngại mà tìm Noãn nhi thương lượng, nhiều người giúp cũng tốt hơn, làm việc cũng chu đáo hơn.”

Trữ lão thái quân cười nói: ”Xem muội nói kìa, Noãn nhi dù thông minh nhưng cũng chỉ là một tiểu hài tử. Để nó ở cái quý phủ kia, cùng với tổ mẫu bạc tình, phụ thân vô tình, kế mẫu lại ác độc đó ta vốn đã không yên lòng, sao còn để nó phải lo lắng cho ta nữa chứ?”

Huệ An lắc đầu cười nói: ”Bần ni ở Trữ am cùng tiên sư tu hành nhiều năm. Hôm nay nói đứa nhỏ chưa kịp chào đời kia là thiên sát cô tinh theo lời tỷ nhắc nhở. Bần ni đáp ứng nói như vậy không biết đã tổn hại bao nhiêu tâm linh tu hành được. Nếu đã như vậy cũng không ngại tiết lộ thiên cơ, ngoại tôn nữ kia của tỷ, mệnh cực kỳ cao quý. Sau này đủ lông đủ cánh, chỉ sợ người hầu phủ cùng lão thái quân còn muốn dựa vào nàng nhiều hơn!”

Trữ lão thái quân mặc dù không quá tin tưởng nhưng mắt không tự chủ được mà đỏ lên, lấy khăn nhẹ nhàng lau nước mắt: ”Nếu được như thế, nha đầu số khổ kia trên trời có linh cũng có thể mỉm cười!”

Huệ An gật gật đầu nói: ”Nếu tỷ thật sự muốn nhìn ngày đó, phải bảo trọng cho tốt. Chăm sóc thân mình chu đáo, chuyện trước chuyện sau cái gì cũng không cần nghe cũng đừng nhìn, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Tỷ đường đường là lão thái quân hầu phủ, là cáo mệnh nhất phẩm phu nhân, là mẹ cả của bọn họ. Nếu như bọn chúng không có mắt dám đụng đến tỷ, bần ni cho dù là người xuất gia cũng liều chết cùng bệ hạ nói chuyện phải trái!”

Trong lòng Trữ lão thái quân cảm động, liền cầm lấy tay Huệ An, nhất thời không nói được lời nào. Đỗ mama ở một bên nhìn lại mỉm cười. Huệ An sư thái này tuy đã tu hành nhiều năm nhưng bản tính lại không thay đổi nhiều, nhất là tính cách trọng tình trọng nghĩa, nếu không sao có thể lão thái quân vừa ra mặt nhờ vả liền đáp ứng ngay. Đừng nói đến việc vì chuyện này mà tổn hại đến người xuất gia, nói ra những lời đó cũng cảm thấy áy náy trong lòng.

“A Nam, nay cũng chỉ có mình muội mới nói với ta những lời này. Nếu không phải sự tình nguy cấp, ta cũng sẽ không kéo muội vào mớ hỗn độn này!” Lão thái quân vừa nói, trong lòng bàn tay lại hơi run run.

“Lời này thật ngốc, bần ni chỉ là một người xuất gia, am môn đạo mỏng manh này sao có thể ngăn trở được người đời, việc đời? Làm người hay là hoa màu ngũ cốc thì đều phải chịu khói lửa nhân gian. Nếu thật sự là tự giữ thanh cao hy vọng đến tây phương cực lạc thì bần ni cần gì phải cố tình thân quen với người quyền quý như Hoàng đế, Thái hậu? Còn nữa, nếu là vì người mà trên đời này chỉ còn một mình người đó gọi ta là A Nam, ta cũng nguyện ý dốc hết sức một lần!”

“Tâm ý này của muội, ta suốt đời không quên. Muội yên tâm, tốt xấu gì ta cũng cố gắng chống đỡ được đến lúc Noãn nhi xuất giá. Muốn tận mắt chứng kiến kết cục của tiểu tiện nhân kia!” Trữ lão thái quân trịnh trọng nói.

...

Tại Phúc thụy đường.

Lâm thị vừa nghe Âu Dương Khả nói xong liền tức giận đến cả người phát run, há miệng một câu cũng không nói nên lời. Vương mama cảm thấy không tốt, chạy nhanh lên vuốt ngực cho Lâm thị: ”Phu nhân, phu nhân! Người đang có thai, phải cẩn thận bảo trọng!”

“Đứa nhỏ? Đứa nhỏ này bây giờ còn tác dụng gì nữa! Huệ An sư thái là ai? Uy danh cao ra sao? Nếu bà ấy nói mệnh của đứa nhỏ này là thiên sát cô tinh, ai còn dám nói cái gì? Chỉ sợ ngay cả trượng phu ta đối với nó cũng không có mong đợi gì!” Lâm thị khổ tâm thiết kế màn này, nay toàn bộ đều uổng phí. Đứa nhỏ quý giá trọng bụng mình nay lại biến thành thiên sát cô tinh khắc người thân khắp nơi. Xong rồi! Toàn bộ đều xong rồi! Bà ta hy vọng có con trai nhiều năm như vậy, nay thật sự đã mang thai lại biến thành một tai ương mà người ta tránh còn không kịp! Đây là muốn mình mất toàn bộ hy vọng đây mà! Lâm thị vỗ mạnh mép giường, hai mắt đỏ ngầu!

Vương mama thấy thế thì rất vội vàng, lại cảm thấy không thể khuyên nhủ được khi Lâm thị đang điên cuồng, đành phải nắm lấy tay Âu Dương Khả nói: ”Tiểu thư tốt của ta, lão gia có phản đối gì không?”

Âu Dương Khả liên tục lắc đầu, thần sắc uể oải.

Lâm thị nghe xong lại tức giận vạn phần, hận không thể lao ra đánh nát mặt Âu Dương Noãn. Vốn chỉ cần đạo cô kia một mực chắc chắn Âu Dương Noãn phạm hướng đến đứa con trong bụng mình, còn dùng vu thuật mưu hại bà ta. Sau đó bà ta sẽ thỉnh cầu Âu Dương Trì mang Âu Dương Noãn tống đi xuất phủ, mặc kệ là đưa đến am ni cô hay biệt viện, cả đời này của Âu Dương Noãn coi như xong rồi. Không có tỷ tỷ che chở, Âu Dương Tước chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ, không phải sẽ nằm trong lòng bàn tay mình sao? Không quá hai năm sẽ cho nó đi gặp mẫu thân, đến lúc đó con mình sẽ là trưởng tử Âu Dương gia! Toàn bộ kế hoạch đều rất hoàn hảo, mọi thứ đều chu toàn! Thế nhưng bà ta có nằm mơ cũng không ngờ Âu Dương Noãn lại có thể phản chiến đem tình thế đảo ngược lại!

“Âu Dương Noãn! Âu Dương Noãn! Ngươi thật ngoan độc!” Lâm thị nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn xé Âu Dương Noãn huyết nhục mơ hồ.

“Phu nhân! Phu nhân! Nô tỳ mong ngài hãy tỉnh táo lại, việc đã đến bước này, trăm ngàn lần không thể tự loạn bản thân mình a!” Vương mama quỳ rạp xuống đất, sống chết cầu xin.

Lâm thị sao lại không biết điểm này, chỉ là bà ta chưa từng thất vọng như lúc này, chẳng lẽ lại để Âu Dương Noãn tùy ý dẫm đạp trên đầu sao? Vương mama không khuyên được bà ta nên chỉ đứng một bên. Lâm thị lại vẫn tức giận không thôi!

Âu Dương Khả oán giận nói: ”Tất cả đều do Huệ An sư thái kia phá hỏng. Sớm không đến muộn không đến, lại cố tình xuất hiện thời điểm quan trọng. Còn một mực khẳng định đệ đệ là thiên sát cô tinh, nếu không phải do bà ta thì hiện tại Âu Dương Noãn đã bị đuổi ra khỏi Âu Dương gia rồi!”

“Hiện tại nói vậy thì được ích gì! Sớm biết như vậy, còn không bằng để đứa nhỏ được sinh ra rồi hãy tính toán!” Lâm thị vuốt vuốt bụng mình, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo. Đem chuyện này suy nghĩ thật kỹ vô số lần cũng không biết nên làm cách nào mới có thể cữu vãn lại đây!

“Mẫu thân, hôm nay con nghe tổ mẫu nói là người không nghĩ sẽ lưu lại đứa nhỏ này đâu!” Nghĩ đến giọng điệu lạnh băng của Lý thị, Âu Dương Khả không tự chủ được rùng mình một cái.

Ánh mắt Lâm thị phát lạnh, Vương mama chậm rãi nói: ”Phu nhân, quả thực là có ý như vậy, người vẫn nên tính toán sớm thì hơn!”

“Bọn họ dám! Huynh trưởng của ta là Thượng thư bộ binh, nếu bọn họ dám đụng đến ta huynh ấy sẽ không bỏ qua cho họ!” Lâm thị tràn ngập tức giận nói.

Vương mama vừa nghe liền linh động nói: ”Phu nhân, việc này có nên báo lại với nhị lão gia hầu phu bên kia một tiếng không?”

“Tất nhiên!” Ánh mắt Lâm thị sáng ngời, chỉ cần có nhị ca làm hậu thuẫn Lý thị vô luận thế nào cũng không dám đụng đến đứa nhỏ này, bảo vệ nó tương lai còn có tác dụng khác. Nàng không tin khi Âu Dương Trì nhìn thấy đứa nhỏ mập mạp trắng trẻo có quyết tâm giữ ý định kia.

“Phu nhân, người nhanh nhanh đi viết thư, nô tỳ sẽ nghĩ cách truyền cho Nhị lão gia!” Vương mama chạy nhanh nói.

Lâm thị liên tục gật đầu, nhanh chóng viết một phong thư ngắn gọn. Vương mama giấu vào trong tay áo rồi đi ra ngoài. Âu Dương Khả lo lắng nhìn Lâm thị một cái nói: ”Mẫu thân, chuyện này có thể thành được không?”

“Không được cũng phải được. Nếu không có đứa nhỏ này, lợi thế duy nhất trong tay chúng ta cũng không còn!” Trong lòng Lâm thị oán hận nghĩ chỉ cần có con, ngay cả khi Âu Dương Trì cùng Lý thị đều không vui mình cũng sẽ có biện pháp làm cho nó danh chính ngôn thuận kế thừa Âu Dương gia!

Thọ an đường.

Mùi hương tươi mát tỏa ra từ trong lư hương như có như không phiễu đãng bay khắp phòng, Lý thị đang nghiêng người dựa trên chiếc ghế dài bọc gấm màu đỏ, sắc mặt âm trầm.

Trong phòng còn có Âu Dương Trì sắc mặt nặng nề đang ngồi trên ghế. Thời gian ước chừng nửa nén hương, hai người một câu cũng không nói.

Cuối cùng vẫn là Lý thị mở miệng nói: ”Đứa nhỏ này không thể lưu lại được!”

Âu Dương Trì trầm ngâm một lát, tuy rằng đó là cốt nhục của mình, nhưng lại có mệnh cách thiên sát cô tinh, vạn nhất thật sự khắc phụ thân nó thì đúng là mất nhiều hơn được. Đứa nhỏ mất đi về sau có thể có lại, kể cả khi Lâm thị không sinh được nữa thì hắn cũng còn có Lý di nương, tương lai còn nhiều nữ nhân khác có thể sinh con cho hắn. Khi hắn còn chưa nói gì thì Trương mama đã tiến vào bảm báo: ”Lão thái thái, Nhị phu nhân trấn quốc hầu phủ xin cầu kiến!”

Tương thị? Lý thị nhíu mày, Bộ binh Thượng thư Lâm Văn Uyên chính là huynh ruột của Lâm thị. Phu nhân hắn hôm nay đã muộn như vậy còn đến, không phải là đã nghe được tin tức xấu gì chứ? Huệ An sư thái rời đi mới được hai canh giờ. Lâm thị hành động đúng là mau lẹ! Bà không khỏi âm thầm cắn rắng nói: ”Mời nàng ta ngồi ở phía trước chờ một lát. Trì nhi, con quay về trước đi!” Nói xong, bà lại nghĩ nghĩ rồi bỏ thêm một câu: ”Đi đến Noãn các mời tiểu thư qua đây!”

“Dạ!” Trương mama cúi đầu đáp ứng, thầm nghĩ lão thái thái đối với đại tiểu thư quả nhiên vẫn luôn để trong lòng.

Khi Tương thị bước vào liền thấy Âu Dương Noãn ngồi bên người Lý thị, đang hết sức thân thiết bóp chân cho bà ta.

Thấy Tương thị, Âu Dương Noãn nâng mắt lên. Đôi con ngươi tĩnh lặng, sáng trong như ngọc đang lẳng lặng nhìn mình, làm cho Tương thị nghĩ ngay đến hồ sâu không thấy đáy, bỗng chốc cảm thấy khí lạnh tràn khắp toàn thân…

Tương thị mặt mũi hài hòa, bộ dáng cũng rất khá. Nhưng ánh mắt khi nhìn người khác rất vi tà, như từ trên cao nhìn xuống người khác, cảm giác như bản thân quá mức ưu việt, có vẻ khí thế quá mức bức người. Trương mama dâng trà, bà ta cũng không thèm động, chỉ nhìn Lý thị mỉm cười nói: ”Lão phu nhân, ngài vẫn khỏe chứ?”

Lý thị gật gật đầu, thái độ có vẻ ôn hòa. Ngay cả khi trước mắt là phu nhân bộ binh Thượng thư thì sao, xét theo thân phận thì bà cũng là trưởng bối, một chút cũng không cần thoái nhượng.

Âu Dương Noãn cười nói: ”Nhị cửu mẫu đột nhiên tới thăm, không biết là có chuyện gì?”

Đụng một lần ở Từ hy đường, Tương thị đã biết được miệng lưỡi của Âu Dương Noãn lợi hại nên bây giờ cũng không dám khinh thường, đành cười nói: ”Nhị cửu cửu nghe nói thân thể mẫu thân con không thoải mái, cố ý bảo ta qua đây thăm nàng!”

Không thoải mái sao? Buổi sáng Huệ An sư thái vừa đi, buổi chiều Tương thị đã đến. Tin tức truyền đi cũng thật nhanh. Âu Dương Noãn khẽ cười đứng lên. Lâm thị muốn giữ lại đứa nhỏ này biện pháp tốt nhất chính là đem tin tức bà ta mang thai truyền cho Hầu phủ biết, Lâm Văn Uyên tất nhiên sẽ là chỗ dựa cho bà ta. Mượn chuyện thân thể không thoải mái để đến thăm là vì Lâm thị đang cảnh cáo nàng bà ta còn có huynh trưởng Lâm Văn Uyên bảo vệ? Hay là do bà ta lo lắng đứa nhỏ trong bụng không thể thuận lợi sinh ra nên tìm một người đến để yên tâm hơn? Mặc kệ là mục đích gì, Âu Dương Noãn nàng đều không thèm để ý. Vốn là nàng cũng không có tính toán gì với một đứa nhỏ chưa được sinh ra kia, hết thảy đều là do Lâm thị gieo gió gặt bão, vọng tưởng dùng đứa nhỏ để mưu hại nàng, quả nhiên là si tâm vọng tưởng mà!

“Nói gì vậy?” Lý thị chậm rãi nói, ”Sáng hôm nay khi qua vấn an ta, nó vẫn còn rất tốt. Không nghe nói thân thể làm sao mà không thoải mái. Uyển Nhu nếu như đã vào nhà của ta thì chính là người nhà này. Âu Dương gia tuy rằng kém hơn so với Thượng thư đại nhân phú quý, nhưng cũng không đến nỗi không mời được đại phu tốt. Mong phu nhân trở về chuyển lời với Thượng thư đại nhân không cần phải quá lo lắng cho muội muội như vậy!”

Ánh mắt Tương thị lạnh lùng, chậm rãi nói: ”Lão phu nhân, mong ngài đừng hiểu lầm. Chúng ta cũng không có ý gì khác!” Nói xong lại thở dài một hơi: ”Uyển Nhu muội muội từ nhỏ đã thông minh. Lúc còn nhỏ rất được lão Hầu gia yêu thích, mặc dù không phải là đích nữ nhưng cũng xem như châu như bảo mà lớn lên. Trước khi đến đây phu quân ta cố ý dặn dò, Uyển Nhu muội muội tính tình ngay thẳng, làm người chân thành, tính tình lại quá thẳng thắn. Sợ rằng muội ấy vô tình chọc giận lão thái thái mà lại không biết, nên nếu có gì thất lễ mong lão phu nhân nể tình muội ấy từ nhỏ đã mất mẫu thân mà bỏ qua cho!”

Tính tình ngay thẳng, làm người chân thành? Lâm Văn Uyên đây là đang nói ngược sao? Nói giống như Lâm thị rất đáng thương, lại luôn làm cho người ta cảm thấy trìu mến. Đúng là quá buồn cười mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện