Sân bay quốc tế Bắc Kinh, Nhược Thủy liên tục quay lại, trong mắt tràn đầy chờ đợi cùng mong chờ, làm cho ba ba Hách Liên bên cạnh nhìn thấy thập phần khó chịu.

Ông căm giận trừng mắt nhìn Nhược Thủy một cái, than thở nói: "Thật sự là con gái lớn ko thể giữ... nha đầu không lương tâm..."

"Ba..." Đôi mắt Nhược Thủy hồng hồng, trong lời nói tràn đầy cầu xin: "Ba cho con... gọi điện thoại cho anh ấy..."

"Gọi điện thoại cho nó? Con muốn nói gì?" Ba ba Hách Liên thập phần không hờn

Buổi sáng ngày hôm qua, ông tịch thu di động của Nhược Thủy, chỗ ở của Nhược Thủy không có lắp điện thoại bàn, mà lúc nào cũng đều có Ngụy Như Tuệ bên cạnh, buổi tối Ngụy Như Tuệ ngủ cùng với cô. Hai ngày này Ngụy Ương đều không có xuất hiện, cô còn chưa kịp nói cho anh, để anh không cần lo lắng, đã bị ba áp giải đến sân bay.

Từ nhỏ đến lớn, Hách Liên Thành chưa từng la cô, thần sắc nghiêm nghị như vậy. Bị ba ba chất vấn như vậy, hai mắt Nhược Thủy chứa đầy lệ: "Con..."

Nhìn bộ dáng lã chã chực khóc của con gái bảo bối, trong lòng Hách Liên Thành vừa tức vừa đau lòng, nhưng lúc này, ông không thể bởi vì nhất thời mềm lòng để cô lại tiếp tục sai lầm, ngoan nhẫn tâm nói: "Đi thôi!"

Nhược Thủy cắn môi dưới, giống ngày bé giữ chặt tay áo ba ba, bi thương khóc: "Ba ba, con thương anh ấy, con không muốn đi..."

Cô thật sự thực vô dụng, sống uổng phí hai đời, khi chính mình gặp chuyện, lại ngay cả một biện pháp giải quyết đều không nghĩ ra được, chỉ có thể rơi nước mắt. Nghĩ đến đây, cô khóc càng thương tâm.

Đời này Hách Liên Thành có một cái huyệt tử, bảo bối coi như tròng mắt, cho tới bây giờ ngay cả lớn tiếng một câu đều luyến tiếc. Lúc này đột nhiên phát hiện con gái nhỏ chính mình ngàn cưng vạn sủng nuôi lớn, thế nhưng bị đàn ông nhúng chàm, lại là cậu em vợ ông, khuê nữ ông kêu người đàn ông kia là cậu nhỏ! Ông rất tức giận, liên tục vài ngày chưa cho con gái sắc mặt hoà nhã, nhưng con gái lại đối với Ngụy Ương tình yêu thắm thiết, lại làm cho ông tức giận đến đau gan!

Khó khăn mới làm mặt thối vài ngày, lúc này nhìn thấy con gái khóc lê hoa đái vũ, khóc thút thít nghẹn nói với ông "Không muốn đi", tim đều rất đau!

"Con còn nhỏ, thiên hạ đàn ông tốt còn rất nhiều! Nó lớn hơn con nhiều tuổi như vậy, lại vì bối phận, thật sự không thích hợp với con." Lời nói Hách Liên Thành thấm thía, lần đầu tiên trước mặt con nói đến vấn đề này.

"... Hơn nữa, nếu các con thật sự kết hôn, tương lai, làm cho mẹ con làm sao bây giờ? Một người là em trai, một người là con gái... Mẹ con mấy năm nay đều coi con là con ruột mà yêu thương, con cũng vì bà ấy suy nghĩ một chút." Tung một trái bom rất phân lược Thủy cứng đờ người tại chỗ, lại không một tiếng động. Cô kỳ thật đã suy nghĩ vấn đề này, nhưng ngày đó Ngụy Như Tuệ biểu hiện như hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí là ủng hộ bọn họ, đối đãi giống như Ngụy Dịch cùng Tạ Nhân Nhân lúc trước.

Cô thậm chí từng mừng thầm, chỉ cần mẹ đồng ý, trở ngại của cô cùng Ngụy Ương ít đi rất nhiều!

Hiện tại nghĩ đến, ý nghĩ ích kỷ như vậy, cùng Ngụy Dịch lúc trước bị cô ở trong lòng đánh giá là không hiểu chuyện lại có cái gì khác nhau? Nếu Ngụy Như Tuệ đối tốt với cô đến mấy, gặp phải loại chuyện gần như loạn luân này, một phía khác là em trai ruột của bà, bà mặc dù chưa từng trách cứ Nhược Thủy, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ.

Ở tình huống như vậy, Ngụy Như Tuệ lại vẫn như cũ không có tỏ vẻ phản đối... Nhược Thủy sao còn có thể tiếp tục kiên trì? Nhìn về phía lối vào một lần cuối cùng, Nhược Thủy lau lệ trên mặt, im lặng theo ba rời đi.

☻☻☻

Khi nhìn đến thân ảnh tuấn tú cao ngất đứng ở ngoài hàng rào màu trắng, Nhược Thủy cơ hồ nghĩ đến chính mình đang nằm mơ.

Cô thẳng tắp nhìn Ngụy Ương, Ngụy Ương cũng nhìn cô thật sâu.

Mới ba ngày không thấy, anh dường như tiều tụy rất nhiều. Nhược Thủy kinh ngạc xuất thần.

Mới ba ngày không gặp mặt, vẻ mặt Bảo Bối sao vẫn hồng nhuận? Không phải là "Như cách chín thu", "Vì nhớ người nên tiều tụy" sao?

Ngụy Ương tinh tế đánh giá tiểu nha đầu nhà mình, thấy cô mặc váy liền áo màu trắng, trên đầu đội mũ rơm rất khác biệt, như là muốn ra ngoài, lúc này thấy anh cũng chỉ đứng ở tại chỗ, hoàn toàn không như trong dự đoán, vừa thấy mặt liền nhào vào trong lòng anh, nước mắt như mưa khóc kể nhớ thương... rồi lại triền miên.

Được rồi, kỳ thật Nhược Thủy vì nhớ anh mà tiều tụy, anh vẫn hy vọng nhìn thấy cô gái nhỏ này sống khoẻ mạnh như ánh mặt trời, tuy rằng bộ dáng này làm cho anh có chút nho nhỏ mất mát.

"Anh... Làm sao có thể đến?" Nhược Thủy rốt cục mở miệng, cách một hàng rào màu trắng nói chuyện với anh

Ngụy Ương lại vô tâm chú ý chi tiết nhỏ này, thâm tình chăm chú nhìn qua, anh đem người ôm vào trong ngực, thật sự cảm thụ cô mới có thể an tâm.

Bị anh gắt gao ôm vào lòng, cái mũ vướng bận bị cởi đặt trên hàng rào, từng nụ hôn nhỏ vụn lên trán của cô.

"Bảo Bối, anh rất nhớ em, em có nghĩ đến anh không?"

Thật vất vả có một chút kháng cự, nháy mắt quân lính tan rã, hai thân thể không có tự chủ, ở thời điểm cô còn không có phát hiện, đã bị anh ôm chặt.

Chỉ mấy ngày ly biệt ngắn ngủn, đã nhớ mong da diết.

Ngụy Ương rốt cục đem cô nhét vào trong lòng, tâm vẫn chưa buông xuống, thỏa mãn hít một ngụm mùi hương thơm ngát từ tóc cô, nhớ tới mấy ngày nay không gặp được, nhịn không được ở trước mặt cô gái nhỏ tố ủy khuất: "Bảo Bối, trở về em phải giáo huấn Trịnh Hạo Sơ một chút! Nó quá đáng! Nếu không phải nó, hai chúng ta cũng không cần tách ra nhiều ngày như vậy..."

Nhược Thủy tựa vào đầu vai anh, nghe anh than vãn như trước đây, ngực bị một loại cảm xúc không biết tên tràn đầy, muốn rơi lệ.

"Khụ khụ." Một tiếng ho khan cố ý đánh vỡ hai người đang tỉ tê, Hách Liên Thành từ trong phòng đi ra.

Nhược Thủy từ trong lòng Ngụy Ương chui ra, sợ hãi hô một tiếng: "Ba ba."

Ngụy Ương: "..."

Anh thực rối rắm, anh rốt cuộc là kêu anh rể, hay là không gọi? Kỳ thật anh muốn kêu nhất là ba vợ, nhưng cho dù anh cùng Nhược Thủy kết hôn, xưng hô này khả năng đều kêu không được, quan hệ nhà bọn họ rất phức tạp...

Hách Liên Thành nhìn con gái một cái, thản nhiên nói: "Không phải cùng Albert hẹn ba giờ gặp sao? Hiện tại đã hai giờ năm mươi lăm phút."

Nhược Thủy lúc này mới nhớ đến, mình là đi hẹn gặp bạn, cầm lấy mũ rơm trên hàng rào, tầm mắt đảo qua ba ba cùng Ngụy Ương đang giao phong bằng mắt, cô do dự không đi.

ìn cô, chỉ thúc giục nói: "Con mau đi đi, ba còn có thể ăn thịt nó sao?"

Được ba cam đoan, Nhược Thủy nhẹ nhàng cầm tay Ngụy Ương một cái, rồi rời đi.

Ngồi máy bay hơn mười mấy giờ, phong trần mệt mỏi, lại lập tức đã bị bỏ rơi, người nào đó cảm thấy nhất thời gõ vang cảnh báo, trên mặt cũng không yếu thế đối mặt với Hách Liên Thành.

Hơn nửa ngày, Hách Liên Thành mới thu hồi ánh mắt, không gợn sóng, không sợ hãi lên tiếng: "Tiến vào ngồi đi."

☻☻☻

"... Cho nên, hai người rốt cuộc nói gì đó nha?" Nhược Thủy bị người nào đó ấn ngồi ở trên đùi, tò mò ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, lần thứ 397 hỏi vấn đề này.

"Bé con không cần hỏi nhiều, đây là chuyện của người lớn." Ngụy Ương nghiêm mặt, bộ dáng thập phần đứng đắn, nhưng tay lại lặng lẽ tham nhập vào làn váy, làm chuyện thập phần không đứng đắn.

"Hừ ~" Nhược Thủy xoay người, không chịu dễ dàng để anh thực hiện được, "Đã sắp 9 giờ rưỡi, anh cần phải trở về. Ba em nói, trước khi kết hôn anh không thể ở chỗ này quá 9 giờ rưỡi."

Biểu tình nghiêm túc của Ngụy Ương nhất thời giữ không được, lấy lòng cười nói: "Bảo Bối, thêm nửa giờ có được hay không? Hai chúng ta cũng không nói cho ông ấy, ông ấy cũng không biết."

Nhược Thủy thương xót nhìn anh một cái: "Mười giờ mười lăm phút, mẹ sẽ gọi điện thoại bàn nhà anh để kiểm tra."

"..." Người nào đó vẫn ai oán giãy dụa: "Vậy nói cho ông ấy, anh đi công tác được không? Vẫn còn đang xã giao..." Âm thanh nói chuyện càng ngày càng yếu, cuối cùng biến mất ở ánh mắt hư hư thực thực vui sướng khi người gặp họa của Nhược Thủy.

"Hừ, nếu phải đi, vậy hôn đủ rồi đi." Ngụy Ương oán hận nắm cằm nhỏ tinh xảo, hôn cái miệng nhỏ mềm mềm hồng hồng kia.

"Anh... Ngô..."

Về phần 9 giờ rưỡi, nó đã sắp xấu hổ đến mức trốn phía sau 10 giờ rưỡi...>

[Hoàn chính văn]

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chính văn kết thúc.

Cảm tạ mọi người, kế tiếp còn có phiên ngoại, vật hi sinh lúc trước không đến lĩnh cặp lồng cơm đều đã xuất trướng, ừm, còn có Thẩm Niệm Xuyên Lương Hàm cùng cục cưng bọn họ ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện