“Được rồi, bây giờ xếp hàng theo tổ, ta bắt đầu chia thức ăn…..” Tần Tiểu Ngư nói xong, liền phát số đồ ăn mà Ảnh đã giao cho nàng lúc nãy.
Thật ra số đồ ăn này rất ít, nhưng mỗi đứa trẻ đều biết phải quý trọng thức ăn, hoàn toàn không có suy nghĩ ghét bỏ hay bất mãn, rất giống như những đứa trẻ nghèo phải tự lập từ sớm.
Dưới ánh lửa, toàn bộ hổ con đều hóa thành hình người, cầm đồ ăn của mình, tổ nhận được nhiều thức ăn nhất là người vui vẻ nhất, những đứa trẻ khác thì nhìn chúng bằng ánh mắt hâm mộ hoặc khát vọng, sau đó tiếp tục ăn thức ăn của mình.
Vì sao lại không dành chứ? Bởi vì Tần Tiểu Ngư đã nói, nếu hôm nay có người dành đồ ăn, thì ngày mai toàn bộ tổ đó không được phép đi ra ngoài, không đi ra ngoài làm việc tương đương với việc không có gì để ăn.
Nghĩ lại, nếu hôm nay dành thì ngày mai mình cũng chẳng có gì để ăn, không thể như thế được, bọn chúng cũng không phải là những con hổ không biết tính toán, sẽ không làm mấy chuyện thua lỗ này.
Dưới sự lay động của ánh lửa, mấy ấu tể ngồi ăn vô cùng hạnh phúc, ngoài động là màn đêm yên tĩnh, là ánh trăng sáng trong…..
Ngày hôm sau, Tần Tiểu Ngư cứ theo lẽ thường dẫn theo đám ấu tể này ra ngoài cắt cỏ bắt sâu. Bởi vì ngày hôm qua bị kích thích nên hôm nay các tổ nhỏ đều làm việc vô cùng tranh đua, nhưng ngẫu nhiên cũng có xung đột muốn đánh nhau, sau đó sẽ bị ấu tể cùng tổ đá nằm sấp rồi túm đuôi kéo về tổ của mình tiếp tục làm việc.
Lúc ban đầu Tần Tiểu Ngư còn có chút lo lắng đám nhóc tính tình táo bạo này, sau đó thấy bọn họ như hổ không có việc gì mà tiếp tục làm việc, nên nàng không để ý nữa.
Việc cắt cỏ này thì dễ rồi, tìm cỏ non một chút, gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu đều có thể ăn. Sâu thì lần nào bắt cũng rất phiền phức, mặc dù có thể cho gà Thải Phượng ăn cùng những thứ khác, nhưng đồ vật do người làm ra rất chậm, thậm chí Tần Tiểu Ngư còn suy xét đến việc trồng ngũ cốc.
Mặc kệ nói như thế nào, muốn ăn ngon một chút cũng khó.
Ôi.
Tần Tiểu Ngư thở dài, tiếp tục cúi đầu làm việc.
Bởi vì các ấu tể đều rất sung sức và nhiệt tình, hôm nay bọn họ hoàn thành công việc nhanh hơn ngày hôm qua, Tần Tiểu Ngư thấy có vẻ đã đủ rồi, lập tức dẫn theo bọn họ trở về trước.
Trên đường về còn gặp gỡ mấy chiến sĩ tộc Tuyết Hổ đang đi tuần tra. Tần Tiểu Ngư chào hỏi với bọn họ một tiếng, sau đó lập tức dẫn theo các ấu tể tiếp tục trở về.
“Ấu tể kia chính là ẩu tể vừa mới hóa hình gần đây sao?” Một chiến sĩ nghi hoặc nói.
“Chính là nàng, Khác rất thích nàng, nhưng mà thân thể nàng quá yếu, không có cách nào dạy dỗ.” Một chiến sĩ khác trong đội ngũ tiếc nuối nói.
Người dẫn đầu kia cũng quay đầu lại nói: “Không sao, không phải nàng dẫn những ấu tể đó đi làm việc rất tốt hay sao?”
“Tốt thì tốt, nhưng mà đến lúc trưởng thành phải làm sao bây giờ, nhỏ yếu như vậy, ôi.” Người không nói chuyện kia cũng gia nhập vào.
“Cũng đúng, nhưng mà ngày tháng còn dài, chờ nàng lớn hơn một chút, kéo tới huấn luyện nhiều một chút, có lẽ sẽ tốt thôi…”
Thật ra số đồ ăn này rất ít, nhưng mỗi đứa trẻ đều biết phải quý trọng thức ăn, hoàn toàn không có suy nghĩ ghét bỏ hay bất mãn, rất giống như những đứa trẻ nghèo phải tự lập từ sớm.
Dưới ánh lửa, toàn bộ hổ con đều hóa thành hình người, cầm đồ ăn của mình, tổ nhận được nhiều thức ăn nhất là người vui vẻ nhất, những đứa trẻ khác thì nhìn chúng bằng ánh mắt hâm mộ hoặc khát vọng, sau đó tiếp tục ăn thức ăn của mình.
Vì sao lại không dành chứ? Bởi vì Tần Tiểu Ngư đã nói, nếu hôm nay có người dành đồ ăn, thì ngày mai toàn bộ tổ đó không được phép đi ra ngoài, không đi ra ngoài làm việc tương đương với việc không có gì để ăn.
Nghĩ lại, nếu hôm nay dành thì ngày mai mình cũng chẳng có gì để ăn, không thể như thế được, bọn chúng cũng không phải là những con hổ không biết tính toán, sẽ không làm mấy chuyện thua lỗ này.
Dưới sự lay động của ánh lửa, mấy ấu tể ngồi ăn vô cùng hạnh phúc, ngoài động là màn đêm yên tĩnh, là ánh trăng sáng trong…..
Ngày hôm sau, Tần Tiểu Ngư cứ theo lẽ thường dẫn theo đám ấu tể này ra ngoài cắt cỏ bắt sâu. Bởi vì ngày hôm qua bị kích thích nên hôm nay các tổ nhỏ đều làm việc vô cùng tranh đua, nhưng ngẫu nhiên cũng có xung đột muốn đánh nhau, sau đó sẽ bị ấu tể cùng tổ đá nằm sấp rồi túm đuôi kéo về tổ của mình tiếp tục làm việc.
Lúc ban đầu Tần Tiểu Ngư còn có chút lo lắng đám nhóc tính tình táo bạo này, sau đó thấy bọn họ như hổ không có việc gì mà tiếp tục làm việc, nên nàng không để ý nữa.
Việc cắt cỏ này thì dễ rồi, tìm cỏ non một chút, gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu đều có thể ăn. Sâu thì lần nào bắt cũng rất phiền phức, mặc dù có thể cho gà Thải Phượng ăn cùng những thứ khác, nhưng đồ vật do người làm ra rất chậm, thậm chí Tần Tiểu Ngư còn suy xét đến việc trồng ngũ cốc.
Mặc kệ nói như thế nào, muốn ăn ngon một chút cũng khó.
Ôi.
Tần Tiểu Ngư thở dài, tiếp tục cúi đầu làm việc.
Bởi vì các ấu tể đều rất sung sức và nhiệt tình, hôm nay bọn họ hoàn thành công việc nhanh hơn ngày hôm qua, Tần Tiểu Ngư thấy có vẻ đã đủ rồi, lập tức dẫn theo bọn họ trở về trước.
Trên đường về còn gặp gỡ mấy chiến sĩ tộc Tuyết Hổ đang đi tuần tra. Tần Tiểu Ngư chào hỏi với bọn họ một tiếng, sau đó lập tức dẫn theo các ấu tể tiếp tục trở về.
“Ấu tể kia chính là ẩu tể vừa mới hóa hình gần đây sao?” Một chiến sĩ nghi hoặc nói.
“Chính là nàng, Khác rất thích nàng, nhưng mà thân thể nàng quá yếu, không có cách nào dạy dỗ.” Một chiến sĩ khác trong đội ngũ tiếc nuối nói.
Người dẫn đầu kia cũng quay đầu lại nói: “Không sao, không phải nàng dẫn những ấu tể đó đi làm việc rất tốt hay sao?”
“Tốt thì tốt, nhưng mà đến lúc trưởng thành phải làm sao bây giờ, nhỏ yếu như vậy, ôi.” Người không nói chuyện kia cũng gia nhập vào.
“Cũng đúng, nhưng mà ngày tháng còn dài, chờ nàng lớn hơn một chút, kéo tới huấn luyện nhiều một chút, có lẽ sẽ tốt thôi…”
Danh sách chương