Âu Dương Noãn vội vàng đi qua nắm lấy tay bà, lão thái quân nhìn nàng, khóe miệng nổi lên ý cười nhợt nhạt.

Thấy lão thái quân đã tỉnh, Lưu đại phu liền đi ra gian ngoài viết đơn thuốc rồi phái người đi bốc, lại dặn dò lão thái quân phải nghỉ ngơi nhiều, ăn nhiều một chút rồi nhanh chóng rời đi.

Lão thái quân gắt gao nắm chặt lấy tay Âu Dương Noãn, cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay nàng, lại cẩn thận nhìn mặt nàng. Âu Dương Noãn có một đôi long mày lá liễu, lông mi cong vút, cái mũi thẳng thanh tú, ánh mắt trong suốt sáng ngời, gương mặt vô cùng yên tĩnh mà bình an…Bà không tự chủ được nhẹ giọng kêu: ”Thanh nha đầu…”

Biết lão thái quân đang gọi mẫu thân mình, trong lòng Âu Dương Noãn hiện lên một chút bi thương, ôn nhu nói: ”Là Noãn nhi, ngoại tổ mẫu!”

Lão thái quân sửng sốt, miễn cưỡng cười cười, nước mắt lại rơi xuống…

Qua hồi lâu, Trữ lão thái quân mới ngồi dậy dựa trên giường, Âu Dương Noãn ở một bên cho bà uống nước, một bên nhỏ giọng dặn dò: ”Ngoại tổ mẫu, cẩn thận một chút, coi chừng sặc!”

Lão thái quân cười cười, sắc mặt nhu hòa: ”Sao con lại tới đây?”

Âu Dương Noãn điềm tĩnh ôn hòa cười, nói: ”Con đến thăm ngoại tổ mẫu!”

Lão thái quân sờ sờ quần áo nàng, nói: ”Sao lại ăn mặc phong phanh như vậy, Đỗ mama, đi lấy áo choàng lông hồ ly đỏ thẫm kia lại đây…”

Đỗ mama vâng lời rời đi, Âu Dương Noãn giật mình, ngoại tổ mẫu cũng không thích mặc đồ rực rỡ, nàng đoán nhất định là đồ mà mẫu thân khi chưa lấy chồng thường mặc, trong mắt không tự chủ được mà ẩm ướt, nói: ”Ngoại tổ mẫu, trên đời này chỉ có người là tốt với con nhất!”

Sắc mặt lão thái quân càng thêm nhu hòa, nói: ”Hài tử ngốc!”

Lúc này, chợt nghe thấy một trận tiếng động lớn xôn xao từ gian ngoài.

Nha đầu Lục Ngạc tiến vào bẩm báo, sắc mặt trầm trầm nói: ”Lão thái quân, Nhị lão gia, Tam lão gia, Nhị phu nhân, Tam phu nhân cùng các vị tiểu thư thiếu gia đang đứng bên ngoài, nói là muốn vấn an lão thái quân!”

Vấn an? Nhị cữu cữu Lâm Văn Uyên là huynh ruột của Lâm thị, hiện tại Bộ binh Thượng Thư, Nhị cửu mẫu là Tương thị xuất thân nhà giàu ở Sơn Tây, nhưng cũng chỉ là thứ nữ. Tam cửu cửu Lâm Văn Bồi cũng không làm quan chức gì, thường ngày yêu thích du ngoạn nhân gian, Tam cửu mẫu xuất thân từ Giang Nam tứ đại cự cổ chi nhất mạnh gia, nhất là tính toán tỉ mỉ. Hai người cậu này đều không phải là thân sinh của lão thái quân, ngày thường cũng không thấy hiếu thuận nhiều lắm, hiện tại nghe nói con trai thân sinh của Đại cửu cửu đã không còn, lại thập phần mong đợi cùng đi đến đây. Đại cửu cửu tuy rằng chính trực, nhưng bản chất lại yếu đuối, Lâm Văn Uyên mơ ước vị trí Trấn quốc hầu này từ lâu nhưng còn ngại Lão thái quân vẫn luôn chống đỡ trong phủ, nếu bọn họ nhìn thấy Lão thái quân ngã bệnh chắc chắn sẽ có hành động! Âu Dương Noãn nghĩ vậy nhưng trên mặt lại phấn khởi tươi cười, nhíu mày nói với Lão thái quân: ”Ngoại tổ mẫu, con đã lâu không gặp các cậu mợ, để con ra ngoài xem sao!”

Trữ lão thái quân lắc đầu, nói: ”Nha đầu ngốc, bọn họ là vì ta mà đến, không thấy được ta thì sẽ không chịu đi! Phù Dung, mau đỡ ta dậy!” Phù Dung vội vàng tiến lên dìu lão thái quân, người còn chưa đứng lên đã ho khan mãnh liệt.

Âu Dương Noãn thấy vậy liền ngăn lại, nói: ”Ngoại tổ mẫu, để Noãn nhi ra xem!”

Lão thái quân nhìn vào ánh mắt Âu Dương Noãn liền thấy một ánh mắt kiên định cùng lãnh ý chưa từng thấy qua, bà hơi chấn động nhưng Âu Dương Noãn đã vỗ vỗ tay trấn an, nhìn Phù Dung nói: ”Chăm sóc cho ngoại tổ mẫu ta!”

Nói xong nàng liền mang theo Hồng Ngọc cùng Phương mama chậm rãi đi ra bên ngoài. Mới vừa đi đến giữa nhà, nàng đã nhìn thấy một nhóm tám người đang tiến vào, đi đầu là nhị cửu cửu Lâm Văn Uyên, Tam cửu cửu đi sau nửa bước, còn những người khác đều theo phía sau.

“Noãn nhi thỉnh an hai vị cửu cửu cùng cửu mẫu!” Âu Dương Noãn ôn nhu tười cười nói.

Lâm Văn Uyên lắp bắp kinh hãi, thế nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, thân thiết nói: ”Noãn nhi, sao con lại ở đây? Sao lại không báo cho chúng ta biết?”

Nhị cửu mẫu Tương thị thường ngày thập phần đoan chính thanh nhã, lúc này đã tiến lên nói: ”Noãn nhi chắc là nghe được tin tức nên mới đến thăm Lão thái quân, nói vậy lúc này chắc là người cũng đang rất thương tâm, chúng ta nhanh vào an ủi khuyển giải người tốt một chút!”

Khuyên giải, an ủi? Các người biết Ngũ thiếu gia của đại phòng không còn, lão thái thái khẳng định là đang thương tâm, lại chuẩn bị xát muối vào miệng vết thương của bà, làm người hoàn toàn suy sụp! Trong lòng Âu Dương Noãn cười lạnh thế nhưng trên mặt lại cực kỳ ngọt ngào nói: ”Khó trách mẫu thân vẫn thường nói Nhị cửu cửu cùng nhị cửu mẫu vẫn luôn hiếu thuận, biết lão thái quân thương tâm liền cố ý qua thăm, chỉ là hôm nay thật không đúng lúc, Lão thái quân vừa mới ngủ, các vị vẫn nên quay về trước đi!”

Âu Dương Noãn đứng ở cửa chắn ngang không cho ai bước vào, Lâm Văn Uyên sợ cứng rắn sẽ hỏng việc liền nhẹ nhàng nói: ”Chúng ta cũng là muốn trấn an lão thái quân thôi, nói không chừng người đã tỉnh lại rồi, Nguyên Nhu, còn không đi vào xem!”

Lâm Nguyên Nhu từ trong đám người bước ra, nàng ta mặc váy ngân bạch dài, áo khoác ngoài làm từ gấm vóc màu hồng, ở cổ còn có một lớp lông hồ ly tuyết trắng, nàng ta là nữ nhi của Lâm Văn Uyên cùng Tương thị, lớn hơn Âu Dương Noãn một tuổi, nàng ta bước đến đứng ngay bậc thang trước mặt Âu Dương Noãn nói: ”Biểu muội Noãn nhi, tỷ muốn vào thăm lão thái quân, nếu người nhìn thấy tỷ khẳng định sẽ rất vui, phiền muội tránh qua một bên!”

Âu Dương Noãn thản nhiên cười, nói: ”Nhu tỷ tỷ nói rất đúng, nếu tỷ đã được lão thái quân yêu thích thì càng nên hiểu quy củ của Vinh hy đường chứ!” Nói xong nàng lại vừa chỉ chỉ vào tấm biển làm từ vàng ròng ở phía trên vừa nói: ”Bảng hiệu Vinh hy đường này là do Tiên hoàng ngự ban, ngày thường nếu không có sự cho phép của lão thái quân thì ai cũng không được phép tiến vào. Tỷ cũng nên khuyên mọi người, Ngũ biểu đệ vừa mới mất, tâm trạng của lão thái quân không tốt, nếu mọi người cứ đi vào chẳng may chọc ngoại tổ mẫu không vui thì thực là…Trăm việc chữ hiếu đi đầu, mọi người nên hiểu điều này!”

Nghe Âu Dương Noãn không nói hai lời nhất định không chịu nhường, Lâm Nguyên Nhu tươi cười bỗng cứng đờ, quay đầu liếc mắt nhìn phụ thân, mẫu thân, chỉ thấy Tương thị liếc mắt ra dấu với mình, nàng ta biết hai người dù sao cũng là trưởng bối, sẽ không tốt nếu nói thêm cái gì với vãn bối như Âu Dương Noãn nên nàng ta tiếp tục nói: ”Noãn nhi biểu muội sao lại nói vậy? Tổ mẫu ngã bệnh, phụ mẫu ta thân làm con luôn muốn đến thăm. Chúng ta cũng không ngồi lâu, chỉ là nói mấy câu trấn an người, sẽ không quấy rầy tổ mẫu nghỉ ngơi!”

Âu Dương Noãn nghe vậy, ảm đạm cúi đầu nói: ”Nhu biểu tỷ nói cũng không sai, chỉ là hôm nay khi vừa nghe được tin tức của Ngũ biểu đệ thì lão thái quân liền tức giận, nói là đầy tớ không hầu hạ tốt, lúc ấy đã muốn trừng phạt hạ nhân, ta cùng Đỗ mama khuyên một hồi lâu người mới hạ cơn tức. Lúc nãy vừa mới ngủ, hiện tại nếu bị đánh thức chỉ sợ là người sẽ nổi giận, nha đầu hay bọn nô tài bị phạt thì không sao, nhưng các cửu cửu cùng cửu mẫu không phải cũng muốn bị vạ lây chứ?”

Lão thái quân rõ ràng là ngã bệnh, vậy mà lại nói là nghỉ ngơi, Phương mama nghe tiểu thư nhà mình nói dối không chớp mắt thì liền sửng sốt, rũ mắt xuống âm thầm nở nụ cười.

“Việc này sao có thể? Chúng ta đều là người thân của lão thái quân, người biết chúng ta đến đây lẽ nào lại không gặp mặt, ngươi đừng cản nữa, tránh ra để chúng ta đi vào!” Tam lão gia Lâm Văn Bồi vốn đã không thèm để ý cái gì mà uy nghiêm của trưởng bối, lúc này không quan tâm ồn ào bước lên nói.

Nhị lão gia Lâm Văn Uyên ý vị thâm trường nhìn Âu Dương Noãn liếc mắt một cái, gật gật đầu lên tiếng: ”Mặc kệ như thế nào, nếu đã đến đây, dù sao cũng phải vào xem. Noãn nhi, còn không mau tránh ra!”

Nói xong liền bước đi lên, chuẩn bị đẩy Âu Dương Noãn qua một bên để xông vào trong!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện