Phàn Diệp nói mấy câu như ngàn cân đè trên người mỗi học viên, khiến cả kí túc xá lâm vào khí trầm trầm, không khí khẩn trương quanh quẩn áp lực.
Sân Mộc lẫn tránh đám người lặng lẽ rời khỏi phòng, im lặng đi vào ký túc xá của Phàn Diệp. Các giáo qua tụ tập thành một đoàn, ngực và cánh tay để trần khí thế ngất trời cùng ăn khuya, thấy Sân Mộc tới liền sôi nổi giơ tay tiếp đón nhường lại vị trí.
Phàn Diệp lấy cho Sân Mộc bộ chén đũa mới, thuận tay đem cái ly trong tay Sân Mộc lấy đi. "Không được uống rượu."
Sân Mộc đem chén đẩy ra không ăn, đá chân nhìn một vòng, đứng dậy rời khỏi cái bàn liên hoan ăn vụng, lười nhác ngồi trên sô pha. "Phàn Diệp, đưa quang não của ngươi cho ta."
Phàn Diệp thuận tay ném qua, cũng không để trong lòng thuận miệng hỏi "Không ăn chút sao? Này nhưng đều là từ bên ngoài giấu mang vào, thuộc về hàng cấm."
Sân Mộc không hé răng, nghiêm túc cúi đầu nghịch quang não của Phàn Diệp. Tư Kỳ ngậm một miếng thịt, ngã thân mình nhìn phía Sân Mộc "Đám tiểu hài tử kia làm còn ầm ĩ không?"
Sân Mộc nghĩ nghĩ, yên lặng lắc đầu "Khóc."
"Cái tâm lý này......" Tư Kỳ cười nhạo một tiếng, xoay người tiếp tục ăn cơm. Sân Mộc nhìn nhìn Tư Kỳ cũng không nghĩ cái gì, tiếp tục chuyên tâm nghịch quang não.
Trước bàn mấy người khí thế ngất trời chiến đấu vì mỹ thực, tiện thể một lòng muốn cùng Sân Mộc nói chuyện "Sân thiếu, người đều có thể trực tiếp tiến vào quân bộ, tới chỗ mấy tiểu hài tử này làm gì."
"Không có văn bằng(1)." Sân Mộc thở ra, nhìn quang não trong tay mặt liền tươi cười. "Úc Thần."
(1) Văn bằng: giấy chứng nhận tốt nghiệp hoặc chứng nhận học vị.
"Là nguyên soái sao?" Nghe thấy Sân Mộc nhắc tới Viên Úc Thần, mấy người chỉ cho là Viên Úc Thần đau lòng, cũng đều hiểu rõ. "Bất quá Sân thiếu tuổi còn nhỏ, hiện tại tiến vào quân bộ cũng không thích hợp. Chờ hai năm đi, chờ người tốt nghiệp liền trực tiếp đi theo bên người nguyên soái."
Sân Mộc nhìn một vòng hán tử tụ tập kia, quay đầu nhìn Viên Úc Thần trên màn hình giả lập mếu máo không hé răng, chỉ là đem quang não trong tay dịch sang một nửa nhắm ngay đám tham ăn kia.
Viên Úc Thần lạnh mặt nhìn một đám cánh tay cơ bắp kia, hung quang trong mắt như ẩn như hiện. Sân Mộc sờ sờ mũi, đem quang não thu về "Ngươi không phải nói muốn tới xem ta sao? Vì sao không tới?"
"Sân thiếu, ngươi lầm bầm lầu bầu nói chuyện với ai vậy?" Một tên ngồi gần Sân Mộc nghi hoặc quay đầu lại, đối diện với gương mặt lạnh buốt của Viên Úc Thần, lập tức nuốt thịt nhai trong miệng vào bụng, bị dọa "bùm" chạy trốn. "Nguyên soái!!"
Một tiếng hô này mười phần dọa đến mọi người run tay, quay đầu liền đụng phải gương mặt 360° không góc chết Viên Úc Thần, đầu óc ong ong chặt đứt tín hiệu, bất chấp tay còn không sạch sẽ sôi nổi đứng dậy cúi chào. "Nguyên soái!!"
Viên Úc Thần nhìn lướt qua cái bàn hỗn độn, sắc mặt trầm đến lợi hại hơn, dọa mọi người hận không thể ra ngoài chạy hai vòng lấy lại một chút bình tĩnh.
"Chúng ta mấy ngày nay đều phải chạy bộ." Không để ý không khí ngưng trọng không liên quan đến mình, Sân Mộc bắt đầu báo cáo toàn bộ quá trình luyện tập mấy ngày nay. "Không thú vị, kỳ thật ta cảm thấy còn không bằng mọi người tổ chức thành đoàn đánh nhau một trận."
Cuối cùng đôi mắt Viên Úc Thần cũng từ bất an lo sợ trên người mấy người kia dời đi "Có kết giao bằng hữu không?"
"Bằng hữu?" Sân Mộc nhớ tới mấy người Trác Khải Bảo. "Cũng không tính đi, nhưng có mấy người quan hệ tốt, ta có giúp bọn họ, về sau cũng coi như là bạn."
Viên Úc Thần gật gật đầu, ánh mắt lại lần nữa phóng tới mấy quân lính của mình. "Đi ra ngoài!"
Nhận được mệnh lệnh mấy người nháy mắt thở dài nhẹ nhõm một hơi, cơ hồ đều cùng nhau trốn ra khỏi phòng, thuận tiện đem thức ăn chưa ăn xong trên bàn cuốn đi. Trong lòng im lặng rơi lệ, ai cũng không nghĩ tới Sân Mộc sẽ liên lạc cùng nguyên soái, bằng không cho bọn họ trăm lá gan cũng không dám ở lại làm chướng mắt. Viên Úc Thần hiện tại tâm tình thực tốt không cùng bọn họ so đo, chờ đến khi muốn tính sổ còn không phải đem một tầng da bọn họ lột xuống?.
"Kết giao vài bằng hữu cũng khá tốt." Người đều đã đi, lúc này Viên Úc Thần mới mở miệng. "Về sau học viện có diễn tập tìm người quen hảo hảo hợp tác."
Sân Mộc nghĩ nghĩ "Bách An Ngưng rất tốt, cậu ta là thiên tài kỹ thuật, nhưng tính cách thật yếu đuối, luôn bị người khác khi dễ. Mễ Phi cũng tốt, cùng chạy bộ cũng không có thua ta. Long Vũ thông minh, chuyện ta có thể nghĩ y cũng có thể nghĩ đến. Trác Khải Bảo......" Nói Trác Khải Bảo thì Sân Mộc dừng một chút. "Quá xuẩn, người không tồi."
Viên Úc Thần trong mắt hiện lên ý cười "Nếu thích vậy làm bằng hữu đi."
"Ta sẽ suy xét." Sân Mộc nghiêm túc gật đầu. Viên Úc Thần buồn cười nhưng thật ra có chút vui vẻ "Vậy em hảo hảo suy xét."
"Ngươi ở nhà thế nào? Thân thể có tốt hơn chút nào không?" Vấn đề thân thể Viên Úc Thần vẫn là điều Sân Mộc không bỏ xuống nhất.
Viên Úc Thần đứng dậy rồi ngồi xuống "Tốt hơn rất nhiều, đã có thể dần dần sử dụng sức lực."
"Ngươi không cần làm huấn luyện khôi phục, bằng không đến khi chữa trị thân thể da thịt bị xé rách lần nữa sẽ rất đau." Sân Mộc không yên tâm dặn dò.
"Hảo, ta đã biết." Buồn cười nhìn Sân Mộc căng mặt làm bộ dáng thành thục. "Em ở học viện cũng phải hảo hảo chiếu cố chính mình."
Sân Mộc xoa cằm buồn rầu một hồi, nhịn không được phun tào "Rất nhàm chán, ta nghe Viên Doãn Ca nói về chuyện tốt nghiệp trước, ta cũng có thể tốt nghiệp trước không?"
"Nếu biểu hiện tốt thì có thể." Viên Úc Thần suy xét một chút, cẩn thận phân tích cùng Sân Mộc. "Bốn tháng sau sẽ có một trận so đấu, là một cuộc đánh giá viện sinh cùng quân chính quy trên toàn tinh hệ, nói đến cùng bất quá chính là quân chính quy chỉ giáo đối với viện sinh. Nếu em tại lần so đấu này lấy thành tích tốt, tranh thủ giành lấy được tư cách tiến cử vào trận tinh tế săn thú hai năm sau, hơn nữa là đứng thứ nhất, xin tốt nghiệp trước cũng không phải không có khả năng."
Viên Úc Thần nói nhiều như vậy, Sân Mộc lại nghe đến mơ mơ màng màng. "Cái gì là tinh tế săn thú?"
"Tinh tế săn thú mười năm tổ chức một lần, là nhằm vào viện sinh trường quân đội trên toàn tinh hệ, chọn mấy tinh cầu hoang vu để săn thú, đem từng nhóm viện sinh thả xuống các tinh cầu, nội dung săn thú không giống nhau, phán định viên mỗi tinh cầu là nguyên thủ(2) và nhân viên quân chính quan trọng."
(2)Nguyên thủ: người đứng đầu một nước.
Tuy rằng nghe không hiểu hoàn toàn, nhưng cũng có bảy tám phần minh bạch. Thấy Sân Mộc suy tư, Viên Úc Thần đề nghị "Nếu em có hứng thú, ta có thể giúp em lấy được danh ngạch(3) của cuộc so đấu toàn quân, nhưng danh ngạch tinh tế săn thú phải yêu cầu chính em nỗ lực giành lấy."
(3)Danh ngạch: Danh sách hạn chế số lượng nhất định (Cái này nghĩa giống như thư tiến cử Viên Cảnh Trạch cho Sân Mộc vào học viên mấy chương trước í)
Sân Mộc cắn ngón tay không đáp, Viên Úc Thần lại nói "Tinh tế săn thú không phải do số liệu mô phỏng thành cảnh tượng giả thuyết, mà là cảnh thật chiến thật, là cho phép có thương tích cùng thiệt mạng, hơn nữa danh ngạch không chừng, không có thực lực thật sự căn bản không thể sinh tồn."
Sân Mộc ánh mắt sáng lên, Viên Úc Thần có chút muốn đỡ trán. Quả nhiên, tiểu hỗn đản này quả thực chính là người trời sinh để giết chóc, chiến tranh vĩnh viễn làm điều làm hắn hưng phấn.
"Thời gian là khi nào!" Sân Mộc truy hỏi.
"Toàn quân so đấu là bốn tháng sau, quy tắc năm nhất là không thể tham gia, điểm này ta có thể giải quyết. Tinh hệ săn thú là hai năm sau, khi đó em đã vào năm hai, đã có tư cách dự thi."
"Ta muốn tham gia!" Sân Mộc nhảy lên, đôi mắt vốn u ám giờ sáng lấp lánh nhìn Viên Úc Thần. "Ta muốn tham gia, ta muốn tham gia!"
Bất đắc dĩ nhìn Sân Mộc nhảy nhót, Viên Úc Thần giơ tay trấn an "Có thể, nhưng em phải ngoan ngoãn không được hồ nháo."
"Ân ân." Vui sướng gật đầu, một bộ dáng so với ai khác đều ngoan ngoãn hơn.
Viên Úc Thần vừa bực vừa buồn cười, lại không yên tâm dặn dò. "Hảo hảo huấn luyện, đến khi tinh tế săn thú bắt đầu nếu không đột phá được 4S, ta sẽ vận dụng quyền lợi đoạt lấy danh ngạch của em."
Như cũ gật đầu, vui vẻ đến nổi đôi mắt đều mị thành một khối. Viên Úc Thần nghiêm túc giáo huấn, trong lòng lại tin tưởng Sân Mộc. Dị năng 3S tham gia tinh tế săn thú đã là người xuất sắc ít có, hơn nữa Sân Mộc có kinh nghiệm thực chiến, y cũng sẽ âm thầm che chở, không sợ hắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đứa nhỏ này thích chiến tranh, mà y cũng hy vọng hắn có thể sớm một chút đến bên cạnh mình.
Lưu luyến cùng Viên Úc Thần nói tái kiến, khi rời khỏi ký túc xá của Phàn Diệp mơ hồ có thể thấy được thân ảnh đang chạy trên sân huấn luyện, xem ra Viên Úc Thần xuất hiện xác thật khiến bọn họ bị dọa không nhẹ. Không hề áy náy cùng mấy người xa xa vẫy tay, tâm tình Sân Mộc phá lệ thoải mái trở về ký túc xá.
Trở lại ký túc xá, mới vừa lên lầu còn chưa đi tới cửa phòng, xa xa liền nghe được âm thanh tranh chấp quen thuộc. Sân Mộc bước nhanh vài bước, chỉ thấy vây trong đám người Trác Khải Bảo đang xanh mặt hùng hổ trừng mắt mấy học viên thụ huấn, duỗi tay che chở Bách An Ngưng phía sau.
"Ha!" Một học viên cười nhạo ra tiếng. "Lúc trước viện trưởng chính là nói qua, trong lúc tập huấn cho phép viện sinh sử dụng bất cứ thủ đoạn gì lọai bỏ người khác."
"Nói qua thì thế nào!" Trác Khải Bảo cất cao thanh âm, ghê tởm nhìn mấy người kia như đang xem những thứ rác rưởi. "Nhưng là loại thủ đoạn dơ bẩn này, sẽ chỉ làm ta ghê tởm. Nếu vì thông qua danh ngạch mà muốn hy sinh đồng bạn của mình, ta tình nguyện chỉ làm người thường, ít nhất không làm lương tâm của mình thất vọng!"
"Ngươi đừng đem người thường nói phong khinh vân đạm như vậy!" Một học viên trong đó tức giận thấp giọng rít gào. "Loại thiếu gia nhà giàu giống như ngươi làm sao biết được người thường chúng ta sống khó khăn thế nào, người này!" Chỉ vào Bách An Ngưng. "Thể lực, dị năng đều không được, nhát gan yếu đuối, tham sống sợ chết, hắn căn bản không xứng trở thành một quân nhân! Cùng với về sau phản bội trên chiến trường, không bằng hiện tại đem hắn khai trừ còn có thể giảm được một cái danh ngạch."
"Ngu xuẩn!" Trác Khải Bảo phản bác. "Bách An Ngưng giá trị còn muốn cao hơn so tất cả các ngươi!"
"Giá trị của hắn chính là yếu đuối trốn phía sau ngươi tìm kiếm bảo hộ?" Học viên trào phúng, bốn phía cũng vang lên tiếng cười trào phúng.
Bách An Ngưng lẳng lặng đứng phía sau Trác Khải Bảo, đôi tay nắm chặt đến lạnh băng xanh trắng.
Sân Mộc đứng bên ngoài đám người nhìn một hồi, đôi mắt từ trên người Bách An Ngưng dời đi "Anh hùng cứu mỹ nhân, bản lĩnh không lớn, dại dột thật không hay."
Âm thanh độc miệng quen thuộc làm ánh mắt Trác Khải Bảo sáng lên, cũng làm cho những học viên kia trắng mặt. Đám người tự giác tránh ra thành một cái đường đi, Sân Mộc đi vào vòng vây, ánh mắt đảo qua Trác Khải Bảo cùng Bách An Ngưng rồi dừng lại trên người đối diện.
"Sân Mộc! Bọn họ khi dễ Bách An Ngưng." Trác Khải Bảo không bỏ qua cơ hội cáo trạng.
"Ta nghe được." Sân Mộc liếc mắt một cái khiến học viên đối mặt hắn có chút sợ hãi, rồi xoay người nhàn nhạt nhìn về phía Bách An Ngưng. "Bọn họ có nói sai sao?"
Sân Mộc nói lời này làm tất cả ngây ngẩn cả người, Bách An Ngưng vùi đầu càng thấp, Trác Khải Bảo mở to hai mắt không thể tưởng tượng nhìn Sân Mộc. "Ngươi, ngươi đang nói gì! Bọn họ......"
Không phản ứng lại Trác Khải Bảo, Sân Mộc lười biếng che chắn trước người Trác Khải Bảo cùng Bách An Ngưng. "Tuy rằng ta tán đồng lời nói của ngươi, nhưng là, hai kẻ ngu ngốc này là bạn của ta."
Học viên hai mặt nhìn nhau, tuy rằng tức giận Sân Mộc chặn ngang một chân, chính là tất cả tân sinh thông qua khảo hạch đều rõ ràng sức chiến đấu của Sân Mộc, chỉ có thể nhẫn nhịn không lên tiếng.
"Cùng với tâm tư gì đó không bằng giữ gìn sức lực ứng phó với huấn luyện ngày mai, sẽ loại bỏ bốn phần. Trừ phi hiện tại ngươi đem người nơi này giết chết một nửa, bằng không huấn luyện vẫn sẽ tiếp tục như cũ."
Bất mãn Sân Mộc nói mát(4), nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết Sân Mộc nói chính là sự thật. Một học viên hung hăng trừng mắt Bách An Ngưng, trên mặt mang theo không cam lòng. "Ngươi vì sao muốn che chở cái tên phế vật này, thực lực của ngươi mọi người rõ như ban ngày, ngươi rõ ràng có thể có được đồng đội tốt hơn mà."
(4) Nói mát: nói dịu nhẹ có vẻ như khen, nhưng thật ra là chê trách hoặc mỉa mai
Sân Mộc không có biểu tình gì gối cánh tay, lạnh lạnh đá mũi chân "Ở trong mắt ta các ngươi đều là phế vật." (Lạy thánh A men)
Một câu thành công kéo đủ giá trị cừu hận, Sân Mộc không thèm để ý liếm liếm hàm răng "Các ngươi tin không? Ta có thể giết chết tất cả các ngươi, như vậy ta liền có thể làm cho chính mình được thông qua."
Sân Mộc nói không giống giả bộ, mấy người nguyên bản đang vây quanh không dấu vết lùi về hai bước. "Chỗ này với ta mà nói chính là lãng phí thời gian, nhưng ta không làm như vậy." Sân Mộc duỗi tay kéo Trác Khải Bảo qua. "Chính là như tên ngu ngốc này nói, đừng làm chuyện ghê tởm như vậy."
Sân Mộc dứt lời, dương dương cằm ý bảo hai kẻ vừa bị khi dễ đuổi theo, chậm rì rì rời đi đám người. "Cái nữ nhân xấu xí kia nói mà các ngươi cũng tin? Trường quân đội đệ nhất sẽ muốn những tên ngu xuẩn phản bội đồng bạn sao?"
Sân Mộc miệng như độc dược, chính là lại làm các học viên đều trở nên suy tư. Trác Khải Bảo đi theo phía sau Sân Mộc trên mặt treo đầy sùng bái, nhìn Sân Mộc tựa như đang nhìn thấy thần.
Đi đến địa phương không người, Sân Mộc dừng lại dựa vào tường. "Lăn trở về ngủ đi."
"Sân Mộc, ta biết ngươi là người tốt mà." Trác Khải Bảo hai mắt đẫm lệ.
Sân Mộc ghét bỏ bĩu môi "Ta không giết các ngươi là bởi vì ta thích xem bộ dạng hấp hối giãy giụa của các ngươi trong lúc huấn luyện, nghĩ đi đâu vậy."
"......" Trác Khải Bảo "Nhưng ngươi vừa mới nói......"
"Mấy con sâu này còn cần ta động thủ?" Sân Mộc nhấc chân đá. "Nhanh lăn trở về ngủ đi!"
Trác Khải Bảo che mông ủy khuất rời đi, Sân Mộc trở lại liếc nhìn Bách An Ngưng một cái "Còn chưa cút."
Bách An Ngưng nhìn Sân Mộc, cúi đầu thấp thấp mở miệng "Cám ơn."
"Không cần, ta chỉ là đáp ứng sẽ kết giao bằng hữu." Sân Mộc không nhìn Bách An Ngưng. "Hơn nữa nếu thật sự giết các ngươi, ta nhất định sẽ bị loại." Nhân loại chính là thích chơi chiến thuật tâm lý kiểu này, qua vạn năm cũng không thay đổi. Trung thành, là thứ nhân loại nhất coi trọng nhất, thật đúng là buồn cười.
Bách An Ngưng không nói gì nữa, yên lặng xoay người rời đi.
"Uy!" Sân Mộc gọi lại Bách An Ngưng. "Hai năm sau, cùng ta tham gia tinh tế săn thú đi."
Bách An Ngưng dưới chân dừng lại, bỗng nhiên xoay người vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn Sân Mộc, nắm chặt hai nắm tay có chút run rẩy. Từ trong nhật ký của phụ thân, cậu tự nhiên rõ ràng tinh tế săn thú là cái gì? Chính là có thể tham gia sao? Cậu đủ tư cách sao? Sân Mộc vỗ lên ngực chính mình "Thực lực." Chỉ hướng Bách An Ngưng "Kỹ thuật."
"Chúng ta còn có giống nhau." Sân Mộc ý bảo đại não, khóe miệng tựa hồ tươi cười. "Sinh vật có chỉ số thông minh siêu việt."
"Kế hoạch của ngươi dường như bị bại lộ." Quân Thiệu nhìn Mặc Lung Ỷ bình tĩnh mở miệng. "Trải qua quấy rầy lần này, những học viên đó rất khó tiếp tục."
Mặc Lung Ỷ chống cằm nhìn nửa ngày, đột nhiên đứng dậy tới gần Quân Thiệu, hai tay chống hai bên Quân Thiệu, vẻ mặt nghiêm túc.
Quân Thiệu nghiêng thân mình về phía sau, trầm mặc nhìn Mặc Lung Ỷ không nói. Mặc Lung Ỷ nâng mặt Quân Thiệu lên, gằn từng chữ một "Quân Thiệu, ta là nữ nhân xấu sao?"
"......" Quân Thiệu
_______________________
Hu hu hu ~~~~~ 55555 ~~~~~~
Hôm nay ta edit được hơn nửa tập truyện thì lỡ tay thoát ra mất, ta đau lòng quá tắt luôn.
Phải lôi ra mần lại thiệt là khổ bức a~~~
Danh sách chương