Trường quân đội đệ nhất liên bang giống như giấc mộng không thể với tới trong mắt của vô số học viên, trông chờ với những sinh sinh hoạt của học viện, thấp thỏm bất an với hoàn cảnh xa lạ, viện sinh bắt đầu nghênh đón một khóa học mới.
Phòng học của lớp 6, Quân Thiệu mặc quân trang thẳng tấp, khí thế lạnh lẽo bức người nhìn học viên đang ngồi, nhóm thái điểu (1) bị Quân Thiệu dọa đến áp lực gục đầu không dám động đậy, sợ rằng làm ra sai phạm nào đó.
(1) Thái điểu: thành viên mới.
Cẩn thận kiểm tra thông tin các học viên đang ngồi, Quân Thiệu hòa hoãn nét lãnh ngạnh trên mặt. "Ta gọi là Quân Thiệu, đạo sư của tân viện sinh lớp 6, thời gian một năm này ta sẽ là người phụ trách và an bài của tất cả các ngươi."
Viện sinh đứng dậy chào. "Vâng, lão sư!"
Chương trình học 90 phút, Quân Thiệu nói về thời đầu trường quân đội cho tới những ngày huy hoàng như bây giờ, từ quân giáo sinh vinh quang cho đến một quân nhân tàn nhẫn trong tương lai, làm những tân sinh ngây thơ này nhận thức rõ hơn về những người lính.
Thời gian 1 giây cuối cùng, Quân Thiệu đúng giờ ngừng giảng, theo thói quen không dạy quá giờ rời phòng học.
Đóng lại màn hình giả lập trước mặt, Mễ Phi như trút được gánh nặng dựa vào lưng ghế. "Lão sư này cũng thật dọa người, nhìn vào mắt y ta có loại sợ hãi như sắp bị y giết chết."
"Ta đã thấy y." Trác Kỳ Bảo nhìn bóng Quân Thiệu ngoài cửa sổ, vuốt cằm như suy tư gì. "Đứa con bị vứt bỏ của một gia đình quân nhân, từng là quan chỉ huy của quân đoàn Thập Thất, sau đó vì giết người bị đưa lên toà án quân sự, sau mười năm đi tù thì không còn tung tích."
"Tình huống như thế nào?" Mễ Phi tò mò.
"Cơ sở dữ liệu nhà ta có hồ sơ của y, lúc ta còn bé cũng từng gặp y một lần trong yến hội. Năm đó người bị giết quân hàm không thấp, náo loạn rất lợi hại, y vốn được phán là bị lưu đày cả đời, nhưng không nghĩ tới lúc ra phán quyết thì được sửa lại, cầm tù mười năm liền tự do."
"Mười năm trước uy danh của quân đoàn Thập Thất cũng ngang với Cửu Quân bây giờ, nhưng sau biến cố lần đó tất cả đều thay đổi, hiện giờ, chiến thần quân đoàn Thập Thất chỉ còn là truyền thuyết." Long Vũ thở dài.
"Chờ ta thành đoàn trưởng Hộ Vệ Đoàn, các ngươi chính là đoàn viên!" Âm thanh kiêu ngạo từ ngoài phòng truyền vào, ý tứ trong lời nói làm rất nhiều người đều nhíu mi.
"Là hắn?" Trác Kỳ Bảo thấy người, ngoài ý muốn nhướng mày.
Mễ Phi tò mò "Này lại là vị nào?"
"Ôn gia chi thứ, loại huyết thống tạp chủng này trong giới chúng ta cũng thấy ghê tởm, còn có mặt mũi mà đắc ý như vậy." Trác Kỳ Bảo cười lạnh. "Phế vật dị năng cấp D, cũng không biết cái vận khí giẻ rách gì mà có thể đi được đến giờ."
Giọng Trác Kỳ Bảo nói cũng không nhỏ, người nghe được không ít, trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều trở nên vi diệu. Huyết thống lai tạp bất quá chỉ là đứa con riêng, con ngoài giá thú ở trong giới quý tộc rất bị bài xích.
Ôn gia? Sân Mộc trong mắt hiện lên ám sắc. Hắn nhớ rõ vị hôn thê của Viên Úc Thần chính là tiểu nha đầu Ôn gia, trước cùng hắn tranh đoạt nam nhân, sau cùng hắn đoạt Hộ Vệ Đoàn, Ôn gia này thật đúng là không có lúc nào không tìm cách đối phó hắn.
"Chúng ta nhất định có thể tranh được Hộ Vệ Đoàn." Bách An Ngưng nhìn Sân Mộc nói. "Hắn không phải đối thủ của chúng ta."
"Đương nhiên." Sân Mộc nhướng mày. "Ai dám giành giật với ta, trực tiếp giết chết!"
Phòng học nháy mắt lặng im, liếc nhìn bộ dạng hung ác của Sân Mộc không dám cử động. Long Vũ đỡ trán, gõ gõ mặt bàn đánh gãy "Muốn đi học, thấp điệu một chút."
Đạo sư mới đã tới ở bên ngoài, Sân Mộc xoay người mở màn hình giả lập ra, điều chỉnh ra tư liệu yêu cầu của tiết học. Trong lòng âm thầm mài móng vuốt, Ôn gia đều không phải thứ tốt, sớm muộn gì cũng phải tiêu diệt.
Quân Thiệu trở về phòng nghỉ ngồi xuống ghế như vừa trút được gánh nặng, tư liệu giảng dạy nhảy lên trong máy tính làm y xuất thần, suy nghĩ không khỏi trôi dạt nơi xa.
Lúc Mặc Lung Ỷ thả bước đến gần Quân Thiệu, trên mặt chợt lóe vẻ phức tạp, trong giây lát lại khôi phục sự tùy ý như thường. "Lần đầu dạy học cảm giác thế nào?"
Quân Thiệu thu lại cảm xúctrong mắt, xoay người bình tĩnh nói "Đều là hảo hài tử."
Mặc Lung Ỷ cười, hai tay đặt trên chiếc cổ trơn nhẵn của Quân Thiệu. "Tân sinh khó quản giáo lớp 6 chiếm phân nửa, ngươi phải cẩn thận đừng để bị khi dễ."
"Chỉ cần quản giáo thật tốt, đều có thể thành tài."
"Thành tài? Ngươi nói chính là trở thành tướng quân, hay nguyên soái?" Mặc Lung Ỷ đột nhiên buông Quân Thiệu ra, ngoài cười trong không cười nói.
Quân Thiệu không đáp, xoay người cầm máy tính trên bàn bắt đầu chuẩn bị tài liệu cho tiết học. Mặc Lung Ỷ ngồi dựa vào cạnh bàn, ánh mắt đen không rõ nhìn sườn mặt kiên nghị của Quân Thiệu. "Quân Thiệu, ngươi hối hận."
"Không có." Quân Thiệu kiên định nói, như là phản ứng bản năng không cần suy nghĩ.
Mặc Lung Ỷ nhìn Quân Thiệu một hồi, mai phục đầu tươi cười nhiều chút nhàn nhạt tang thương. "Quân Thiệu, ngươi nói ta có phải hay không già rồi."
Quân Thiệu ngừng động tác trong tay. Quay đầu nhìn Mặc Lung Ỷ. "Ngươi còn để ý lời nói của đứa bé kia? Hắn chỉ là nói không lựa lời, không có ác ý."
Không đợi Quân Thiệu nói xong, Mặc Lung Ỷ đã đứng dậy rời đi, tựa hồ có chút sinh khí. Mắt thấy Mặc Lung Ỷ sắp khuất khỏi cánh cửa, Quân Thiệu đột nhiên nói "Ngươi vẫn luôn xinh đẹp như vậy, vẫn giống như thời còn trẻ."
Bước chân Mặc Lung Ỷ tựa hồ khựng lại, rồi đi càng nhanh hơn, không khó nhìn ra dưới chân đang dồn dập. Quân Thiệu nhìn theo bóng Mặc Lung Ỷ rời đi, đôi mắt tối sầm lại. "Y hối hận, nhưng không phải là loại Mặc Lung Ỷ nói. Y hối hận lúc trước vì sao không ngoan tuyệt một chút, như vậy bây giờ nàng đã không cần phải theo mình chịu khổ ở nơi này."
Lúc trước kiêu căng ngạo mạn, người cưỡi dị thú hung tàn theo đuổi thiếu nữ xinh đẹp, hiện giờ đã không còn tiêu sái bằng nửa phần năm đó.
Ngắt xuống đóa hoa Vân Vụ, Sân Mộc cẩn thận chọn lấy một cành đẹp nhất, chuẩn bị chụp lại gửi cho Viên Úc Thần xem. Sinh hoạt ở học viện an nhàn hơn so với tưởng tượng của hắn, khoảng thời này Viên Cảnh Trạch đi tham gia nhiệm vụ diễn tập liên trường, đi rồi mấy cái sát tinh, cứ thế mà học viện càng quạnh quẽ đi không ít.
Cánh hoa Vân Vụ khẽ rơi như mưa, thanh niên gối hai tay nằm ở trên sân cỏ, ngũ quan tuấn dật, nếp uốn chế phục viện sinh phân tán dưới ánh nắng mặt trời.
Dường như ý thức được cái nhìn không chút e dè của Sân Mộc, thanh niên chậm rãi mở mắt, con ngươi đen láy sắc bén, khẽ nhíu mày ẩn ẩn lộ ra vẻ âm uất.
Hai đôi mắt đụng nhau, thanh niên rõ ràng không vui, bị Sân Mộc đánh giá một cách trắng trợn, không khí dưới tán hoa Vân Vụ đột nhiên trở nên khẩn trương.
Thanh niên ngồi dậy, phủi rơi những cánh hoa rơi trên tóc, ngữ khí bình đạm tùy ý "Sân Mộc, viện sinh đệ nhất tân khoa."
"Trọng Tử Vũ, thiên tài song hệ dị năng." Sân Mộc đã nghe Trác Kỳ Bảo bọn họ nói qua tin tức liên quan đến Trọng Tử Vũ, lại không nghĩ tới sớm như vậy đã có thể gặp được.
Trọng Tử Vũ ngừng lại động tác, theo tầm mắt Sân Mộc rơi xuống hoa văn ghi tên trên cổ áo viền đen. Trọng Tử Vũ xì rầm một tiếng, kéo cao cổ áo đứng dậy đem áo choàng tùy ý khoác lên vai, xoay người rời khỏi tán Vân Vụ. "Nghe nói ngươi là viện sinh tân khoa tranh giải quán quân Hộ Vệ Đoàn sáng giá nhất năm nay, trùng tử, đừng quá đắc ý."
"Song hệ dị năng rất hiếm thấy, có thời gian đánh một trận đi."
Bước chân đằng xa của Trọng Tử Vũ dừng lại, ghé mắt nhìn Sân Mộc, trong đôi mắt hẹp dày có chút gợn sóng mà Sân Mộc không thể hiểu.
Không chờ Sân Mộc suy nghĩ nhiều, Trọng Tử Vũ đã biến mất trong tầm mắt hắn, Sân Mộc không sao cả cầm lấy máy tính trong tay xoay người đi vào rừng hoa Vân Vụ, tiếp tục tìm những đóa Vân Vụ xinh đẹp.
Trận chiến tranh cử Hộ Vệ Đoàn đã làm gió nổi mây phun, sóng gió lần nữa xuất hiện trong trường quân đội đệ nhất liên bang.
Tiểu viện của Sân Mộc, Trác Kỳ Bảo trêu đùa xongngười máy gia đình "Đại bạch thỏ" của Sân Mộc, cảm thấy mỹ mãn ngồi trở lại cạnh Sân Mộc. "Sân Mộc, Viên học trưởng đối với ngươi thật tốt, người máy gia đình cũng đem đến cho ngươi."
Sân Mộc dùng mũi "ân" một tiếng, mắt không rời máy tính trong tay. Trác Kỳ Bảo tò mò nhìn qua, lập tức bị đôi tình lữ đang tình chàng ý thiếp tâm sự cùng nhau trước mặt làm cho hốt hoảng hoa mắt. "Sân Mộc, ngươi cũng xem loại phim ngu xuẩn lệch lạc này?"
Sân Mộc nhấc chân đá Trác Kỳ Bảo ngã lăn, bình tĩnh đóng máy tính lại, làm lơ Trác Kỳ Bảo đang nhe răng trợn mắt kêu ngao ngao, nghiêm túc giải thích "Ta đang tham khảo."
Trác Kỳ Bảo ngây ra một lúc, sau đó như hiểu ra gì, vẻ mặt ái muội đáng khinh "Hiểu được, hiểu được."
"Sân Mộc, ta đã đem danh sách Hộ Vệ Đoàn gửi lên rồi, ngươi có suy nghĩ gì không?" Nói đến chính sự, Trác Kỳ Bảo cũng không nháo cùng Sân Mộc.
"Không có." Sân Mộc xuất thần nhìn ra cửa sổ, đột nhiên hỏi. "Ngươi cảm thấy bọn họ thế nào?"
"Ngươi nói bọn Long Vũ." Trác Kỳ Bảo ngẩn người, thấy Sân Mộc không có phủ nhận, Trác Kỳ Bảo buồn bực vò tóc một trận, biểu tình dần dần trở nên nghiêm túc.
"Sân Mộc, nếu muốn ta ăn ngay nói thật, nói thật bọn họ đều rất ưu tú, nhưng mà khuyết điểm cũng rất rõ ràng." Trác Kỳ Bảo phân tích. "Long Vũ thông minh hơn người, luận chỉ số thông minh chúng ta cũng không cao bằng y, nhưng tâm tư y quá nặng, không dám đắc tội với người, nếu như xảy ra tranh chấp sẽ biết rõ đúng sai, lại luôn dùng thân phận là người đứng xem không đắc tội bên nào."
"Mễ Phi có dị năng đặc thù, ở trong trận chiến cậu ta sẽ là vương bài rất tốt. Nhưng cậu ta quá mức ỷ lại vào Long Vũ, nếugặp chuyện sẽ theo bản năng tránh phía sau Long Vũ."
"Bách An Ngưng là thiên tài số liệu, nếu vận dụng thích đáng, kia có thể trở thành binh lực chính của một đoàn quân. Đáng tiếc, Bách An Ngưng quá nhút nhát, gặp chuyện không tranh không đoạt, luôn luôn suy nghĩ chịu thua một chuyện gặp chín chuyện lành, điều này sẽ phế đi cậu ta."
Sân Mộc nhìn Trác Kỳ Bảo ăn nói đĩnh đạc, biểu tình khiến người nhìn không rõ. "Không cầu tiến."
Bị Sân Mộc đột nhiên mở miệng chen ngang, Trác Kỳ Bảo gật đầu. "Không sai, không cầu tiến."
"Ta nói chính là ngươi." Sân Mộc hừ một tiếng. "Ngươi chính là ngu xuẩn không biết cầu tiến."
"Sân Mộc......" Trác Kỳ Bảo gục mặt.
"Sức bật của ngươi rất mạnh, tiềm lực rất lớn, nhưng không chịu thích ứng trong mọi hoàn cảnh." Ngừng lại, Sân Mộc nhịn không được đem máy tính trong tay đặt sang một bên. "Ỷ vào lão tử nhà ngươi mà lấy quyền khinh người."
"Sân Mộc, nhà ta có tiền, phụ thân ta có quyền, tầng quan hệ này không dùng không phải lãng phí sao." Trác Kỳ Bảo ủy khuất nói. Sân Mộc đơ mặt không phản ứng, Trác Kỳ Bảo mếu máo, biểu tình có chút vi diệu.
"Sân Mộc." Trác Kỳ Bảo đột nhiên cúi đầu nhỏ giọng. "Tật xấu lớn nhất của ngươi chính là quá mạnh mẽ, chỗng đỡ không nổi cũng không có gì ghê gớm, điều này sẽ có một ngày hại chết ngươi."
Thấy Sân Mộc không nói lời nào, Trác Kỳ Bảo ngẩng đầu ánh mắt kiên định. "Sân Mộc, nếu mục tiêu của ngươi thật sự là tinh tế săn thú, những chuyện này là tật xấu mà chúng ta cần phải sửa, ngươi cũng phải chú ý. Tinh tế săn thú là một lần đánh giá toàn tinh tế, là cho phép có tử vong."
"Tinh tế săn thú không đơn thuần chỉ có cao thủ các tinh hệ, còn có lính đánh thuê, người đào vong, thợ săn tiền thưởng. Ngươi lừa ta gạt tranh nhau sống chết, ngươi......"
"Ta biết." Sân Mộc nhàn nhạt đánh gãy Trác Kỳ Bảo. "Ta chỉ cần dùng sức mạnh đem toàn bộ bọn họ nghiền áp là được."
Nhìn bộ dạng dầu muối không ăn của Sân Mộc, Trác Kỳ Bảo thở dài. Sân Mộc nhìn gương mặt mất mát của Trác Kỳ Bảo, thần sắc trong nháy mắt có chút kỳ quái.
Trác Kỳ Bảo sẽ không hiểu được, hắn là tang thi không phải người, hắn sẽ không cho phép bản thân chết trong tay nhân loại, nếu thực sự có ngày hắn sống không nổi nữa, kia cũng là chết ở nơi chính mình mong muốn.
Cùng nhân loại đấu lâu như vậy, hắn có chết cũng sẽ không hướng nhân loại cúi đầu.
Danh sách chương