Nhưng là Hổ tộc có thể sống thành bộ dáng này là do hiểu biết làm hại, tuy rằng ma vật ở bên ngoài là cung không đủ cầu, nhưng mà đối với Hổ tộc thì nó lại chỉ đáng giá hơn con mồi bình thường một chút mà thôi.
Những ma vật kia đều mang đi bán cho thương hội đen.
Nghĩ đến đây, Tần Tiểu Ngư liền muốn chửi rủa.
Có cần phải hãm hại hổ như vậy không……
Nhưng mà Tần Tiểu Ngư cũng từ trong trí nhớ ít ỏi của thân thể này biết được vùng này chỉ có thương hội đen, nếu như không bán cho bọn họ thì sẽ không có người tới đây thu mua con mồi.
Nơi này quá nguy hiểm, người bình thường đều sẽ không tới, liền càng không cần phải nói thu mua, chỉ có người của thương hội đen giàu có nên mỗi năm mới mời chiến sĩ và ma pháp sư mạnh mẽ hộ tống tới đây.
Tần Tiểu Ngư còn muốn nghĩ tiếp, nhưng mà, lúc này bụng nàng liền kêu lên kháng nghị.
Một chiến sĩ Hổ tộc đi ngang qua nàng, do dự một chút lại đi trở về, đưa cái bánh cỏ trên tay cho Tần Tiểu Ngư, đầy mặt đau lòng nói: “Ăn đi”
Tần Tiểu Ngư nhìn thân hình cao lớn kia của nàng, ngũ quan khắc sâu, lại nhìn bánh bột ngô được làm từ cỏ và đất trên tay nàng, vươn tay tiếp nhận: “Cảm ơn.”
Không lấy thì có thể làm sao bây giờ.
Hiện tại trên người nàng không có gì cả, lúc đi ra ngoài cửa động cũng chỉ tùy tiện tìm một khối da thú để bao lại.
“Lớn lên thật tốt nhé” Nữ chiến sĩ kia sờ đầu tóc của Tần Tiểu Ngư xong liền nở một nụ cười dữ tợn mất tự nhiên, sau đó mới rời đi.
Tần Tiểu Ngư đi vào trong sơn động.
“Kiểm tra vật phẩm trong tay ta” Tần Tiểu Ngư nói.
“Tích, đang kiểm tra, kiểm tra xong”
Tần Tiểu Ngư nhìn một hàng chữ lơ lửng trong không trung, có chút kinh ngạc, trong đất này thế mà có chứa nguyên tố vi lượng, cỏ là linh thực đặc trưng tại bản địa, tràn ngập năng lượng, khó trách vừa rồi người nọ đưa cái bánh này cho nàng lại tỏ ra đau lòng như thế.
Lại nói tiếp, tuy rằng Hổ tộc này rất nghèo, nhưng mà cực kỳ yêu quý ấu tể, tình nguyện chịu đói cũng muốn đưa đồ ăn cho ấu tể.
Tần Tiểu Ngư biết bánh đất kia là không có năng lượng, chỉ có thể nói ăn sẽ không đói bụng, không giống thịt, không giống linh thực, nhưng mà những người này lại dễ dàng đưa đồ ăn có năng lượng cho nàng, chỉ là bởi vì nàng là tộc nhân của bọn họ.
“Đặt vào trong không gian giao dịch, giá là một vạn đồng vàng.” Tần Tiểu Ngư lạnh nhạt nói.
“Tích, đã hoàn thành.”
“Tích, đã bán”
Hệ thống liên tiếp vang lên hai tiếng, Tần Tiểu Ngư không hề kinh ngạc chút nào, nàng chính là thương nhân vị diện cao cấp, nói trắng ra là có danh tiếng.
Tích một tiếng, trong không khí liền rơi xuống một túi đồng vàng.
Tần Tiểu Ngư cầm ở trong tay, đang rối rắm không biết nên giao số đồng vàng này cho Hổ tộc thành niên thế nào, liền nhìn thấy một con tiểu ấu tể lông xù xù đang mở to mắt, kinh ngạc nhìn nàng.
Tần Tiểu Ngư:……
Những ma vật kia đều mang đi bán cho thương hội đen.
Nghĩ đến đây, Tần Tiểu Ngư liền muốn chửi rủa.
Có cần phải hãm hại hổ như vậy không……
Nhưng mà Tần Tiểu Ngư cũng từ trong trí nhớ ít ỏi của thân thể này biết được vùng này chỉ có thương hội đen, nếu như không bán cho bọn họ thì sẽ không có người tới đây thu mua con mồi.
Nơi này quá nguy hiểm, người bình thường đều sẽ không tới, liền càng không cần phải nói thu mua, chỉ có người của thương hội đen giàu có nên mỗi năm mới mời chiến sĩ và ma pháp sư mạnh mẽ hộ tống tới đây.
Tần Tiểu Ngư còn muốn nghĩ tiếp, nhưng mà, lúc này bụng nàng liền kêu lên kháng nghị.
Một chiến sĩ Hổ tộc đi ngang qua nàng, do dự một chút lại đi trở về, đưa cái bánh cỏ trên tay cho Tần Tiểu Ngư, đầy mặt đau lòng nói: “Ăn đi”
Tần Tiểu Ngư nhìn thân hình cao lớn kia của nàng, ngũ quan khắc sâu, lại nhìn bánh bột ngô được làm từ cỏ và đất trên tay nàng, vươn tay tiếp nhận: “Cảm ơn.”
Không lấy thì có thể làm sao bây giờ.
Hiện tại trên người nàng không có gì cả, lúc đi ra ngoài cửa động cũng chỉ tùy tiện tìm một khối da thú để bao lại.
“Lớn lên thật tốt nhé” Nữ chiến sĩ kia sờ đầu tóc của Tần Tiểu Ngư xong liền nở một nụ cười dữ tợn mất tự nhiên, sau đó mới rời đi.
Tần Tiểu Ngư đi vào trong sơn động.
“Kiểm tra vật phẩm trong tay ta” Tần Tiểu Ngư nói.
“Tích, đang kiểm tra, kiểm tra xong”
Tần Tiểu Ngư nhìn một hàng chữ lơ lửng trong không trung, có chút kinh ngạc, trong đất này thế mà có chứa nguyên tố vi lượng, cỏ là linh thực đặc trưng tại bản địa, tràn ngập năng lượng, khó trách vừa rồi người nọ đưa cái bánh này cho nàng lại tỏ ra đau lòng như thế.
Lại nói tiếp, tuy rằng Hổ tộc này rất nghèo, nhưng mà cực kỳ yêu quý ấu tể, tình nguyện chịu đói cũng muốn đưa đồ ăn cho ấu tể.
Tần Tiểu Ngư biết bánh đất kia là không có năng lượng, chỉ có thể nói ăn sẽ không đói bụng, không giống thịt, không giống linh thực, nhưng mà những người này lại dễ dàng đưa đồ ăn có năng lượng cho nàng, chỉ là bởi vì nàng là tộc nhân của bọn họ.
“Đặt vào trong không gian giao dịch, giá là một vạn đồng vàng.” Tần Tiểu Ngư lạnh nhạt nói.
“Tích, đã hoàn thành.”
“Tích, đã bán”
Hệ thống liên tiếp vang lên hai tiếng, Tần Tiểu Ngư không hề kinh ngạc chút nào, nàng chính là thương nhân vị diện cao cấp, nói trắng ra là có danh tiếng.
Tích một tiếng, trong không khí liền rơi xuống một túi đồng vàng.
Tần Tiểu Ngư cầm ở trong tay, đang rối rắm không biết nên giao số đồng vàng này cho Hổ tộc thành niên thế nào, liền nhìn thấy một con tiểu ấu tể lông xù xù đang mở to mắt, kinh ngạc nhìn nàng.
Tần Tiểu Ngư:……
Danh sách chương