Đêm đó, Tạ Trản mơ một giấc mộng, y mơ thấy Vô Trần.
Vô Trần trong mộng cùng y tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau, hắn mặc một thân áo lam, là một công tử tuấn lãng mày rậm mắt to, đôi tay ôm một thanh kiếm, cười tủm tỉm nhìn y. Không có đại sư siêu phàm thoát trần, hắn lúc này giống như một phàm nhân, không có đạm nhiên, mà có thêm hỉ nộ ai lạc. Vô Trần như vậy, mới là thật.
“Ta phải đi.” Hắn nói.
Tạ Trản mơ hồ cảm thấy đây là giấc mộng, cũng biết hắn đã đi, nhưng nhìn bộ dáng thần thái phi dương của hắn lúc này, cũng bất giác vì hắn vui vẻ, y hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Thiên hạ to lớn, đều có nơi cho ta trở về.” Hắn có chút hưng phấn, “Lời nói không đủ, hữu duyên gặp lại.”
Hắn nói xong liền xoay người rời đi, chỉ để lại cho Tạ Trản một bóng dáng tiêu sái. Nhìn thân ảnh hắn càng ngày càng đi xa, Tạ Trản vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng cũng không khỏi có chút lo lắng. Y nhớ tới ở trong tửu lâu nghe được, với tâm tư của Tống Nghiễn, hắn rõ ràng muốn quấn lấy Vô Trần đời đời kiếp kiếp. Nhưng mà, y không kịp nghĩ nhiều, bởi vì cảnh trí trong mơ đã kết thúc. Tạ Trản mở mắt ra, trời đã sáng.
Y ở Thượng Thủy thôn, Vô Trần đã không còn nữa.
Mỗi ngày Tạ Trản tưới hoa trồng rau, đủ loại cây trái, dạy học cho mấy tiểu đồng. Cuộc sống cứ như vậy không gợn sóng trôi qua, ngày lại ngày trôi qua êm đềm, năm này sang năm nọ. Có khi, y thậm chí quên cả tính ngày, cũng không biết đến tột cùng đã qua bao lâu.
“Tiên sinh, trước cửa thôn có một chiếc mã xa.” Tiểu đồng được y giáo tập đã trở thành thiếu niên, nhảy nhót chạy tới nói cho y tin tức này, “Tiên sinh, ngài cũng đến xem đi, nhiều người trong thôn đều đi xem náo nhiệt.”
Nơi này vị trí hẻo lánh, ngưu xa tổng cộng chỉ có mấy chiếc, chỉ có nhà giàu mới sở hữu mã xa, ngoài chợ rất ít khi thấy, cho nên mã xa hiếm khi xuất hiện trong thôn nhỏ này.
Tâm tiểu thiếu niên rõ ràng bay bổng, nhưng vì thập phần tôn kính Tạ Trản, y không nói chuyện, hắn liền đứng ở đó, tròng mắt xoay tròn chuyển động.
“Đi xem đi.” Tạ Trản đứng dậy, tiểu thiếu niên hoan hô một tiếng, liền chạy đi.
Tạ Trản đi đến đại đạo, liền nhìn thấy chiếc mã xa kia. Mã xa sang trọng mà không xa hoa, hiển nhiên thân phận chủ nhân bất phàm. Mành mã xa kéo ra, một người bên trong bước xuống, là một phụ nhân trang phục tố nhã, ánh mắt ôn hòa của phụ nhân quét một vòng trong đám người, cuối cùng dừng trên người Tạ Trản, ánh mắt kia vốn thanh nhã, đột nhiên dao động, có chút vui sướng, có chút kích động.
“A Trản.” Nàng kêu thành tiếng.
Mấy năm không gặp, tinh thần cùng bộ dáng của Vương thị so với trước kia tốt hơn rất nhiều, tóc cũng dài hơn, lại trở thành một phụ nhân ung dung hoa quý. Hiện giờ quyền thế của Tạ gia so với lúc Hoàn Lẫm nắm quyền còn cường đại hơn một chút, hai nhi tử của Vương thị khống chế trong triều, mà tiểu Hoàng đế lại là ngoại tôn của nàng, quan hệ mật thiết như vậy, nàng liền trở thành phụ nhân tôn quý nhất thiên hạ. Chỉ là lúc tới gần, trên người nàng vẫn mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt, chứng tỏ thời gian nàng ngốc trong Phật đường nhất định không ít.
Tạ Trản dẫn nàng trở về tiểu viện của mình. Vương thị dạo một vòng trong sân, hoa cỏ sinh cơ bừng bừng, gà vịt cũng thập phần to mọng, trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, trên kệ bày rất nhiều thư sách, trên bàn còn có một bảng chữ mẫu đang vẽ lại. Nhìn thấy vậy, Vương thị cũng yên lòng.
Hai người ngồi trong viện, Tạ Trản rót trà đưa cho nàng. Vương thị uống trà, ánh mắt lại không rời khỏi người Tạ Trản, tựa đoan trang, tựa không tha.
“Ở nơi này có tốt không?” Vương thị hỏi. Hai người ở bên nhau vốn không có gì để nói, nàng chỉ có thể hỏi một chút này kia.
“Nhàn nhã tự tại.”
Nhìn sắc mặt Tạ Trản, nhất định là không tồi, ít nhất so với quá khứ gần ba mươi năm qua càng hạnh phúc nhẹ nhàng hơn.
“Ta cho người mang theo một ít đồ vật tới.” Vương thị nói.
Trong viện của y chất đầy đồ, Vương thị thật vất vả mới tìm được Tạ Trản, lại thật vất vả mới có thể hạ quyết tâm tới thăm y, nhất định là phí không ít tâm tư. Nhưng mà, đồ vật do Vương thị tuyển chọn là không thể nghi ngờ, bên trong có rất nhiều thư sách không còn xuất bản nữa, còn lại một ít y phục cùng thức ăn, đều là vật dụng cần thiết.
Tạ Trản tự nhiên nhận lấy.
Vương thị ở chỗ này cả buổi chiều, khó có được dịp ở cùng ấu tử, trong lòng mặc dù không muốn, nhưng lý trí cho nàng biết đã đến lúc rời đi. Phàm là muốn gãi đúng chỗ ngứa thì không thể nóng vội.
Vương thị đứng dậy rời đi, Tạ Trản đưa nàng đến cửa thôn, nhìn mã xa chạy khuất mới trở về.
Đối với Vương thị, y đã không còn hận. Huyết thống tình thâm, Vương thị kỳ thực cũng là người số khổ.
Những ngày kế tiếp, qua một đoạn thời gian Vương thị sẽ tới một lần. Mỗi lần nàng đến đều mang theo rất nhiều đồ vật, Tạ Trản cũng sẽ đưa cho nàng một ít đồ vật trong núi để nàng mang về. Số lần nàng tới cũng không thường xuyên, không làm cho Tạ Trản cảm thấy bị quấy rầy, mỗi lần đều sẽ mang một ít thi họa cầm phổ, cũng đều là vật Tạ Trản yêu thích. Dần dần, Tạ Trản liền quen với việc nàng đến.
“Đường xá không dễ đi, chớ có quá bôn ba.” Có một ngày, Tạ Trản rốt cuộc nhịn không được khuyên giải nàng.
Vương thị rũ ánh mắt hiện lên vui sướng, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Ở thành Kiến Khang cũng không thú vị, không bằng ra ngoài một chút, một đường du sơn ngoạn thủy, phong cảnh rất đẹp.”
Chỉ một câu của nàng liền đem khuyên bảo của Tạ Trản đẩy trở về.
Kể từ sau khi Vương thị tới, số lần Tạ Trản đi chợ càng lúc càng ít. Các tiểu đệ tử của y cũng thực thích Vương thị, bởi vì thời điểm nàng tới cũng sẽ mang cho bọn hắn một ít đồ ăn cùng quần áo. Mỗi lần Vương thị tới gần, mấy tiểu hài tử liền vây quanh nàng. Vương thị cấp cho các tiểu hài tử mỗi người hai bộ quần áo, mà đối với Tạ Trản, lại chỉ có một bộ trường bào hình lưỡi liềm.
Tạ Trản cầm trong tay kiện trường bào kia, đột nhiên ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm, ánh mắt không thể nào dời đi. Y đưa đến gần một chút, quả nhiên ngửi thấy một mùi đàn hương, loại hương vị này, những thư sách không hề có.
Vương thị vén rèm đi đến, liền thấy y đang nhìn chằm chằm áo choàng phát ngốc. Hai người bốn mắt giao nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra cái gì.
Bộ y phục này tuy không tinh xảo bằng những bộ quần áo nhỏ, nhưng lại do chính tay Vương thị làm ra.
Y nhìn nàng hồi lâu, há miệng thở dốc, yết hầu có chút khô khốc. Vương thị mỉm cười nhìn y một cái, trong ánh mắt hàm chứa vô hạn bao dung: “Vào nói cho ngươi một tiếng, ta phải đi.”
Vương thị nói xong liền lui ra ngoài.
“… A nương.” Tạ Trản ngồi đó, thanh âm rốt cuộc phát ra, nhưng rất trầm.
Vương thị đi về phía viện môn, đi được một nửa, nước mắt rốt cuộc nhịn không được rơi xuống. Nàng không quay đầu lại nhìn, mà là lập tức đi ra ngoài, lên mã xa, cuối cùng nhịn không được khóc thành tiếng.
Đảo mắt, một mùa thu nữa lại đến, cây lê Tạ Trản trồng ở hậu viện đã cao hơn gian nhà, trên cây kết đầy trái. Tạ Trản hái hai trái, tự mình nếm thử, nước nhiều và ngọt, y lại hái một ít, đưa cho những tiểu oa nhi đang nghiêm túc đọc sách ăn.
Mấy tiểu oa nhi lại có chút thất thần, ánh mắt nhìn vào trong phòng, Tạ Trản cũng nhìn theo. Y vốn đã đóng cửa cài then, hiện tại lại hở ra một khe nhỏ.
Chẳng lẽ là trong nhà có kẻ cắp? Tạ Trản đi qua, đẩy cửa vào, lại thấy trong phòng vốn dĩ trống rỗng có thêm một bóng người. Y chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng. Nhưng có một số người, chỉ cần thoáng nhìn, liền có thể nhận ra.
Tạ Trản giật mình đứng đó, nhất thời không biết là mộng hay thực, lại không biết nên bước tới hay lùi lại. Chờ đến lúc hoàn hồn, y mới cảm thấy chính mình quá mức khẩn trương, y đi vào, khép cửa lại, lẳng lặng nhìn bóng dáng kia.
Người nọ cũng không xoay người lại. Tóc đen buộc chặt, bên trong lộ ra rất nhiều sợi tóc trắng, thương hải tang điền, cũng không còn là Đế hoàng uy nghiêm tôn quý năm xưa, eo lưng không hề đĩnh bạt, tựa hồ có chút cong cong.
“Đã kết quả.” Thanh âm người nọ trầm thấp khàn khàn, có chút khó nghe. Ánh mắt hắn dừng bên ngoài cửa sổ, đối diện cây lê ở hậu viện.
“Cây lê ba năm kết quả, đã ba năm.” Tạ Trản nói.
“Đã ba năm…” Người nọ thấp giọng thì thầm.
Hắn vẫn không xoay người lại. Tạ Trản nhìn hắn: “Hoàn Lẫm, ngươi vì sao không nhìn ta?”
Hoàn Lẫm cúi thấp đầu xuống: “Ta sợ ngươi không muốn thấy ta.”
Ngượng ngùng xoắn xít, nhưng thực ra một chút cũng không giống tính tình ngày cũ của hắn.
“Vậy ta không nhìn.” Tạ Trản nói, liền xoay người muốn ly khai.
Mà thời điểm y mới vừa đi tới cửa, Hoàn Lẫm liền xoay người lại. Một thân hắc y, bên trong mặc trường bào, bên ngoài còn mặc áo choàng, tựa hồ có chút nhiều. Thời điểm nhìn vào gương mặt kia, ánh mắt Tạ Trản liền lộ ra chấn động.
Gương mặt của hắn, vẫn còn hình dáng ngày xưa, nhưng là che kín vết thương, vô số vết kiếm cắt qua, thoạt nhìn có chút dữ tợn. Toàn thân hắn được quấn chặt, sợ là những vết thương như vậy, không chỉ trên mặt, mà còn che kín ở những nơi khác.
Thời điểm y rời đi năm đó, trên người Hoàn Lẫm đã che kín miệng vết thương, sau khi y rời đi, những chuyện Hoàn Lẫm trải qua, làm thế nào hắn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết?
Tạ Trản đi qua, vươn tay, mặt Hoàn Lẫm theo bản năng dời đi, sau đó Tạ Trản tới gần, hắn muốn tránh cũng không thể tránh. Bàn tay tinh tế sờ lên vết thương thô ráp kia, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
“Thương đều đã lành.” Hoàn Lẫm nói.
“Lúc đó…”
“Tên tiểu nhân Hà Dũng kia quá cuồng vọng, cho dù trên người ta bị mấy trăm vết thương, cũng vẫn có thể chém chết hắn, ta liền đem hắn thiên đao vạn quả.” Hoàn Lẫm nói, thẳng đến lúc này, mới mơ hồ thấy được tính cách năm xưa của hắn.
Hắn nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng xem chừng miệng vết thương này, liền biết lần đó có bao nhiêu thảm thiết.
“Ba năm qua thì sao?” Tạ Trản tiếp tục hỏi.
“Lục gia huynh đệ tới cứu ta, thân phận ta mẫn cảm, tân đế đăng cơ, không tiện bại lộ, cho nên phải che giấu. Ta nằm trên giường chữa trị nhiều năm, chờ đến lúc có thể xuống đất liền phát hiện chính mình biến thành dáng vẻ này.” Hoàn Lẫm nói, “Ta như thế này, vốn dĩ không muốn tới tìm ngươi.”
Nhưng ngày qua ngày, cái loại này suy nghĩ này dần dần tích lũy, cuối cùng áp chế không được, mới tìm tới Tạ Trản. Hắn vốn thấp thỏm bất an, nhưng một khắc kia nhìn thấy A Trản liền bình ổn. Hắn lẽ ra nên biết từ sớm, cả đời này, hắn đều không thể buông tay A Trản.
Hoàn Lẫm nắm lấy tay Tạ Trản, gắt gao ôm y vào trong ngực, cảm thụ nhiệt huyết một lần nữa sôi trào.
Lúc này đây, A Trản không có đẩy hắn ra.
Ngoài cửa sổ cây lê đã kết quả, trên bàn còn bày hai quả lê to, lúc này đây, hắn rốt cuộc đuổi kịp.
Vô Trần trong mộng cùng y tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau, hắn mặc một thân áo lam, là một công tử tuấn lãng mày rậm mắt to, đôi tay ôm một thanh kiếm, cười tủm tỉm nhìn y. Không có đại sư siêu phàm thoát trần, hắn lúc này giống như một phàm nhân, không có đạm nhiên, mà có thêm hỉ nộ ai lạc. Vô Trần như vậy, mới là thật.
“Ta phải đi.” Hắn nói.
Tạ Trản mơ hồ cảm thấy đây là giấc mộng, cũng biết hắn đã đi, nhưng nhìn bộ dáng thần thái phi dương của hắn lúc này, cũng bất giác vì hắn vui vẻ, y hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Thiên hạ to lớn, đều có nơi cho ta trở về.” Hắn có chút hưng phấn, “Lời nói không đủ, hữu duyên gặp lại.”
Hắn nói xong liền xoay người rời đi, chỉ để lại cho Tạ Trản một bóng dáng tiêu sái. Nhìn thân ảnh hắn càng ngày càng đi xa, Tạ Trản vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng cũng không khỏi có chút lo lắng. Y nhớ tới ở trong tửu lâu nghe được, với tâm tư của Tống Nghiễn, hắn rõ ràng muốn quấn lấy Vô Trần đời đời kiếp kiếp. Nhưng mà, y không kịp nghĩ nhiều, bởi vì cảnh trí trong mơ đã kết thúc. Tạ Trản mở mắt ra, trời đã sáng.
Y ở Thượng Thủy thôn, Vô Trần đã không còn nữa.
Mỗi ngày Tạ Trản tưới hoa trồng rau, đủ loại cây trái, dạy học cho mấy tiểu đồng. Cuộc sống cứ như vậy không gợn sóng trôi qua, ngày lại ngày trôi qua êm đềm, năm này sang năm nọ. Có khi, y thậm chí quên cả tính ngày, cũng không biết đến tột cùng đã qua bao lâu.
“Tiên sinh, trước cửa thôn có một chiếc mã xa.” Tiểu đồng được y giáo tập đã trở thành thiếu niên, nhảy nhót chạy tới nói cho y tin tức này, “Tiên sinh, ngài cũng đến xem đi, nhiều người trong thôn đều đi xem náo nhiệt.”
Nơi này vị trí hẻo lánh, ngưu xa tổng cộng chỉ có mấy chiếc, chỉ có nhà giàu mới sở hữu mã xa, ngoài chợ rất ít khi thấy, cho nên mã xa hiếm khi xuất hiện trong thôn nhỏ này.
Tâm tiểu thiếu niên rõ ràng bay bổng, nhưng vì thập phần tôn kính Tạ Trản, y không nói chuyện, hắn liền đứng ở đó, tròng mắt xoay tròn chuyển động.
“Đi xem đi.” Tạ Trản đứng dậy, tiểu thiếu niên hoan hô một tiếng, liền chạy đi.
Tạ Trản đi đến đại đạo, liền nhìn thấy chiếc mã xa kia. Mã xa sang trọng mà không xa hoa, hiển nhiên thân phận chủ nhân bất phàm. Mành mã xa kéo ra, một người bên trong bước xuống, là một phụ nhân trang phục tố nhã, ánh mắt ôn hòa của phụ nhân quét một vòng trong đám người, cuối cùng dừng trên người Tạ Trản, ánh mắt kia vốn thanh nhã, đột nhiên dao động, có chút vui sướng, có chút kích động.
“A Trản.” Nàng kêu thành tiếng.
Mấy năm không gặp, tinh thần cùng bộ dáng của Vương thị so với trước kia tốt hơn rất nhiều, tóc cũng dài hơn, lại trở thành một phụ nhân ung dung hoa quý. Hiện giờ quyền thế của Tạ gia so với lúc Hoàn Lẫm nắm quyền còn cường đại hơn một chút, hai nhi tử của Vương thị khống chế trong triều, mà tiểu Hoàng đế lại là ngoại tôn của nàng, quan hệ mật thiết như vậy, nàng liền trở thành phụ nhân tôn quý nhất thiên hạ. Chỉ là lúc tới gần, trên người nàng vẫn mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt, chứng tỏ thời gian nàng ngốc trong Phật đường nhất định không ít.
Tạ Trản dẫn nàng trở về tiểu viện của mình. Vương thị dạo một vòng trong sân, hoa cỏ sinh cơ bừng bừng, gà vịt cũng thập phần to mọng, trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, trên kệ bày rất nhiều thư sách, trên bàn còn có một bảng chữ mẫu đang vẽ lại. Nhìn thấy vậy, Vương thị cũng yên lòng.
Hai người ngồi trong viện, Tạ Trản rót trà đưa cho nàng. Vương thị uống trà, ánh mắt lại không rời khỏi người Tạ Trản, tựa đoan trang, tựa không tha.
“Ở nơi này có tốt không?” Vương thị hỏi. Hai người ở bên nhau vốn không có gì để nói, nàng chỉ có thể hỏi một chút này kia.
“Nhàn nhã tự tại.”
Nhìn sắc mặt Tạ Trản, nhất định là không tồi, ít nhất so với quá khứ gần ba mươi năm qua càng hạnh phúc nhẹ nhàng hơn.
“Ta cho người mang theo một ít đồ vật tới.” Vương thị nói.
Trong viện của y chất đầy đồ, Vương thị thật vất vả mới tìm được Tạ Trản, lại thật vất vả mới có thể hạ quyết tâm tới thăm y, nhất định là phí không ít tâm tư. Nhưng mà, đồ vật do Vương thị tuyển chọn là không thể nghi ngờ, bên trong có rất nhiều thư sách không còn xuất bản nữa, còn lại một ít y phục cùng thức ăn, đều là vật dụng cần thiết.
Tạ Trản tự nhiên nhận lấy.
Vương thị ở chỗ này cả buổi chiều, khó có được dịp ở cùng ấu tử, trong lòng mặc dù không muốn, nhưng lý trí cho nàng biết đã đến lúc rời đi. Phàm là muốn gãi đúng chỗ ngứa thì không thể nóng vội.
Vương thị đứng dậy rời đi, Tạ Trản đưa nàng đến cửa thôn, nhìn mã xa chạy khuất mới trở về.
Đối với Vương thị, y đã không còn hận. Huyết thống tình thâm, Vương thị kỳ thực cũng là người số khổ.
Những ngày kế tiếp, qua một đoạn thời gian Vương thị sẽ tới một lần. Mỗi lần nàng đến đều mang theo rất nhiều đồ vật, Tạ Trản cũng sẽ đưa cho nàng một ít đồ vật trong núi để nàng mang về. Số lần nàng tới cũng không thường xuyên, không làm cho Tạ Trản cảm thấy bị quấy rầy, mỗi lần đều sẽ mang một ít thi họa cầm phổ, cũng đều là vật Tạ Trản yêu thích. Dần dần, Tạ Trản liền quen với việc nàng đến.
“Đường xá không dễ đi, chớ có quá bôn ba.” Có một ngày, Tạ Trản rốt cuộc nhịn không được khuyên giải nàng.
Vương thị rũ ánh mắt hiện lên vui sướng, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Ở thành Kiến Khang cũng không thú vị, không bằng ra ngoài một chút, một đường du sơn ngoạn thủy, phong cảnh rất đẹp.”
Chỉ một câu của nàng liền đem khuyên bảo của Tạ Trản đẩy trở về.
Kể từ sau khi Vương thị tới, số lần Tạ Trản đi chợ càng lúc càng ít. Các tiểu đệ tử của y cũng thực thích Vương thị, bởi vì thời điểm nàng tới cũng sẽ mang cho bọn hắn một ít đồ ăn cùng quần áo. Mỗi lần Vương thị tới gần, mấy tiểu hài tử liền vây quanh nàng. Vương thị cấp cho các tiểu hài tử mỗi người hai bộ quần áo, mà đối với Tạ Trản, lại chỉ có một bộ trường bào hình lưỡi liềm.
Tạ Trản cầm trong tay kiện trường bào kia, đột nhiên ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm, ánh mắt không thể nào dời đi. Y đưa đến gần một chút, quả nhiên ngửi thấy một mùi đàn hương, loại hương vị này, những thư sách không hề có.
Vương thị vén rèm đi đến, liền thấy y đang nhìn chằm chằm áo choàng phát ngốc. Hai người bốn mắt giao nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra cái gì.
Bộ y phục này tuy không tinh xảo bằng những bộ quần áo nhỏ, nhưng lại do chính tay Vương thị làm ra.
Y nhìn nàng hồi lâu, há miệng thở dốc, yết hầu có chút khô khốc. Vương thị mỉm cười nhìn y một cái, trong ánh mắt hàm chứa vô hạn bao dung: “Vào nói cho ngươi một tiếng, ta phải đi.”
Vương thị nói xong liền lui ra ngoài.
“… A nương.” Tạ Trản ngồi đó, thanh âm rốt cuộc phát ra, nhưng rất trầm.
Vương thị đi về phía viện môn, đi được một nửa, nước mắt rốt cuộc nhịn không được rơi xuống. Nàng không quay đầu lại nhìn, mà là lập tức đi ra ngoài, lên mã xa, cuối cùng nhịn không được khóc thành tiếng.
Đảo mắt, một mùa thu nữa lại đến, cây lê Tạ Trản trồng ở hậu viện đã cao hơn gian nhà, trên cây kết đầy trái. Tạ Trản hái hai trái, tự mình nếm thử, nước nhiều và ngọt, y lại hái một ít, đưa cho những tiểu oa nhi đang nghiêm túc đọc sách ăn.
Mấy tiểu oa nhi lại có chút thất thần, ánh mắt nhìn vào trong phòng, Tạ Trản cũng nhìn theo. Y vốn đã đóng cửa cài then, hiện tại lại hở ra một khe nhỏ.
Chẳng lẽ là trong nhà có kẻ cắp? Tạ Trản đi qua, đẩy cửa vào, lại thấy trong phòng vốn dĩ trống rỗng có thêm một bóng người. Y chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng. Nhưng có một số người, chỉ cần thoáng nhìn, liền có thể nhận ra.
Tạ Trản giật mình đứng đó, nhất thời không biết là mộng hay thực, lại không biết nên bước tới hay lùi lại. Chờ đến lúc hoàn hồn, y mới cảm thấy chính mình quá mức khẩn trương, y đi vào, khép cửa lại, lẳng lặng nhìn bóng dáng kia.
Người nọ cũng không xoay người lại. Tóc đen buộc chặt, bên trong lộ ra rất nhiều sợi tóc trắng, thương hải tang điền, cũng không còn là Đế hoàng uy nghiêm tôn quý năm xưa, eo lưng không hề đĩnh bạt, tựa hồ có chút cong cong.
“Đã kết quả.” Thanh âm người nọ trầm thấp khàn khàn, có chút khó nghe. Ánh mắt hắn dừng bên ngoài cửa sổ, đối diện cây lê ở hậu viện.
“Cây lê ba năm kết quả, đã ba năm.” Tạ Trản nói.
“Đã ba năm…” Người nọ thấp giọng thì thầm.
Hắn vẫn không xoay người lại. Tạ Trản nhìn hắn: “Hoàn Lẫm, ngươi vì sao không nhìn ta?”
Hoàn Lẫm cúi thấp đầu xuống: “Ta sợ ngươi không muốn thấy ta.”
Ngượng ngùng xoắn xít, nhưng thực ra một chút cũng không giống tính tình ngày cũ của hắn.
“Vậy ta không nhìn.” Tạ Trản nói, liền xoay người muốn ly khai.
Mà thời điểm y mới vừa đi tới cửa, Hoàn Lẫm liền xoay người lại. Một thân hắc y, bên trong mặc trường bào, bên ngoài còn mặc áo choàng, tựa hồ có chút nhiều. Thời điểm nhìn vào gương mặt kia, ánh mắt Tạ Trản liền lộ ra chấn động.
Gương mặt của hắn, vẫn còn hình dáng ngày xưa, nhưng là che kín vết thương, vô số vết kiếm cắt qua, thoạt nhìn có chút dữ tợn. Toàn thân hắn được quấn chặt, sợ là những vết thương như vậy, không chỉ trên mặt, mà còn che kín ở những nơi khác.
Thời điểm y rời đi năm đó, trên người Hoàn Lẫm đã che kín miệng vết thương, sau khi y rời đi, những chuyện Hoàn Lẫm trải qua, làm thế nào hắn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết?
Tạ Trản đi qua, vươn tay, mặt Hoàn Lẫm theo bản năng dời đi, sau đó Tạ Trản tới gần, hắn muốn tránh cũng không thể tránh. Bàn tay tinh tế sờ lên vết thương thô ráp kia, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
“Thương đều đã lành.” Hoàn Lẫm nói.
“Lúc đó…”
“Tên tiểu nhân Hà Dũng kia quá cuồng vọng, cho dù trên người ta bị mấy trăm vết thương, cũng vẫn có thể chém chết hắn, ta liền đem hắn thiên đao vạn quả.” Hoàn Lẫm nói, thẳng đến lúc này, mới mơ hồ thấy được tính cách năm xưa của hắn.
Hắn nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng xem chừng miệng vết thương này, liền biết lần đó có bao nhiêu thảm thiết.
“Ba năm qua thì sao?” Tạ Trản tiếp tục hỏi.
“Lục gia huynh đệ tới cứu ta, thân phận ta mẫn cảm, tân đế đăng cơ, không tiện bại lộ, cho nên phải che giấu. Ta nằm trên giường chữa trị nhiều năm, chờ đến lúc có thể xuống đất liền phát hiện chính mình biến thành dáng vẻ này.” Hoàn Lẫm nói, “Ta như thế này, vốn dĩ không muốn tới tìm ngươi.”
Nhưng ngày qua ngày, cái loại này suy nghĩ này dần dần tích lũy, cuối cùng áp chế không được, mới tìm tới Tạ Trản. Hắn vốn thấp thỏm bất an, nhưng một khắc kia nhìn thấy A Trản liền bình ổn. Hắn lẽ ra nên biết từ sớm, cả đời này, hắn đều không thể buông tay A Trản.
Hoàn Lẫm nắm lấy tay Tạ Trản, gắt gao ôm y vào trong ngực, cảm thụ nhiệt huyết một lần nữa sôi trào.
Lúc này đây, A Trản không có đẩy hắn ra.
Ngoài cửa sổ cây lê đã kết quả, trên bàn còn bày hai quả lê to, lúc này đây, hắn rốt cuộc đuổi kịp.
Danh sách chương