Lời này bị gió thổi tan rồi, chỉ còn lại “được ——” thất hồn lạc phách tiêu tán trong gió mạnh.
 
 
Con ngựa này phi rất nhanh, Quỳnh Nương không nắm được dây cương, sợ tới mức nàng chỉ có thể ôm eo Giang Đông Vương thật chặt, mặt dán trên lồng ngực rắn chắc của hắn, còn ngửi thấy mùi thơm có chút quen thuộc.
 

 
Lúc con ngựa cuối cùng cũng ngừng lại, Quỳnh Nương mới phát hiện hắn mang nàng đến khe núi.
 
 
Nơi này cỏ dại mọc thành bụi, rừng cây rậm rạp, đúng là nơi tốt để làm điều phi pháp, chỉ cần kéo vào trong rừng rậm, hắn mà xé váy nàng, nàng gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thưa.
 
 
Nhớ tới ác hình ác trạng của người này trước đó, Quỳnh Nương dứt khoát túm lấy bờm ngựa, thà chết cũng không xuống ngựa.
 
 
Lang Vương kéo nàng vài lần, thấy nàng không chịu xuống, dứt khoát ôm lấy eo nàng kéo xuống.
 
 
Quỳnh Nương hối hận, vừa rồi nàng đúng là tiểu nhân hí hửng đắc ý, nhất thời quên mất người nàng trêu chọc chính là tên điên dám tạo phản!
 

 
Nàng chọc hắn tức lên, kéo vào rừng rậm tiền dâm hậu sát thì sao?
 
 
Nàng sợ tới mức hét lên. Lực cánh tay của Lang Vương rất kinh người, nâng tiểu nương này cao lên như nâng trẻ con, mặt đối mặt, nhẫn nại chờ nàng hét đến khản cổ mới hỏi: “Hét đủ chưa?”
 
 
Quỳnh Nương hít một hơi mạnh, muốn trấn định, thuyết phục Lang Vương, nhưng vừa mở miệng thì vỡ giọng: “Vương… Vương gia, nô gia sai rồi.”
 
 
Lang Vương kéo dài giọng hỏi: “Ờ, sai chỗ nào, nói nghe xem?”
 
 
Quỳnh Nương muốn mở miệng, kiểm điểm vừa rồi bản thân làm bộ làm tịch, nhưng đang muốn há miệng, nàng lại cảm thấy tủi thân, nước mắt liền rơi xuống.
 
 
Nước mắt to như hạt đậu đập vào mặt Lang Vương, tiếng nức nở cũng tràn ra từ trong cổ họng.
 
 
Lang Vương tức khắc thu hồi dáng vẻ hài hước —— bộ dáng vừa rồi của tiểu nương hoàn toàn không đoan trang như ngày thường, tiếng hét sắc nhọn, có thể thấy nàng thật sự bị hắn dọa rồi, thật sự tưởng rằng hắn muốn kéo nàng vào rừng quấy rối.
 
 
Lang Vương vừa tức vừa buồn cười, thả nàng xuống ôm vào lòng, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng nàng vừa lạnh mặt giáo huấn: “Không phải đầu óc linh hoạt sao? Sao lúc này lại ngốc rồi? Dù bổn vương thật sự muốn làm chuyện đó với nàng thì cần gì phải chui vào rừng cây làm việc giống thôn phu chứ? Không sợ muỗi đốt mông à!”
 
 
Lúc đầu Quỳnh Nương sợ hãi, nhưng bây giờ nghe ngữ khí hoà hoãn của Lang Vương, trong lòng buông lỏng, không biết sao mà càng cảm thấy tủi thân, càng khóc càng không ngừng được.
 
 
Nghe hắn nói cái gì kìa, bẩn cả tai! Nhưng nghĩ đến cảnh mông đầy vết muỗi đốt là nàng lại muốn cười, cả gương mặt bị nước mắt thấm biến dạng, không mò thấy phương hướng.
 
 
Trái lại Lang Vương cực kì thích nhìn Quỳnh Nương vừa khóc vừa cười như vậy, một tiểu nương đang độ tuổi xuân mà thôi, vốn nên là thế này, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, hắn đều thương nàng.
 

 
Vừa dỗ nàng ngừng khóc, vừa hôn đi nước mắt trên má nàng, đến lúc nàng thuận khí mới dắt tay nàng đi về phía trước.
 
 
Bụi cây trong khe núi bị người cố tình chặt ra một con đường mòn, mặt trên dùng đá vụn trải thành một đường nhỏ.
 
 
Ở nơi cách đó không xa lại có suối nước nóng ngầm phun ra ào ạt.
 
 
“Nghe thơ lúc trước nàng viết, không phải rất thích sơn tuyền ở Khán Long Sơn sao? Nhưng mà nơi đó quá xa, không tiện lắm. Mấy ngày nay người của bổn vương tìm kiếm địa mạch, phát hiện suối nước nóng đây. Liền mở suối nguồn ra, còn dẫn nước lạnh từ trên núi vào, sau này chỉ cần muốn, không cần đi đường mệt nhọc đã có thể đến tắm. Hôm trước bổn vương viết thư cho nàng muốn đưa nàng đến, nhưng nàng chỉ lo bực bội với bổn vương, lại coi lòng tốt của người như lòng lang dạ thú?”
 
 
Nghe hắn nói xong, đầu tiên Quỳnh Nương sửng sốt, sau đó mới chợt nhớ ra bài thơ hắn nói chính là bài mà bị Liễu Bình Xuyên đạo trên thi xã Vân Hi tiểu thư chủ trì.
 
 
Quỳnh Nương muốn châm chọc nam tử luôn tự mình đa tình này vài câu, nhưng lời nói đã đến bên miệng, không biết vì sao lại nuốt vào.
 
 
Tuy rằng biết rõ nàng tuyệt đối sẽ không gả cho nam nhân này.
 
 
Nhưng bất kể là những chuyện kiếp trước hắn yên lặng ngầm làm cho nàng, hay là theo đuổi chưa thành kiếp này, lòng Quỳnh Nương đều cảm động.
 
 
Đây cũng là lí do vì sao nàng nguyện ý tự chủ trương thay đổi tay gấu, tránh cho Lang Vương bị người khác gián tội xa xỉ cực độ trong tiệc khai phủ của hắn.
 
 
Nhưng người này… thật sự không phải lương xứng của nàng, không nói đến tính cách bá đạo nói một không hai của hắn, xem kết cục cuối cùng bị giam cầm của hắn cũng khiến người chùn bước.
 
 
Quỳnh Nương cảm thấy nàng không phải thánh nhân, biết rõ người này hẳn phải chết mà còn không chùn bước xuống hoàng tuyền với hắn.
 
 
Đời này nàng theo đuổi không nhiều lắm, chẳng qua chỉ là hai chữ “an ổn”. Nhưng phàm là dính một chút quan hệ với người trước mặt này, thứ nàng theo đuổi đều sẽ trở thành bọt nước…
 
 
Cho nên nàng không thể, cũng không dám.
 
 
Nhưng hình như nam nhân đang kéo tay nàng, hứng thú nhìn suối nước nóng cũng không biết nàng đang ghét bỏ, đứng giữa hai cây đại thụ, chỉ vào chạc cây cao lớn hỏi: “Muốn treo bàn đu dây ở chỗ này không? Phía xa là hồ Bác Minh, nơi này địa thế cao, nếu đưa lên cao chút có thể nhìn thấy phong cảnh nơi xa…”
 
 
Tuy đang hỏi nàng, nhưng không đợi Quỳnh Nương trả lời, hắn đã lấy dây thừng ra, nhét vạt áo dài vào đai lưng, sau đó nhanh nhẹn leo lên cây, chọn nhánh cây thô rắn chắc, buộc chặt hai sợi dây thừng rồi lại lưu loát nhảy xuống, xuyên ván gỗ qua rồi cột chắc.
 
 
Quỳnh Nương cảm thấy hứng thú, liền hỏi: “Xem ra lúc nhỏ Vương gia rất tinh nghịch, leo cây thật là thành thạo.”
 
 
Lang Vương ngồi trên ván gỗ, chân dài duỗi ra, thân mình ra sức ấn xuống, vừa thử xem bàn đu dây có bền chắc hay không, vừa nói: “Hàng năm phụ vương đóng quân trong quân doanh, có lúc mẫu thân đưa bổn vương đi thăm phụ thân, quân doanh không có gì để chơi, ông sẽ làm bàn đu dây trong khu rừng bên cạnh cho bổn vương.”
 
 
Lúc nói lời này, vẻ mặt Sở Tà như đang nhớ lại hồi ức, chắc là tưởng niệm phụ thân sớm qua đời của hắn, chẳng qua rất nhanh hắn đã hồi thần, cười nói: “Bây giờ bổn vương làm một cái cho nàng, sau này cũng sẽ làm cho hài nhi của chúng ta, nhưng không biết nàng có thể sinh mấy đứa, có thể khiến bổn vương leo đại thụ vài lần hay không!”
 
 

Quỳnh Nương thấy Lang Vương lộ ra nụ cười rực rỡ hiếm có, nhớ đến mệnh số không con cái của hắn kiếp trước, lời châm chọc ra tới miệng, cuối cùng không biết vì sao lại thay đổi.
 
 
“Ngươi… mau cưới chính phi đi, như vậy cũng có thể sớm có hài nhi của mình…”
 
 
Lang Vương đứng lên từ bàn đu dây, kéo tay nàng, nhìn kỹ mặt nàng, lại không chắc lời của nữ tử này là ghen tuông hay đang nói mát.
 
 
Theo kinh nghiệm nhân sinh của hắn, nghênh cưới chính thê, có ba năm thị thiếp là chuyện bình thường.
 
 
Nhưng sau khi gặp Quỳnh Nương, biết rõ nữ tử này trong ngoài không đồng nhất, làm con buôn, nhưng nhìn sự giảo hoạt nơi đáy mắt, trên mặt giả vờ đoan trang của của nàng thế nào cũng không đủ.
 
 
Dần dần, hắn chỉ muốn đối tốt với một mình nàng, tuy biết rõ hắn nên cưới một chính thê đầy danh vọng mới coi như không làm Sở gia thất vọng, nhưng bây giờ nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc hắn cưới chính thê, dáng vẻ rưng rưng đơn độc của Quỳnh Nương, lòng hắn khó chịu kinh khủng.
 
 
Vì vậy, Lang Vương không nói gì, ôm chặt lấy tiểu nương mảnh mai trong ngực, hai người ôm nhau không nói lời nào, bên tai là tiếng hoàng oanh véo von, trong mắt là hơi suối nước nóng bốc lên.
 
 
Chỉ một khoảnh khắc này, Quỳnh Nương lười nghĩ đến kiếp trước kiếp này, trong đầu mờ mịt nghĩ: Tĩnh lặng dừng lại đây một lúc cũng không tồi…
 
 
Hôm đó Quỳnh Nương về hơi muộn.
 
 
Lúc phu thê Thôi Trung nghe Hỉ Thước nói tiểu thư bị Lang Vương túm lên ngựa, gấp đến độ như bị lửa đốt.
 
 
Lưu thị suýt thì ngất đi.
 
 
Vốn tưởng rằng lần này nữ nhi trở về chắc sẽ chật vật thế nào.
 
 
Đâu ngờ, lúc nữ nhi về lại cưỡi một con ngựa trắng, chạy song song với con ngựa màu mận chín của Lang Vương vội vã phi về.
 
 
Hai người như không hề có tranh chấp lúc sáng sớm, khách khí có lễ với nhau.
 
 
Hình như Lang Vương vừa dạo chơi ngoại thành, tay xách một rổ trái cây trên núi, nói với Quỳnh Nương: “Trước kia Thái Hậu từng uống rượu trái cây này, hương vị không tồi, nàng cầm đi thử, xem xem có phải hương vị Thái Hậu quen uống hay không?”
 
 
Quỳnh Nương nhận lấy, cũng nói: “Lần này đi một chuyến với Vương gia, trái lại biết thêm không ít về sinh hoạt hàng ngày của Thái Hậu, trì hoãn chính sự của Vương gia, cáo tội trước.”
 
 
Lang Vương liếc Thôi Trung và Lưu thị một cái, chậm nói: “Hiểu biết ẩm thực Thái Hậu yêu thích cũng là chính sự, không thể nói là trì hoãn, sau này lại có chỗ khó hiểu thì cứ hỏi bổn vương là được.”
 
 
Nói rồi ôm quyền với phu thê Thôi Trung, quất roi ngựa nghênh ngang rời đi.
 
 
Lưu thị thấy ôn thần đi rồi, vội vàng đi tới nhìn Quỳnh Nương từ trên xuống dưới, hỏi: “Nữ nhi, không chịu thiệt phải không?”
 
 
Quỳnh Nương miễn cưỡng cười: “Con chỉ tán dóc với Lang Vương một chút thôi, hắn là quân tử, chịu thiệt gì đâu?”
 
 
Lưu thị vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng lại bị Thôi Trung kéo ống tay áo, ý bảo bà nói ít thôi.
 
 
Lúc phu thê hai người về nhà, vào phòng, Lưu thị mới oán giận nói: “Rõ là khuê nữ trong sạch, bị người ta túm lên ngựa, sao không để ta hỏi?”
 
 
Thôi Trung đổ đầy nõ điếu, đốt lửa hút một hơi xong mới thở dài: “Trước kia Bình Nhi của chúng ta tầm mắt cao nhưng lóng ngóng vụng về, không có bản lĩnh leo lên, làm người ta lo lắng sẽ chịu thiệt… Nhưng e là bây giờ tầm mắt Quỳnh Nương càng cao. Con bé lại là người có bản lĩnh, không nói đến một nam nhân chất phác, không áp chế được, nữ nhi của chúng ta cũng coi thường. Nhưng lên trên nữa, nên là kiểu gì, chúng ta còn chưa nghe nói qua thì dạy nữ nhi thế nào?”
 
 
Lưu thị nghe mà như lọt vào trong sương mù, đi lên đoạt lấy tẩu hút thuốc của ông: “Ông nói gì vậy, làm ta nghe mà hồ đồ!”
 
 
Thôi Trung lúc này lời ít ý nhiều: “Chuyện của nhi, mở một con mắt nhắm một con mắt đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện