Lần này xem tốn chút thời gian, lúc công chúa và Liễu Tương Cư đi ra từ Lang Vương phủ thì đã là một canh giờ sau.
Thật ra nếu có thể, công chúa vẫn muốn ở lại một lúc. Các tỷ tỷ của nàng đã lớn rồi, không chơi cùng nàng được, không ngờ sẽ gặp được tri kỉ trong phòng hạ nhân phủ Lang Vương. Tiểu nương này nói chuyện với nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, mỗi một câu đều nhập tâm như vậy, đều hiểu ý nàng.
Theo nàng thấy, tuy vận mệnh Quỳnh Nương nhiều chông gai, rơi từ trên mây xuống nhưng tài hoa bên trong đâu có thể để vải thô trâm mận che lấp? Xem qua tranh của nàng ấy rồi quay đầu tỉ mỉ đánh giá vị tiểu nương này, mỗi một cái nhăn mày hay mỗi một nụ cười đều mang theo ý vị riêng.
Trước khi đi Ung Dương công chúa thẫn thờ mà nghĩ: Không biết vào Tết Khất Xảo, trong một đống quan gia tiểu thư cẩm y hoa sam a dua nịnh hót, có thể tìm được một vị diệu nhân làm tri kỷ như vậy không.
Tuy muốn ở lâu một lát nhưng quản gia Lang Vương phủ âm dương quái khí vào viện ba lần, nhắc nhở Quỳnh Nương, bữa trưa Vương gia ăn không ngon, lúc này lại đói bụng rồi, làm nàng vội chấm dứt việc vặt vào phòng bếp nấu cơm.
Lời này rõ ràng là đuổi người đi, dù không hiểu chuyện đời nhưng công chúa cũng nghe hiểu, chỉ có thể lưu luyến không rời mà tạm biệt Quỳnh Nương.
Còn Liễu Tương Cư sau khi hộ tống Ung Dương công chúa hồi cung, giao việc cho người thay ca xong xuôi, hắn không về buồng ngủ doanh thị vệ mà nhận thẻ bài xuất cung, sắc mặt giận dữ cưỡi ngựa về Liễu phủ.
Lúc hắn về đến phủ, hỏi hạ nhân biết được mẫu thân đang ở trong phòng muội muội Liễu Bình Xuyên.
Bởi vì ngày mai là tiết Khất Xảo, tiểu thư các phủ sẽ vào cung diện thánh. Đại sự như vậy đâu thể qua loa? Cho nên Nghiêu thị sớm sai người vào nhà kho lấy hồ cẩm ngự cống Hoàng Hậu ban thưởng, chọn màu sắc và hoa văn làm váy áo cho Liễu Bình Xuyên, sau đó lại lệnh cho bà tử mang hộp hồi môn năm đó của mình đến chọn trâm ngọc phối với váy cho Liễu Bình Xuyên.
Liễu Bình Xuyên đứng trước gương đồng, cắm trâm cài lên đầu với vẻ mặt vui mừng, trong lòng thỏa mãn kích động khó nói nên lời. Kiếp trước ả ta chỉ nghe từ miệng người ngoài nói chuyện Liễu gia Tương Quỳnh toả sáng rực rỡ trong tiết Khất Xảo, lúc ấy ả ta nghe mà chua chát trong lòng, cực kỳ hận Quỳnh Nương tu hú chiếm tổ chim khách. Không ngờ sẽ có một ngày bản thân sắp trở thành nhân vật được mỹ quyến cả thành hâm mộ.
Mấy ngày nay Nghiêu thị mời nữ quan từng làm việc trong cung vào phủ dạy lễ nghi. Yến hội lớn nhỏ ả ta cũng đi không ít rồi, dù cho hai đời làm người, mới đầu đến nơi long trọng kia cũng có chút sợ hãi, nhưng lúc mọi người người đánh giá y phục toàn thân, truyền xem thi tập của ả ta rồi lên tiếng khen ngợi, Liễu Bình Xuyên dần dần tự tin lên.
Nên là như vậy! Những lời khen ngợi đó vốn dĩ là của ả ta, chẳng qua bây giờ trời cao có mắt, để ả ta dần dần lấy lại những thứ đã mất mà thôi. Đến ngày mai, Liễu gia Bình Xuyên sẽ danh chấn kinh thành!
Nghiêu thị nhìn nữ nhi trang phục lộng lẫy mà lòng tràn đầy vui mừng. Liễu Bình Xuyên nhìn thế nào cũng giống bà lúc trẻ, chỉ cần ngày mai nó hăng hái tranh giành, sau này người khác sẽ không thể rêu rao chuyện ôm sai hài nhi nữa.
Đúng lúc mẫu nữ hai người tràn ngập vui mừng, nha hoàn thông báo nói đại công tử muốn gặp Nghiêu thị.
Nghiêu thị cười nói: “Hôm nay không phải ngày nghỉ, sao đã về rồi? Bảo nó tiến vào, vừa hay xem y phục mới của muội muội.”
Nhưng Liễu Tương Cư vào lại mang theo gió lạnh, chưa thi lễ với mẫu thân đã ném thi tập vào mặt Liễu Bình Xuyên.
Lực tay hắn rất lớn, Liễu Bình Xuyên không chịu đau được hét lên.
Nghiêu thị ngẩn ra, ngừng phẩy quạt trong tay lạnh giọng quát: “Ai ở ngoài chọc con cáu gắt vô cớ, chạy đến trước mặt muội muội con giương oai?
Liễu Tương Cư căng chặt da mặt: “Nàng ta cũng xứng làm muội muội của con? Không biết làm thơ cũng không phải chuyện xấu không dám gặp người gì, không đến mức phải sao chép thơ của Quỳnh Nương làm thành một quyển sách rồi mất mặt!”
Liễu Bình Xuyên đang cao hứng thì bị gáy sách đập vào mũi phát đau, lửa vọt lên trong lòng. Nếu là ở Thôi gia, đứng trước ca ca Thôi Truyền Bảo kia, ả ta đã sớm không kiêng kỵ gì mà bật ra lời chửi rủa rồi. Nhưng nhìn Liễu Tương Cư, tuy là thiếu niên nhưng trời sinh vóc dáng cao lớn, thêm nữa tuổi nhỏ đắc chí, vào cấm quân doanh, một thân quân phục cấm quân càng thêm không giận mà uy.
Vì thế những lời mắng chửi người trong miệng ả ta quay vài vòng bị Liễu Tương Cư trừng mắt nhìn mà nuốt vào, thêm nữa bị Liễu Tương Cư chất vấn đến chột dạ, sợ người khác biết được chuyện ả ta sao chép, ả ta sợ hãi nói: “Ca ca nghe ai rảnh rỗi gây xích mích…”
Nghiêu thị nghe xong cũng chột dạ. Thật ra chuyện thi tập này đã bố trí xong lúc Quỳnh Nương còn ở Liễu phủ. Nhưng sau khi Quỳnh Nương mang tập văn tới thư phòng nhỏ của nàng thì thân thế bị tiết lộ, tiếp theo là trò cười hai nhà đổi lại nữ nhi.
Lúc trước liên lạc được với nhà in đến lấy bản thảo sắp chữ, bà ta cũng đã hỏi Liễu Mộng Đường. Lúc ấy phu quân trầm ngâm một hồi, sau khi kiểm tra văn chương của Liễu Bình Xuyên xong thì để nhà in cầm đi.
Cho nên nghe nhi tử đột nhiên vạch trần ẩn tình, Nghiêu thị bị doạ hết hồn: “Con nghe ai nói?”
Liễu Tương Cư vốn chỉ cho là Liễu Bình Xuyên đọc trộm bản thảo của Quỳnh Nương để lại ở thư phòng rồi cầm đi in, không ngờ mẫu thân cũng mang vẻ mặt chột dạ biết chuyện. Lòng hắn hụt hẫng: “Mẫu thân, chẳng lẽ người cũng biết?”
Nghiêu thị bị hỏi mà lúng túng, nói cho cùng vẫn là xuất thân từ gia đình có học, cũng biết đạo lý trộm sách là kẻ nhục, bà ta chỉ biết cãi chày cãi cối: “Bình Nương về nhà quá muộn, tuy cần cù hiếu học nhưng cũng có khuyết điểm không đuổi kịp. Bây giờ thói đời không bằng tiền, không hề coi trọng nữ tử không tài có đức, ai chẳng biết thánh thượng thích nhất là nữ tử thông hiểu thi họa? Xuất thân của muội muội con bị vài người đã nghe đồn lấy ra để tranh cãi rồi, quyển thi tập này có thể lấp miệng bọn họ! Hơn nữa Quỳnh Nương đã về Thôi gia, gia đình bình dân, thơ này cũng vô dụng với nó. Nếu nói chuyện với nó, lấy danh nghĩa là cứu thanh danh của Bình Nương, ta nghĩ có lẽ nó cũng đồng ý…”
Liễu Tương Cư biết mẫu thân có năng lực không lý cũng có thể biện giải ba phần, nhưng nhìn dáng vẻ hoa lệ đầy đầu châu ngọc của Liễu Bình Xuyên, lại nhớ đến cảnh muội muội Quỳnh Nương vải thô tóc rối trong phủ Lang Vương, trong lòng chua xót đến nỗi ướt khóe mắt.
“Mẫu thân! Người quá hồ đồ, Bình Nương là nữ nhi của người, chẳng lẽ Quỳnh Nương nuôi dưỡng nhiều năm có thể ném ra sau đầu sao? Người có biết bây giờ muội ấy lưu lạc vào Lang Vương phủ thành trù nương không! Cả ngày phải xem sắc mặt người ăn cơm, đâu thể chịu khổ như vậy?”
Nghiêu thị cả kinh, hỏi kỹ mới biết ẩn tình bên trong. Nghe vậy bà ta đoán: Chắc là Quỳnh Nương thấy quyển thi tập này ở chỗ Lang Vương, nhận ra là thơ của mình, tức giận nói cho Lang Vương nghe xong mới khiến Lang Vương chế nhạo nhi tử của mình.
Nghe xong tình cảnh của nữ nhi ngày xưa, thật ra trong lòng Nghiêu thị cũng không thoải mái, nhưng bà ta lo lắng chuyện sao chép thi tập bị tiết lộ truyền ra ngoài ảnh hưởng đến danh vọng của Liễu phủ hơn, bà ta không vui nói: “Chẳng qua chỉ là mấy bài thơ thú thanh nhàn thôi, cũng chẳng phải thi ở Kim Loan Điện, sao nó lại không phóng khoáng, cáo trạng kể uất ức với người ngoài như vậy?
Liễu Tương Cư tức giận đến nỗi trán nổi gân xanh, quát lớn một tiếng: “Mẫu thân! Những triết lý thánh nhân ngày thường người ân cần dạy bảo con đều là nói láo sao!”
Nghiêu thị có bao giờ thấy thấy nhi tử nói chuyện với mình như vậy? Bà ta tức giận lớn tiếng răn dạy, ồn ào cả viện Liễu Bình Xuyên.
Nhưng Liễu Bình Xuyên đứng một bên cúi đầu nghe mẫu thân và ca ca khắc khẩu, trong lòng lại vạn phần vui sướng. Không ngờ cái lần mà xe ngựa đâm người ở đầu đường khiến Quỳnh Nương lọt vào mắt Lang Vương, không phải, là bị tính kế vào vương phủ, chắc là ban ngày nhóm lửa nấu cơm, buổi tối cởi áo đi?
Xem ra tình cảnh nàng ta như vậy cũng không bằng thị thiếp, không có chút danh phận nào. Lang Vương kia đối xử với nữ nhân cũng không nhỏ mọn, sao lại đối đãi với Quỳnh Nương như vậy? Chắc là Quỳnh Nương quá đoan trang, lại tái phát tật xấu của tiểu thư khuê các, chọc giận Lang Vương muốn trừng trị nàng ta?
Liễu Bình Xuyên càng nghĩ càng hứng khởi. Kiếp trước Lang Vương bị giam lỏng ở Hoàng Tự không cưới chính Vương phi, có lẽ là để dễ bề giám thị hắn. Lúc còn chưa hưng binh tạo phản, hoàng đế và Thái Tử lục tục ban thưởng cho hắn không ít mỹ nhân.
Bởi vì vẫn chưa có chính Vương phi, theo quy củ, thị thiếp không thể vượt rào sinh dưỡng con nối dõi, tránh cho trưởng tử làm thứ, rối loạn cương thường. Bất kể dung mạo quyến rũ thế nào, mới đầu vào phủ cũng phải uống một chén thuốc tuyệt tử.
Sau khi ả ta vào phủ, đắc tội hạ nhân, bị người ta lén đổi thuốc hổ lang nên không có con nối dõi.
Tuy háo sắc nhưng Lang Vương chưa bao giờ đặc biệt mê luyến vị thị thiếp nào, thường có mới nới cũ, không nhớ nổi người xưa. Sau khi ả ta vào phủ, quả thực sống thủ tiết là chuyện không thể nghi ngờ. Lúc không chịu nổi tịch mịch, ả ta liền dan díu với mấy thị vệ. Dù sao Lang Vương cũng mặc kệ không hỏi, cũng chẳng loạn được huyết mạch con nối dõi của vương phủ.
Sau đó một đám thị thiếp vào phủ cùng ả ta bị Lang Vương đưa đi thưởng cho người khác, phân cho thị vệ thủ hạ, chỉ để lại ả ta không đưa đi. May mà Nghiêu thị nhờ phụ tá đưa ra khỏi vương phủ mới có thể thoát khỏi biển khổ. Nếu không chẳng phải là cùng nhau vào Hoàng Tự rồi chết trong miếu sao?
Nhớ lại kiếp trước, Liễu Bình Xuyên nhịn không được rùng mình, dù cho anh tuấn bất phàm thế nào thì Lang Vương cũng đã là phế vương không có tiền đồ nữa rồi.
Nghĩ tới tiền đồ gấm vóc đã trù tính xong, lại nghĩ đến kết cục đáng buồn của Quỳnh Nương đời này. Dù tiếng ca ca tức giận mắng đầy tai cũng không ngăn được ý cười trên khóe miệng ả ta.
Cuối cùng một câu chém đinh chặt sắt của Liễu Tương Cư kết thúc cuộc tranh luận: “Năm ngàn lượng này Liễu phủ chúng ta xuất ra, ngày mai con sẽ đón Quỳnh Nương về…”
“Không được!” Đột nhiên một tiếng quát uy nghiêm chặn lời Liễu Tương Cư. Liễu Tương Cư quay đầu nhìn lại, đúng là phụ thân Liễu Mộng Đường.
Ông ta mới từ phủ nha về, chưa kịp đổi quan phục như nhi tử.
Liễu Tương Cư không dám vô lễ với phụ thân, vội cúc lễ vấn an, sợ phụ thân vừa mới về nhà không biết tình cảnh của Quỳnh Nương, thuật lại một lần, vội vàng nói: “Năm ngàn lượng tuy rất lớn nhưng Liễu gia chúng ta cũng có thể xuất ra, vì sao phụ thân phản đối?”
Dưới sự hầu hạ của nữ nhi Bình Nương, Liễu Mộng Đường ngồi xuống ghế, trầm mặt nói: “Tuy con không đi thi nhưng cũng có tính toán làm quan, đang nghe theo thánh thượng, sao có thể không biết long uy?”
Liễu Tương Cư nghe mà sửng sốt, không rõ ý tứ trong lời phụ thân.
“Lần trước, vì chuyện quân lương, Lang Vương đắc tội Thái Tử không nhẹ. Dù không nói gì nhưng thánh thượng mặc cho hạ thần bức bách thái tử liên trảm mấy tên thủ hạ, là trung thần lương tướng sao?”
“Hắn là trung thần hay gian thần thì có liên quan gì đến Quỳnh Nương đâu?” Liễu Tương Cư vẫn không phục.
Liễu Mộng Đường trừng mắt: “Bây giờ phiên vương các nơi vào kinh báo cáo công tác, Lang Vương diện thánh sẽ có trái cây ngon để ăn sao? Lúc này Liễu phủ chúng ta mang bạc đi chuộc người, người ta biết chúng ta nhân nghĩa, đi cứu dưỡng nữ. Những người không biết thì sao? Còn tưởng rằng chúng ta nịnh bợ Giang Đông Vương, đưa bạc cho hắn! Việc này liên quan đến cả Liễu phủ, con đừng vội tự chủ trương. Nếu dám tự xoay sở gom bạc, cẩn thận ta trục xuất con khỏi gia phả!”