Mưa mùa hè luôn là tới nhanh thế nào thì đi cũng nhanh như thế đó, nước mưa bắn lên đánh vào thùng lán nóc xe, phát sinh tiếng vang lách tách lách tách, cùng với âm thanh rào rào ở xa xa, như là một đám hài đồng tinh nghịch đang tuỳ ý tấu hưởng lên một tổ khúc.
Bất quá chốc lát sau, thế mưa lại nhỏ đi. Bầu không khí dưới sự cọ rửa của nước mưa, để lộ vị đạo tươi mát, ẩm ướt. Giữa chốn núi rừng, hương thơm trong lành của cỏ cây cùng với bầu không khí ẩm ướt hoà quyện vào nhau, hít vào trong phổi, khiến cho người ta càng thêm thanh tỉnh, như là trong vô hình đã tăng thêm sinh lực.
Trong mã xa, Tiểu Tam hơi ngẩng đầu. Thái Kinh Vân ở gần trong gang tấc, bên môi đang chậm rãi giương lên một tia cười rất mỏng không quá rõ ràng, ánh sáng trong đôi mắt có hơi nóng bỏng. Tại trong tiếng mưa rơi, y không nói lời nào cũng không có động tác gì, chỉ là dùng nhãn thần cực nóng kiên định nhìn Tiểu Tam.
Tiểu Tam đợi nha đợi nha, đợi đến khi thế mưa nhỏ đi, từ rào rào biến thành tí tách tí tách, thấy sắc mặt Thái Kinh Vân tuy đã hoà hoãn xuống rồi, nhưng thật ra không có bất luận động tác nào, trong lòng liền có chút chờ không nổi nữa, cẩn thận mà hỏi: “Không cảm thấy đặc biệt cảm động, đặc biệt hết tức giận sao?”
Mưa rơi, ôn tình, hành động cùng lời thoại đặc biệt buồn nôn! Nếu nhớ không lầm, trong kịch truyền hình, cái cảnh này là cảnh khiến nhân vật chính cảm động nhất đó nha! Cho dù vốn đang lớn tiếng rống giận cũng sẽ lập tức an tĩnh trở lại! Sau đó, vừa cảm động vừa ôn nhu nói một đống lời buồn nôn làm một số việc mắc ói… Thái Kinh Vân thờ ơ như thế, thật sự là không có đạo lý nha!
Tay Thái Kinh Vân còn đang giữ ở trên ngực Tiểu Tam, nghe thấy lời Tiểu Tam, đôi mắt chậm rãi nheo lại.”Ngươi sao biết ta đang tức giận?”
“Cái khác không nói, nhưng ngươi tức giận thì ta tuyệt đối nhìn ra được. Lúc lông mày khóe mắt của ngươi đều thiêu lên thoạt nhìn rất hung, khẳng định là đang tức giận! Loại thời điểm này, ta nhiều ít có chút xui xẻo được hưởng qua!” Tiểu Tam một bộ dạng ta hiểu rất rõ mà chỉ điểm, khi nói ra lời này còn có vài phần đắc ý. Hắn chọc Thái Kinh Vân tức giận cũng không phải chỉ một hai lần, lâu dài còn có thể nhìn hiểu vẻ mặt của y.
“Cho nên…..”
“Cho nên, ta làm như vậy, ngươi có phải trong lòng lập tức nguôi giận, còn cảm thấy rất cảm động nữa đúng không a? Là vậy đó!” Đôi mắt Tiểu Tam tròn xoe sít sao nhìn chằm chằm Thái Kinh Vân, còn dùng hai tay đem tay Thái Kinh Vân đè ép, để bàn tay khớp xương rõ ràng kia cách lớp hạ y đơn bạc dán sát lên bờ ngực của hắn.
“…”
“Thiếu gia, công tử, mưa nhỏ đi rồi, không bằng nhân lúc này lên đường thôi!” Ngoài thùng xe, xa phu lớn tiếng nói.
Thái Kinh Vân ừ một tiếng, rút tay ra khỏi ngực Tiểu Tam, tàn bạo nói một câu: “Xem ta trở lại làm sao thu thập ngươi!” Nói xong, liền xoay người tiếp tục xem văn kiện của y, mấy trang giấy mỏng manh bị y lật trở phát ra tiếng sột soạt.
Tiểu Tam duy trì cái động tác ngốc nghếch kia thẳng đến khi chiếc xe chuyển động, trong lòng la to: ‘gạt người nha ~~ cái thứ cẩu huyết trong kịch truyền hình kia quả nhiên là không thể tin nha! ’
Bất quá một lát sau lại nghĩ: ‘đã hơn mười năm không chạm tới mấy thứ kia… Quả nhiên là mình nhớ lầm hay sao? Ai! Lần này thảm rồi, Thái Kinh Vân quả nhiên nổi giận rồi!’
Tiểu Tam ở trên xe ngựa bị Thái Kinh Vân hung hăng cho một câu, trong lòng có chút lo sợ bất an. Thái Kinh Vân người này nói được làm được, hắn nói muốn thu thập mình, kia khẳng định sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Bất quá, hắn rốt cuộc là muốn làm sao thu thập mình ni? Lúc trở lại nông trang, mưa đã hoàn toàn ngừng lại. Gò núi xa xa bởi vì hơi nước, thoạt nhìn như mây mù quanh quẩn. Gần bên, những khoả thuỷ châu thật to không ngừng từ trên phiến lá lăn xuống, tại trong vùng trũng trên đất bùn bắn lên một đợt lại một đợt bọt nước.
Tiểu Tam đặc biệt ở dọc đường trên mã xa nhìn ngắm, trong đồng ruộng bằng phẳng, đám hồng cà vừa mọc lên cũng coi như hảo, tuy rằng trời hạ một trận mưa vừa lớn vừa mạnh, nhưng cũng không có bị dập đổ, ưỡn ra cái thân nhỏ bé có vẻ càng thêm bích lục xanh tươi. Những cây trồng khác trong đồng ruộng cũng được trận mưa này thấm ướt càng thêm có sức sống, một giọt thuỷ châu hăng hái trên phiến lá, đứng thẳng trong ánh chiều chạng vạng. Giữa đường có thể nhìn thấy hai ba nông hộ, khoác áo tơi, còng người kiểm tra số cây nông nghiệp cùng tình hình rút nước của đồng ruộng.
Tiểu Tam cảm khái một câu, chỉ có những người mặc kệ là ở dưới ánh nắng chói chang hay trong mưa to xối xả, vẫn như cũ bận rộn nơi đồng ruộng này, mới là những nông gia chân chân chính chính cần cù gieo hạt cày bừa! Chính mình cả ngày ở chốn vườn rau chưa đến một mẫu kia lần lần mò mò, tối đa chỉ coi như là một ngụy nông dân a!
Tuy nói là hài tử nông gia, nhưng Hạ gia rõ ràng đã là một trung nông thậm chí còn gần thành phú nông rồi! Tiểu Tam tự nhiên là không cần phải một đời mặt hướng xuống đất lưng hướng lên trời làm việc! Chính vì không phải chịu ép buộc, hắn mới có thể trồng trọt đến cao hứng như vậy! Nếu thật để hắn dựa vào một mẫu ba phần mà ăn uống, nói không chừng hắn còn có thể cảm thấy vô cùng khổ cực thậm chí phiền chán nữa a!
Vì vậy, mỗi khi thấy mọi người khổ cực làm ruộng, hắn đều an ủi mình, ta nhưng là nông dân đi theo lộ tuyến kỹ thuật…..
Sau khi trở lại trong viện tử, đại thúc ở tại trù phòng hỗ trợ đang chuẩn bị cơm tối. Tiểu Tam trước bảo xa phu đại ca lui xuống nghỉ ngơi, sau đó lại đến trù phòng giúp đỡ làm cơm. Thái Kinh Vân không nói một tiếng liền ôm đống văn kiện tư liệu kia của y đi vào phòng, cũng không thèm liếc Tiểu Tam một cái, xem ra vẫn đang tức giận a!
Sau khi ăn xong, Tiểu Tam lại đến trù phòng pha chút trà gừng, tuy rằng cũng không có nhiễm bao nhiêu nước mưa, nhưng hắn vẫn dùng lá trà cùng gừng nấu một ấm trà lớn. Ngoại trừ đưa một chén cho xa phu, số khác, hắn đều đem theo đi đến thư phòng của Thái Kinh Vân. Thời đại này, một trận phong hàn cũng sẽ chết người đó, không thể không phòng nha!
Trong thư phòng Thái Kinh Vân không có đọc sách, chỉ là ngồi ở trước cửa sổ lẳng lặng nhìn gì đó. Tiểu Tam đến gần làm bộ ho khan, dẫn tới Thái Kinh Vân quay đầu nhìn về phía hắn.
“Ta có nấu trà gừng, nhất định phải uống! Có thể chống phong hàn!” Tiểu Tam lấy một chén sứ màu trắng, ngã một chén nóng hôi hổi đưa qua.
Thái Kinh Vân cũng thuận tay tiếp nhận, sau khi uống một ngụm đột nhiên sửng sốt trong chốc lát. Y kỳ thực vẫn còn có chút giận Tiểu Tam, Tiểu Tam không hiểu phong tình khiến y có chút tư vị không tốt. Nhưng khi Tiểu Tam đưa trà cho y, thì y lại cứ như vậy tự nhiên nhận lấy, loại động tác này từ lúc nào đã trở thành một loại thói quen rồi?
Kỳ thực tính cách hai người hoàn toàn bất đồng, nhưng hai người chung sống lại tương đối hoà hợp. Thái Kinh Vân ở bên người Tiểu Tam chung quy có thể tìm thấy một loại tâm tính khá là thả lỏng thoải mái. Bởi vì thoải mái, liền nảy sinh ra thói quen, vì vậy có vài việc liền trở nên tự nhiên mà không có bất luận phòng bị gì!
Thái Kinh Vân mơ hồ thở dài, vỗ vỗ chiếc ghế bên người, ý bảo Tiểu Tam ngồi qua.
Chiếc ghế khắc hoa màu nâu hồng hai người cùng ngồi cũng không có vẻ chen chúc, Tiểu Tam cũng tự mình nâng một tách trà đi qua. Cũng không phải là hắn thích buồn nôn như thế mà chen chúc cùng một chỗ với Thái Kinh Vân, chỉ là hôm nay hắn chọc Thái Kinh Vân tức giận, lúc này hắn cũng không muốn phản kháng lại Thái Kinh Vân.
“Thái Kinh Vân, ngươi là thực sự cam tâm sao?” Từ một Thái gia đại thiếu cao cao tại thượng như vậy, biến thành một thương nhân bình thường nơi phố chợ!
“Ân! Chỉ muốn cùng ngươi áo cơm không thiếu, vô thị vô phi!”
Đêm hè mát lạnh như sơn tuyền, Thái Kinh Vân nhấp một ngụm trà gừng, để trà nóng cay cay một đường sưởi ấm đến trước ngực. Có lẽ, y bị tính vô d*c vô cầu của Tiểu Tam cảm nhiễm rồi, gần đây càng ngày càng có suy nghĩ như vậy. Trong nhân sinh những thứ hỗn hỗn loạn loạn có rất nhiều, phú quý bất quá cũng nhẹ lạnh tựa phù vân, cho dù là Thái gia phú khả địch quốc, có thể tìm ra mấy người vui sướng?
Tỉ mỉ ngẫm lại, cảm giác năm đó tay cầm nghìn vạn quan tiền, cũng không bằng ngày hôm nay ở chỗ này nhất trụ thanh hương, nhất hồ đạm trà!
“Này! Thiệt hay giả nha? Bất quá ni! Ngươi có thể nghĩ như vậy thực sự là không thể tốt hơn! Con người cả đời trọng yếu nhất chính là muốn sống ra sao, danh a lợi a quá mức hư huyễn, biến đổi thất thường, quá mức chấp nhất sẽ chỉ mệt chết chính mình. Duy trì cuộc sống ung dung tâm tình thư sướng mới thật tốt nha! Những điều này có khi cho dù dùng tiền cũng khó mua được! Ngươi có thấy thế hay không?”
Tiểu Tam bình thường cũng không đi suy nghĩ sâu xa mấy chuyện này, chỉ là trùng hợp nghĩ tới liền cứ thế nói ra.
Thái Kinh Vân lại ẩm một ngụm trà, cảm thụ loại noãn ý này. Nước trà pha không tính là tốt, vị cay của gừng lấn át thanh hương của trà, nhưng y lại ở trong đó nếm được một loại hương vị ngọt ngào. Dường như Tiểu Tam, có vài phương diện sự vụng về của hắn vượt xa trí thông minh, rồi lại chung quy có thể ở trên người hắn tìm được một loại quyến luyến! Khiến cho muốn ngừng mà không thể ngừng!
Chuyện Lý Nghiễn Lâm đã nhắc tỉnh y, cũng không phải chỉ có một mình y phát hiện sức hấp dẫn này! Việc này phát sinh không hề khiến người ta vui vẻ, y muốn dứt bỏ tia lý trí chết tiệt kia mà nổi trận lôi đình, y càng muốn một ngụm nuốt hắn vào, đem hắn nhu tiến vào huyết nhục của mình, để kẻ khác vô pháp dòm ngó……
Tiểu Tam mặc kệ lời của Thái Kinh Vân là thật hay giả, chỉ cảm thấy những lời kia quả thực khiến lòng hắn vui mừng, vì vậy cầm tách trà gừng vô cùng cao hứng mà lải nha lải nhãi, hắn câu trước còn đang nói bình đạm là phúc, câu sau lại nói không có tiền là tuyệt đối không được. Thái Kinh Vân nhớ tới dáng điệu khi hắn kể cố sự, cũng là như thế trước sau không hòa hợp, trong lòng liền âm thầm cười rộ lên. Tâm tư căng chặt cũng chậm rãi trầm tĩnh lại!
Mây khói phồn hoa của Thái gia đã cách rất xa, y tuy rằng có thể nhớ lại một vài điều, nhưng tựa hồ cũng không còn rõ rệt nữa rồi. Có lẽ là do cố ý quên đi. Một đời này của y, dường như càng thích hợp với loại cảm giác đạm đạm này, đạm đạm sinh hoạt.
Tiếp đó Tiểu Tam rốt cục nói đến mệt, nghe thanh âm gió đêm mà có chút buồn ngủ.
Hai người cùng nhau vào phòng đi ngủ, Tiểu Tam mơ mơ màng màng bò lên giường. Thái Kinh Vân thỉnh thoảng cũng sẽ ngủ ở bên cạnh hắn, cho nên đối với việc Thái Kinh Vân theo lên giường, hắn cũng không có để ý nhiều lắm, sau khi cởi áo khoác liền ngã xuống đi ngủ.
Trên cái bàn cách đầu giường không xa, có châm một ngọn đèn mờ nhạt. Sau khi Thái Kinh Vân đem sa mỏng buông xuống, cũng cởi y phục. Bộ tiểu y không tay của Tiểu Tam xộc xộc xệch xệch, khiến bờ ngực lộ ra một khoản, nhớ tới tiếng tim đập dưới l*ng ngực mỏng manh, Thái Kinh Vân ma xui quỷ khiến dán lỗ tai lên.
Thình thịch thình thịch…
Có thể là bởi vì sợi tóc lướt qua da thịt, khiến cho một trận ngứa ngáy, Tiểu Tam đẩy đẩy Thái Kinh Vân. Bờ ngực lộ ra khỏi y phục
Y phục trượt mở, l*ng ngực mỏng manh hơn phân nửa lộ ra. Bởi vì còn chưa thổi đèn, dưới ánh đèn vàng nhạt, da thịt trần trụi có thể thấy được rõ ràng.
Nhãn thần của Thái Kinh Vân chậm rãi nhiễm thượng ám sắc thâm trầm …..
Dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm, như lúc ban đầu học cầm nghệ khi mạnh khi nhẹ mà xoa ấn. Tiểu Tam đầu tiên chỉ thấy buồn ngủ, đối với động tác nhẹ mà chậm này cũng không có phản ứng, loại mờ ám này của Thái Kinh Vân lúc đầu cũng có, mặc dù có chút quá giới hạn, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Vì vậy đợi đến khi da thịt nóng bỏng tương thiếp sít sao, thì hắn mới đột nhiên thanh tỉnh.
“Thái… Ngô…” Tiểu Tam cảm giác được nhiệt nóng cùng kịch liệt của Thái Kinh Vân bất đồng với trước đây, không khỏi cực kỳ sợ hãi.
Tiểu Tam muốn đẩy ra hoặc là một cước đá văng Thái Kinh Vân, bất quá những động tác này như là kích thích đến Thái Kinh Vân, cơ thể rắn chắc càng thêm chặt chẽ đè ép…
Tối đó vốn trời không có mưa, nhưng Tiểu Tam chung quy có thể nghe thấy thanh âm của dông tố, hắn thậm chí cảm thấy tất cả nước mưa đều rơi bên người mình, dòng nước ôn nhu trở nên thô bạo, cuối cùng biến thành một cổ lực lượng đáng sợ, như hồng thủy bạo phát, mà bản thân chỉ có thể ở trong trận hồng thủy đó chìm chìm nổi nổi trầm ai giãy dụa…
__________________
Đóng cửa kéo rèm tắt đèn, tự suy diễn đi mọi người =.=
Bất quá chốc lát sau, thế mưa lại nhỏ đi. Bầu không khí dưới sự cọ rửa của nước mưa, để lộ vị đạo tươi mát, ẩm ướt. Giữa chốn núi rừng, hương thơm trong lành của cỏ cây cùng với bầu không khí ẩm ướt hoà quyện vào nhau, hít vào trong phổi, khiến cho người ta càng thêm thanh tỉnh, như là trong vô hình đã tăng thêm sinh lực.
Trong mã xa, Tiểu Tam hơi ngẩng đầu. Thái Kinh Vân ở gần trong gang tấc, bên môi đang chậm rãi giương lên một tia cười rất mỏng không quá rõ ràng, ánh sáng trong đôi mắt có hơi nóng bỏng. Tại trong tiếng mưa rơi, y không nói lời nào cũng không có động tác gì, chỉ là dùng nhãn thần cực nóng kiên định nhìn Tiểu Tam.
Tiểu Tam đợi nha đợi nha, đợi đến khi thế mưa nhỏ đi, từ rào rào biến thành tí tách tí tách, thấy sắc mặt Thái Kinh Vân tuy đã hoà hoãn xuống rồi, nhưng thật ra không có bất luận động tác nào, trong lòng liền có chút chờ không nổi nữa, cẩn thận mà hỏi: “Không cảm thấy đặc biệt cảm động, đặc biệt hết tức giận sao?”
Mưa rơi, ôn tình, hành động cùng lời thoại đặc biệt buồn nôn! Nếu nhớ không lầm, trong kịch truyền hình, cái cảnh này là cảnh khiến nhân vật chính cảm động nhất đó nha! Cho dù vốn đang lớn tiếng rống giận cũng sẽ lập tức an tĩnh trở lại! Sau đó, vừa cảm động vừa ôn nhu nói một đống lời buồn nôn làm một số việc mắc ói… Thái Kinh Vân thờ ơ như thế, thật sự là không có đạo lý nha!
Tay Thái Kinh Vân còn đang giữ ở trên ngực Tiểu Tam, nghe thấy lời Tiểu Tam, đôi mắt chậm rãi nheo lại.”Ngươi sao biết ta đang tức giận?”
“Cái khác không nói, nhưng ngươi tức giận thì ta tuyệt đối nhìn ra được. Lúc lông mày khóe mắt của ngươi đều thiêu lên thoạt nhìn rất hung, khẳng định là đang tức giận! Loại thời điểm này, ta nhiều ít có chút xui xẻo được hưởng qua!” Tiểu Tam một bộ dạng ta hiểu rất rõ mà chỉ điểm, khi nói ra lời này còn có vài phần đắc ý. Hắn chọc Thái Kinh Vân tức giận cũng không phải chỉ một hai lần, lâu dài còn có thể nhìn hiểu vẻ mặt của y.
“Cho nên…..”
“Cho nên, ta làm như vậy, ngươi có phải trong lòng lập tức nguôi giận, còn cảm thấy rất cảm động nữa đúng không a? Là vậy đó!” Đôi mắt Tiểu Tam tròn xoe sít sao nhìn chằm chằm Thái Kinh Vân, còn dùng hai tay đem tay Thái Kinh Vân đè ép, để bàn tay khớp xương rõ ràng kia cách lớp hạ y đơn bạc dán sát lên bờ ngực của hắn.
“…”
“Thiếu gia, công tử, mưa nhỏ đi rồi, không bằng nhân lúc này lên đường thôi!” Ngoài thùng xe, xa phu lớn tiếng nói.
Thái Kinh Vân ừ một tiếng, rút tay ra khỏi ngực Tiểu Tam, tàn bạo nói một câu: “Xem ta trở lại làm sao thu thập ngươi!” Nói xong, liền xoay người tiếp tục xem văn kiện của y, mấy trang giấy mỏng manh bị y lật trở phát ra tiếng sột soạt.
Tiểu Tam duy trì cái động tác ngốc nghếch kia thẳng đến khi chiếc xe chuyển động, trong lòng la to: ‘gạt người nha ~~ cái thứ cẩu huyết trong kịch truyền hình kia quả nhiên là không thể tin nha! ’
Bất quá một lát sau lại nghĩ: ‘đã hơn mười năm không chạm tới mấy thứ kia… Quả nhiên là mình nhớ lầm hay sao? Ai! Lần này thảm rồi, Thái Kinh Vân quả nhiên nổi giận rồi!’
Tiểu Tam ở trên xe ngựa bị Thái Kinh Vân hung hăng cho một câu, trong lòng có chút lo sợ bất an. Thái Kinh Vân người này nói được làm được, hắn nói muốn thu thập mình, kia khẳng định sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Bất quá, hắn rốt cuộc là muốn làm sao thu thập mình ni? Lúc trở lại nông trang, mưa đã hoàn toàn ngừng lại. Gò núi xa xa bởi vì hơi nước, thoạt nhìn như mây mù quanh quẩn. Gần bên, những khoả thuỷ châu thật to không ngừng từ trên phiến lá lăn xuống, tại trong vùng trũng trên đất bùn bắn lên một đợt lại một đợt bọt nước.
Tiểu Tam đặc biệt ở dọc đường trên mã xa nhìn ngắm, trong đồng ruộng bằng phẳng, đám hồng cà vừa mọc lên cũng coi như hảo, tuy rằng trời hạ một trận mưa vừa lớn vừa mạnh, nhưng cũng không có bị dập đổ, ưỡn ra cái thân nhỏ bé có vẻ càng thêm bích lục xanh tươi. Những cây trồng khác trong đồng ruộng cũng được trận mưa này thấm ướt càng thêm có sức sống, một giọt thuỷ châu hăng hái trên phiến lá, đứng thẳng trong ánh chiều chạng vạng. Giữa đường có thể nhìn thấy hai ba nông hộ, khoác áo tơi, còng người kiểm tra số cây nông nghiệp cùng tình hình rút nước của đồng ruộng.
Tiểu Tam cảm khái một câu, chỉ có những người mặc kệ là ở dưới ánh nắng chói chang hay trong mưa to xối xả, vẫn như cũ bận rộn nơi đồng ruộng này, mới là những nông gia chân chân chính chính cần cù gieo hạt cày bừa! Chính mình cả ngày ở chốn vườn rau chưa đến một mẫu kia lần lần mò mò, tối đa chỉ coi như là một ngụy nông dân a!
Tuy nói là hài tử nông gia, nhưng Hạ gia rõ ràng đã là một trung nông thậm chí còn gần thành phú nông rồi! Tiểu Tam tự nhiên là không cần phải một đời mặt hướng xuống đất lưng hướng lên trời làm việc! Chính vì không phải chịu ép buộc, hắn mới có thể trồng trọt đến cao hứng như vậy! Nếu thật để hắn dựa vào một mẫu ba phần mà ăn uống, nói không chừng hắn còn có thể cảm thấy vô cùng khổ cực thậm chí phiền chán nữa a!
Vì vậy, mỗi khi thấy mọi người khổ cực làm ruộng, hắn đều an ủi mình, ta nhưng là nông dân đi theo lộ tuyến kỹ thuật…..
Sau khi trở lại trong viện tử, đại thúc ở tại trù phòng hỗ trợ đang chuẩn bị cơm tối. Tiểu Tam trước bảo xa phu đại ca lui xuống nghỉ ngơi, sau đó lại đến trù phòng giúp đỡ làm cơm. Thái Kinh Vân không nói một tiếng liền ôm đống văn kiện tư liệu kia của y đi vào phòng, cũng không thèm liếc Tiểu Tam một cái, xem ra vẫn đang tức giận a!
Sau khi ăn xong, Tiểu Tam lại đến trù phòng pha chút trà gừng, tuy rằng cũng không có nhiễm bao nhiêu nước mưa, nhưng hắn vẫn dùng lá trà cùng gừng nấu một ấm trà lớn. Ngoại trừ đưa một chén cho xa phu, số khác, hắn đều đem theo đi đến thư phòng của Thái Kinh Vân. Thời đại này, một trận phong hàn cũng sẽ chết người đó, không thể không phòng nha!
Trong thư phòng Thái Kinh Vân không có đọc sách, chỉ là ngồi ở trước cửa sổ lẳng lặng nhìn gì đó. Tiểu Tam đến gần làm bộ ho khan, dẫn tới Thái Kinh Vân quay đầu nhìn về phía hắn.
“Ta có nấu trà gừng, nhất định phải uống! Có thể chống phong hàn!” Tiểu Tam lấy một chén sứ màu trắng, ngã một chén nóng hôi hổi đưa qua.
Thái Kinh Vân cũng thuận tay tiếp nhận, sau khi uống một ngụm đột nhiên sửng sốt trong chốc lát. Y kỳ thực vẫn còn có chút giận Tiểu Tam, Tiểu Tam không hiểu phong tình khiến y có chút tư vị không tốt. Nhưng khi Tiểu Tam đưa trà cho y, thì y lại cứ như vậy tự nhiên nhận lấy, loại động tác này từ lúc nào đã trở thành một loại thói quen rồi?
Kỳ thực tính cách hai người hoàn toàn bất đồng, nhưng hai người chung sống lại tương đối hoà hợp. Thái Kinh Vân ở bên người Tiểu Tam chung quy có thể tìm thấy một loại tâm tính khá là thả lỏng thoải mái. Bởi vì thoải mái, liền nảy sinh ra thói quen, vì vậy có vài việc liền trở nên tự nhiên mà không có bất luận phòng bị gì!
Thái Kinh Vân mơ hồ thở dài, vỗ vỗ chiếc ghế bên người, ý bảo Tiểu Tam ngồi qua.
Chiếc ghế khắc hoa màu nâu hồng hai người cùng ngồi cũng không có vẻ chen chúc, Tiểu Tam cũng tự mình nâng một tách trà đi qua. Cũng không phải là hắn thích buồn nôn như thế mà chen chúc cùng một chỗ với Thái Kinh Vân, chỉ là hôm nay hắn chọc Thái Kinh Vân tức giận, lúc này hắn cũng không muốn phản kháng lại Thái Kinh Vân.
“Thái Kinh Vân, ngươi là thực sự cam tâm sao?” Từ một Thái gia đại thiếu cao cao tại thượng như vậy, biến thành một thương nhân bình thường nơi phố chợ!
“Ân! Chỉ muốn cùng ngươi áo cơm không thiếu, vô thị vô phi!”
Đêm hè mát lạnh như sơn tuyền, Thái Kinh Vân nhấp một ngụm trà gừng, để trà nóng cay cay một đường sưởi ấm đến trước ngực. Có lẽ, y bị tính vô d*c vô cầu của Tiểu Tam cảm nhiễm rồi, gần đây càng ngày càng có suy nghĩ như vậy. Trong nhân sinh những thứ hỗn hỗn loạn loạn có rất nhiều, phú quý bất quá cũng nhẹ lạnh tựa phù vân, cho dù là Thái gia phú khả địch quốc, có thể tìm ra mấy người vui sướng?
Tỉ mỉ ngẫm lại, cảm giác năm đó tay cầm nghìn vạn quan tiền, cũng không bằng ngày hôm nay ở chỗ này nhất trụ thanh hương, nhất hồ đạm trà!
“Này! Thiệt hay giả nha? Bất quá ni! Ngươi có thể nghĩ như vậy thực sự là không thể tốt hơn! Con người cả đời trọng yếu nhất chính là muốn sống ra sao, danh a lợi a quá mức hư huyễn, biến đổi thất thường, quá mức chấp nhất sẽ chỉ mệt chết chính mình. Duy trì cuộc sống ung dung tâm tình thư sướng mới thật tốt nha! Những điều này có khi cho dù dùng tiền cũng khó mua được! Ngươi có thấy thế hay không?”
Tiểu Tam bình thường cũng không đi suy nghĩ sâu xa mấy chuyện này, chỉ là trùng hợp nghĩ tới liền cứ thế nói ra.
Thái Kinh Vân lại ẩm một ngụm trà, cảm thụ loại noãn ý này. Nước trà pha không tính là tốt, vị cay của gừng lấn át thanh hương của trà, nhưng y lại ở trong đó nếm được một loại hương vị ngọt ngào. Dường như Tiểu Tam, có vài phương diện sự vụng về của hắn vượt xa trí thông minh, rồi lại chung quy có thể ở trên người hắn tìm được một loại quyến luyến! Khiến cho muốn ngừng mà không thể ngừng!
Chuyện Lý Nghiễn Lâm đã nhắc tỉnh y, cũng không phải chỉ có một mình y phát hiện sức hấp dẫn này! Việc này phát sinh không hề khiến người ta vui vẻ, y muốn dứt bỏ tia lý trí chết tiệt kia mà nổi trận lôi đình, y càng muốn một ngụm nuốt hắn vào, đem hắn nhu tiến vào huyết nhục của mình, để kẻ khác vô pháp dòm ngó……
Tiểu Tam mặc kệ lời của Thái Kinh Vân là thật hay giả, chỉ cảm thấy những lời kia quả thực khiến lòng hắn vui mừng, vì vậy cầm tách trà gừng vô cùng cao hứng mà lải nha lải nhãi, hắn câu trước còn đang nói bình đạm là phúc, câu sau lại nói không có tiền là tuyệt đối không được. Thái Kinh Vân nhớ tới dáng điệu khi hắn kể cố sự, cũng là như thế trước sau không hòa hợp, trong lòng liền âm thầm cười rộ lên. Tâm tư căng chặt cũng chậm rãi trầm tĩnh lại!
Mây khói phồn hoa của Thái gia đã cách rất xa, y tuy rằng có thể nhớ lại một vài điều, nhưng tựa hồ cũng không còn rõ rệt nữa rồi. Có lẽ là do cố ý quên đi. Một đời này của y, dường như càng thích hợp với loại cảm giác đạm đạm này, đạm đạm sinh hoạt.
Tiếp đó Tiểu Tam rốt cục nói đến mệt, nghe thanh âm gió đêm mà có chút buồn ngủ.
Hai người cùng nhau vào phòng đi ngủ, Tiểu Tam mơ mơ màng màng bò lên giường. Thái Kinh Vân thỉnh thoảng cũng sẽ ngủ ở bên cạnh hắn, cho nên đối với việc Thái Kinh Vân theo lên giường, hắn cũng không có để ý nhiều lắm, sau khi cởi áo khoác liền ngã xuống đi ngủ.
Trên cái bàn cách đầu giường không xa, có châm một ngọn đèn mờ nhạt. Sau khi Thái Kinh Vân đem sa mỏng buông xuống, cũng cởi y phục. Bộ tiểu y không tay của Tiểu Tam xộc xộc xệch xệch, khiến bờ ngực lộ ra một khoản, nhớ tới tiếng tim đập dưới l*ng ngực mỏng manh, Thái Kinh Vân ma xui quỷ khiến dán lỗ tai lên.
Thình thịch thình thịch…
Có thể là bởi vì sợi tóc lướt qua da thịt, khiến cho một trận ngứa ngáy, Tiểu Tam đẩy đẩy Thái Kinh Vân. Bờ ngực lộ ra khỏi y phục
Y phục trượt mở, l*ng ngực mỏng manh hơn phân nửa lộ ra. Bởi vì còn chưa thổi đèn, dưới ánh đèn vàng nhạt, da thịt trần trụi có thể thấy được rõ ràng.
Nhãn thần của Thái Kinh Vân chậm rãi nhiễm thượng ám sắc thâm trầm …..
Dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm, như lúc ban đầu học cầm nghệ khi mạnh khi nhẹ mà xoa ấn. Tiểu Tam đầu tiên chỉ thấy buồn ngủ, đối với động tác nhẹ mà chậm này cũng không có phản ứng, loại mờ ám này của Thái Kinh Vân lúc đầu cũng có, mặc dù có chút quá giới hạn, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Vì vậy đợi đến khi da thịt nóng bỏng tương thiếp sít sao, thì hắn mới đột nhiên thanh tỉnh.
“Thái… Ngô…” Tiểu Tam cảm giác được nhiệt nóng cùng kịch liệt của Thái Kinh Vân bất đồng với trước đây, không khỏi cực kỳ sợ hãi.
Tiểu Tam muốn đẩy ra hoặc là một cước đá văng Thái Kinh Vân, bất quá những động tác này như là kích thích đến Thái Kinh Vân, cơ thể rắn chắc càng thêm chặt chẽ đè ép…
Tối đó vốn trời không có mưa, nhưng Tiểu Tam chung quy có thể nghe thấy thanh âm của dông tố, hắn thậm chí cảm thấy tất cả nước mưa đều rơi bên người mình, dòng nước ôn nhu trở nên thô bạo, cuối cùng biến thành một cổ lực lượng đáng sợ, như hồng thủy bạo phát, mà bản thân chỉ có thể ở trong trận hồng thủy đó chìm chìm nổi nổi trầm ai giãy dụa…
__________________
Đóng cửa kéo rèm tắt đèn, tự suy diễn đi mọi người =.=
Danh sách chương