Bởi vì sinh bệnh, nửa tháng này đều là Liên Sinh mang theo Hạ Tiểu Sam ngủ ở đông ốc, Thạch Đầu cùng Hổ Tử thì theo Hạ Tứ Lang cùng nhau ngủ. Vì tiết kiệm tiền đèn dầu, khi trời tối đen người trong nhà đều lên giường đi ngủ. Hạ Tiểu Sam ngủ cả ngày rồi, hiện tại nằm trên giường nửa điểm buồn ngủ cũng không có. Bởi vì ngoài cửa sổ ánh trăng sáng rọi, vật dụng trong phòng cũng có thể thấy rõ ràng. Hắn liền mở to mắt nhìn chằm chằm cửa sổ. Liên Sinh đang vuốt ve cái bụng nhỏ của Tiểu Tam giúp hắn tiêu thực, một bên ngâm nga bài ca không rõ lời, tiếng của hắn thanh nhu, bài hát không biết tên kia khi nghe lên cũng có một phen tư vị khác biệt. Trước đây Liên Sinh thường khẽ hát bài này để dỗ tiểu nhi tử đi ngủ, Tiểu Tam có ký ức về điều này, chỉ là ký ức có chút không trọn vẹn, hắn không biết bài ca này tên là gì.
Ký ức của ‘Hạ Tiểu Sam’ quá mức vụn vặt, lại không có trọng điểm gì. Tiểu Tam xác định là ngủ không được, liền dự định hảo hảo chỉnh lý một vài việc cỏn con. Nếu như muốn dùng thân phận Hạ Tiểu Sam mà sống, như vậy e rằng những điều vụn vặt đó cũng dùng được. Tuy rằng mánh khóe giả mất trí nhớ cũ rích tương đối hữu hiệu, nhưng Tiểu Tam hiện tại thì chuyện giả bộ không được tốt lắm! Thẳng đến nửa đêm khi trăng treo ngọn liễu, Tiểu Tam nằm trong lòng Liên Sinh mới chống không được buồn ngủ mà nặng nề nhập mộng…
Trẻ nhỏ sáu tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, lúc còn chưa sinh bệnh, thì Liên Sinh tùy Tiểu Tam nơi đùa. Hài tử ở nông thôn có thể lên núi xuống sông, phải hoạt bát thì mới coi là thân thể hảo. Bất quá với Tiểu Tam của hiện tại, Liên Sinh không quá yên tâm để hắn xuất môn. Nhưng việc nhà nông không thể tiếp tục chậm trễ nữa, công việc mấy ngày qua đều là Tứ Lang một mình làm, thắt lưng đều còng cả xuống. Liên Sinh nghĩ nghĩ, gọi Hổ Tử tới căn dặn nửa ngày, thẳng đến khi Hổ Tử vỗ ngực cam đoan tuyệt đối không để cho Tiểu Tam chảy nửa giọt nước mắt hay mất nửa cọng tóc, bằng không sau này nó sẽ không ăn được thịt!
Vì vậy, khi Tiểu Tam mở mắt ra, liền thấy nhị ca ở bên giường như hầu tử đứng ngồi không yên. Có lẽ là bởi vì khúc mắc được cởi bỏ, hơn nữa ngày hôm qua ăn không ít thứ, hôm nay sau khi tỉnh lại, Hạ Tiểu Sam thấy thân thể so với lúc trước nhanh nhẹn hơn, có thể tự mình ngồi dậy, chính là đi đứng còn thiếu chút khí lực.
Hổ Tử vừa thấy Tiểu Tam tỉnh, lập tức chạy lại, ba của nó không cho nó đánh thức Tiểu Tam, nó chỉ có thể chờ Tiểu Tam tự tỉnh lại, cũng đã chờ hơn nửa ngày!
“Ngươi thực sự là con heo chết bầm a! Ngủ thẳng đến giờ này mới đứng lên!” Lời nói thì có chút khó nghe, nhưng làm ca ca như nó chính là lập tức cầm y phục giúp Tiểu Tam mặc vào.
Tiểu Tam tự thấy có chút khí lực, liền cầm lấy y phục trong tay nó tự mình chậm rãi mặc vào. Hắn có ký ức của Hạ Tiểu Sam, tự nhiên biết mặc y phục này thế nào, trước đây là bởi vì thân thể không thuận tiện mới để người khác giúp đỡ làm chuyện này chuyện nọ. Hạ Hổ tự nhiên mừng rỡ không cần phải giúp đỡ, cười hì hì chạy ra ngoài lấy canh nóng trên bếp lò. Quần áo mặc không tồi, còn tóc thì tết không xong, dùng vải đem tóc buộc lên thật đúng là không phải chuyện dễ dàng. Tiểu Tam dứt khoát cứ để tóc xỏa ra như thế. Hắn sinh bệnh một thời gian dài, hiện tại tinh thần nhìn qua cũng không tệ lắm, nhưng thực chất vẫn còn rất yếu. Dọc theo đường đi đều là vịn lấy thứ này thứ nọ để mà đi, đợi đến được trong viện thì hai bên đùi đã nhuyễn đến giống như sợi mì, còn không ngừng thở hồng hộc.
Năng lực của cơ thể là do trời, cái năng lực được ban tặng này cũng quá ít đi! Mặc kệ có tìm cách gì, rèn luyện thân thể nhất định phải đặt ở hàng đầu! Vận động có khoa học cùng dinh dưỡng hợp lý là phương pháp căn bản để tăng cường thể chất. Đáng tiếc Tiểu Tam biết cũng chỉ có điểm ấy, còn kể tỉ mỉ chi tiết thì một chút hắn cũng không biết, nói đến dinh dưỡng, hắn không khỏi đem ánh mắt chăm chú nhìn vào con gà mái đang kiếm ăn trong viện.
Nói rằng, con gà đẻ trứng gà là chính là gà mái, vì sao con người sinh hài tử không phải là người mái ni??! … Ách… Nữ nhân ni?! …
“Xem ra Tiểu Tam tốt hơn nhiều rồi nha! Tự mình ngươi cũng có thể ra đây!” trù phòng Hạ gia nói dể nghe là căn phòng bán mở, kỳ thực chính là ở trong sân có một cái lán, bên trong chỉ có hai cái bếp lò một lớn một nhỏ. Bên cạnh đặt một lu nước lớn, còn có một cái tủ gỗ lùn tịt bày sát chân tường. Bàn ăn cơm thì đặt dưới một cây đại thụ ở trong sân.
Tiểu Tam ra sau khi ra khỏi phòng thì ngồi tại bên bàn nghỉ ngơi, Hổ Tử bưng tới một chén canh rau nhỏ còn có một cái bánh bột ngô giục Tiểu Tam ăn nhanh lên.
Căn nhà của Hạ Tứ Lang là thổ ốc, nhưng rắn chắc, phòng cũng có bốn gian, đường ốc (nhà chính), đông ốc, tây ốc và một tạp ốc về sau được xây lên ở hướng khác. Đằng trước và sau nhà đều có mảng lớn đất trống, đằng trước dùng cây trúc rào lại mảng sân, trong viện dựng cái lán cỏ để nhóm lửa nấu cơm, còn nuôi thả ba bốn con gà. Một bên sân có một gốc cây lê, hiện tại đang kết quả xanh. Đằng sau thì là một mảnh đất trồng rau, diện tích so với tiền viện lớn hơn gấp hai, trồng củ cải trắng và các loại rau dưa hoa quả thông thường.
Đây chính là nhà của mình…
Tiểu Tam trong lòng có chút ấm nóng lên, trước đây tuy rằng sống hai mươi mấy năm, nhưng hắn chưa từng có một ‘mái nhà’ thuộc về mình, hắn khát vọng có một gia đình của riêng hắn, nhưng tuyệt không nghĩ tới ‘nhà’ của hắn là dưới tình huống này mà có được!
“Hổ Tử ~ Hổ Tử ~ ai ~ trong thôn có thật nhiều đại mã đến a ~~ nhìn a ~ “
Bên ngoài hàng rào là một nam hài tử da ngăm đen đang đứng, Tiểu Tam nhận ra nó chính là đứa bé hàng xóm thường cùng Hổ Tử vui chơi, gọi là Trụ Tử, đại danh thì không rõ lắm.
“Thực sự??!!” Hổ Tử đang ngồi xổm trên ghế nhìn Tiểu Tam ăn canh, nó hiện tại đang ở tuổi nghịch ngợm, nghe nói có rất nhiều đại mã lập tức nhảy dựng lên, lúc vọt tới cửa viện, lại nghĩ đến điều gì liền mặt nhăn thành một cục, “Không được, ta đáp ứng ba ta, phải chiếu cố Tam nhi!” Đứng ở bên hàng rào Hổ Tử do dự không dứt. Nó đương nhiên muốn xem náo nhiệt, nhưng nó đi rồi Tam nhi sẽ không có người chiếu cố…
“Ngươi đi chơi đi! Ta hiện tại khá hơn rất nhiều! Có thể tự chiếu cố chính mình!”
Tiểu Tam đương nhiên biết nhị ca hắn rất thích xem náo nhiệt, tuy rằng bản thân hiện tại không có khí lực gì, nhưng hắn cũng không cho rằng hắn cần một hài tử tám tuổi tới chiếu cố.
“Thế nhưng…”
“Đi đi! Nhớ trở lại trước khi ba về là được, ta sẽ không nói đâu!”
Tiểu Tam học không được ngữ điệu nói chuyện của trẻ con, cho nên nói chuyện với Hổ Tử cứ như đang căn dặn tiểu bối.
“Tam nhi a ~ ngươi thật tốt quá ~~ ca về sẽ mang sơn quả (trái cây mọc hoang trên núi) cho ngươi ăn a ~~ “
Tiểu Tam đã nói đến thế rồi, Hổ Tử lập tức vui vẻ chạy vội đi ~~
Ngày đó, trong sơn thôn yên bình xuất hiện một đội nhân mã, người đến người đi khiến Đại Nguyên thôn có vẻ thập phần náo nhiệt. Mà ngày đó có thể coi là một ngày bất thường tại trong lịch sử Đại Nguyên thôn. Một vị lão gia họ Thái từ châu phủ tới, nghe nói muốn tại trúc sơn lâm ở đầu thôn tây xây dựng một sơn trang, giá mua lại rừng trúc khiến lão trưởng thôn kích động đến nằm trên giường ba ngày, nghe nói số tiền kia nếu như đổi thành tiền đồng, phải dùng một căn phòng mới chứa hết. Những người lao động tráng sức trong thôn tám chín phần mười đều bị tuyển đi làm công. Tiền công một ngày ít nhất là mười đồng tiền khiến cho trong thôn khắp nơi rộn ràng thảo luận hồi lâu.
Cái ngày đầu thu kia, đối với Hạ Tiểu Sam mà nói, cũng là một ngày bất thường. Ngày này, hắn dứt bỏ ảnh hưởng của tâm tình rối loạn, lập nên ước mộng “Nhà nông nhàn rỗi nhất”, cũng từ trên thân những con gà trong viện nhà mình phát hiện ra điểm làm giàu…
Ký ức của ‘Hạ Tiểu Sam’ quá mức vụn vặt, lại không có trọng điểm gì. Tiểu Tam xác định là ngủ không được, liền dự định hảo hảo chỉnh lý một vài việc cỏn con. Nếu như muốn dùng thân phận Hạ Tiểu Sam mà sống, như vậy e rằng những điều vụn vặt đó cũng dùng được. Tuy rằng mánh khóe giả mất trí nhớ cũ rích tương đối hữu hiệu, nhưng Tiểu Tam hiện tại thì chuyện giả bộ không được tốt lắm! Thẳng đến nửa đêm khi trăng treo ngọn liễu, Tiểu Tam nằm trong lòng Liên Sinh mới chống không được buồn ngủ mà nặng nề nhập mộng…
Trẻ nhỏ sáu tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, lúc còn chưa sinh bệnh, thì Liên Sinh tùy Tiểu Tam nơi đùa. Hài tử ở nông thôn có thể lên núi xuống sông, phải hoạt bát thì mới coi là thân thể hảo. Bất quá với Tiểu Tam của hiện tại, Liên Sinh không quá yên tâm để hắn xuất môn. Nhưng việc nhà nông không thể tiếp tục chậm trễ nữa, công việc mấy ngày qua đều là Tứ Lang một mình làm, thắt lưng đều còng cả xuống. Liên Sinh nghĩ nghĩ, gọi Hổ Tử tới căn dặn nửa ngày, thẳng đến khi Hổ Tử vỗ ngực cam đoan tuyệt đối không để cho Tiểu Tam chảy nửa giọt nước mắt hay mất nửa cọng tóc, bằng không sau này nó sẽ không ăn được thịt!
Vì vậy, khi Tiểu Tam mở mắt ra, liền thấy nhị ca ở bên giường như hầu tử đứng ngồi không yên. Có lẽ là bởi vì khúc mắc được cởi bỏ, hơn nữa ngày hôm qua ăn không ít thứ, hôm nay sau khi tỉnh lại, Hạ Tiểu Sam thấy thân thể so với lúc trước nhanh nhẹn hơn, có thể tự mình ngồi dậy, chính là đi đứng còn thiếu chút khí lực.
Hổ Tử vừa thấy Tiểu Tam tỉnh, lập tức chạy lại, ba của nó không cho nó đánh thức Tiểu Tam, nó chỉ có thể chờ Tiểu Tam tự tỉnh lại, cũng đã chờ hơn nửa ngày!
“Ngươi thực sự là con heo chết bầm a! Ngủ thẳng đến giờ này mới đứng lên!” Lời nói thì có chút khó nghe, nhưng làm ca ca như nó chính là lập tức cầm y phục giúp Tiểu Tam mặc vào.
Tiểu Tam tự thấy có chút khí lực, liền cầm lấy y phục trong tay nó tự mình chậm rãi mặc vào. Hắn có ký ức của Hạ Tiểu Sam, tự nhiên biết mặc y phục này thế nào, trước đây là bởi vì thân thể không thuận tiện mới để người khác giúp đỡ làm chuyện này chuyện nọ. Hạ Hổ tự nhiên mừng rỡ không cần phải giúp đỡ, cười hì hì chạy ra ngoài lấy canh nóng trên bếp lò. Quần áo mặc không tồi, còn tóc thì tết không xong, dùng vải đem tóc buộc lên thật đúng là không phải chuyện dễ dàng. Tiểu Tam dứt khoát cứ để tóc xỏa ra như thế. Hắn sinh bệnh một thời gian dài, hiện tại tinh thần nhìn qua cũng không tệ lắm, nhưng thực chất vẫn còn rất yếu. Dọc theo đường đi đều là vịn lấy thứ này thứ nọ để mà đi, đợi đến được trong viện thì hai bên đùi đã nhuyễn đến giống như sợi mì, còn không ngừng thở hồng hộc.
Năng lực của cơ thể là do trời, cái năng lực được ban tặng này cũng quá ít đi! Mặc kệ có tìm cách gì, rèn luyện thân thể nhất định phải đặt ở hàng đầu! Vận động có khoa học cùng dinh dưỡng hợp lý là phương pháp căn bản để tăng cường thể chất. Đáng tiếc Tiểu Tam biết cũng chỉ có điểm ấy, còn kể tỉ mỉ chi tiết thì một chút hắn cũng không biết, nói đến dinh dưỡng, hắn không khỏi đem ánh mắt chăm chú nhìn vào con gà mái đang kiếm ăn trong viện.
Nói rằng, con gà đẻ trứng gà là chính là gà mái, vì sao con người sinh hài tử không phải là người mái ni??! … Ách… Nữ nhân ni?! …
“Xem ra Tiểu Tam tốt hơn nhiều rồi nha! Tự mình ngươi cũng có thể ra đây!” trù phòng Hạ gia nói dể nghe là căn phòng bán mở, kỳ thực chính là ở trong sân có một cái lán, bên trong chỉ có hai cái bếp lò một lớn một nhỏ. Bên cạnh đặt một lu nước lớn, còn có một cái tủ gỗ lùn tịt bày sát chân tường. Bàn ăn cơm thì đặt dưới một cây đại thụ ở trong sân.
Tiểu Tam ra sau khi ra khỏi phòng thì ngồi tại bên bàn nghỉ ngơi, Hổ Tử bưng tới một chén canh rau nhỏ còn có một cái bánh bột ngô giục Tiểu Tam ăn nhanh lên.
Căn nhà của Hạ Tứ Lang là thổ ốc, nhưng rắn chắc, phòng cũng có bốn gian, đường ốc (nhà chính), đông ốc, tây ốc và một tạp ốc về sau được xây lên ở hướng khác. Đằng trước và sau nhà đều có mảng lớn đất trống, đằng trước dùng cây trúc rào lại mảng sân, trong viện dựng cái lán cỏ để nhóm lửa nấu cơm, còn nuôi thả ba bốn con gà. Một bên sân có một gốc cây lê, hiện tại đang kết quả xanh. Đằng sau thì là một mảnh đất trồng rau, diện tích so với tiền viện lớn hơn gấp hai, trồng củ cải trắng và các loại rau dưa hoa quả thông thường.
Đây chính là nhà của mình…
Tiểu Tam trong lòng có chút ấm nóng lên, trước đây tuy rằng sống hai mươi mấy năm, nhưng hắn chưa từng có một ‘mái nhà’ thuộc về mình, hắn khát vọng có một gia đình của riêng hắn, nhưng tuyệt không nghĩ tới ‘nhà’ của hắn là dưới tình huống này mà có được!
“Hổ Tử ~ Hổ Tử ~ ai ~ trong thôn có thật nhiều đại mã đến a ~~ nhìn a ~ “
Bên ngoài hàng rào là một nam hài tử da ngăm đen đang đứng, Tiểu Tam nhận ra nó chính là đứa bé hàng xóm thường cùng Hổ Tử vui chơi, gọi là Trụ Tử, đại danh thì không rõ lắm.
“Thực sự??!!” Hổ Tử đang ngồi xổm trên ghế nhìn Tiểu Tam ăn canh, nó hiện tại đang ở tuổi nghịch ngợm, nghe nói có rất nhiều đại mã lập tức nhảy dựng lên, lúc vọt tới cửa viện, lại nghĩ đến điều gì liền mặt nhăn thành một cục, “Không được, ta đáp ứng ba ta, phải chiếu cố Tam nhi!” Đứng ở bên hàng rào Hổ Tử do dự không dứt. Nó đương nhiên muốn xem náo nhiệt, nhưng nó đi rồi Tam nhi sẽ không có người chiếu cố…
“Ngươi đi chơi đi! Ta hiện tại khá hơn rất nhiều! Có thể tự chiếu cố chính mình!”
Tiểu Tam đương nhiên biết nhị ca hắn rất thích xem náo nhiệt, tuy rằng bản thân hiện tại không có khí lực gì, nhưng hắn cũng không cho rằng hắn cần một hài tử tám tuổi tới chiếu cố.
“Thế nhưng…”
“Đi đi! Nhớ trở lại trước khi ba về là được, ta sẽ không nói đâu!”
Tiểu Tam học không được ngữ điệu nói chuyện của trẻ con, cho nên nói chuyện với Hổ Tử cứ như đang căn dặn tiểu bối.
“Tam nhi a ~ ngươi thật tốt quá ~~ ca về sẽ mang sơn quả (trái cây mọc hoang trên núi) cho ngươi ăn a ~~ “
Tiểu Tam đã nói đến thế rồi, Hổ Tử lập tức vui vẻ chạy vội đi ~~
Ngày đó, trong sơn thôn yên bình xuất hiện một đội nhân mã, người đến người đi khiến Đại Nguyên thôn có vẻ thập phần náo nhiệt. Mà ngày đó có thể coi là một ngày bất thường tại trong lịch sử Đại Nguyên thôn. Một vị lão gia họ Thái từ châu phủ tới, nghe nói muốn tại trúc sơn lâm ở đầu thôn tây xây dựng một sơn trang, giá mua lại rừng trúc khiến lão trưởng thôn kích động đến nằm trên giường ba ngày, nghe nói số tiền kia nếu như đổi thành tiền đồng, phải dùng một căn phòng mới chứa hết. Những người lao động tráng sức trong thôn tám chín phần mười đều bị tuyển đi làm công. Tiền công một ngày ít nhất là mười đồng tiền khiến cho trong thôn khắp nơi rộn ràng thảo luận hồi lâu.
Cái ngày đầu thu kia, đối với Hạ Tiểu Sam mà nói, cũng là một ngày bất thường. Ngày này, hắn dứt bỏ ảnh hưởng của tâm tình rối loạn, lập nên ước mộng “Nhà nông nhàn rỗi nhất”, cũng từ trên thân những con gà trong viện nhà mình phát hiện ra điểm làm giàu…
Danh sách chương