Mặt đất bị lửa lớn thiêu đốt hầu như không còn một ngọn cỏ, trông hoang vu vô tận. Bị nhân loại hung hãn bức lui về từng bước, phía sau là vực sâu hang rắn, mãng xà vặn vẹo thân hình ghê tởm quấn vào nhau, lớp vảy đen tím khủng bố phát quang.
"Ta đã giúp các ngươi!" Sân Mộc tuyệt vọng kêu to.
"Không phải ngươi còn tồn tại ý thức con người sao? Nhảy xuống đi! Nhảy xuống đi chúng ta liền tin ngươi!" Trong mắt nhân loại là ngoan độc mà Sân Mộc chưa bao giờ thấy qua, nụ cười trên mặt thậm chí so với mãng xà kia còn đáng sợ hơn.
Viên đạn xuyên vào trái tim Sân Mộc, trong nháy mắt bên tai dường như mất đi thanh âm, trừ bỏ gió quật vào hai bên mặt đau rát, thế giới của Sân Mộc chỉ còn lại gương mặt đáng sợ của nhân loại.
Trong lòng lần đầu nảy sinh hận ý, cho dù ở thời điểm biến thành quái vật, hắn cũng chưa bao giờ thống hận như vậy.
Thân thể rơi xuống đáy vực, tiếng xương cốt vỡ vụn làm Sân Mộc đau như chết đi. Nhìn những nhân loại kia cười lớn bỏ đi, mãng xà chậm rãi bò tới bên người, từng chút đem hắn quấn chặt, hàm răng sắc nhọn đâm vào làn da hắn.
"Thật đáng sợ, cứu cứu ta, ai tới cứu ta......"
"A!!" Sân Mộc từ trong mộng giãy giụa tỉnh lại, đồng tử phóng đại không có tiêu cự, móng tay thi hóa bén nhọn đâm vào lòng bàn tay, sắc môi trắng nhợt kịch liệt run rẩy.
Nửa ngày mới dần tìm về lý trí, Sân Mộc hốt hoảng từ trên giường ngồi dậy, vài lần té ngã rồi run rẩy bò dậy, dựa vào cạnh bàn xoa dịu nỗi sợ của mình.
Ôm lấy thân thể lạnh băng, tựa như nỗi thống khổ trong mộng còn chưa mất đi, khi cảm xúc ổn định trở lại, sợ hãi trong mắt Sân Mộc đã bị chán ghét cùng phẫn hận thay thế.
Thay quần áo sạch sẽ, Sân Mộc thu lại cảm xúc trong mắt rời khỏi phòng, tìm đến mấy nơi đều không thấy Viên Úc Thần, Sân Mộc thử đi đến đài ngắm cảnh.
Ở trước đài ngắm cảnh, Viên Úc Thần mặc áo sơmi ở nhà màu trắng ngồi trên ghế, trong tay lật xem một quyển sách màu vàng, nét mặt điềm tĩnh mang theo chút nhu hòa.
Sân Mộc đứng một bên nhìn một lát, tầm mắt dời đến phong cảnh bên ngoài đài ngắm cảnh, vũ trụ cuồn cuộn, tinh tế mênh mông vô bờ, giống như đem bản thân yên lặng bảo hộ trấn an nội tâm đang xao động của Sân Mộc.
Sân Mộc thử đến gần, tầm mắt chạm vào bên dưới đài ngắm cảnh, choáng váng trong nháy mắt khiến Sân Mộc dừng bước. Cái loại mâu thuẫn từ trong nội tâm này làm hắn nhớ lại nỗi thống hận trong tuyệt cảnh của giấc mộng, dưới vực sâu đó là hai năm đấu tranh giãy giụa giữa sự sống và cái chết của hắn.
Một tiếng thở dài đánh gãy hồi ức của Sân Mộc, Viên Úc Thần khép lại quyển sách trên tay hướng về Sân Mộc vươn tay. "Lại đây, đừng sợ."
Sân Mộc đi đến cạnh Viên Úc Thần cầm lấy tay y, Viên Úc Thần kéo Sân Mộc ngồi lên người chính mình. "Tỉnh? Có đói bụng không?"
Sân Mộc lắc đầu, Viên Úc Thần sờ sờ đầu Sân Mộc. "Rất nhanh sẽ đến, chúng ta trò chuyện?"
"Hảo a." Sân Mộc cười cười.
Viên Úc Thần đem áo khoác trong tay khoác lên người Sân Mộc, ôm lấy vai hắn kéo dựa vào trong ngực mình. "Đẹp không?"
Theo tay Viên Úc Thần chỉ Sân Mộc nhìn về tinh tế bên ngoài phi thuyền, trong mắt hắn là an tâm cùng ỷ lại chưa bao giờ có. "Rất đẹp, đây là lần đầu tiên ta cách ngôi sao gần như vậy."
Viên Úc Thần cầm tay Sân Mộc giơ lên, hai người thử chạm vào khoảng sao trời kia. "Bắt được rồi."
Sân Mộc ngẩng đầu nhìn sườn mặt lãnh ngạnh của Viên Úc Thần, lặng lẽ đem mặt vùi vào cổ y. Cảm giác được sự gần gũi nho nhỏ của Sân Mộc, giữa mày sắc bén của Viên Úc Thần mềm hoá, đáy mắt hiện lên ý cười.
"Úc Thần, nếu anh chỉ là của một mình ta, vậy thì tốt rồi."
Không đến một ngày lộ trình, phi thuyền hạ xuống tinh cầu số 3, cửa khoang mở ra Sân Mộc vui vẻ nhảy xuống phi thuyền, chân đạp được đất khiến Sân Mộc cảm giác bản thân như được bơm máu sống lại.
Phàn Diệp thu hồi phi thuyền, nhìn Sân Mộc rúc trong đám hoa nháo loạn, cười nói. "Sân thiếu, nơi này là biệt thự tư nhân mà nguyên soái nghỉ phép, ngươi có thể dốc sức lăn lộn."
Sân Mộc nghe vậy liền đứng lên, xoay người đánh giá xung quanh, nửa ngày mới cổ quái nhìn Viên Úc Thần. "*!" ( cái này trên đó để vậy, m nghĩ là bị kiểm duyệt nên bị xoá í, chăc là nói bậy gì rồi hị hị)
Không hiểu ý của * là gì Viên Úc Thần tỏ vẻ trầm mặc, tiến lên dắt tay Sân Mộc. "Mang em đi xem phòng?"
Đi theo Viên Úc Thần xuyên qua hoa viên, hoa Vân Vụ nở rộ bốn phía như đem toàn bộ tinh cầu nhuộm thành màu đỏ, xa xa nhìn đến một màn sương đỏ mênh mang, phi thường xinh đẹp.
"Nhà anh cùng Trác Kỳ Bảo bọn họ ai có tiền hơn." Sân Mộc nghiêng đầu kỳ quái hỏi Viên Úc Thần.
"Anh so với gia đình bọn họ có quyền hơn."
Sân Mộc như suy nghĩ gì. "Cho nên Trác Kỳ Bảo càng có tiền hơn."
"......" Viên Úc Thần.
Khom lưng nhéo gương mặt Sân Mộc, trong lời nói Viên Úc Thần lộ ra bất đắc dĩ. "Thích tiền như vậy?"
"Không, ta nhìn người vẫn là nhìn ở bên trong." Như muốn chứng thực lời nói của mình, Sân Mộc còn vỗ vỗ ngực chính mình. "Cấp bậc của ta đây, nói tiền thì quá tục."
Viên Úc Thần khó nén ý cười, nhịn không được cất tiếng cười to, giọng cười sang sảng làm Phàn Diệp đi trước mở cửa kinh ngạc quay đầu lại, nhìn hai người tay to dắt tay nhỏ hài hòa, cũng nhịn không được mỉm cười.
Khu biệt thự có người máy trí năng quản lý, cho dù Viên Úc Thần một năm không tới lấy một lần, nơi này vẫn được dọn dẹp đến thập phần sạch sẽ.
Như phát hiện điều gì, Sân Mộc vào cửa trước đột nhiên ngừng bước quay đầu lại, phía sau trừ bỏ hoa Vân Vụ đầy trời cũng không ai, Sân Mộc liễm đi sắc bén trong mắt, trong lòng vì thi khí vừa mới lóe qua kia mà nghi hoặc.
"Làm sao vậy?" Viên Úc Thần dò hỏi.
"Không có việc gì." Sân Mộc đi tiếp, lặng lẽ đem tia bất an trong lòng kia áp xuống.
Lên lầu hai, Sân Mộc lập tức đổi giường lớn vào phòng, giống như chú mèo con bổ nhào lên trên giường lăn lộn, Viên Úc Thần đứng ở một bên cười nhìn Sân Mộc khó có được làm nũng, cũng không mở miệng ngăn cản.
Viên Úc Thần đi đến cửa sổ trước giường mở ra, hoa Vân Vụ theo gió thổi vào phòng, mang theo hương hoa ấm áp. Viên Úc Thần nhặt cánh hoa rơi vào trong phòng, xoay người hỏi. "Thích nơi này không?"
"Thích."
"Nếu như em thích, sau này ta sẽ thường xuyên mang em tới."
"Về sau anh nghỉ hưu, chúng ta có thể ở chỗ này định cư không?" Sân Mộc chống cằm, trong mắt đong đầy chờ mong.
"Đương nhiên rồi." Viên Úc Thần ôn nhu cười. "Chúng ta còn có thể nhận nuôi thật nhiều hài tử, bốn đứa thế nào? Đáng yêu giống như em vậy."
Tay Sân Mộc trượt khỏi cằm, may mà giường đệm rất mềm, bằng không chắc chắn sẽ rụng răng. Da mặt khô nóng đem gối ném vào Viên Úc Thần. "Đồ lưu manh."
Viên Úc Thần cười to ra tiếng, đến cạnh Sân Mộc ngồi xuống. "Đây là vấn đề cần được suy xét."
"Ta mới không cần! Anh học hư!" Sân Mộc lôi kéo gối với Viên Úc Thần, hai người đùa giỡn thành một đoàn, đem giường đệm tốt đẹp biến thành đống lộn xộn.
Phàn Diệp bưng mâm từ bên ngoài đi đến, nhìn thấy hai người hồ nháo vừa tức giận vừa buồn cười. "Bao lớn rồi còn hồ nháo? Xuống lầu ăn cơm."
Sân Mộc nhào trên lưng Viên Úc Thần cắn viền gối ý bảo Phàn Diệp rời đi. "Bình thường ở quân bộ gã cũng là lão mụ tử (bà mẹ già) như vậy?"
"Hôm nào để gã đi theo em một thời gian." Biết rõ tính bướng bỉnh của Phàn Diệp, Viên Úc Thần bất đắc dĩ.
Sân Mộc "hự" một ngụm cắn lên người Viên Úc Thần. "Cắn chết anh!"
"Đừng nháo, đi ăn cơm." Mặt một giây biến thành Chủ Nhiệm Giáo Dục.
"......" Sân Mộc "Úc Thần, anh là bị tinh thần phân liệt đi?"
Trên bàn cơm, Sân Mộc nghe Phàn Diệp đĩnh đạc mà nói về sự tích anh hùng của Viên Úc Thần, trong lòng cũng không khỏi kiêu ngạo. "Ánh mắt quả nhân đương nhiên là cực tốt."
Gắp rau dưa qua cho Sân Mộc, đánh gãy hai người đang nói hươu nói vượn. "Đừng nhiều lời."
Bĩu môi phun tào Viên Úc Thần không thú vị, Sân Mộc tiếp tục cùng Phàn Diệp nói chuyện tào lao. "Phàn Diệp, trên tinh cầu số 3 có gì chơi vui?"
"Ngươi muốn cùng nguyên soái đi." Phàn Diệp suy nghĩ một lát. "Có thể đi thung lũng tình yêu, hồ Bán Vĩ."
"Đó là nơi nào?"
"Trong thung lũng tình yêu có rất nhiều Ái Tình điểu, ngoại hình bọn chúng nhỏ bé, nhưng lại có hai cánh rất lớn, ban đêm sẽ phát sáng, đặc biệt đẹp."
"Trong hồ Bán Vĩ có Bán Vĩ ngư (cá nửa đuôi), bọn chúng là động vật được luật pháp Liên Bang bảo hộ, không cho phép săn bắt. Nửa người dưới của bọn chúng là đuôi cá màu sắc rực rỡ, nửa người trên là người."
"Mỹ nhân ngư!!" Sân Mộc kinh hãi kêu thành tiếng.
Phàn Diệp sửng sốt nửa ngày. "Cái gì mỹ nhân ngư."
Sân Mộc cắn ngón tay, do dự nhìn Viên Úc Thần. Biết Sân Mộc nghĩ cái gì, Viên Úc Thần ý bảo chén cơm trước mặt Sân Mộc. "Hảo hảo ăn cơm, ngày mai mang em đi chơi."
"Được!" Vui vẻ ôm chén ăn thật nhiều, miệng phồng lên mơ hồ nói không rõ lời. "Mỹ nhân ngư thật sự không thể đem về nhà nuôi sao?"
Không biết mỹ nhân ngư là cái gì, nhưng hiểu được Sân Mộc nói chính là Bán Vĩ ngư. Phàn Diệp lắc đầu. "Săn Bán Vĩ ngư là phạm pháp, ba con trở lên đã đủ mức phán tử hình."
Sân Mộc bĩu môi, trong lòng vẫn có chút tiếc nuối, đến tột cùng có người địa cầu nào chưa từng mơ về mỹ nhân ngư? Nhuyễn manh nhuyễn manh tiểu nhân ngư, thật muốn ôm về nhà ~~
Ăn cơm xong, Sân Mộc nằm trên ghế treo* trong hoa viên,một thân rơi đầy hoa Vân Vân. Sao trời mênh mông, ánh trăng sáng tỏ treo giữa không trung, bất đồng với Lam Á Tinh xa xôi không thể với tới, ở tinh cầu số 3, sao trời và mặt đất đặc biệt gần nhau, như thể chỉ cần giơ tay liền cho thể chạm đến.
*Ghế treo:
Nhìn ánh trăng gần trong gang tấc, Sân Mộc thử duỗi tay giống như có thể cảm nhận được sự mát mẻ mơ hồ ẩn hiện kia. Viên Úc Thần từ trong biệt thự đi ra, đem một cái chăn đắp lên người Sân Mộc. Sân Mộc nhìn Viên Úc Thần một cái xoay người ngồi dậy, nhường ra một chỗ để Viên Úc Thần đi lên.
"Đã từng có vô số đêm, ta đều nhìn sao trời xuất hiện như thế này." Sân Mộc nói một câu không rõ ràng, cũng không quản Viên Úc Thần nghe có hiểu không.
Sân Mộc đong đưa ghế treo, cười như không cười nhìn Viên Úc Thần. "Nếu vận mệnh là trò chơi, thì anh chính là phần thưởng của ta."
Viên Úc Thần siết chặt chăn trên người Sân Mộc. "Lại nói bậy."
"Úc Thần, trước kia ta không tin số mệnh, nhưng sau đó lại tin." Sân Mộc nhích chân chừa chỗ đủ để chân Viên Úc Thần. "Anh biết vì sao không?"
"Vì sao?"
"Ta đấu không lại nó, ta sợ hãi. Ta bắt đầu trốn tránh, vốn định cứ như vậy mà kết thúc, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại như vậy, thời điểm ta muốn từ bỏ, nó lại tặng anh cho ta."
"Nếu lúc trước ta không cứu anh, anh nói xem hiện tại sẽ là bộ dạng gì?"
"Không có nếu như." Viên Úc Thần nắm cằm Sân Mộc để hắn đối diện với mình. "Ta và em, lúc này đang tay trong tay ngồi bên nhau, chính là như vậy."
Nhìn Viên Úc Thần hồi lâu, Sân Mộc đột nhiên cười "Úc Thần, ta vẫn luôn xem nhẹ một vấn đề."
"Nếu có một ngày, anh già đi, chết đi. Mà ta vẫn còn sống, bất lão bất tử, nên làm sao bây giờ?"
"......" Viên Úc Thần.
"Đừng nhìn ta như vậy." Sân Mộc nhẹ ôm lấy Viên Úc Thần, nhỏ giọng tựa như than nhẹ. "Anh đừng sợ, nếu thật sự đến lúc đó, ta nhất định sẽ bồi anh."
Tiền đề, là anh không phản bội ta.
Danh sách chương