Trong thư phòng Ngụy gia, lão phu nhân trải qua tức giận chỉ ngồi ở đằng kia yên lặng rơi lệ, Ngụy lão tướng quân chắp tay sau lưng đi tới đi lui, cũng không nhìn Ngụy Ương đang quỳ, mắt không thấy tâm không phiền.
Dân gian có câu: "Con trai út, cháu trai trưởng, là sinh mạng của lão gia tử và lão phu nhân."
Lời nói đã thành thật sự, thật kêu hai người lớn như thế nào hung hăng trừng phạt Ngụy Ương, bọn họ thật đúng là không xuống tay được. Sao mà đành lòng? Lúc trước, cháu trai trưởng Ngụy Dịch nháo ra chuyện đó, tức giận nhất không phải hai vị lão nhân gia, mà là cha mẹ Ngụy Dịch. Chính là Ngụy Dịch nghĩ sai phương pháp, muốn chống lại trong nhà, nếu là nó cúi người, yếu thế một phen, tuy rằng vợ chồng Ngụy Bá Bình sẽ không tha thứ cho nó nhanh như vậy, nhưng hai người lớn khẳng định sẽ.
Nay Ngụy Ương làm ra chuyện này, lúc trước tinh thần anh sa sút thời gian dài như vậy, nay lại một bộ dạng đáng thương vì tình khổ sở, đừng nói lão phu nhân, ngay cả Ngụy lão gia tử đều mềm lòng.
"Con nha con, thật sự là nghiệp chướng... Nhiều cô gái tốt như vậy, sao cố tình là Nhược Nhược? Chuyện này con bảo mẹ nói với chị con như thế nào? Nhược Nhược mới lớn, con sao có thể xuống tay được a... Ôi..." Lão phu nhân vừa gạt lệ vừa quở trách anh, trong giọng nói cũng không còn tức giận chỉ còn thầm oán.
Ngữ khí Ngụy Ương bi thương: "Mẹ, con thật sự, không có cách nào..."
Thấy bộ dáng anh như vậy, trong lòng lão phu nhân một tia tức giận cũng không có, chỉ còn tràn đầy đau lòng.
Ngụy lão gia tử đang đứng rốt cục xoay người lại, âm thanh trầm lãnh, thái độ cường ngạnh: "Sau này con đừng gặp Nhược Nhược nữa, ba sẽ cùng A Thành và Như Tuệ thương lượng, cho Nhược Nhược du học."
"Ba!" Đồng tử của Ngụy Ương nháy mắt mở to, khiếp sợ đến tột đỉnh.
Bà Ngụy cũng không đành lòng, nhíu mi nói một tiếng: "Ông à, chuyện này..."
"Này cái gì này!" Ngụy lão tướng quân vung tay áo, lửa giận tăng vọt: "Nhà chúng ta còn có thể diện? Tính cho hai người cùng một chỗ? Nhược Nhược kêu lão Tam là cậu nhỏ nhiều năm, kia cũng là cháu ngoại của bà! Mặc kệ người khác nói gì đi nữa, cùng cậu của mình kết hôn, Nhược Nhược có thể đồng ý? A Thành có thể đồng ý? Bà cũng nói không mặt mũi gặp Như Tuệ, hiện tại đây là thế nào?!"
Sắc mặt Lão phu nhân buồn bã, cũng nói không nên lời.
"Ba, xin ba... Đừng như vậy, đừng như vậy..." Ngụy Ương thống khổ cầu xin.
Ngụy lão tướng quân quay đầu đi, không nhìn thần sắc buồn bã tuyệt vọng của anh, âm thanh lạnh lùng nói: "Ba nói lại lần nữa, con thích quỳ liền tiếp tục quỳ!" Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
Bà Ngụy nhìn bóng dáng bạn già nổi giận đùng đùng, lại nhìn đến con trai nhỏ trước mắt bi thương, do dự trong chốc lát, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Thúc An, con trước đứng lên, chuyện này chúng ta chậm rãi nói sau."
Ngụy Ương lắc đầu, quỳ thẳng tắp như trước.
Lão phu nhân khuyên trong chốc lát, thấy anh tâm ý đã quyết, chỉ có thể thở dài, đi ra ngoài mang chút đồ ăn vào.
☻☻☻
Nhược Thủy ở trên giường quay cuồng một đêm, đầu tiên là đem chuyện phát sinh hôm nay đều suy nghĩ một lần, sau mới dần dần lo lắng.
Cô cùng bà ngoại đều rất tức giận, ai ~ cũng không biết anh hiện tại thế nào...
Khi trời sắp sáng, Nhược Thủy mới mơ mơ màng màng ngủ, trong lòng có chuyện, ngủ không sâu, khi bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào làm tỉnh giấc cũng chưa đến tám giờ.
Vội vàng rửa mặt một phen, ngay cả ăn sáng cũng không kịp ăn, Nhược Thủy liền lái xe tới Ngụy gia.
Vào Ngụy gia, là bảo mẫu ra mở cửa, nói hai người lớn đều ở trên tầng.
Nhược Thủy lên tầng, mới đi đến cửa thư phòng, chỉ thấy người cô tâm tâm niệm niệm quỳ ở đằng kia, nghe thấy âm thanh quay đầu lại, trong mắt hằn đỏ tơ máu cùng vẻ mặt mỏi mệt chứng tỏ anh đã quỳ cả đêm.
Thân mình cô run rẩy, đi nhanh vài bước, quỳ gối bên người anh, Ngụy Ương nâng cánh tay có chút cứng ngắc, đem cô gái nhỏ ôm sát vào trong lòng, làm cho cô ở trong lòng mình lên tiếng khóc lớn.
Nhược Thủy thở phì phò, lau nước mắt không ngừng rơi, muốn dìu anh đứng lên.
Ngụy Ương làm sao để cô kéo dậy, anh cười khổ một tiếng: "Bảo Bối ngoan, đừng khóc, anh còn phải quỳ..."
Nhược Thủy không có biện pháp nâng anh dậy, khóc nói: "Anh đứng lên! Để em quỳ, để em quỳ!"
Ngụy Ương xoa xoa đầu nhỏ của cô, muốn nói cái gì, lại bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt cổ quái nhìn phía sau cô.
Nhược Thủy không có chú ý tới, cô còn đang khóc, khóc đến thở không ra hơi, chợt nghe phía sau một âm thanh già nua uy nghiêm: "Đều đừng quỳ, đứng lên."
Cô sửng sốt, quay đầu, một đôi mắt đẫm lệ thấy rõ người tới, đúng là Ngụy lão tướng quân!
"Ông ngoại..." Trong âm thanh của cô còn mang theo tiếng khóc nức nở, phá lệ đáng thương.
Lão gia tử khụ hai tiếng, tâm đã sớm nhuyễn, vẫn cố cứng rắn: "Mau đứng lên, vẫn còn quỳ còn ra bộ dáng gì nữa!"
Nhược Thủy lau khô nước mắt, đem Ngụy Ương nâng dậy. Anh quỳ cả đêm, chân đã sớm tê liệt, máu không thông, Nhược Thủy xoa nhẹ cho anh một lúc lâu mới có chút cảm giác, miễn miễn cưỡng cưỡng có thể dựa vào Nhược Thủy đứng lên.
Bộ dáng hai người chật vật nhưng vẫn đỡ nhau đứng lên, lão gia tử xem ở trong mắt cảm thấy thở dà được có một số việc quả thật là không có biện pháp thay đổi.
"Ngồi xuống đi."
Ngụy Ương đang cố hết sức đứng, Nhược Thủy đau lòng anh, vừa nghe lão gia tử lên tiếng, vội vàng dìu anh đến ghế mềm bên cạnh, còn mình đứng ở một bên.
Ngụy Ương vỗ vỗ tay cô, muốn cho cô cũng ngồi xuống, lại bị Ngụy lão tướng quân phát hiện, vung tay lên: "Nhược Nhược cũng ngồi xuống đi."
Nhược Thủy chần chờ một chút, lúc này mới tìm một cái ghế khác ngồi xuống, lưng thẳng tắp, hai tay nắm chặt.
Ngụy lão tướng quân nhìn hai người hồi lâu, rốt cục nhìn Nhược Thủy mở miệng: "Nhược Nhược, con tuổi còn nhỏ, tương lai có bao nhiêu chuyện đều có thể xảy ra. Lần này nhất thời thích, không đáng để con cả đời yêu thương."
Nháy mắt Ngụy Ương khẩn trương, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng, ánh mắt nhìn chòng chọc về phía Nhược Thủy, chờ đợi câu trả lời của cô.
"Con thật sự yêu." Nhược Thủy trả lời không chút do dự.
Lão tướng quân rốt cục thở dài, hạ bả vai, tựa mạnh lưng vào ghế dựa, nói với con trai nhỏ mình thương yêu nhất: "Ba mẹ Nhược Nhược nơi đó, con phải chuẩn bị tâm lý."
Đây là, cho phép bọn họ?!
Ngụy Ương cùng Nhược Thủy liếc nhau, hai người đều nhìn ra sự vui vẻ trong mắt đối phương.
Ngụy lão gia tử nhìn nhìn, đứng lên chắp tay sau lưng rời khỏi thư phòng, trong mắt là ý cười thản nhiên: "Ta già rồi, không xen vào chuyện các con, một đứa hai đứa đều không bớt lo như vậy..." Âm thanh dần dần đi xa.
Nhược Thủy còn có chút không thể tin, dễ dàng như vậy liền qua cửa?!
Ngụy Ương lại cười đến thoải mái sung sướng, giang hai tay ôm Nhược Thủy.
Cô gái nhỏ cười nhào vào trong lòng anh, cọ qua cọ lại, Ngụy Ương thỏa mãn thở dài: "Chuyện này rốt cục thì danh chính ngôn thuận." Không uổng công anh kiên nhẫn đợi
"Ừ." Nhược Thủy trong lòng ấm áp, cúi đầu không nói.
☻☻☻
"Ông già này, lại giở trò! Tối hôm qua hại tôi lo lắng cả đêm không ngủ ngon!" Ngụy lão phu nhân biết được kết quả cuối cùng, hầm hừ nói.
Ngụy lão gia tử xấu hổ sờ sờ cái mũi: "Tôi khi đó không phải tức giận sao?"
"Cái gì tức giận! Tôi thấy ông là đã sớm tính toán!" Lão phu nhân liếc mắt ông một cái: "Còn giả vờ la tôi!"
"Ha ha..." Ngụy lão gia tử thức thời không tiếp tục tranh cãi, chuyển đề tài, "Ai ~ tôi là lo lắng, Như Tuệ cùng A Thành, tuy rằng không phải con ruột, nhưng bối phận này tóm lại là cái vấn đề lớn, chính là Minh Tú bên kia cũng không biết nói sao."
Nhắc tới chuyện này, Ngụy lão phu nhân cũng chỉ có thể thở dài: "May mắn không phải ruột thịt, nếu không cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Như Tuệ bên ấy, cũng chỉ có thể đi từng bước xem từng bước, chuyện bối phận này, nhà chúng ta không cần để ý. Cũng may mắn Nhược Nhược đến lâu như vậy cũng không chính thức giới thiệu ra ngoài, biết thân phận của con bé cùng quan hệ hai nhà như vậy, tương lai tránh chút là được..."
Ngụy lão tướng quân lắc đầu, cười nói: "Việc này đều là chuyện bên ngoài, qua vài ngày, ai còn quản bên ngoài nói như thế nào? Tôi là sợ, Nhược Nhược mới 17, so với Thúc An nhỏ hơn mười tuổi, vẫn là đứa bé choai choai! Hiện tại đối với Thúc An là thích, vẫn còn mới mẻ, nhưng tâm tư của tiểu nha đầu ai có thể biết rõ ràng? Một ngày một kiểu! Tương lai nếu... xem bộ dáng Thúc An, chìm sâu, nó sẽ thương tâm."
Ngụy lão phu nhân cũng không nói, một thời gian dài mới híp mắt mỉm cười nói: "Lúc trước tôi với ông cũng hơn nhiều tuổi như vậy, sao không thấy ông sợ tôi thay lòng đổi dạ?"
"Này... Ha ha, lão Thôi còn đang đợi tôi chơi cờ ha! Tôi đi trước, miễn cho người ta đợi lâu..."
"Hắc! Ông già chết bầm này!"
Dân gian có câu: "Con trai út, cháu trai trưởng, là sinh mạng của lão gia tử và lão phu nhân."
Lời nói đã thành thật sự, thật kêu hai người lớn như thế nào hung hăng trừng phạt Ngụy Ương, bọn họ thật đúng là không xuống tay được. Sao mà đành lòng? Lúc trước, cháu trai trưởng Ngụy Dịch nháo ra chuyện đó, tức giận nhất không phải hai vị lão nhân gia, mà là cha mẹ Ngụy Dịch. Chính là Ngụy Dịch nghĩ sai phương pháp, muốn chống lại trong nhà, nếu là nó cúi người, yếu thế một phen, tuy rằng vợ chồng Ngụy Bá Bình sẽ không tha thứ cho nó nhanh như vậy, nhưng hai người lớn khẳng định sẽ.
Nay Ngụy Ương làm ra chuyện này, lúc trước tinh thần anh sa sút thời gian dài như vậy, nay lại một bộ dạng đáng thương vì tình khổ sở, đừng nói lão phu nhân, ngay cả Ngụy lão gia tử đều mềm lòng.
"Con nha con, thật sự là nghiệp chướng... Nhiều cô gái tốt như vậy, sao cố tình là Nhược Nhược? Chuyện này con bảo mẹ nói với chị con như thế nào? Nhược Nhược mới lớn, con sao có thể xuống tay được a... Ôi..." Lão phu nhân vừa gạt lệ vừa quở trách anh, trong giọng nói cũng không còn tức giận chỉ còn thầm oán.
Ngữ khí Ngụy Ương bi thương: "Mẹ, con thật sự, không có cách nào..."
Thấy bộ dáng anh như vậy, trong lòng lão phu nhân một tia tức giận cũng không có, chỉ còn tràn đầy đau lòng.
Ngụy lão gia tử đang đứng rốt cục xoay người lại, âm thanh trầm lãnh, thái độ cường ngạnh: "Sau này con đừng gặp Nhược Nhược nữa, ba sẽ cùng A Thành và Như Tuệ thương lượng, cho Nhược Nhược du học."
"Ba!" Đồng tử của Ngụy Ương nháy mắt mở to, khiếp sợ đến tột đỉnh.
Bà Ngụy cũng không đành lòng, nhíu mi nói một tiếng: "Ông à, chuyện này..."
"Này cái gì này!" Ngụy lão tướng quân vung tay áo, lửa giận tăng vọt: "Nhà chúng ta còn có thể diện? Tính cho hai người cùng một chỗ? Nhược Nhược kêu lão Tam là cậu nhỏ nhiều năm, kia cũng là cháu ngoại của bà! Mặc kệ người khác nói gì đi nữa, cùng cậu của mình kết hôn, Nhược Nhược có thể đồng ý? A Thành có thể đồng ý? Bà cũng nói không mặt mũi gặp Như Tuệ, hiện tại đây là thế nào?!"
Sắc mặt Lão phu nhân buồn bã, cũng nói không nên lời.
"Ba, xin ba... Đừng như vậy, đừng như vậy..." Ngụy Ương thống khổ cầu xin.
Ngụy lão tướng quân quay đầu đi, không nhìn thần sắc buồn bã tuyệt vọng của anh, âm thanh lạnh lùng nói: "Ba nói lại lần nữa, con thích quỳ liền tiếp tục quỳ!" Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
Bà Ngụy nhìn bóng dáng bạn già nổi giận đùng đùng, lại nhìn đến con trai nhỏ trước mắt bi thương, do dự trong chốc lát, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Thúc An, con trước đứng lên, chuyện này chúng ta chậm rãi nói sau."
Ngụy Ương lắc đầu, quỳ thẳng tắp như trước.
Lão phu nhân khuyên trong chốc lát, thấy anh tâm ý đã quyết, chỉ có thể thở dài, đi ra ngoài mang chút đồ ăn vào.
☻☻☻
Nhược Thủy ở trên giường quay cuồng một đêm, đầu tiên là đem chuyện phát sinh hôm nay đều suy nghĩ một lần, sau mới dần dần lo lắng.
Cô cùng bà ngoại đều rất tức giận, ai ~ cũng không biết anh hiện tại thế nào...
Khi trời sắp sáng, Nhược Thủy mới mơ mơ màng màng ngủ, trong lòng có chuyện, ngủ không sâu, khi bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào làm tỉnh giấc cũng chưa đến tám giờ.
Vội vàng rửa mặt một phen, ngay cả ăn sáng cũng không kịp ăn, Nhược Thủy liền lái xe tới Ngụy gia.
Vào Ngụy gia, là bảo mẫu ra mở cửa, nói hai người lớn đều ở trên tầng.
Nhược Thủy lên tầng, mới đi đến cửa thư phòng, chỉ thấy người cô tâm tâm niệm niệm quỳ ở đằng kia, nghe thấy âm thanh quay đầu lại, trong mắt hằn đỏ tơ máu cùng vẻ mặt mỏi mệt chứng tỏ anh đã quỳ cả đêm.
Thân mình cô run rẩy, đi nhanh vài bước, quỳ gối bên người anh, Ngụy Ương nâng cánh tay có chút cứng ngắc, đem cô gái nhỏ ôm sát vào trong lòng, làm cho cô ở trong lòng mình lên tiếng khóc lớn.
Nhược Thủy thở phì phò, lau nước mắt không ngừng rơi, muốn dìu anh đứng lên.
Ngụy Ương làm sao để cô kéo dậy, anh cười khổ một tiếng: "Bảo Bối ngoan, đừng khóc, anh còn phải quỳ..."
Nhược Thủy không có biện pháp nâng anh dậy, khóc nói: "Anh đứng lên! Để em quỳ, để em quỳ!"
Ngụy Ương xoa xoa đầu nhỏ của cô, muốn nói cái gì, lại bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt cổ quái nhìn phía sau cô.
Nhược Thủy không có chú ý tới, cô còn đang khóc, khóc đến thở không ra hơi, chợt nghe phía sau một âm thanh già nua uy nghiêm: "Đều đừng quỳ, đứng lên."
Cô sửng sốt, quay đầu, một đôi mắt đẫm lệ thấy rõ người tới, đúng là Ngụy lão tướng quân!
"Ông ngoại..." Trong âm thanh của cô còn mang theo tiếng khóc nức nở, phá lệ đáng thương.
Lão gia tử khụ hai tiếng, tâm đã sớm nhuyễn, vẫn cố cứng rắn: "Mau đứng lên, vẫn còn quỳ còn ra bộ dáng gì nữa!"
Nhược Thủy lau khô nước mắt, đem Ngụy Ương nâng dậy. Anh quỳ cả đêm, chân đã sớm tê liệt, máu không thông, Nhược Thủy xoa nhẹ cho anh một lúc lâu mới có chút cảm giác, miễn miễn cưỡng cưỡng có thể dựa vào Nhược Thủy đứng lên.
Bộ dáng hai người chật vật nhưng vẫn đỡ nhau đứng lên, lão gia tử xem ở trong mắt cảm thấy thở dà được có một số việc quả thật là không có biện pháp thay đổi.
"Ngồi xuống đi."
Ngụy Ương đang cố hết sức đứng, Nhược Thủy đau lòng anh, vừa nghe lão gia tử lên tiếng, vội vàng dìu anh đến ghế mềm bên cạnh, còn mình đứng ở một bên.
Ngụy Ương vỗ vỗ tay cô, muốn cho cô cũng ngồi xuống, lại bị Ngụy lão tướng quân phát hiện, vung tay lên: "Nhược Nhược cũng ngồi xuống đi."
Nhược Thủy chần chờ một chút, lúc này mới tìm một cái ghế khác ngồi xuống, lưng thẳng tắp, hai tay nắm chặt.
Ngụy lão tướng quân nhìn hai người hồi lâu, rốt cục nhìn Nhược Thủy mở miệng: "Nhược Nhược, con tuổi còn nhỏ, tương lai có bao nhiêu chuyện đều có thể xảy ra. Lần này nhất thời thích, không đáng để con cả đời yêu thương."
Nháy mắt Ngụy Ương khẩn trương, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng, ánh mắt nhìn chòng chọc về phía Nhược Thủy, chờ đợi câu trả lời của cô.
"Con thật sự yêu." Nhược Thủy trả lời không chút do dự.
Lão tướng quân rốt cục thở dài, hạ bả vai, tựa mạnh lưng vào ghế dựa, nói với con trai nhỏ mình thương yêu nhất: "Ba mẹ Nhược Nhược nơi đó, con phải chuẩn bị tâm lý."
Đây là, cho phép bọn họ?!
Ngụy Ương cùng Nhược Thủy liếc nhau, hai người đều nhìn ra sự vui vẻ trong mắt đối phương.
Ngụy lão gia tử nhìn nhìn, đứng lên chắp tay sau lưng rời khỏi thư phòng, trong mắt là ý cười thản nhiên: "Ta già rồi, không xen vào chuyện các con, một đứa hai đứa đều không bớt lo như vậy..." Âm thanh dần dần đi xa.
Nhược Thủy còn có chút không thể tin, dễ dàng như vậy liền qua cửa?!
Ngụy Ương lại cười đến thoải mái sung sướng, giang hai tay ôm Nhược Thủy.
Cô gái nhỏ cười nhào vào trong lòng anh, cọ qua cọ lại, Ngụy Ương thỏa mãn thở dài: "Chuyện này rốt cục thì danh chính ngôn thuận." Không uổng công anh kiên nhẫn đợi
"Ừ." Nhược Thủy trong lòng ấm áp, cúi đầu không nói.
☻☻☻
"Ông già này, lại giở trò! Tối hôm qua hại tôi lo lắng cả đêm không ngủ ngon!" Ngụy lão phu nhân biết được kết quả cuối cùng, hầm hừ nói.
Ngụy lão gia tử xấu hổ sờ sờ cái mũi: "Tôi khi đó không phải tức giận sao?"
"Cái gì tức giận! Tôi thấy ông là đã sớm tính toán!" Lão phu nhân liếc mắt ông một cái: "Còn giả vờ la tôi!"
"Ha ha..." Ngụy lão gia tử thức thời không tiếp tục tranh cãi, chuyển đề tài, "Ai ~ tôi là lo lắng, Như Tuệ cùng A Thành, tuy rằng không phải con ruột, nhưng bối phận này tóm lại là cái vấn đề lớn, chính là Minh Tú bên kia cũng không biết nói sao."
Nhắc tới chuyện này, Ngụy lão phu nhân cũng chỉ có thể thở dài: "May mắn không phải ruột thịt, nếu không cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Như Tuệ bên ấy, cũng chỉ có thể đi từng bước xem từng bước, chuyện bối phận này, nhà chúng ta không cần để ý. Cũng may mắn Nhược Nhược đến lâu như vậy cũng không chính thức giới thiệu ra ngoài, biết thân phận của con bé cùng quan hệ hai nhà như vậy, tương lai tránh chút là được..."
Ngụy lão tướng quân lắc đầu, cười nói: "Việc này đều là chuyện bên ngoài, qua vài ngày, ai còn quản bên ngoài nói như thế nào? Tôi là sợ, Nhược Nhược mới 17, so với Thúc An nhỏ hơn mười tuổi, vẫn là đứa bé choai choai! Hiện tại đối với Thúc An là thích, vẫn còn mới mẻ, nhưng tâm tư của tiểu nha đầu ai có thể biết rõ ràng? Một ngày một kiểu! Tương lai nếu... xem bộ dáng Thúc An, chìm sâu, nó sẽ thương tâm."
Ngụy lão phu nhân cũng không nói, một thời gian dài mới híp mắt mỉm cười nói: "Lúc trước tôi với ông cũng hơn nhiều tuổi như vậy, sao không thấy ông sợ tôi thay lòng đổi dạ?"
"Này... Ha ha, lão Thôi còn đang đợi tôi chơi cờ ha! Tôi đi trước, miễn cho người ta đợi lâu..."
"Hắc! Ông già chết bầm này!"
Danh sách chương