Màn tranh cãi ầm ĩ của Tiểu Tam và Tiểu tứ kết thúc bằng bạo lực, Tiểu Tam mắng đến nóng nảy liền bá bá cho cái mông của Tiểu tứ mấy bạt tay, nhóc ta khóc đến kinh thiên động địa bỏ chạy đi mất, vừa chạy vừa mắng “Tiểu Tam là một tên đại ngốc!”

Thấy thằng bé khóc thành như vậy Tiểu Tam không khỏi cười rộ lên, hắn căn bản là không dùng chút lực nào, cũng chỉ là vỗ vài cái mà thôi. Tiểu tứ khóc thành cái dạng kia rõ ràng là giả vờ. Từ nhỏ cũng cứ như vậy, chỉ cần không như ý nó, nó liền thường thường khoa trương gào khóc, ngón trò này dùng đến bây giờ đều nát bét cả rồi.

Cũng may Tiểu tứ khóc nháo tới nhanh đi cũng nhanh, buổi trưa chiên cho nó một con cá con này nọ, khẳng định sẽ lại cười ngọt dính ở bên cạnh kêu hảo ca ca.

Thấy một bên Thái Kinh Vân tự tiếu phi tiếu chìn chăm chăm hắn, không khỏi hung hăng trừng y một cái! Nếu không phải tại Thái Kinh Vân y, việc này sẽ xảy ra sao chứ? Tỉ mỉ ngẩm nghĩ, người này thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, cho rằng mình thực sự là một tiểu ngốc tử hay sao! Lán bí đỏ còn đang làm dở phân nửa, Tiểu Tam trừng Thái Kinh Vân xong liền không nói gì nữa cũng không để ý đến y, tự mình đi dựng cái lán.

Lán bí đỏ vốn có không lớn, lớn nhỏ cũng chỉ mấy thước vuông, chiều cao trái phải hai bên khoảng chừng có một thước bảy. Dựng lên mấy cái cây nhỏ tương đối rắn chắc làm cột, trên đỉnh lán thì là những cành cây mảnh hàng năm thay mới. Tiểu Tam dùng băng ghế dài để kiễng chân, đứng ở trên ghế vươn thân thể ra ngoài lán sau đó buộc dây, làm như vậy sẽ dễ dàng một chút, chỉ bất quá thỉnh thoảng phải nhảy xuống đất lấy mấy cành cây.

Trước khi buột xong mấy cái nút buột, một nhánh cây đụng vào tay hắn, cúi đầu nhìn, Thái Kinh Vân đang nhặt mấy cành cây đưa cho hắn.

Thái Kinh Vân thân cao chính là tuyệt đối vượt qua độ cao của lán bí đỏ, lúc này y phải hơi khom người, nghiêng nghiêng đầu đưa mấy cái cây nhỏ cho Tiểu Tam. Tiểu Tam thấy bộ dạng đó của y, bật cười một tiếng. Trước khi kịp ngăn tiếng đã bay ra ngoài.

Đại thiếu gia luôn luôn đều là một bộ dạng lạnh lùng lãnh nam, lúc này nghiêng đầu khom lưng đứng ở dưới lán bí đỏ thật là phi thường phi thường mới mẻ.

“Ngươi nói ngươi sao lại luôn mặc loại vải này a? Ta nhớ hồi đó có nói với ngươi rồi mà, thật muốn theo ta chơi đùa, cũng không thể mặc y phục như vậy! Đẹp thì có đẹp, nhưng không cẩn thận là làm hư liền, rất không đáng a!”

Thái Kinh Vân khi còn bé cũng thường mặc loại vải này, Tiểu Tam cũng từng bởi vậy nói qua với y, bởi vì xuyên đến xuyên đi trong núi hay trong rừng trúc đều rất không tiện, một chút không cẩn thận liền có thể máng rách, còn không bằng vải bông thô sơ rắn chắc nông dân hay mặc.

“Y phục được chuẩn bị đều là loại này!” Thái Kinh Vân ngắn gọn hồi đáp. Trong lòng lại nghĩ vừa nãy Tiểu Tam nói mấy từ nhìn đẹp, âm thầm quyết định sau khi trở về kêu người hầu tiếp tục chuẩn bị loại y phục này…

Tiểu Tam đảo cặp mắt trắng dã, không muốn cùng y quấn quýt loại chủ đề y phục này nữa, bản thân hắn suốt ngày mặc y phục bằng vải thô màu lam đậm, quả thực không có tư cách nói người ta cái gì. Kỳ thực Liên Sinh cũng có giúp hắn chuẩn bị mấy loại vải màu sắc khác nhau, từ khi nhà bọn họ có chút tiền, hàng năm Liên Sinh cũng đều giúp hắn làm vài kiện áo khoác ngắn mới, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng không có mặc qua, y phục đặt ở đáy hòm có thuần một màu trắng, màu hồng, xanh biếc, còn có loại thêu nhiều hoa văn xinh đẹp… Toàn bộ đều bị che giấu tới không thấy mặt trời!

Thuộc hạ của Thái Kinh Vân tới thì hùng hổ, đi thì vô tung vô ảnh. Mỗi người đều coi như là võ lâm cao thủ, đi qua cũng không lưu lại nửa điểm vết tích! Dù sao thì đợi đến khi Tiểu Tam mang chuyện làm xong cái lán về đến nhà, thì những người đó đều đã đi hết. Trong viện an bình cứ như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua.

Tiểu Tam dường như đột nhiên nghĩ đến, hỏi Thái Kinh Vân về chuyện giang hồ hoặc võ lâm. Về điểm ấy, hắn phải thất vọng rồi, thế giới này rõ ràng không phải là địa phương có thể nơi nơi thấy được giang hồ. Còn võ công có thì có, nhưng chưa từng nghe qua vượt nóc băng tường, lăng ba vi bộ…

Thương thế của Thái Kinh Vân cũng không phải cái gì giang hồ sự kiện, cũng không liên quan đến lục lâm hảo hán nửa đường gặp cướp. Y lẳng lặng nói đó là đại giới cho việc y ly khai Thái gia, đề tài kia nhất thời nổi lên, y rõ ràng liền trở nên lạnh lùng, Tiểu Tam nhìn một chút cũng không tiếp tục nói chuyện liên quan đến Thái gia nữa, cũng từ khi đó, về sau cũng không nhắc tới nữa!

Giờ cơm trưa Thái Kinh Vân cùng người Hạ gia cáo biệt, nói là trong nhà phái người đến đón, cho nên ngày hôm nay ly khai, cũng vì lúc trước Hạ gia đối với y chiếu cố, nói mấy câu cảm tạ khách khí.

Liên Sinh không biết vì sao, chỉ là diện vô biểu tình ’ân’ một cái, hắn ngày hôm nay là lạ, từ đầu đến giờ không nói lời nào, càng không mỉm cười, sắc mặt mang mấy phần nghiêm túc. Tiểu Tam nhớ tới buổi nói chuyện tối hôm qua cùng Liên Sinh, không dám vào lúc này đi hỏi hắn bị làm sao. Còn Hạ Tứ Lang rất nhiệt tình cười nói, lúc rảnh rỗi đến nhà ngồi chơi.

Tiểu tứ ở một bên vui vẻ dùng chiếc đũa gõ bát, nó lúc chiều vì cái người này mà cùng Tiểu Tam nhao nhao một trận, trước đó không lâu còn sinh khí nữa! Nghe thấy y phải đi, tự nhiên vui vẻ. Liên Sinh nhìn nó gõ bát gõ đến hăng say, liền ngay tại trên ót của nó vỗ một cái. Dùng đũa gõ bát là động tác muốn xin cơm, thường là lúc xin xỏ mới làm, tại lúc cả nhà đang ăn mà làm thế thì đương nhiên sẽ bị gia trưởng giáo huấn. Tiểu tứ là thằng nhóc da dày bị đánh thành quen, lập tức quyệt miệng một cái liền thu chiếc đũa ngoan ngoãn ăn cơm.

Lý Nghiễn Lâm khách khách khí khí gọi Thái huynh đệ, miệng quẩn quanh mấy câu cáo biệt, tiếp tục mỉm cười cùng khách sáo với y. Thỉnh thoảng ánh mắt bắn đến trên người Tiểu Tam, Tiểu Tam nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục thờ ơ ăn cơm.

Sau khi ăn xong, mọi người uống trà, trong lúc ngồi ở nhà chính với nhau cũng không có gì để trò chuyện, liền đều tự tản đi nghỉ ngơi.

Thái Kinh Vân nói phải về trúc thúy viện, Tiểu Tam liền tiễn y ra cửa. Hắn vốn nghĩ đến trúc thúy viện ngắm nhìn một chút, khi còn bé hắn đã muốn như vậy, đối với loại nhà cao cửa rộng này có loại ý nghĩ muốn tham quan a tham quan. Bất quá ngẫm nghĩ một chút chính là quên đi. Nam khánh quốc này tuy nói dân phong cởi mở, nhưng lén đi đến nhà của một nam nhân trẻ tuổi, cũng không là việc làm hay ho gì, tuy nói Tiểu Tam không quá để ý loại chuyện này, nhưng Liên Sinh hôm qua mới nói với hắn, hắn không định ngay lúc này liền làm trái ý Liên Sinh, biết sai vẫn phạm.

Buổi trưa không có chuyện gì làm, chủ yếu là Tiểu Tam không quá muốn làm gì, liền quay về phòng ngủ một mình thư thư phục phục ngủ trưa. Ngủ thẳng khi tự nhiên tỉnh thì nghe được Tiểu Tứ ở trong sân kêu to hồng thiêu nhục a hồng thiêu nhục (thịt kho tàu). Ra khỏi nhà chính, khụt khịt mũi, quả nhiên ngửi thấy được hương thơm của thịt heo chiên toả ra trong không khí.

Đại Nguyên thôn mặc dù có chút trù phú, nhưng cũng không phải là nơi mà mỗi ngày có thể ăn thịt. Ngoại trừ ma chay cưới hỏi ngày lễ ngày tết, đoàn người muốn ăn được thịt mới còn phải chạy đến trấn trên để mua, cho nên thời điểm ăn thịt heo cũng không nhiều. Đại đa số tình huống là trong ruộng có cái gì trên bàn sẽ bày cái đó, cho dù là hộ săn bắn cũng không ngoại lệ.

Bởi vì hôm nay Thạch Đầu đến trấn trên đưa hàng hóa, cho nên Tiểu Tam cho rằng những thứ này là Thạch Đầu mang về. Nhưng khi đến trù phòng nhìn, trên thớt trong chậu lớn bày đầy đầy mấy miếng thịt heo, liền hỏi Thạch Đầu có phải trên đường nhặt được tiền vui quá nên mua một mớ nhiều thịt như thế về nhà hay không.

Liên Sinh lạnh lùng ở một bên đáp lời: “Là do trúc tử đại viện đưa tới!” Nông dân gọi không quen mấy cái tên có vẻ nho nhã, đều là tự gọi trúc thúy viện là viện tử trong rừng trúc hoặc là trúc tử đại viện các loại.

Tiểu Tam còn chưa phát biểu ý kiến, lại nghe Liên Sinh nói: “Trong thôn này mỗi hộ đều chỉ có cân hai ba cân, kẻ có tiền vận may đúng là lớn a!” Đang khi nói chuyện cứ như có như không ném ánh mắt về phía Tiểu Tam, sau đó tiếp tục vung xẻng đảo thịt. Tân Hà ở một bên che miệng mỉm cười, hướng Tiểu Tam làm động tác đừng nói gì.

Tiểu Tam thè lưỡi, hắn coi như là cũng nhìn ra, a ba hắn chính là thấy Thái Kinh Vân không vừa mắt, lúc này tự nhiên là không thể tiếp tục đề tài này.

Mấy miếng thịt heo kia có một phần nhỏ xác thực là do Thạch Đầu mang về, cùng một ít của trúc thúy viện đưa tới chất cùng một chỗ, thoạt nhìn tương đối nhiều. Mùa hè thịt cũng không dễ bảo quản, ngoại trừ một chậu sành lớn hồng thiêu nhục Liên Sinh đang làm. Thịt còn lại cũng không ít. Tiểu Tam suy nghĩ một chút xắn tay áo lên chuẩn bị làm thịt muối.

Dùng nồi xào muối hoa tiêu lên, đợi nguội sau đó liền rải lên miếng thịt nạc, rồi đem miếng thịt dùng sức chà xát đến ám hồng. Muối hoa tiêu còn lại và miếng thịt đã chà xát hảo cùng bỏ vào vại gốm mang đến hầm đất bảo quản. Cứ như vậy, số thịt này có thể giữ được trên mấy ngày, đủ cho người Hạ gia từ từ mà ăn.

Chờ khi hắn làm xong thịt muối, cơm tối Hạ gia vừa lúc dọn lên.

Cũng lúc này, Tiểu Tam mới phát hiện khách nhân Lý Nghiễn Lâm đã cáo biệt, nghe Tân Hà nói lại, hắn cũng chỉ là a một cái rồi không nói thêm gì nữa. Khi Lý Nghiễn Lâm ở đây, có lúc sẽ cố ý chạy qua hỏi đông hỏi tây, hắn bởi vậy có chút không quá kiên nhẫn, nghe được người nọ rời đi, chỉ thở phào nhẹ nhõm, không hề truy vấn.

Không có ngoại nhân, cả nhà Hạ gia ăn uống liền náo nhiệt hơn. Bàn ăn bày ở trong sân, bên trên là một chậu lớn thịt, mấy món rau dưa theo mùa. Rượu gạo cũng được bưng ra, Hạ Tứ Lang cùng Thạch Đầu hai người dùng chén uống, Liên Sinh và Tiểu Tam cũng dùng cái chung rót một chút, mấy người vừa ăn vừa trò chuyện, một hồi là Tiểu Tứ nói nó bắt côn trùng gì đó, một hồi lại nghe Liên Sinh nói ngày hôm nay thu được bao nhiêu trứng. Ngay cả Tân Hà cũng cởi mở không ít, liền lấy chén rượu của Thạch Đầu nhấp vào mấy ngụm rượu gạo.

Cơm nước xong, Tân Hà dọn bàn, mấy người khác ở trong sân hóng mát tiêu thực. Cánh cửa của gian nhà chính có treo l*ng đèn, ánh lửa yếu ớt, nhưng lại làm tôn lên ánh sáng trăng, sự vật trong viện chính là thấy đến tương đối rõ ràng.

Tiểu Tam uống chút rượu gạo, toàn thân hơi phát nhiệt, trên mặt nong nóng, liền nằm ở trên ghế dựa, Tiểu tứ ở bên cạnh náo loạn một chút, thấy Tiểu Tam không để ý tới nó, cũng không hứng thú mà bỏ đi.

Có chút mơ màng Tiểu Tam tựa như chú mèo vừa ăn no, mang theo cảm giác thỏa mãn nhẹ nhàng cọ lên ghế dựa, hắn thích nhất cuộc sống như thế này, có thể uống chút rượu có cơm có thịt, nằm dưới ánh trăng phơi cái bụng, nghe người nhà trò chuyện lông gà vỏ tỏi, không có áp lực không có gò bó…

____________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: từng bình luận, ta đều có xem qua ~

Rất cảm tạ mọi người comment ~

Là lính mới khởi hành, có rất nhiều trắc trở phải khắc phục, nhưng mọi người cho ta rất nhiều lòng tin ~

Hắc hắc ~ ta sẽ nỗ lực viết văn hơn nữa ~ lấy làm báo đáp ~

Bởi vì còn phải đi làm, cho nên mỗi ngày một chương là rất bình thường ~~ ngày nghỉ thì thì ta sẽ tận lực làm hai chương ~

Ngày hôm nay là ngày đi làm, nhưng tâm tình tốt, liền lại cống hiến cho mọi người một chương ~

Lời của tiểu Q: văn phong của ta ko tốt lắm, muốn có ai đó giúp beta  >< ~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện