Lần này Tử Oánh chỉ mang theo Đào nhi và Lâm Ngôn. Xảo nhi và Tô Noãn ở lại giữ cung. Dọc đường đi xe ngựa đi chậm nhưng bắt đầu lên xe nàng đã nôn, cả đoạn đường cũng không uống một giọt nước. Trước đây nơi xa nhất nàng từng đi là tự lý sơ ngũ. Cho nên nàng cũng không biết là bản thân không thể đi xe ngựa.

Nàng nôn rất nhiều mà đội ngũ thì không thể dừng lại vì nàng làm cho Đào nhi và Lâm Ngôn gấp đến độ quay vòng, sau khi Dịch Thụy Cảnh biết liền phân phó tiểu Huyền tử đem nàng lên xe của hắn, Tử Oánh nghĩ có QUý phi ở đây, lại còn có tổ chế trong lòng muốn cự tuyệt, Dịch Thụy Cảnh lại để Ngụy công công truyền lời, nếu nàng không lên sẽ để đội ngũ dừng lại chờ khi nào nàng nôn xong lại đi. Tử Oánh không thể làm gì khác là lên xe ngựa của hắn.

Xe của Dịch Thụy Cảnh rộng gấp đôi xe nàng, bên trong cần gì cũng có. Ngụy công công lấy bạc hà mà thái ý kê cho nàng ngửi, nàng mới không còn cảm thấy khó chịu như trước. trên xe còn có bếp để phao trà, Tử Oánh nôn nửa ngày trong bụng đã sớm không còn gì, tuy muốn uống chén trà nóng, ăn chút điểm tâm nhưng không dám lỗ mãng trước mặt Hoàng Thượng.

“ Muốn ăn thì ăn đi.” Dịch Thụy Cảnh đẩy đĩa hoa quế cao đến trước mặt nàng. Tử Oánh cười tiếp nhận, ăn một cái, cười lấy lòng “ Hoàng Thượng, người đang xem cái gì a?”

“ Cửu châu địa vực chế” Tử Oánh “ Ồ” một tiếng “ Thiên hạ này đều là của người, người còn muốn xem nhưng thứ đó?”

Dịch Thụy Cảnh buông sách trên tay, cũng cầm một miếng điểm tâm, nhẹ nhàng lắc đầu “ Thiên hạ to lớn, chỉ tiếc..”

Điều gì đáng tiếc lại không nói ra.

Lúc tới hành cung đã là tối ngày mười bảy. trên đường đi Tử Oánh thấy đã tốt liền muốn về xe ngựa của mình nhưng bị Dịch Thụy Cảnh phủ quyết với lý do trà nàng phao ngon hơn tiểu Huyền tử.

Hành cung đã sớm chuẩn bị tốt. Hành cung ở Tây sơn, mười dặm quanh đây đều là biệt viện của hoàng gia. Tổng cộng có hơn năm trăm gian phòng, cảnh đẹp như tranh vẽ, trên núi được quây lại làm thánh địa săn bắn.

Vào hành cung, theo thường lệ sẽ là phân viện, Tử Oánh ngồi cùng Hoàng Thượng trên xe ngựa đã thành cái đinh trong mắt các phi tần nên tất nhiên nàng không muốn làm chuyện gây thiệt hại cho mình này. May mắn QUý phi, Huệ tần, Vinh tần có tư cách chọn trước, đến phiên nàng, nàng chọn nơi xa Mặc Dương cung của hoàng thượng nhất- Song Tuyết cung.

Song Tuyết cung nằm ở phía tây nam của hành cung Tây Sơn, trong cung trồng rất nhiều hoa quế và hoa lê, lúc này đúng vào lúc nở rộ. Mùa xuân hoa lê rơi như tuyết theo chữ cổ là “ Song Tuyết cung”, trong noãn các có suối chảy róc rách, rất hợp ý nàng.

Bên ngoài là chỗ nghỉ ngơi của quan viên, đi đường mệt nhọc, Hoàng Thượng phân phó việc phải làm ngày hôm sau liền hồi cung nghỉ ngơi cũng không triệu thị tẩm.

Hôm sau Tử Oánh ngủ đến khi tự tỉnh, đang ở ngoài cung nên mấy việc xã giao như thỉnh an cũng được miễn. Điều này làm Tử Oánh cao hứng không ít, cảm thấy không uổng công nhiều ngày bôn ba trên xe ngựa.

Tuy lần đầu đến hành cung nhưng Tử Oánh cũng không thấy có cảnh nào để lưu luyến, vừa tới nàng thấy hành cung tinh xảo không khác biệt lắm với hoàng cung. Nàng cũng không muốn động chạm với các phi tần khác.

Sau khi ăn trưa, Tử Oánh để Lâm Ngôn chuyển sạp mĩ nhân đến gốc hoa quế, cảm thấy gió lạnh thoang thoảng, đưa mắt nhìn lên là những chùm hoa xem kẽ, ánh mặt trời xuyên qua cành lá không còn quá chói mắt, cánh hoa theo gió thi thoảng đụng vào chóp mũi nàng, hương hoa thoang thoảng, vạt áo cũng giữ lại vài cánh hoa. Ngẫu nhiên cánh hoa rơi trúng lông mi nàng làm tâm nàng cũng run rẩy theo.

Nhàn nhã nhìn hoa rơi, cực kỳ thích ý.

“ Muội muội thật biết hưởng thụ.” Ngoài cửa truyền đến giọng của Vĩnh tần “ Nghe nói muội chọn được một cung tốt liền đến quấy rầy một phen, chiếm tiện nghi của muội một chén trà.”

Tử Oánh đứng dậy hành lễ “ Tỷ tỷ” liền dẫn nàng ta đến chính điện, không ngờ Vĩnh tần dùng quạt trong che miệng cười nói “ Nếu muội không ngại thì chuyển cái bàn đến dưới tàng cây, nơi này cũng rất tốt.”

“ Tỷ thật là người tao nhã” Tử Oánh cười nói, mệnh Lâm Ngôn chuyển bàn tròn và hai cái ghế lại thêm ít điểm tâm và dụng cụ phao trà.

“ Trà của muội muội quả nhiên uống ngon.” Vĩnh tần nhấp một ngụm lại cầm miếng điểm tâm “ Muội muội, điểm tâm này làm như thế nào vậy? mềm mịn, ngọt mà không ngấy, còn có mùii thơm của quế.”

“ Xem tỷ nói kìa, chỉ là thêm một chút mật hoa quế.”

Vĩnh tần lau khóe miệng “ Xem tỷ này, đến chỗ của muội lại thấy cái gì cũng tốt. Muội không nên chê cười tỷ.”

“ Làm sao có thể? Muội cũng vậy, luôn cảm thấy đồ của người khác tốt hơn của mình.”

“ Trước đây khi còn là một cô nương, ta cũng rất thích đến chỗ đích tỷ dùng bữa, thoáng cái cũng đã nhiều năm trôi qua.” Vinh tần là thứ xuất, từ nhỏ đã được mẹ cả và đích tỷ thích nên được vào cung, phụ thân là tả đôn đốc sử rất được hoàng thượng tín nhiệm.

Đến khi mặt trời ngả về tây, Vĩnh tần mới đứng dậy cáo từ, Đào nhi hầu hạ Tử Oánh rửa mặt nói “ Nương nương, người nói Vĩnh tần là có ý gì? nói nửa ngày nhưng đều là những thứ..” hai từ vô nghĩa nàng ta không dám nói ra.

Tử Oánh “ Ân” một tiếng “ Ta cũng không đoán được ý đồ của nàng ta, chắc cũng không phải chuyện tốt, người trong cung nào có ai dễ đối phó!”

Lười biếng duỗi thắt lưng, những ngày không lo không nghĩ thật tốt, làm chuyện bất nhã cũng không sợ ai thấy. Ngày mai lại không cần dậy sớm thỉnh an, tỉnh dậy có thêu thùa, luyện chữ..

Lâm Ngôn bưng nước hoa hồng và xà phòng hải đường đứng một bên, cùng Đào nhi liếc nhau nói “ Nương nương, đêm nay Hoàng Thượng muốn ngắm cảnh đem ở Tây Sơn, các vị nương nương khác cũng theo hầu, không bằng chúng ta cũng đi tham gia náo nhiệt?”

“ Ngươi muốn xem náo nhiệt, ta sẽ cho người đi.” Tử Oánh vừa thả lỏng tâm tình bỗng chốc lại nảy lên “ Ta hiểu ý của ngươi. Đào nhi, chải đầu đi.”

Đào nhi thấy Tử Oánh đã suy nghĩ thấu đáo thì vui mừng, vấn cho nàng kiểu tóc trụy mã kế, dùng dầu hoa lài bôi tóc, khuyên tai phỉ thúy, trâm thủy tinh khắc hoa sơn trà, hai trâm nhỏ khắc hoa hải đường. Giầy thêu thải lưu ly, áo hồng lựu, váy vàng kim tuyến.

Ngắm cảnh đêm ở Tây Sơn thật ra là ngắm đèn trong vườn. Đèn lồng đủ các thể loại rất khác biệt.

Tử Oánh đi cuối cùng, nghe được huệ tần và Vinh tần ở phía trước câu được câu không nói chuyện. Bầu trời đầy sao lấp lánh, nếu lúc này được ở trong sân, lại có rượu hoa quế, nhất định là thích ý.

Dịch Thụy Cảnh cũng rất cao hứng, nói chuyện với Huệ tần và Vinh tần, còn thưởng cho các nàng không ít đồ. Huệ tần đắc ý hướng Quý phi thách thức, Quý phi cũng cười nhẹ, giống như không để trong lòng.

Nàng luôn không nhìn thấu được Quý phi, lúc đầu cảm thấy nàng ta lạnh nhạt cao quý, kiếp trước không hãm hại nàng, kiếp này lại từng cứu bản thân mấy lần, chỉ là… không biết có phải do nàng khẩn trương nên không dám tin tưởng bất cứ ai, nàng luôn cảm thấy dường như QUý phi đang đeo một lớp mặt nạ.

Lên TRích tinh lầu, tầm nhìn mở rộng, đèn lồng làm hành cung như bầu trời đầy sao, cảnh sắc khác biệt so với ban ngày. Ánh trăng màu bạc như hòa vào cảnh sắc, nàng hít sâu thêm không khí.

“ Gửi sầu vào minh nguyệt, theo gió hòa cùng đêm” Tử Oánh không nhanh không chậm đọc hai câu thơ.

“ không nghĩ muội cũng đọc qua sách.” Huệ tần trào phúng nhìn nàng, trong sinh nhật Nhị hoàng tử và cung yến đêm trung thu, Tử Oánh đều không ngâm được thơ, làm trong lòng mọi người cười nhạo.

“ Ngọc tần cũng có chuyện phải phát sầu?” Dịch Thụy Cảnh nhíu mày nhìn nàng, ngữ khí hơi buồn.

“ Hồi hoàng thượng, chỉ là đột nhiên nghĩ vậy. Về phần đọc sách, cũng chỉ xem nhiều Nữ giới, nữ huấn”

Giờ Tuất, Hoàng Thượng về Mặc Dương cung, lúc gần về truyền Tử Oánh thị tẩm, điều này làm Huệ tần đỏ mắt. Trong lòng Tử Oánh rất không muốn nhưng trên mặt lại không thể không tươi cười tạ ơn.

Trang thống lĩnh chờ ở sảnh, Dịch Thụy Cảnh cùng hắn đi Đông Thiên điện. Tử Oánh tự tắm rửa, thấy Dịch Thụy Cảnh vẫn chưa vào, liền nghĩ phao trà đưa đi Đông Thiên điện lấy lòng hoàng thượng. Dưới hành lang Đông thiên điện không một bóng người, nàng không biết nên đi hay vào, bưng khay trà loay hoay một hồi khi đang muốn giao lại cho Đào nhi thì cửa phòng mở ra.

Như thế chỉ có thể đi vào. Bên trong có ba người, Hoàng thượng, Trang thống lĩnh và một nam tử đeo mặt nạ ngồi xe lăn chỉ lộ ra cằm có đường cong tuyệt đẹp, mới tháng chín mà đã khoác áo choàng.

Tử Oánh cảm thấy cả kinh, khay trà trong tay run rẩy, Trang Dương phản ứng nhanh chóng, tiếp được nhưng tay áo vẫn dính nước trà. Nàng vội vã lấy khăn tay lau cho hắn sau đó hướng Hoàng Thượng thỉnh tội.

Trang Dương nói “ không sao” cũng lấy khăn tay của mình ra lau, chiếc khăn giống đến chín phần với khăn của Tử Oánh. Trong lòng nàng cả kinh, lúc nãy ra cửa thuận tay lấy khăn, không nghĩ đến lại xảy ra chuyện như vậy. Vội nâng mắt nhìn Hoàng Thượng.

Dịch Thụy Cảnh nguy hiểm nheo mắt lại nhưng lại tươi cười nói “ thật là khéo.”

Tử Oánh đứng dậy cáo từ “ Nô tỳ thất lễ” không nghĩ Dịch Thụy Cảnh khẽ cười một tiếng “ không sao, cũng không phải người ngoài, đây là TRang thống lĩnh”

Tử Oánh chỉ có thể kiên trì hành lễ với Trang Dương, Dịch Thụy Cảnh tiếp tục “ Đây là Lạc công tử.”

Lạc công tử gật đầu với nàng, Tử Oánh hành lễ, Dịch Thụy Cảnh kéo nàng ra sau lưng hắn.

không biết vì sao sợ hãi, nàng chỉ cảm thấy cả người hắn phát ra hơi lạnh như băn, làm trái tim nàng đập thình thịch.

Nàng phát hiện ra bí mật của Hoàng Thượng, hiển nhiên là một bí mật, nếu không thì ngoài hành lang cũng không thể không một bóng người. Nàng chính là triệt để thành người của Hoàng Thượng, nàng phải chứng minh là bản thân có giá trị bằng không đợi nàng chính là con đường bị Hoàng Thượng diệt khẩu.

Lạc công tử ho nhẹ vài tiếng, DỊch Thụy Cảnh lập tức nhăn mày “ Tưởng thái y nói thế nào?”

“ không sao, điều dưỡng là tốt, lại nói còn có nàng” “ nàng” nhưng lại không nói tên, Tử Oánh muốn cắt lỗ tai xuống, chứng minh nàng không nghe thấy điều gì.

Biết càng nhiều chết càng nhanh. Đầu nàng tựa hồ sắp dán vào ngực.

“ Cũng tốt, như vậy ta cũng an tâm. Lần sau ta cũng muốn gặp nàng.” Dịch Thụy Cảnh cũng đùa với hắn.

Khóe môi Lạc công tử gợi lên ý cười. Tử Oánh nâng mắt nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy cực kỳ quen mắt.

“ Nàng thật sự ầm ĩ, không cần áp quy củ với nàng.”

một thân ảnh mặc y phục dạ hành lưu loát trèo tường mà vào, Tử Oánh sợ tới mức thiếu chút thét lên “ Có thích khách, Dịch Thụy Cảnh vội che miệng nàng. Chỉ thấy hai người tiến vào bằng cửa sổ, mặc xiêm y màu đen thêu tú kim văn, thấy Dịch Thụy cảnh thì quỳ xuống hành lễ.

Là một trong mười hai ám vệ của hoàng thượng, chỉ nghe theo lệnh của hoàng thượng, phụ trách an toàn cho hoàng thượng. Nam tử mặc y phục dạ hành hành lễ với Lạc công tử “ Công tử, đêm đã khuya.”

Lạc công tử vái Dịch Thụy Cảnh “ Tạm biệt”

“ đi thong thả” Dịch Thụy Cảnh gật đầu với Lạc công tử, khóe môi cũng gợi lên nụ cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện