Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Nhược Thủy mới suy nghĩ cẩn thận quan hệ của Tạ Trường Không cùng Tạ Phỉ Phỉ, Tạ Phỉ Phỉ liền xuất hiện.

Hồi lâu không thấy Tạ Phỉ Phỉ, lần trước thấy ả là năm trước lúc gặp Lương Thần. Mặc dù rơi vào phong trần, bộ dáng ả vẫn là thanh thuần khả ái, một thân váy liền áo Chanel trắng đen kinh điển, vẫn phong phạm danh giá như trước, chỉ có trên mặt ngẫu nhiên lộ ra một chút tiều tụy có thể nhìn ra cuộc sống không thuận lợi. Nghĩ đến làm kinh doanh da thịt cũng rất hao tổn thân mình, so với lúc trước, ả quả thật chẳng còn tươi mát mềm mại.

Phỏng chừng bên trong ả đang trăm việc không dứt ra được, đi rất vội vàng, giày cao gót "đát đát" đập vào trên mặt đá cẩm thạch, như thần sắc rất vội vàng của ả.

Cửa hông là ở hoa viên nhỏ, hành lang gấp khúc, bóng cây lắc lư, vị trí đứng vài người Nhược Thủy cùng Điền Điềm bị ất, cho nên Tạ Phỉ Phỉ cũng không có chú ý tới các cô, mà lập tức đi đến trước mặt Tạ Trường Không chờ đã lâu, cùng hắn nói chuyện.

Cách không xa, Nhược Thủy mơ hồ nghe được Tạ Trường Không tìm đến đòi tiền Tạ Phỉ Phỉ, Tạ Phỉ Phỉ vừa tức vừa vội, ả muốn vội vàng đi "đi làm", tự nhiên không có thời gian cùng Tạ Trường Không dây dưa, nhưng ả lại không muốn cho tiền người anh trai không có việc gì chỉ biết dựa vào ả, nhất thời hai người giằng co.

Nghe xong vài câu, Nhược Thủy chỉ cảm thấy đần độn vô vị, nguyên bản còn có chút tâm tư muốn bỏ đá xuống giếng, giờ phút này cũng biến mất. Xem bọn họ vì sinh tồn chật vật đến như thế, Nhược Thủy cũng không có nhiều hứng thú chú ý bọn họ.

Tuy rằng kiếp trước Tạ Trường Không truy đuổi trêu chọc cô, tạo thành phức tạp một đoạn thời gian rất dài, nhưng cuối cùng cũng không có thương tổn thực chất gì, qua nhiều năm như vậy, nếu không phải ngẫu nhiên gặp được hắn, Nhược Thủy đã sớm quên từng có người như vậy xuất hiện qua. Về phần Tạ Phỉ Phỉ, từng là cô gái được chiều chuộng nay lại thành người phụ nữ đê tiện thấp kém, oán khí của Nhược Thủy đối với ả lúc này cũng không thấy.

Nghĩ Ngụy Ương còn ở nhà chờ, Nhược Thủy liền cùng Điền Điềm đi về. Hai nhân viên gặp hai tôn đại phật này rốt cục rời đi, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, đem hai người đưa tới cửa, xe Điền Điềm đã chờ sẵn.

"Điền Điềm, đợi chút!" Một giọng nam xa lạ từ phía sau truyền đến, Nhược Thủy dừng cước bộ một chút, lại bị Điền Điềm kéo tay đi ra ngoài nhanh hơn.

Mắt thấy sắp lên xe, trước mặt Nhược Thủy và Điền Điềm nhảy ra một người. Thấy đi không được, Điền Điềm buông tay Nhược Thủy ra, thản nhiên cười nói: "Thẩm Tam công tử, đã lâu không thấy."

"Là 'Đã lâu' không thấy ~" Ngữ khí của Thẩm tam ở chữ “đã lâu” càng thêm nặng, ánh mắt nhìn chằm chằm Điền Điềm, hận không thể đem cô ăn luôn, như vậy cô sẽ không lại trốn tránh anh ta.

Điền Điềm nhìn ánh mắt anh ta như sói như hổ, trong lòng biết hôm nay chạy không thoát, đem chìa khóa xe đưa cho Nhược Thủy, thấp giọng dặn: "Em lấy xe của chị về nhà, chị đi ngay không được."

Nhược Thủy không có nhận chìa khóa xe, cô lo lắng nhìn Thẩm tam một cái, hạ giọng: "Anh ta thoạt nhìn rất tức giận, chị..."

Điền Điềm trấn an vỗ vỗ vai của cô, cười nói: "Không có việc gì, anh ta không dám làm gì chị. Tránh né nhiều ngày như vậy, trốn cũng không phải là biện pháp, vừa vặn hôm nay đụng phải, liền nói rõ ràng. Em nhanh chút trở về đi, không quay về Ngụy Ương nhà em lại gọi điện thoại đến thúc giục."

Nhược Thủy nhìn Điền Điềm một cái, nghĩ đến trở về đã muộn, Ngụy Ương sẽ hỏi mình ở nơi nào, nói không chừng còn muốn lại đây đón, khi đó... Cân nhắc mãi, Nhược Thủy vẫn lấy chìa khóa xe, thực không nghĩa khí về nhà.

☻☻☻

Sống qua kỳ thi học kỳ vạn phần gian khổ, rốt cục nghênh đón kỳ nghỉ hè năm nhất.

Lần này đã mấy tháng không gặp ba ba Hách Liên cùng mẹ Như Tuệ, Nhược Thủy rất nhớ bọn họ, ở đây mặc dù đang ở trong tình yêu, nhưng cô vẫn như cũ được nghỉ liền muốn về nhà.

"Cậu nhỏ, anh có thấy bộ nội y màu phấn hồng của em không?" Nhược Thủy vùi đầu tìm trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Ngụy Ương đang dựa vào cửa phòng ngủ sinh hờn dỗi.

"... Không có." Ánh mắt Ngụy Ương có chút trốn tránh, giọng nói có vẻ có chút chột dạ và lo lắng không thôi.

Nhược Thủy không quá tin tưởng: "Thật sự không có thấy sao? Là bộ phía trước có nơ con bướm."

Hai ngày nay Ngụy Ương luôn ở thời điểm Nhược Thủy thu thập này nọ quấy rối, thỉnh thoảng vụng trộm đem một ít đồ giấu đông giấu tây, làm cho Nhược Thủy tìm không thấy, cho nên câu trả lời lúc này của Ngụy Ương không có độ đáng tin.

Nghe cô miêu tả như vậy, Ngụy Ương nháy mắt đã nghĩ đến buổi tối, ở trên sô pha, người nào đó bị thoát trên người chỉ còn kiện hồng nhạt kia, bộ dáng rất đáng yêu, thiếu chút nữa phun ra máu mũi. Anh bịt mũi lại, khuôn mặt lạnh lùng, con vịt chết còn mạnh miệng: "Anh không có thấy."

Nhìn bộ dáng anh không được tự nhiên, Nhược Thủy làm sao còn không biết, cô buông quần áo trong tay, đi đến trước mặt anh, ôm thắt lưng gầy gò của anh, không nói được một lời.

Cô là khắc tinh của Ngụy Ương, mặc kệ bên ngoài trầm ổn nghiêm túc như thế nào, ở trước mặt Nhược Thủy chỉ có thể hóa thành một vũng nước xuân, mềm mại đến không thể nắm bắt.

Tựa như lúc này, Nhược Thủy nhẹ nhàng ôm anh, một câu cũng không nói, anh liền lập tức chân tay luống cuống, không biết nên làm gì.

"Cậu nhỏ, em biết anh luyến tiếc em về nhà. Em cũng luyến tiếc anh. Nhưng em cũng rất nhớ ba mẹ, hơn nữa bọn họ còn không biết chuyện hai chúng ta, em không có lý do gì không trở về nhà." Nhược Thủy ôn tồn nói.

Chỉ cần cô nói chuyện, Ngụy Ương sẽ không sợ, tiếp tục năn nỉ: "Muộn một chút về nhà cũng được! Em không đủ yêu anh, thế nên mới được nghỉ là muốn về." Nói xong, giọng nói lại thấp xuống, mềm mại năn nỉ cô: "Muộn một chút đi được không? Liền nói với bọn họ là em đi thực tập, ở công ty anh thực tập... Chúng ta mới cùng một chỗ bao lâu? Em về nhà, khẳng định phải chờ tới khi hết ngày nghỉ mới trở về, anh làm sao bây giờ?"

Nhược Thủy bị anh năn nỉ như vậy, tâm đã sớm nhuyễn, chần chờ nói: "Vậy... Em về nhà một tháng, tháng sau trở lại?"

"Nửa tháng, không được… một tháng!" Ngụy Ương ôm cô, một đôi mắt hoa đào nháy nháy, ý đồ dùng mỹ nam kế dỗ cô đáp ứng.

Nhược Thủy nhíu mày: "Không được, em thật lâu không gặp ba mẹ, muốn ở nhà với bọn họ. Liền một tháng." Trực tiếp quyết định.

"... Một tháng liền một tháng." So với hai tháng không thể gặp mặt tốt hơn, hơn nữa, hừ hừ, đợi lát nữa ở trên giường, bên gối thổi gió, xem cô còn không đáp ứng ~

Ôm tâm tư này, chẳng được bao lâu Nhược Thủy lại bị gục, chính là lúc này, Ngụy Ương lại hư hỏng, ở bên cạnh cọ xát, chọc cô, làm cho tâm cô ngứa ngáy khó nhịn.

Lại là một lần suýt nữa lên đỉnh, Nhược Thủy mở mắt ra, hai mắt đẫm lệ sương mù, vừa tức vừa giận. Ngụy Ương thấy thế, nằm xuống, tiếng nói từ tính câu dẫn đòi mạng: "Cục cưng, đáp ứng anh được không? Nửa tháng sẽ trở lại, đáp ứng anh liền tha cho em, nha?"

Nhược Thủy cho tới bây giờ cũng không phải là người có thể chịu hiếp bức, mặc dù là tại thời điểm hương diễm này, cô cắn môi dưới, sắc mặt hồng, trong sóng mắt mị ý lưu chuyển giống như muốn chảy nước,mở miệng, một đôi mắt to ngập nước chỉ nhìn người đàn ông hư hỏng này.

Ngụy Ương thiếu chút nữa bị cô câu dẫn, cố gắng nhẫn nại, anh ngoan nhẫn tâm, tránh ánh mắt của cô, nói: "Bảo Bối, được không? Đáp ứng anh..."

"Cậu nhỏ ~" Nhược Thủy nũng nịu kêu một tiếng, kéo đầu của anh xuống, chủ động hôn, lưỡi nhỏ tiến vào trong miệng của anh, chủ động hiếm có.

Ngụy Ương rất nhanh liền kiên trì không được, đảo khách làm chủ, quấn quít lấy đầu lưỡi đang tác loạn phạm thượng kia, hung hăng khiển trách cô. Nhược Thủy ưm một tiếng, tay nhỏ bé mềm mại sờ hầu kết của anh, một đường xuống phía dưới, ở hai điểm trước ngực anh nhéo vài cái, Ngụy Ương nhịn không được tràn ra mấy tiếng kêu đau đớn, gợi cảm đến cực điểm.

Ở trên cơ bụng của anh sờ soạng một trận, nhưng tay nhỏ bé không có tiếp tục đi xuống, mà nhẹ nhàng nắm bàn tay to của anh, đưa tới đỉnh tuyết phong kia, động hai cái. Ngụy Ương không rời đôi môi anh đào ngọt ngào kia, nhìn về phía chỗ tay mình đang nắm.

Nhược Thủy thở gấp, hai gò má đỏ hồng nhìn anh: "Cậu nhỏ ~ người ta muốn..."

Cả người Ngụy Ương run lên, rốt cục nhịn không được, bàn tay nắm một bên mềm mại, niết nhẹ nhàng, mút nhẹ trái anh đào bên kia, làm cho trái anh đào sau khi bị thấm ướt càng thêm hồng nộn.

Cô gái nhỏ hoàn toàn chìm vào tình dục, cũng không thẹn thùng như bình thường, ưỡn ngực, đem nơi mềm mại kia tiến vào trong miệng người đàn ông, bụi hoa đã sớm ướt đẫm, cách một lớp vải mỏng manh, ở trên đùi anh cọ xát, tiếng nước róc rách.

"Ngô...Ưm... Aha... Tuyệt quá a... A!" Khi một tiếng rên rỉ cuối cùng vang lên, Nhược Thủy không tự chủ được, thân thể banh ra một độ cong rất lớn. Đầu Ngụy Ương còn chôn ở trước ngực cô, tay đảo quanh, vẫn không chịu tiến tới nơi tư mật, cũng chưa từng nghĩ, cô gái nhỏ này mẫn cảm đến tình trạng này, mới khiêu khích thế này đã tới điểm cực nhạc...

Ngụy Ương còn đang giật mình thất thần, trong miệng vẫn ngậm nhuyễn nộn ôn hương chưa nhả, trên đùi một mảnh ướt át, tất cả đều là chất lỏng của cô chảy ra. Thoáng khôi phục một chút, Nhược Thủy tà nghễ liếc mắt anh một cái, rút hồng mềm từ trong miệng anh ra, một tay đẩy anh ra, đi vào trong phòng tắm

Người đàn ông nhìn dưới thân mình đang dựng lều, trợn tròn mắt, vội vàng đứng lên chạy theo vào phòng tắm.

"Bảo Bối anh biết sai rồi... Anh thật sự biết sai rồi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện