Cửa sổ lớn sát mặt đất, Ngụy Ương nắm di động, tinh thần không chăm chú cứ đi đi lại lại, khi thì nhíu mày, khi thì dừng bước nhìn ra ngoài cửa sổ mỉm cười.
Nếu Thôi Tiến Đông ở trong này, chắc chắn chấn động. Không tính trong khoảng thời gian này tinh thần sa sút tối tăm, Ngụy Ương đã bao lâu không cười? Tự nở nụ cười trong chốc lát, Ngụy Ương vẫn là trở về hiện tại, nhìn di động thở dài, nhẹ nhàng bấm số điện thoại.
Tim càng đập càng nhanh, khi anh cảm thấy tim sắp nhảy ra ngoài, điện thoại đã kết nối, trong nháy mắt tim đình trệ.
"... Cậu nhỏ."
Âm thanh của cô gái nhỏ vẫn ngọt ngào mềm mại như vậy, qua điện thoại, Ngụy Ương cũng có thể nghĩ đến, khuôn mặt của cô lúc này nhăn thành bánh bao, không được tự nhiên mở miệng gọi anh cậu nhỏ không xứng đáng này.
"Nhược Nhược." Anh nói rất nhẹ, chỉ sợ kinh hách đến cô.
Nhược Thủy không biết nên nói cái gì cho tốt, Ngụy Ương nghe thấy tiếng hít thở tinh tế của cô ở đầu bên kia, liền hận không thể cứ như vậy, không dám lên tiếng đánh gãy thời khắc tốt đẹp này.
Cuối cùng Nhược Thủy chần chờ mở miệng: "Cậu, chuyện trên mạng, là cậu giúp con sao?"
Ngụy Ương nhẹ giọng xác nhận.
Nhược Thủy cúi mắt, hơn nửa ngày mới nói: "Cám ơn... Cậu."
Không nói gì nữa, Nhược Thủy không biết có nên chấm dứt cuộc nói chuyện này hay không, đầu bên kia Ngụy Ương lại nói: "Nhược Nhược gần đây ở nhà làm chút gì?"
"A...?" Nhược Thủy sửng sốt, muốn cùng cô nói về việc nhà sao?
"Cũng không làm cái gì, chính là coi ít sách, coi phim truyền hình, sau đó viết vài thứ." Nhược Thủy rất thành thật trả lời.
"Ừ? Viết cái gì?" Ngụy Ương rất hứng thú hỏi.
Không nghĩ tới Ngụy Ương sẽ hỏi đến cùng, Nhược Thủy có chút quẫn bách: “Ách... Viết một ít kịch bản, viết chơi thôi."
"À, như vậy a." Ngụy Ương nghe âm thanh của cô, khóe miệng không tự giác cong lên:
"Ngày nghỉ ở nhà nên chiếu cố mình, đừng thức đêm, đối với thân thể không tốt, khi nhàn rỗi đi ra ngoài một chút, không thể luôn trốn ở trong nhà, khi đi ra ngoài cùng bạn học liên hoan không thể uống rượu..."
Nói một chuỗi thật dài, anh nói một câu, Nhược Thủy liền lăng lăng đáp ứng một tiếng, cuối cùng anh khẽ cười: "Yên tâm, chuyện trên mạng đã có anh*. Em cứ yên tâm."
Trong xưng hô TQ chỉ có ta-ngươi, vì Nhược Thủy vẫn chưa chấp nhận Ngụy Ương nên để cậu-con, còn NU đã nhận ra tình cảm của mình nên để anh-em
"..."
Cậu nhỏ bị người ngoài hành tinh nhập vào sao? Này, ngữ khí này tựa như người yêu nỉ non, là chuyện gì xảy ra nha? Thời gian trước rối rắm chẳng lẽ là mình bị ảo tưởng nghĩ ra được sao? Này cũng không khoa học!
Nội tâm Nhược Thủy rít gào, nhưng cậu nhỏ lại hồn nhiên không biết, sau khi cô gái nhỏ nói lời tạm biệt, cảm thấy mỹ mãn cúp điện thoại lại.
Đêm nay nhất định lại là hai người không ngủ.
☻☻☻
Lương Thần gọi điện thoại đến an ủi người nào đó đã trở thành "Quốc gia cơ mật", trong lời nói rất tò mò.
Hai người cũng không có gì không thể nói, Nhược Thủy liền nói cho anh là Ngụy Ương làm, Lương Thần nghe xong im lặng hồi lâu, cuối cùng lo lắng mở miệng:
"Kỳ thật, anh cảm thấy, ở đâu có áp bức ở đó có phản kháng. Tuy rằng chú Ngụy đem Internet thu phục, nhưng dùng thủ đoạn cường thế như vậy, có thể hay không mang đến phản ứng ngược lớn hơn nữa ?"
Nhược Thủy trầm mặc, chớp mắt một cái, có chút mệt mỏi nói: "Chuyện này thật sự quẩn không nổi, so với chuyện Internet, em càng quan tâm là ai chuyện này hơn. Không có lý do gì em bị mang ra phơi bày trước công chúng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Em nghĩ kỹ, quả thật có người cố ý dẫn đường dư luận, nhưng cụ thể là ai em lại tra không được." Gặp được loại tai bay vạ gió này, Nhược Thủy ngay cả thở dài đều vô lực.
"Đừng lo lắng, anh đã nhờ bạn bè giúp em tìm hiểu, hẳn là hai ngày nữa sẽ có tin tức." Lương Thần an ủi nói.
"Ừ, cám ơn anh." Ý tốt của bạn bè, Nhược Thủy sẽ không cự tuyệt.
Bên kia lại là một trận trầm mặc, hồi lâu, Lương Thần mới cúi đầu lên tiếng: "Tiểu Nhược, cho tới bây giờ anh muốn không phải là lời cảm ơn của em."
Tim hung hăng run lên, giờ khắc này, Nhược Thủy cơ hồ rơi lệ, nhưng vẫn phải đối mặt chuyện này.
"Em... Thực xin lỗi."
Không có lý do gì, cũng không có lấy cớ, trừ bỏ một câu này, Nhược Thủy không biết nên nói cái gì với anh.
Lúc này đây trầm mặc, so với dĩ vãng đều lâu hơn. Cuối cùng, khi Nhược Thủy nghĩ đến anh không nói thì Lương Thần mới chậm rãi: "Chúng ta vẫn là bạn bè."
Mũi cố nén chua xót, Nhược Thủy đáp ứng: "Vẫn là bạn bè."
Vì sao tình bạn một ngày nào đó sẽ biến chất? Vì sao hai người gắn bó với nhau không thể chỉ có tình bạn đơn thuần? Vì sao, tim khó có thể khống chế như vậy?
Cô và Ngụy Dịch, Lương Thần.
Từng bước sai, từng bước sai.
Nếu nhân sinh đều có thể như lúc ban đầu, thật là tốt biết bao.
☻☻☻
Chuyện phiền lòng đến từng chuyện, từng chuyện, chuyện Lương Thần xem như họa vô đơn chí, làm cho tâm tình của Nhược Thủy vốn bị áp lực nay lại kém cỏi. Liên tục vài ngày không ra khỏi cửa làm cho ba ba Hách Liên nhiều ngày đều lo lắng, đề phòng, trong lòng nghi ngờ là hậu quả vì mình phỉ báng thần tượng của con gái quá mức.
Ngụy Như Tuệ lén lút đến hỏi, Nhược Thủy cũng không gạt bà, đem chuyện Lương Thần đều nói cho bà biết. Loại chuyện tình cảm này, Ngụy Như Tuệ cũng thúc thủ vô sách, bà bình thường cũng ít nói, ngay cả an ủi Nhược Thủy đều không có biện pháp, chỉ có thể cùng thở dài.
Gặp bộ dáng chồng thật cẩn thận, Ngụy Như Tuệ buồn cười nói: "Không liên quan tới anh, là có chuyện khác."
Hách Liên Thành trừng mắt to, phẫn nộ nói: "Em làm sao mà biết? Em đều biết nhưng sao anh không biết?!"
Ông bắt đầu hoài nghi chính mình có hay không rất không quan tâm con gái, đồng thời đối với vợ cùng con gái có chuyện bí mật nhỏ này biểu hiện thập phần bất mãn.
Làm cái gì a! Một nhà ba người, hai người thế nhưng còn muốn làm tiểu đoàn thể! Hơi quá đáng!
Mẹ Như Tuệ thực bất đắc dĩ, ba ba Hách Liên thật sự là tuổi càng lớn càng như trẻ con.
"Là cô gái nhỏ, lớn hơn một chút tự nhiên còn có những chuyên không nghĩ nói cho ba ba, chuyện này lại bình thường, nhưng, anh vì sao lại tức giận?" Ngụy Như Tuệ liếc trắng mắt.
"Vậy sao có thể giống nhau? Nhược Nhược từ nhỏ liền cùng anh thân thiết, sao đều nói cho em, không nói cho anh biết?" Hách Liên Thành phẫn nộ, bỗng nhiên cảnh giác nói: "Chẳng lẽ là Nhược Nhược đang yêu?!"
Ngụy Như Tuệ nhìn trời, không nhìn mặt ông.
Hách Liên Thành hí mắt, đập tay 1 cái, đắc ý nói: "Quả nhiên là bị anh đoán trúng! Hừ, sẽ không biết là thằng nhóc cái dạng gì thế nhưng lại dám đánh chủ ý con gái anh."
"..."
Hách Liên Thành đoán ra ở phương diện này kỳ thật là có nguyên nhân.
Lúc trước khi Nhược Thủy ở nước ngoài, tuy rằng tuổi còn nhỏ, học trường nữ sinh, nhưng người theo đuổi cũng không thiếu.
Có một lần ba ba Hách Liên được nghỉ, bay qua Đan Mạch thăm con gái, ở phòng nhỏ mới mua ở đó. Lúc ấy có một chàng trai đang khởi xướng thế công mãnh liệt theo đuổi Nhược Thủy, hoa tươi, chocolate, các loại thủ đoạn lãng mạn ùn ùn tới tấp.
Nhược Thủy tuy rằng bề ngoài là Lolita, nhưng bên trong không phải. Đối với hành vi của chàng trai kia, cô cảm thấy buồn cười, thái độ cự tuyệt thập phần kiên định.
Sau khi ba ba Hách Liên đến, vừa vặn ngay lúc chàng trai kia nản lòng thoái chí, đang làm cú giãy dụa cuối cùng. Vì thế, có một ngày, ba ba Hách Liên ngay tại hộp thư trước cửa nhà thấy được bức thư viết như vậy….
Anh muốn mang theo khuôn mặt tuấn tú, cơ ngực cường tráng, cùng Land Rover giá trị 50.000 bảng Anh của anh rời xa em! Đây là tổn thất của em!!!
Lạc khoản là viết tắt, ba ba Hách Liên không biết, nhưng chủ nhân của bức thư này hiển nhiên cảm xúc thập phần kích động, hạ bút như thế đem cảm xúc khó chịu của mình viết vào bức thư này biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn.
Như thế rất tốt, con gái mình không đến mười lăm tuổi thế nhưng có người theo đuổi! Ba ba Hách Liên khủng hoảng tinh thần. Vì thế một lần ông xuất ngoại là hỏi Nhược Thủy một lần. May mắn sau lại không xuất hiện người theo đuổi nào nữa, làm cho tâm Hách Liên Thành thoáng buông một ít, nhưng khi Nhược Thủy hết kỳ nghỉ lễ Noel, vẫn tự mình đưa cô đến trường học mới yên tâm.
Từ nay về sau ba ba Hách Liên liền đối loại sự tình này thập phần mẫn cảm, đáng tiếc Nhược Thủy sau khi về nước vẫn an phận thủ thường, rất ít khi ra ngoài. Ở trường học kia cũng không có chuyện xấu, nhưng thật ra làm cho ba ba Hách Liên vẫn xoa tay nóng lòng muốn thử có chút cô đơn.
Nay lại xuất hiện tình huống hư hư thực thực, thần kinh ba ba Hách Liên nháy mắt liền căng lên, bắt đầu tiến vào trạng thái cảnh giới cấp một.
*Xì poi: chương sau gặp “người wen”!
Nếu Thôi Tiến Đông ở trong này, chắc chắn chấn động. Không tính trong khoảng thời gian này tinh thần sa sút tối tăm, Ngụy Ương đã bao lâu không cười? Tự nở nụ cười trong chốc lát, Ngụy Ương vẫn là trở về hiện tại, nhìn di động thở dài, nhẹ nhàng bấm số điện thoại.
Tim càng đập càng nhanh, khi anh cảm thấy tim sắp nhảy ra ngoài, điện thoại đã kết nối, trong nháy mắt tim đình trệ.
"... Cậu nhỏ."
Âm thanh của cô gái nhỏ vẫn ngọt ngào mềm mại như vậy, qua điện thoại, Ngụy Ương cũng có thể nghĩ đến, khuôn mặt của cô lúc này nhăn thành bánh bao, không được tự nhiên mở miệng gọi anh cậu nhỏ không xứng đáng này.
"Nhược Nhược." Anh nói rất nhẹ, chỉ sợ kinh hách đến cô.
Nhược Thủy không biết nên nói cái gì cho tốt, Ngụy Ương nghe thấy tiếng hít thở tinh tế của cô ở đầu bên kia, liền hận không thể cứ như vậy, không dám lên tiếng đánh gãy thời khắc tốt đẹp này.
Cuối cùng Nhược Thủy chần chờ mở miệng: "Cậu, chuyện trên mạng, là cậu giúp con sao?"
Ngụy Ương nhẹ giọng xác nhận.
Nhược Thủy cúi mắt, hơn nửa ngày mới nói: "Cám ơn... Cậu."
Không nói gì nữa, Nhược Thủy không biết có nên chấm dứt cuộc nói chuyện này hay không, đầu bên kia Ngụy Ương lại nói: "Nhược Nhược gần đây ở nhà làm chút gì?"
"A...?" Nhược Thủy sửng sốt, muốn cùng cô nói về việc nhà sao?
"Cũng không làm cái gì, chính là coi ít sách, coi phim truyền hình, sau đó viết vài thứ." Nhược Thủy rất thành thật trả lời.
"Ừ? Viết cái gì?" Ngụy Ương rất hứng thú hỏi.
Không nghĩ tới Ngụy Ương sẽ hỏi đến cùng, Nhược Thủy có chút quẫn bách: “Ách... Viết một ít kịch bản, viết chơi thôi."
"À, như vậy a." Ngụy Ương nghe âm thanh của cô, khóe miệng không tự giác cong lên:
"Ngày nghỉ ở nhà nên chiếu cố mình, đừng thức đêm, đối với thân thể không tốt, khi nhàn rỗi đi ra ngoài một chút, không thể luôn trốn ở trong nhà, khi đi ra ngoài cùng bạn học liên hoan không thể uống rượu..."
Nói một chuỗi thật dài, anh nói một câu, Nhược Thủy liền lăng lăng đáp ứng một tiếng, cuối cùng anh khẽ cười: "Yên tâm, chuyện trên mạng đã có anh*. Em cứ yên tâm."
Trong xưng hô TQ chỉ có ta-ngươi, vì Nhược Thủy vẫn chưa chấp nhận Ngụy Ương nên để cậu-con, còn NU đã nhận ra tình cảm của mình nên để anh-em
"..."
Cậu nhỏ bị người ngoài hành tinh nhập vào sao? Này, ngữ khí này tựa như người yêu nỉ non, là chuyện gì xảy ra nha? Thời gian trước rối rắm chẳng lẽ là mình bị ảo tưởng nghĩ ra được sao? Này cũng không khoa học!
Nội tâm Nhược Thủy rít gào, nhưng cậu nhỏ lại hồn nhiên không biết, sau khi cô gái nhỏ nói lời tạm biệt, cảm thấy mỹ mãn cúp điện thoại lại.
Đêm nay nhất định lại là hai người không ngủ.
☻☻☻
Lương Thần gọi điện thoại đến an ủi người nào đó đã trở thành "Quốc gia cơ mật", trong lời nói rất tò mò.
Hai người cũng không có gì không thể nói, Nhược Thủy liền nói cho anh là Ngụy Ương làm, Lương Thần nghe xong im lặng hồi lâu, cuối cùng lo lắng mở miệng:
"Kỳ thật, anh cảm thấy, ở đâu có áp bức ở đó có phản kháng. Tuy rằng chú Ngụy đem Internet thu phục, nhưng dùng thủ đoạn cường thế như vậy, có thể hay không mang đến phản ứng ngược lớn hơn nữa ?"
Nhược Thủy trầm mặc, chớp mắt một cái, có chút mệt mỏi nói: "Chuyện này thật sự quẩn không nổi, so với chuyện Internet, em càng quan tâm là ai chuyện này hơn. Không có lý do gì em bị mang ra phơi bày trước công chúng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Em nghĩ kỹ, quả thật có người cố ý dẫn đường dư luận, nhưng cụ thể là ai em lại tra không được." Gặp được loại tai bay vạ gió này, Nhược Thủy ngay cả thở dài đều vô lực.
"Đừng lo lắng, anh đã nhờ bạn bè giúp em tìm hiểu, hẳn là hai ngày nữa sẽ có tin tức." Lương Thần an ủi nói.
"Ừ, cám ơn anh." Ý tốt của bạn bè, Nhược Thủy sẽ không cự tuyệt.
Bên kia lại là một trận trầm mặc, hồi lâu, Lương Thần mới cúi đầu lên tiếng: "Tiểu Nhược, cho tới bây giờ anh muốn không phải là lời cảm ơn của em."
Tim hung hăng run lên, giờ khắc này, Nhược Thủy cơ hồ rơi lệ, nhưng vẫn phải đối mặt chuyện này.
"Em... Thực xin lỗi."
Không có lý do gì, cũng không có lấy cớ, trừ bỏ một câu này, Nhược Thủy không biết nên nói cái gì với anh.
Lúc này đây trầm mặc, so với dĩ vãng đều lâu hơn. Cuối cùng, khi Nhược Thủy nghĩ đến anh không nói thì Lương Thần mới chậm rãi: "Chúng ta vẫn là bạn bè."
Mũi cố nén chua xót, Nhược Thủy đáp ứng: "Vẫn là bạn bè."
Vì sao tình bạn một ngày nào đó sẽ biến chất? Vì sao hai người gắn bó với nhau không thể chỉ có tình bạn đơn thuần? Vì sao, tim khó có thể khống chế như vậy?
Cô và Ngụy Dịch, Lương Thần.
Từng bước sai, từng bước sai.
Nếu nhân sinh đều có thể như lúc ban đầu, thật là tốt biết bao.
☻☻☻
Chuyện phiền lòng đến từng chuyện, từng chuyện, chuyện Lương Thần xem như họa vô đơn chí, làm cho tâm tình của Nhược Thủy vốn bị áp lực nay lại kém cỏi. Liên tục vài ngày không ra khỏi cửa làm cho ba ba Hách Liên nhiều ngày đều lo lắng, đề phòng, trong lòng nghi ngờ là hậu quả vì mình phỉ báng thần tượng của con gái quá mức.
Ngụy Như Tuệ lén lút đến hỏi, Nhược Thủy cũng không gạt bà, đem chuyện Lương Thần đều nói cho bà biết. Loại chuyện tình cảm này, Ngụy Như Tuệ cũng thúc thủ vô sách, bà bình thường cũng ít nói, ngay cả an ủi Nhược Thủy đều không có biện pháp, chỉ có thể cùng thở dài.
Gặp bộ dáng chồng thật cẩn thận, Ngụy Như Tuệ buồn cười nói: "Không liên quan tới anh, là có chuyện khác."
Hách Liên Thành trừng mắt to, phẫn nộ nói: "Em làm sao mà biết? Em đều biết nhưng sao anh không biết?!"
Ông bắt đầu hoài nghi chính mình có hay không rất không quan tâm con gái, đồng thời đối với vợ cùng con gái có chuyện bí mật nhỏ này biểu hiện thập phần bất mãn.
Làm cái gì a! Một nhà ba người, hai người thế nhưng còn muốn làm tiểu đoàn thể! Hơi quá đáng!
Mẹ Như Tuệ thực bất đắc dĩ, ba ba Hách Liên thật sự là tuổi càng lớn càng như trẻ con.
"Là cô gái nhỏ, lớn hơn một chút tự nhiên còn có những chuyên không nghĩ nói cho ba ba, chuyện này lại bình thường, nhưng, anh vì sao lại tức giận?" Ngụy Như Tuệ liếc trắng mắt.
"Vậy sao có thể giống nhau? Nhược Nhược từ nhỏ liền cùng anh thân thiết, sao đều nói cho em, không nói cho anh biết?" Hách Liên Thành phẫn nộ, bỗng nhiên cảnh giác nói: "Chẳng lẽ là Nhược Nhược đang yêu?!"
Ngụy Như Tuệ nhìn trời, không nhìn mặt ông.
Hách Liên Thành hí mắt, đập tay 1 cái, đắc ý nói: "Quả nhiên là bị anh đoán trúng! Hừ, sẽ không biết là thằng nhóc cái dạng gì thế nhưng lại dám đánh chủ ý con gái anh."
"..."
Hách Liên Thành đoán ra ở phương diện này kỳ thật là có nguyên nhân.
Lúc trước khi Nhược Thủy ở nước ngoài, tuy rằng tuổi còn nhỏ, học trường nữ sinh, nhưng người theo đuổi cũng không thiếu.
Có một lần ba ba Hách Liên được nghỉ, bay qua Đan Mạch thăm con gái, ở phòng nhỏ mới mua ở đó. Lúc ấy có một chàng trai đang khởi xướng thế công mãnh liệt theo đuổi Nhược Thủy, hoa tươi, chocolate, các loại thủ đoạn lãng mạn ùn ùn tới tấp.
Nhược Thủy tuy rằng bề ngoài là Lolita, nhưng bên trong không phải. Đối với hành vi của chàng trai kia, cô cảm thấy buồn cười, thái độ cự tuyệt thập phần kiên định.
Sau khi ba ba Hách Liên đến, vừa vặn ngay lúc chàng trai kia nản lòng thoái chí, đang làm cú giãy dụa cuối cùng. Vì thế, có một ngày, ba ba Hách Liên ngay tại hộp thư trước cửa nhà thấy được bức thư viết như vậy….
Anh muốn mang theo khuôn mặt tuấn tú, cơ ngực cường tráng, cùng Land Rover giá trị 50.000 bảng Anh của anh rời xa em! Đây là tổn thất của em!!!
Lạc khoản là viết tắt, ba ba Hách Liên không biết, nhưng chủ nhân của bức thư này hiển nhiên cảm xúc thập phần kích động, hạ bút như thế đem cảm xúc khó chịu của mình viết vào bức thư này biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn.
Như thế rất tốt, con gái mình không đến mười lăm tuổi thế nhưng có người theo đuổi! Ba ba Hách Liên khủng hoảng tinh thần. Vì thế một lần ông xuất ngoại là hỏi Nhược Thủy một lần. May mắn sau lại không xuất hiện người theo đuổi nào nữa, làm cho tâm Hách Liên Thành thoáng buông một ít, nhưng khi Nhược Thủy hết kỳ nghỉ lễ Noel, vẫn tự mình đưa cô đến trường học mới yên tâm.
Từ nay về sau ba ba Hách Liên liền đối loại sự tình này thập phần mẫn cảm, đáng tiếc Nhược Thủy sau khi về nước vẫn an phận thủ thường, rất ít khi ra ngoài. Ở trường học kia cũng không có chuyện xấu, nhưng thật ra làm cho ba ba Hách Liên vẫn xoa tay nóng lòng muốn thử có chút cô đơn.
Nay lại xuất hiện tình huống hư hư thực thực, thần kinh ba ba Hách Liên nháy mắt liền căng lên, bắt đầu tiến vào trạng thái cảnh giới cấp một.
*Xì poi: chương sau gặp “người wen”!
Danh sách chương