Nếu mà không biết cái gì, thì khi chạy một mình đến đây đã biết mình nên làm cái gì, nếu mà ngay từ đầu đã biết, mà hiện tại nàng ta mới đến đây, vậy thì càng có ý nghĩa sâu xa.

Hơn nữa cắt cỏ còn có thể thấy được số lượng, còn bắt trùng mà không có cảm giác nhạy bén thì cũng chỉ có thể dựa vào may mắn, mà hiển nhiên so với tiểu ấu tể của Tuyết Hổ tộc thì tiểu cô nương của nhân loại này cũng chỉ có thể dựa vào may mắn.

Cái gì là dựa vào may mắn, đó chính là bắt một con cũng là bắt, bắt hai con cũng là bắt, còn có thể cho người ta thấy mình đã làm rất nỗ lực, rất khổ, chỉ là vận khí không tốt nên không bắt được mà thôi.

Khóe miệng Tần Tiểu Ngư hơi hơi cong lên, thu lại ánh mắt, nếu đã tới, vậy thì làm việc đi, không ai có thể thoát khỏi việc không phải lao động dưới tay nàng: “Mọi người phải cố lên, buổi tối sẽ căn cứ vào thành quả lao động mà phân đồ ăn, tổ nào làm việc nhiều nhất thì nhận được nhiều đồ ăn nhất.”

“Oa!”

Không khí lập tức nóng lên.

Đám tiểu ấu tể của Tuyết Hổ tộc nghe được lời này, động tác trên tay lại nhanh hơn không ít, làm đến một cái khí thế ngất trời.

Biểu cảm Mộ Vũ lập tức cứng đờ, lửa giận dần dần bốc lên từ trong lòng.

Trước kia mặc kệ nàng ta làm cái gì thì đều có cùng một loại đãi ngộ với cái lũ ấu tể Tuyết Hổ tộc ngu xuẩn đó.

Ánh mắt Mộ Vũ hiện lên một tia oán độc, nhưng mà lại kiềm chế bản năng không được nhìn về phía Tần Tiểu Ngư. Nàng ta biết ánh mắt thú nhân rất lợi hại, mình đã ẩn núp ở chỗ này hai năm, tuyệt đối không thể bại lộ.

Còn con mẫu thú đáng chết này……

Sớm hay muộn cũng có một ngày nàng ta sẽ đưa nó đến phòng đấu giá nô lệ, để báo thù cho ngày hôm nay! Sau khi Mộ Vũ đào được vài cái thì bắt đầu khóc thút tha thút thít.



Trên tay nàng ta đều là bùn đất, vành mắt hồng hồng, không bao lâu thì khóe mắt lặp tức trượt xuống một giọt nước mắt trong suốt.

Đáng tiếc những ấu tể Tuyết Hổ tộc này chỉ kinh ngạc nhìn nàng ta một cái, sau đó lại tiếp tục khí thế ngất trời bắt sâu, sâu này chính là vinh quang, chính là đồ ăn, chính là trứng gà Thải Phượng, tuyệt đối không thể thua.

Nhưng Bưu lại nhíu mày, đi qua rồi hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Ta, tay ta đau.” Mộ Vũ nói.

“Vậy ngươi qua bên kia cắt cỏ đi.” Bưu nhìn tay nàng ta, chỉ là có chút nhiều bùn chứ đều không có một chút đỏ nào thì có chút không vui, chỉ một chút việc như vậy mà khóc, còn ảnh hưởng tới thời gian làm việc của hắn.

Sắc mặt Mộ Vũ bỗng xanh mét, nhanh chóng cúi đầu.

Nàng ta thật đúng là đã bỏ qua độ nhẫn nại của Tuyết Hổ tộc, bọn họ không phải là nhân loại, không hề chú ý tới mỹ đức một chút nào, nếu mà là nam nhân khác ở chỗ này thì làm sao có thể để một mỹ nhân như nàng ta làm việc được.

Mộ Vũ ra vẻ do dự liếc mắt nhìn Tần Tiểu Ngư một cái rồi nói: “Ta……”

Bưu không hề nhìn ra nàng ta có ý ám chỉ cái gì, chỉ muốn khiến nàng ta nhanh tránh ra, đừng trì hoãn mình làm việc: “Ngươi nhanh qua đó đi.”

“Được, được.” Mộ Vũ thiếu chút nữa đã một hơi không đi lên, phải bị ấu tể Tuyết Hổ tộc làm cho tức chết rồi.

Nàng ta biết ấu tể được gọi là Bưu này có thực lực rất mạnh, tính cách ngay thẳng, chỉ là trăm triệu không nghĩ tới, cái kẻ đáng chết này lại ngay thẳng tới tình trạng này.

Trước kia nàng ta đã không ít lần lợi dụng để lấy được chỗ tốt từ hắn, để hắn đi đánh ấu tể khác, hiện giờ đối tượng bị đuổi đi lại biến thành mình, thật là sắp tức chết rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện