Dọc theo đường đi Ngụy Ương đều thực nhu thuận, trừ bỏ việc Nhược Thủy nghiêng người qua thắt dây an toàn cho anh liền hừ hừ hai tiếng, sau vẫn duy trì trạng thái mắt to ngập nước nhìn Nhược Thủy.

Vừa mới bắt đầu Nhược Thủy còn có chút là lạ, sau lại càng trấn định, dù sao đang lái xe, đâu ai rảnh đi để ý người bên cạnh đang say rượu không được bình thường.

Khi xuống xe có một vấn đề khó khăn không nhỏ, Ngụy Ương rõ ràng là say không tỉnh táo, Nhược Thủy hoàn toàn không có cách nào đem người đi lên tầng, chỉ có thể lại ôn tồn cùng anh thương lượng, để cho chính anh đi lên.

May mà Ngụy Ương tuy rằng say, nhưng chỉ là đầu óc có chút quay cuồng ra đi đường vẫn là có thể. Nhược Thủy vừa mở khoá, vừa quay đầu liền nhìn thấy anh đang lắc lư đi tới theo hình chữ S, nhanh chóng đi tới đỡ lấy anh.

Lúc trước Nhược Thủy đã đến nơi ở của Ngụy Ương một lần, còn nhớ rõ tầng trệt, Ngụy Ương dựa vào, hơn phân nửa thân mình đều đặt ở trên người cô. Nhược Thủy vừa đi vừa cắn răng, nặng muốn chết!

Ngụy Ương vừa đi còn vừa nói chuyện, Nhược Thủy nghe cũng không hiểu anh đang nói cái gì, chính là ngẫu nhiên có thể nghe thấy anh gọi mình: "...Nhược Nhược... Nhược Nhược..."

"Ôi chao, con đây."

"... Nhược Nhược... Nhược Nhược..."

"... Con đây."

"... Nhược Nhược... Nhược Nhược..."

-_-# "Cậu có để yên không!"

"..."

Rốt cục dìusô pha, Nhược Thủy há to miệng hút khí, Ngụy Ương nằm trên sô pha màu trắng, đi qua, nghe anh nói: "Muốn uống nước..."

Nhược Thủy nhận lệnh thở dài, tùy tay lấy tiểu A Ly bên cạnh trên sô pha nhét vào trong lòng Ngụy Ương, đi tìm nước.

���

Ngụy Ương ép buộc thật lâu, làm Nhược Thủy rốt cục an bài cho anh xong, khi tính về nhà, đã là nửa đêm.

Trên giường Ngụy Ương đang ôm tiểu A Ly mà Nhược Thủy đưa cho anh ngủ say sưa, ngọn đèn màu vàng ấm áp, Nhược Thủy tựa vào cửa phòng ngủ, nhìn anh, ánh mắt chợt loé. Cảm thấy có cảm xúc đang lên men, vừa chua xót lại ngọt, không biết là tư vị gì.

Thật sự không muốn thừa nhận, cậu nhỏ ngốc nghếch như vậy, thế nhưng ở đáy lòng cô chiếm vị trí nho nhỏ.

☻☻☻

Nhược Thủy bị tiếng chuông di động đánh thức, cô chậm rãi mở to mắt, lại phát hiện Ngụy Ương đang đứng ở trước giường của cô, thần sắc quỷ dị nhìn cô, trên tay còn cầm điện thoại của cô.

Xoa xoa mắt, duỗi tay ra, Ngụy Ương liền đưa di động qua, điện thoại vẫn còn reo, Nhược Thủy vừa nhìn, thì ra là Trịnh Hạo Sơ.

Tùy ý cùng Trịnh Hạo Sơ nói hai câu, làm cho anh không cần lo lắng, chính mình đã sớm ở nhà, sau liền cúp điện thoại, không hề cảm thấy bứt rứt khi nói dối.

Buông di động, Nhược Thủy lấy tay che mặt, âm thanh rầu rĩ: "Cậu nhìn cái gì? Đi ra ngoài, con muốn rời giường."

Ngụy Ương như là làm sai chuyện gì, chột dạ cúi đầu bước nhanh ra phòng khách, thuận tiện đóng cửa dùm Nhược Thủy.

☻☻☻

Trong phòng bật máy sưởi, Nhược Thủy ra phòng khách mới nhìn thấy Ngụy Ương mặc một thân quần áo ở nhà, cùng quần áo thường gặp thì kém quá nhiều, tuy rằng gương mặt vẫn là bất an như vậy, bất quá lại ngoài ý muốn ở nhà, thoạt nhìn tựa như một người ——đàn ông tốt... Nếu lại đeo cái tạp dề thì càng giống.

ười đàn ông tốt lúc này đang ngồi ở trước bàn ăn, tư thế ngồi giống như bạn nhỏ ở nhà trẻ phạm vào sai lầm, chỉ còn chờ cô giáo đến xử lý.

Nhược Thủy không có ý xử lý anh, khi nhìn đến hương thơm bốn phía trên bàn, một bàn đồ ăn vô cùng tốt thì kinh ngạc một chút, "Đây là cậu làm?"

Ngụy Ương gật đầu, mặt hơi hơi có chút đỏ.

Một câu hỏi bình thường lại đứng đắn như vậy, cậu đỏ mặt cái gì a?!!!

Từ ngày đó Ngụy Ương ở trước mặt cô khóc lê hoa đái vũ, dường như nội tâm của cô số lần rít gào liền tăng nhiều.

Cậu nhỏ lúc trước xinh đẹp như hoa, ôn nhu săn sóc, phong lưu phóng khoáng đi nơi nào? Cô thật sự rất khó chấp nhận loại biến hóa thình lình này xảy ra a!

Ngụy Ương yên lặng hầu hạ cô ăn cơm, Nhược Thủy phát hiện cô thế nhưng thực thích ứng...

Nhưng quá im lặng cũng không tốt, vì thế cô tùy tiện chọn cái đề tài mở miệng: "Cậu đêm qua uống không ít rượu, hôm nay có đau đầu không?"

Lời này vừa nói ra, Ngụy Ương nháy mắt hồng thành một mảnh, ánh mắt né tránh không dám nhìn cô, "... Ngày hôm qua... Phiền toái em, không có đau đầu."

Nhìn anh như vậy, Nhược Thủy rốt cục vô lực thở dài, "Chuyện của chúng ta đại khái thật có sự khác nhau." Bằng không cô làm sao không hiểu được anh đỏ mặt vì cái gì? Nói sự khác nhau, ai dám tranh phong. Tuổi xem như là tâm bệnh lớn nhất của Ngụy Ương, nhất là ngày hôm qua còn thấy được một màn chói mắt như vậy. Sắc mặt anh thay đổi cực nhanh, nháy mắt trắng xanh, tay run đến nỗi ngay cả chiếc đũa đều cầm không được, "Em, đây là muốn cự tuyệt anh sao?"

"Ách... Con nói gì đó sao?" dấu chấm hỏi trên đầu Nhược Thủy cơ hồ muốn hiện hình, tư duy hai người thật sự ở cùng một bậc sao?

"Vậy, vậy em nói chúng ta có sự khác nhau..." Ngụy Ương nhỏ giọng nói.

Nhược Thủy ngẩnh đầu lên, "Chúng ta vốn có sự khác nhau, cậu hơn con mười tuổ

Ngụy Ương bị thương cúi đầu không nói.

"Cậu có nghĩ tới, nếu chúng ta cùng một chỗ, trong nhà làm sao bây giờ?"

Ngụy Ương cứng đờ, giống như pha quay chậm trong điện ảnh chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt là không thể tin mừng như điên."Em... Anh... Em không cần lo lắng, anh đã an bài xong. Chỉ cần em nguyện ý, liền không có gì không thể."

"Như vậy a..." Nhược Thủy lắc đầu, nhìn bầu trời phía ngoài cửa sổ, âm thanh giống như từ thế giới bên kia bay tới, "Nhưng là, mẹ con sẽ rất khó chấp nhận?"

Một cú trúng đích.

Ngụy Ương trầm mặc không nói, Ngụy Như Tuệ là một nhân tố duy nhất không xác định trong kế hoạch của anh. Đó là chị ruột của anh, Nhược Thủy là con gái kế của bà, nơi này, chỉ có thể bế tắc.

"Anh biết, anh thực ích kỷ. Nhưng anh không có cách nào bởi vì ánh mắt cùng cảm xúc của người khác mà buông tha em. Anh thử qua, nhưng không thể thực hiện được. Cho nên anh chuẩn bị thật lâu, chỉ sợ em không muốn." Ngụy Ương nhìn cô, thản nhiên mỉm cười, ngữ khí trầm thấp, "Chỉ cần em nguyện ý, dù gian nan, anh liền không sợ."

...

Cuối cùng, Nhược Thủy cũng không có thể cho anh một câu trả lời thuyết phục xác thực. Cô là người nhát gan, nhưng luyến tiếc anh, lại sợ hãi lọt vào sự phản đối của người nhà, càng sợ, làm bọn họ thương tâm.

Ngụy Ương hiểu được băn khoăn của cô, nhưng là cô không có cự tuyệt, chuyện này với anh chính là chuyện tốt.

Cái khác, có thể từ từ sẽ đến. Cho tới bây giờ, anh không thiếu nhất, chính là kiên nhẫn.

☻☻☻

"Đại tuyết?! Còn trăm năm mới thấy một lần?!"

Nhược Thủy ngồi ở trên sô pha nhà Ngụy Ương, ôm tiểu A Ly của Ngụy Ương, nhìn chằm chằm tin nhắn của lớp trưởng gởi đến, mí mắt trái nhảy xong mắt phải tiếp tục

"Làm sao vậy?" Ngụy Ương từ phòng bếp nhô đầu ra.

"Trường học chúng con nghỉ học, nói là tuyết rơi quá lớn, không an toàn." Nhược Thủy lời ít mà ý nhiều giải thích nói.

Ngụy Ương như là nhớ tới cái gì, "À, đúng rồi, anh đều đã quên nói với em. Bên ngoài tuyết rơi quá lớn, em đừng vội đi, chờ tuyết ngừng, mặt đường dọn sạch sẽ anh sẽ chở em về."

Nhược Thủy không đáp, kéo dép lê mới tìm ra của Ngụy Ương, đi đến trước cửa sổ sát đất xem —— quả nhiên, tuyết lông ngỗng đang rơi xuống, lâu dần bên dưới đã là một mảnh trắng xoá.

Ngụy Ương rửa xong chén đi ra, thuận tay mở tivi, mới mở ra, chợt nghe nữ phóng viên trong đó nói: "... đại tuyết trăm năm mới thấy một lần, hơn nữa rơi liên tục hai đến ba ngày, người dân tốt nhất không nên ra ngoài, nếu là ra ngoài nên chú ý an toàn..."

"Nhược Nhược, xem ra em nên ở nhà anh hơn hai ngày, bên ngoài thật sự rất nguy hiểm!" Ngụy Ương nghiêm túc.

"..." Mí mắt giật giật, sao mày lại nhảy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện