Khi Sân Mộc vẫn còn nghi thần nghi quỷ về hoa hồng đen, Trác Kỳ Bảo đã kéo Sân Mộc ra khỏi học viện đến KM xem triển lãm văn hóa cổ. Trên phi hành khí, Trác Kỳ Bảo xem danh sách quen thuộc của triển lãm hôm nay, Sân Mộc nhìn thư mời trong tay, tổng cảm thấy có chút tinh thần không yên.
Triển lãm KM hôm nay hầu như đều là nhân viên quân chính (quân đội & chính trị) quan trọng, số còn lại thì là đại gia tộc như Trác Kỳ Bảo. Sân Mộc không thích tây trang trói buộc, Trác Kỳ Bảo đơn giản cùng hắn mặc chế phục trường quân đội, học viện quân sự đệ nhất Liên Bang cũng là trường số một số hai chiếm được chỗ.
Phi hành khí tới địa điểm, bởi vậy tầm quan trọng của triển lãm, đường phố xung quanh tòa nhà KM đều được giới nghiêm, người máy bảo an với trang bị đầy đủ đan xen tuần tra, các nhân viên quân chính tham dự triển lãm đều có vệ sĩ quân nhân bảo hộ bên người.
Trác Kỳ Bảo và Sân Mộc vừa xuống phi hành khí liền có người máy bảo an đến gần kiểm tra vật dụng tùy thân, Trác Kỳ Bảo hiểu được chuyện này nên trước khi tới liền nhắc nhở Sân Mộc không cần mang theo vũ khí.
Phối hợp hoàn thành xong kiểm tra, thì có tổ hai người quân nhân đi tới, Trác Kỳ Bảo cúi chào, tiện đà từ chối yêu cầu hộ tống của hai người. "Không cần phiền toái, tự chúng ta đi vào."
Đối với quân giáo sinh hai quân nhân này tương đối ôn hòa, dặn dò hai người vài câu liền rời đi. Sân Mộc nhìn đại trận bốn phía có chút ngoài dự đoán, Trác Kỳ Bảo nhỏ giọng nói bên lỗ tai Sân Mộc. "Đường phố xung quanh đều đã cảnh giới, tới đây đa số toàn là nhân viên quân chính quan trọng của Liên Bang."
Sân Mộc như suy nghĩ gì đó nhìn những người ra vào tòa nhà, liễm đi cảm xúc trong mắt theo Trác Kỳ Bảo hướng vào bên trong đại lâu.
Xác minh thư mời cùng thông tin cá nhân, Trác Kỳ Bảo và Sân Mộc thành công tiến vào đại lâu. Tòa nhà trí năng toàn bộ làm bằng kim loại phảng phất như một vương quốc khoa học kỹ thuật khổng lồ, người máy mô phỏng nhân loại trí tuệ cao đi trong tòa nhà, tròng mắt do dữ liệu mô phỏng không chút gián đoạn kiểm tra tòa nhà, phòng ngừa bất cứ sự cố gì.
Sân Mộc tò mò đánh giá xung quanh, ngón tay trộm đụng vào những bong bóng lơ lửng, nhìn vào như loại công nghệ cao đặc hiệu hợp thành, nhịn không được có chút ngứa tâm.
"Sân Mộc ngươi nhìn kìa, Tiêu Lâm Du." Trác Kỳ Bảo bảo Sân Mộc.
Sân Mộc ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn Tiêu Lâm Du cũng đang nhìn ra, tầm mắt tiếp xúc, Tiêu Lâm Du gật đầu tỏ ý.
"Bên cạnh là phụ thân y." Trác Kỳ Bảo hướng Sân Mộc giải thích lão nhân theo cạnh Tiêu Lâm Du.
Sân Mộc nheo mắt, hắn đương nhiên biết, thời điểm dị năng Viên Úc Thần bị phế lúc trước, đã biết lão nhân này bắt nạt Úc Thần.
Ôn Hạo đi ngang thấy được Sân Mộc, nghĩ nghĩ rồi đi tới. "Chỉ có ngươi?"
Biết Ôn Hạo hỏi Viên Úc Thần, Sân Mộc kéo Trác Kỳ Bảo bên cạnh qua. "Còn có hắn."
Ôn Hạo không nhìn Trác Kỳ Bảo, tầm mắt đảo qua toàn trường, xác định không thấy nam nhân có khí tràng cường đại kia. Cũng khó trách Viên Úc Thần không tới, y vẫn luôn không thích nhất những sự kiện thế này.
"Muốn đi cùng ta không?" Ôn Hạo nhìn thẳng Sân Mộc, nếu không phải biểu tình quá mức nghiêm túc đứng đắn, thì với lời nói không rõ ràng như thế thiếu chút nữa đã khiến Trác Kỳ Bảo đấm qua một quyền.
"Ta muốn đi nhìn xung quanh." Không cần Trác Kỳ Bảo động não, Sân Mộc chỉ nhìn mặt mũi Viên Úc Thần nói lời khách sáo cùng Ôn Hạo.
Ôn Hạo gật đầu không cưỡng cầu nữa, lấy ra một thẻ kim loại đưa cho Sân Mộc. "Ta có phòng ở lầu hai, ngươi có thể đi lên."
Thấy Ôn Hạo rời đi, Trác Kỳ Bảo một phen túm chặt Sân Mộc, hề hề khẩn trương. "Sân Mộc, ngươi không được đi vào lồng của hắn."
"Ta sẽ không theo hắn khai phòng." Sân Mộc không thèm để ý đem thẻ phòng cất vào.
Trác Kỳ Bảo ngơ ngác sờ đầu, cậu như thế nào cảm thấy hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt.
Trong đại sảnh có rất nhiều màn hình giả lập đơn lẻ, mặt trên chiếu phim mô phỏng sự tiến hóa vạn năm của địa cầu, rất nhiều người đều dừng chân theo dõi, sôi nổi nghị luậntrong đó.
"Sân Mộc!" Trác Kỳ Bảo giữ lấy Sân Mộc vài lần đi lệch. "Ngươi xem, đó là cha ta." Sân Mộc ngẩng đầu nhìn theo hướng Trác Kỳ Bảo chỉ, chỉ thấy vây trong đám người có một nam nhân trung niên bất cẩu ngôn tiếu(1), ngũ quan kiên cường dưới mái tóc hoa râm, khí thế lạnh lẽo bức người, có thể thấy được khi còn trẻ cũng là một hán tử thiết cốt tranh tranh(2).
(1) Bất cẩu ngôn tiếu: Không tùy tiện nói cười, là thành ngữ Trung Quốc, mô tả biểu hiện trang nghiêm, nghiêm túc.
(2)Thiết cốt tranh tranh: chỉ những người có cốt khí, tài năng nổi bật, ý chí như thép, mạnh mẽ.
Trác Nghĩa Hoành cũng thấy Trác Kỳ Bảo, ngũ quan bất cẩu ngôn tiếu thoáng cái thả lỏng, từ chối đi cùng những người xung quanh, nhanh chóng tới chỗ Trác Kỳ Bảo.
"Không phải không thích loại hoạt động này sao?" Giọng nói lạnh băng tựa như chất vấn, nhưng Sân Mộc lại nhạy cảm nhận ra được đáy mắt Trác Nghĩa Hoành ẩn chứa sự quan tâm.
"Có người bồi con a." Trác Kỳ Bảo cười hì hì ôm cánh tay Trác Nghĩa Hoành, tựa hồ không nhìn thấy mặt Diêm Vương của Trác Nghĩa Hoành. "Cha, đây là hảo bằng hữu đã nói cùng người lúc trước, Sân Mộc."
Biểu tình Trác Nghĩa Hoành nghiêm nghị không đổi, lại không động thủ đẩy Trác Kỳ Bảo ra, ánh mắt áp bách dừng trên người Sân Mộc, Trác Nghĩa Hoành khẽ gật đầu. "Ngươi hảo."
"Ngươi hảo." Sân Mộc cũng gật đầu tỏ lòng tôn kính.
Như nhìn thấy cuộc chiến thế kỷ, Trác Kỳ Bảo ríu rít trừng mắt. "Cha người cũng thật có mặt mũi, con còn chưa thấy qua Sân Mộc lễ phép với ai như vậy."
"Thực cảm tạ ngươi ở học viện giúp đỡ Bảo Nhi, có thời gian có thể đến Trác gia làm khách." Thường nghe Trác Kỳ Bảo đề cập đến Sân Mộc, Trác Nghĩa Hoành cũng biết ở khảo hạch tân sinh, toàn quân diễn tập, nếu không có Sân Mộc bảo giá hộ hàng thì Trác Kỳ Bảo sớm đã bị gạt ra rồi. Đối với năng lực cường đại, lại bằng lòng chơi cùng Trác Kỳ Bảo của Sân Mộc, Trác Nghĩa Hoành vẫn có ấn tượng rất tốt.
"Hắn có thiên phú, lại không phải người xấu, ta nguyện ý mang theo hắn." Sân Mộc ăn ngay nói thật.
Trong mắt Trác Nghĩa Hoành tựa hồ hiện lên ý cười. "Bảo Nhi tuy rằng có chút ồn ào, nhưng là một hảo hài tử." Kể từ vụ tai nạn ngoài ý muốn, tinh thần Trác Kỳ Bảo vẫn luôn phập phập phồng phồng không tốt. Từ khi đến học viện quen biết đứa nhỏ này, cảm xúc của Trác Kỳ Bảo đã tốt hơn rất nhiều.
"Cha." Mặt Trác Kỳ Bảo có chút nóng. "Con là nhi tử của người không phải nhi tử Sân Mộc, các người nói ta làm cái gì."
Trác Nghĩa Hoành nhìn thời gian, kéo Trác Kỳ Bảo ra "Ta còn có việc, các ngươi tự mình chơi đi."
"Đi thôi, đi thôi." Trác Kỳ Bảo tùy tiện phất tay.
Trác Nghĩa Hoành xoay người rời đi, Sân Mộc nhìn Trác Kỳ Bảo nói "Cha ngươi đối với ngươi rất tốt."
"Đúng vậy." Trác Kỳ Bảo kiêu ngạo. "Ta chính là bảo bối của nhà ta."
"Biết, không phải cha ngươi đều kêu ngươi Bảo Nhi sao?"
"Không được đề cập đến vấn đề này!!" Trác Kỳ Bảo tạc mao.
Nhân viên dần dần đến đủ, chủ đề của triển lãm cũng sắp bắt đầu, mọi người bắt đầu di chuyển đến gần đại sảnh. Trác Kỳ Bảo mang Sân Mộc theo đám người tiến vào hội trường, đột nhiên có một người đi ngược chiều đụng phải bả vai Sân Mộc rồi lướt đi, Sân Mộc quay đầu nhìn lại cái bóng vội vàng biến mất của người nọ, đáy mắt hiện lên hồ nghi.
"Sân Mộc, làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Sân Mộc vuốt bả vai, bởi vì tâm kinh nhục khiêu(3) trong chớp mắt vừa rồi mà nghi hoặc.
(3) Tâm kinh nhục khiêu: hết hồn; vô cùng lo sợ; ghê rợn; hãi hùng khiếp vía.
Mọi người tiến vào hội trường ngồi xuống, Sân Mộc và Trác Kỳ Bảo ngồi vào vị trí, Trác Kỳ Bảo kề tai Sân Mộc hạ giọng. "Triển lãm lần này đã chuẩn bị hai mươi năm, Liên Bang Liên bang có dự định tái hiện địa cầu ở một hành tinh mới, triển lãm hôm nay chính là mô phỏng về sự tái hiện của địa cầu."
"Tái hiện lại địa cầu?" Sân Mộc kinh ngạc đồng thời như nghĩ đến cái gì. "Trong trò chơi "Tận thế" không phải có kết cấu giả thuyết về địa cầu sao?"
"Ai nói không phải?" Trác Kỳ Bảo cười nhạo. "Liên Bang chuẩn bị hơn hai mươi năm, sắp về đầu lại bị Viên nguyên soái đoạt trước, mặt mũi này đều bị ném đi."
Sân Mộc rũ mắt, có lẽ hắn đã biết được lo lắng của Viên Úc Thần. Không nhận ra Sân Mộc kỳ quái, Trác Kỳ Bảo tiếp tục nói "Hãy chờ mà xem, lần này tuyệt đối sẽ không để yên."
"Ngươi nói tái hiện địa cầu có ý nghĩ gì?" Sân Mộc đánh gãy Trác Kỳ Bảo bát quái.
"Tìm kiếm một tinh cầu sống mới, mô phỏng địa cầu cổ trên tinh cầu đó và xây dựng lại địa cầu mới."
"Si tâm vọng tưởng." Sân Mộc cười lạnh. "Địa cầu là một trong tám hành tinh của hệ mặt trời, độc nhất vô nhị. Diện tích bề mặt 5.1 trăm triệu km vuông, 71% là nước biển, 29% là lục địa để nhân loại cư trú."
"Không nói tới những vật chất hi hữu đó, chỉ riêng những thực vật đã bị tuyệt chủng, động vật đều không thể tái sinh."
"Địa cầu được sinh ra 4,6 tỷ năm trước, trải qua sự chuyển động vỏ trái đất, sông băng, sự tiến hóa của cổ địa, chỉ một vạn năm mà muốn xây dựng lại địa cầu? Nhiệt độ, từ trường và sự thay đổi của bốn mùa không cách nào giải quyết, quả thực là nực cười."
Giọng Sân Mộc nói cũng không tính là nhỏ, người chung quanh lần lượt quay đầu, biểu tình biến đổi khó lường. Trác Kỳ Bảo duỗi tay che miệng Sân Mộc lại, xấu hổ cười trừ với người xung quanh, hung tợn gầm nhẹ "Ngươi điên rồi!"
Sân Mộc đẩy Trác Kỳ Bảo ra, ánh mắt ngang bướng châm chọc. "Ngươi có biết để địa cầu vận hành cần bao nhiêu hành tinh trong vũ trụ hỗ trợ không?" Hắn chính là cố ý.
"Ta không biết, cũng không muốn biết, ngươi cũng đừng nói cho ta!" Trác Kỳ Bảo trừng mắt Sân Mộc.
Sân Mộc ôm cánh tay tựa lưng vào ghế, không tiếp tục nói lời vô nghĩa, nhưng vừa rồi đã thu hút sự chú ý của nhiều người, cũng âm thầm ghi nhớ sự xuất hiện của Sân Mộc.
Triển lãm bắt đầu, đầu tiên người phụ trách triển lãm sẽ lên đài triển lãm phát biểu tri ân, chuyện cũ vạn năm bất biến khiến Sân Mộc đã mơ màng sắp ngủ, bắt đầu đơn giản đánh giá toàn trường. Ngồi ở hàng trước chính là nhân viên quân chính, sau đó là đại biểu gia tộc, căn cứ thân phận và địa vị sắp xếp chỗ ngồi.
Đột nhiên, tầm mắt Sân Mộc đảo qua vị trí cuối cùng, hẳn là người đại biểu của một tiểu gia tộc, tây trang chỉnh tề màu đen, bất quá không hợp chính là gương mặt xanh xao của nam nhân, cùng đôi mắt trống rỗng vô thần.
Đồng tử Sân Mộc thẫm lại, vô thức siết chặt đôi tay. "Trên người tên này có thi khí!"
"Sân Mộc ngươi mau xem!" Trác Kỳ Bảo kéo Sân Mộc nhỏ giọng nói.
Sân Mộc ngẩng đầu, chỉ thấy trên khu triển lãm đã tối xuống, hình chiếu kết hợp, dần dần mô phỏng ra thành trấn(4) ảo. Cây cối hoa cỏ, gà chó súc vật, đưa tới rất nhiều tiếng thì thầm ở khu vực người xem.
(4) Thành trấn: thành phố và thị trấn.
Sân Mộc mày nhíu, tâm tư lúc này lại không nằm trong khu triển lãm, đại não trống rỗng hoàn toàn không nghe được người phụ trách giới thiệu kiến trúc giả thuyết trên khu vực triển lãm.
Vừa rồi hắn cảm giác rất rõ ràng, trên người kẻ nọ có thi khí, nếu hắn đoán không lầm kia hẳn là triệu chứng biến dị tang thi. Chính là vì sao lại có tang thi sắp biến dị? Tầm mắt Sân Mộc đảo qua toàn trường, nhìn đến những nhân viên quân chính kia, trong lòng lộp bộp run lên. Cơ thể mang theo virus tang thi lan truyền phi thường nhanh, nếu có một người bị cảm nhiễm, phạm vi cảm nhiễm kia sẽ bị khuếch tán gấp đôi.
Trác Kỳ Bảo nói qua, nơi này đều là những người có tầm quan trọng đối với Liên bang, một khi nơi này xảy ra chuyện, hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.
Sân Mộc dư quang đảo qua vị trí cuối cùng, phát hiện sắc mặt nam nhân kia đã bắt đầu phát hôi, đồng tử cũng có dấu hiệu hóa trắng.
Nói thật lòng Sân Mộc không có ý định giúp những nhân loại này, nhưng Sân Mộc biết, nếu hôm nay những người này chết, Liên Bang sẽ đại loạn, Viên Úc Thần cũng sẽ gặp không ít phiền toái.
Sân Mộc có chút mờ mịt không biết nên làm thế nào, muốn hắn đứng lên lớn tiếng hô có tang thi? Đừng giỡn, làm người phát hiện đầu tiên hắn cũng sẽ trở thành kẻ hiềm nghi hàng đầu.
Khu vực triển lãm không ngừng mô phỏng ra thôn trấn, thành thị, rừng rậm, sông núi, người phụ trách triển lãm kích động giảng giải, những người bên dưới xem với đầy sự thích thú, hoàn toàn không ai phát hiện nguy hiểm đang gần trong gang tấc.
Sân Mộc đặt tay dưới bàn trộm liên lạc với quang não Viên Úc Thần, nhìn thông tin Viên Úc Thần nhấp nháy, Sân Mộc âm thầm mặc niệm, hy vọng Viên Úc Thần nhanh chóng nhận được.
Khu vực diễn tập Cửu Quân, hai đội quân đang đánh nhau túi bụi, Viên Úc Thần ở tiền tuyến, phía sau nơi chỉ huy Trọng Lân nhìn tin tức Sân Mộc liên lạc trên quang não Viên Úc Thần, do dự một hồi vẫn ngắt quang não.
Sân Mộc buồn bực nhìn quang não bị ngắt, tiếp tục bám riết không tha, kết nối liên tục bị cắt đứt, Sân Mộc cũng bắt đầu nhịn không được mà sốt ruột.
Khu vực triển lãm đã tiến hành được phân nửa, Sân Mộc quay đầu, lại phát hiện vị trí cuối cùng kia đã không còn người, Sân Mộc cả kinh phát ngốc, thiếu chút nữa muốn đứng dậy đuổi theo.
Trác Kỳ Bảo đang nhập thần nhìn chằm chằm vào khu vực triển lãm, Sân Mộc duỗi tay đem người kéo qua, hạ giọng bên tai. "Một hồi đi tìm phụ thân ngươi, rời khỏi nơi này."
Trác Kỳ Bảo khó hiểu nhìn Sân Mộc, Sân Mộc do dự một chốc lại nói. "Không được nói cho bất kỳ kẻ nào lời ta nói với ngươi."
Tuy không hiểu ý tứ Sân Mộc, nhưng Trác Kỳ Bảo vẫn ngây thơ gật đầu, hắn tin tưởng Sân Mộc tuyệt đối sẽ không hại mình.
Sân Mộc lại suy nghĩ một lát, ở trên quang não lưu lại 2 chữ "cứu mạng" gửi cho Viên Úc Thần, liền thu hồi quang não, lặng lẽ đứng dậy rời đi.
Trọng Lân bên này vài lần cắt đứt Sân Mộc dần dần cảm thấy không thích hợp, thất thần nhìn bản đồ phân bố chiến khu, đang nghĩ nếu Sân Mộc lại liên lạc phải xem tình huống thế nào, chính là Sân Mộc không có tiếp tục gọi tới, mà phát đến một tin nhắn.
Trọng Lân thử click mở tin, hai chữ "cứu mạng" làm Trọng Lân hoàn toàn hóa ngốc, phục hồi lại tinh thần, Trọng Lân một phen đẩy dụng cụ bắt đầu liên lạc với Sân Mộc, nhưng vài lần đều không thể kết nối, lúc này Trọng Lân mới bắt đầu luống cuống.
"Nguyên soái hiện tại đang ở vị trí nào!" Trọng Lân xoay người quát.
Lính kỹ thuật thao tác trên thiết bị một lát, định vị vị trí Viên Úc Thần. "Ở chiến khu A."
Chờ xác nhận được thông tin, Trọng Lân không nói hai lời liền chạy nhanh ra ngoài.
Sân Mộc xảy ra chuyện gì Trọng Lân không rõ, nhưng gã biết, nếu Sân Mộc có chuyện gì ngoài ý muốn, Viên Úc Thần sẽ phát điên.
Danh sách chương