“Hách Liên Nhược Thủy, mày xem, cái gì cũng đều là của tao, ngay cả anh ấy cũng không ngoại lệ.” Bình thường Từ Tử Huyên yên tĩnh tốt đẹp, mặt lúc này đã có chút dữ tợn: “A, mày nhất định cái gì cũng không được như tao.”
Một câu lại một câu, giống như búa tạ hung hăng gõ trong lòng Nhược Thủy. Nhược Thủy lui ra phía sau hai bước, thẳng tắp nhìn về phía chàng trai anh tuấn cao ngất, hơi hơi cúi đầu, thân mật dùng khăn tay lau khóe miệng cô gái bị lây dính tương ớt, ánh mắt đều là ôn nhu sủng nịch. Cảnh tượng quen thuộc như vậy, bạn trai của mình cùng em gái. Cỡ nào buồn cười! “Gì? Kia không phải Huyên Huyên cùng Vũ Hàng?” Mẹ ở bên cạnh đi tới chỗ bọn họ, mắt từ ái cùng hai người nói chuyện.
Cảnh tượng lại biến hóa, cho tới bây giờ mẹ luôn ôn nhu nhàn nhã lại xanh mặt rống với cô: “Mày làm chị, liền nhường em gái một chút không được sao? Huyên Huyên từ nhỏ không có mẹ, nay thật vất vả tìm được người trong lòng, mày liền không nên chặn ngang một cước!”
Hách Liên Nhược Thủy trợn to mắt, không thể tin nhìn mẹ ruột của mình, cả người run run. Từ Tử Huyên bên cạnh mặt đầy nước mắt tựa vào lòng Nghiêm Vũ Hàng, nức nở nói: “Mẹ, mẹ đừng la chị, đều là lỗi của con…”
Lâm Mộng Thi thấy thế, lại đau lòng Từ Tử Huyên, còn định nói thêm, chỉ thấy Hách Liên Nhược Thủy đã xoay người bước nhanh chạy ra cửa.
“Oành!” Tiếng động thật lớn, trời đất xoay chuyển…
Hách Liên Nhược Thủy từ trong mộng bừng tỉnh, im lặng nửa ngày, sờ lên mặt, vẫn là vẻ mặt lạnh như băng. Nhẹ nhàng đẩy chăn ra, đặt chân đi xuống giường, lặng yên không một tiếng động đi đến bên cửa sổ, kéo một góc rèm cửa sổ ra.
Trời đã sáng, bầu trời lộ ra màu lam, thật xinh đẹp khác thường, giống như bóng đêm qua đi, sức sống cùng hy vọng đã ngủ đông đang từ từ thức dậy.
Mọi chuyện đều đã qua, hiện tại tôi là Hách Liên Nhược Thủy tám tuổi, hết thảy đều đã không như đời trước. Hách Liên Nhược Thủy không tiếng động nói, trong mắt như có tia sáng lướt nhanh.
☻☻☻
Chạng vạng, thời điểm tan học, trước cổng trường tiểu học Thi Nghiêm phá lệ náo nhiệt. Trừ bỏ các học sinh tiểu học đang tan học về nhà, còn có không ít ba mẹ tới đón con.
Nhược Thủy vừa ra khỏi cửa, liền thấy ba ba đứng cách đó không xa, xoay người cười nói với mấy đứa bé bên cạnh: “Ba mình tới đón mình, mình đi trước.” Không đợi trả lời, tùy tiện phất phất tay rồi hướng Hách Liên Thành đi đến.
Mấy cô bé này là bạn học tiểu học của Hách Liên Nhược Thủy, ngày đầu tiên Nhược Thủy đến trường sau khi nghỉ bệnh, đã bị các bạn nhiệt tình vây quanh. Nhìn trường tiểu học Thi Nghiêm có chút xa lạ, trong lòng Nhược Thủy kỳ thật thực phức tạp.
Đời trước, sau khi lựa chọn theo Lâm Mộng Thi, bởi vì mẹ nhanh chóng tái giá với Từ Chính Hoa, Hách Liên Nhược Thủy cũng đi theo mẹ chuyển đến Từ gia, lúc ấy Từ Tử Huyên cùng tuổi với Nhược Thủy không thể vào học trường tốt nhất thành phố – tiểu học Thi Nghiêm mà ở một trường tiểu học gần Từ gia. Vì Từ Tử Huyên làm nũng tỏ vẻ muốn cùng chị gái học chung một trường, Lâm Mộng Thi không chút do dự làm thủ tục chuyển trường cho Nhược Thủy, đem con gái ruột từ trường tốt nhất chuyển tới một trường tiểu học bình thường.
Cho nên khi trở lại trường học Thi Nghiêm, Hách Liên Nhược Thủy có cảm giác giống như mộng, những người bạn gái nhiệt tình này cô cũng không nhớ rõ tên, chỉ có thể cười nghe các bạn nói chuyện. Kết quả các bạn học nhỏ quá mức nhiệt tình, đối đãi với Hách Liên Nhược Thủy như người “Bệnh nặng mới khỏi” “Còn không có dưỡng bệnh tốt cho nên không nói chuyện được”, vài cô bạn thể hiện tình yêu cùng quan tâm rất nhiệt tình, cho đến lúc tan học còn lo lắng, cùng với cô đi ra cổng trường học.
Từ rất xa, Hách Liên Thành cũng nhìn thấy con gái bị bạn bè vây quanh, ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn, lại vẫn cố cười, con gái chợt vừa nhìn thấy anh, vẻ mặt như được giải thoát, làm cho ba ba Hách Liên nhịn không được muốn cười. Bất quá chỉ chớp mắt, thấy rõ người phụ nữ bước nhanh tới tiểu Nhược Thủy, anh lập tức liền cười không nổi.
Tinh tế đánh giá nét mặt tỏa sáng của người phụ nữ trước mặt một phen, trong lòng Nhược Thủy cười lạnh. Quả nhiên, đối với Lâm Mộng Thi mà nói, Hách Liên Thành cùng cô đều là gánh nặng, hiện tại bỏ xuống gánh nặng này, tuy rằng đã không có tài sản, nhưng Lâm Mộng Thi cho tới bây giờ cũng không thèm để ý vật ngoài thân có hay không? Đối với người mẹ này mà nói, có thể cùng người yêu một chỗ, vậy là tốt nhất.
Thấy con gái nhìn thấy mình cũng không chào mẹ, mà mặt không chút thay đổi nhìn mình, Lâm Mộng Thi có chút tức giận lại có chút kích động, có phải hay không Hách Liên Thành ở trước mặt đứa nhỏ nói mình cái gì? Nghĩ như vậy, lúc nhìn thấy Hách Liên Thành, Lâm Mộng Thi hung hăng oán anh vài lần, trong lòng thấy nhân phẩm chồng trước thật hèn mọn, lại một lần nữa cảm thấy quyết định ly hôn là chính xác.
Hách Liên Thành thấy thái độ vợ trước như thế, cũng không thèm để ý, muốn nói cảm tình, nhiều năm trôi qua như vậy, làm sao có thể không có? Mà khi anh phát hiện người vợ mình tận tâm bảo hộ, lại gạt anh cùng với người đàn ông khác qua lại, hơn nữa đã lén lút với nhau từ lâu, anh vô cùng phẫn nộ. Sau khi biết, anh cũng từng nghĩ tới cho Lâm Mộng Thi một cơ hội, hai người còn có con gái, nếu có thể bỏ qua, anh không muốn ly hôn, nhưng khi Lâm Mộng Thi bị phát hiện, cảm thấy không còn cố kỵ, cả ngày kêu gào muốn ly hôn. Mỗi ngày cứ như vậy, dần dần Hách Liên Thành không còn một chút cảm tình đối với vợ mình.
Nay được quyền nuôi nấng con gái, Hách Liên Thành cảm thấy thập phần thỏa mãn, nhìn thấy vợ cũ, cũng chỉ thản nhiên, trong lòng không cảm thấy gợn sóng gì.
Gặp ba ba lại đây, Tiểu Nhược Thủy trực tiếp vòng qua người phụ nữ trước mặt, nhu thuận kêu một tiếng “Ba ba”, lập tức Hách Liên Thành ôm cô lên, Nhược Thủy có điểm xấu hổ, nhưng do tình huống không đúng cho nên không nói thêm gì, nhưng trong lòng âm thầm nghĩ, lần sau phải nhớ nói ba ba không cần bế.
Nhìn gương mặt con gái như quả táo nhỏ, Hách Liên Thành hôn một cái nói: “Tạm biệt mẹ đi, chúng ta trở về nhà.”
Nhược Thủy phối hợp lau nước miếng trên mặt, cho ba ba một ánh mắt ghét bỏ, ngoan ngoãn mở miệng: “Mẹ gặp lại. Ba ba, nhanh về nhà, con đói bụng.”
“Ôi chao, tuân mệnh.” Hách Liên Thành cười hì hì cùng con gái đùa giỡn, ôm Tiểu Nhược Thủy đi đến chỗ dừng xe.
Nhìn thấy một màn phụ từ nữ hiếu này, Lâm Mộng Thi chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, nhìn con gái lúc trước luôn dán mình nay đối với mình liền giống như người xa lạ, nhất thời đỏ đỏ hốc mắt, may mắn cô ta nhớ tới mục đích đến đây của mình, nhịn xuống hai hàng nước mắt sắp rơi, gọi ba con Hách Liên.
Hách Liên Thành ôm con gái đặt vào chỗ ngồi phía sau ghế lái, giúp con bé thắt dây an toàn, xong mới xoay người nói với Lâm Mộng Thi: “Nói như vậy, cô muốn cho Nhược Nhược đi gặp kẻ cô sắp tái giá cùng con gái của hắn?”
Lâm Mộng Thi cứng đờ, sắc mặt xấu hổ nhìn anh, ngượng ngùng.
Bên trong xe, Tiểu Nhược Thủy tự động mở cửa kính xe, đôi mắt to chớp chớp nhìn hai người, lúc này, hồn phách Hách Liên Nhược Thủy 20 tuổi làm ra vẻ thiên chân vô tà lập lại một lần: “Mẹ sắp tái giá?”
Một câu lại một câu, giống như búa tạ hung hăng gõ trong lòng Nhược Thủy. Nhược Thủy lui ra phía sau hai bước, thẳng tắp nhìn về phía chàng trai anh tuấn cao ngất, hơi hơi cúi đầu, thân mật dùng khăn tay lau khóe miệng cô gái bị lây dính tương ớt, ánh mắt đều là ôn nhu sủng nịch. Cảnh tượng quen thuộc như vậy, bạn trai của mình cùng em gái. Cỡ nào buồn cười! “Gì? Kia không phải Huyên Huyên cùng Vũ Hàng?” Mẹ ở bên cạnh đi tới chỗ bọn họ, mắt từ ái cùng hai người nói chuyện.
Cảnh tượng lại biến hóa, cho tới bây giờ mẹ luôn ôn nhu nhàn nhã lại xanh mặt rống với cô: “Mày làm chị, liền nhường em gái một chút không được sao? Huyên Huyên từ nhỏ không có mẹ, nay thật vất vả tìm được người trong lòng, mày liền không nên chặn ngang một cước!”
Hách Liên Nhược Thủy trợn to mắt, không thể tin nhìn mẹ ruột của mình, cả người run run. Từ Tử Huyên bên cạnh mặt đầy nước mắt tựa vào lòng Nghiêm Vũ Hàng, nức nở nói: “Mẹ, mẹ đừng la chị, đều là lỗi của con…”
Lâm Mộng Thi thấy thế, lại đau lòng Từ Tử Huyên, còn định nói thêm, chỉ thấy Hách Liên Nhược Thủy đã xoay người bước nhanh chạy ra cửa.
“Oành!” Tiếng động thật lớn, trời đất xoay chuyển…
Hách Liên Nhược Thủy từ trong mộng bừng tỉnh, im lặng nửa ngày, sờ lên mặt, vẫn là vẻ mặt lạnh như băng. Nhẹ nhàng đẩy chăn ra, đặt chân đi xuống giường, lặng yên không một tiếng động đi đến bên cửa sổ, kéo một góc rèm cửa sổ ra.
Trời đã sáng, bầu trời lộ ra màu lam, thật xinh đẹp khác thường, giống như bóng đêm qua đi, sức sống cùng hy vọng đã ngủ đông đang từ từ thức dậy.
Mọi chuyện đều đã qua, hiện tại tôi là Hách Liên Nhược Thủy tám tuổi, hết thảy đều đã không như đời trước. Hách Liên Nhược Thủy không tiếng động nói, trong mắt như có tia sáng lướt nhanh.
☻☻☻
Chạng vạng, thời điểm tan học, trước cổng trường tiểu học Thi Nghiêm phá lệ náo nhiệt. Trừ bỏ các học sinh tiểu học đang tan học về nhà, còn có không ít ba mẹ tới đón con.
Nhược Thủy vừa ra khỏi cửa, liền thấy ba ba đứng cách đó không xa, xoay người cười nói với mấy đứa bé bên cạnh: “Ba mình tới đón mình, mình đi trước.” Không đợi trả lời, tùy tiện phất phất tay rồi hướng Hách Liên Thành đi đến.
Mấy cô bé này là bạn học tiểu học của Hách Liên Nhược Thủy, ngày đầu tiên Nhược Thủy đến trường sau khi nghỉ bệnh, đã bị các bạn nhiệt tình vây quanh. Nhìn trường tiểu học Thi Nghiêm có chút xa lạ, trong lòng Nhược Thủy kỳ thật thực phức tạp.
Đời trước, sau khi lựa chọn theo Lâm Mộng Thi, bởi vì mẹ nhanh chóng tái giá với Từ Chính Hoa, Hách Liên Nhược Thủy cũng đi theo mẹ chuyển đến Từ gia, lúc ấy Từ Tử Huyên cùng tuổi với Nhược Thủy không thể vào học trường tốt nhất thành phố – tiểu học Thi Nghiêm mà ở một trường tiểu học gần Từ gia. Vì Từ Tử Huyên làm nũng tỏ vẻ muốn cùng chị gái học chung một trường, Lâm Mộng Thi không chút do dự làm thủ tục chuyển trường cho Nhược Thủy, đem con gái ruột từ trường tốt nhất chuyển tới một trường tiểu học bình thường.
Cho nên khi trở lại trường học Thi Nghiêm, Hách Liên Nhược Thủy có cảm giác giống như mộng, những người bạn gái nhiệt tình này cô cũng không nhớ rõ tên, chỉ có thể cười nghe các bạn nói chuyện. Kết quả các bạn học nhỏ quá mức nhiệt tình, đối đãi với Hách Liên Nhược Thủy như người “Bệnh nặng mới khỏi” “Còn không có dưỡng bệnh tốt cho nên không nói chuyện được”, vài cô bạn thể hiện tình yêu cùng quan tâm rất nhiệt tình, cho đến lúc tan học còn lo lắng, cùng với cô đi ra cổng trường học.
Từ rất xa, Hách Liên Thành cũng nhìn thấy con gái bị bạn bè vây quanh, ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn, lại vẫn cố cười, con gái chợt vừa nhìn thấy anh, vẻ mặt như được giải thoát, làm cho ba ba Hách Liên nhịn không được muốn cười. Bất quá chỉ chớp mắt, thấy rõ người phụ nữ bước nhanh tới tiểu Nhược Thủy, anh lập tức liền cười không nổi.
Tinh tế đánh giá nét mặt tỏa sáng của người phụ nữ trước mặt một phen, trong lòng Nhược Thủy cười lạnh. Quả nhiên, đối với Lâm Mộng Thi mà nói, Hách Liên Thành cùng cô đều là gánh nặng, hiện tại bỏ xuống gánh nặng này, tuy rằng đã không có tài sản, nhưng Lâm Mộng Thi cho tới bây giờ cũng không thèm để ý vật ngoài thân có hay không? Đối với người mẹ này mà nói, có thể cùng người yêu một chỗ, vậy là tốt nhất.
Thấy con gái nhìn thấy mình cũng không chào mẹ, mà mặt không chút thay đổi nhìn mình, Lâm Mộng Thi có chút tức giận lại có chút kích động, có phải hay không Hách Liên Thành ở trước mặt đứa nhỏ nói mình cái gì? Nghĩ như vậy, lúc nhìn thấy Hách Liên Thành, Lâm Mộng Thi hung hăng oán anh vài lần, trong lòng thấy nhân phẩm chồng trước thật hèn mọn, lại một lần nữa cảm thấy quyết định ly hôn là chính xác.
Hách Liên Thành thấy thái độ vợ trước như thế, cũng không thèm để ý, muốn nói cảm tình, nhiều năm trôi qua như vậy, làm sao có thể không có? Mà khi anh phát hiện người vợ mình tận tâm bảo hộ, lại gạt anh cùng với người đàn ông khác qua lại, hơn nữa đã lén lút với nhau từ lâu, anh vô cùng phẫn nộ. Sau khi biết, anh cũng từng nghĩ tới cho Lâm Mộng Thi một cơ hội, hai người còn có con gái, nếu có thể bỏ qua, anh không muốn ly hôn, nhưng khi Lâm Mộng Thi bị phát hiện, cảm thấy không còn cố kỵ, cả ngày kêu gào muốn ly hôn. Mỗi ngày cứ như vậy, dần dần Hách Liên Thành không còn một chút cảm tình đối với vợ mình.
Nay được quyền nuôi nấng con gái, Hách Liên Thành cảm thấy thập phần thỏa mãn, nhìn thấy vợ cũ, cũng chỉ thản nhiên, trong lòng không cảm thấy gợn sóng gì.
Gặp ba ba lại đây, Tiểu Nhược Thủy trực tiếp vòng qua người phụ nữ trước mặt, nhu thuận kêu một tiếng “Ba ba”, lập tức Hách Liên Thành ôm cô lên, Nhược Thủy có điểm xấu hổ, nhưng do tình huống không đúng cho nên không nói thêm gì, nhưng trong lòng âm thầm nghĩ, lần sau phải nhớ nói ba ba không cần bế.
Nhìn gương mặt con gái như quả táo nhỏ, Hách Liên Thành hôn một cái nói: “Tạm biệt mẹ đi, chúng ta trở về nhà.”
Nhược Thủy phối hợp lau nước miếng trên mặt, cho ba ba một ánh mắt ghét bỏ, ngoan ngoãn mở miệng: “Mẹ gặp lại. Ba ba, nhanh về nhà, con đói bụng.”
“Ôi chao, tuân mệnh.” Hách Liên Thành cười hì hì cùng con gái đùa giỡn, ôm Tiểu Nhược Thủy đi đến chỗ dừng xe.
Nhìn thấy một màn phụ từ nữ hiếu này, Lâm Mộng Thi chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, nhìn con gái lúc trước luôn dán mình nay đối với mình liền giống như người xa lạ, nhất thời đỏ đỏ hốc mắt, may mắn cô ta nhớ tới mục đích đến đây của mình, nhịn xuống hai hàng nước mắt sắp rơi, gọi ba con Hách Liên.
Hách Liên Thành ôm con gái đặt vào chỗ ngồi phía sau ghế lái, giúp con bé thắt dây an toàn, xong mới xoay người nói với Lâm Mộng Thi: “Nói như vậy, cô muốn cho Nhược Nhược đi gặp kẻ cô sắp tái giá cùng con gái của hắn?”
Lâm Mộng Thi cứng đờ, sắc mặt xấu hổ nhìn anh, ngượng ngùng.
Bên trong xe, Tiểu Nhược Thủy tự động mở cửa kính xe, đôi mắt to chớp chớp nhìn hai người, lúc này, hồn phách Hách Liên Nhược Thủy 20 tuổi làm ra vẻ thiên chân vô tà lập lại một lần: “Mẹ sắp tái giá?”
Danh sách chương